Truy cầu tiên đạo
Chương 6 : Hằng nhạc phái
Xe ngựa cứ theo hướng Tây lăn bánh, đi qua một ngọn núi và qua vài địa phương khác nữa, trải qua ba ngày ba đêm đến cuối cùng cũng tới được chân núi Hằng Nhạc Sơn, đây chính là nơi tọa lạc của tổng môn Hằng Nhạc Phái.
Hằng Nhạc Sơn là một nơi nổi tiếng với nhiều cảnh đẹp, được mệnh danh là ‘sơn thủy hữu tình’. Hằng năm ở đây vẫn thường xuyên đón rất nhiều du khách từ bốn phương đến du sơn thưởng ngoạn, ngắm trăng trên ngọn Tiêu Sơn về đêm.
Nhờ vào thiên nhiên ban tặng cho vẻ đẹp kỳ diệu, mà sinh ý ở xung quanh Hằng Nhạc Sơn rất phong phú. Tất nhiên, toàn bộ sinh ý ở đây đều bị một thế lực lớn đứng đầu trong giới giang hồ ở Huyền Võ Quốc là Hằng Nhạc Phái thâu tóm.
Tuy nhiên, chỗ mà những du khách ở bốn phương tới có thể du sơn thưởng ngoạn cũng chỉ là ở bên ngoài, thuộc phương viên Hằng Nhạc Sơn mà thôi.
Cảnh đẹp thực sự được thiên nhiên ưu đãi ban tặng ở đây chính là trên ngọn Phong Thiên Sơn, một ngọn núi cao nhất, lớn nhất, hùng vỹ nhất nằm ở giữa trung tâm Hằng Nhạc Sơn, và đó cũng chính là nơi tổng bộ của Hằng Nhạc Phái chiếm đóng.
Phong Thiên Sơn chính là một trong những ngọn núi lớn nhất ở Tùy Châu, ở Hằng Nhạc Sơn nó là đỉnh núi cao nhất, và chỉ có duy nhất một lối đi lên, địa thế rất hiểm trở, dễ thủ khó công, do vậy Hằng Nhạc Phái đã đặt tổng đàn của mình trên đỉnh ngọn núi này.
Nhờ vào ưu thế của thiên nhiên ưu đãi, cho nên từ dưới chân núi dẫn lên đỉnh của Phong Thiên Sơn Hằng Nhạc Phái cũng không cần bố trí nhiều trạm canh gác làm gì. Căn bản là địa thế ở đây rất kỳ diệu, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể bao quát được toàn bộ phương viên xung quanh từ lưng chừng núi xuống dưới chân núi.
Vì vậy trên đường lên tới tổng đàn Hằng Nhạc Phái chỉ thiết lập có sáu trạm canh gác, trong đó có một trạm ngầm ít người biết đến. Bên cạnh đó cạm bẫy cũng được thiết lập hơn mười cái, đảm bảo một con ruồi cũng khó mà bay lọt qua.
Mà xung quanh phương viên mười dặm so với ngọn Phong Thiên Sơn đều là núi non trùng điệp. Đếm ra thì cũng có hơn mười ngọn núi khác lớn nhỏ đều có. Hầu hết địa thế của những ngon núi này cũng cực kỳ hiểm trở dễ thủ khó công, do vậy đã bị người của các phân đường Hằng Nhạc Phái chiếm cứ.
Trên những ngọn núi này cũng được các phân đường bày bố rất nhiều cạm bẫy, và thiết lập tổng cộng hơn hai mươi trạm canh gác, trong tối ngoài sáng đều có. Điểm đặc biệt là từ những trạm canh gác bên này lại có thể nhìn qua được bên phía ngọn Thanh Phong Sơn, cho nên về vấn để cảnh giới, Hằng Nhạc Phái dường như rất an tâm.
Trong đó có một ngọn là Vô Nhai Sơn nằm kế bên ngọn Phong Thiên Sơn bị phân đà Thanh Dương chiếm cứ, do Vương Thiết Đản, Đường Chủ Thanh Dương Đường làm chủ.
Mà Vô Ưu Cốc lại là một hạp cốc ở dưới chân núi nằm giữa Phong Thiên Sơn và Vô Nhai Sơn. Đặc biệt đây lại là chỗ ở của Bạch Hà Tử, cho nên lối vào cốc luôn được để tử Hằng Nhạc Phái canh giữ rất nghiêm ngặt. Chịu trách nhiệm an toàn ở đây chính là do đệ tử của Thanh Dương Đường đảm nhận.
Xe ngựa dừng lại một chút ở dưới chân núi Hằng Nhạc Sơn, sau đó lại tiếp túc tiến vào bên trong, đi qua một vài thôn nhỏ quanh đấy và một thị trấn có tên là Sơn Hà Trấn rồi mới tới chân ngọn núi Vô Nhai Sơn.
Từ trên xe ngựa bước xuống, Lưu Kinh ‘ô’ lên một tiếng vì đã bị cảnh đẹp của Hằng Nhạc Sơn làm cho mê mẩn. Cho đến khi A Phúc đi đến bên cạnh hắn, rồi vỗ vào vai một cái khiến cho hắn bừng tỉnh lại.
“Thế nào? Phong cảnh ở đây đẹp chứ?”
“A Phúc ca! Đẹp...Đẹp...Quả thật rất đẹp, huynh xem trên ngọn núi cao nhất kia kìa, nhìn chứ như là ‘Bồng Lai Tiên Cảnh’ a.” Lưu Kinh vẫn còn bị cảnh đẹp ở đây làm cho hấp hồn chưa tỉnh hẳn, hắn chỉ tay về phía một ngọn núi cao ở trước mặt rồi quay sang A Phúc ở bên cạnh lắp bắp nói.
“Ha ha. Nói là ‘Bồng Lai Tiên Cảnh’ thì hơi quá rồi, sau này nếu có cơ hội thì đệ sẽ được Bạch tiên sinh dẫn tới nơi còn đẹp hơn nữa đấy.” A Phúc cười khoái trí nói.
“Hả? Vẫn còn có nơi đẹp hơn chỗ này nữa sao?” Nghe vậy Lưu Kinh kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên rồi!” A Phúc thản nhiên nói.
“Thôi! Hai tiểu quỷ các ngươi bớt xàm ngôn đi, mau theo ta nhập cốc nghỉ ngơi trước đã.” Đứng ở bên cạnh nghe hai người đàm tiếu, khóe miệng Vương Thiết Đản nhếch lên cười cười nói.
Đi trên con đường nát đá dẫn vào trong hạp cốc, trong lòng Lưu Kinh đột nhiên nổi lên một cảm giác khó tả, hắn nghĩ mãi không ra tại sao mình lại có cái cảm giác này, nhưng cũng không dám lên tiếng nói gì cả.
Ba người đi bộ được hơn năm trăm mét thì đến trước một trạm canh gác, ở đó có hai người đang đứng im bất động, còn khoảng bảy tám người thì xếp thành một hàng đi qua đi lại.
Những người này đều đều còn rất trẻ, độ tuổi cũng ngang ngang nhau khoảng chừng hai mươi tuổi, bọn họ vận trang phục màu xanh giống hệt nhau, tất cả đều được bó ngắn sát lại rất gọn gàng, trên lưng hoặc hông của mỗi người đều được đeo đao hoặc kiếm.
Nhìn vào ánh mắt cùng với thân thủ của mỗi người khi họ di chuyển, thì có thể thấy được rằng bọn họ đều là những tay cao thủ mang trên mình tuyệt kỹ võ công không hề tầm thường.
“Chúng thuộc hạ tham kiến Đường Chủ!”
Đám người này ngay khi nhìn thấy ba người Vương Thiết Đản từ phía xa đi lại thì đã nhận ra hắn, chờ cho tới khi hắn tới gần thì tất cả đều cùng nhau thi lễ cung kính chào một tiếng.
“Ân! Tần Thanh, hôm nay đã đến phiên các ngươi trực rồi a? Thời gian ta đi vắng ở đây có phát sinh chuyện gì không?” Vương Thiết Đản gật đầu một cái, rồi nhìn một thiếu niên ở phía trước hỏi.
“Hồi bẩm Đường Chủ, tất cả đều vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra ạ.” Thiếu niên tên Tần Thanh nghe vậy vội bước lên một bước lên tiếng trả lời.
“Tốt! Các ngươi phải luôn chú ý, không được để xảy ra chuyện gì nghe chưa. Chúng ta đi thôi.”
Vừa nói xong, đám người đứng phía trước vội di chuyển đứng tách ra hai bên tạo thành một nối đi, để cho Vương Thiết Đản dẫn Lưu Kinh và A Phúc vào trong cốc.
Lưu Kinh chậm rãi đi sau hai người, hắn đảo mắt nhìn liếc qua đằng sau chỗ đám người canh gác đang đứng thì thấy ở phía trước có một tảng đá lớn bằng cả một cánh cửa ở nhà hắn được đặt bên cạnh trạm gác. Mà bên trên bề mặt tảng đá đó được khắc ba chữ lớn ‘Vô Ưu Cốc’.
Dọc theo con đường nhỏ đi vào trong cốc, vòng vèo đi qua vài nối rẽ, lúc qua Tây, lúc sang Đông, cuối cùng cũng đến một khoảng không sáng ngời, một tiểu sơn cốc xanh biếc ngập tràn sinh khí hiện ra trước mắt của ba người.
