Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 142
Ta làm sao có thể để cho tội ác xảy ra ở trước mặt ta đây? Hơn nữa bần đạo đã sớm chờ không được, muốn động thủ. Chỉ là luôn luôn không có cơ hội, hiện tại cơ hội đã tới, làm sao có thể buông tha a?
Nhanh chóng lao vút lên không trung sau đó lộn mèo một vòng tuyệt đẹp, rồi tiêu sái đá ra một cước quát :"Cẩu tặc xem cước!"
Lão nhị Bố Lại Đặc của Tắc Văn gia tộc bị một cước của ta đá trúng vào đầu, trực tiếp té xỉu. Vận khí a! Ta cũng không nghĩ tới lại dễ dàng đắc thủ đến như vậy, xem ra tiểu tử này lửa giận công tâm, không kịp đề phòng. Nhưng không quản đến hắn nữa, ta hướng về phía mấy tên vô lại còn lại nói :"Còn đứng lì đó làm gì? Còn không mau đưa bọn chúng về cứu chữa, nếu chậm thì không chừng chết người a?"
Mấy tên gia hỏa sợ xanh mặt nhanh chóng hành động, ôm mấy người đang hôn mê bất tỉnh chật vật chạy đi. Ngất! Ngay cả câu nói núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài cũng không lưu lại (ý bảo là sẽ báo thù). Xem ra thật sự là sợ hãi rồi.
"Cám ơn ngươi!" Lúc này Ái Liên Na tiểu thư mới tỉnh ngộ lại, nhanh chóng hướng ta cảm tạ.
"Không cần khách khí! Vô luận là nam nhân nào cũng không đành lòng để cho một nữ sĩ xinh đẹp bị tổn thương." Bần đạo miệng ba hoa nói.
" Ha ha! "Nàng mỉm cười ngọt ngào vài tiếng, nói :"Ta tên là Ái Liên Na, xin hỏi quý tính đại danh?"
"Long Thanh Thiên!" Ta nhỏ giọng nói với nàng.
"A!" Nàng kinh hỉ cao giọng nói :" Nguyên lai là ngươi! Ta đã sớm nghe nói các sự tích của ngươi, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được ngươi."
" Hắc hắc! "Bần đạo ngượng ngùng cười khan hai tiếng, không biết kế tiếp nói cái gì cho phải.
" Ái Liên Na tiểu thư, ngài hại ta thảm rồi!" Một người dáng dấp như lão bản vẻ mặt đưa đám nói :" Ngài đem hai người thiếu gia của Tắc Văn gia đánh thành như vậy, Tắc Văn gia tộc nhất định sẽ trả thù, ngài thì không sợ, nhưng mà ta thì coi như xong đời!"
"Việc này... thật sự là xin lỗi, ta cũng không nghĩ sự việc lại thành như vậy!" Ái Liên Na tiểu thư hiển nhiên cũng biết hậu quả tồi tệ mình gây ra. "Vậy phải làm sao bây giờ a? Không bằng các ngươi chạy trốn đi!"
" Chạy đi đâu, toàn bộ đại lục đều là thiên hạ của giáo hội, nơi nào không có thủ hộ quân đoàn của bọn hắn đây?" Lão bản khổ sở nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
" Thật sự là có lỗi, không bằng ngươi tới nhà của ta, ta che chở ngươi!" Ái Liên Na có điểm choáng với lời nói vô lý của mình. Bọn nàng là cuồng tín giả không thể có hạ nhân, cho dù là quân đoàn trưởng cũng không ngoại lệ.
" Nhưng ta cũng không thể theo các ngài trốn tránh cả đời được a. Việc buôn bán sau này của ta phải làm sao bây giờ đây?" Lão bản nói.
"Việc này ta cũng không biết làm sao nữa!" Đột nhiên nàng vui vẻ hướng ta nũng nịu nói :" Đúng rồi. Long lãnh chủ các hạ nhất định có biện pháp có đúng hay không? Ngươi thông minh như vậy, nhất định có biện pháp, có phải hay không?"
Không biết sao, mới gặp mặt mà ta đã rất thích vị tiểu cô nương chân thật này. Cảm giác nàng giống như muội muội của ta vậy. Đối với yêu cầu nho nhỏ này của nàng, tự nhiên là miệng liền đáp ứng :" Nếu ngươi nguyện ý, có thể đến lãnh địa của ta, ta an bài mặt tiền cửa hàng nhà ngươi tại địa phương phồn hoa nhất, đảm bảo không nhỏ hơn so với cửa hàng hiện tại của ngươi."
"Các hạ là?" Hắn nghi hoặc hỏi ta.
" Đại hán quốc, Bác Lạp Tư hành tỉnh lãnh chủ - Long Thiên Thanh!" Bần đạo kiêu ngạo nói.
"A! Nguyên lai là lãnh chủ đại nhân. Quang Minh kỵ sĩ tương lai. Chuyện của ngài sớm truyền khắp đại lục, ta phi thường nguyện ý đi tới lãnh địa của ngài cống hiến sức lực." Lão bản cao hứng nói.
Kháo! Nguyên lai là vẫn là nhìn vào cái vỏ Quang Minh kỵ sĩ chó má đó. Bần đạo lần đầu tiên cảm giác được mình làm người - rất thất bại.
"Ha ha! Cũng là ngươi có biện pháp!" Ái Liên Na cao hứng
" Nhưng mà, mặt tiền cửa hàng chỗ này của ta làm sao bây giờ a?" Lão bản khó xử nói :"Vì vụ việc lần này, chỉ sợ là không ai muốn mua a?"
"Ta muốn!" Bần đạo liền nói. Hắc hắc, vừa lúc ở nơi này xây dựng cứ điểm, an bài chút cơ sở ngầm, tiện lợi nghe ngóng các biến động của Giáo Đình. Tình báo vẫn là trọng yếu phi thường. Ta lại nhìn kĩ một chút tửu điếm này, vị trí không tệ, địa phương cũng khá lớn, rất là hợp ý của ta a!
"Được rồi, ngươi trước tiên đi thu dọn đồ đạc, sau đó đến đến tân quán ta đang ở tìm một người tên là Bì Lỗ, hắn sẽ an bài cho ngươi!" Ta hướng lão bản nói :"Giá cả ngươi cứ tùy tiện ra."
" Đa tạ lãnh chủ đại nhân, nếu đã như vậy, ta cũng không dám lấy tiền của lãnh chủ đại nhân!" Lão bản vội vàng nói.
Bần đạo tự nhiên sẽ không đáp ứng, nhất định cho hắn mười vạn, sau đó hắn mới thiên ân vạn tạ bỏ đi.
Sau đó, ta nói với Ái Liên Na :" Tiểu thư hiện tại có chuyện gì không? Không bằng mang ta đi tham quan qua nơi này, được không?"
" Đương nhiên có thể! Ngươi cứ gọi ta là Ái Liên Na là được rồi!" Nàng cười nói.
" Được rồi! Ái Liên Na! Vậy ngươi cũng gọi ta là Thiên Thanh đi!" Ta cười nói :"Nghe Long lãnh chủ có điểm không được thích hợp cho lắm."
" Ha ha! Ngươi so với ta lớn hơn, ta gọi ngươi là Long ca ca nha!" Nàng đột nhiên thẳng thắn nói.
" Thật sự là hết sức vinh hạnh!" Ta rất ư là cao hứng.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Ái Liên Na, chúng ta du lãm qua không ít thắng cảnh ở Thánh Đô. Sự hoạt bát đáng yêu của nàng giành được sự hảo cảm của ta và Khắc Lý, rất nhanh liền cùng với ta trở thành bạn tốt.
Đi tới đi lui, thuận tiện đi tới cửa hàng ma pháp lớn nhất ở Thánh Đô. Lần này ta rất dễ dàng liền gặp được người phụ trách nơi này - Tắc Á Kỳ Lạp tiên sinh.
"Hoan nghênh ngài, lãnh chủ đại nhân, ngài mới tới Thánh Đô nhưng mà đã hết sức nổi bật a?" Tắc Á Kỳ Lạp vẻ mặt tươi cười nói.
"Châm chọc ta phải không?" Bần đạo giả vờ tức giận nói.
"Làm sao dám chứ!" Tắc Á Kỳ Lạp nhanh chóng cười nói :" Vị này chẳng lẽ chính là đại pháp sư đánh bại Kiếm Thánh sao? Thất kính thất kính!"
Khắc Lý không nói gì, vẻn vẹn gật gật đầu. Xét thấy pháp sư bất cận nhân tình như thế, Tắc Á Kỳ Lạp cũng không thèm để ý.
"Oh, Không nghĩ tới Ái Liên Na tiểu thư cũng quang lâm tệ điếm, thật sự là làm cho tệ điếm càng thêm rạng rỡ a!" Tắc Á Kỳ Lạp nguyên lai còn nhận biết Ái Liên Na.
"Tắc Á Kỳ Lạp thúc thúc xin chào!" Ái Liên Na rất lễ phép trả lời.
"Tốt tốt! Tiểu thư quả thật rất là lễ phép a!" Tắc Á Kỳ Lạp khen ngợi nói :"Mời mọi người vào trong dùng trà.
"Sau khi theo Tắc Á Kỳ Lạp vào bên trong, người hầu liền dâng lên trà thơm.
"Nghe nói lãnh chủ đại nhân phát tài rồi, không lẽ tới nơi này là để chiếu cố sinh ý của tiểu điếm sao?" Tắc Á Kỳ Lạp cười nói.
"Không nhiều không nhiều! Một chút mà thôi!" Bần đạo cười gian nói.
"A! Nếu như theo ngài thấy còn không nhiều, sợ là thương hội chúng ta đều có thể gọi là ăn mày rồi a!" Tắc Á Kỳ Lạp vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Bất quá là chiếm được chút ít tiện nghi. Có vật gì tốt cứ việc mang lên!" Bần đạo cười nói.
"Ân! Được! Nếu lãnh chúa đại nhân lên tiếng, ta tự nhiên phải đem hết toàn lực!" Tắc Á Kỳ Lạp quay đầu hướng người phụ ta nói :" Đem số hiệu 4863 lấy ra đưa cho lãnh chủ đại nhân xem qua."
"Dạ!" Sau khi người hầu nhận lệnh đi xuống, trong thoáng chốc đã dẫn người trở lại. Bốn tráng hán thật cẩn thận mang một cái bàn tới. Trên bàn bày biện một mặt thuẫn bài.
Thuẫn bài này rất là lớn, hình chữ nhật, chiều dài 1 thước 70, rộng gần 1 thước, dày gần nửa tấc. Cả một khối đại thiết bản a. Khối thuẫn bài này toàn thân đều là màu trắng bạc, mặt trên hoa văn dày đặc, phi thường tinh mỹ. Phía sau có một cái tay vịn, có thể để người ta cầm nắm thoải mái. Kiểu dáng đặc biệt như vậy tự nhiên là đại đại hữu danh.
"Chẳng lẽ là " Bạch Sơn Hắc Thủy " trong truyền thuyết ?" Bần đạo nhận ra lai lịch của nó.
"Không sai, chính là nó, lãnh chủ đại nhân quả nhiên bác học!" Tắc Á Kỳ Lạp khen.
"" Bạch Sơn Hắc Thủy " là cái gì vậy? Ta chưa nghe nói đến?" Ái Liên Na hỏi.
"Theo truyền thì đây là tác phẩm tiêu biểu của Cổ Đông đại sư, một trong mười vị đoán tạo (rèn) đại sư vĩ đại nhất trong lịch sử Ải Nhân. Hắn chính là bằng vào tác phẩm này mới được chọn vào thập đại." Bần đạo giải thích nói.
"Nó có gì hay đây? Lớn như vậy ai mà cầm nổi chứ?" Ái Liên Na tò mò hỏi.
"Tài liệu của nó là một loại kim chúc cực kỳ hi hữu - huyễn cương. Hiện tại huyễn cương cơ hồ tuyệt tích. Đặc điểm của nó chính là nhẹ cùng tự động chữa trị!" Bần đạo cười hồi đáp.
"Nhẹ?" Ái Liên Na sau khi nghe được lời này của ta, liền duỗi tay đem thuẫn bài cầm lên, còn múa may vài cái. Sau đó nói :"Quả thật không nặng, rất thuận tay!"
Bần đạo cùng Tắc Á Kỳ Lạp hai mặt nhìn nhau, đều bị thần lực của nàng hù dọa. Nhẹ thì đúng rồi, nhưng mà đó là nhẹ so với những thuẫn bài đồng dạng a, nó cũng nặng gần đến 100 cân rồi (50kg). Nhưng mà nàng lại cầm nó như đang cầm cây quạt vậy, thật là biến thái.
"Nó còn có thể tự động chữa trị là có ý gì?" Ái Liên Na tò mò hỏi.
"Nói đúng là, sau khi nó ngăn chặn ngoại lực dẫn đến bị biến dạng, chỉ cần qua một đoạn thời gian là có thể tự động khôi phục nguyên trạng!" Ta nhanh chóng nói.
"Thật vậy sao? Quá thần kỳ đi!" Nàng yêu thích không buông tay ngắm tới ngắm lui. Sau đó lại hỏi :"Vì sao lại mang cái tên như vậy? Ta thấy nó màu trắng mà, đâu thấy đen đâu?"
"Đây là hai kiện binh khí, Bạch Sơn là chỉ khối thuẫn bài này, Hắc Thủy là một thanh kiếm giấu bên trong." Ta cười giải thích nói.
Theo sự chỉ dẫn của bần đạo, Ái Liên Na ấn xuống một cái vào phần nổi lên trên tay vịn của thuẫn bài, sau đó trên tay vịn liền hiện là môt cái không gian, lộ ra bên trong ẩn tàng một cái chuôi kiêm. Ái Liên Na tiện tay bắt lấy nó, rút thanh kiếm ra.
Thanh kiếm này dài một thước, rộng hơn một tấc, nói là kiếm, kỳ thật chỉ có một mặt lưỡi, bô dáng trông giống như kiếm Nhật hơn.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
134 chương
3399 chương
3808 chương
122 chương
531 chương