Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 22 : Đoạn tuyệt

Mấy ngày liền, trước cửa tòa nhà Chấn Á, bao gồm cả bên ngoài căn nhà họ Lâm trên phố Tử Đằng đều tụ tập vô số phóng viên nhà báo. Lâm Sỹ Diên đi đầu thú, đẩy cả tập đoàn Lâm thị và nhà họ Lâm vào chỗ đầu sóng ngọn gió của dư luận, cổ phiếu của tập đoàn Chấn Á suốt mấy ngày liền sụt giá và đóng sàn. Viện kiểm sát cũng đã lập án điều tra, rất nhiều người hiện đang giữ chức và đã nghỉ hưu đều bị dính líu vào trong đó. Lâm Sỹ Diên trở thành nhân vật bị cả ngàn người chỉ trích, bị cả gia tộc chửi, bị cổ đông chửi, bị giới truyền thông chửi, bị dân chúng chửi, lại càng bị vợ chửi, bị con trai chửi... Có điều khi ông quyết định đi bước này, ông đã chuẩn bị sẵn tâm thế là sẽ bị mắng chửi rồi. Theo lẽ thường thì sau khi tự thú, ông sẽ bị cơ quan công an tạm giữ và điều tra, nhưng xét về tuổi ông đã cao, hơn nữa vụ án đã qua hơn mười năm rồi, phạm vi liên quan rộng lớn, tình hình vụ án phức tạp, cơ quan công an tạm thời chưa tạm giữ ông, nhưng cũng đã ghi chép kĩ càng lời khai của ông, đồng thời hạn chế ông đi lại, sãn sàng tiếp nhân sự điều tra của cơ quan tư pháp bất cứ lúc nào. Đợi đến sau khi vụ án được giao cho tòa án mới tiến hành công khai thẩm tra xử lý. Vậy nên Lâm Sỹ Diên tạm thời phải về nhà, để tránh khỏi sự quấy nhiễu của dư luận, ông chuyển đến một căn nhà riêng trong Đồng Thành. Chuyện công ty ông cũng không lo liệu nữa, đều giao cho các cấp cao khác trong hội đồng quản trị quản lý. Đương nhiên, Lâm Hy sẽ không ngồi đó mà chờ chết, ngay ngày hôm sau khi Lâm Sỹ Diên tự thú, anh đã ủy thác cho luật sư đăng tin trên “Vãn báo Ly Thành”, rằng anh và Lâm Sỹ Diên đả đoạn tuyệt quan hệ cha con. Một tin vắn ngắn ngủi chỉ không quá mười con chữ, đã cắt đứt hoàn toàn chút tình thân cuối cùng giữa hai cha con, ân oán giữa hai cha con Lâm thị cũng từ đó chấn động cả Ly Thành, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp đầu đường cuối ngõ. Lâm Hy đã đâm lao thì phải theo lao, ngay hôm thấy đăng tin trên báo lại mở một cuộc họp báo, tuyên bố rút khỏi hội đồng quản trị Lâm thị, đồng thời từ bỏ chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Á và Phó viện trưởng bệnh viện Nhân Ái. Sau đó, anh lại lấy danh nghĩa cá nhân tuyên bố sắp thành lập một công ty quản lý đầu tư, vốn đầu tư lên tới hàng chục triệu đô-la, toàn bộ đều là vốn cá nhân. Điều này khiến tất cả mọi người trong tập đoàn Chấn Á vô cùng ngạc nhiên, mặc dù Lâm Hy đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn và Phó viện trưởng viện Nhân Ái đã nhiều năm nhưng anh không có bao nhiêu vốn có thể chi phối, những khoản chi vượt quá năm trăm ngàn đều phải thông qua chủ tịch hội đồng quản trị ký tên, bỗng nhiên lại rời khỏi hội đồng quản trị, lấy đâu ra nhiều tiền thế mà mở công ty được? Tin tức nhanh chóng tới tai Lâm Sỹ Diên, nhưng ông hoàn toàn không thấy bất ngờ, ông nói: “Tôi sớm đã biết nó giấu tôi, giấu cả công ty gom tiền, còn thu thập tiền bằng cách nào thì chỉ có trời biết đất biết, thần biết quỷ biết mà thôi. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, nó cũng đã đào xong cái huyệt tự chôn mình rồi.” Điều duy nhất Lâm Sỹ Diên không giải thích được là Lưu Yến vẫn không tha cho ông. Mặc dù bà suốt ngày ăn chay niệm phật không màng thế sự, nhưng hai cha con đi đến nước này, thì cho dù bà là người điếc cũng biết. Lưu Yến gọi điện cho ông: “Gã họ Lâm kia, ông thật tàn nhẫn! Bản thân ông đã chôn một nửa xuống đất rồi, lại còn không chịu tha cho con trai của mình, lại còn muốn lôi nó vào chỗ chết nữa, tôi nói cho ông biết, nếu Lâm Hy có mệnh hệ gì thì tôi chết cho ông xem!” Lâm Sỹ Diên vốn dĩ không muốn nhìn thấy Lưu Yến nữa, nhưng lại sợ bà tự tử thật, đành phải về Ly Thành, đến phố Thúy Hà giải thích trước mặt bà, kết quả là vừa vào cửa, Lưu Yến liền xông đến cho ông một cái bạt tai như trời giáng, “Ông còn dám đến hả! Súc sinh, ông còn không bằng cả loài súc sinh! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, ông bảo vệ đứa con nuôi như ngọc như châu, mà lại không cho đứa con trai đẻ của mình một đường sống, ông còn là người không hả? Ông không phải là người! Không phải là người!” Lưu Yến vừa đánh vừa đá Lâm Sỹ Diên, Lâm Sỹ Diên cũng không đánh trả, chỉ hỏi lại bà một câu: “Lâm Hy là con trai đẻ của tôi sao?” Một câu nói liền khiến Lưu Yến ngừng phát điên. Đầu tóc xõa xượi, mặt trắng bệch như tờ giấy, người cũng yếu ớt mỏng manh như tờ giấy, gầy đến nỗi xương gò má cũng nhô lên hết cả, như thể một trận gió cũng có thể thổi bay bà đi được. Bà đã già rồi, đã già thật rồi, mặc dù mặt mũi vẫn xinh đẹp nhưng những nếp nhăn phía đuôi mắt và những vết nám trên mặt khiến bà trông không khác gì so với các bà lão bình thường. Lâm Sỹ Diên nhìn thấy bộ dạng của bà như vậy có chút không đành lòng, ông ngồi xuống sô pha trong phòng khách, ôn tồn nói với bà: “Lưu Yến, tôi với bà dù sao cũng vợ chồng bao năm nay rồi, đã thành ra thế này rồi mà bà còn hi vọng hai cha con tôi có thể trở lại như ngày xưa được