Trượt Chân

Chương 12

Buổi chiều, giờ Thân. Tâm tình Chung Minh hiện giờ rất là sầu não. Thử nghĩ mà xem, một người vừa kết thúc một loại vận động không những kịch liệt mà còn tổn hao thể lực nào đó, xong xuôi, cái tên bạc tình khắc trước vẫn còn thân mật cận kề với hắn, cùng hắn này nọ suốt mấy canh giờ, cư nhiên đầu cũng không thèm ngoảnh lại, cứ thế phủi tay mà đi, bỏ lại một người đáng thương toàn thân nhức mỏi ngay cả khí lực xuống giường để mặc quần áo cũng không có — Ai gặp phải loại sự tình này mà không buồn bực đến chết mới là lạ. Quẫn bách cuốn chăn nằm thẳng cẳng trên giường, Chung Minh đã sớm âm thầm đem tên hỗn đản nào đó ra xỉ vả cả trăm lần – “Vương bát đản!” Trong đầu liên tục tái hiện lại hình ảnh tên kia thản nhiên rời đi, đại y sư Chung Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cái tên hỗn đản vắt chanh bỏ vỏ này, lần sau nhất định phải cho hắn biết mặt. Lần sau… Nghĩ đến cái từ này, Chung Minh không khỏi rùng mình. Ai, thực là hỏng bét… Nếu không giải thích cái hiểu lầm kia cho rõ ràng, nói không chừng còn không có lần sau đâu. Đang lúc miên man suy nghĩ, hắn bất chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ở ngay cửa phòng. “Để đồ ở chỗ này, các ngươi lui ra ngoài hết đi.” “Vâng.” Chung Minh nín thở ngưng thần chờ đợi. Ngay tại khoảnh khắc cửa phòng mở ra, hắn nhanh chóng đem cái gối đầu vẫn cầm chặt trong tay ném thẳng ra ngoài. “Ngươi làm cái gì vậy?” Người vừa tới mang theo một hộp đồ ăn tinh xảo, tay còn lại thì kéo cái thùng gỗ lớn đến mức có thể chứa hai, ba người. Chỉ thấy mép thùng có vắt khăn lông, bên trong còn có hơi nóng không ngừng bốc ra, xem ra thùng này chứa đầy nước ấm. Thời điểm đối mặt với ‘ám khí’ mà Chung Minh phóng tới, người nọ thuận tay lấy thùng gỗ để chặn lại, vì thế cái gối lập tức bắn ngược trở lại, nảy lên hai cái trong không trung rồi bay về giường. “Không phải vừa rồi ngươi còn tiêu sái rời đi sao?” Chung Minh dựng ngược lông mày trừng mắt nói, “Bây giờ trở về làm gì?!” Đoạn Vô Văn đen mặt đóng cửa phòng, trầm mặc bày biện đồ ăn lên bàn, lại khom lưng đặt thùng gỗ xuống. Nhìn vào cái vẻ thành thục ung dung của hắn, hẳn là thùng gỗ có nặng thêm vài lần nữa cũng chẳng thành vấn đề. “Này… Ngươi làm gì?!” Mắt thấy đối phương vẫn là vẻ mặt tỉnh bơ bước tới, Chung Minh vươn tay khước từ theo bản năng. Đáng tiếc toàn thân hắn đang ở trạng thái vô lực, chút kháng cự nho nhỏ này cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì. Bỗng nhiên Chung Minh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chăn bông cư nhiên đã bỏ hắn mà đi, thân mình trần trụi lập tức bị người ôm lên, đặt vào giữa làn nước ấm áp. “Ô…” Thời điểm vết thương ở phía sau tiếp xúc với nước ấm, Chung Minh đau đến mức khuôn mặt nhăn nhúm cả vào. Hắn chỉ đành gắt gao bấu chặt mép thùng mới ngăn chính mình mất thể diện mà kêu lên thành tiếng. Tình huống vừa rồi xảy đến quá bất ngờ, hai người đều không chuẩn bị dầu bôi trơn, lại thêm đây là lần đầu tiên của Chung Minh, mặc dù đã vô cùng chú ý song vẫn không tránh khỏi việc bị thương chút ít. “Ngươi không sao chứ?” Bên tai truyền đến một câu lạnh nhạt, thế nhưng bàn tay đang giúp mình xoa bóp phần eo và tẩy rửa thân thể của đối phương thì lại ôn nhu ấm áp vô cùng. “Không… sao… mới là lạ…” Cắn răng chờ từng trận đau đớn như kim châm dần dần biến mất, Chung Minh tức giận quay đầu trừng y. Vốn hắn định thống khoái mắng chửi thêm vài câu, nhưng mà vừa thấy ánh mắt ẩn chứa quan tâm cùng lo lắng của người nọ, tức giận trong lòng không hiều sao hoàn toàn tiêu thất. “Vô Văn…” Hắn khẽ ngâm nga một tiếng, bất chợt duỗi cánh tay dùng sức ôm lấy cổ đối phương, chủ động hôn lên môi y, lại thừa dịp người nào đó đang quá mức kinh ngạc mà dứt khoát nhắm mắt lại càn quét bừa bãi trong miệng đối phương, cứ thế hôn đến khi thân thể cả hai trở nên nóng rực mới chịu dừng lại. “Như vậy, ngươi vẫn cho rằng tình cảm của ta đối với ngươi chẳng qua chỉ là đồng tình không?” Nhịp thở dồn dập của Chung Minh vẫn chưa bình ổn trở lại, hắn dùng đôi mắt tràn đầy xuân ý nhìn thẳng vào Đoạn Vô Văn, “Cơ thể của ta trong mắt ngươi rẻ rúng như vậy à?!” “Ta… Không…” Nhìn ánh mắt chuyên chú chất chứa căm phẫn và lên án của thiếu niên, Đoạn Vô Văn khẽ động trong lòng, “A Minh…” “Ngươi cũng quá coi thường ta!” Chung Minh nắm lấy vạt áo của Đoạn Vô Văn, gằn từng tiếng nói, “Ngươi nghe kỹ cho ta, ta hoàn toàn không giống tên hỗn đản không có tiết tháo nào đó. Nếu như không phải thật sự thích, ta tuyệt không có khả năng làm ra cái loại chuyện này cùng với một nam nhân khác.” !! Mấy lời này tuy rằng âm lượng không lớn nhưng lại cực kỳ kiên định, hoàn toàn không thể hoài nghi. Nó đã khiến cho một tên nào đó liều chết rúc đầu vào ngõ cụt cứ mãi không chịu chui ra bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh lại. “A Minh!” Đoạn Vô Văn hét to một tiếng, nhảy vào thùng gỗ ôm toàn bộ thân thể thiếu niên vào trong lồng ngực của mình, vui sướng không gì sánh được, “Nói như vậy, ngươi… Ngươi… Không phải…” “Đương nhiên không phải. Tình cảm mà ta dành cho ngươi từ trước đến nay chưa bao giờ là đồng tình cả.” Vứt cho đối phương một đáp án cực kỳ khẳng định, trong con ngươi lóe ra một tia trêu chọc, thiếu niên nói, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi rất cần người khác đồng tình sao? Nếu vậy, ta cũng không ngại tặng miễn phí cho ngươi… Ngô…” Ngay sau đó, những lời muốn nói đều bị tên sắc lang nọ áp tới ngăn chặn ở trong miệng. Hai người vừa cuồng nhiệt vừa triền miên mà cũng cực kỳ cấp bách dùng đầu lưỡi giao lưu tình cảm với nhau, rốt cuộc không rảnh rỗi mà nói chuyện nữa. “… Thực xin lỗi…” Hơn nửa ngày, Đoạn Vô Văn mới lưu luyến không rời mà buông Chung Minh ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi bị chính mình hôn đến sưng đỏ, khàn khàn thấp giọng tạ lỗi. “Ách…” Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng y nghiêm túc thế này, Chung Minh ngược lại có chút không được tự nhiên, một luồng nhiệt khí không khống chế được mà chạy dọc theo cần cổ xông thẳng lên trên mặt, “Không… Không có gì… Ta, ta chỉ là… A, hắt xì!” Gió xuân ngoài mang theo hàn ý bên cửa sổ thổi bay mành sa mà lướt qua thân thể còn vương đầy bọt nước của thiếu niên, vì thế hắn không khỏi rụt rụt cái cổ, hắt xì một tiếng thật to, “Lạnh quá.” Dùng một cái khăn lông khô ráo bao lấy cơ thể trần trụi của đối phương, Đoạn Vô Văn nhanh nhẹn thay tình nhân chà sát thân thể. Chỉ một lát sau, Chung Minh đã y phục chỉnh tề mà an vị trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, người nọ còn không quên săn sóc mà nhét một cái gối mềm xuống dưới làm đệm mông cho hắn. “… Vô Văn.” Nhìn người kia lấy ra một đĩa thức ăn thơm phức từ trong một đám bề bộn đặt trước mặt mình, trong lòng Chung Minh không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. “Sao cơ?” “Chúng ta xem như huề.” “Cái gì?” Đoạn Vô Văn không giải thích được. “Chính là… Trước kia ta cũng hiểu lầm ngươi… Thật ra cảm giác bị người khác hiểu lầm thực sự rất khó chịu.” Chung Minh ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Nếu về sau chúng ta có thể tín nhiệm lẫn nhau nhiều hơn một ít, hẳn là sẽ không phát sinh loại sự tình này lần nữa đi?” “Chuyện ngày hôm qua ta cam đoan sẽ không phát sinh lần thứ hai.” Đoạn Vô Văn trịnh trọng đáp, “Khiến tất cả đều phải chịu giày vò là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Thật ra cẩn thận ngẫm lại,…” Y có chút đắc ý nói, “Người vừa có tài có mạo lại chung tình tốt tính như ta đây, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó có thể tìm ra, ngươi sao nỡ vứt bỏ chứ?” “Coi chừng gió lớn cắt đầu lưỡi ngươi.” Chung Minh không khách khi mà tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ – người này vừa lấy lại tinh thần liền không quên tâng bốc bản thân mình, “Nên đi hay ở, ta còn chưa quyết định đâu.” “Sao lại như vậy…” Đoạn Vô Văn lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, tựa đầu trên vai Chung Minh nhẹ nhàng cọ xát, nói, “A Minh…” “Trước mắt cứ vậy đi.” Chung Minh không kiên nhẫn đẩy người nào đó xích ra một chút, “Lễ vật mừng sinh thần của ngươi xem ta đã tặng rồi.” “Lễ vật sinh thần?” Đoạn Vô Văn giật mình, tiếp đó cười vô cùng ái muội, ánh mắt mê đắm không ngừng cao thấp đảo loạn trên người Chung Minh, “Hắc hắc, ta hiểu … Ha ha ha ha ha…” “Thật ra ta vốn định buổi tối mới tặng, chẳng ngờ người nào đó lại cấp bách như vậy..” Chung Minh úp úp mở mở nói. Ở cùng với tên mặt dày như y lâu đến vậy, hiển nhiên hắn cũng học được cách ứng phó, cuối cùng Chung Minh giả vờ không thèm để ý mà ngáp dài một cái, tận lực ngăn không cho luồng nhiệt khí xông thẳng lên hai gò má của mình. “Ừ… Đúng là hơi gấp một chút.” Tên họ Đoạn nào đó vừa cười phụ họa, vừa không đỏ mặt không thở gấp vuốt cằm nói, “Chẳng qua–“ Hắn dài giọng, cợt nhả mà tung ra một cái mị nhãn, “A Minh, tối nay ta không ngại làm thêm một lần nữa với ngươi đâu, đến lúc đó chúng ta có thể chậm rãi… Ưm…” Một viên Đầu sư tử (*) tròn vo đột nhiên chặn lại cái miệng đắc ý há to của hắn, thiếu niên nhướng mày. (*) Đầu sư tử: là một món thịt viên có hình tròn giống như cái đầu con sư tử đực (chú thích hình) <img alt=C12b-CT1 src="http://www.phongkieudabac.net/wp-content/uploads/2016/06/C12b-CT11.jpg" data-pagespeed-url-hash=1207332625 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Ăn mau.” “Ừm…” Thấy A Minh thật sự có chút bực dọc, Đoạn Vô Văn vội vàng cố gắng nuốt trôi đồ ăn trong miệng, lấy một tờ giấy mỏng từ trong người ra chuyển cho Chung Minh ở bên cạnh, nịnh nọt nói, “A Minh, ngươi xem đây là gì nè?” “Gì cơ?” Chung Minh nghi ngờ nhận lấy nhìn thật kỹ, ”Chẳng phải đây là…” “Đúng vậy,” Đoạn Vô Văn mỉm cười, ”Hay là ngươi không muốn?” “Ngươi đúng là không biết tiếc tiền.” Khóe môi Chung Minh gợn lên ý cười nhàn nhạt, ”Tuy ta không phải là Đỗ Mạt, nhưng ta vẫn muốn thay hắn cảm tạ ngươi.” “Cảm tạ cái gì?” Đoạn Vô Văn biếng nhác nói, “Ta làm là vì ngươi, chứ đâu phải vì Đỗ Mạt.” Hắn trịnh trọng mà mê mải nhìn tròng mắt trong suốt của ái nhân, ”A Minh, cho dù sự tình đúng như Thượng Quan thúc thúc đã dự đoán, ta cũng tuyệt không buông tay.” “… Ta hiểu.” Hai người đối mặt một lúc lâu, Chung Minh nhẹ nhàng thở dài, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy, nói: “Ta… hiểu…” - Vô Văn, ta nhất định sẽ không khiến ngươi đợi chờ vô ích. Ngoài cửa sổ tà dương dần lặn, nội tâm con người cũng tựa như ánh mặt trời từ từ phai nhạt bên song, vương chút đắng cay, cũng mang theo hy vọng đợi chờ một ngày nắng mới. Giờ Dậu. Đèn bắt đầu sáng rực. Khắp phân đà Nhật Nguyệt giáo giăng đèn kết hoa, tiếng người huyên náo. Đài cao ngoài tiền sảnh đã bị thay bởi hơn mười bàn yến tiệc, trong viện rộn rã ồn ào, đệ tử của giáo đang ngồi người nào người nấy mặt mày hớn hở, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt. So ra, nội sảnh có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều, những nhân vật ngồi ngay ngắn ở đây cũng lãnh tĩnh hơn những kẻ ngoài kia nhiều lắm. Sảnh đường hoa lệ quý khí bày đầy một bàn cao lương mỹ vị tinh xảo nóng hổi thơm lừng. Giữa ghế chủ tọa đương nhiên là Đoạn đại giáo chủ - thọ tinh của hôm nay, bên trái là Chung Minh vẻ mặt buồn ngủ, bên phải là một thiếu niên xinh xắn lại lộ ra vài phần giảo hoạt, cùng với một gì gì đó bảo - bảo chủ từ lúc lên đài đến nay vẫn luôn lãnh khốc không gì sánh được, còn vị trí tôn kính cuối cùng không thể nhường ai chính là đà chủ phân đà Dương Châu, ‘fan’ trung thành của thiếu niên xinh đẹp kia. “Hôm nay là sinh thần giáo chủ,” Mở lời trước tiên chính là Bạch Phó giáo chủ tiếu ý tràn trề, hắn đứng lên nâng chén về phía Đoạn Vô Văn nói, “Tại hạ trước kính giáo chủ một chén, chúc giáo chủ niên niên hữu kim triêu, tuế tuế hữu kim nhật (*), mong giáo ta trăm năm hưng thịnh, đời đời quang vinh.” (*) niên niên hữu kim triêu, tuế tuế hữu kim nhật: năm nào cũng như năm nay, tuổi nào cũng như tuổi này: ý nói mãi trẻ và khỏe Chung Minh che miệng ngáp lớn - màn hiểu lầm nhàm chán ban chiều qua đi, hắn đã bị đầu sỏ áp tải về phòng bôi thuốc trị thương tự tay bào chế. Tuy rằng vết thương ở một chỗ nào đó quả thực không hề đau nhức đến như vậy, bất quá bởi vì khi ấy vận động quá mức kịch liệt, vừa nghỉ ngơi chưa tới nửa canh giờ đã bị người đánh thức kiên quyết dắt đi tham gia ‘tụ hội mừng sinh thần’ gì gì đó, khó trách Chung đại y sinh lại vác bộ mặt phờ phạc lừ đừ kia. Lúc này nghe Bạch tiểu đệ xinh đẹp vô cùng lại có thể phun ra lời ca tụng dung tục và buồn nôn như thế, Chung đại y sinh càng thêm buồn ngủ, chỉ muốn đi tìm Chu Công để đánh cờ. Đoạn Vô Văn không buồn để ý đối phương nói thật hay giả, tự nâng chén cụng với Bạch Tiếu Phong một cái, hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch. “Giáo chủ, thuộc hạ cũng mời ngài một chén.” Thấy thế, Phạm Thông liền nhanh nhẹn đứng lên, cầm chén rượu đầy ắp cung cung kính kính nói, “Chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn.” “Ha ha ha ha… Khá lắm!” Đoạn Vô Văn cười ha hả, rất dứt khoát uống cạn rượu trong ly. “Xem chừng, Đoạn giáo chủ hôm nay tâm tình tốt vô cùng.” Lạc Dực lạnh buốt quét mắt qua cái tên vừa cười toét miệng nào đó, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt. “Lạc bảo chủ nói rất đúng.” Đoạn Vô Văn dương dương đắc ý huơ huơ chén rượu rỗng về phía Lạc Dực, “Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hôm nay bản giáo chủ thu được một món lễ vật không tưởng, đương nhiên cực kỳ vui vẻ. Nhưng thương thế của Lạc bảo chủ –“ Nói đoạn, hắn dài giọng, vẻ mặt thân thiết hỏi, ”Chẳng biết đã đỡ hơn chút nào chưa?” “Thương thế?” Bạch Tiếu Phong có vẻ giật mình, ”Lạc huynh, ngươi bị thương bao giờ?” “Chỉ là một chút phấn Xích Hạt (*) thôi mà,” Giọng Lạc Dực mang theo vài phần ngạo mạn, ”Sao có thể khó dễ được ta?” (*) phấn xích hạt: loại bột đỏ chiết xuất từ bọ cạp, tất nhiên là có độc “Giáo chủ…” Lúc này không chỉ có Bạch Tiếu Phong giật mình, ngay cả Phạm Thông cũng đầy kinh ngạc – gia nhập Nhật Nguyệt giáo đã tròn hai năm, hắn chưa từng chứng kiến chủ nhân dụng độc? “Có gì kỳ quái đâu?” Đoạn Vô Văn nhìn ngang ngó dọc, thản nhiên nói,” Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên mẫu thân ta là ai à? Bản giáo chủ biết dùng một chút dược, kỳ lạ lắm sao?” “Giáo chủ,” Bạch Tiếu Phong đảo đảo tròng mắt, ”Độc này… Hẳn không phải giáo chủ tự mình hạ đi?” “Đương nhiên.” Đoạn Vô Văn tự phụ nói, “Bản giáo chủ đối phó một người thì cần gì dụng độc? Chẳng qua,” Bỗng nhiên hắn đổi giọng, trước mặt mọi người không hề đỏ mặt mà quàng vai Chung Minh, cười híp mắt nói, “Dù sao bản giáo chủ cũng phải suy tính cho A Minh hơn một chút, ai bảo đầu năm nay lắm kẻ mơ ước bé cưng của người khác như thế chứ?” “Ấy… Gì vậy…” Vừa ngủ gật vừa mơ mơ màng màng nghe mấy người đó nói chuyện, con sâu ngủ thiếu niên tự nhiên bắt được một tia sáng lóe ra giữa những lời qua ý lại ấy. Lỗ tai bất thình lình bị hai tiếng “bé cưng” này đâm vào, Chung Minh bức bối hết cả người, âm thầm nghiến răng nghiến lợi: giỏi thay cho một Đoạn Vô Văn, chúng ta cứ từ từ chờ xem – “Nói vậy…” Bạch Tiếu Phong nghiền ngẫm tỉ mỉ vẻ mặt cái người bất đắc dĩ bị Đoạn Vô Văn ôm vào trong ngực, “Độc này là do Chung công tử hạ?” “Không dám.” Chung Minh cố sức tránh khỏi vòng tay ôm ấp của người nào đó, kiểu cách mà ôm quyền, ”Ta chỉ lấy một chút dược đối phó mấy tên ngu ngốc ỷ thế hiếp người từ chỗ lệnh huynh mà thôi, không ngờ dược này lại bất cẩn dính vào tay Lạc bảo chủ…” Dứt lời, một nửa số người đang ngồi ở đây đã biến sắc. Phạm Thông hít một hơi lãnh khí. Lệnh huynh – cao xanh hỡi, vị “Chung công tử” này thật đúng là có chí khí mà. Từ hồi cái tên Vô Già Lan miệng mồm ngu xuẩn không biết sống chết bị giáo chủ và phó giáo chủ đồng thời truy sát, đã không còn kẻ nào dám nhắc tới chuyện này, chứ đừng nói chi trước mặt giáo chủ và phó giáo chủ. Lẽ nào… tiểu tử này chán thở rồi sao? Đoạn Vô Văn cười khổ. A Minh cái gì cũng tốt, ngay cả ăn nói cũng rất thẳng, mấy lời này mình nghe qua thì thôi bỏ đi, nhưng còn Bạch Tiếu Phong… Chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt tái mét của hắn, đã biết hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên rồi. “Chung, công, tử, ” Thấy Đoạn Vô Văn bất động thanh sắc bảo hộ người nọ, Bạch Tiếu Phong hít vào thật sâu – thở ra – lại hít – lại thở… Cuối cùng mới bật từng chữ ra khỏi kẽ răng.”Không ngờ ngươi nói năng khôi hài như thế,” Hắn suýt nữa thì không duy trì được lớp ngụy trang của mình, vội vàng cầm bình rượu lên rót đầy một chén, lúc này mới trưng ra vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ quanh năm không đổi, cười khan nói, ”A ha ha… Đích thực nên vì lời này của ngươi mà uống cạn một chén mới phải…” “Thật ngại quá,” Đối mặt với lời mời của mỹ thiếu niên, Chung Minh sờ đầu, thập phần tiếc nuối bày tỏ, “Ta không biết uống rượu.” “Ách…” Phụt… Nhìn bộ dạng không biết nên khóc hay nên cười cùng á khẩu vô ngôn của Bạch Tiếu Phong, tâm tình Đoạn Vô Văn sung sướng không gì sánh được. Vẻ mặt này của Bạch gia tiểu đệ thật đúng là trăm năm khó gặp, từ sau khi y được mười tuổi thì đã không còn thấy nữa. Há há… Không ngờ nha… A Minh ơi A Minh à, ngươi đích thị là một thiên tài. Y quay đầu vùi mặt