Edit & Beta: Cafesvictim  ~ Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì ~ “Cảm giác đến Amazon lưu vực công tác thế nào?” Giọng Leon tiên sinh vẫn luôn rất lớn. “Cuối tuần mới đi Manaus***.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Bây giờ bọn con còn ở Rio De Janeiro.” Augustine ôm cậu, nhẹ nhàng duyện hôn lên cổ cậu. “Nếu có thời gian, thay ba thể hiện lòng biết ơn đến Augustine tiên sinh.” Giọng Leon tiên sinh thông qua ống nghe, tinh tường rơi vào tai Augustine, vì thế anh hơi cong khóe miệng lên. “Vì sao phải cảm ơn?” Dạ Phong Vũ khó hiểu, nhìn Augustine ý hỏi ——- Anh lại làm cái gì? “Ba vừa mới nhận được quà từ Milan chuyển tới.” Leon tiên sinh nghe có vẻ rất hưng phấn, “Một con ngựa Akhal-Teke*** rất đẹp.” Dạ Phong Vũ: “…….” Augustine nói nhỏ vào tai cậu: “Em từng nhắc tới chuyện này trong một lần phỏng vấn.” “Con có muốn FaceTime với nó không?” Leon tiên sinh nhiệt tình mời. “Hoàn toàn không muốn.” Dạ Phong Vũ từ chối. Augustine đơn giản ôm cậu đặt lên bồn rửa tay. “Biểu hiện của con cùng với mẹ con vô vị y như nhau.” Leon tiên sinh biểu đạt kháng nghị đối với chuyện này. “Được rồi, hi vọng ba có thể thích món quà này.” Dạ Phong Vũ đẩy nhẹ Augustine đang bám trên người mình ra. “Con đang làm gì?” Giác quan thứ sau của Leon tiên sinh rất sắc bén. “Không hợp khí hậu ở đây, nghỉ một đêm là được.” Dạ Phong Vũ khẽ thở dốc. “A, Tiểu Cookie đáng thương.” Leon tiên sinh thể hiện một chút tình thương của cha, “Hình như ta không nên quấy rầy giấc ngủ của con.” “Không sao, ba cũng nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ để điện thoại xuống, một tay luồn qua mái tóc vàng của anh, kéo lại gần tiếp tục triển miên hôn lưỡi. “Muốn ở trong phòng tắm không?” Giọng Augustine tối đi. “Sao không nói cho em biết?” Dạ Phong Vũ nhìn anh. “Ý em là việc tặng quà cho Leon tiên sinh?” Augustine cười cười, “Chỉ là một con ngựa mà thôi, cũng không phải cái gì đặc biệt.” “Nhưng anh đã tặng quà cho em rất nhiều rồi.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nhìn anh. “Anh còn có thể tặng cho em nhiều hơn.” Augustine cùng cậu cọ trán, “Chỉ cần em muốn.” “Mọi thứ đều có thể chứ?” Dạ Phong Vũ hỏi. Augustine gật đầu: “Thậm chí bao gồm Phillip.” “Vậy em phải dùng Phillip làm cái gì?” Dạ Phong Vũ cười. “Bán đi?” Augustine nghĩ nghĩ, “Có vẻ nó ở Nam Mĩ rất được hoan nghênh.” Biết đâu vài năm sau trở lại, liền phát hiện nó đã biến thành tù trưởng. “Ừ.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Ý kiến hay!” “Hắt xì!” Phillip hắt xì cái. “Anh dám làm thế với mặt của tôi?” Trình Hạ kinh ngạc đến ngây người. “Xin lỗi xin lỗi.” Phillip giúp cậu lấy khăn lau lau, “Cảm giác tới rất đột nhiên.” “Sau này cách xa tôi một chút.” Trình Hạ vô cùng ghé bỏ lau mặt, tiếp tục chỉnh sửa lịch trình kế tiếp cho anh họ. “Cậu xem, đây chính là nơi chuẩn bị để cầu hôn.” Phillip chỉ vào một mảnh đất rừng. “Cách chỗ anh họ chụp ảnh gần vậy sao?” Trình Hạ nhìn nhìn vạch thước tỉ lệ, “Chúng ta có thể đến xem.” “Chúng ta xem thì có ích gì.” Phillip nằm xuống tấm thảm bên cạnh, “Augustine hình như không có ý tưởng gì đối với chuyện này.” “Loại chuyện này sốt ruột cũng không có tác dụng.” Trình Hạ thành khẩn, “Không thể thúc giục, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” “Chị dâu có từng nói với cậu về chuyện hôn nhân không?” Phillip quay lại nhìn cậu. “Không có đặc biệt đề cập qua.” Trình Hạ lắc đầu, “Chỉ có một lần, ngẫu nhiên nói là Augustine tiên sinh không cần hôn nhân.” “Là trước đây không cần.” Phillip sửa lại. “Nếu là thật, vậy anh họ nhất định rất vui.” Trình Hạ chống cằm, “Có điều dượng hẳn là sẽ hỏng mất.” “Đến lúc đó nhất định là hai chúng ta sẽ bị đẩy lên