Edit & Beta: Cafesvictim
~ Nhưng bọn họ đều không có mang ví ~
Sáng sớm hôm sau, Dạ Phong Vũ để chân trần dẫm trên thảm, kéo rèm cửa nhìn phong cảnh xa xa. Ánh nắng nhỏ vụn tẩy vàng mặt hồ, chiếc thuyền nhỏ bỏ neo bên bờ biển, chim biển cất cánh bay về phía mặt trời, hết thảy đều tràn ngập sức sống bừng bừng.
“Là Nội Hồ***.” Augustine ngồi dậy.
(*** Không biết là chỗ nào luôn, đã thế lại còn vừa biển vừa hồ. Nhiều khi bất lực với các thể loại địa danh của Tiếu đại dã man, không biết là bả chế hay do mình thiếu hiểu biết/không biết cách tìm sự trợ giúp của Google đại thần nữa:333)
“Em đánh thức anh sao?” Dạ Phong Vũ hơi hối lỗi xoay người lại.
Augustine cười vươn tay với cậu: “Chào buổi sáng, bảo bối.”
“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ trở lại bên giường, hôn một cái lên sườn mặt anh, “Bên ngoài rất đẹp.”
“Nội Hồ buổi tối đẹp hơn, nếu em tới đây vào tháng mười hai, còn có thể xem biểu diễn ánh sáng trên mặt nước mừng Giáng sinh.” Augustine vỗ lưng cậu, “Đây là một đất nước nhiệt tình đến khiến người ta khó tin.”
“Nghe có vẻ thật ngầu.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Nhưng mà Giáng Sinh năm nay em phải về Pháp.”
“Kate phu nhân đã nói với anh chuyện này.” Augustine nói.
“Vậy anh về cùng em không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Anh sẽ cố gắng dành thời gian, có điều Giáng sinh hàng năm đều có rất nhiều việc.” Augustine nói, “Em có thể trở lại lâu đài sớm một chút.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ đứng lên, kéo anh vào phòng tắm.
Augustine cởi áo ngủ của cậu, kiểm tra vết muỗi cắn hôm qua.
Dạ Phong Vũ lắc lắc kem cạo râu, phun lên cằm anh: “Ông già Noel.”
Augustine rất phối hợp, để cậu giúp mình rửa mặt đánh răng, sau đó là thay quần áo, giống như đã tám mươi tuổi đến nơi rồi.
“Em xác định đây là quần áo của anh?” Augustine nhíu mày nhìn chính mình trong gương.
“Nhìn rất được.” Dạ Phong Vũ giúp ảnh sửa sang lại quần áo, “Đừng lúc nào cũng tây trang cà vạt, Brazil với Paris là hai loại phong cách khác nhau.”
Augustine đau đầu: “Anh cảm thấy——-“
“Chỉ mặc một ngày.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.
“Một ngày?” Augustine nhìn cậu.
Dạ Phong Vũ gật đầu.
Augustine ở trong lòng hít sâu rất nhiều lần, cuối cùng rốt cục đồng ý.
“Đây là cái gì?” Trình Hạ hồ nghi đánh giá đồ ăn trong bát.
“Cơm đậu đen.” Phillip thuyết phục, “Thử xem, cũng không tính là khó ăn, còn rất có hương vị nhiệt đới.”
Trình Hạ ăn một muỗng nhỏ, sau đó phun hết ra.
“Đáng sợ như vậy sao?” Phillip đã bị kinh hách.
“Anh họ, Augustine tiên sinh.” Trình Hạ đứng lên, “Chào chào chào buổi sáng.”
“Chào……. buổi sáng.” Phillip há miệng, nhìn Augustine đang mặc áo sơ mi màu cam và quần đùi hoa đứng trên cầu thang ———– tuy rằng hoa văn cũng không có khoa trương quá mức, nhưng so với phong cách bình thường của anh mà nói, vẫn là rất giống bị cháy hỏng đầu.
Bởi vì cách ăn mặc này thật sự là rất rúng động, cho nên đến khi hai người ăn sáng xong rồi đi, trong đầu Trình Hạ vẫn còn quanh quẩn hình ảnh nam thần màu da cam, cảm thấy mình nhất định là bị hoa mắt.
“A!” Phillip cảm khái, “Tình yêu!”
“Nhưng em cảm thấy nhìn rất đẹp.” Dạ Phong Vũ ở trong xe nhìn anh.
“Là rất đẹp.” Đầu Augustine rất đau, nhưng vẫn phối hợp có lệ một chút tình nhân nhỏ đang hào hứng của mình.
Dạ Phong Vũ tựa cằm lên vai anh, lẩm bẩm hát theo radio, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
Vì vậy Augustine đành phải từ bỏ việc bảo lái xe trước tiên đi đến khu trung tâm, mua một bộ quần áo thay cho ý tưởng áo sơ mi, mang màu cam tươi sáng đi đến trang viên.
“Nhìn xem ai đến đây, a!” Cửa nông trường, một vị lão tiên sinh tóc xám trắng dắt chó cưng, cười tươi giang hai tay ra, “Đây là quần áo của Phillip sao?”
Augustine ôm ông ta một cái, từ chối trả lời vấn đề này.
“Xin chào, tôi là Frank.” Dạ Phong Vũ giơ tay.
“Xin chào, con gái của tôi là fan của cậu.” Lão tiên sinh cười bắt tay cậu, “Đáng tiếc là bây giờ nó đang ở Mĩ.”
“Tony tiên sinh là nhà từ thiện rất có danh tiếng.” Augustine giới thiệu, “Gia tộc của ông từng tài trợ rất nhiều trận bóng.”
“Gâu gâu gâu!” Nhóc lông vàng tiến tới, dùng cái đầu to cọ cọ Dạ Phong Vũ.
“Xem ra Betty rất thích cậu.” Tony tiên sinh hơi bất ngờ, “Bình thường rõ ràng nó chính là một cô nhóc hay ngại ngùng.”
“Xin chào, Betty.” Dạ Phong Vũ cầm chân trước của nó, cười tươi sáng lạn.
“Cậu rất thích hợp với nơi này.” Tony tiên sinh giúp hai người mở cửa xe, xoay người hỏi Augustine, “Muốn đến nhà xưởng xem trước không? Có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú đối với kế hoạch đầu tư của tôi.”
“Không thành vấn đề, có điều hôm nay tôi phải xin phép.” Augustine ngồi ở ghế sau, “Chỉ muốn uống một ly…. nước nho đỏ.”
Dạ Phong Vũ quay đầu nhìn ra cửa sổ, đáy mắt xẹt qua chút ý cười.
“Nước nho?” Tony tiên sinh cũng bật cười, “Vì sao lại không phải rượu nho, ít nhất cũng nên là một ly Cachaca***.”
(***Một loại rượu đặc trưng Brazil, được làm từ sự chưng cất nước mía lên men và phải có nồng độ cồn từ 38 – 54 %, xem thêm tại đây.)
“Chúng ta vẫn là nên nói chuyện dây chuyền sản xuất mới đi.” Augustine buồn rầu.
Tony tiên sinh có một cô cháu gái rất nhỏ, tên là Belinda, năm nay chỉ mới năm tuổi. Vốn đang chơi trong phòng khách, kết quả xuống lầu nhìn thấy Dạ Phong Vũ vừa bước vào cửa, lập tức liền sinh ra tình cảm thật mãnh liệt, ôm chân cậu ngửa đầu lên, mắt to xanh biếc lấp lánh, tóc xoăn xoăn, giống như barbie nhỏ trong tủ kính.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ ôm cô bé lên.
“Xin chào, vương tử điện hạ.” Cánh tay mập xinh dùng sức ôm cổ cậu.
Augustine: “……”
“Anh có muốn đi thăm nông trại của em không?” Belinda tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ ôm cô bé nhìn Tony.
“Đương nhiên không thành vấn đề, sẽ có người đi cùng các cậu,” Tony tiên sinh vui vẻ đồng ý, nhìn hai người đi, xoay người nhìn về phía Augustine, “Bây giờ muốn uống một ly không?”
“Cảm ơn.” Augustine ngồi vào sô pha, tự nhiên sinh ra một loại…….. cảm giác thoải mái quỷ dị.
“Thật sự không ngờ, cậu sẽ vì một người mà kiêng rượu.” Tony tiên sinh đưa cho anh một ly rượu đỏ, “Nếu tôi đoán không lầm, quần áo này hẳn cũng là kết quả sự thỏa hiệp của cậu.”
“Hôm nay cậu ấy rất vui.” Augustine lắc nhẹ rượu đỏ trong ly.
“Cho nên cậu không ngại khiến cậu ta càng vui hơn.” Tony tiên sinh vỗ vai anh, “Nghe có vẻ tiến triển phi thường không tồi.”
Augustine cười cười: “Rượu rất được.”
“Chấp nhận thay đổi là chuyện tốt, thẳng thắn mà nói, trước đây cuộc sống của cậu có hơi đơn điệu quá.” Tony tiên sinh nghĩ nghĩ, “Đương nhiên, rực rỡ như Phillip cũng không phải quá tốt.” Dù sao vẫn còn ám ảnh vì lần trước bị cậu ta nhiệt tình hôn môi, đến bây giờ cũng chưa có hoàn toàn biến mất.
Tới gần giữa trưa, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm, nhưng chưa thấy hai người về, Augustine đành phải ra ngoài đi tìm, kết quả được cho biết, “Vương tử đang cùng công chúa chạy máy kéo.”
………..
“Oa!” Belinda giơ hai tay hoan hô.
Dạ Phong Vũ đeo kính râm, hai chân dẫm lên chân ga và bàn phanh, vươn người thành một vòng cung xinh đẹp, giữa trời lộng gió, tóc bị thổi hất ra sau, cười tươi như nắng mặt trời, nhìn qua hoàn toàn chính là hình ảnh trong quảng cáo ——– nếu không phải là đang kéo máy kéo.
“Muốn lên đây không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Nhìn cái kia không ngừng “thình thịch” bốc lên khói đen, Augustine quyết đoán lắc đầu, còn lùi về phía sau hai bước.
“Muốn chơi nữa!” Belinda yêu cầu.
“Em nên đi ăn trưa.” Dạ Phong Vũ bế cô bé nhảy xuống.
Belinda lưu luyến.
Dạ Phong Vũ cùng quay đầu nhìn lại hai lần.
………
Augustine bắt đầu cân nhắc có nên mang về lâu đài một chiếc máy kéo không, bởi vì tình nhân nhỏ của mình hình như rất say sưa với trò này.
Cả ngày hôm đó trải qua rất vui vẻ, lúc hỏi thăm hành trình của hai người hôm sau, Tony tiên sinh gật đầu: “Thành phố này rất hấp dẫn, còn là một nơi rất có khả năng khiến người ta thả lòng.”
“Con cũng muốn đi.” Belinda giơ tay.
“No, con không thể.” Tony tiên sinh bón cho bé một thìa rau nghiền, “Vương tử của con chỉ còn có một ngày, sau đó phải trở lại lâu đài nơi cậu ấy thuộc về.”
Belinda vẫn chưa từ bỏ: “Để kết hôn với công chúa sao?”
Augustine: “…..”
“Không biết a.” Dạ Phong Vũ nhéo nhéo bàn tay nhỏ của bé.
“Vậy anh có thể chờ em lớn thêm một chút.” Belinda nhào vào lòng cậu cọ cọ, “Được không?”
Augustine trả lời: “Không được.”
Tony tiên sinh: “…….”
