Tác giả: Trương Đại Cát
Nhân vật chính: Vương gia x Quản gia
Tag: Cổ trang, điềm văn, 1v1, HE
Đây là hệ liệt của bộ "Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi" nhé mọi người.
Kỳ này Vương gia và Trâu Tiểu An làm cameo cho em trai và em dâu Vương gia.
Cái nết ông em chỉ hơn chứ không kém ông anh nên lót dép ngồi đây chờ coi ổng bị vợ trị (︶▽︶)
꘎♡━━━━━━━━━━━━━━━♡꘎
Dạo này đất phong của Kính Vương vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên rộn ràng tưng bừng như vậy kể từ lần trước Vương phi bị treo lên cổng thành, vì tiểu thế tử phủ Kính Vương đầy tuổi nên vương phủ đãi tiệc linh đình ba ngày liền, ngay cả cổng thành cũng giăng đèn kết hoa để dân chúng cả thành cùng hòa vào bầu không khí vui tươi.
Vì dịp trọng đại này nên gần đây quan lại và giới quyền quý nối đuôi nhau kéo tới không dứt, chỉ nhìn dãy xe ngựa lộng lẫy thôi cũng đủ làm dân chúng hoa mắt.
Nhưng cũng không tránh khỏi chút sự cố.
Giữa dòng người tấp nập có đứa bé không hiểu sao bị lạc mất người nhà nên đứng bơ vơ giữa đường oa oa khóc lớn, đúng lúc đó một chiếc xe ngựa sơn son thiếp vàng chạy qua cổng thành không kịp né tránh.
Tám con ngựa kéo xe đều cực kỳ to khỏe, nếu tông trúng đứa bé này thì kiểu gì cũng tan xương nát thịt.
"Ôi!" Cũng may không gặp nguy hiểm gì, xe ngựa dừng lại cách đứa bé hơn một trượng rồi màn gấm bị kéo ra, một thanh niên mặt tròn mắt to bước xuống.
Y mặc áo gấm thượng hạng nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là kiêu căng hống hách.
Y xuống xe ngựa, không nhìn dân chúng đứng xem chung quanh mà đi tới ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé rồi hỏi.
"Tiểu hài, sao ngươi lại khóc?"
Đứa bé nhìn y nửa ngày, thấy y hiền hòa thân thiện nên khóc thút thít nói không thấy cha mình đâu nữa.
Thanh niên bế nó tới gánh hàng rong bên cạnh mua mứt quả rồi nhờ một hộ vệ đưa nó về nhà.
Thu xếp xong cho đứa bé y lại leo lên xe ngựa, vừa bước vào thì nghe thấy nam nhân ngồi trên ghế chính hừ lạnh nói.
"Chậm chạp lề mề, có chút chuyện rắm thúi mà cũng lâu lắc!"
Người này mặc mãng bào màu chàm, tướng tá uy phong bệ vệ, rõ ràng bộ dạng oai hùng nhưng nói năng lại hết sức thô lỗ, đúng là sỉ nhục văn hóa.
Cũng may thanh niên mặt tròn nghe mãi thành quen nên chỉ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn vừa dễ gần vừa đáng yêu.
"Bẩm Vương gia, con ai cũng như con mình.
Chính vì Vương gia yêu dân như con nên tiểu nhân mới làm vậy đó ạ."
"Hừ!" Vương gia liếc y một cái, rốt cuộc tiếng hừ lạnh đã không còn mang vẻ cáu kỉnh, "Giải quyết xong rồi còn chưa đi nữa à! Lề mà lề mề."
"Vâng." Thanh niên vén màn cửa lên bảo người đánh xe, "Mau đến phủ Kính Vương đi."
Tôn Đại Phật đệ đệ ruột của Kính Vương tới rồi đây!
Còn không mau vấn an!.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
297 chương
35 chương
7 chương
98 chương
129 chương
10 chương