Trường Công

Chương 7

Duẫn Giám Phi tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, Vân La nhìn cái vẻ mặt kia của hắn, dù sao cũng là người thành thật, bắt đầu sợ hãi, thầm nghĩ tình hình nguy cấp rồi, dám bất kính với chủ tử như thế, thôi thì tiêu đời rồi, còn không bị quét ra khỏi cửa nữa sao. Đã thấy vị Gia này sau khi đơ ra xong, lại lớn tiếng hét: “Duẫn Long, nhà ngươi cái lão già kia cút ngay ra đây cho ta, a? Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, trước lễ mừng năm mới, lúc giao tên này cho ngươi, rõ ràng là một tên trước mặt ta cả ngồi cũng không dám, bây giờ mới qua có mấy tháng, đã dám ở trước mặt Gia ta hô to gọi nhỏ, còn cái gì mà ‘đừng nói Phong Lãng, có là Hải Khiếu cũng không sợ’ gì gì đó, phì, ngươi chỉ biết dạy dỗ ra những thứ thủ hạ thế này à? Chỉ giỏi mang thêm phiền phức cho ta thôi!” Duẫn Long cười ha hả cất bước qua, giả mù sa mưa thỉnh tội, Duẫn Giám Phi vung tay lên, cả giận: “Mau qua đây dẫn hắn trở về, xuân hàn thế này vẫn không thể xem nhẹ được, đúng rồi, nhớ dạy dỗ hắn cho tốt, thuyền ta không thể để hắn lên được, có khi bản thân được một vài ngày tháng an nhàn đã là quá tốt.” Nói xong trừng mắt nhìn Minh Châu đang xem náo nhiệt bên cạnh nói: “Xem cái gì? Cũng muốn học theo phải không?” Minh Châu vội vàng biết điều, tiến lên bám lấy cánh tay hắn, cười duyên nói: “Gia, người ta nào dám đâu.” Vừa nói vừa dính vào cánh tay Duẫn Giám Phi, giống như không có xương, rời đi, sau khi đã đi xa lại quay về phía này, liếc mắt một cái. Dưới ánh trăng, trong đôi con ngươi kia lộ ý châm biếm hết sức rõ ràng. Hai ngày sau, Duẫn Giám Phi phân phó A Tam chuẩn bị động thân rời bến, trước khi đi còn gọi Duẫn Long tới hỏi: “Cái tên Vân La kia ra sao rồi? Ngươi rốt cuộc có thuyết phục hắn được không, nếu không, lão tổng quản nhà ngươi tự động về hưu luôn đi, ngay cả tư tưởng của hạ nhân cũng thuyết phục không thông, còn cần ngươi làm gì nữa hả?” Vừa dứt lời, Duẫn Long đã khổ sở đưa cái mặt già nua ra nói: “Hồi Gia, ngài tốt hơn hết là triệt luôn chức tổng quản của lão nô này đi, tiểu tử kia ngày thường nhìn thành thật, dễ khi dễ thế thôi, chứ kia đụng đến đúng điểm ấy ạ, quả thật là cái thứ cứng đầu chín trâu kéo cũng không nổi đâu. Đây là vì buổi tối hôm kia tập bơi, nên bị lạnh. Tuy biết bản thân năm nay không có hy vọng tập bơi ếch xong, nhưng lại nói với lão nô năm nay nhất định vẫn phải tập, mùa đông cũng không ngừng, ngài nói xem......” Hắn ngửa tay, tỏ vẻ chính mình cũng không có biện pháp. Duẫn Giám Phi tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng cái mũi Duẫn Long, mắng: “Ngu ngốc, lão hồ đồ, chín con trâu kéo không được, ngươi không biết dùng đến mười con trâu à?” Nói xong lại buông chân bước đi thong thả, nói: “Thế này thì phải làm sao? Tuy rằng nói là chủ tử ta sợ cái chân hỏng của hắn liên lụy đến chúng ta, nhưng nói cho cùng, phương diện này cũng bao hàm một chút hảo tâm, tốt xấu gì cũng đã lớn như thế, lại theo ta bán mạng ở trên thuyền......” Lời còn chưa xong, Đăng Lung đã từ hậu đường đi ra, cười nói: “Gia, mang hắn đi đi, người như thế chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đừng nhìn hắn hiện tại nói kiên cường thế, một tiểu dân bình thường làm gì đã được chứng kiến bộ mặt thật của thế gian này, mang hắn lên trên thuyền, để cho hắn âm thầm mà xem ẩu đả chân thương thực đao, mùa đông năm nay lại dẫn hắn trở về, bảo đảm đánh chết cũng không chịu đi cùng chúng ta nữa đâu.” Duẫn Giám Phi nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: “Đừng nói nữa, đây có thể xem là một biện pháp.” Nói xong quay qua Duẫn Long nói: “Được rồi, để hắn nhanh đi sắp xếp đồ đạc......” Cái chữ “đi” cuối cùng còn chưa nói ra, chợt thấy một bóng người đứng cạnh cửa khập khiễng chân, đi về phía tây viện, sắc mặt hắn nhất thời xanh mét, trừng Duẫn Long âm u nói: “Đây là người thành thật mà ngươi nói? Dễ khi dễ? Hắn ngay cả chuyện đứng cửa nghe lén cũng dám làm, tám phần là được chân truyền của ngươi, giả bộ thành thật có thừa, định gạt người hả?” Duẫn Long nhanh như chớp đi ra ngoài, vừa đi vừa ha ha cười nói: “Cám ơn Gia đã khích lệ, hy vọng sau khi Vân La lên thuyền sẽ không làm cho ngài thất vọng.” Không đợi Duẫn Giám Phi phát giận, hắn đã mau chân biến đi mất tiêu. Tóm lại sau một phen gây sức ép, Vân La rốt cuộc vẫn được mang đi, một hàng sáu người phân lên hai chiếc xe ngựa, mặc dạ phục, đi về phía tây hải của Cẩm Tú quốc. Duẫn Giám Phi ra tay thập phần hào phóng, mỗi lần đến khách điếm nghỉ trọ, nghiễm nhiên đều bao cả một sân rộng lớn của khách điếm, Vân La âm thầm nhìn, hắn là người xuất thân nghèo khổ, chỉ thấy như vậy quả thật quá mức xa xỉ lãng phí, nghĩ, nhất định phải tìm một cơ hội nào đó khuyên nhủ chủ tử sửa tật xấu này. Hắn vì nhìn A Tam cùng Duẫn Giám Phi ngày ngày đấu võ mồm, dần dần cũng hiểu được chủ nhân này kỳ thật là người mồm miệng độc địa nhưng lại rất tốt bụng, dễ mềm lòng, lá gan thành ra ngày càng lớn. Vừa vặn trải qua một ngày, chạng vạng đã tới một khu nhà Đại Thành trấn, Duẫn Giám Phi lại bao cả viện phía bắc của khách điếm, Vân La không thể nhịn được nữa, rồi lại cuối cùng chột dạ, suy nghĩ nửa ngày, thầm nghĩ người ta nói rượu tráng gan anh hùng, phải đi tìm tiểu nhị kêu một hai tán rượu trắng nhấp mấy ngụm, cứ thế lá gan to hơn, đi vào phòng ngoại của Duẫn Giám Phi, rồi lại cảm thấy muốn tiểu, nhìn thấy bên kia có phòng vệ sinh, hắn liền đi thẳng đến. Phòng vệ sinh này lại là nam nữ dùng chung, Vân La vào phòng nam, không đến nháy mắt đã kêu lên thảm thiết, chạy trối chết trốn thoát, vừa hay thì gặp Duẫn Giám Phi cũng đến giải quyết, đầu liền đâm thẳng vào ngực hắn. Thật hù cho đối phương nhảy dựng, vội đỡ, quát hỏi: “Có chuyện gì? Chẳng lẽ lại gặp phải quỷ?” Vừa định đi vào xem xét, lại bị Vân La nắm lấy góc áo, lắp bắp run run nói: “Gia...... Gia...... Ngàn vạn lần...... Không...... Không thể đi vào a.” Nói xong, thân thể kia còn run rẩy không thôi, xem ra là sợ đến mức không nhẹ, Duẫn Giám Phi nhìn ngó thế, không biết vì sao, liền kiềm không được một ý nghĩ – thương xót.