sao? Đúng vậy, tôi là cầm thú, nếu không thì năm đó cũng chẳng làm cái việc hồ đồ ấy, để Kỳ Kỳ đỡ tội cho Lâm Hy, nhốt một thằng bé hoàn toàn bình thường vào nhà thương điên, nhốt liền suốt năm năm trời. Phạm phải sai lầm thì sớm muộn gì cũng phải chịu trừng phạt thôi, bây giờ tôi đang bị trừng phạt đây. Diệp Quán Ngữ đến báo thù chính là sự trừng phạt dành cho tôi. Lâm Hy với tôi như nước với lửa cũng chính là sự trừng phạt, bao gồm cả bà nữa, bà đã trừng phạt tôi suốt ba mươi mấy năm trời rồi, chẳng phải sao? Chính như bà nói đấy, tôi giờ đã nửa thân chôn xuống đất rồi, tôi muốn nằm xuống một cách trong sạch, bớt đi một chút tội lỗi, bớt đi một chút ân oán, trả lại sự trong sạch cho Kỳ Kỳ, cũng là giải thích, trả lại công bằng cho nhà họ Diệp, nếu không... bi kịch sẽ không bao giờ chấm dứt, sẽ còn nhiều người hơn nữa phải chịu liên lụy và tổn thương, Lâm Hy cũng sẽ càng ngày lún càng sâu...” “Tôi phỉ nhổ vào! Ngụy quân tử!” Lưu Yến hoàn toàn nghe không xuôi tai những lời đó, bất luận lý do của Lâm Sỹ Diên có đường hoàng hợp lý đến thế nào, nhưng một khi đã liên quan đến đứa con trai yêu quý của bà thì bản năng của người mẹ lại khiến bà mất đi khả năng phán đoán cơ bản nhất của một người bình thường, bà chỉ mặt Lâm Sỹ Diên tức giận, “Giờ ông muốn trong sạch rồi hả? Ông có trong sạch được không? Ông muốn mình bớt một tầng xuống địa ngục là không tiếc đẩy luôn cả con trai xuống địa ngục, bất kể nó có phải là con đẻ của ông hay không? Dù sao nó cũng gọi ông là bố ba mươỉ năm trời, cho dù ông có đối xử lạnh nhạt với nó thế nào, nó vẫn gọi ông là bố, từ nhỏ đến lớn, nó đã khóc lóc than thở với tôi không biết bao nhiêu lần, hỏi tôi rốt cuộc là nó đã làm sai điều gì mà lại khiến ông coi thường nó đến vậy... Thằng bé có gì sai chứ, nó chỉ là một đứa trẻ, ân oán giữa người lớn với nhau sao lại phải đổ lên đầu nó? Cho dù ngày hôm nay nó có trở thành quỷ dữ thì cũng đều nhờ ông ban tặng mà thôi! Lâm Sỹ Diên, đã đến nước này rồi mà ông còn giả nhân giả nghĩa với tôi, ông đã giả dối suốt cả một đời rồi, giờ muốn thật thà một lần cũng e là không dễ dàng vậy đâu. Diêm Vương ghi nhớ hết cả rồi, tất cả tội nghiệp ông gây nên đều ghi không thiếu một chữ, tất cả đều ghi hết kìa! Thứ khác không nói, năm đó mẹ đẻ của Kỳ Kỳ khó sinh chẳng phải là bị ông hại chết đó sao? Kết quả thì sao nào? Ông cứu được mẹ con Hương Lan, con bé đó vừa lớn lên đã hại chết Lâm Nhiên, báo ứng, Lâm Sỹ Diên, tất cả đều là báo ứng đấy ông có biết không?” Lưu Yến tay đấm ngực giậm chân, ngã người xuống ghế gào khóc thảm thiết. Bà Tứ vội vàng bước đến, thấy Lâm Sỹ Diên ở đó cũng không tiện nói gì. Tiếng khóc thảm thương của Lưu Yến khiến căn nhà vốn vắng lặng bỗng nhiên ầm ĩ hết cả lên, Lâm Sỹ Diên cũng nước mắt lưng tròng, đứng dậy bước đến bên cạnh bà: “Tôi thừa nhận đây là báo ứng, là tội nghiệp tôi gây ra, tôi không còn gì để nói, nhưng nếu bà biết Lâm Hy đã làm những gì thì bà còn đau khổ hơn cả bây giờ. Đúng thế, nó đã biến thành quỷ dữ rồi, tôi không kéo nó lại được nữa, đành cùng đến chỗ chết với nó thôi, nếu không thì không biết nó sẽ còn làm hại bao người nữa.” Lưu Yến ngước mắt lên nhìn ông, nước mắt đầm đìa mặt mũi: “...Cùng đến chỗ chết? Lâm Sỹ Diên nhìn bà: “Nếu không thì biết làm sao nữa?” *** Một tháng sau. Dinh thự Thanh Thủy Đường giữa mùa hè đầy bóng râm mát mẻ, cây xanh che nắng che trời chặn đứng hơi nóng của thành phố, những dãy tường cao cao, mái nhà cong cong tinh tế, cánh cửa son khuyên đồng sơn bong tróc từng mảng, trong ánh chiều loang lổ, tất cả đang ngâm nga bài ca của năm tháng, gần vậy thôi nhưng cứ như thể mấy chục năm trôi qua mà như chỉ trong nháy mắt. Lâm Hy đã đến mấy lần rồi, mỗi lần đến đều có cảm giác như đã từng quen biết, cảm thấy rất quen thuộc, có phải trước kia đã từng đến đây rồi không? Nhưng anh không nhớ mình đã đến đây bao giờ. Văn Uyển Thanh ôm cái bụng to dựa cửa phòng lớn mỉm cười với anh: “Trời nóng thế này, đã bảo đừng đến rồi cơ mà.” “Tiện đường ghé thăm thôi, anh đến đàm phán một hợp đồng ở Đồng Thành.” Anh bước vào cổng chính, hoa nhài xanh biếc đầy sân trải ra trước mắt anh, tự nhiên anh thẫn thờ, thật lạ quá, đích xác là anh đã từng đến đây. “Anh thẫn thờ ra đấy làm gì thế, mau vào đi, bên ngoài nắng to lắm, em lấy dưa lê trong tủ lạnh ra cho anh rồi này.” Văn Uyển Thanh gọi anh. Lâm Hy cười bước vào phòng khách, vẫn ngoái lại nhìn, “Sao anh luôn cảm thấy như mình đã từng đến đây rồi ấy, sao trông quen thế nhỉ?” “Anh đã đến không dưới mười lần rồi còn gì, đương nhiên là quen rồi.” “Không phải, lần đầu tiên anh đến thăm em cũng đã thấy rất quen rồi cơ.” Lâm Hy đón lấy miếng dưa lê Văn Uyển Thanh đưa cho, ăn thử một miếng, “Ôi, rất ngọt!” Rồi lại nhìn sang bụng cô, “Mới mấy ngày không gặp mà hình như đã lớn hơn một chút rồi đấy, thế nào, em có đỡ nổi không?” Uyển Thanh xoa xoa cái bụng, cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế tựa bằng gỗ đàn, “Tốt lắm, chỉ là buổi tối đi ngủ, đứa bé chẳng hiền lành gì cả, toàn ngồi trong bụng đá em thôi.” Lâm Hy vội vàng qua lấy gối đệm đặt sau lưng cho cô: “Nghịch ngợm thế này à, sau này em có quản lý nổi con không?” “Không sợ, con không nghe lời em sẽ đánh cho một trận.” Uyển Thanh cười. “Vậy không được, anh sẽ xót con đấy.” Lâm Hy cúi người xoa xoa cái bụng to nhô cao lên của cô, ánh mắt phức tạp, đáy mắt bỗng nhiên ươn ướt, “Đây là món quà quý giá nhất ông trời ban cho anh, Uyển Thanh, em biết chứ?” Uyển Thanh như có suy nghĩ gì, nhìn anh: “Lâm Hy, em luôn cảm thấy bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều, cảm giác không giống với ngày xưa lắm.” “Vậy sao?” “Đúng vậy.” “Con người luôn luôn thay đổi mà, đã trải qua bao chuyện như vậy...” Lâm Hy ngồi xuống bên cạnh cô, cũng chỉ có trước mặt cô anh mới có cơ hội ngắn ngủi để được tạm nghỉ lấy hơi, “Đời này anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái, chuyện ngu ngốc, gánh nặng trong lòng rất nặng nề, ông già cũng không coi trọng anh, anh thận trọng từng ly từng tí, thế mà bao năm qua rồi, rất nhiều chuyện mình không làm chủ được, Uyển Thanh, em không hiểu đâu.” Nói vậy, ánh mắt anh bỗng lơ đễnh, nét mặt trông mệt mỏi như vừa gỡ một cái mặt nạ xuống. Ngày thường chắc chắn anh luôn phải đeo cái mặt nạ đó, anh không muốn để người khác nhìn thấy nội tâm của mình, không thể để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, và cả sự mơ hồ nữa. Sống trên đời thật mệt mỏi, anh không có chút cảm kích nào vì bố mẹ đã cho anh mạng sống này, mặc dù cho đến giờ anh vẫn chưa biết bố đẻ của mình là ai. Đây quả là sự bi thương và nỗi sỉ nhục quá lớn. Uyển Thanh lại thở dài, cô không đành lòng nhìn thấy bộ dạng này của anh. Cô nói rất thận trọng: “Lâm Hy, có những chuyện hãy nghĩ thoáng hơn một chút, đừng quá để bụng, dù sao ông ấy cũng là bố anh, có lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì đó...” “Hiểu lầm? Đúng vậy, anh cũng hi vọng đó chỉ là sự hiểu lầm, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm thì thật tốt biết bao!” Hễ nhắc đến bố là giọng nói và sắc mặt của Lâm Hy lại lạnh đi đến tám phần, như thể đột nhiên rơi xuống một kẽ nứt trên tảng băng vậy, ánh mắt nhìn đến đâu thì nơi đó đóng thành băng. “Chẳng có cách nào khác, đã đi đến bước đường này rồi thì không thể nào trở lại như xưa được nữa, đây là bi kịch của anh, cũng là bi kịch của ông ấy. Nếu có một gia đình bình thường, cho dù có là dân nghèo, cũng sẽ hạnh phúc hơn bây giờ... Thật đấy, mỗi ngày nhìn thấy những người bình thường xách đồ ăn vội vội vàng vàng chạy về nhà, anh lại thấy ngưỡng mộ họ vô cùng, trông dáng vẻ ấy, người thì làm bố, người thì làm mẹ, chắc chắn họ vội về nấu cơm cho con cái của họ, nói chuyện, chơi đùa cùng chúng, mà những điều đó thì những gia đình như chúng ta không hề có. Ngày xưa có anh cả, anh hai đều ở nhà, mẹ lúc đó cũng còn bình thường, có lẽ cũng không cô đơn đến thế này, nhưng bây giờ, em đến nhà mà xem, lặng lẽ như cái nhà hoang hay mộ cổ vậy, không một chút hơi người...” “Lâm Hy, anh đừng vậy...” Uyển Thanh ngồi dậy lau nước mắt bên khóe mắt cho Lâm Hy. Anh rất ít khi khóc, ngay đến bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, bao năm rồi, anh không rơi nước mắt trước ai cả. Anh nắm lấy bàn tay Uyển Thanh, ôm trọn cô vào lòng: “Xin lỗi em, Uyển Thanh, lại để em nhìn thấy bộ dạng khó coi của anh thế này... Anh luôn rất khó xử, trước kia khi chúng ta còn là quan hệ hôn nhân, ngày nào anh cũng về muộn như vậy, trong lòng anh cũng rất áy náy, nhưng chỉ vì anh chán ghét cái căn nhà đó, chứ anh không ghét em, Uyển Thanh... Nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của ông ấy, anh lại cảm thấy rất ức chế, xin lỗi em, anh đã không cho em hạnh phúc mà em muốn có…” Nói rồi anh đứng dậy, hôn lên trán cô, áy náy: “Anh còn có việc phải đi rồi, em phải chăm sóc tốt cho mình nhé...” “Sao đã đi rồi? Lần nào anh đến cũng vội vội vàng vàng...” “Chẳng biết làm sao được, ông già bây giờ không lo liệu chuyện gì nữa cả, tất cả mọi chuyên trong công ty đều đổ lên đầu anh.” Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trong chớp mắt đã trở lại bộ dạng ban đầu của mình, “Em hãy chú ý giữ gìn, có chỗ nào không khỏe lập tức gọi điện thoại cho anh, đừng quên chồng em là một bác sĩ đấy.” Vừa dứt lời, hình như lại cảm thấy không thỏa cho lắm, anh đã không còn là “chồng” của cô nữa rồi. Để che giấu đi vẻ khó xử, anh khom người xuống vờ xoa bụng cô: “Con trai ngoan, ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé, mau mau lớn lên, bố sẽ đích thân đón con đến với thế giới tươi sáng này...” Uyển Thanh phì cười: “Sao mà anh biết là con trai được?” Lâm Hy cũng cười: “Không hề gì, là con gái cũng được chứ sao, nhất định sẽ xinh đẹp như em.” Trong lúc nói, anh đã bước ra đến sân, thở dài một hơi, “Uyển Thanh, có lẽ anh không phải là một người chồng tốt, nhưng chắc chắn anh sẽ làm một người bố tốt, anh sẽ bù đắp cho con chúng ta gấp trăm gấp ngàn lần tình yêu của một người cha mà anh đã thiếu thốn, giống như em đã nói...” Anh nhìn cô, đáy mắt lộ ra nỗi đau