Truyện hôn là nghiện
Chương 137
CHƯƠNG 138: HÔN MÔI
Tống Vĩnh Nhi cẩn thận chạm vào vết trầy xước trên mu bàn tay của anh, nhìn thấy trên đó chỉ đơn giản dùng cồn sát trùng lau thì hỏi: “Đau không?”
Bàn tay trắng ngần nắm ngược lấy bàn tay to lớn của anh.
Người đàn ông luôn trầm mặc, bỗng mở miệng, giọng nói đầy sự chân thành: “Cảm ơn!”
Vừa nãy trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô nhóc này đã nắm chặt tay của phu nhân Nguyệt Nha, anh đều nhìn thấy rõ.
Hơn nữa trước kia cửa phòng mở ra, anh đã nghe thấy trên hành lang là tiếng của giày cao gót, mang theo tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập tiến lại gần.
Không cần nghĩ nhiều, anh cũng biết, nhất định là cô nhóc của anh, vì anh, mà kéo phu nhân Nguyệt Nha đến đây.
“Lá gan của em cũng thật lớn!”
Câu nói này, lần trước anh ở trên cao tốc cũng từng nói với cô.
Bây giờ, anh vẫn muốn nói: “Nhất phẩm phu nhân bị em lôi kéo như vậy, bên ngoài hình như còn có cảnh vệ, lần sau không được sốc nổi như vậy nữa, biết chưa?”
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, có chút không vui nói: “Người ta không màng bản thân giúp anh hoàn thành tâm nguyện, anh lại báo đáp em như vậy sao?”
Nghe thế, Lăng Ngạo ngược lại rất hào hứng, bàn tay lớn kéo cô lại, hình như thấy không đủ thân cận, thì lại ngồi dậy, hai tay vòng qua nách của cô, giống như đang ôm một đứa trẻ vần qua vần lại, sau đó lại nhéo vào cái eo nhỏ của cô.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào trái tim của anh, trêu đùa: “Thế thì, cô Tống muốn tôi báo đáp như thế nào đây? Em nói ra, tôi đều có thể thỏa mãn em!”
Mặt mày Tống Vĩnh Nhi đỏ ửng, nghĩ đến câu nói ‘lấy thân báo đáp’ trong đoạn tiểu thuyết thì có chút xấu hổ, lại giả vờ đạo đức giả nói: “Anh mơ đi!”
“Cái gì?” Lăng Ngạo khẽ cười: “Tôi cái gì cũng không nói, vẫn là em thông minh, đã đoán trúng tâm tư trong lòng của tôi?”
Cô xấu hổ túm lấy cánh tay của anh, đưa lên miệng cắn một miếng.
Anh cười to, lại nói: “Muốn ăn tôi như thế sao? Lát nữa về nhà, tùy em ăn thế nào cũng được.”
“Chú à! Anh già rồi còn đùa với một cô gái mới lớn như em, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Có chút ngại ngùng quay lưng về phía anh, Tống Vĩnh Nhi nâng bộ vuốt nhỏ, sờ sờ hai má nóng bừng của mình, nhớ đến trước đó má của anh lướt qua ngực của mình thì cô cảm thấy lo lắng muốn đi vệ sinh, nay bất giác nuốt nước bọt.
Nhắm mắt lại, hít thở sâu, trong đầu của cô nàng lại xuất hiện ngày hôm đó anh ngồi trên xe lăn, dáng vẻ mặc áo ngủ lại không mặc đồ lót, cảnh tượng tuyệt vời đó, làn da trắng ngần như ngọc, còn có cơ bắp rõ ràng.
Khoan đã!
Cơ bắp!
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay người lại, nghiêm túc nhìn anh: “Chú, anh sao có được cơ bắp?”
Tống Vĩnh Nhi học y, còn học pháp y, cô biết thể hình này của anh không thể nào trong thời gian ngắn tập thành được. Bây giờ có rất nhiều huấn luyện viên thể hình, dạy trong phòng tập gym, vì để thu hút học sinh, đều sẽ dùng thuốc riêng để phát triển nhanh cơ bắp, nhưng mà, Lăng Ngạo rõ ràng không cần thiết phải như vậy.
Một người đàn ông ngồi xe lăn, phải dùng cách gì để luyện tập mới có thể có cơ ngực và cơ cánh tay được như anh bây giờ?
Tống Vĩnh Nhi mở mắt to nhìn chằm chằm anh, không muốn bỏ qua một chút biến hóa trên gương mặt của anh!
Mà ánh mắt của Lăng Ngạo lại như hồ nước sâu, nhìn cô nói: “Trước kia khi chưa ở bên em, tôi đều tự tập nâng tạ theo cách riêng. Cách này không cần dùng sức của thân dưới.”
Nghe vậy, Tống Vĩnh Nhi lại ngây người.
Nâng tạ sao? Có thể luyện thành cơ ngực với cơ cánh tay như vậy sao?
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô nhóc, Lăng Ngạo bỗng nâng cằm của cô lên, cánh môi ấm áp dán lên, anh kéo gáy của cô lại để hôn.
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy đầu mình ù đi, giống như sắp nổ tung vậy, nhưng lại không cam lòng thật sự bị anh hôn đến ngất, bởi vì cô muốn ghi nhớ cảm giác đẹp đỡ như thế này.
Cánh tay của cô vòng qua cổ của Lăng Ngạo, hai người càng hôn càng sâu, không biết sao, cơ thể của Lăng Ngạo cố gắng che giấu, ép chặt cơ thể mảnh khảnh của cô!
Giữa hai người thân mật không giữ một chút khoảng cách, đột nhiên, Lăng Ngạo hôn quá nóng vội, Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy eo của cô sắp bị tay của anh bẻ gãy rồi, đầu lưỡi của mình cũng sắp bị anh làm rách!
“Ưm~ Ừm!”
Cô nhíu mày, phát ra tiếng nức nở, mau chóng quay đầu đi, trong đôi mắt mê ly đó ngập hơi nước, mặt mày đỏ ửng thở hổn hển.
Lăng Ngạo sâu sắc nhìn cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô thật sự thật sự quá câu dẫn người khác!
Tiểu thú đang kêu gào, anh cũng đang nhẫn nhịn!
“Bé ngoan, lát nữa chúng ta về nhà đi!”
“Ừm.”
“Bé ngoan, tôi vừa rồi có phải làm đau em không?”
“Ừm.”
“Bé ngoan, sau này tôi sẽ chú ý, sẽ nhẹ một chút.”
“Ừm.”
Anh càng nói, gương mặt nhỏ nhắn của cô lại càng nhỏ, đầu nhỏ rúc vào trong ngực của anh.
Anh dùng hai tay giữa hai bên tai của cô, từ từ thưởng thức biểu cảm càng lúc càng xấu hổ của cô, anh chỉ cảm thấy cô nhóc này chính là liều thuốc tốt nhất mà ông trời ban cho anh để bù đắp những nỗi đau mà anh phải chịu.
“Bé ngoan, tôi có chút không nhịn được rồi.”
Thân dưới hơi trầm xuống, anh cố ý để cô cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng của mình.
Cảm nhận được nơi nào đó to lên, cô cắn môi, ánh mắt long lanh vô tội nói: “Anh, lưu manh!”
Lăng Ngạo cuối cùng đành thở dài một tiếng.
Cô vẫn còn quá bé, quá đơn thuần, quá non nớt, vì thế mỗi lần muốn cô thì không thể nào mở miệng nói với cô được!
Anh gục đầu vào vai cô ngủ một lát, cánh tay anh hơi siết chặt, cả người từ trên người cô lật xuống, động tác rất dứt khoát đẹp mắt, nhìn rất giống huấn luyện viên thực thụ.
Tống Vĩnh Nhi xấu hổ ngồi dậy, phải làm sao đây, cô lại muốn đi vệ sinh rồi.
Thế nhưng, khi cô vừa mới ngồi dậy thì lại phát hiện, có ba bóng người đang đứng ở bên tường ngoài cửa, cả nhà nhà họ Trần đều đang đứng dựa vào tường, quay lưng với phong cảnh bên trong phòng giữa cô và Lăng Ngạo.
Nhớ lại những gì cô và Lăng Ngạo làm vừa nãy, Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy da đầu tê dại!
Ôi trời đất ơi, chuyện xấu hổ như vậy lại để người khác nhìn thấy rồi!
Lăng Ngạo biết cô nhóc xấu hổ, vì thế đã nói: “Bé ngoan, bọn họ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy đâu, thật đó.”
“Anh tưởng em ngốc à? Đồ khốn!”
Tống Vĩnh Nhi nhảy xuống giường, hai tay chống eo, trừng mắt với anh: “Sau này không cho phép động một tí là hôn em như vậy nữa. Nếu như có người khác ở đấy, không được phép!”
Bọn họ thật sự không nhìn thấy, nhưng lời em vừa nói, bọn họ ngược lại nghe thấy rồi.”
“Lăng Ngạo! Đồ khốn nhà anh! Anh không được nói nữa!”
“Với cả, bọn họ vốn chính là quản gia thiếp thân, đừng nói chúng ta vừa rồi căn bản không có làm gì, cho dù chúng ta thật sự làm gì, bọn họ cũng sẽ không nhìn trộm, em yên tâm!”
“Á! Anh im miệng! Anh rốt cuộc có nghe thấy lời em nói không, em nói là, sau này khi có người thứ ba, không được phép hôn em!”
Tống Vĩnh Nhi sụp đổ, người đàn ông này, nói một câu ‘biết rồi’ thì sẽ chết hay sao?
Anh dường như rất nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Vậy có phải khi có người thứ tư thì có thể hôn em rồi không?”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương