Edit & Beta: Cafesvictim  ~ Chúng vốn cùng thuộc về một chiếc vương miện ~ Đêm khuya, Dạ Phong Vũ nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, ngủ rất an ổn. Augustine khoác áo nhẹ nhàng xuống giường, vừa mới mở cửa phòng ra, đã thấy một khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiện. ………. “Mặc kệ anh có tin hay không, em thật sự chỉ là đi ngang qua, cũng không có nghe lén.” Phillip bày ra tư thế phòng thủ, sau đó lại cảnh giác hỏi, “Anh muốn đi đâu?” “Thư phòng.” Augustine trả lời. “Thư phòng?” Phillip cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống, “Anh muốn đi làm việc vào thời điểm này?” “Phản ứng của mày rất khoa trương.” Augustine lướt qua cậu, “Có thể đi diễn một vai khách mời trong phim của Nhạc Nhạc.” “Từ từ.” Phillip chạy chậm đuổi theo, “Em tưởng là anh đã phải hiểu rõ toàn bộ sự việc.” Augustine mở cửa thư phòng ra: “Anh phải hiểu cái gì?” “Cầu hôn a.” Phillip trả lời, “Anh thậm chí đã định tặng luôn cả huy chương gia tộc.” “Nhưng cậu ấy cũng không có nhận.” Augustine ngồi xuống ghế làm việc. “Cho nên định coi như chuyện này cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh?” Phillip trợn to mắt. “Thẳng thắn mà nói, anh thật sự cũng chưa có nghĩ rõ ràng, có lẽ còn cần một thời gian rất dài nữa, mới có thể tự nhiên thừa nhận những ràng buộc của hôn nhân.” Augustine trả lời. Phillip đỡ lấy cái trán, cảm thấy nghe có vẻ như không ổn cho lắm. “Nhưng anh có thể chắc chắn một việc, anh không muốn rời bỏ cậu ấy.” Augustine tiếp tục nói. Phillip lập tức khôi phục tinh thần. “Anh đến thư phòng là để gọi điện cho Laura, mua miếng tinh thạch xanh kia.” Augustine nhìn qua viên ruby trên chiếc nhẫn của mình, “Chúng nó vốn thuộc về cùng vương miện, hẳn là sẽ gặp lại nhau.” Tương truyền rằng ở thời kì vương triều Ptolemy***, Cleropatra thường đeo hai viên đá quý màu đỏ và xanh, chúng và vẻ đẹp của nữ hoàng Ai Cập cùng tỏa sáng cả bình nguyên Masopotamia***, nhận lấy tất cả sự tôn sùng và tung hô. Sau lại bởi vì chiến loạn, châu báu trong hoàng cung bị cướp sạch, mà viên ngọc bích tượng trưng cho sinh mệnh lại là liên tiếp xuất hiện tại các hội đấu giá, cho đến ba năm trước mới được Laura mua lại. “Nhưng anh còn chưa cân nhắc rõ ràng.” Phillip nhắc nhở. “Anh nên chịu trách nhiệm vì sự bất an của cậu ấy, cũng phải chịu trách nhiệm với trái tim mình.” Augustine cầm điện thoại lên, “Anh yêu cậu ấy, cũng không muốn rời xa cậu ấy, vậy là đủ rồi.” Phillip mắt hùm rưng rưng: “A, lời tâm tình động lòng người.” Thân là một thương nhân đầu cơ châu báu, Laura đối với việc Augustine muốn ra tay mua viên ngọc kia, tuyệt đối là vô cùng hoan nghênh. Vì vậy hai người nhanh chóng thỏa thuận được, còn phải suốt đêm bí mật chuyển viên đá tới tay một thương hiệu đồ trang sức hàng đầu Paris. “Đây tuyệt đối chính là chiếc nhẫn cầu hôn hoành tráng nhất trong lịch sử.” Phillip kích động đến mức khó có thể tự kiềm chế. “Nếu mày còn xoay thêm một vòng nữa trước mặt anh ———–“ “Em dừng!” Phillip nhanh chóng đứng lại, sau đó chuyển qua ngồi xổm trên ghế, lấy tư thế này để phát tiết tình cảm kích động của mình, “Muốn mời truyền thông không?” “Không.”  Augustine trả lời. “Làm ơn.” Philip e sợ thiên hạ bất loạn. “Công việc của cậu ấy chưa xong, hơn nữa việc của Bernal con cũng chưa có giải quyết triệt để, khảm nhẫn cũng cần thời gian.” Augustine đứng lên, “Quan trọng nhất là, anh sẽ không chấp nhận cái đề nghị cầu hôn bên bờ Amazon ngu xuẩn của mày.” “Nhưng mà chị dâu sẽ rất thích.” Phillip không cam tâm mà níu kéo anh. “Nếu mày thật sự không có việc gì để làm, có thể đi xem báo cáo tài vụ.” Augustine nhìn cậu. “…….. Sáng mai chị dâu vẫn muốn đi làm sao? Có cần xin nghỉ không?” Phillip nhanh chóng đánh trống lảng. “Không cần.” Augustine xoay người về tới thư phòng, “Ngày mai hết thảy như cũ.” Phillip lập tức nghi hoặc, cơm tối cũng không có ăn, chẳng lẽ ngày mai không nên nghỉ ngơi, vậy mà còn muốn đi làm. Hơn nữa mấu chốt chính là, Augustine lại đồng ý? “Anh đi đâu?” Nghe tiếng cửa phòng ngủ mở, Dạ Phong Vũ mơ mơ màng màng mở mắt. “Công ty có một số việc, đã xử lý tốt.” Augustine ngồi xổm xuống bên cạnh, “Muốn ăn gì không?” Dạ Phong Vũ lắc đầu. “Ngày mai thật sự muốn đi làm sao?” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, Augustine khẽ nhíu mày, “Nghỉ ngơi một ngày cũng đâu có vấn đề.” “Em không sao.” Dạ Phong Vũ cầm tay anh, “Ngủ một đêm là sẽ lấy lại được tinh thần.” Augustine thở dài, ngồi lên giường ôm cậu vào lòng: “Ngày mai anh đưa em đến trường quay.” Dạ Phong Vũ gật gật đầu,  tiếp tục tựa trong lòng anh ngủ. Ngón tay Augustine xuyên qua mái tóc mềm mại, cuối cùng vòng xuống hông ôm chặt cậu: “Lần này công tác xong, đưa anh về Pháp đi.” “Muốn đi gặp ba mẹ em sao?” Dạ Phong Vũ lại mở mắt. Augustine gật đầu: “Ừ.” “Được.” Dạ Phong Vũ cười, “Chúng ta cùng về.” “Ngủ đi.” Augustine hôn mi tâm cậu. “Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ ôm anh, “Đừng chạy tới thư phòng nữa.” “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Augustine tắt đèn ngủ, “Ngủ ngon.” Sáng hôm sau lúc sáu giờ, Trình Hạ đã sắp xếp hành lí xong rồi, đứng ở phòng khách lo lắng chờ anh họ……. Có thể rời giường đúng giờ không a, dù sao tối qua cũng miệt mài như vậy, từ thư phòng trằn trọc về tới phòng ngủ cũng chưa có xong, vậy hôm nay nghĩ thế nào cũng là nên nằm trên giường phát sốt, trong tiểu thuyết đều viết như vậy. “Chào.” Dạ Phong Vũ đi từ trên cầu thang xuống. Chuột chũi nhỏ thực cảm động, anh họ quả thực chính là mô phạm chuyên nghiệp. “Ngoan, chuẩn bị bốn phần bữa sáng.” Dạ Phong Vũ ôm cậu đặt trước cửa phòng bếp, “Augustine và Phillip cũng muốn đi.” “Lại muốn đi thị sát với quan chức Chính phủ?” Trình Hạ vừa rửa rau xà lách vừa hỏi. “Không, đơn giản là đi xem chụp ảnh thôi.” Dạ Phong Vũ tựa cửa, tay cầm một quả cà chua ăn. Trình Hạ nghe vậy rất muốn thở dài, vì sao Augustine tiên sinh lại có vẻ như không có việc gì làm như vậy, trên tạp chí tài chính và kinh tế, rõ ràng chính là siêu cấp cuồng công việc có thể làm việc liên tục 48 giờ! Chuột chũi nhỏ sâu kín, bây giờ nam thần không chỉ không có cấm dục, còn không làm việc, vậy nhất định là lỗi của anh họ. “Em nhìn anh làm cái gì?” Dạ Phong Vũ bị đôi mắt nhỏ ai oán của cậu nhìn chằm chằm đến sửng sốt. Chuột chũi nhỏ trả lời: “Bởi vì anh ăn cà chua.” “Không được ăn sao?” Dạ Phong Vũ nghi hoặc. “Có.” Trình Hạ tiếp tục phát ra một âm tiết. Dạ Phong Vũ không thể không giơ tay sờ cái trán cậu, sau đó nhíu mày: “Em đang sốt.” “Em mới không có.” Trình Hạ dở khóc dở cười. “Như này còn gọi là không có?” Dạ Phong Vũ lôi cậu trở lại phòng khách, lấy nhiệt kế ra: “Há miệng.” “Em…….. Ưm.” Chuột chũi nhỏ bị đặt trên bệ cửa sổ cao cao, ngậm nhiệt kế đung đưa chân. “A! Sốt nhẹ!” Phillip cẩn thận kiểm tra vạch chia nhiệt độ, “Cậu cần lập tức nhận trị liệu.” “Tôi có mang thuốc cảm.” Trình Hạ rút khăn tay ra hắt xì một cái. “Sofia sẽ chăm sóc cậu, dì ấy có cái ôm giống như của người mẹ ấp áp nhất trên thế giới này, lần trước tôi bị bệnh cũng được dì chăm.” Phillip mở điện thoại. “Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh có thể đi một mình.” Dạ Phong Vũ giúp cậu đắp chăn, “Dì sẽ mau chóng đến.” “Thật sự có thể chứ?” Trình Hạ hỏi. “Đương nhiên có thể.