sâu thẳm, “Chúng ta sẽ để con từ nhỏ đã biết thế nào là yêu, biết tiếp nhận tình yêu, học cách yêu, Uyển Thanh, chính vì câu nói này đã khiến anh cảm thấy anh thật không uổng công khi quen biết em...” “Lâm Hy!” Văn Uyển Thanh gọi tên anh, khóc lên thành tiếng. Lâm Hy xoa đầu cô, quay người rồi bước nhanh qua bụi hoa trong sân, đi ra phía cổng. Uyển Thanh đuổi theo, bỗng nhiên hỏi một câu: “Anh có yêu em không?” Lâm Hy sững người, ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn cô. Cô cũng thấy giật mình vì câu hỏi của mình, nhưng trong mắt vẫn lấp một vẻ kiên định: “Lâm Hy, em luôn muốn hỏi anh, anh đã từng yêu em chưa? Cho dù chỉ là...” “Thật là trẻ con quá đi, mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm.” Lâm Hy như không nghe thấy cô nói gì cả, chỉ cười, dưới nắng chiều loang lổ, nụ cười đó trông lại như lờ mờ không rõ. Mãi đến khi anh bước lên chiếc xe dừng ở cổng, chiếc xe mất hút trong con đường ngập bóng cây, cô vẫn không nhúc nhích một bước. Cô bật cười tự giễu mình, thật vô sỉ, suy nghĩ viễn vông, anh ấy chỉ đến có vài lần mà đã tưởng rằng anh ấy yêu cô sao, anh ấy đến chẳng qua là vì đứa bé trong bụng cô mà thôi... Đã bao nhiêu tuổi rồi, nghĩ cái gì cũng toàn chỉ là đơn phương mà thôi, nếu không thì làm sao mà ngay cả anh cũng bảo cô tính trẻ con chứ. Lâm Hy ngồi chỉn chu trong xe, mặt không chút biểu cảm. “Anh có yêu em không?” Tiếng cô văng vẳng bên tai. Anh nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh toàn thành phố xuyên qua ánh nắng mặt trời màu vàng như thể thời gian đang trôi, nếu thời gian có thể trôi ngược lại, anh vẫn là một thiếu niên áo trắng tinh, đôi mắt trong sáng ấy, anh sẽ trả lời thế nào? Anh không dám nghĩ, chỉ sợ nghĩ rồi lại càng thêm khổ tâm. Lúc này, trong lòng anh chỉ có thể thầm nói: Xin lỗi, anh không có tình yêu... Mấy ngày nay, Ngọa hổ sơn trang rất bận bịu. Sau khi xuất viện, Thư Mạn dọn thẳng đến sơn trang ở với tư cách là bạn gái của Đỗ Trường Phong. Thư Bá Tiêu không ngăn cản, bởi Lâm Sỹ Diên đã gọi điện trước với ông: “Để hai đứa nó đến với nhau đi, số phận đã an bài rồi, quá khứ hai gia đình chúng ta có những ân oán gì thì cũng đã qua rồi, bây giờ chẳng cầu mong gì cả, chỉ cầu mong bọn trẻ bình an khỏe mạnh là tốt rồi.” Thư Khang cũng tán thành để Thư Mạn chuyển đến ở sơn trang, nói là bên đó yên tĩnh, không khí trong lành, có lợi cho việc phục hồi sức khỏe của Thư Mạn. Những ngày đó, Đỗ Trường Phong hễ không có việc gì là lại đưa Thư Mạn đi dạo trong vườn trúc sau nhà, những lúc có gió còn đưa Thư Mạn đến khu đồng hoang phía ngoài rừng phong thả diều. Anh đúng là một gã chưa hết tính trẻ con, rất nhiều chuyện thế tục anh đều chẳng quan tâm, thế giới của anh ngoài âm nhạc ra thì chẳng có thứ gì khác. Nhưng ngoài chơi đàn ra anh còn biết chơi rất nhiều thứ, ví dụ như làm diều, điều này khiến Thư Mạn rất bất ngờ. Thực ra, hậu viện phía sau sơn trang cất giữ rất nhiều diều, đủ các thể loại, treo đầy cả một gian phòng, lúc đầu Thư Mạn còn tưởng là anh thích sưu tập, sau đó mới biết tất cả đều là anh tự làm ra cả. Chuồn chuồn, bươm bướm, diều hâu, Tôn Ngộ Không mặt khỉ, Lâm Xung, Trương Phi trong Thủy Hử, Gia Cát Lượng, Quan Công trong Tam Quốc,... không biết bao nhiêu hình động vật và nhân vật đều được anh làm thành diều, vẽ tỉ mỉ, tranh thủy mặc, cắt giấy, điêu khắc, tất cả đều được anh biến hóa vào việc làm diều, về lĩnh vực này thì phải nói anh thực sự là một thiên tài! “Sao anh lại thích làm diều?” Thư Mạn rất tò mò, ai chả biết làm diều là một công việc đòi hỏi tính tỉ mỉ, một người luôn luộm thuộm cẩu thả như anh lại có thể bình tĩnh ngồi lại tỉ mẩn cách điệu những hình tượng hoa, chim, sâu bọ, cá, nhân vật kia chứ? Đỗ Trường Phong cười, anh có một cái trán sáng bóng đặc trưng, trong mắt ánh lên một chùm nắng ấm áp như mặt trời mùa đông: “Cứ bị nhốt ở đây nên lúc nào cũng muốn được tự bay đi.” Không ngờ anh vừa cười vừa nói được câu ấy. Không cần hỏi thêm gì nữa, cô đã hiểu. Đêm đó, buổi tối đầu tiên khi cô chuyển đến Ngọa hổ sơn trang, Đỗ Trường Phong kể chuyện cho Thư Mạn nghe, hai người nằm trên sô pha trong phòng sách, trà xanh thơm ngát, còn có cả bánh táo chua ngọt bà La làm rất vừa miệng, đêm dù dài nhưng lại ung dung thanh nhàn như không phải dưới nhân gian. Thư Mạn chỉ một bức tranh thủy mặc vẽ hình nhân vật kinh kịch treo trên tường, hỏi anh: “Đó là gì vậy, sao cô gái kia lại vung kiếm?” “Bá Vương Biệt Cơ.” Đỗ Trường Phong đặt đầu cô gối lên mình, vuốt mớ tóc mái lòa xòa trên trán cô, “Em đã từng xem vở kịch này bao giờ chưa?” Thư Mạn lắc đầu, “Em không hiểu kinh kịch, nhưng bố em thích.” “Anh cũng thích, anh còn biết hát nữa cơ.” “Thật á?” Thư Mạn như bị kích động ngồi bật dậy, nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh. “Làm gì mà ngạc nhiên thế? Mặc dù anh đã từng bị nhốt năm năm trong viện tâm thần, nhưng trong viện quả đúng là tàng long ngọa hổ đấy! Bức tranh thủy mặc này anh học từ một bác, ông ấy điên hơn ba mươi năm nhưng lại đúng là một cây cọ xuất sắc; còn cả làm diều, hát kinh kịch, nặn tò he, điêu khắc, vân vân, toàn là thứ anh học từ những người điên cả đấy. Có thể nói là, mười ba phép võ nghệ, anh không được tinh thông tất cả nhưng ít nhất cũng được tám chín mười loại.” Anh nói rồi lại kéo cô nằm xuống. Thư Mạn không chịu, lại ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh, “Chú ơi, chú biết tất cả mọi thứ thật ạ?” Anh cười, nét buồn thương trong đáy mắt chợt dâng lên: “Không thì sao nào? Suốt một thời gian dài bị nhốt trong này, cũng phải có thứ gì đó để đốt thời gian chứ, nếu không thì anh sẽ điên thật mất. Anh luôn cố gắng học hết cái này đến cái kia, chính là vì sợ một ngày nào đó anh hóa điên thật mất…” Nói đến đây giọng anh bỗng nhiên đặc quánh lại, như thể socola tan chảy, bóng bóng, sền sệt, “Bây giờ, em ở bên anh, tốt nhất là em nên như một cái diều của anh ấy, dù thế nào cũng không được tự bay một mình nữa, hiểu không?” Nói vậy, hai tay anh nắm lấy vai cô, đôi mắt sâu thẳm ấy, như ngọn núi lửa đang cuồn cuộn phun trào nham thạch, dường như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ thành tro. “Chú Sơn Mẫu!” Thư Mạn ra sức kéo mình khỏi cạm bẫy tình tứ, cố ý tỏ ra tức giận nói, “Em là con diều của anh? Vậy anh coi em là gì, đồ chơi hả?” Đỗ Trường Phong véo má cô: “Thế thì em coi anh là đồ chơi đi vậy.” Hôm sinh nhật Thư Mạn, Đỗ Trường Phong đã căn dặn là nhất thiết phải tổ chức thật long trọng. Thế nên mấy ngày trước đó sơn trang đã bận rộn hết cả lên, ông Lương hớn hở chạy trước chạy sau, chuẩn bị mọi thứ. Buổi sáng Thư Mạn dậy rất sớm, lúc tỉnh dậy bên gối trống không, đẩy cánh cửa sổ trong phòng ra lại thấy ngay Đỗ Trường Phong đang ngồi dưới gốc cây lựu, đầu cúi xuống, tay cầm một con dao, không biết là đang gọt đẽo cái gì, tinh thần rất tập trung, mê mải tỉ mẩn từng chút một. Một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá lựu, nhẹ nhàng trải xuống trên đầu và vai Đỗ Trường Phong, khoảnh khắc đó, Thư Mạn ngây người ra, lòng cũng lâng lâng, như thể trong hang động u tối bỗng nhiên có một ánh nắng sáng chói chiếu vào, thứ ánh sáng chưa bao giờ cô được nhìn thấy, cho dù là Lâm Nhiên cũng chưa bao giờ đem đến cho cô thứ ánh sáng ấy, cô ngửi thấy rõ ràng mùi thơm của tình yêu... “Này, em làm gì mà nhìn anh ghê thế?” Đỗ Trường Phong ngẩng lên, phát hiện thấy Thư Mạn đang nhìn anh, cười híp mắt, hói, “Em sao mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra thế, có phải là thấy anh rất đẹp trai không?” “Còn anh, đang làm gì đấy?” Thư Mạn rướn người ra bệ cửa sổ hỏi anh. “Đang làm diều.” “Làm cho em à?” “Đoán xem!” “Diều gì đấy?” “Không nói cho em biết vội, đến lúc đó em sẽ biết.” “Em có thể học được không?” “Không được, tay em nhỏ mịn như thế, bị xước chảy máu đấy.” “Đừng coi em như kiểu liễu yếu đào tơ như thế, hồi nhỏ em dưới quê, việc nặng gì cùng đã từng làm rồi.” “Bảo bối ạ, làm diều không phải là việc nặng gì cả.” Thư Mạn thích cái dáng vẻ của anh thế này, bỏ đi tất cả những ưu lo và gánh nặng, anh như một đứa trẻ to xác, tâm tư vui vẻ ấm áp và hiền lành. Thư Mạn tự nhiên lại nhớ đến lời Vi Minh Luân từng nói với cô, cô hỏi anh: “Vi Minh Luân có đến không, anh ấy bảo sẽ đưa Tề Phi cùng đến.” “Anh ta mà dám không đến à?” Đỗ Trường Phong hừ một tiếng. “Anh đúng là, người ta giúp anh làm biết bao nhiêu việc thế, anh không thèm nói một câu cảm ơn, trường học là do hai người lập nên, thế mà anh chẳng làm việc gì cả...” “Ai bảo anh ta chọn bạn không cẩn thận chứ.” Đỗ Trường Phong cười lớn. “Anh còn biết là tôi chọn bạn không cẩn thận à?” Đúng lúc ấy Vi Minh Luân tới, nghe thấy câu ấy, nắm tay Tề Phi bước vào trong sân, “Hiếm thấy lương tâm anh phát hiện ra đấy.” Đỗ Trường Phong cười khì khì. Thư Mạn thì vui mừng hét lên: “Ôi, Vi Minh Luân, hai người đến rồi!” Nói rồi vội vàng chạy xuống nhà, Đỗ Trường Phong thấy thế cũng vội hét: “Em đi chậm thôi, vừa mới làm phẫu thuật xong!” Lát sau, bốn người đã ngồi dưới gốc hải đường trong sân hóng gió. Thư Mạn hỏi Vi Minh Luân: “Trường học bên đó thế nào?” “Rất tốt, lũ học sinh rất nhớ hai cái mồm của hai người đấy.” Một câu “hai cái mồm” khiến Đỗ Trường Phong cười như nở hoa trên mặt, Vi Minh Luân quan sát anh từ trên xuống dưới, tủm tỉm: “Thần sắc cũng không tồi đấy chứ, chốn này tách biệt với thế giới bên ngoài, Dương Quá Tiểu Long Nữ cũng chỉ được thế thôi, đúng là cặp đôi thần tiên nhỉ...” Thư Mạn gật đầu lia lịa: “Ồ, tôi cũng có cảm giác như Thần điêu hiệp nữ.” Đỗ Trường Phong lườm cô một cái: “Em vỡ mộng đi, đừng có mơ anh sẽ gọi em là Cô Cô.” Vi Minh Luân phá lên cười, Tề Phi ngồi sát cạnh anh hiền lành cũng cười khanh khách, Tề Phi là mẫu con gái giọt sương điển hình, trong sáng đáng yêu, hãy còn trẻ, lúc cười đôi mắt cũng sáng long lanh. Vi Minh Luân rất yêu chiều cô, ánh mắt anh nhìn cô còn dính chặt hơn cả đường mật vậy, Thư Mạn thấy thế không thầm ngưỡng mộ: “Hai người định bao giờ lo xong chuyện đấy? Một cặp xứng đôi vừa lứa quá đi chứ.” Vi Minh Luân vờ hồ đồ: “Chuyện gì? Nếu là chuyện lấy giấy chứng nhận, thì tạm thời còn chưa, nếu là... chuyện đó…” “Chắc chắn là làm từ lâu rồi, tôi biết!” Đỗ Trường Phong phán chắc nịch như hiểu tận gốc rễ. “Đáng ghét!” Tề Phi hờn dỗi dứ dứ nắm đấm vào hông Vi Minh Luân, quả nhiên ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy, Đỗ Trường Phong thấy vậy vội liếc nhìn sang Thư Mạn: “Học chút đi, trông Phi Phi nhà người ta mới dịu dàng làm sao...” Thư Mạn đang định trả đũa lại anh vài câu, ngoài cửa lại có hai người bước vào, là Thư Khang và Lâm Hy, cả hai người tay đều xách túi quà, miệng cười tươi, ánh mặt trời đổ khắp người. Sơn trang bỗng náo nhiệt hẳn lên. Tiếp đó đám bạn bè ăn chơi của Đỗ Trường Phong cũng lần lượt đến điểm danh, ông Lương đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu từ lâu, sắp liền mấy bàn trong sơn trang. Mãi đến tận tối mới tan cuộc, Thư Khang kiểm tra tình hình sức khỏe sau phẫu thuật cho Thư Mạn, Đỗ Trường Phong rủ Lâm Hy lên tháp cao ngắm sao. Hai anh em một trước một sau leo lên tháp, Đỗ Trường Phong thì không sao, Lâm Hy vừa leo đến đỉnh tháp đã thở không ra hơi, Đỗ Trường Phong thấy thế thì cười trêu em trai: “Tháp tự tay em thiết kế mà bản thân còn không leo lên được, đúng là có mất mặt không cơ chứ.” Lâm Hy thở hổn hển nói: “Chẳng lẽ lại không, sao ban đầu em lại thiết kế nó cao thế này cơ chứ...” Cuối cùng thì hai anh em cũng đã leo lên đến đỉnh tháp, tựa vào bức tường rào đá kia, gió thổi, nhìn xuống dưới khu rừng chỉ thấy dưới màn trời là một màu tối đen như mực, phía xa lấp lánh những ánh đèn phố, xa xôi, cứ như thể đó là một thế giới khác vậy. Dưới chân là rừng phong cũng đã nhuộm màu đêm đen, mặt hồ sáng như gương phản chiếu ánh sao đầy trời, ngoài tiếng dế kêu ra,bốn phía xung quanh im lặng như tờ. Đỗ Trường Phong lôi bao thuốc ra, rút một điếu đưa cho Lâm Hy. “Tách”, Đỗ Trường Phong bật máy lửa, châm thuốc cho mình, rồi lại châm thuốc cho em trai. Đã lâu lắm rồi hai anh em không nhìn mặt nhau ở cự li gần như thế này. Nhìn nhau cười, Lâm Hy ngoảnh mặt đi nhìn ra xa, thực ra anh rất ít khi hút thuốc, làm bác sĩ ai cũng biết nicotin sẽ dẫn đến ung thư, nhưng gần đây anh cũng đâm nghiện thuốc mất rồỉ, nhất là những lúc đêm khuya vắng lặng, anh không có cách nào khiến mình bình tĩnh được, anh cần bị tê liệt, nếu không anh rất sợ bản thân mình sẽ không sống được cho đến khi trời sáng. Đỗ Trường Phong chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: “Ca phẫu thuật của Thư Mạn may mà nhờ có em, nếu không... anh sẽ điên mất.” Lâm Hy vỗ vai anh: “Đã nói rồi, chúng ta là anh em với nhau, anh còn khách sáo thế làm gì, hơn nữa em vẫn luôn coi Thư Mạn là em gái, lẽ nào lại không cứu cô ấy?” Đỗ Trường Phong thở dài: “Em không biết đấy thôi, anh rất sợ, vô cùng, vô cùng sợ, mỗi ngày hễ mở mắt ra là phải xem cô ấy còn ở đó hay không, cứ một lúc không nhìn thấy cô ấy là trong lòng lo lắng không chịu được.” “Chỉ cần chú ý điều dưỡng, duy trì tâm trạng ổn định cô ấy sẽ dần dần hồi phục lại thôi.” Lâm Hy thở ra một hơi khói, bỗng nhiên lại như nhớ ra điều gì, “À, đúng rồi, em phải nhắc anh điều này, nhất định không thể để Thư Mạn có thai đấy...” “Không thể có thai? Tại sao?” “Cái này còn phải hỏi sao? Dù cô ấy đã làm phẫu thuật, nhưng dẫu sao cô ấy vẫn là một bệnh nhân, phẫu thuật chỉ làm ổn định bệnh tình của cô ấy thôi. Nếu mang thai, tim cô ấy chắc chắn là không thể chịu đựng hay gánh vác được đâu.” “Nếu vậy thì sao?” “Sẽ chết.” Đỗ Trường Phong rùng mình, bàn tay cầm điếu thuốc run lên. Trong bóng đêm, đầu đỏ thuốc lúc sáng lúc tối, lửa thì nóng, nhưng lòng lại lạnh đến phát run. “Anh...” Lâm Hy lo lắng nhìn Đỗ Trường Phong. “Không sao.” Đồ Trường Phong run rẩy hít một hơi thuốc, giả bộ bình tĩnh cười, “Chẳng qua chỉ là không thể sinh con thôi mà, anh cũng vốn chẳng thích trẻ con, huống hồ anh muốn hưởng thụ thế giới chỉ có hai người hơn, cần trẻ con làm gì.” Lâm Hy vô tình nói một câu: “Cũng phải, cùng lắm thì nhận nuôi một đứa là được.” Vừa nói đến nhận nuôi, anh lập tức không dám lên tiếng nữa, đã ý thức được rằng mình không nên động đến vấn đề này. Quả nhiên, thái độ Đỗ Trường Phong có chút cứng nhắc: “Cho dù có phải cô đơn đến già, anh cũng không bao giờ nhận con nuôi.” “Em xin lỗi, anh...” Giọng nói Lâm Hy đầy áy náy. “Sao lại nói xin lỗi, em chẳng làm sai điều gì cả.” Đỗ Trường Phong quay lưng về phía mặt trăng, mặt anh tối đen như mực, không nhìn ra được nét biểu cảm trên mặt anh là thế nào, “Tuần sau là ra tòa rồi, em... đã chuẩn bị thế nào rồi?” “Phó mặc cho trời đất thôi, còn có thể làm sao được nữa.” Lâm Hy cúi đầu, ngực phập phồng mạnh, như thể đã hạ quyết tâm lớn lắm thì phải, anh nói, giọng run run, “Anh, thực ra anh biết tất cả mọi chuyện chứ?” “Biết cái gì?” “Năm đó... nhát dao đâm trúng tim Diệp Quán Thanh là... do em đâm, anh cũng biết, anh vẫn luôn biết, chỉ là không chịu nói ra...” “Anh chẳng nhớ gì nữa cả, em đừng hỏi anh.” Đỗ Trường Phong không để Lâm Hy nói hết câu đã vội ngắt lời. “Anh! Anh hãy để em nói hết đã!” “Còn gì đáng để nói nữa!” Đỗ Trường Phong bỗng nhiên lớn tiếng, ngoảnh mặt lại nhìn Lâm Hy, “Đây là nỗi đau của anh, em có nhất thiết phải nói ra không? Có phải em đâm hay không thì người cũng đã chết rồi, chôn dưới đó cũng đã biến thành đất rồi!” Anh chỉ về hướng nghĩa địa phía xa đằng kia, gào lên, “Giờ cậu nói những chuyện này với tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì tôi cũng là ‘thằng điên’, tất cả mọi người đều cho rằng tôi là một thằng điên! Người mà Diệp Quán Ngữ muốn đối phó cũng chính là tôi, có liên quan gì đến cậu chứ! Nói cho cậu biết tôi không sợ, tôi không sợ gì hết, chỉ cần thoát khỏi cái gánh ‘thằng điên’ ấy, thì giờ tôi có phải sang bên kia nằm cũng không vấn đề gì!” “Ai nói là không liên quan gì đến em! Người mà Diệp Quán Ngữ khởi tố không chỉ có một mình anh thôi đâu!” Lâm Hy cũng hét lên, xưa nay anh luôn là người có phong độ, nói năng cử chỉ luôn đâu ra đấy, nhưng lần này anh không kiềm chế được mình, tay chỉ vào ngực mà nói, “Nhát dao đó là em đâm, Diệp Quán Ngữ muốn là muốn cái mạng của em, anh có hiểu hay không? Anh ta đã thu thập đầy đủ chứng cứ, cũng đã tìm thấy người chứng kiến tận mắt rồi, đến lúc ra tòa, chúng ta chẳng có cơ mà lật lại được đâu. Một khi sự thật đã được xác lập, em sẽ bị định tội, sẽ bị lôi đi xử bắn, anh, em sẽ chết!” Anh gục người trên tường rào, gào khóc thảm thiết, nước mắt tuôn trào như sông đổ biển, “Từ nhỏ em đã chịu đủ sự lạnh nhạt của bố, em cố gắng hết mình làm mọi thứ để lấy lòng ông ấy, nhưng mà đến giờ... người tận tay đưa em đến pháp trường lại chính là bố! Anh, rốt cuộc thì em đã làm sai điều gì mà khiến ông ấy đối xử với em như vậy? Không phải em sợ chết, mà là em không đành lòng rời xa mọi người, không nỡ rời xa mẹ, không nỡ rời xa anh... Anh cả đã mất sớm rồi, em chỉ còn lại mỗi một người anh em là anh, còn cả Thư Mạn nữa, nếu em chết rồi, khi cô ấy phát bệnh thì đến lúc đó ai sẽ cứu cô ấy chứ...” Lâm Hy khóc, trượt xuống ngồi bệt xuống đất, vùi đầu gục trên đầu gối, không màng đến hình tượng dáng vẻ, thật sự không giống với hình dáng phong độ chỉnh tề thường ngày của anh. Đỗ Trường Phong sững người, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ anh thấy Lâm Hy khóc to thế này, thằng bé ngày nào còn theo sau anh và Lâm Nhiên giờ đã lớn rồi, nhưng không ngờ anh vẫn còn khóc như thế. Mặc dù từ nhỏ anh thân nhất với Lâm Nhiên nhưng chưa bao giờ anh phớt lờ đứa em trai này, chỉ có điều Lâm Hy từ nhỏ đã có lý trí, có chủ kiến, không bao giờ làm những chuyện vượt giới hạn như hai ông anh. Lâm Hy mãi mãi là người quá lý tính, không bao giờ để người lớn phải nhắc nhở, cũng chẳng cần các anh phải mất sức lo lắng vì cậu ấy, nhiều lúc Đỗ Trường Phong còn phải nhờ cậu em nàv đến khuyên bảo ngôn ngữ, hành động, về việc đối nhân xử thế thì Lâm Hy lại giống một người anh cả hơn. Giờ đây, nhìn em trai khóc, Đỗ Trường Phong chỉ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, không có cách nào bảo vệ được. Nếu như Diệp Quán Ngữ lật lại bản án thật sự, Lâm Hy tất nhiên sẽ bị lôi đi xử bắn, vậy anh biết giải thích thế nào với Lâm Nhiên đây? Mặc dù anh cũng là con trai nhà họ Lâm, nhưng lại không có quan hệ huyết thông. Lâm Nhiên qua đời, nhà họ Lâm chỉ còn mỗi Lâm Hy là con trai nối dõi, Đỗ Trường Phong tự hỏi bản thân đã được nhà họ Lâm nuôi nấng dạy bảo ba mươi năm trời, mặc dù bị bố nhốt vào trong viện tâm thần suốt năm năm ròng, anh luôn miệng nói hận nhà họ Lâm, trong lòng đúng là dù ít dù nhiều cũng có hận, nhưng ơn dưỡng dục trời bể, sao anh có thể giương mắt nhìn dòng máu duy nhất của nhà họ Lâm chết đi, để cho nhà họ Lâm mất gốc chứ? Hơn nữa, Thư Mạn thì thế nào đây? Nếu như Lâm Hy không còn sống nữa, lỡ đâu hôm nào đó bệnh của Thư Mạn lại tái phát thì ai đến cứu cô ấy? Lần này may mắn thoát khỏi quỷ môn quan, lần sau liệu có còn được may mắn thế này không? Vừa rồi Lâm Hy nhắc đến Thư Mạn là đã đâm trúng vào huyệt tử của anh, tất cả mọi lý trí đều lui lại phía sau hết, vốn tính đã ngây thơ rồi, rất nhiều mối hiểm ác trên thế gian anh đều không biết được, giờ thì đầu óc cũng đang lơ mơ mù tịt, chẳng nghĩ rõ ràng được cái gì cả. “Anh là anh trai em, anh biết phải làm thế nào.” Đỗ Trường Phong ngoảnh mặt sang nhìn ánh đèn thành phố phía xa xa, ánh mắt âm u, “Cho dù nãm đó phải chịu tội thay em rồi bị nhốt vào viện tâm thần, anh cũng từng oán giận, cũng oán trách ông già, nhưng anh... chưa bao giờ vi thế mà trách em, tất cả đều do anh gây ra tai họa, anh gánh vác hậu quả cũng là phải lẽ.” Nói rồi anh cúi gằm mặt xuống, giọng buồn buồn phát ra từ trong lồng ngực, nghe sao xa xôi, như thể đó không phải là tiếng anh nói vậy, “Cả đời này số phận anh đã an bài sẵn chỉ toàn bi kịch rồi, từ nhỏ bố mẹ mất sớm, ngay đến hình dáng của bố trông như thế nào anh còn không nhớ nổi nữa. Nhà họ Lâm nhận nuôi anh, cho ăn cho uống, còn cho anh đi học, cho dù có nhốt anh vào trong viện tâm thần cũng là vì để cứu anh... Anh luôn cảm thấy rất đau buồn, không biết bản thân từ đâu tới, cũng không biết mình nên đi đâu, một lòng một