Ở phía trước sơn cốc có một dãy nhà trúc khá lớn, đếm sơ qua cũng có gần hai mươi phòng.
Bên phải sơn cốc là một cái hồ nước nhỏ, xung quanh hồ được trồng rất nhiều loại kỳ hoa có màu sắc khác nhau nhìn rất đẹp. Ở dưới mặt hồ, thi thoảng còn thấy một vài chú cá nhỏ với màu sắc sặc sỡ, ngoi lên đớp một cái rồi lặn xuống.
Còn bên trái sơn cốc là một vườn dược thảo khá lớn, bên trong tỏa ra mùi của dược thảo rất nồng nặc. Trong vườn được trồng rất nhiều loại dược thảo và có cả dược độc nữa.
“Lưu Kinh, đây là Vô Ưu Cốc nơi ở của Bạch tiên sinh và ta cùng với hai đệ tử khác nữa, sau này đệ cũng sẽ ở đây. Ngoại trừ đệ tử trong cốc và những người bệnh trị bệnh ở đây ra, thì ngoại nhân không một ai được phép ra vào, nếu vi phạm đều bị nghiêm trị.” Đến nơi A Phúc ngửa mặt lên trời hít vào một hơi thật sâu rồi tươi cười quay sang Lưu Kinh nói.
“Ân! Đệ biết rồi! À mà A Phúc ca! Hình như Vô Ưu Cốc chỉ có một con đường duy nhất đi vào a?” Lưu Kinh đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, ở đây chỉ có duy nhất một con đường vào mà thôi.” A Phúc bình thản nói.
“Được rồi! A Phúc, Lưu Kinh ta tựu giao cho ngươi, ngươi hãy sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hắn, ta còn chút chuyện phải làm không thể ở đây đàm tiếu với hai tiểu tử ngươi được.” Vương Thiết Đản đợi cho hai người nói xong thì lên tiếng nói.
Nói xong, không đợi cho hai người kịp lên tiếng nói gì thì y đã quay người rời đi với cước bộ rất nhanh. Tuy nhiên, trước khi ra ngoài y còn ngoái lại nhìn Lưu Kinh nói một câu: “Lưu Kinh, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây vài hôm nữa ta sẽ tới dạy ngươi võ công như đã hứa.”
“Vâng! Đa tạ Thiết Đản thúc.”
“A! Tiểu tử này, ngươi thật lợi hại a? Ngươi làm thế nào mà có thể khiến Vương Đường Chủ chịu truyền thụ võ công cho thế? Ngươi cũng nên biết, ở Hằng Nhạc Phái thì võ công của ông ấy chỉ có dưới một mình chưởng môn thôi đấy. Bình thường muốn ông ấy thu nhận làm môn hạ truyền thụ võ công cho thì còn khó hơn cả lên trời đấy, vậy mà ngươi...Chậc chậc, nhìn ngươi mà A Ngưu ca ta thèm thuồng quá.” Nghe thấy lời nói của Vương Thiết Đản trước khi rời khỏi nói với Lưu Kinh, A Phúc kinh hô lên một tiếng, ánh mắt nhìn hắn rất hâm mộ nói.
“Hả? A Phúc ca! Điều huynh nói là thật sao?” Lưu Kinh kinh ngạc hỏi.
“Thật chứ! Ta việc gì phải gạt đệ, không tin thì đệ cứ đi hỏi mọi người xung quanh thì sẽ biết.” A Phúc cười hì hì nói.
“Thôi kệ! Đệ mệt lắm rồi, huynh xem, chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi.” Lưu Kinh đột nhiên tỏ ra uể oải nói.
“Ân! Đệ vừa nhắc đến thì ta cũng cảm thấy mệt rồi, đi, đệ theo ta.”
Dứt lời, A Phúc tiến lên phía trước dẫn đường đưa Lưu Kinh đến một căn phòng ở chính giữa rồi mở cửa bước vào.
“Đây là phòng của ta, gian này là rộng nhất, kế bên là phòng dược liệu với luyện đan của Bạch tiên sinh, nếu đệ không chê thì cứ ở đây cùng ta. Sau này có gì huynh đệ ta sẽ trao đổi với nhau cho tiện, đệ thấy thế nào?” Vào đến phòng A Phúc đóng cửa lại rồi nhìn Lưu Kinh gãi đầu cười hì hì nói.
“Ha ha. Nếu A Phúc ca đã có nhã ý như vậy, thì tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh vậy, từ nay đệ sẽ ở đây với huynh.” Lưu Kinh nhận ra ý đồ của A Phúc khi đề nghị mình ở đây cùng, hơi suy nghĩ một chút cười nói.
“Tốt! Huynh đệ tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
62 chương
157 chương
20 chương