Trường học của thần thú
Chương 3 : Per magic
Đại điện, phong cảnh nguy nga và học sinh đông đút khiến người ta kích động. Từng người từng người cứ lấp đầy những chỗ ngồi, trên không, học sinh vô tư hạ cánh đi đến ghế ngồi có khắc tên mình. Đến khu vực chỗ ngồi, nó tạm biệt Selena, vì vẫn chưa là học sinh chính thức nên nó không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở vị trí gần điện chính nhất. Chỗ học sinh ngồi được gọi là Hạ điện, dĩ nhiên là chỗ đông người nhất. Selena ngồi vị trí cao hơn một bậc, gọi là Trung điện, nơi này cho ba hoàng tộc cao nhất vùng Joss ngồi. Và cao nhất, Thánh điện dành cho các vị lão sư, hay còn gọi là giáo viên dạy học ngồi. Bên này học sinh đang từ từ ngồi xuống, mà bên kia, những lão sư có khí thế bức người cũng từ từ ngồi xuống, có mấy người mang bộ mặt rạng rỡ, tươi cười, những cũng có mấy người lãnh lẽo, trầm mặc. Nhưng dù có thế nào, những người này cũng đều khiến người ta ngại nhìn, vì ai cũng biết, những người này không dễ chọc một chút nào.
Âm thanh ồn ào cũng từ từ yên lặng lại, đến khi toàn điện đều hoàn toàn im lặng, thì cũng đã đến lúc làm lễ rồi. Một người bước ra từ bên trong đại điện, tuy trên mặt đã có vài nếp nhăn, nhưng mái tóc người này vẫn còn rất đen, ông mặc quân phục màu đen (kiểu như quần áo quân đội á, chỉ khác là áo đen chứ không phải xanh), trên vai áo choàng tung bay trong gió (có thể hình dung như quần áo của hoàng tử ), vẻ mặt băng lãnh, nhưng vô cùng khí phách khiến người khác dè chừng. Ông cất giọng nói lạnh lùng.
- Như hằng năm, trường chúng ta đã tổ chức bóc thăm để kêu gọi học sinh mới, và bây giờ, mời học sinh may mắn năm nay lên Đại điện.
Nó bước lên trong sự vỗ tay của mọi người, ai nấy cũng đều tươi cười, biểu cảm hết sức hoan nghênh. Nó không hồi hộp, chỉ cảm thấy thoải mái, thư thái bước lên Đại điện. Nhưng khi chuẩn bị bước vào vòng tròn phép thuật thì dường như có một tấm chắn vô hình ngăn nó lại. Thắc mắc, nó nhìn sang vị lão sư kia, ông cười cười, búng tay một cái, trên Đại điện lúc này không còn vòng tròn phép thuật nữa mà là một cái hố vô cùng to, trên không còn xuất hiện mấy đám mây. Nó há hốc mồm, trân trối nhìn lão sư đang đứng cạnh nó. Không phải là muốn nó nhảy lên mấy đám mây mà qua bên kia đó chứ? Nó nhớ đây là học viện dành cho thần thú chứ đâu phải là tu tiên đâu mà cần "ngự không"? Huống chi nó là con người kia mà?
- Không cần lo lắng, đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ để xem khả năng em đạt trình độ nào, để dễ xếp lớp.- Như hiểu được nỗi lòng của nó, lão sư giải thích.
- Dạ.- Nói thì nói vậy thôi chứ cuộc đời nó ghét nhất là kiểm tra, mới nhập học mà bắt kiểm tra là thấy không vui rồi.
Nó liếc nhìn xung quanh, thấy Selena đang giơ tay cỗ vũ nó, Robert ngồi bên cạnh tươi cười rạng rỡ, tiếp đó là những người khác của ba hoàng tộc đứng đầu, liếc tới chiếc ghế đó, nó khẽ nhíu mày, ghế trống? Người đó không đến? Hình như là người của tộc Đại Bàng (trên ghế có khắc hình nguyên cái cánh Đại Bàng chà bá).
Làm thì làm, nếu đây là kiểm tra thì chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm gì, huống hồ nó có học võ, ở trường cũ cũng được coi là "Đại ca", thanh niên đầu đội trời, chân đạp đất, chút nhảy nhảy bay bay này không làm khó được nó.
Đoạn, nó điểm chân, thân hình nhẹ bẫng, dễ dàng bay lên, nhảy qua các đám mây trong sự kinh ngạc của mọi người. Phải biết, mấy đám mây này không phải mây bình thường, khi đi qua chỉ cần sợ hãi là sẽ bị rơi xuống ngay, vậy mà nó, một nhân loại, lại bình thản như đi trên mặt đất vậy?
An toàn "hạ cánh" ở điện bên kia, trên mặt các vị lão sư lúc này biểu hiện nét mặt hài lòng, tốt, tâm tính trầm ổn. Nó nhìn vị lão sư kia, ý hỏi: tiếp theo nên làm gì? Lão sư chỉ cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Tốt lắm, trò đã thông qua bài kiểm tra đầu tiên, có tư cách được học phép thuật cấp hai: Alma.
- "Thấp nhất là Thỏ, sau đó đến Alma, Hilde và King. Hay quá, có thể học nhảy cấp, hơn nữa Selena cũng học lớp Alma."
Nó mừng rỡ nghĩ, như vậy là có thể học chung lớp với Selena rồi. Mọi người thầm cảm thán, mới vào đã được nhảy thẳng vào lớp Alma, đúng là thiên tài nha. Nhưng mà nói gì thì nói, nó vẫn là con người, nên học lớp nào thì vẫn mang hình dạng Thỏ mà thôi, con người không có chủng tộc của loài thú, nên chỉ có thể ở loài Thỏ mà thăng cấp, cấp càng cao thì càng đẹp, càng rực rỡ.
- Được rồi, bây giờ em qua bên kia kiểm tra hệ của mình. Mỗi người sẽ có một hệ, có thể có hai hệ, càng nhiều thì càng là thiên tài, đều là tùy duyên.
Vừa nói, lão sư vừa chỉ vào vòng tròn phép thuật ở vị trí lúc nãy. Nó không có lo lắng về mấy cái bay nhảy hay gì kia kia, mà cái nó lo lắng chính là cái màn này: Kiểm tra hệ. Như lão sư nói, đây tuyệt đối là dựa vào may mắn, mà nó chỉ là con người, chắc là không có hệ rồi. Thở dài, nó bước vào vòng tròn phép thuật, ngay khi nó đứng ở giữa ngôi sao thì lập tức vòng tròn có phản ứng. Lúc này, một tia sáng trên trời đánh thẳng xuống một cái lỗ của vòng tròn. Vòng tròn có mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, nhưng ngoài ra còn có bảy cái lỗ ở ngoài rìa, tương đương với bảy hệ: Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi. Hệ Kim và Hỏa dùng để tấn công, chỉ là Kim không mạnh bằng Hỏa. Thủy tính chất vốn ôn hòa, dùng để trị thương, Thổ có thể dùng để phòng thủ, Mộc có thể tấn công hoặc phòng thủ đều được, Phong giúp gia tăng tốc độ, Lôi cũng dùng để tấn công, nhưng nếu Kim và Hỏa là hành hạ từ từ, thì Lôi là một kích mất mạng. Người bước vào vòng tròn, chỉ cần có hệ đó thì cái lỗ sẽ tự động phát sáng, nhưng nó, lại là trường hợp đặc biệt, ánh sáng từ trên trời đánh xuống, hơn nữa còn mạnh như vậy, đây là chuyện gì đây?
Mọi người sau một màn há hốc mồm thì cũng bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn về phía nó, sau đó lại nhìn về phía cái lỗ vừa bị đánh xuống, là hệ tấn công- Hỏa hệ? Ánh sáng phản ứng mạnh như vậy, người này có lẽ là thiên tài của thiên tài rồi.
