Trường Kiếm Tương Tư
Chương 49 : Thâu trừ tiểu đạo
Bây giờ Nhạc Kỳ nghe nói vậy, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng :
− Có thể hắn không phải họ Tề, mà nhiều khả năng Tề Thiên Hận chỉ là cái tên giả. Chỉ tiếc rằng Ưng Thiên Lý đã chết, nếu không có thể từ hắn mà chứng thực một việc...
Tô Vũ Đồng hỏi :
− Chứng thực việc gì?
− Trong quá trình điều tra việc này, bổn tọa nghe phong thanh rằng rất có thể là đệ tử bị bỏ rơi của Bạch Mã sơn trang...
Mấy giọng nói cùng thốt lên :
− Khấu Anh Kiệt?
Nhạc Kỳ gật đầu :
− Không sai. Chỉ có Ưng Thiên Lý mới biết rõ về con người này.
Thiết Tiểu Vi tỏ ra kích động hơn cả, nhìn Nhạc Kỳ hỏi :
− Nhạc tiền bối. Ai nói người đó là Khấu Anh Kiệt?
− Mấy tên đệ tử ở Thiết Kỵ Mã Trường, Lệnh đàn của Trường Bạch lệnh.
Nhưng nay Ưng Thiên Lý đã chết, trong chúng ta, kể cả ta chưa từng gặp Khấu Anh Kiệt nên không thể chứng thực được...
Thiết Mạnh Hùng nói :
− Tiền bối đừng lo. Vãn bối đã từng gặp hắn. Cho dù hắn biến thành than vãn bối cũng nhận được mà. Nhưng quái khách này... không có khả năng là Khấu Anh Kiệt...
Thiết Tiểu Vi không nói gì, nhưng mặt tái đi.
Nàng hình dung lại tác phong và khuôn mặt Khấu Anh Kiệt vốn đã in đậm trong tâm trí, so sánh với Tề Thiên Hận mà nàng vừa gặp năm trước, tuy hôm đó nàng đã nghi ngờ nhưng không làm sao tin được rằng hai người đó là một được.
Hơn nữa, mới năm trước đây thôi, nàng đã từng giao thủ với Khấu Anh Kiệt, biết rất rõ rằng võ công của chàng tuy không phải tầm thường, nhưng không sao sánh nổi với Tề Thiên Hận, đừng nói là một năm mà qua mười năm cũng thế.
Đó chính là lý do chủ yếu nhất làm cho nàng gạt bỏ hoài nghi Tề Thiên Hận chính là chàng...
Chỉ có một điều làm cho nàng đến tận bây giờ vẫn băn khoăn là giọng nói của Tề Thiên Hận rất giống Khấu Anh Kiệt trước đây.
Đã qua hơn một năm nhưng Thiết Tiểu Vi nhớ rất rõ giọng nói đó. Nhưng chỉ một chi tiết thôi thì chưa đủ để hoài nghi...
Mặc Vũ Nhạc Kỳ nói :
− Tuy bổn tọa chưa gặp tên họ Khấu, nhưng Tổng lệnh chủ rất tán dương tiểu tử này, nói rằng đó là đệ tử kiệt xuất nhất của Bạch Mã sơn trang, có lẽ trong thiên hạ chỉ có hắn mới đủ khả năng luyện thành võ học thượng thừa của Quách Bạch Vân. Sau này biết tin vì hắn không được hai tên sư huynh thừa nhận nên đã bỏ đi biệt xứ nên Tổng lệnh chủ đỡ lo và không nhắc tới nữa.
Thiết Mạnh Hùng cười nhạt nói :
− Theo vãn bối thì hoàn toàn không có khả năng. Vãn bối biết rõ thân thủ Khấu Anh Kiệt, đừng nói mới một năm mà cho dù một trăm năm cũng không thể biến thành người có võ công phi phàm như vậy được.
Nhạc Kỳ tỏ vẻ hoài nghi :
− Điều đó rất khó nói.
Tô Vũ Đồng góp lời :
− Tuy bổn tọa chưa gặp Khấu Anh Kiệt nhưng nghe nói rằng Quách Bạch Vân trước lúc lâm tử đã truyền thụ cho hắn toàn bộ võ học bí truyền của bổn môn.
Hơn nữa nhiều người còn cho rằng Quách Bạch Vân còn đem pho bí kíp tuyệt thế Kim Lý Hành Ba Đồ của Kim Long Lão Nhân giao cho hắn. Nếu đúng như vậy thì mọi khả năng đều có thể xảy ra.
Nhưng Lý Vân Phi lại có ý kiến khác hẳn :
− Việc này còn chưa thể khẳng định. Tin tức Quách Bạch Vân đoạt được Kim Lý Hành Ba Đồ cũng chỉ là lời đồn không có chứng cứ xác thực. Bổn tọa thậm chí không tin có một thứ võ học như thế...
Nhạc Kỳ tiếp lời :
− Lý đường chủ suy diễn như vậy không phải không có lý. Tin tức về pho bí kíp võ công tuyệt thế Kim Lý Hành Ba Đồ đã lan truyền nhiều năm nay. Nếu Quách Bạch Vân đã lấy được nó thì vì sao không luyện nó? Bởi vì nếu luyện được thân pháp Kim Ngư Bách Biến trong bí kíp này thì trở thành vô địch thiên hạ rồi, sao còn bại dưới tay Tổng lệnh chủ đến nỗi mất mạng? Vì thế bổn tọa cũng hoài nghi chưa chắc đã có pho bí kíp này.
Tô Vũ Đồng cười nói :
− Thôi tạm gác việc đó lại. Bất luận quái khách có đúng là Khấu Anh Kiệt hay không, nhưng hắn đã dám đối địch lại với bổn bang thì đó tất là nhân vật rất lợi hại phải cảnh giác đề phòng.
Lại quay sang Thiết Tiểu Vi hỏi :
− Cô nương có biết hắn trú ở đâu không?
Thiết Tiểu Vi đáp :
− Lúc đó hắn trú ở Phượng Hoàng khách điếm.
Nhạc Kỳ gật đầu nói :
− Vậy là tốt.
Thiết Tiểu Vi nói thêm :
− Đó là hai ngày trước, còn hiện giờ không biết hắn có dời đi chỗ khác không?
Nhân Diện Phật Cát Thanh chợt nói :
− Hình như hắn đã chuyển đi.
Nhạc Kỳ vội hỏi :
− Đi đâu?
Cát Thanh đáp :
− Theo một tên huynh đệ của ti chức báo lại thì hắn đã chuyển đến Kim Bảo Trai.
Thiết Mạnh Hùng nhíu mày hỏi :
− Vậy ư? Sao ngươi không báo với chúng ta ngay?
Cát Thanh đáp :
− Ti chức vừa mới nhận được tin thì được triệu tập tới đây ngay nên không kịp báo. Hơn nữa tên họ Tề cũng vừa mới chuyển đi hồi chiều.
Nhạc Kỳ nói :
− Như vậy là Tư Không Viễn đã mua chuộc được hắn làm bình phong che đỡ cho mình rồi...
Thiết Mạnh Hùng nói :
− Vãn bối đã ra kỳ hạn cho Tư Không Viễn đến ngày mai là phải chuyển giao toàn bộ tài sản ở Kim Bảo Trai, tất cả người ở đó đều chuyển đi. Nay lôi kéo được tên họ Tề, chắc hắn sẽ không chấp hành...
Nhạc Kỳ Hừ một tiếng nói :
− Vũ Nội nhị thập tứ lệnh uy danh trùm thiên hạ, đã nói tất làm, ai dám phản kháng? Chúng ta đã nói ra một lời tất không thay đổi. Không nhưng Tư Không Viễn phải giao toàn bộ tài sản ở Kim Bảo Trai mà hắn phải chết.
Lão nhìn sang Phong Lôi nhị lão hỏi :
− Hai vị chấp pháp Đường chủ có ý kiến gì về vấn đề này?
