Trượt Chân
Chương 5
Mười bảy tháng ba.
Bình minh.
Xuân phong mang theo bao ấm áp yên lặng mơn trớn khuôn mặt thiếu niên đang nằm nghiêng trên mặt cỏ xanh biếc, sợi tóc đen nhánh khẽ bị thổi hất lên, khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên giống như đang nhìn thấy điều gì đó hạnh phúc trong mộng đẹp. Ở một bên, thanh niên tuấn dật lười biếng ngồi dựa vào thân cây, cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống thiếu niên không hề cảnh giác ở bên cạnh mình mà ngủ hết sức ngọt ngào, đôi mắt phượng thường ngày sâu khôn lường giờ phút này ẩn ẩn ôn nhu dịu dàng — từ sau ngày đó, A Minh không còn hoài nghi mình, hoàn toàn xem mình như bằng hữu. A Minh khi đã trừ bỏ đề phòng trong lòng thì kỳ thật là một người thực đơn thuần cũng thực chân thành, từ cá tính y hoạt bát hồn nhiên, như thế nào cũng nhìn không ra người này bị chính phụ thân mình bán vào thanh lâu để trả nợ. Y là đem đau khổ chôn giấu tận đáy lòng bày ra bên ngoài dáng vẻ vui tươi thoải mái...... Hoặc giả......
“Ngô......” Che miệng ngáp, lại vươn cánh tay với cái thắt lưng mệt mỏi, thiếu niên thanh tú trở thân mình chậm rãi thức tỉnh “Sớm an.”
“Sớm.” Đoạn Vô Văn mâu quang vừa chuyển, lập tức dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, thay bằng vẻ mặt cợt nhả, biểu tình khoa trương hướng về phía thiếu niên mở miệng.
“Cười xem thật khó chịu.” Xem xét khuôn mặt Đoạn Vô Văn tươi cười đến vô cùng hài lòng, Chung Minh nghiêm trang mà đánh giá. “Mỗi ngày cười như vậy chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cảm thấy mệt sao?”
“Ách......” Đoạn Vô Văn giật mình dừng lại, sau một lúc lâu, ôm ghì lấy vai Chung Minh mà cười to tiếng. “Ha ha ha ha...... A minh...... Ngươi thật sự là người thú vị..... Ha ha ha ha cáp...... Không tồi...... Ta thích......” Tiểu tử này nói chuyện thật đúng thẳng thắn, tuyệt không sợ đắc tội với người.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Cái gì thích với chẳng không thích? Chung Minh có chút tức giận mà dùng lực muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương — người này vì cái gì luôn thích động thủ động cước với mình? Loại lỗ mãng này dường như đã thành tập tính, đến tột cùng khi nào thì mới có thể sửa lại? “Là bằng hữu ta mới nói!” Y dựng đôi lông mày đen, lớn tiếng nói, “Cho dù ngươi thích ở trước mặt người khác giả bộ, chính là ở trước mặt bằng hữu còn như vậy thì quá dối trá. Nếu thực xem trọng lời nói của ta, cũng đừng giả bộ với ta!”
“...... A Minh,” Nhìn đôi mắt trước mắt đen bóng vì tức giận mà nhiễm bất mãn, Đoạn Vô Văn không tự chủ được mà ngưng tiếng cười, dần sa vào trong ánh mắt mặc dù có điểm nhớn nhác nhưng lại hàm chứa quan tâm thân thiết. “Ngươi ...... Thật sự nghĩ muốn cùng người như ta kết giao sao? Một ma giáo yêu......”
“Ta không cần biết người khác nói như thế nào.” Chung Minh trực tiếp trả lời, “Hơn nữa,” y lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Ta hiện tại chẳng phải cũng bị người gọi là yêu nghiệt sao? Chúng ta như vậy coi như là thông đồng làm bậy đi?”
“...... Nói thật có lý.” Trong một thoáng tập trung không nhìn thấy thiếu niên đang thoáng ngẩng đầu nhìn mình, lâu sau, Đoạn Vô Văn khoé môi cong lên thành một nụ cười mạc danh kỳ diệu. “Hảo, ngươi đã nói như vậy, chúng ta làm ước định đi.”
“Ước định gì?”
“Từ giờ trở đi, ta không bao giờ ở trước mặt ngươi giả dối, vô luận ngươi hỏi ta cái gì ta đều ăn ngay nói thật. Đương nhiên, ngươi cũng giống thế phải tuân thủ ước định này, vô luận ta hỏi ngươi cái gì ngươi cũng không thể giấu diếm ta — ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Thực công bằng, không thành vấn đề.”
“Như vậy, nếu ai trái với ước định, người kia có quyền xử trí hắn.” Đoạn Vô Văn từng chữ từng chữ mà nói ra.
“Hảo.” Chung Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ta sẽ không trái với ước định”
“Hắc hắc,” Đoạn Vô Văn đột nhiên nhe răng cười gian, thuận tay sờ sờ hai má thiếu niên hoạt nộn, kẻ gian hề hề nói, “Cũng đừng nghĩ dễ dàng như vậy, sau này sẽ phát sinh cái gì ai cũng không thể nói chính xác. Đến lúc đó, ta nhất định hảo hảo ‘trừng phạt’ ngươi.” Nói xong, lại ném qua một ánh nhìn mị nhãn, rốt cuộc mới buông ra cánh tay ôm thiếu niên, xoay người chuẩn bị bữa sáng.
“......” Còn lại Chung Minh ngơ ngác tại chỗ, càng nghĩ càng cảm thấy được chính mình tựa hồ là không cẩn thận hết sức bước lên thuyền kẻ gian, nhớ lại mới vừa rồi người nào đó nói đến hai chữ “trừng phạt” cùng với cái loại ánh mắt kia mê đắm, thần y tương lai nhịn không được rụt cổ, thân nổi da gà. Nhưng mà y ý thức được nguy cơ chưa được bao lâu, một trận hương thơm tấn công vào mũi, lực chú ý của thiếu niên đều tập trung tới thứ trên trong tay Đoạn đại giáo chủ.
“Oa, thơm quá!” Chung Minh một mặt tán thưởng, một mặt gắt gao nhìn chằm chằm Đoạn Vô Văn xuyên qua một cành cây nướng gà rừng màu vàng ruộm, bộ dáng lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi. Từ lúc ăn qua tay nghề Đoạn Vô Văn nấu nướng, món ăn thôn quê cùng rau dại, về sau, Chung Minh liền đối với tay nghề của Đoạn đại giáo chủ bội phục sát đất, mỗi ngày sáng trưa tối chỉ cần chờ đồ ăn đưa đến bên miệng mà nhấm nháp — lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy Chung Minh biểu tình như lang đói, Đoạn Vô Văn không thể nề hà mà thở dài, một bên cầm lấy chân gà mới vừa nướng xong đưa tới trước mặt Chung Minh, một bên còn không quên nhắc nhở: “Cẩn thận, nóng đấy...... Ngươi ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn ......”
“Ân, ăn ngon!” Chung Minh một mặt lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan, một mặt thêm tán thưởng, “Trù nghệ của ngươi thực không phải bàn cãi! Cái gì đều có thể làm được ngon như vậy.” Thuần thục mà nuốt vào chân gà, y cảm thán nói, “Ta nói, về sau ai nếu làm lão bà của ngươi còn có lộc ăn.”
“Phải không?” Đoạn Vô Văn mỉm cười, gặp bộ dạng thiếu niên miếng thịt trong tay còn chưa hết, lập tức cầm trong tay một khối thịt gà khác đưa qua. “Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”
“Đương nhiên.” Chung Minh tiếp nhận thịt gà lần thứ hai bắt đầu nhồm nhoàm, “Nói thật, ngươi tính cách cũng không tệ lắm, thái độ làm người cũng hiền hoà, nếu không phải lỗ mảng trong lời nói, hẳn là có rất nhiều nữ nhân theo. Nga,” y bỗng nhiên nghĩ đến, “Ta thật đã quên, ngươi chính là bởi vì có rất nhiều nữ nhân theo mới có thể cố ý thả ra cái loại lời đồn này......”
“Nam nhân nữ nhân đều có.” Đoạn Vô Văn đắc ý cười cười, “Bản giáo chủ mị lực không người nào có thể kháng cự, chẳng qua sau lại ngại phiền mới nghĩ ra diệu kế này để tránh hậu quả.”
Ác — Chung Minh thiếu chút nữa đem thịt gà vừa ăn phun ra: “Có hay không người ta nói qua ngươi là người tự cao tự đại đến không có thuốc chữa?”
“Có a. Lúc trước ta ở đỉnh Hoa Sơn cùng cao thủ võ lâm bài danh đệ tứ ‘Phi Thiên thần kiếm’ Bạch Tiếu Thiên luận võ quyết đấu, hắn từng nói như vậy qua.”
“Nguyên lai thật là có người ý kiến nhất trí với ta a.” Chung Minh không khỏi đối với vị nhân huynh chưa từng gặp mặt kia vừa rõ ràng vừa luyến tiếc.
“Ngươi không biết,” Đoạn Vô Văn liếc mắt nhìn y một cái, không phải không có ủy khuất nói, “trước khi đấu ta liền nhắc nhở hắn. Ta sớm nói với hắn hắn không phải đối thủ của ta, không quá ba trăm chiêu tất thua ở dưới chưởng của ta, nhưng hắn cố tình không chịu hủy bỏ quyết đấu......”
“Kết quả ra sao?”
“Hắc hắc, còn không phải đồ ngốc, mười chiêu tên kia liền bị đánh bại.”
“......” Chung Minh ngậm miệng, có đôi khi thật đúng là không thể không thừa nhận cái tên lỗ mãng lại cao ngạo trước mắt cũng khá hữu dụng. Suy nghĩ một chút nữa, có thể có bằng hữu như vậy thật cũng tốt, ít nhất có tài năng ở đúng thời điểm cần thiết đảm đương vệ sĩ kiêm bảo tiêu, sẽ bảo vệ được mình rất tốt.
Ha hả, nhìn thấy biểu tình minh bạch trên mặt A Minh thì biết y đang suy nghĩ những gì, Đoạn Vô Văn một đôi mắt phượng sắc bén híp thành một đường thẳng — A Minh, chỉ tiếc ngươi còn chưa đủ hiểu rõ ta. Ta khi đã muốn người nào tuyệt không đơn thuần chỉ là “quan hệ bằng hữu”.
Mười chín tháng ba.
Giờ Thìn.
Cả ngày ở sâu trong rừng rậm di chuyển liên tục, Chung Minh cũng không hoàn toàn bị lạc phương hướng, chính là, con đường này càng đi càng cảm thấy kỳ quái, không phải muốn đi Vân Nam sao? Tại sao......
(Linh Nhi: Tại sao bé Minh lại rõ đường thế nhỉ? Rõ ràng là xuyên không cơ mà =,=)
“Uy, Đoạn Vô Văn.” Chung Minh gọi Đoạn Vô Văn ở phía trước dẫn đường, “Ta có việc......”
“Làm sao vậy?” chưa nói hết câu, đã bị cái tên kia chặn đứt câu chuyện, “Có phải hay không đi đường mệt mỏi? Ngươi xem, lại đi qua một cái đường nhỏ gấp khúc là có thể dùng kỵ mã gấp rút lên đường, hay là ngươi muốn nghỉ ngơi một lát trước?”
“Cũng không phải” Chung Minh tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ta là muốn hỏi chúng ta hiện tại đến tột cùng là đi đâu đây? Vân Nam không phải đi hướng này?”
“Địa hình tại đây như vậy mà cũng lạ, khi thấy ngươi ta cự nhiên lại không rối tinh rối mù.” mâu quang Đoạn Vô Văn bí hiểm “Ta quyết định tạm thời thay đổi tuyến đường, đi Dương Châu trước.”
“Dương Châu?!” Chung Minh nghe thấy địa danh này còn có điểm ngờ vực, còn nhớ nỗi lo lắng của chính mình tại “Di hương viện”, cảm thấy sởn tóc gáy. “Ta...... không thể không đi?”
“Đương nhiên không thể.” Gặp bộ dáng thiếu niên tâm không yên, khóe miệng Đoạn Vô Văn gợi lên một mạt cười không có hảo ý. “Hiện tại trên giang hồ mỗi người đều biết ngươi với ta có quan hệ, nếu ngươi tự tiện rời đi khẳng định sẽ có nguy hiểm. Lại nói,” hắn cợt nhả ôm trọn Chung Minh đang trừng mắt nhìn, “Ta như thế nào lại làm cho tân bằng hữu kết giao gặp bất trắc?”
“Tốt nhất nên như vậy đi” — người này thật đúng là phóng điện bậy bạ. Không cẩn thận bị trúng điện, Chung Minh thiếu tự nhiên mà đứng lên. “Cái gì mà kêu ‘ngươi với ta có quan hệ’. Ai thích nói bừa vớ vẩn bổn thiếu gia ta căn bản không quan tâm, thanh giả tự thanh (người trong sạch thì tự bản thân đã trong sạch), ta………”
Một vật thể mềm mềm dịu dàng trong lúc đó ngăn lại cái miệng đang lải nhải của thiếu niên, làm cho y thoáng chốc trầm tĩnh nhịn xuống. Rừng cây u tĩnh mà thần bí chỉ còn lại gió phong nỉ non, cỏ cây thủ thỉ.
“Ngươi...... Ngươi làm gì?!” Trợn mắt há mồm, đại não bị vây trong trạng thái chân không, thiếu niên tim đập mạnh và loạn nhịp, sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, lúc này nổi giận đùng đùng mà đẩy ra cánh tay của sắc lang đang chuyển qua chuyển lại bên hông gần mông mình. Ngày thường đôi mắt trong trẻo nay bị trêu đùa mà lộ màu sắc phẫn nộ. “Đừng nảy sinh loại vui đùa này với ta!”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là nói giỡn sao”. Chung quy nhẫn nại không được mà hiện ra cái đuôi dã lang, người nào đó dùng song mâu đen thẳm thâm trầm nhìn thẳng vào ánh mắt thiếu niên đang thoáng nhiễm hoảng hốt “Vẫn là nói cho ngươi lời nói thật đi, kỳ thật ta...... vẫn muốn chính là loại quan hệ này.” Theo một tiếng thở dài nhẹ nhàng, thanh niên tuấn nhã nâng lên hai má thiếu niên lần thứ hai bị vây ngốc lăng mê mang, cúi xuống không chút khách khí mà hôn liếm, thiếu niên bởi vì kinh ngạc quá độ mà hơi hơi mở ra đôi môi, đồng thời Đoạn Vô Văn cường ngạnh mà đưa lưỡi vào khoang miệng đối phương cùng điên cuồng mà lại kịch liệt dây dưa cùng một chỗ.
“Ngô...... Ngươi...... Ngươi buông!!” Nguyên lai người này ngay từ đầu đã có chủ ý này! Rốt cục hiểu được chân tướng thiếu niên giận tím mặt. Nói cái gì giao hảo bằng hữu, tất cả đều là chính mình tình nguyện, nguyên lai tên hỗn đản này cũng cùng Lạc Dực biến thái kia không có gì khác biệt, muốn chính là thân thể của mình thôi. Ngẫm lại thật sự là bi ai, thân nam tử hán tiền đồ quang minh, sự nghiệp thành công, mạc danh kỳ diệu mà tiến vào triều đại này cũng đã đủ hay ho, còn muốn lúc nào cũng đề phòng e sợ lọt vào quấy nhiễu tình dục của nam nhân khác — quả thực không phải người! Dùng sức cắn lấy cánh tay của nam nhân vây khốn, thừa dịp đối phương đau nhức, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Đoạn Vô Văn ra, lại oán hận mà đạp một cước. “Hỗn đản!” Xoay người nhanh như chớp mà chạy vội mà đi.
“A Minh –” nguy rồi, đều do chính mình nhất thời ý mã tâm viên khắc chế không được mà lộ ra bản tính — vừa rồi còn vẫn nghĩ nhất định phải nhẫn nại, không nghĩ tới vẫn là hôn xuống, bất quá, còn muốn cầu được A Minh tha thứ tuyệt đối khó. Oán hận giẫm đạp, Đoạn Vô Văn đứng tại chỗ nhíu mi nửa ngày “Ai, lần trước là bị đấm, lần này là bị đá, ta làm giáo chủ cũng thật mệnh khổ a.” Xuân phong truyền đến, hắn hối hận cúi đầu “Vì cái gì cố tình sẽ bị như vậy, tại một tên tiểu quỷ khiến cho luống cuống tay chân?”
Ở trong rừng cây chạy trốn thật nhanh, thiếu niên trong lòng tràn đầy phẫn nộ, bất quá, phẫn nộ bên trong còn hỗn loạn một tia cảm giác đau đớn nói không rõ. Kỳ quái chính là lúc trước đối mặt Lạc Dực là loại cảm giác sợ hãi cùng chán ghét mãnh liệt, nhưng hôm nay không có xuất hiện cho nên cũng không có nghĩ đến muốn dùng dược dấu ở tay áo đến đối phó sắc lang quấy nhiễu tình dục, chính là trong lòng tràn ngập cảm giác bị lừa sau đó hối hận cùng không cam lòng.