trước nhất.” Nói tới đây, Phillip nháy mắt tự đồng tình vô hạn đối với chính mình, thật sự là rất đáng giá trước tiên cùng các người đẹp trong bộ lạc mở một bữa tiệc váy rơm để an ủi. Vài ngày sau, mọi người lên máy bay tư nhân đi Manaus, thủ phủ của bang Amazon Brazil. “Có mấy nhà truyền thông muốn làm một cuộc phỏng vấn ngắn gọn, về quy hoạch phát triển ở khu mậu dịch tự do của chúng ta.” Lúc ngồi trên xe, Phillip quay lại, “Cần sắp xếp không?” “Anh đến đây là để nghỉ phép.” Augustine cự tuyệt. “Chỉ cần nửa tiếng mà thôi, hơn nữa cũng phải lấy một cái cớ cho chuyến đi này, để có lệ với truyền thông.” Phillip giải thích. Lần này hàng trình của mọi người cũng không có giữ bí mật, dọc đường khẳng định sẽ có người chụp được ảnh, nếu thật sự không muốn bại lộ quan hệ yêu đương với chị dâu quá sớm, vẫn là nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn. “Không cần.” Augustine nhắm mắt lại, “Việc của khu mậu dịch tự do toàn bộ giao cho mày xử lí, anh chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày.” “Được rồi, không thành vấn đề.” Phillip quay về chỗ, thấy vô cùng cảm khái ——— trước đây mỗi lần đến Brazil, anh đều mang bộ dáng cuồng công việc, hận không thể suốt hai mươi bốn giờ chỉ ở trong khu mậu dịch, bây giờ thế mà ngay cả một cái phỏng vấn ngắn gọn cũng từ chối nhận, hoàn toàn giống như là đã thay đổi thành một người khác. A! Tình yêu khiến người ta hoang mang này! “Thật sự muốn ở khách sạn một mình sao?” Xe chạy qua một khúc cua, Augustine quay lại nhìn cậu. “Không phải một mình em, mà là cả tổ công tác ở cùng nhau.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ má anh, “Lịch trình tiếp theo rất dày, mọi người ở cùng sẽ tiện hơn rất nhiều, không thể chỉ vì mình em mà làm chậm tiến độ.” “Anh có thể đưa em đến trường quay đúng giờ mỗi ngày.” Augustine nói. “Kế hoạch lúc nào cũng có thể phát sinh thay đổi, mọi người ở cùng nhau mới là phương pháp hữu hiệu nhất.” Dạ Phong Vũ cầm tay anh, “Hơn nữa chúng ta cũng không ở xa nhau.” Augustine vẫn rất không hài lòng. Bởi vì Nghiêm Khải sơ sẩy…….. Thật ra cũng không phải sơ sẩy, bởi vì ai cũng không nghĩ đến Augustine sẽ theo tới Amazon, cho nên liền đồng loạt xem nhẹ vấn đề chỗ ở này. Đến mấy hôm trước liên hệ mới tố làm phim, bọn họ cũng đương nhiên chỉ đặt hai phòng, cho Dạ Phong Vũ và Trình Hạ thôi. “Vệ sĩ không thể tách khỏi em.” Sau khi nghe được Augustine nhíu mày. “Em có thể ở cùng Hạ Hạ, vệ sĩ sẽ ở tại phòng bên cạnh.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng anh chắc là phải ở chỗ khác.” “Gần đây ở Manaus tổ chức một cuộc họp Chính phủ, cho nên khách sạn thật sự không còn phòng trống.” Phillip cũng nói, “Có điều hẳn là không sao, chúng ta sẽ ở nhà trọ ngay tại phố đối diện.” ……….. Đương nhiên, vì ngăn cản Augustine mua lại khách sạn, đuổi hết du khách còn lại ra ngoài, Phillip và Dạ Phong Vũ còn thay phiên tiến hành an ủi, cho đến khi anh đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng ý thì đồng ý, trơ mắt nhìn tình nhân nhỏ của mình đi ra cửa xoay tròn của đại sảnh khách sạn, tâm trạng Augustine vẫn là vô cùng không vui. “Làm ơn, chỉ tách ra một buổi tối mà thôi.” Phillip chuyên nghiệp mỉm cười, “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đúng không?” “Bây giờ biểu cảm của mày nhìn rất ngu.” Augustine trả lời. “Chỉ cần anh không dỡ xe, em có thể làm bất cứ chuyện gì.” Phillip tiến hành trấn an đối với anh, “Bây giờ về nhà, ok?” Augustine mặt không đổi sắc nhắm mắt lại. Phillip thở phào nhẹ nhõm —– thật sự còn mệt hơn là đi tắm cho mười nhóc Simba. “Phòng ở đây không tệ a.” Mở cửa phòng, Trình Hạ dùng sức bê cái hòm đặt lên bàn, “Lúc trước em còn tưởng phải ở lều trại.” “Lần