dạ cam tâm tình nguyện, chỉ muốn được ở gần người mình yêu, cùng cô ấy sống một cuộc sống bình thường. Nhưng xem ra, điều này giờ đây cũng chỉ là ước mơ xa xỉ, một hạnh phúc tầm thường nhật, đối với anh mà nói cũng là thứ hạnh phúc xa vời không thể nào với tới được. Đời anh đã định sẵn là không có duyên với hạnh phúc, anh cũng đành chấp nhận thôi. Lâm Hy, anh đã chấp nhận số phận thật rồi.” Buổi đêm nhìn Thư Mạn chìm vào giấc ngủ, anh đắp chăn kín cho cô, cô lại giương đôi mắt to lấp lánh nhìn anh, nghịch ngợm rút bàn tay từ trong chăn ra xoa khuôn mặt anh. “Mau ngủ đi.” Anh nhét tay cô vào trong chăn. “Ông mãnh, hôm nay anh không bình thường cho lắm.” Thư Mạn rất nhạy cảm, cô cảm giác trong mắt anh có điều gì đó rất buồn. Đỗ Trường Phong nhẹ nhàng lấy hai ngón tay day day vào mũi cô, “Anh thành ông mãnh từ khi nào thế hả?” Thư Mạn ngả đầu vào lòng anh, nũng nịu, “Nhưng em nhìn thấy sự già đi trên khuôn mặt anh... sự già đi không liên quan gì đến những nếp nhăn... Có điều như vậy lại khiến em càng thấy vững dạ hơn, làm sao bây giờ, em càng ngày càng dựa dẫm vào anh rồi... Sơn Mẫu, anh sẽ không bao giờ rời xa em, đúng không?” Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Mãi mãi không bao giờ.” *** Diệp Quán Ngữ cứ chau mày suốt trước một đống tư liệu, toàn là tư liệu liên quan đến thân thế của mình. Lữ tổng quản và Âu Dương Chiêu đều đang đợi câu trả lời của anh, rằng có muốn tiếp tục điều tra nữa hay không. Suốt mấy ngày liền rồi, ngày nào anh cũng lật đi lật lại đống tư liệu ấy, không màng cơm nước, cũng chẳng nói năng gì, không biết là trong lòng anh đang nghĩ gì. Cuối cùng, Âu Dương Chiêu lên tiếng: “Cậu cứ nói một câu đi, ông Lữ đang chờ đây.” Diệp Quán Ngữ chống cằm, chỉ lắc đầu: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết có nên tiếp tục hay không. Chú Lữ, chú cảm thấy đống tư liệu này nói đúng được bao nhiêu?” “Cái này thì phải xem cậu lí giải thế nào thôi, dù sao thì tất cả đây cũng là được sàng lọc ra từ điều tra công khai lẫn phỏng vấn ngầm suốt hai năm nay, nếu cậu phủ định, có thể...” Lữ tổng quản nói tới đó rồi ngập ngừng, vế sau ông không biết phải nói thế nào. Nghĩ ngợi một chút, ông mới tiếp lời, “Nếu những thứ này cũng phủ định nốt thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào được nữa, chẳng còn thứ gì có thể điều tra thêm nữa.” Âu Dương Chiêu cầm lấy đống tư liệu giở ra xem: “Cái này cho thấy, hơn ba mươi năm trước, một hộ gia đình họ Lê ở khu Tây của Ly Thành đã từng bỏ rơi một bé trai, lại là để trong gầm cầu đường Thắng Lợi. Ông Lữ, ông đã đi điều tra ra gia đình này chưa?” “Điều tra rồi, người nhà đó đúng là đã từng bỏ rơi một bé trai, nhưng cũng không phải là con đẻ, họ cũng là nhận lại từ tay người khác mà thôi. Tình hình cụ thể là thế này, gã họ Lý đó năm xưa làm việc ở hợp tác xã mua bán, cùng vợ sinh được ba đứa con gái, chỉ là không có đứa con trai nào. Chị của ông ta làm ở ủy ban Kế hoạch, một hôm bỗng nhiên bế một đứa con trai về, nói là có một nhà không nuôi được, bế về xem gia đình họ có muốn nuôi không. Gã họ Lê đó rất vui mừng, liền bế đứa về nhà, kết quả là bà vợ ông ta sống chết cãi nhau với ông ta không chịu nhận nuôi, cứ nói thằng bé là kết quả của ông ta với người đàn bà nào khác quan hệ bất chính mà sinh ra, cả nhà ầm ĩ hết cả lên, gã họ Lê đó cũng chẳng có cách nào, đành phải bỏ đứa bé.” “Vậy chị của ông ta bế đứa bé từ đâu về?” “Cái này tôi đã từng đi điều tra rồi, chị của ông ta đã chết, nhưng một số đồng nghiệp của chị ông ta hiện giờ còn khỏe có nói, đứa bé đó là do chồng của bà ta đem về, mà khi đó chồng bà ta làm chức Doanh trưởng hay Liên trưởng gì đó trong Quân khu tỉnh thành, là người trong bộ đội.” “Người trong bộ đội?” Âu Dương Chiêu rất bất ngờ. Lữ tổng quản gật đầu: “Đúng vậy, cũng có nghĩa là đứa trẻ đó lưu lạc từ trong doanh trại của bộ đội mà ra.” Âu Dương Chiêu hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Quán Ngữ nãy giờ ngồi lặng thinh, chỉ thấy trên mặt anh không buồn, cũng chẳng vui, trông như thể đang nghe, mà cũng như thể chẳng nghe thấy gì cả, anh rất ít khi để trạng thái tinh thần lơ đễnh như thế này. Âu Dương Chiêu ra ý cho Lữ tổng quản tiếp tục nói, Lữ tổng quản hiểu ý, lại nói tiếp: “Tiếp đó tôi lại đến quân khu tỉnh thành điều tra, nhưng trong quân đồn trú không như các nơi khác, muốn điều tra chuyện gì đều rất khó, xét về manh mối mà chúng ta đang có được hiện giờ là có liên quan đến một vị quan chức cao cấp nhưng giờ đã qua đời, nghe nói vị quan chức đó có một người con gái, năm đó vì bỏ trốn theo người ta mà khiến Đồng Thành rầm rộ cả lên...” “Là ai?” “Điều này...” Lữ tổng quản không dám nói nữa, mắt ngó nhìn Diệp Quán Ngữ. Âu Dương Chiêu đang định nói gì thì thư kí Phương gõ cửa bước vào, cúi đầu nói: “Chủ tịch, bên ngoài có một vị khách muốn gặp ngài.” “Khách?” Lữ tổng quản nói thay Diệp Quán Ngữ, “Bây giờ chủ tịch không tiếp khách.” “Nhưng anh ấy nhất định đòi gặp chủ tịch.” Thư ký Phương cố giải thích. “Ai vậy?” “Anh ấy nói anh ấy họ Ngô.”