“Đoạn Vô Văn, ngươi là kẻ đại lừa đảo! Con mẹ nó hỗn trướng! Về sau rốt cuộc đừng để ta gặp ngươi!” Phát tiết hô to một trận, lúc sau, Chung Minh dần dần mà tỉnh táo lại, nghĩ đến chính mình ở thời đại này, nghĩ lại người bằng hữu hiện giờ cũng phản bội chính mình, trong lòng không khỏi một trận co rút nhanh, lập tức trở nên có điểm thở dốc.
Thiếu niên vội vàng không chọn đường cũng không có phát hiện có một đạo nhân ảnh màu đỏ nằm úp sấp trên nhánh cây tùng cổ thụ rình, thật lâu sau lặng yên không một tiếng động mà nhảy xuống......
Sau một lát, một đường tìm kiếm dấu chân thiếu niên, Đoạn Vô Văn đi vào trong rừng ngập màu hoa đỗ quyên đỏ tươi. Vừa thấy tình thế trước mắt, Đoạn Vô Văn lập tức nghỉ chân, trên mặt trước sau là biểu cảm lỗ mãng lại cười tà mị.
Một lưỡi kiếm sắc bén chói lọi ở cổ họng Chung Minh, một khuôn mặt nữ tử xinh đẹp mà anh khí đang một tay cầm kiếm một tay chế trụ chặt chẽ vai Chung Minh mà nhìn, Đoạn Vô Văn vội vàng dừng lại.
“Ta tưởng là ai?” Đoạn Vô Văn ha ha cười, “Nguyên lai là phái Hoàng Sơn ‘Phi Kiếm nữ hiệp’ Lâm Như Tình Lâm chưởng môn. Không biết Lâm chưởng môn vì sao bắt bằng hữu bản giáo chủ không tha?”
“Ai nha,” Lâm Như Tình ra vẻ kinh ngạc mà giương giương mi, “Nguyên lai vị tiểu huynh đệ này là ‘bằng hữu’ của Đoạn giáo chủ.” Nàng như không cố ý đem ‘bằng hữu’ hai chữ đặc biệt nhấn mạnh “Tiểu nữ thật đúng là không biết, nhất thời hiểu được tội, mong rằng nhị vị thứ lỗi.”
“Cái gì bằng hữu?” Chung Minh hừ lạnh một tiếng, “Ta cùng hắn căn bản không phải bằng hữu.” — cái gì thế? Bị một nữ nhân xinh đẹp am hiểu vũ đao như vậy lộng thương, càng thật đáng buồn chính là, chính mình cư nhiên ngay cả nữ tử yếu đuối như vậy cũng đánh không lại.
“Yêu” Lâm Như Tình kéo dài thanh âm, ngữ thanh mờ ám, “Đoạn giáo chủ ngài cũng nghe thấy, tiểu tử này không xem ngài là bằng hữu đâu, ta xem, ta còn không bằng một kiếm giết......” Nói xong, kiếm trong tay hơi hơi dùng sức, cổ Chung Minh nhất thời xuất hiện một đạo dấu vết màu đỏ, làm cho hắn dùng lực cắn chặt khớp hàm.
“Dừng tay!” Đoạn Vô Văn nhìn như tươi cười như trước, chính là mâu trung sớm không thấy nửa phần ý cười. “Ngươi có điều kiện gì, nói thẳng đi.”
“Ha hả,” Lâm Như Tình nghe vậy lập tức tươi cười rạng rỡ, “Ta đã sớm biết Đoạn giáo chủ là người thông minh, nếu người này đối với ngươi trọng yếu như vậy, không biết Đoạn giáo chủ có chịu hay không lấy tính mạng chính mình đến trao đổi?”
“Hừ,” Đoạn Vô Văn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, “Chuyện nào có đáng gì? Chỉ cần ngươi đáp ứng thả hắn, tính mạng Đoạn mỗ ngươi tùy thời có thể tới lấy.”
“......” Lời vừa nói ra, Chung Minh, Lâm Như Tình cùng có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tới hắn cự nhiên sảng khoái như vậy mà đáp ứng điều kiện lấy mệnh đổi mệnh, giống như là ăn cháo dùng bữa đơn giản vậy. Người kia trong lời nói đến tột cùng có bao nhiêu phần có thể tin?
“Ách......” Lâm Như Tình ho khan một tiếng, “Nếu Đoạn giáo chủ đồng ý dùng tính mạng chính mình đến đổi, bản chưởng môn cũng là lời hứa đáng giá nghìn vàng. Nếu Đoạn giáo chủ vào lúc này tại nơi đây tự mình kết liễu như trong lời nói, ta đáp ứng, sau khi ngươi chết, phái Hoàng Sơn của ta nhất định sẽ không tái làm khó xử vị tiểu huynh đệ này nữa.”
“Hảo, một lời đã nói, tứ mã nan truy.” Đoạn Vô Văn cười nói, “Võ lâm đều biết Lâm chưởng môn tuy là nữ lưu, lại nói là làm, bản giáo chủ tin tưởng ngươi.”
“Như thế,” Lâm Như Tình dù khẩn trương vẫn ung dung nói, “Đoạn giáo chủ, thỉnh. Bất quá,” đôi mắt nàng trong suốt, “vì để ngừa vạn nhất,” nàng tùy tay gỡ xuống trâm cài trên đầu mình “vẫn là thỉnh Đoạn giáo chủ dùng vật này kết liễu mới thỏa đáng.” Nàng hì hì cười “về phần ngài nghĩ muốn hướng chỗ nào đâm, cứ việc tùy ý.” Nói xong, vận lực đem trâm cài vứt qua.
“Trâm cài tóc.” Đoạn Vô Văn tiếp nhận nhìn kỹ.
Trâm dài ba tấc (=12 cm), ánh sáng vàng óng ánh, đầu nhọn mà sắc. Trâm cài vốn là Lâm Như Tình ở lúc nguy cấp lấy ra làm ám khí, tự nhiên sắc bén vô cùng. Một trâm này vô luận đâm vào tim hay là cổ họng, đều đủ để trí mạng.
“Đoạn Vô Văn!” Chung Minh bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Ta nói rồi, chúng ta không phải bằng hữu, trên thế giới này ta ghét nhất chính là ngươi! Không cần ngươi giả hảo tâm mà tới cứu ta, ta chết hay sống với ngươi một chút quan hệ cũng không có!” Mắt thấy Đoạn Vô Văn đem trâm cài nhắm ngay vị trí trái tim, bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tư thế thấy chết không sờn, trán Chung Minh đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“A Minh......” Đoạn Vô Văn nhu tình như nước mà dừng ở Chung Minh, “Ta chết, về sau, ngươi nhất định phải kiên cường mà sống sót. Ta trong lồng ngực có một tấm lệnh bài Nhật Nguyệt giáo, ngươi có thể lấy nó đi Vân Nam, đến đó sẽ có người chiếu cố cho ngươi.”
“Ta đi Vân Nam làm cải quỷ gì! Ta cũng không cần ngươi cứu! Ngươi cút càng xa càng tốt!!”
Chung Minh bên này nhất nhất lo lắng, Lâm Như Tình có chỗ lại không cho là đúng, trong chốn võ lâm ai chẳng biết ma giáo giáo chủ Đoạn Vô Văn âm hiểm ngoan độc, giả dối như hồ ly? Hắn như vậy quang minh chính đại mà sẽ chết, chẳng lẽ thái dương sẽ mọc từ phía tây? Nàng lập tức gắt gao nắm vai Chung Minh, nín thở ngưng thần nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Đoạn Vô Văn, trong lòng âm thầm cười lạnh — nếu ngươi dám có trò lùa đảo, ta trước hết giết tiểu tử này rồi nói sau.
“Không –”
Chung Minh tuyệt vọng la lên, Đoạn Vô Văn tay nâng trâm cài, thực gọn gàng lưu loát mà đem trâm cài hướng về phía trái tim mình mà đâm thẳng vào, xuất thủ cũng thật là tàn nhẫn mà không do dự đâm đến ngập trâm, cũng biết tám chín phần mười là không sống nổi.
“Vô Văn –” Chung minh mắt như muốn nứt ra, điên cuồng mà nảy sinh chấn động, đã không còn lòng dạ nào quan tâm tới nữ tử đang kiềm chế chính mình, người nghiêng ngả lảo đảo mà nhằm phía trước ngã xuống đất. “Không được chết......” Lời còn chưa nói xong, trước mắt lệ đã nhịn không được rơi xuống. Là một nhà y học thiên tài, y đương nhiên biết với vết thương như vậy là vô pháp xoay chuyển tình thế.
“Không nghĩ tới trên đời còn có người như vậy......” Giật mình lặng một lát, giọng nữ sâu kín thì thào. “Hiếm thấy......” Một tiếng thở dài, hồng ảnh chợt lóe, không còn thấy tung tích.