sau anh có thể đưa em đến ở lều trại.” Dạ Phong Vũ lấy hai chai nước lạnh ra, “Có điều lần này đoàn làm phim hẳn là không đi theo đường lối mạo hiểm.” “Nhìn kìa, đó là nhà trọ của Augustine tiên sinh.” Trình Hạ bám cửa số vươn tay chỉ. Dạ Phong Vũ nhìn theo hướng cậu chỉ, cao ngất trên mái tòa nhà văn phòng, là một logo xí nghiệp, rạng rỡ tỏa sáng dưới nắng chiều. “Giống hình trái tim.” Trình Hạ mô phỏng cho anh xem. “Đúng là rất đáng yêu.” Dạ Phong Vũ lấy điện thoại ra chụp lại. “Ngày mai Augustine tiên sinh sẽ cùng vào rừng nhiệt đới sao?” Trình Hạ hỏi. “Theo lí mà nói là không cần.” Dạ Phong Vũ trở về sô pha, “Nhưng anh cũng không biết.” “Em cảm thấy nhất định sẽ đi.” Trình Hạ lấy sức nhảy lên bệ cửa sổ. “Vì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi. “Bởi vì anh ấy thực sự rất thích anh.” Trình Hạ mở chai nước, “Em có thể thấy được.” “Em lại chưa từng yêu ai.” Dạ Phong Vũ buồn cười nhìn cậu. “Nhưng em từng xem phim thần tượng a.” Trình Hạ rất có cơ sở, “Hơn nữa tạo hình của Augustine tiên sinh hoàn toàn phù hợp với hết thảy đặc thù của nam chính.” Đương nhiên anh không thể nào giống nữ chính thuần khiết được rồi, hoàn toàn chính là thiên kim nhà giàu xinh đẹp lại khêu gợi, tiêu chuẩn bia đỡ đạn. “Đang cười gì đó?” Dạ Phong Vũ hỏi. “Em không cười.” Chuột chũi nhỏ rất nghiêm túc. Dạ Phong Vũ híp mắt. “Cứu mạng a!” Trình Hạ bị ảnh đế nhập thân. Đoàn phim phối hợp vô cùng bất ngờ xông vào, trong phòng lập tức trở nên ồn ào, mọi người đều đã quen biết, cho nên hòa hợp rất nhanh. “Tối nay đi ăn đặc sản Amazon thế nào?” Đạo diễn đề nghị. “Được!” Mọi người đều giơ tay reo hò. Những chuyến quay phim kiểu này, với mọi người mà nói thì thật ra giống như đi du lịch thả lỏng hơn, đương nhiên không thiếu màn đăng ảnh tự sướng. Fan đã quen với việc Dạ Phong Vũ thường xuyên biến mất, bỗng nhiên có được một tấm ảnh cũng là rất thỏa mãn rồi, ngắm xong đều biểu đạt Nam Mĩ bây giờ nhất định rất nóng, ông xã anh vì sao chụp ảnh còn mặc quần áo! “Oa a.” Phillip cầm di động lướt lướt, “Chị dâu lại lọt top đề tài trong nước.” “Đã thấy.” Augustine ngồi trên bàn làm việc trả lời. “Ý anh là ảnh tiệc liên hoan của đoàn phim? Nhưng ý em là cái khác.” Phillip đưa iPad cho anh, “Có người chụp được ảnh chúng ta ở núi Jesus, còn đăng lên mạng.” Augustine ngẩng đầu. “Đừng căng thẳng.” Phillip đặt máy tính bảng xuống trước mặt anh, “Anh chỉ xuất hiện nửa cái vai.” Augustine: “……” Người phát ảnh là một sinh viên, không phải là fan của Dạ Phong Vũ, nhưng là nhìn thấy soái ca cũng rất vui vẻ! Tuy rằng bởi vì nhát gan không có đi lên xin chụp ảnh chung, nhưng cũng chụp rất nhiều, mà trong mọi tấm ảnh, trọng điểm đều là Dạ Phong Vũ, về phần Augustine tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hoặc là hoàn toàn không xuất hiện, hoặc là chỉ xuất hiện một chút quần áo và nửa cánh tay, duy nhất một tấm được toàn thân thì lại là sau lưng! Các em gái vừa tỏ vẻ người thật so với ảnh còn đẹp hơn, vừa tỏ vẻ anh anh anh bỏ qua cơ hội chụp ảnh chung thật đáng tiếc, không biết khi nào mới được gặp lại nữa. Thế thôi, thậm chí còn không để ý bên cạnh cậu còn có những người khác —– bởi vì Augustine bình thường luôn kín đáo rất ít khi lộ mặt, cho nên trong nước cơ bản không mấy người có thể biết, đeo kính râm lên thì càng vô hình, trong mắt đồng bào thì chỉ có ba chữ, đó chính là người nước ngoài. Phillip dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn anh. Lúc trước còn đang suy nghĩ nếu bị chụp thì phải làm sao, giờ thì tốt rồi, chụp thì chụp được, nhưng rõ ràng là bị xem nhẹ, nhắc cũng không có nhắc đến, nhắc! Cũng! Không! Có! Nhắc! Nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi.