Trường Công

Chương 9

Vân La được đặc xá, vẫn suy nghĩ một lúc lâu, mới nghiêm mặt nói: “Gia địa vị tôn quý, lại có vô số tiền bạc tiêu dùng, cái này Vân...... A La cũng biết, có điều cho dù có tiền, hành vi Gia cũng thật rất dễ dẫn đến bại gia, mỗi ngày chỗ ở buổi tối, đơn giản chỉ có bảy người, lại bao cả sân, còn có đồ ăn kia, để lại còn có thể ăn mấy bữa, hoặc là phân phát cho bên ngoài, cũng đủ cho mấy chục dân chúng ăn, lại phải đem đổ cho heo, hành vi này thật sự......” Không đợi nói xong, vừa thấy gân xanh trên trán Duẫn Giám Phi nổi lên đã lâu, tự cân nhắc thấy những gì nên nói cũng đã nói được tương đối, không cần thiết phải khiến Gia tức giận thêm nữa. Thế là nhanh chóng ngậm mồm lại. “Nói đi...... Sao lại không nói?” Duẫn Giám Phi từng chữ từng chữ phảng phất như phun ra từ giữa hai hàm răng, nghiến răng nghiến lợi hỏi, kỳ thật nếu như Vân La còn nói thêm câu nữa, hắn chắc đã có thể rút kiếm làm thịt đứa ở thành thật này, cũng may đối phương coi như biết sát ngôn quan sắc (biết xem giọng, trông sắc mặt), im lặng không nói đứng tại chỗ. Hắn tức giận hậm hừ nửa buổi, cuối cùng mới thở được cục tức trong lồng ngực ra, không giận, ngược lại còn cười nói: “Tốt, rất tốt, ta hôm nay cũng đã biết, nếu luận về miệng lưỡi ác độc, quả thật ngươi mới là kẻ xuất chúng, thế nhưng nói ta bại gia, ngươi...... Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...... Ngươi có biết là từ nhỏ đến lớn, ta...... Chưa từng có người nào dám nói ta bại gia không hả? Hửm, ngươi có biết hay không?” Hắn rống xong, chẳng ngờ Vân La còn thành thật lắc đầu: “Không biết, ta mới cùng Gia, làm sao biết được?” Hắn trong lòng còn thấy kỳ lạ, bại gia từ này rất quen thuộc mà, mới trước đây mình từng lén trộm lấy một chút bánh ngô bẻ vụn vụn cho mấy con kiến trước sân ăn, mẹ vừa nhè nhẹ đánh mình mấy cái, vừa nói mình bại gia. Hiện tại hồi tưởng lại, khoảng thời gian đó thật ngọt ngào biết bao. Duẫn Giám Phi tức giận gân xanh nổi lên dữ dội, thấy Vân La vẫn tỏ ra một bộ dáng khó hiểu, hắn lại càng thêm nổi nóng, không may chính mình lại nói rằng không trách tội người ta, nghẹn mất nửa buổi, đành phải phất phất tay nói: “Chuyện này...... Ta...... sẽ suy nghĩ sau...... Ngươi đi nghỉ đi.” Tại một khắc này, hắn cuối cùng cũng ý thức được: thấy rồi, rằng bản thân đang mang theo một thứ đại phiền toái siêu cấp lên thuyền rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, bảy người lại tiếp tục ra đi, đi được nửa ngày vẫn chưa đến, trong không khí đã thấy được một cảm giác mặn ẩm, Vân La âm thầm nghi hoặc nói: “Không phải là sắp đến bờ biển rồi chứ?” Đến hỏi A Tam, quả nhiên là như thế, hắn cả đời đều sinh trưởng ở trong đất liền, căn bản chưa thấy qua biển, được nghe lời ấy không khỏi vui mừng nhảy nhót, chỉ vì tính tình không cho phép, ngượng ngùng làm ra hành động như trẻ con, vẫn trầm ổn ngồi ở trong xe. Lại đi được ước chừng ba canh giờ, cơm trưa cũng không dùng ở thành trấn, bất quá là mang lương khô tùy thân ra ăn mấy miếng. Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, tai nghe thấy giọng A Tam nói tiếng “tới rồi”. Vân La vội vàng xuống xe, giương mắt vừa nhìn, cả người đều sững sờ tại chỗ. Thì ra vị trí của bọn họ đã là bờ biển bến tàu, các loại người đi tới đi lui, nối liền không dứt, vịnh cũng không biết bao nhiêu thuyền bè cập vào, nhưng lại liếc mắt một cái là nhìn không thấy đầu. Nhìn thấy Duẫn Giám Phi, đại đa số mọi người hạ thấp người bồi cười tiếp đón. Vân La cũng không để tâm đến mấy điều đó, hắn nhìn ra phía trước cách đó không xa, mặt biển bình tĩnh ánh lên ánh chiều tà của trời chiều, sóng biển dập dềnh liễm diễm, đẹp không sao tả xiết, mấy chiếc thuyền lớn vừa trở về chậm rãi cập vào bên này. Đưa mắt nhìn ra, vô biên vô hạn, trời biển nối liền, to lớn bao la hùng vĩ thế này, không nghĩ ra được thế gian còn có nơi nào khác có thể sánh bằng. Sự yên lặng tường hòa này, rồi lại giống như sơn dã thôn trang kia, thanh xuy dã thụ. Ý tưởng này có vẻ kỳ lạ, mâu thuẫn, nhưng ngoại trừ những thứ đó, trong đầu Vân La không nghĩ ra được gì nữa cả. Đang lúc ngạc nhiên, chợt thấy trên vai có gì đó vỗ nhẹ vài cái, nhìn lại, thì ra là Duẫn Giám Phi, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn mình, ngữ điệu ôn nhu trước nay chưa từng có, nói: “Sao vậy? Xem ngây người? Thích biển này à?” Vừa dứt lời, chỉ thấy Vân La mắt ứa lệ kích động ra sức gật đầu: “Vâng, Gia, biển rộng...... Hảo...... Hảo......” Hảo hảo nửa buổi, cũng không biết rốt cuộc nên hình dung ra sao. Chợt nghe phía sau một trận cười khe khẽ, hai người đồng thời quay lại nhìn, chỉ thấy Minh Châu đã ở nơi nào cười đến cười toe toét, nói với Minh Nhược: “Quả thật chưa từng thấy qua tên ngốc nào như vậy, bất quá là mấy chiếc thuyền, một vùng nước, làm như sắp khóc đến nơi, có cái gì đẹp đâu chứ.” Minh Nhược không nói, nhưng trên mặt cũng tỏ ra vẻ châm biếm. Duẫn Giám Phi trong mắt ánh lên một tia không vui, còn A Tam cùng Đăng Lung, đều hừ một tiếng, A Tam nhân tiện nói: “Hai vị công tử ở trong nơi phong trần lăn lộn nhiều năm, cũng không biết đã gặp mặt biết bao nhiêu đạt quan quý nhân, Vân La thuần khiết như tờ giấy, làm sao dám so sánh cùng nhị vị.” Lời này quả là không chút khách khí, Duẫn Giám Phi vội quát bảo hắn thôi đi, mặt mũi Minh Châu cùng Minh Nhược không biết để đi đâu, đều tức giận mặt trắng bệch, Minh Châu vốn là người háo thắng, không giận ngược lại còn cười nói: “A Tam ca đối với A La sao mà chiếu cố như thế vậy, thái độ hung dữ thế với huynh đệ ta, chẳng lẽ là chúng ta đắc tội với ngài, xem ra mấy ngày này mau phải tìm một cơ hội, hảo hảo bồi ca ca.” A Tam hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, xoay người nói với Duẫn Giám Phi: “Gia, hôm nay ngủ lại đây, ngày mai là ngày tốt, lúc đấy ra biển cũng không muộn.” Duẫn Giám Phi gật đầu đáp ứng. Thì ra đám người Duẫn Giám Phi cùng A Tam cơ hồ từ nhỏ đã là trên biển trên thuyền lớn lên, so với người khác đối với biển còn ôm ấp một phần thâm tình. Vân La thấy cảnh biển mà kích động đến thế, Duẫn Giám Phi mặc dù lúc trước không thích hắn, lúc này cũng hiểu được hắn là ngã đạo trung nhân (chịu, không hiểu được 4 chữ này, hay là người cùng phe mình nhỉ?), trong lòng thập phần vui mừng cảm động. Còn Minh Châu Minh Nhược thái độ không cho là đúng, hắn tuy rằng rất sủng ái hai mỹ nhân này, thấy tình cảnh như vậy trong lòng cũng có chút không thoải mái, trong sự sủng ái khôn cùng cũng đã nứt ra một kẽ hở nho nhỏ