Tô Vũ Đồng tỏ ra tức giận nói :
− Nhạc đường chủ nói rất đúng. Kim lệnh của bổn bang, ngay cả các đại môn phái cũng cúi đầu tuân phục, Tư Không Viễn là đồ vật gì mà dám không tuân? Trước khi bổn tọa và Lý đường chủ tới đây, Tổng lệnh chủ nghiêm lệnh rằng sau khi xử lý xong việc Ưng Thiên Lý phản nghịch sẽ ở lại phối hợp với Nhạc đường chủ giải quyết việc ở Lương Châu. Lúc đó Tổng lệnh chủ không nói cụ thể, nay mới biết chính là trọng trách này.
Nhạc Kỳ gật đầu nói :
− Không sai. Tổng lệnh chủ ra lệnh không được để cho một thế lực nào khác bổn bang tồn tại ở Lương Châu. Đặc biệt là Tư Không Viễn và tay chân của hắn.
Thiết Mạnh Hùng cao hứng nói :
− Với Tư Không Viễn, một mình vãn bối đã dư sức đối phó rồi, huống chi có thêm ba vị Đường chủ nữa? Hừ. Để xem tên họ Tề kia làm được gì?
Dần dần, trước thế lực hùng hậu của mình, không chỉ Thiết Mạnh Hùng mà mọi người đều tin chắc ngày mai sẽ nuốt chửng Tư Không Viễn và Kim Bảo Trai, không ai lo ngại Tề Thiên Hận nữa.
Nhưng có hai người ngoại lệ, một là Thiết Tiểu Vi, một là Nhân Diện Phật Cát Thanh.
Bởi vì hai người này đã từng giao thủ, biết võ công của Tề Thiên Hận lợi hại đến mức nào, hiểu rằng đó là nhân vật vô cùng lợi hại không thể khinh thị.
Chính ngọ.
Hai cỗ xe kiệu sơn vàng lộng lẫy bon bon tiến vào Thủy Vân Cảng phía nam thành Lương Châu.
Đây là khu phố rộng rãi khang trang và nhộn nhịp nhất trấn với con đường lát đá, lầu các đồ sộ, và những cửa hiệu rất lớn.
Hai chiếc xe kiệu dừng lại trước cánh cổng lớn của một tòa nhà vô cùng hào hoa khí phái.
Trên hai trụ cổng lớn tới hai người ôm chạm hình hai con bạch mã đang tung vó sinh động như thật, trên cổng treo một tấm hoành phi lớn sơn son thiếp vàng với bốn chữ: Bạch Mã Tây Tông.
Trong võ lâm rất nhiều người biết Bạch Mã sơn trang là cách gọi khác của Bạch Mã môn.
Kim Đại Vương Quách Bạch Vân đã chết là Chưởng môn nhân của Bạch Mã môn.
Suy đến ngọn nguồn, Bạch Mã môn xuất xứ từ Đông Thùy ở Thái Sơn, sau chia thành hai nhánh đông tây. Nhánh phía đông sau sát nhập vào Thiếu Lâm, coi như nhập vào thiền tông, vì nay môn phái Bạch Mã chỉ tồn tại một nửa nên phải gọi là Bạch Mã Tây Tông.
Sau khi Chưởng môn nhân của Bạch Mã môn là Quách Bạch Vân tạ thế, hai đệ tử của ông là Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã và Nhất Đề Kim Tư Không Viễn đã công khai lẫn ngấm ngầm tranh giành quyền bính với nhau, không ai chịu nhún nhường, đều tự cho mình là Chưởng môn nhân của Bạch Mã môn.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã thế lực lớn hơn nên trục xuất được sư đệ Nhất Đề Kim Tư Không Viễn khỏi Bạch Mã sơn trang, tự xưng là Trang chủ, đồng thời là đương kim Chưởng môn nhân của Bạch Mã môn.
Tư Không Viễn kém thế, ngậm ngùi rời khỏi Bạch Mã sơn trang tới Lương Châu, nơi y có thế lực rất mạnh cũng là địa bàn hoạt động chủ yếu, có hai cửa hiệu kim hoàn rất lớn, thủ hạ đệ tử có tới mấy trăm người, tự lập nên Bạch Mã Tây Tông, cũng xưng luôn là Chưởng môn nhân Bạch Mã môn, công khai đối kháng với đại sư huynh Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã.
Tổng lệnh chủ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh Thiết Hải Đường biết rất rõ sự tranh chấp này, tìm cách lôi kéo cả hai người về với mình.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã tuy không dám phản kháng nhưng còn chưa quy phục, nhưng Nhất Đề Kim Tư Không Viễn lại kiên quyết phản đối. Không những thế y đã từng giao thủ với Thiếu lệnh chủ Thiết Mạnh Hùng.
Nhưng hiện giờ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh tăng cường áp lực rất lớn đối với Tư Không Viễn, buộc thay biển hiệu Bạch Mã Tây Tông thành Lệnh đàn Lương Châu Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, chuyển giao toàn bộ tài sản cho chúng, đuổi hết người của Bạch Mã môn.
Nay Nhất Đề Kim Tư Không Viễn đã bị thương, xem ra không còn hy vọng phản kháng với thế lực hùng hậu bậc nhất võ lâm đó.
Theo điều kiện của Thiết Mạnh Hùng đưa ra, hôm nay là thời hạn cuối cùng cho Tư Không Viễn.
Hai cỗ xe kiệu lộng lẫy vừa dừng trước cổng Bạch Mã Tây Tông chính là của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, trên kiệu đều là những nhân vật không những có quyền cao chức trọng trong bang mà đều rất thịnh danh trong giang hồ.
Trên xe thứ nhất có tới năm người, trong đó gồm ba vị Đường chủ là Mặc Vũ Nhạc Kỳ, Phong Lôi nhị lão Tô Vũ Đồng và Lý Vân Phi cùng Thiết gia huynh muội.
Trên xe thứ hai có bốn người gồm hai tên Lệnh chủ là Cung Thiết Quân, Giang Mãnh và hai tên thị vệ.
Với lực lượng hùng hậu này, ắt hẳn cuộc tiếp quản sẽ diễn ra thuận lợi, ít nhất là trên quan điểm của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh.
Hai chiếc xe vừa dừng thì hai cánh cổng lớn sơn đen của Bạch Mã Tây Tông được mở rộng ra.
Từ trong cổng bước ra bốn tên bạch y hán tử phân thành hai bên tả hữu và một hoàng y thiếu niên.
Cùng lúc đó thì người trên xe kiệu cũng lục tục bước xuống.
Hoàng y thiếu niên đứng giữa cổng, chắp tay cúi mình nói :
− Tam đại đệ tử của Bạch Mã môn Tra Tất Cung phụng mệnh gia sư ra đón tiếp chư vị.
Rồi đứng tránh ra, chỉ tay vào cửa nói :
− Xin mời chư vị vào.
Mọi người thấy vậy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ hỏi :
− Lệnh sư có phải là Tư Không nhị trang chủ không?
Hoàng y thiếu niên cúi mình đáp :
− Chính là lão nhân gia.
Nói xong đi trước dẫn đường.
Chín người theo sau hoàng y hán tử đi theo con đường lớn lát đá giữa tiền viện rất rộng, thẳng tới gian sảnh đường đồ sộ và cực kỳ mỹ lệ.
Bốn cánh cửa của đại sảnh đường mở rộng, chủ nhân Nhất Đề Kim Tư Không Viễn đang ngồi, thấy đoàn người vội vàng chạy ra đón.
Hành động đó càng làm cho người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh cảm thấy thần bí khó hiểu.
Theo suy đoán của chúng, sau khi có được viện binh là Tề Thiên Hận, Tư Không Viễn đã dàn binh khiển tướng chuẩn bị đồ đệ mới phải, đâu ngờ chỉ một mình hắn, tỏ ra ngoan ngoãn nhã nhặn thế này?
Thực ra trong sảnh không phải chỉ có một mình Tư Không Viễn.
Khi mọi người tiến vào mới nhận ra còn một người nữa vẫn ngồi điềm nhiên, thấy khách vào cũng không ngẩng lên.
Đó là một hán tử mặt đỏ như táo chín, mày rậm, dáng rất cao ngạo.
Trong số chín người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh thì hai người vừa trông thấy hán tử đã nhận ra ngay.
Đó là Thiết Tiểu Vi và Nhân Diện Phật Cát Thanh.
Tuy những người kia chưa từng gặp nhưng theo lời mô tả thì chẳng khó gì mà không nhận ra :
− Tề Thiên Hận.