Belinda ngẩn người, cũng dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn anh —— thực tế là cả ngày hôm nay, cô bé cũng chưa từng chú ý qua ông chú không biết cười này, cho nên rất không hiểu vì sao chú này lại đột nhiên nói chuyện.
Betty đi vào, lười biếng nằm bên chân Dạ Phong Vũ, thi thoảng lấy chân trước đẩy đẩy cậu.
Vì thế Augustine tiên sinh càng thêm đau đầu, vì sao có vẻ như cả thế giới đều có hứng thú với tình nhân nhỏ của mình?
Nhìn vẻ mặt của anh, Tony tiên sinh tiếp tục ăn tối, ánh mắt bí hiểm.
Xem ra cuộc tình này đích xác đúng như Phillip nói, rất thú vị.
Trên xe trở về, Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh ngáp.
“Chơi mệt rồi?” Augustine xoa đầu cậu.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Vậy ngày mai còn muốn ra ngoài không?” Augustine nhìn cậu.
“Có.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, “Đây đúng là thành phố mà Thượng đế tạo ra vào ngày thứ bảy.”
“Vậy ông ta làm gì vào sáu ngày trước?” Augustine hỏi.
“Tạo ra thế giới.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Hẳn là ông ta vào ngày thứ bảy thì tạo ra em, chứ không phải Rio De Janeiro.” Augustine cúi đầu, hạ một cái hôn xuống khóe môi cậu.
Lái xe bình tĩnh dẫm chân ga —— tuy rằng là lái xe tùy thân mười mấy năm, nhưng anh ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng, thì ra Augustine tiên sinh cũng sẽ nói ra loại lời tâm tình như vậy.
Tâm trạng khi đi chơi luôn thả lỏng tối đa, trong bóng đêm yên tĩnh, hai người đều ngủ thật sự an ổn. Hôm sau thời tiết vẫn rất tươi sáng, trạm thứ nhất hai người đến là núi Jesus ——– hình ảnh đã từng xuất hiện trong vô số phim điện ảnh của Hollywood, đỉnh núi ở độ cao vài trăm mét so với mực nước biển, tượng Jesus cao lớn giống như giang rộng hai tay, ôm lấy thành phố tràn ngập sức sống nhiệt tình này***.
(***Ở Rio De Janeiro không có núi Jesus, chỉ có một ngọn núi tên là Corvocado (nghĩa là “Người gù lưng”), ở trên đỉnh ngọn núi có tượng Chúa Kito cứu thế rất giống với mô tả của Tiếu đại, có lẽ ý của mẹ ấy là núi này. Chi tiết về Corvocado và tượng Jesus xem tại đây.)
“Oa.” Trình Hạ ngẩng đầu sợ hãi kêu.
“Muốn chụp ảnh không?” Phillip hỏi.
Trình Hạ vui sướng giơ hai ngón tay lên.
“Ngốc quá.” Phillip lắc đầu, “Cậu có thể nhe răng cửa ra.” Giống như con chuột chũi nhỏ thật vậy, nhất định sẽ rất thú vị.
Trình Hạ quyết đoán vung ra một cái tát, hai người cãi nhau ầm ĩ nửa ngày, kết quả phát hiện anh họ đã cùng nam thần lên xe lửa trước.
“Thật không dám tin, chúng ta thế mà lại bị từ bỏ như vậy.” Phillip rất bi thương.
“Nhưng ví của họ đều ở chỗ chúng ta.” Trình Hạ mở túi ra.
Phillip: “……..”
“Chuyến xe tiếp theo đến lúc nào?” Trình Hạ hỏi.
“Nửa tiếng nữa.” Phillip trả lời.
“Vậy được rồi.” Trình Hạ nhẹ nhàng thở ra, “Không quá lâu.”
“Vậy sao?” Phillip ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, cảm thấy hơi chột dạ, “Được rồi, thượng đế phù hộ.”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
43 chương
63 chương
80 chương
17 chương
11 chương