Nhẹ nhàng thở ra, may quá, không ngờ còn có Hỏa hệ. Các vị lão sư hài lòng gật đầu, Đơn hệ không ít, nhưng có ánh sáng mạnh như thế thì e rằng lần này học viện lại có thêm một thiên tài rồi. Ngay lúc nó định rời đi thì hình như là có cái gì đó đang khởi động, đúng lúc này, một bóng đen bay đến, chắn trước mặt nó, trong miệng khẽ lẩm nhẩm.
- Phong ấn không gian!
Không gian lập tức bị bao trùm, người đó quay lại nhìn nó, người này rất đẹp, là một người con trai có mái tóc đen mượt, ngũ quan tinh tú, đẹp đến tận cùng, hơn nữa, trên người người này phát ra khí chất vương giả, khiến cho người khác cảm thấy hắn...rất mạnh. Trên trán người này có một ấn ký hình cánh màu đen, nhìn trông vô cùng bí ẩn, nhìn có vẻ quen quen, nhíu mày, đột nhiên nó "A" một tiếng, thì ra là người của tộc Đại Bàng, là người vắng mặt lúc nãy sao, đúng là rất đẹp nha. Chưa kịp để nó nói gì, hắn đã quay sang nhìn các vị lão sư, trừ học sinh thì những người này vẫn không bị không gian bao trùm, bởi vì vừa rồi cảm thấy hắn sắp ra tay thì ngay lập tức tạo nên tấm chắn bảo vệ chính mình. Hắn trừng mắt, đúng là đám lão già khó nhai. Phép thuật không gian, sao nó chưa từng nghe nói qua? Ngây người một lúc, nó bị giật mình bởi tiếng sấm trên trời. Không chỉ nó mà ngay cả các vị lão sư và hắn cũng kinh ngạc không thôi. Tiếp theo sau đó, từng tia sáng chói mắt như lúc nãy đánh xuống từng lỗ trên vòng tròn. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ánh sáng ần lượt đánh xuống các lỗ, khi vòng tròn đầy đủ bảy ánh sáng lập lòa, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nó, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh sợ, nhưng sau đó còn khiến họ sùng bái hơn.
Người nó đột nhiên phát sáng, thân thể nó bất giác bay lên, nó vô lực nhắm mắt, mặc cho ánh sáng tự phát ra. Hắn định vươn tay kéo nó thì đột nhiên bị đánh bật ra, đành đứng im nhìn. Nó lơ lửng trên không, xung quanh là bảy ánh sáng khác màu đang di chuyển, tự nhiên trong người run lên, một thanh kiếm màu vàng từ trong người bắn ra, trên kiếm khắc rõ chữ "Quang", sau đó lại biến thành một ánh sáng di chuyển xung quanh như bảy ánh sáng kia. Các vị lão sư trừng to đôi mắt, Quang hệ tôn quý vô cùng, năng lực chữa thương mạnh hơn Thủy hệ rất nhiều, ngàn vạn năm nay đều không xuất hiện một người, cơ hồ đã không còn tồn tại nữa, vì thế nên trên vòng tròn phép thuật mới không có Quang hệ. Nhưng chưa hết ngạc nhiên, trên người nó lại xuất ra thêm một thanh kiếm màu xám, "Ám" để triệu hồi vong linh, là năng lượng hết sức bí ẩn. Sau đó là một thanh kiếm màu xanh dương hiện ra, "Băng", có tác dụng tấn công, là một sức mạnh vô cùng kinh khủng, còn hơn cả Hỏa hệ. Nhưng đó chưa phải là điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất, mà sau đó lại là hai thanh kiếm trắng và đen bắn mạnh ra ngoài, trên thân kiếm lần lượt khắc hai chữ "Không gian", "Thời gian".
Phút chốc, một mảnh Đại điện lặng ngắt như tờ.
Cô ta, có cả 12 hệ, gì vậy, quái nhân sao? Cái này, đâu đơn giản chỉ là một con người?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
21 chương
24 chương
6 chương
86 chương