Truy cầu tiên đạo

Chương 9 : Tin tức về người tu tiên

Sau khi trò chuyện hỏi thăm Lưu Kinh xong, Bạch Hà Tử và Phong Thiên Bằng dặn dò hắn vài câu rồi rời đi. Trước khi rời đi, Bạch Hà Tử còn không quên bảo Lưu Kinh canh ba nửa đêm đến gian phòng phía Tây gặp hắn. Không biết là có chuyện gì mà Bạch Hà Tử phải gặp mình lúc nửa đêm như vậy, trong lòng mang đầy nghi hoặc nhưng Lưu Kinh không dám lên tiếng hỏi, hắn đành gật đầu đồng ý. Mà trước khi rời đi, Phong Thiên Bằng cũng ném một ánh mắt đầy thâm ý nhìn thẳng vào hai mắt của Lưu Kinh, khiến cho hắn phải rùng mình một cái, sâu trong nội tâm cảm thấy rất sợ hãi. Cũng may cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, cho nên Lưu Kinh không lộ ra ngoài được, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy con người của Phong Thiên Bằng rất thần thần bí bí, dường như y không phải là người thường vậy. Đợi cho Bạch Hà Tử và Phong Thiên Bằng rời khỏi, Lưu Kinh thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy lại tinh thần cho tỉnh táo rồi bước ra ngoài cửa hướng về phía dược viên đi tới. Vừa đi vừa ngó nghiêng nhìn xung quanh, nhưng Lưu Kinh không thấy bóng dáng của Phong Thiên Bằng và Bạch Hà Tử đâu cả. Thầm nghĩ trong bụng, hai người vừa mới đi ra trước mình có một xíu, thế mà mới đó đã không thấy đâu rồi, có lẽ bọn họ đã đi vào một trong những căn phòng gần ngay phòng của hắn. Trong đầu nghĩ vậy, Lưu Kinh vội gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, hắn nhanh chóng đi vào dược viên, xuyên qua rất nhiều cây dược thảo đi thẳng ra ngoài hậu sơn phía sau. Vừa đi được một đoạn, đột nhiên hai chân Lưu Kinh dừng lại, hắn vội ngoái đầu nhìn về phía sau. Cùng lúc đó, một giọng nói hồ hởi từ phía mà Lưu Kinh đang nhìn vang lên gọi hắn tới: "Lưu Kinh, đệ mau lại đây." Nghiêng đầu nhìn qua Lưu Kinh thấy người gọi mình chính là A Phúc, bên cạnh hắn thấp thoáng còn có cả bóng dáng của A Tường và Tô Minh, mà biểu hiện của ba người tỏ ra rất kín đáo hình như là có chuyện gì đó thì phải. Trong đầu nghĩ như vậy, Lưu Kinh cảm thấy hơi tò mò, hắn không hề do dự vội đi đến bên cạnh bọn họ. "A Phúc ca, huynh gọi đệ lại có chuyện gì vậy?" Đi tới nơi, Lưu Kinh nhìn bộ dạng thần bí của ba người hiếu kỳ hỏi. "Lưu đệ, vừa rồi đệ gặp Phong tiên sư chứ? Có được tiên sư thưởng cho tiên đan hay bảo bối gì không? " A Phúc không trả lời câu hỏi của Lưu Kinh mà dồn dập hỏi lại hắn. "Phong tiên sư? Tiên đan, bảo bối?...huynh đang nói gì vậy, đệ không hiểu gì cả." Nghe A Phúc hỏi, Lưu Kinh không hiểu hắn đang nói gì vội hỏi. Nghe Lưu Kinh nói vậy, ba người bọn A Phúc liếc mắt nhìn nhau cười khổ một tiếng, trên mặt ai lấy đều biểu thị vẻ khó hiểu. "Việc này...