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ hai má cậu, “Ngủ.” “Vậy có việc gì thì anh gọi cho em.” Trình Hạ dụi cái mũi hồng hồng, “Hẹn gặp lại anh họ.” Sau khi dì Sofia đến, Dạ Phong Vũ lại tốn mấy phút dặn dò dì chú ý vài thứ, cho nên mặc dù trên đường đã rất nắm bắt thời gian, cũng vẫn là đến muộn hai mươi phút. Mà đoàn làm việc sau khi nghe nói Trình Hạ bị sốt, cũng đều tỏ vẻ muộn một chút cũng không sao, còn hẹn nhau sau khi xong việc sẽ kéo nhau đến thăm. Dạ Phong Vũ: “……….” “Hôm qua hai người đi đâu vậy, khách sạn cũng không có về.” Thợ chụp ảnh vỗ vai cậu, “Hạ Hạ nghe điện thoại, nửa ngày cũng không nói rõ ràng.” “Hay là hôm nay tôi làm trợ lý cho?” Một người trong đội xung phong nhận việc, “Tôi cũng coi như xuất thân nghệ sĩ, xử lý chút việc nhỏ này tuyệt đối không thành vấn đề.” Dạ Phong Vũ còn chưa có nhận lời, Phillip đã ôm cái thùng, ra khỏi xe cười tươi roi rói đi tới: “Không sao, việc này có thể giao cho tôi.” Tất cả mọi người ở hiện trường bị kinh ngạc một chút, mặc dù mọi người hầu hết là mù mặt*** khi đối diện với người ngoại quốc nhưng đây là Phillip không sai chứ? (*** Còn gọi là hội chứng Prosopagnosia hay Face blindness – bệnh mù khả năng nhận diện. Trong ngữ cảnh này thì nên hiểu một cách nhẹ nhàng và bông đùa một chút, bởi vì chứng bệnh kia  rất khắc nghiệt và đáng sợ – hãy thử tưởng tượng nếu bạn không thể nhận ra tất cả mọi người bạn đã từng gặp, bất kể thân sơ.) “Tôi vô cùng thông thạo những chuyện này.” Vì tạo cảm giác chuyên nghiệp, Phillip muốn biểu diễn một tay mở rương, kết quả nửa ngày cũng không cậy được cái nút ra, phi thường vô cùng thê thảm. …………… “Có thể bắt đầu chưa?” Dạ Phong Vũ ho khan hai tiếng, phá vỡ sự lúng túng nói, “Chúng tôi là bạn tốt.” “Đúng, bạn vô cùng tốt.” Phillip nhân cơ hội buông tha cái hòm. Những người còn lại rất là hâm mộ ghen tị hận, trước đây nhìn bát quái giải trí còn tưởng chỉ là bạn bè bình thường, không nghĩ tới thế mà lại thân như vậy, loại thổ hào này chúng tôi cũng rất muốn kết giao. “Đây là trường quay hôm nay sao?” Phillip hỏi. Đoàn chụp ảnh đồng loạt xoát xoát gật đầu. “Như vậy nếu tôi chiếm dụng một phần chỗ kia, có cản trở ống kính không?” Phillip chỉ một khoảnh đất trống ở hướng khác. Đoàn chụp ảnh đồng loạt xoát xoát lắc đầu. “Rất tốt.” Phillip lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, mở cốp sau tha ra một đống đồ vật, sau đó trong lúc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đã dựng xong một cái lều che nắng và một chiếc ghê nằm, còn có một cái bàn nhỏ cùng với một cái quạt. ………… Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía xa xa, nín cười. “Xuống xe được rồi.” Phillip cung kính vô cùng mở cửa xe. Sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn Augustine đeo kính râm, đi ra khỏi xe. “Oa……” Quần chúng vây xem kinh ngạc đến ngây người, thật sự? “Cho dù là công việc bận rộn, thỉnh thoảng cũng cần một ngày nghỉ chứ.” Phillip cươi tươi sáng chói giải thích, “Đến đây thăm đoàn chụp ảnh cũng là một phương thức thư giãn rất không tồi.” Đoàn chụp ảnh chỉ có thể gật đầu. “Có thể bắt đầu rồi chứ?” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ dựa vào thân cây bên cạnh, kéo lực chú ý trở về trên người mình, “Ít nhất ai đó đến hóa trang giúp tôi với.” ~*~ Augustine tiên sinh nói lời tâm tình thật không giống Augustine tiên sinh bình thường, not Mr. Augustine’s style……. có điều, nó đã thiệt đã…..