Cả chín người, không ai bảo ai, đều dừng cả lại, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn cả vào y đầy cảnh giác.
Tề Thiên Hận không mặc hắc trường bào như những lần trước mà bận hoàng y, giữa ngày đông giá rét này thì mặc như vậy là quá phong phanh, sắc mặt hết sức bình tĩnh.
Tư Không Viễn thì không được trấn tĩnh như Tề Thiên Hận.
Tuy còn chưa biết những người đến đây thân phận thế nào, nhưng thấy có tới ba lão nhân đi trước Thiết Mạnh Hùng, y đoán rằng ba người này thân phận còn cao hơn cả Thiếu lệnh chủ.
Nghĩ tới đó, y không khỏi kinh sợ, thầm đưa mắt nhìn Tề Thiên Hận.
Quái khách làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không thèm nhìn bọn người, kia lấy một lần.
Lát sau, Thiết Mạnh Hùng lên tiếng :
− Chắc vị này là Tề bằng hữu?
Lời lẽ tuy có khách khí, nhưng ánh mắt hắn nhìn đối phương đầy vẻ thù địch.
Đến lúc đó Tề Thiên Hận mới từ từ rời ghế đứng lên, ôm quyền đáp :
− Chính là tại hạ. Chắc tôn giá là thiếu quân của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Ánh mắt y lại chuyển sang Thiết Tiểu Vi, cười nói :
− Thiết cô nương cũng tới, hạnh ngộ.
Thiết Tiểu Vi lạnh lùng đáp :
− Tề Thiên Hận. Không ngờ ngươi thích can thiệp vào việc của người khác như vậy. Chỉ e hôm nay ngươi không được như nguyện đâu.
Tề Thiên Hận bình thản đáp :
− Cái đó còn chưa biết.
Bọn Nhạc Kỳ, Tô Vũ Đồng và Lý Vân Phi chậm rãi đi tới trước mặt Tề Thiên Hận cách ba bước thì dừng lại.
Nhạc Kỳ cất giọng khinh khỉnh nói :
− Có người muốn dùng tay che mặt trời, thật là đáng cười lắm. Tề bằng hữu quả là người rất tự tin.
Tề Thiên Hận gật đầu thừa nhận :
− Đúng là tại hạ không biết tự lượng sức...
Rồi hỏi :
− Tôn giá là...
Nhạc Kỳ đáp :
− Mặc Vũ Nhạc Kỳ.
Tề Thiên Hận chắp tay nói :
− Nguyên là một trong bốn vị Thiên, Địa, Càn, Khôn Đường chủ của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh. Xin lượng thứ tại hạ thất kính.
Nhạc Kỳ kinh dị nghĩ thầm :
− Tên này quả là nghiên cứu tường tận tổ chức của bổn bang. Đúng là hắn có ý đồ đối phó với Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, và không phải là nhân vật tầm thường.
Tề Thiên Hận lại hướng sang Phong Lôi nhị lão hỏi :
− Còn hai vị lão nhân gia này không biết thân phận thế nào?
Nhân Diện Phật Cát Thanh hùng hổ bước lên nói :
− Đây là hai vị Đường chủ chấp pháp của bổn bang, ngươi còn chưa mau quỳ xuống kiến lễ đi?
Tề Thiên Hận chẳng thèm để ý đến hắn, gật đầu nói :
− Té ra là hai vị Tô, Lý đường chủ. Tại hạ thất lễ.
Tô Vũ Đồng và Lý Vân Phi quen thói tự phụ, nhưng đã nghe nói nhiều về quái khách này, hơn nữa người ta đã tỏ ra khách khí như thế đành phải ôm quyền hoàn lễ.
Tô Vũ Đồng nói :
− Tục ngữ có câu: chỉ nên quen sạch ngõ nhà mình, đừng bận tâm đến lá rụng ở sân người khác. Tề huynh đệ. Trong việc này ngươi nên đứng ra ngoài thì hơn.
Từ khi mới vào, Thiết Tiểu Vi chăm chú quan sát không bỏ sót một cử chỉ, lời nói nào của đối phương.
Nàng nhận ra rằng chỉ riêng giọng nói có phần giống, ngoài ra chẳng có nét nào gợi đến Khấu Anh Kiệt cả.
Đặc biết là khuôn mặt, rất khó khẳng định đối phương đã hóa trang, có chăng thì đó phải là thứ nhân da diện cụ được đặc chế hết sức tinh vi không dễ phát hiện.
Nhưng dù sao, khi nghĩ rằng người này có thể là Khấu Anh Kiệt, trái tim nàng đập rộn lên.
Nghe Tô Vũ Đồng nói thế, Tề Thiên Hận liền đáp :
− Tô đường chủ nói thế cũng phải. Chỉ là lần này Tề mỗ đáp nhập vào giang hồ là có mục đích. Nếu chưa đạt được mục đích đó, dù chết cũng không lùi bước.
Tô Vũ Đồng hỏi :
− Chẳng lẽ mục đích của Tề bằng hữu là đối phó với bổn bang?
Tề Thiên Hận thản nhiên đáp :
− Người ta nói bê con không biết sợ hổ. Tại hạ không phủ nhận.
Lý Vân Phi đứng bên không nhịn được, Hừ một tiếng nói :
− Tề Thiên Hận. Người tìm sai đối tượng rồi.
− Đối tượng thì tại hạ đã xác định từ trước, quyết không sai đâu.
Nhạc Kỳ hỏi :
− Vì nguyên nhân gì?
Tề Thiên Hận lướt mắt nhìn qua cả chín người đáp :
− Ai cũng biết rằng hiện nay thế lực của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh rất lớn, có thể coi là độc bá giang hồ. Các vị đều là những nhân vật uy danh lừng lẫy võ lâm, tại hạ cuồng vọng mình sẽ nhờ đại danh các vị mà mình gây được một chút tiếng vang trong thiên hạ. Đó chính là nguyên nhân để tại hạ đắc tội với quý bang.
Nói tới đó lùi lại ngồi xuống ghế, dáng vẻ rất ngạo mạn.
Thiết Mạnh Hùng nổi giận quát to :
− Tên họ Tề. Ngươi chớ cuồng ngạo.
Lời chưa dứt, người đã lao tới nghiến răng vung chưởng đánh ra.
Nhạc Kỳ la lên :
− Khoan đã.
Đồng thời nhảy ra chặn trước Thiết Mạnh Hùng.
Tên này định thu chiêu nhưng chợt cảm thấy hữu chưởng mình bị một luồng nhiệt khí phản kích lại, không tự chủ bước lùi mấy bước, bật ra tiếng ho, ngực giống như bị một quả chùy nện vào đau nhói.
Hắn thất kinh, ngạo khí giảm mất quá nửa, kinh dị giương mắt nhìn đối phương không biết nói gì.
Hiển nhiên Mặc Vũ Nhạc Kỳ cũng nhận ra.
Ngay từ khi mới vào, lão là người đầu tiên để ý đến Tề Thiên Hận.
Là người lão luyện giang hồ, Nhạc Kỳ nhận ra nhân vật này không phải tầm thường, từ cử chỉ, dáng điệu đến thái độ đều toát ra một thứ thần uy mà người tinh ý phải nể sợ.
Chính vì thế mà lão đã ngăn cản Thiết Mạnh Hùng.
Kiến thức của vị Khôn đường Đường chủ quả là đáng phục.
Tề Thiên Hận nhìn Nhạc Kỳ hỏi :
− Chẳng hãy có phải Nhạc đường chủ muốn đích thân chỉ giáo không.
Trong tình thế chẳng đặng đừng, lão đành gật đầu, cười hô hô nói :
− Lão phu nghe nói Tề bằng hữu bản lĩnh phi phàm, quả thực tới đây cũng có ý lĩnh giáo cao chiêu.
Nói xong tiến thêm một bước.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ nội lực thâm hậu, tuyệt học Bích Quải Kim Chung rất có uy danh trong giang hồ, kết hợp với Hỗn Nguyên khí công có thể cách không sát thương đối thủ, là một trong vài cao thủ võ công cao cường nhất Vũ Nội nhị thập tứ lệnh.
Chính vì thế mà lão tự nhận lấy trách nhiệm thử sức với cường địch đầu tiên.
Vừa tiến vào, Nhạc Kỳ đột nhiên quát to một tiếng, thân ảnh bật lên xoay quanh một vòng như chong chóng.
Cùng lúc đó, một đạo kình phong xé gió ập thẳng tới trước ngực Tề Thiên Hận như một mũi dao.
Đừng tưởng đó là ám khí, chỉ đơn giản là kình khí thượng thừa, nhưng sức sát thương chẳng kém gì đao kiếm.
Tại trường đều là những chuyên gia về võ học, đều biết công phu đó lợi hại tới mức nào.
Cùng lúc đó, Mặc Vũ Nhạc Kỳ vừa xoay xong một vòng, miệng thét to, lao tới xòe tay trái với năm ngón cong lại như hình móc câu chộp tới vai địch thủ.
Tề Thiên Hận vẫn ngồi như pho tượng, chỉ đưa tay phải lên, nhưng nhanh đến nỗi bên ngoài dường như không nhận thấy.
Tiếp đó là một tiếng nổ vang rền, cả chiếc ghế của Tề Thiên Hận đang ngồi trượt đi ba bốn thước nhưng vẫn không đổ.
Nhìn lên, thấy Mặc Vũ Nhạc Kỳ bay lên cao tới gần một trượng tới sát trần đại sảnh, tư thế không được tự nhiên.
Hẳn là không phải lão tự nhảy lên theo ý mình mà bị chấn lực của đối phương đánh bay đi.
Tuy vậy, từ trên cao, lão xoay người rất ngoạn mục, vận Thiên Cân Trụy đáp xuống trầm ổn ngay giữa sảnh đường.
Cho dù đã hóa giải được một thế hiểm, nhưng với thân phận tôn quý của một trong tứ đại Đường chủ của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, Mặc Vũ Nhạc Kỳ đã cảm thấy quá mất thể diện rồi.
Mắt đỏ ngầu vì tức giận, lão định gầm lên lao vào quyết một phen sống mái với đối phương, nhưng khi vận khí Đan Điền chợt cảm thấy trào lên một luồng nhiệt khí làm cho người lão rất khó chịu.
Hiểu rằng đó chính là hậu quả của lần tiếp chưởng vừa rồi, tuy không bị nội thương nhưng không còn khả năng xuất thủ một cách bình thường được nữa, Nhạc Kỳ đành nhẫn nhục nuốt cơn giận xuống.
Hơn thế nữa, liền đó lão cảm thấy tai ù đi, hai thái dương giật giật liên hồi, người loạng choạng một lúc mới đứng vững lại được.
Thấy vậy, Phong Lôi nhị lão, Thiết gia huynh muội, Nhân Diện Phật Cát Thanh và Cung Thiết Quân sáu người còn lại mắt bừng bừng giận dữ bức tới Tề Thiên Hận.
Nhưng tới cách ghế mà y đang ngồi chừng một trượng thì bốn người bị một luồng kình lực vô hình ập tới buộc phải lùi lại.
Chỉ có Phong Lôi nhị lão công lực thâm hậu nên cố gượng lại, tuy không bị bức lùi nhưng không sao tiến nổi một bước.
Tề Thiên Hận thấy đối phương hùng hổ như vậy liền nổi giận rời ghế đứng lên, đồng thời gia tăng luồng kình khí vô hình bức ra.
Thế nhưng Phong Lôi nhị lão chẳng những không bị bức lùi mà còn tiến thêm được một bước nữa.
Tề Thiên Hận gật đầu nói :
− Vũ Nội nhị thập tứ lệnh xưng hùng thiên hạ chẳng phải không có nguyên nhân. Thì ra còn có vài nhân vật xứng được gọi là cao thủ.
Câu nói cao ngạo đó làm Thiết Mạnh Hùng giận tím mặt lại, nhưng mình đã kém thế đối phương, biết nói thế nào?
Tề Thiên Hận nhìn Phong Lôi nhị lão nói tiếp :
− Các vị tới đây làm khách mà không nói lời nào với chủ nhân, đã có ý khiêu khích Tề mỗ, còn gì là phong độ nữa? Tề mỗ nghĩ rằng các vị hãy cố nén giận nói vài câu cho phải đạo, sau đó có muốn giao thủ cũng không muộn.
Tuy miệng nói nhưng chân vẫn bước lên một bước.
Chỉ một bước này nhưng có thế lực vạn cân.
Nên biết rằng công lực của Phong Lôi nhị lão rất thâm hậu, lúc này liên thủ đối địch, nội lực hợp lại thành một thể thống nhất, đương nhiên được tăng gấp bội.
Bấy giờ cự ly giữa song phương còn lại sáu bảy thước, đó là khoảng cách cực hạn không thể tiến thêm vào được nữa rồi.
Lực của cả hai bên bức ra đến khoảng cách đó chẳng khác gì một bức tường thép, thế mà Tề Thiên Hận còn tiến thêm được một bước, đó là bước đột phá không thể tưởng tượng nổi, nói một bước thiên cân là không ngoa.
Phong Lôi nhị lão mặt từ trắng bệch biến thành đỏ bừng.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ sau một lúc vận công đã hồi phục lại, gia nhập vào cuộc đấu, thành ra bốn người chiếm ba phương vị thành thế chân vạc.
Áp lực về phía Phong Lôi nhị lão lập tức được giảm đi.
Lúc ấy hai lão nhân này đang núng thế, được Nhạc Kỳ kịp thời giải nguy, nhìn sang lão gật đầu tỏ ý biết ơn.
Bây giờ cuộc chiến đã thành ba đấu một, nhưng tình cảnh xem ra thì ba cao thủ của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh vẫn không chiếm được thượng phong.
Vừa đấu Phong Lôi nhị lão và Nhạc Kỳ vừa cố nghiên cứu xem đối phương thi triển võ học gì.
Tuy ba người này đều là những nhân vật kiến đa thức quảng nhưng vẫn không nhận ra sư thừa võ học của Tề Thiên Hận là gì.
Loại khí công từ y phát ra rất kỳ dị, ba người chưa từng gặp bao giờ, và cả ba xứng được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ võ lâm mà hợp lực đối địch với một người vẫn còn kém thì uy lực tới đâu không cần nói cũng biết.
Đến lúc này chúng mới thực sự tin rằng quái khách này quả là rất lợi hại. Đặc biệt là Mặc Vũ Nhạc Kỳ.
Lão cũng biết rằng ngay chiêu đầu tiên đấu chưởng, đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu không với nội lực kinh ngạc như thế, y dư sức làm cho lão bị nội thương chẳng khó khăn gì.
Nay dù ba đấu một, chỉ e tình hình cũng không khả quan hơn.
Nhạc Kỳ là người đầu tiên nhận ra rằng, kết cục của cuộc đấu này là phần bại thuộc về mình.
Vẫn cứ tiếp tục phát kình khí ra, Tề Thiên Hận chắp tay nói :
− Thế nào? Đến lúc này mà ba vị vẫn còn định quyết đấu với tại hạ đến cùng sao?
Mặc Vũ Nhạc Kỳ đáp :
− Thần lực của các hạ thật là siêu phàm, Nhạc mỗ vô cùng khâm phục.
Nhưng dù sao Nhạc mỗ cũng thấy cần khuyên một lời. Nếu các hạ không chịu rời bỏ lập trường, kiên quyết đối địch với bổn bang thì cho dù thiên hạ bao la, đối với các hạ sau này vẫn không tìm được chỗ yên thân đâu.
Với thực lực của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, lão nói câu đó cũng thực lòng.
Tề Thiên Hận đáp :
− Nhạc đường chủ xin lượng thứ cho Tề mỗ không thể làm theo lời khuyên đó được.
− Vì sao?
− Đương nhiên Tề mỗ có lý do để làm việc này. Hơn nữa bây giờ Tề mỗ đã bước quá sâu vào con đường mình đã chọn, chỉ e sau trận này, Nhạc đường chủ là người đầu tiên không dung thứ cho tại hạ.
Lý Vân Phi tức giận nói :
− Đó gọi là Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui vào.
Tề Thiên Hận. Nhạc đường chủ đã thương tình mà cho ngươi một cơ hội mà không biết hàm ân lại buông lời cuồng ngạo, coi Vũ Nội nhị thập tứ lệnh chúng ta không ra gì. Rất tốt. Đã thế không còn gì phải nói thêm nữa.
Tô Vũ Đồng tiếp lời :
− Tên họ Tề. Trong phòng này quá chật không đủ cho chúng ta thi thố bản lĩnh, chúng ta ra ngoài thả sức đấu một phen. Ngươi cứ định ra phương thức, Tô mỗ sẽ là người đầu tiên lĩnh giáo ngươi.
Nhạc Kỳ nghe vậy nghĩ thầm :
− Phong Lôi nhị lão còn chưa biết đối phương lợi hại thế nào, chút khổ công của mình mong ngừng cuộc chiến coi như bỏ đi. Xem ra sự thể hôm nay sẽ dẫn đến kết cục khó lường.
Nghĩ vậy, lão nén tiếng thở dài.
Tuy Mặc Vũ Nhạc Kỳ cũng tham gia nhiều việc bất nghĩa trong tổ chức Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, nhưng xét cho cùng bản thân lão chưa chủ động gây nên tội ác hoặc bạo hành, còn coi là giữ được một chút nhân nghĩa.
Lão tham gia vào Vũ Nội nhị thập tứ lệnh là do quan hệ thế gia giữa hai nhà, tuy có bất mãn với hùng tâm bá chủ thiên hạ của Thiết Hải Đường nhưng lại không đủ sức và không đủ can đảm ngăn cản.
Tuy thân ở trong tổ chức bạo hành của Thiết Hải Đường nhưng lão còn giữ được mối quan hệ hữu hảo với một số nhân vật hào kiệt trong giang hồ.
Trong công việc, lão càng ngày càng cảm thấy bất mãn, nhưng lại không thoát được khỏi tổ chức này.
Sau khi Phong Lôi nhị lão nói xong, mọi người trong sảnh, kể cả Nhất Đề Kim Tư Không Viễn đều chăm chú nhìn Tề Thiên Hận xem thái độ của y đối với lời khiêu chiến đó ra sao.
Tề Thiên Hận quay sang nhìn Tư Không Viễn nói :
− Tư Không huynh, xin cho biết ý của chủ nhân thế nào?
Mãi đến lúc này mọi người mới sực nhớ rằng trong sảnh còn có vị chủ nhân là Nhị trang chủ Tư Không Viễn.
Do lời nói của Tề Thiên Hận, mọi ánh mắt liền chuyển sang y.
Trước đây, Tư Không Viễn rất sợ cuộc chiến sẽ xảy ra, đặc biệt khi biết đối phương ngoài Thiết gia huynh muội và hai tên Lệnh chủ ra còn có tới ba vị Đường chủ.
Nhưng vừa rồi thấy Tề Thiên Hận biểu lộ thần công, lòng can đảm của y tăng lên rất nhiều.
Vốn là người đa mưu túc trí, Tư Không Viễn cũng nhận ra trong lời nói của Mặc Vũ Nhạc Kỳ có ý cầu hòa.
Ngoài ra y còn lo xa rằng cho dù đối phương muốn hòa hoãn, nhưng Tề Thiên Hận xong việc rút đi, nhất định sau này chúng còn tìm đến gây phiền phức, chi bằng nhân cơ hội này cho chúng một bài học nhớ đời, hơn nữa sau này có đánh nhau, bớt đi được tên nào thì hay tên đó.
Toan tính như vậy, y liền chắp tay cười đáp :
− Vũ Nội nhị thập tứ lệnh bức hiếp người thái quá, may được Tề huynh trượng nghĩa ra tay tương trợ. Trong việc này Tề huynh là chủ nhân, cứ liệu xem thế nào phải thì làm, Tư Không mỗ không có ý kiến gì.
Tề Thiên Hận gật đầu nói :
− Đa tạ. Tề mỗ xin lĩnh ý.
Rồi hướng ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Vũ Đồng nói :
− Tô đường chủ nghe rõ rồi chứ? Như vậy là tại hạ được coi như là bán chủ nhân của Bạch Mã Tây Tông này. Tô đường chủ tới đây làm khách, chủ tùy khách biện, vậy thì xin các hạ hãy đề ra phương thức đi.
Tô Vũ Đồng trả lời ngay :
− Thế cũng được. Trước hết sức lão phu tiếp ngươi mười chiêu, sau đó ngươi muốn thế nào lão phu cũng chiều.
Tề Thiên Hận gật đầu :
− Rất tốt. Chúng ta cứ thế tiến hành.
Nói xong thu kình khí lại.
Tư Không Viễn chỉ tay ra cửa nói :
− Mời các vị ra tiền sảnh.
Dứt lời đi trước dẫn khách.
Tô Vũ Đồng nóng lòng muốn xuất thủ ngay liền tiếp bước theo sau, tiếp đó là những người khác trong Vũ Nội nhị thập tứ lệnh.
Tề Thiên Hận rời sảnh bước ra sau cùng.
Tư Không Viễn dẫn chúng nhân xuống khỏi thạch cấp rẽ sang phía đông viện, ở đây có một ngôi lều lớn dùng làm nơi luyện võ, có sẵn hai dãy ghế, tường treo đầy binh khí đủ loại.
Mới nhìn cũng biết ở đây mới được tu chỉnh lại, quét dọn sạch sẽ, ghế được lau chùi nhẵn bóng, chắc rằng Tư Không Viễn đã chuẩn bị trước cho cuộc đấu hôm nay.
Người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, ngay cả kẻ cuồng kích nhất là Thiết Mạnh Hùng cũng nhận ra tuy đối phương chỉ có hai người, thực chất chỉ một mình Tề Thiên Hận, nhưng dáng vẻ của y rất đường hoàng, bước đi tự tin, có vẻ như chẳng coi chín cao thủ của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh vào đâu.
Nếu không có thần công cái thế, bản lĩnh thần thông thì đâu thể giữ được phong thái ung dung tự tại như thế?
Mặc Vũ Nhạc Kỳ cố ý đi gần Tô Vũ Đồng, thấp giọng nói :
− Tô huynh xin chớ coi thường địch nhân đấy... Theo huynh đệ thì Tô huynh cứ dùng binh khí mới có cơ hội chiến thắng...
Tô Vũ Đồng sực nghĩ ra, liền gật đầu.
Nguyên binh khí độc môn của Tô Vũ Đồng là một ngọn Xà Cốt nhuyễn tiên, rất thành danh trong giang hồ, từng lấy mạng không biết bao nhiêu cao thủ.
Tiên pháp của Tô Vũ Đồng rất kỳ ảo thần diệu, vừa có khả năng khống chế và uy hiếp các bộ vị của đối phương, vừa có tác dụng điểm huyệt rất lợi hại.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ vốn đã để ý đến thanh trường kiếm mang sau lưng Tề Thiên Hận, mới đề xuất ý kiến này.
Ngón Xà Cốt nhuyễn tiên của Tô Vũ Đồng vốn được coi là khắc tinh của mọi loại đao kiếm nên lão rất chú ý xem binh khí đối phương, thấy Tề Thiên Hận đeo kiếm thì yên tâm hơn rất nhiều.
Vào tới lều thì chủ khách cùng dừng lại.
Tô Vũ Đồng lên tiếng ngay :
− Tề Thiên Hận. Chúng ta không cần phải nhiều lời, xuất thủ là biết thắng thua ngay. Xin mời.
Dứt lời nhảy một bước ra giữa trường đấu.
Tề Thiên Hận thong thả đi theo.
Hai người đứng đối diện nhau.
Tề Thiên Hận cười nói :
− Tô đường chủ lấy binh khí ra đi.
Tô Vũ Đồng cả mừng tự nhủ :
− Chính ta đang muốn thế, không ngờ chính ngươi lại đề xuất. Nhất định ngươi sẽ bị trừng trị đích đáng.
Nghĩ vậy cố giấu nỗi mừng, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
− Nói vậy là ngươi muốn dùng binh khí để thắng lão phu sao?
Tề Thiên Hận cười đáp :
− Tề mỗ chỉ nói thay cho các hạ thôi. Nếu các hạ không thích thì chúng ta đấu theo phương cách khác cũng được.
Tô Vũ Đồng làm sao bỏ qua cơ hội này được?
Liền phá lên cười to một tràng nói :
− Hô hô. Hay lắm. Tô mỗ rất thích những người tính tình thẳng thắn. Nếu túc hạ đã đề xuất như thế thì Tô mỗ đành bồi tiếp thôi. Xin mời.
Sợ đối phương đổi ý, lão chưa nói xong đã rút binh khí ra ngay.
Vút một tiếng, cây Xà Cốt nhuyễn tiên đang quấn ở thắt lưng đã xuất hiện trong tay lão.
Tại trường tuy đại đa số là người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh nhưng quá nửa chưa bao giờ thấy binh khí của vị Nội Đường chủ họ Tô này.
Xà Cốt nhuyễn tiên quả thật rất giống một con rắn, dài chừng năm thước, sắc màu đen bóng, chắc được đúc từ một loại thép đặc biệt.
Điều đặc biệt là cả thân roi giống như được xếp bằng một lớp vảy rất sắc, khi Tô Vũ Đồng lắc nhẹ, lớp vảy đó phát ra những tiếng loảng xoảng nghe rất rùng rợn.
Đầu roi được cấu tạo theo kiểu móc câu có ngạnh sắc.
Chỉ cần nhìn hình dáng cũng biết khi nó được thi triển đối địch thì có uy lực ghê gớm thế nào.
Đúng là mấy chục năm qua, mỗi khi Tô Vũ Đồng dùng tới binh khí này, đối phương không chết cũng bị thương.
Lần này lão cũng tin rằng với binh khí ưu việt hơn, cộng với công lực của bốn mươi năm khổ luyện nhất định sẽ dành chiến thắng.
Tô Vũ Đồng vừa lắc nhẹ ngọn roi cho phát ra tiếng kêu rùng rợn, vừa quát lên :
− Tên họ Tề. Phát kiếm đi.
Tề Thiên Hận thong thả cởi bao kiếm khỏi lưng nói :
− Tô đường chủ. Thanh kiếm này của tại hạ rất ít khi rời khỏi vỏ. Các hạ hãy cẩn thận.
Y nói xong lắc nhẹ thanh kiếm.
Tô Vũ Đông võ công cao cường, lại là người rất lão luyện, biết rằng với một cao thủ thượng thặng, bao kiếm cũng có thể phát ra kiếm khí đả thương địch nhân nên vội vàng nhoài người tránh sang bên.
Nhưng lùi tránh chỉ là hư chiêu, kỳ thực lão vừa lui nửa bước đã lại xông vào ngay, ngọn nhuyễn tiên đã quất ngang vào cổ Tề Thiên Hận.
Nhất Đề Kim Tư Không Viễn đứng ngoài thấy vậy toát mồ hôi.
Cao thủ đối địch không cần phải thăm dò, ngay chiêu đầu tiên đã hạ độc thủ, huống hồ Tô Vũ Đồng, đã biết đối phương là cường địch, đã có ý sớm lấy mạng địch nhân nên mới một chiêu đã khiến người xem đều lạnh sống lưng.
Roi vừa phát, kình khí đã nổi lên cùng với tiếng re re từ ngọn roi phát ra nghe càng rùng rợn.
Khoảng cách giữa hai đối thủ không xa, Tô Vũ Đồng phát chiêu bất ngờ, thủ pháp lại vô cùng thần tốc, muốn tránh chiêu sát thủ này không phải dễ dàng.
Chỉ gang tấc là Tề Thiên Hận bị ngọn roi quấn lấy cổ, xem ra y đã không kịp đề phòng, bây giờ thì dường như không còn khả năng tránh được nữa.
Ngọn roi với vô số lưỡi thép sắc như dao cuốn lấy cổ người ta với lực của một người như Tô Vũ Đồng, chỉ khẽ giật một cái thì hậu quả thế nào không khó tưởng tượng.
Tám người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh đứng ngoài cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong thiên hạ thường xảy ra lắm chuyện bất ngờ.
Người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh đã lạc quan hơi sớm.
Khi ngọn roi chỉ còn cách vài tấc, Tề Thiên Hận hơi ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng lách mình luồn đi như một con chạch.
Chiêu đầu tiên vô hiệu, nhưng Tô Vũ Đồng vẫn không nao núng, biến chiêu thành Phát Phong Bàn Đả, quất tới hạ bàn đối phương.
Tề Thiên Hận vừa lướt người tránh chiêu đã giữ được trầm ổn ngay, mắt thấy nhuyễn tiên quất tới vẫn coi như không, đứng vững như bàn thạch.
Rút kinh nghiệm lần trước, thấy đối phương cứ đứng như trụ đồng, Tô Vũ Đồng biết rằng bất lợi, nhưng thu chiêu đã không kịp nữa...
Vừa lúc ấy kiếm quang lóe lên.
Bảo kiếm đã rời khỏi vỏ.
Một cao thủ có hạng, ít khi rút kiếm khỏi bao nhưng đã rút ra tất không dễ thu về.
Trong trường chỉ có Nhạc Kỳ và Lý Vân Phi mới nhận ra rằng khi Tề Thiên Hận rút kiếm khỏi bao là xuất hiện sát cơ.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Kiếm quang vừa lóe lên đã vụt tắt không ai thấy rõ đường kiếm, cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Soạt một tiếng, bảo kiếm lại tra vào vỏ, Tề Thiên Hận vẫn đứng nguyên vị như chưa hề xuất thủ.
Tô Vũ Đồng vẫn cứ chồm về phía địch nhân nhưng mới được hai bước thì dừng lại, toàn thân đổ sập xuống.
Bấy giờ mọi người mới thấy rõ ngay giữa huyệt mi tâm bị khoan thủng một lỗ, từ đó máu phun ra.
Không ai thốt lên được một tiếng nào, cũng không ai cử động, nhưng tất cả đều run lên.
Nhưng chỉ một lát sau, tình hình lập tức thay đổi.
Lý Vân Phi là người đầu tiên gào lên :
− Tên họ Tề. Nộp mạng.
Lời chưa dứt, người đã lướt tới, vung cả song chưởng đánh vào ngực Tề Thiên Hận.
Cùng lúc ấy, Mặc Vũ Nhạc Kỳ thi triển tuyệt chiêu Yến Song Phi tung người lên cao, tung song cước đá vào mặt đối thủ.
Trước khí thế tấn công uy mãnh của hai cao thủ, Tề Thiên Hận lướt sang tả một thước tránh chiêu.
Cả song chưởng của Lý Vân Phi và song cước của Mặc Vũ Nhạc Kỳ đều đánh vào khoảng không.
Đã biết đối phương phản ứng thần tốc thế nào, Nhạc Kỳ vừa thất thủ vội vàng trầm mình đổ người xuống đất lăn đi mấy vòng thoát ra xa hơn một trượng.
Lý Vân Phi kém linh hoạt hơn nên không được may mắn như thế, chưởng vừa đánh sượt qua, người đang trên đà lao tới bị Tề Thiên Hận thi triển một thức Cầm Tinh Hãn Nguyệt lướt tới sau lưng quát :
− Đứng lại.
Đồng thời vươn trảo chộp được vai lão ta.
Lý Vân Phi bị giật ngược lại lảo đảo suýt ngã.
Tề Thiên Hận lạnh lùng nói :
− Tại hạ tưởng rằng Phong Lôi nhị lão các người có công phu gì ghê gớm lắm, hóa ra quá tầm thường. Tại hạ rất lấy làm thất vọng.
Lạ thay Lý Vân Phi bị đối phương nắm lấy vai, tay y dường như không dụng lực chút nào nhưng lão vẫn đứng đờ ra, không vùng vẫy để thoát thân.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ vừa đứng lên, thấy vậy biết rằng bất ổn vội kêu lên :
− Tề bằng hữu. Xin hạ thủ lưu tình.
Tề Thiên Hận không đáp.
Nhạc Kỳ đến gần, chắp tay nói :
− Tề bằng hữu. Xin hãy thả Lý đường chủ ra, có việc gì chúng ta sẽ nói...
Tề Thiên Hận lắc đầu :
− Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa cả.
Y dừng một lúc, lại tiếp :
− Thiết Hải Đường tự phụ vô địch thiên hạ, coi các phái như chư hầu, bức hiếp võ lâm. Các ngươi tình nguyện làm vây cánh cho hắn, cậy thế làm càn, bất chấp vương pháp, coi thường nhân nghĩa... Hôm nay ta cho các ngươi biết dùng răng chọi răng sẽ dẫn đến kết cục thế nào.
Nói xong lùi lại.
Y vừa rụt tay về thì đột nhiên Lý Vân Phi run lên, ngã nhào xuống.
Bọn người Vũ Nội nhị thập tứ lệnh thấy vậy đều rúng động.
Thiết gia huynh muội lao bộ tới trước tiên, nhưng vừa cúi xuống chạm vào người Lý Vân Phi đã hốt hoảng rụt tay lại.
Nguyên người lão ta nóng bừng như lửa.
Thiết Tiểu Vi đứng lên nhìn Tề Thiên Hận, nghiến răng nói :
− Ngươi thật là độc ác.
Tề Thiên Hận bình thản đáp :
− Những gì ta đã làm so với lệnh tôn chưa bằng một phần nhỏ đâu. Nếu cô nương cho rằng ta độc ác thì sao không nhìn lại hành động của lệnh tôn đáng gọi là gì?
Thiết Tiểu Vi tức giận nói :
− Ngươi nói bậy. Cha ta đã làm gì?
− Hành vi tội ác của lệnh tôn không giấy bút nào ghi hết.
Thiết Tiểu Vi đưa tay cầm chuôi kiếm, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt của Tề Thiên Hận, nàng lại buông ra.
Lý Vân Phi nằm lăn lộn giữa đất, trông vô cùng đau đớn, mặt sưng lên đỏ bầm, lưng oằn lại, cố gồng người lên nhưng lại ngã xuống.
Lão ta há miệng định nói gì nhưng lưỡi đã sưng phồng lên cứng lại không điều khiển nổi.
Chúng nhân thấy vậy ai cũng kinh tâm.
Thiết Tiểu Vi lòng dạ thiện lương, không nén nổi khóc òa lên đâm bổ tới nhưng bị Nhạc Kỳ ngăn lại nói :
− Cô nương đừng cố sức nữa vô ích. Lý đường chủ không cứu được nữa đâu.
Thiết Tiểu Vi thổn thức nói :
− Chẳng lẽ chúng ta đứng khoanh tay nhìn lão nhân gia chết như vậy sao?
Thiết Mạnh Hùng hỏi :
− Nhạc đại thúc, Lý đại thúc sao vậy?
Nhạc Kỳ đáp :
− Ta cho rằng Lý đường chủ bị thương bởi Khí kiếm của Tề Thiên Hận, chỉ e bây giờ đã tới giai đoạn cuối cùng là Huyết tạc rồi.
Thiết gia huynh muội kinh dị Ồ lên một tiếng.
Hai người từng nghe phụ thân Thiết Hải Đường nói rằng có một loại công phu bá đạo gọi là Khí kiếm, trong khi đối phương đang tập kích thì dùng công phu này phản kích làm thâm nhập vào cơ thể đối phương làm vỡ nội phủ và các mạch máu mà chết rất nhanh.
Nhưng theo Thiết Hải Đường thì đó chỉ là truyền ngôn, ngay cả hắn cũng chưa thấy ai luyện thành công phu đó.
Thế mà tên Tề Thiên Hận này nhiều lắm mới ba mươi tuổi là cùng đã luyện thành tuyệt học này, há chẳng phải là việc chấn động giang hồ, dường như không thể nào tin nổi?
Thiết Tiểu Vi hoài nghi hỏi :
− Thật vậy sao?
Tề Thiên Hận đáp :
− Không phải như Nhạc đường chủ nói đâu, cô nương hãy nhìn lại mà xem.
Thiết Tiểu Vi theo lời nhìn xuống.
Sau khi lăn lộn một lúc, da mặt Lý Vân Phi vốn căng phồng lên và đỏ bầm nay xẹp lại, tái đi. Lão không còn lăn lộn nữa mà run lên từng đợt, răng đánh vào nhau canh cách không thôi.
Xem ra lão đau đớn không kém vừa rồi, chỉ là không còn hơi sức mà thở nữa.
Nhạc Kỳ nhìn Tề Thiên Hận, nghiến răng nói :
− Tên họ Tề. Thủ đoạn giết người của ngươi thật độc ác. Vũ Nội nhị thập tứ lệnh với ngươi có thâm cừu đại hận gì mà ngươi hạ thủ tàn khốc như thế? Hãy mau giải cứu cho Lý đường chủ, nếu không Vũ Nội nhị thập tứ lệnh sẽ dốc toàn lực đối phó với ngươi.
Tề Thiên Hận lắc đầu đáp :
− Quá muộn rồi.
Thiết Tiểu Vi hỏi :
− Ngươi nói vậy là có ý gì?
− Lý đường chủ bị thương do Lưỡng Cực nguyên khí, bây giờ các bộ phận trong cơ thể đã bị đóng băng, đó là giai đoạn cuối cùng không ai cứu được nữa.
Chúng nhân nghe vậy đều thất kinh biến sắc.
Tề Thiên Hận nói tiếp :
− Tề mỗ hành đạo giang hồ xưa nay vẫn lấy nhân nghĩa làm gốc, chỉ riêng đối với Vũ Nội nhị thập tứ lệnh là ngoại lệ. Đối với tổ chức này, nhất là Tổng lệnh chủ, Tề mỗ quyết không lưu tình. Việc hôm nay nên chấm dứt ở đây, bây giờ nếu không còn việc gì nữa thì các vị có thể đi.
Nói xong bước lùi lại.
Vừa lúc ấy chợt có người quát lên :
− Tên họ Tề nộp mạng.
− Lời chưa dứt, lại một nhân ảnh từ trên không bổ xuống.
Mọi người nhìn lại, nhận ra người đó là Cung Thiết Quân.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ hiểu rõ Tề Thiên Hận là cường địch lợi hại nhất của bổn bang, cho dù phu thê Tổng lệnh chủ thân đến đây cũng khó mà địch nổi y, đương nhiên những người còn lại không ai xứng đáng là đối thủ.
Tuy biết rõ Cung Thiết Quân xông vào chỉ nhận lấy cái chết mà thôi, nhưng không kịp xuất thủ giải cứu.
Cung Thiết Quân hai tay cầm đôi Kim Qua chùy từ trên cao nhằm bổ xuống đầu Tề Thiên Hận.
Thế lao của Cung Thiết Quân nhanh không tả xiết, đôi chùy lóe lên như hai tia chớp vàng rực.
Chờ khi đôi Kim Qua chùy chỉ cách đầu mình vài thước, Tề Thiên Hận mới chợt ngẩng đầu, đồng thời đưa hai tay đánh ngược lên quát :
− Đi đi.
Lập tức cả người lẫn chùy đều bị đánh bật lại.
Cung Thiết Quân lao tới rất nhanh nhưng bị đánh bay đi với tốc độ còn nhanh gấp bội.
Lát sau đã nghe Bịch một tiếng, người Cung Thiết Quân đập vào một trụ đá bật ngược lại đến ba bốn thước.
Tên này không kịp kêu một tiếng, đầu bị vỡ, lục phủ ngũ tạng giập nát, chết ngay tại chỗ.
Đôi Kim Qua chùy cũng đập vào trụ đá nghe Choang, choang hai tiếng, bật ra xa tới mấy trượng, lăn tới tận chân Tề Thiên Hận.
Bọn người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh lặng đi vì kinh sợ.
Nhưng chỉ lát sau, Thiết Mạnh Hùng gầm lên một tiếng chồm tới địch nhân như con hổ dữ.
Đà lao của hắn còn nhanh hơn Cung Thiết Quân nhiều, cả hai bàn tay gập lại theo thế Xuyên Tâm thức giống như hai mũi kiếm đâm tới ngực Tề Thiên Hận.
Đồng thời từ đầu ngón tay phát ra hai tia chớp nhằm chuẩn xác hai mắt địch thủ bắn tới.
Đó chính là ám khí độc môn của Thiết gia Đạn Chỉ phi châm, ngày xưa Quách Bạch Vân đã bỏ mạng vì thứ ám khí bá đạo này.
Loại ám khí này cực nhỏ, xưa nay đã phát là không bao giờ trật đích, được xưng là Nhất tuyệt của Thiết Hải Đường.
Nó được giấu trong móng tay, lại rất nhỏ nên chỉ những người có kinh nghiệm và thật tinh mắt mới phát hiện được.
Cự li giữa song phương chỉ chưa tới hai trượng, Thiết Mạnh Hùng đã lao tới nửa đường thi triển chiêu Xuyên Tâm thức mới bắn ra ám khí nên càng bất ngờ hơn, trong trường hợp đó, nếu đối phương phát hiện được cũng rất khó tránh...
Thiết Mạnh Hùng càng gia tăng thân pháp, hai bàn tay vươn thẳng, vận cả thập thành công lực đâm tới.
Tề Thiên Hận quả là kẻ hết sức quái dị, trước công thế hiểm ác như vậy vẫn đứng trơ ra không phản ứng.
Chỉ đến khi hai mũi Đạn Chỉ phi châm bay tới sắp cắm vào đôi đồng tử, y mới chớp mắt một cái.
Hai mũi ám khí lập tức bắn ngược ra.
Mọi người thấy vậy càng kinh tâm.
Chẳng lẽ Tề Thiên Hận đã luyện được thần công Kim cương hộ thể ngay cả đao kiếm cũng không xâm nhập được vào người?
Trong lúc đó thì Thiết Mạnh Hùng lại gầm lên một tiếng nữa, hai bàn tay xếp lại như hai mũi kiếm đâm thẳng tới ngực Tề Thiên Hận.
Y vẫn không phản ứng...
Với công lực và đà lao của Thiết Mạnh Hùng, cho dù sắt đá cũng phải bị xuyên thủng, đừng nói là da thịt của con người.
Nhưng sự thực không phải vậy.
Khi mười đầu ngón tay của Thiết Mạnh Hùng vừa chạm được tới ngực đối phương, tưởng như sắp moi được tim gan của kẻ thù cho hả giận thì hắn lập tức cảm thấy nóng rực như chạm tới lò than, đồng thời lực đạo toàn thân tiêu thất đâu mất cả.
Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Tề Thiên Hận vẫn đứng vững như bàn thạch, không di chuyển lấy một phân.
Đừng nói Thiết Mạnh Hùng mà ngay cả nhân vật kiến đa thức quảng như Nhạc Kỳ cũng đâu biết rằng Tề Thiên Hận đã luyện công phu cái thế Phong trụ từ luồng gió của thiên nhiên cực mạnh có một không hai trong thiên hạ Cửu Thiên Cang Phong, lực có thể đối phó hàng chục cao thủ dùng nội lực phát ra mà không chuyển dịch lấy một phân?
Thiết Mạnh Hùng rú lên một tiếng đau đớn, bật lui lại cả trượng, nằm lăn lộn mấy vòng rồi bất động.
Thiết Tiểu Vi gào lên thảm thiết, đâm bổ tới cúi xuống thân thể bất động của đại ca, khóc òa lên.
Thiết Mạnh Hùng đờ ra như khúc gỗ, có vẻ như đã chết.
Lòng đau vô hạn, Thiết Tiểu Vi chợt đứng bật lên, mắt nhòa lệ nhìn Tề Thiên Hận, chợt rút kiếm ra nghiến răng nói :
− Tên họ Tề. Ta liều mạng với ngươi.
Lời chưa dứt, người đã lao tới.
Đó là thế Song Long Áp Đỉnh, người và kiếm tạo thành một thế thống nhất, giống như một mũi tên bật khỏi dây cung, cứ việc lao thẳng tới ngực đối phương mà bất chấp mọi trở lực ngăn cản.
Nhưng công lực của Thiết Tiểu Vi làm sao bằng nổi đại ca mình?
Tề Thiên Hận nói :
− Tại hạ đã lĩnh giáo bản lĩnh của cô nương rồi.
Thiết Tiểu Vi chỉ cảm thấy thân thể mình bị chấn động, rồi hai chân đáp xuống đất, người giống như bị vật gì giữ lấy.
Nguyên thanh kiếm đã bị Tề Thiên Hận dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Vì nàng dụng lực quá mạnh nên khi bị chặn lại, chuôi kiếm trượt mạnh làm bàn tay đau buốt, bật cả máu ra.
Căm hận đến cực điểm, Thiết Tiểu Vi buông kiếm thét lên, thi triển một chiêu Song Long Xuất Hải, xuất song chỉ điểm vào hai mắt địch nhân.
Tề Thiên Hận chỉ đưa nhẹ tay trái lên đã nắm ngay được Uyển mạch nàng.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ tuy biết rằng không địch nổi, nhưng thấy tiểu thư nguy cấp định xông vào liều mạng, nhưng mới lao tới nửa chừng thì Thiết Tiểu Vi đã bị khống chế, đành dừng lại không dám vọng động nữa.
Tề Thiên Hận vẫn giữ lấy cổ tay Thiết Tiểu Vi, nhìn Nhạc Kỳ nói :
− Nhạc đường chủ. Tại hạ thấy hôm nay như vậy là đủ rồi.
Nói xong lắc tay phải, thanh kiếm bay tới cắm vào chuôi sau lưng Thiết Tiểu Vi, đồng thời đẩy nàng lùi lại hai bước.
Thiết Tiểu Vi chưa bao giờ chịu nhục như thế, ôm mặt khóc tức tưởi.
Nhạc Kỳ biết rằng nếu động thủ tiếp, sáu người còn lại khó có ai toàn mạng, chỉ biết buông tiếng thở dài.
Tề Thiên Hận nhìn Thiết Tiểu Vi nói :
− Lệnh huynh không chết đâu.
Thiết Tiểu Vi nghe nói vậy thôi khóc, ngẩng lên hỏi :
− Ngươi nói... có thật không?
Rồi không chờ trả lời, nàng quay lại nhìn Thiết Mạnh Hùng, thấy đại ca vẫn nằm bất động, không có vẻ gì như đang sống cả.
Tề Thiên Hận nói tiếp :
− Với những tội ác mà lệnh huynh đã phạm phải, y đáng chết một trăm lần.
Nhưng tại hạ lưu lại tính mạng, đó là giữ chút tình với lệnh tôn trước lần kiến diện cuối cùng.
Thiết Tiểu Vi không để ý đến lời Tề Thiên Hận, cúi xuống thấy đại ca nằm đờ ra, người lạnh ngắt, đau đớn kêu lên :
− Đại ca...
Tề Thiên Hận nói :
− Hãy đưa lệnh huynh về cho ngủ một giấc, đến sáng mai sẽ tỉnh lại. Chỉ là sau này lệnh huynh không còn khả năng động đao kiếm nữa.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ không biết làm gì hơn, ra lệnh cho Giang Mãnh và hai tên thị vệ đưa thi thể Tô Vũ Đồng, Lý Vân Phi và Cung Thiết Quân ra kiệu.
Nhìn thảm cảnh đó, Nhạc Kỳ không nén được tiếng thở dài...
Trong ba người bị giết thì có hai nhân vật cao cấp nhất trong Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, tuy chưa phải là đạt tới mức xuất thần nhập hóa nhưng cũng xứng đáng được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ võ lâm.
Thế mà chỉ chốc lát cùng bị bỏ mạng dưới tay một người chưa từng nghe tên tuổi thử hỏi không đáng than sao được?
Nhạc Kỳ đến bên Thiết Mạnh Hùng, cúi xuống bế thốc hắn lên.
Thiết Tiểu Vi vẫn chưa thôi khóc.
Nhất Đề Kim Tư Không Viễn bước lại gần, chắp tay nói :
− Xin các vị cứ tự nhiên, miễn trách tại hạ không tiễn xa được.
Nhạc Kỳ không đáp. Lẳng lặng ôm Thiết Mạnh Hùng đi ra cổng.
Thiết Tiểu Vi đi sau cùng, được mấy bước chợt quay lại đưa mắt phẫn hận nhìn Tề Thiên Hận.
Nàng định nói mấy câu trút nỗi phẫn uất nhưng bắt gặp cái nhìn buồn rầu của Tề Thiên Hận, nàng chợt nghĩ đến một người khiến lời nàng định nói ra bỗng nghẹn lại, quay người bước nhanh ra cửa...
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
29 chương
65 chương
43 chương
43 chương
21 chương