“Vô Văn, ngươi...... ngươi cảm thấy thế nào......” Chung Minh ghé vào trước người Đoạn Vô Văn, run rẩy mà nhỏ giọng hỏi, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, lo lắng lộ ra.
“A...... Minh......” Đoạn Vô Văn cố hết sức mà mở mắt ra, “Ta...... đối với ngươi...... là thật tâm...... Ta...... không phải...... như ngươi nghĩ..... như vậy......”
“Ta hiểu được.” Giờ này khắc này, Chung Minh rốt cục trở nên sáng tỏ,vì cái gì người này thời điểm ôm mình, hôn mình mà mình không có cảm giác chán ghét, vì cái gì cảm nhận với người này cùng Lạc Dực lại bất đồng...... Chẳng qua, hiện tại mới hiểu được, có phải hay không đã quá muộn? “Ngươi...... ngươi đừng nói chuyện...... ngươi nhất định...... sẽ tốt lên....” Miệng nói xong chính mình cũng biết rằng chỉ là nói dối, bóng ma tuyệt vọng vẫn ở trong tâm.
“Như vậy...... ngươi...... nguyện ý...... tha thứ...... ta...... sao...... đáp ứng...... ta......”
“Ta đáp ứng......” Chung Minh cố nén lệ, “Chỉ cần ngươi có thể sống lại, ta cái gì đều có thể tha thứ......”
“Thật sự?” khóe miệng Đoạn Vô Văn lặng lẽ tràn ra một trận cười, nhìn qua như cáo vớ được gà. “Kỳ thật......” Hắn đối Chung Minh vẫy vẫy tay, đợi Chung Minh nghi hoặc mới dán miệng vào lỗ tai y mà thì thầm.
“Cái gì?!” Chung Minh quát to một tiếng, nhảy dựng lên, mâu trung lộ ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. “Hảo cho ngươi Đoạn Vô Văn, đại lừa đảo! Bổn thiếu gia hôm nay không tha cho ngươi!” Dứt lời, nắm chặt nắm tay liền hướng bụng hắn sắp đánh tới.
“Uy, từ từ, chờ một chút!” Đoạn Vô Văn sắc mặt trắng bệch, ôm ngực liên tục xua tay cầu xin tha thứ, “Ngươi từ từ, chờ thương của ta tốt lên, ngươi nghĩ muốn như thế nào đều tùy ngươi. Bất quá hôm nay...... ngươi vẫn là tha ta đi, lại nói như thế nào ta cũng bị thương mà......” Nói xong, cự nhiên bày ra vẻ mặt làm nũng.
“Ngươi đừng tưởng ta không có biện pháp với ngươi.” Chung Minh hận đến nghiến răng, rồi lại không thể không buông nắm đấm, tức giận mà đi ra phía trước, “Uy, họ Đoàn, cho ta xem thương thế của ngươi.”
“Nga.” Đoạn Vô Văn ngoan ngoãn mà buông tay ra mặc cho Chung Minh tiến lên xé áo trước ngực hắn, lộ ra cắm nửa thanh trâm cài nhiễm huyết trong ngực. Cẩn thận dò xét một chút miệng vết thương chỗ ngực trái, Chung Minh sắc mặt ngưng trọng, miệng vết thương không lớn, nhưng rất sâu, không có làm bị thương gân cốt, có thể thấy được người ra tay xuống tay đúng mực điêu luyện nắm giữ đúng chỗ. Nghĩ đến đây, Chung Minh lại căm giận mà liếc liếc mắt Đoạn Vô Văn một cái, lại thoáng trầm ngâm trong chốc lát, từ trong ngực lấy ra hai ba bình sứ — may mắn trên đường đi chính mình cũng thu thập nghiên cứu chế tạo không ít dược cầm máu trị thương, hiện tại vừa lúc dùng tới. Sau đó lại mang nội y sạch sẽ xé thành nhiều mảnh, thoa thuốc bột tự chế, dùng túi nước tẩy sạch hai tay, chờ hết thảy chuẩn bị xong Chung đại phu vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu thực hiện công việc. Y động tác nhanh nhẹn nhổ cái trâm cài dính huyết, sau đó mở ra nắp bình đem thuốc bột trút hết lên miệng vết thương băng bó lại chắc chắn khéo léo. Quá trình nhổ trâm, thượng dược, băng bó động tác lưu loát, dứt khoát đem răng cắn băng thừa, khuôn mặt tái nhợt của Đoạn đại giáo chủ nghiêm lại lấy làm kỳ lạ.