Đệ gặp người đi cùng Bạch tiên sinh rồi chứ, có được ông ta tặng cho cái gì không?" A Phúc hơi nghĩ ngợi rồi hỏi. "À có, đệ gặp rồi. Người huynh nói là Phong thúc sao, ông ấy không cho đệ cái gì cả, nhưng đệ thấy ông ấy có vẻ rất thần bí." Lưu Kinh đưa tay rê cằm, tỏ vẻ đăm chiêu nói. "Hả? Đệ vừa gọi ông ấy là gì, Phong thúc ư? Trời ơi, đệ có biết ông ấy là người thế nào không, tại sao vận khí của đệ lại tốt đến mức độ mà ta không dám tin thế này. Có thể gọi một vị Tiên sư là thúc thúc, thì phúc duyên của đệ cực kỳ tốt đấy, đệ có biết không?" A Phúc nghe Lưu Kinh nói xong, toàn thân hắn chấn động, vừa kinh hãi vừa hâm mộ thét lên. Mà ở bên cạnh A Tường và Tô Minh nghe thấy những lời của Lưu Kinh cũng tỏ vẻ không khác A Phúc là mấy, bọn họ bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc lẫn sợ hãi rồi. "A Phúc ca, mọi người tại sao lại có biểu hiện như vậy? Đừng làm cho đệ phải cảm thấy mình là một người hồ đồ chứ? Cái gì mà Tiên sư với phúc duyên..." Lưu Kinh nhìn bộ dạng của ba người, hắn nhíu mày trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. "Đệ đúng là quê mùa, uổng cho ta thường khen đệ là thông minh, ngay đến cả Tiên sư là người như thế nào mà đệ cũng không biết." A Phúc có vẻ khó chịu nói. "A Phúc ca, quả thật đệ không biết thật mà. Huynh cũng biết đấy, đệ lớn lên ở nơi thôn dã chưa từng được ra ngoài thôn bao giờ cả, những gì đệ biết thì cũng chỉ ở trong phạm vi trong thôn thôi. Mãi cho đến khi gặp huynh và Bạch thúc, đệ mới theo hai người rời thôn. Từ lúc đó đến bây giờ đệ vẫn luôn ở bên cạnh huynh, nếu huynh không cho đệ biết, thì đệ làm sao biết được chứ?" Lưu Kinh nhăn mày nói. "Ân! Đệ nói cũng phải, ta đã trách nhầm đệ rồi, đệ đừng để bụng đấy. Mà Bạch tiên sinh không nói cho đệ biết một chút gì về Phong tiên sư sao?" A Phúc thấy những điều Lưu Kinh nói rất hợp lý, hơi ái ngại nói. "Bạch thúc không nói gì cho đệ biết cả, thúc ấy chỉ hỏi đệ mấy hôm nay ở đây thế nào thôi. Mà huynh luôn miệng gọi Phong thúc là Phong tiên sư, xem ra huynh biết thúc ấy là người như thế nào, huynh hãy nói rõ cho đệ biết được chứ?" Lưu Kinh nhớ lại những gì Bạch Hà Tử hỏi mình lúc trước bình tĩnh nói. “Ân! Ngồi xuống đây, rồi ta rẽ nói cho đệ biết!” A Phúc gật đầu đồng ý, nói. Nói rồi, A Phúc, A Tường, Tô Minh và Lưu Kinh mỗi người chọn lấy một chỗ ngồi quây vào nhau. Thực sự mà nói, chỉ có A Phúc hay đi theo Bạch Hà Tử cho nên hắn biết nhiều một chút về Phong Thiên Bằng, còn A Tường và Tô Minh thì cũng chỉ nghe hắn nói qua cho biết mà thôi. Lần này có cơ hội để được nghe một lần nữa, hai người bọn họ cũng rất hý hửng muốn nghe. “Nói thế nào nhỉ? Đệ đã từng nghe gì về Tiên Nhân chưa?” A Phúc vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Kinh hỏi. “Tiên Nhân à? Nếu nói là nghe rồi thì cũng có đó, nhớ ngày xưa lúc đệ còn nhỏ, đệ vẫn thường được nghe mấy bô lão trong thôn kể về những truyền thuyết trong đó có Thần Tiên thôi, không lẽ Thần Tiên trong truyền thuyết kia cũng là Tiên Nhân mà huynh vừa nói.” Lưu Kinh nhớ lại chuyện lúc nhỏ nói. “Đúng đấy, chính là họ. Thế đệ có tin trên đời này có Tiên Nhân không?” A Phúc bình thản nói tiếp. “Tiên Nhân à? Theo đệ nghĩ thì không có đâu, nếu có thì cũng chỉ có trong truyền thuyết thôi, chứ ngoài đời làm gì có thật.” Lưu Kinh cười trừ gãi đầu nói. “Lưu đệ, đệ nói thế thì nhầm rồi đó, ban đầu ta và A Tường cũng như đệ nghĩ là trên đời này không có Tiên Nhân thật, nhưng chính mắt chúng ta thấy được Tiên Nhân rồi đấy.” Ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đột nhiên Tô Minh lên tiếng chen vào nói. “Gì cơ, huynh nói thật chứ? Thật sự trên đời này có Tiên Nhân?” Lưu Kinh kinh ngạc nhìn Tô Minh hỏi. “Thật đấy, hơn nữa đệ cũng gặp rồi đấy.” Lúc này A Tường ở bên cạnh lên tiếng nói. “Không sai, hai người bọn họ nói đúng đấy. Tiên Nhân, quả thực bốn chúng ta đã được gặp rồi, đó chính là Phong tiên sư người mà đệ gọi là Phong thúc đấy.” A Phúc vỗ vào vai Lưu Kinh một cái, nghiêm túc nói. “Cái gì? Huynh nói là...Phong thúc chính là Tiên Nhân?” Nghe A Phúc nói vậy, Lưu Kinh giật mình kinh hãi hỏi. “Đúng vậy! Ông ấy chính là Tiên Nhân, nói đúng hơn thì ông ấy là người tu tiên.” A Phúc thấy bộ dạng của Lưu Kinh như vậy, khóe miệng khẽ mỉm cười nói. “Người tu tiên? Đó là người như thế nào?” Lưu Kinh trố mắt lên hỏi. “Họ là người như thế nào thì ta không rõ, ta theo Bạch tiên sinh đi lại trên giang hồ nhiều năm nên cũng chỉ biết một chút thôi. Nghe nói những người tu tiên có thần thông pháp thuật rất lợi hại, bọn họ có thể cưỡi mây cưỡi gió bay trên trời còn hơn cả chim. Không những thế bọn họ còn có sức mạnh rất to lớn, có thể rời non nấp bể, hô phong hoán vũ. Hơn nữa bọn họ có tuổi thọ rất lâu, sống được mấy trăm tuổi, có khi cả mấy ngàn tuổi, thậm trí có thể trường sinh bất lão nữa...” A Phúc biểu thị rất cao hứng và tự hào về những điều biết được có liên quan tới người tu tiên, thao thao bất tuyệt nói ra. Ba người Lưu Kinh, A Tường và Tô Minh trố mắt lên lắng nghe A Phúc nói, bọn họ bị những lời nói của hắn làm cho sy mê như lạc vào thế giới của thần tiên, trên mặt ai lấy đều biểu lộ vẻ sùng bái và hâm mộ. ... Sau khi nghe A Phúc nói cho biết về người tu tiên xong, trong đầu Lưu Kinh luôn hiện lên những hình ảnh của Tiên Nhân bay lượn trên trời, dùng thần thông to lớn của bọn họ để cứu nhân độ thế... Không biết thì thôi, đã biết trên đời này có Tiên Nhân, mà không đúng, đó chỉ là người tu tiên mà thôi. Hơn nữa chính mình cũng đã gặp người tu tiên rồi, người đó không phải ai khác đó chính là vị Phong thúc kia, người mà khiến cho hắn cứ có cái cảm giác rất thần bí. Hắn đã bắt đầu có nhiều suy nghĩ táo bạo hơn... Nguyên này hôm đó, Lưu Kinh không còn tâm tư gì đến việc luyện võ nữa, hắn cố gắng lắm để tập chung luyện tập mã bộ, nhưng không thể nào tập chung được, mới luyện tập được gần một canh giờ thì hắn đã bỏ giở đi về. Về đến phòng, hắn nằm vật xuống giường rồi nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, trong đầu hắn bắt đầu có những suy nghĩ rất mông lung liên tục hiện lên. ... Canh ba nửa đêm, bên ngoài gian phòng phía tây. Lúc này có một bóng người bé nhỏ chậm rãi đi lại, đứng bên cạnh cửa vào của gian phòng. “Lưu Kinh, ngươi đến rồi đấy à? Mau vào đi!” Đột nhiên từ bên trong gian phòng vang lên một giọng nói rất thều thào, nghe như giọng nói của người bị bệnh vậy. Nghe thấy giọng nói với khí lực phát ra yếu, đứng ở bên ngoài toàn thân Lưu Kinh hơi rung động. Tuy giọng nói có vẻ khó nghe, nhưng hắn vẫn nhận ra đó chính là giọng của Bạch Hà Tử, cho nên hắn không hề do dự đưa tay đẩy của đi vào. “Bạch thúc, thúc làm sao vậy?” Vừa vào bên trong phòng, nhìn thấy Bạch Hà Tử đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Lưu Kinh tỏ ra lo lắng chạy lại bên cạnh hỏi.