vào hõm vai của Chung Minh, nhịn cười muốn xoắn ruột. “Đoạn giáo chủ,” Biểu tình Lạc Dực phủ đầy sương lạnh, ”Trước mặt mọi người ngang nhiên ve vãn nam thiếp, làm thế còn ra thể thống gì?” Ta khinh! Sao người này luôn ăn nói khó nghe như vậy?! Chung Minh lập tức dựng thẳng người, nỗ lực trợn mắt trừng trừng nhìn về phía Lạc Dực. – “Lạc bảo chủ,” Đoạn Vô Văn từ từ nheo mắt, khiêu khích nhìn Lạc Dực, ”Hiện tại ta sẽ nói rõ ràng. Từ nay trở đi, ai vũ nhục A Minh, tức vũ nhục bản giáo chủ. Lạc bảo chủ vốn rất thông minh, hẳn đã minh bạch ý ta chứ?” “… Thật không ngờ Đoạn giáo chủ lại sủng ái tên nô bộc bản bảo chủ tặng đến thế, không chừng đã thật lòng thích tiểu tử đó rồi đi?” Lạc Dực trào phúng cười lạnh. “Ha ha…” Đoạn Vô Văn bật cười ha hả, khoan thai nói “Chuyện này ấy à, còn phải đa tạ Lạc bảo chủ đã tác thành cơ. Nếu không nhờ Lạc bảo chủ nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, ta hôm nay sao có thể vui vẻ đến vậy? Há há há há…” “…” Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Dực trừng Đoạn Vô Văn đến tóe lửa nổ đom đóm, rồi đột nhiên hắn chuyển đường nhìn sang người Chung Minh, nhàn nhạt lên tiếng, ”Cùng hắn, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?!” Ánh nhìn này là sao? Gần như muốn “thịt” người ấy. Chung Minh bị nhìn đến nỗi ớn hết cả thân, siết chặt bàn tay Đoạn Vô Văn len lén thò qua, định thần, quả quyết trả lời: “Ta hiện thời rất ổn. Vì thế,” cố dùng khẩu khí thương lượng, hắn hỏi tiếp: “Sau này ngươi… có thể đừng ép ta về lại Phi ưng bảo hay không?” “Ngươi!!!” Ánh mắt Lạc Dực chợt phát bạo hồi lâu, nhưng một lúc sau đã kiềm nén lại, hắn ngồi lặng trên ghế không nói lời nào. Tội thật nha… Thấy tình địch tự nhiên hệt như một bé cà tím phơi sương, Đoạn Vô Văn sau một giây mặc niệm cho người nọ, không thể nào không cười trên nỗi đau của người ta thêm lần nữa, hớ hớ, đằng ấy còn chưa chịu chết tâm sao? “Giáo chủ… Khải, khải bẩm giáo chủ…” Ngoại sảnh huyên náo ồn ã bất chợt im bặt, một bóng người vội vội vàng vàng xông vào. “Đồ đệ của minh chủ bạch đạo Âu Dương Húc - ‘phi vân vạp tuyết’ Hứa Tiểu Ngôn đến mừng thọ.” “Ồ?” Đoạn Vô Văn ánh mắt chợt lóe, nâng mi nói: ”Cho mời.” Lát sau, một thanh niên mặt búng ra sữa phiêu dật bước vào, từ tận xa xa đã chắp tay cười nói: “Đoạn giáo chủ, đã lâu không gặp.” “Phúc đức thay.” Đoạn Vô Văn cũng không đứng dậy, vừa chắp tay trả lễ, vừa lộ vẻ tươi cười quen thuộc “May mà ngày trước chưa từng cạn tàu ráo máng với ai, nên hiện tại vẫn sống tốt, sống rất tốt nha.” “Giáo chủ nói đùa rồi.” Hứa Tiểu Ngôn không tự nhiên ho khẽ một tiếng, vẻ ngượng ngùng phơn phớt trên gương mặt tuấn tú trẻ tuổi, ”Tại hạ phụng mệnh gia sư đến mừng thọ, chỉ là một chút lễ mọn mà thôi, kính ý chẳng thể giãi bày tường tận, đành mong Đoạn giáo chủ nhận cho.” Dứt lời, liền dâng lên một chiếc hộp đen dài bốn thước. Đoạn Vô Văn nâng mắt bảo giáo đồ hầu hạ kề cận đến mở chiếc hộp nọ ra, bỗng một luồng khí mát lạnh phả thẳng vào mặt. Chung Minh chăm chú nhìn kỹ vào hộp, một thanh bảo kiếm dài hơn ba thước đang được đặt bên trong, thân kiếm trơn nhẵn sáng bóng, tựa như một dòng nước mùa thu vậy. “Hảo kiếm!” Đoạn Vô Văn tán thưởng một tiếng, gật đầu sai người nhận lấy, cười nói, “Hạ lễ từ Âu Dương minh chủ, tại hạ từ chối sẽ thành bất kính đành thỉnh cầu Hứa thiếu hiệp biểu đạt tạ ý của tại hạ đến tôn sư.” “Đoạn giáo chủ quá khách khí rồi” Hứa Tiểu Ngôn rất lễ phép nói “Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời đến gia sư.” “Hứa thiếu hiệp” Nét cười của Đoạn Vô Văn phác nên một bức họa rực rỡ, “Lần này thiếu hiệp bôn ba nghìn dặm tới đây, e rằng, ngoại trừ việc tặng lễ vật cho tại hạ hẳn phải có việc trọng yếu khác?” “Đoạn giáo chủ quả nhiên cực kỳ sáng suốt.” Bắt gặp ánh mắt sắc bén thâm trầm từ đối phương, Hứa Tiểu Ngôn lặng lẽ rùng mình, nghiêm túc nói, “Gia sư còn bảo tại hạ truyền lời cho giáo chủ và Lạc bảo chủ, vừa hay hiện thời Lạc bảo chủ cũng ở đây, vậy tại hạ có thể bớt được một chuyến đi.” “Ồ?” Hai người Đoạn, Lạc đều thoáng liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Lạc Dực sầm mặt, khó chịu hỏi, “Chẳng hay Âu Dương minh chủ có điều chi cần chỉ giáo?”   “Gia sư muốn thỉnh nhị vị bớt chút thời gian, ngày năm tháng năm đúng giờ Thìn hội họp tại Hối Anh lâu ở Lạc Dương, thương thảo đối sách chung sống hòa bình của hai phe hắc - bạch chúng ta.” Cái gì mà ‘thương thảo đối sách chung sống hòa bình của hai phe hắc - bạch’ chứ? Chung Minh nghe vào chỉ thấy cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ chói tai. Khá lắm, lý do quang minh chính đại lắm, nhìn tên Hứa Tiểu Ngôn cười đến mức rõ là quái dị đi kìa, đây rành rành là một trận Hồng Môn Yến mà. “Hối Anh lâu?” Đoạn Vô Văn ha ha cười, sảng khoái nói, “Được, ngươi quay về nhắn với Âu Dương Húc, nói Đoạn Vô Văn nhất định sẽ đến đúng giờ hẹn ước.” “Còn Lạc bảo chủ…” Hứa Tiểu Ngôn quay đầu sang nam tử vẻ mặt băng hàn kia. “Đi.” Lạc Dực trả lời bằng một từ duy nhất. “Được.” Hứa Tiểu Ngôn hài lòng cười cười, ánh mắt khi lướt qua khuôn mặt của thiếu niên tuyệt mỹ ở bên cạnh lại vô tình nhuốm màu oán độc, rồi tùy tiện lướt qua. “Chư vị, hẹn mùng năm tháng năm gặp lại tại Hối Anh lâu.” Nói xong, hắn nhanh nhẹn ôm quyền, hai ba bước đã tức thì tiêu thất. “Cáo từ.” Hứa Tiểu Ngôn vừa đi, Lạc Dực cũng liền đứng dậy. “Lạc huynh đi đường cẩn thận, hôm khác tiểu đệ nhất định sẽ đến thăm tận nhà.” Bạch Tiếu Phong cười hì hì nói. “Lạc bảo chủ sao đã vội đi rồi?” Đoạn Vô Văn nhưng lại mở miệng nói mát, ”Không muốn lưu lại thưởng thức cầm nghệ cùng vũ kỹ của Ngọc Phương cô nương ở Di Hương viện à? “ “Ừm.” Chán ghét mà liếc nhìn vẻ mặt thân thiết của Đoạn Vô Văn cùng với Chung Minh một cái, Lạc Dực phất tay áo bỏ đi.