“Coi như ngươi gặp may mắn, không phải ai cũng giống ngươi trái tim sinh ra ở bên phải. Hơn nữa, trâm này không có móc câu, nếu không sẽ không thuận lợi vậy.” Chung Minh một mặt tìm nội y sạch sẽ, ngoại sam giúp Đoạn Vô Văn thay, một mặt phẫn nộ nói.
“A Minh,” Đoạn Vô Văn nhịn đau cười khổ, “Nghe khẩu khí của ngươi, dường như đối với ta chuyện còn sống không vừa lòng?”
“Ta không nói như vậy.” Nhớ tới mới vừa rồi chính mình nghĩ đến Đoạn Vô Văn thật sự sắp chết có cảm giác tuyệt vọng thở không thông, Chung Minh không tự chủ được mà nhắm mắt, cái cảm giác tuyệt vọng y thực không muốn nghĩ đến lần thứ hai. “Ngươi nếu còn dám như vậy gạt ta......” Y nắm chặt hai đấm, dường như không muốn nhắc đến.
“Thực xin lỗi.” Đoạn Vô Văn cố hết sức mà nâng người dậy, vươn tay phải nhẹ nhàng mà xoa hai má Chung Minh, trong mắt tràn đầy mãn ý nhu tình. “Ta về sau không bao giờ … làm như vậy nữa. Ta là sợ ngươi không chịu tha thứ cho ta mới...... lời ta nói hết thảy là sự thực, ngươi an tâm” hắn ngữ phong vừa chuyển, “Ta cùng cái tên Lạc Dực thô bạo kia không giống nhau, nhất định chờ cho ngươi đồng ý”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ cái gì?!” Chung Minh thoáng chốc đỏ bừng mặt, “Ta còn chưa đáp ứng với ngươi kết giao.”
“Hắc hắc,” Đoạn Vô Văn cười đến giảo hoạt, “Không quan hệ, dù sao ta nghe thấy được.”
“Nghe thấy được cái gì?”
“Chính là ngươi gọi ta ‘Vô Văn’ a, ngươi vừa rồi chạy vội tới đúng thời điểm......”
“Câm miệng!” Chung Minh một phen che miệng Đoạn Vô Văn, động tác quá nóng nảy, không cẩn thận khẽ động vết thương bị mình quên mất. “Đau quá!”
“A Minh, ngươi không sao chứ?” Vừa nghe Chung Minh kêu lên đau đớn, Đoạn Vô Văn cuống quít nâng người thăm dò xem xét “Cổ của ngươi còn đau không? Đều là xú bà nương kia làm hại, lần sau để ta gặp phải, ta nhất định không tha cho nàng!”
“Không cần ngươi nhiều chuyện, mau nằm xuống đi.” Chung Minh trừng hắn liếc mắt một cái, “Ta đã hạ dược toàn bộ trên dưới thân thể nàng ta, mấy ngày nay bọn họ sẽ sống không mấy dễ chịu”
“Di? Ngươi không phải vẫn đều thực chú ý giúp mọi người làm điều tốt sao?” Về điểm ấy Đoạn Vô Văn thật không sao ngờ tới, ngây người một lúc lâu mới tỉnh táo lại, mừng rỡ ha hả cười không ngừng. “Ha hả a, ta hiểu được, nguyên lai......”
“Cười cái gì?! Ngươi không sợ đau chết!” Chung Minh có điểm quê quá hóa khùng, “Cười nữa bổn thiếu gia liền đem ngươi làm thịt uy ca!”
“Chính là...... Vù vù hô...... Đau quá...... Bất quá...... Ha hả a...... Không nghĩ tới A Minh cự nhiên sẽ vì ta làm loại sự tình này, thật sự là......làm cho ta rất cao hứng...... ”
“Xem ra, nhị vị dường như ở chung thật sự không tồi.” Một giọng nói lãnh liệt lành lạnh ở cách đó không xa vang lên, Đoạn Vô Văn cùng Chung Minh liếc nhau, đồng thời ở trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc cùng đề phòng.
Chung Minh thân thể cứng ngắc, chậm rãi xoay người; Đoạn Vô Văn cũng đình chỉ ngây ngô cười, chậm rãi khôi phục một trăm linh một biểu tình lỗ mãng, khóe môi gợi lên một trận ý cười nhàn nhạt.
“Lạc bảo chủ, biệt lai vô dạng! ”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
69 chương
34 chương
15 chương
40 chương
25 chương
73 chương