Trường Công

Chương 6

Đêm thâm trầm, trong Phi Ly sơn trang, Thưởng Hà đình, hai bóng người ẩn thân trong đêm tối, trong đó một người có con ngươi như hàn tinh đang chuyên chú nhìn xuống hồ nước trong đình. Tuy rằng đã là cuối xuân, nhưng hoa sen vẫn chưa nở, chỉ mới vươn ra vài chiếc lá tròn tròn không dài lắm, e dè xấu hổ mọc trong hồ. Dựa theo ánh trăng không mấy sáng rõ, mơ hồ có thể nhìn thấy trong hồ có một bóng đen đang đạp đạp trong nước. “Gia, có phải trộm không?” Thanh âm tuy rằng thấp trầm nhưng vẫn có vẻ yêu kiều, là Minh Châu. Sau khi hắn nhìn được một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được nghi hoặc trong lòng. Lại nghe Duẫn Giám Phi bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nói: “Trộm? Ngươi có từng nhìn thấy tên trộm nào chỉ biết có bơi chó thôi không? Hơn nữa đạp đạp cả buổi mà còn không lên bờ, trong nước thì trộm cái gì? Củ sen hả?” Vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm mang giọng cười: “Gia nói không sai, đó không phải trộm, mà chỉ có thể là đứa nhỏ muốn cùng Gia ra biển mà khổ luyện bơi ếch thôi.” Duẫn Giám Phi nhướng cao một bên mày: “Ô? Trong Phi Ly sơn trang còn có thể có người vì ta mà trung thành siêng năng như thế sao? Ta nhớ rõ thủ hạ của cái lão già nhà ngươi này đều là một đám sợ chết a, không phải là đồ lười không chịu hạ quyết tâm luyện bản lĩnh dưới nước, công phu trên thuyền, thì cũng là bọn chuột nhắt sợ phải chém giết đánh nhau, hừ hừ, trong đám gà hôi này lại tự nhiên xuất hiện một con đại tiên hạc thật sao?” Duẫn Long cười nói: “Gia, ngài không thể một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người được......” Không đợi nói xong, Duẫn Giám Phi đã không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là ai, đừng ép khéo nữa đi.” Nói xong lại nhìn về phía người còn đang ở trong nước vụng về quạt nước kia, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, không khỏi thất thanh nói: “Không phải là hắn chứ? Cái tên Vân La đó?” Duẫn Long ha hả nở nụ cười: “Gia ngài quả là người thành tinh, vừa đoán đã trúng, không phải hắn thì còn ai, để có thể cùng ngài lên thuyền, hắn vẫn chăm chỉ rèn luyện kỹ năng bơi, đáng tiếc chỉ bởi vấn đề về chân, tiến triển quả thật chậm chạp, kỳ thật với bộ dạng của hắn như vậy, có thể có tiến triển phải nói là không tệ......” Lời còn chưa nói xong, chợt thấy Duẫn Giám Phi nổi giận đùng đùng nói: “Hồ đồ hồ đồ, hắn hồ đồ ngươi cũng hồ đồ theo, chẳng lẽ ngươi không biết ta làm nghề gì hay sao? Cho dù kỹ năng bơi của hắn rất tốt, một khi đã đánh nhau, hắn làm sao có thể tự bảo vệ mình?” Nói xong cũng không chờ Duẫn Long giải thích, thế nhưng cởi áo khoác, đặt lên lan can của đình, nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, trên mặt hồ nước buổi đêm bắn tung lên mấy đóa bọt nước nho nhỏ, Duẫn Giám Phi không khác gì người cá, nhảy vào trong ao. Nước hồ vào cuối xuân vẫn lạnh như băng, Vân La để có thể theo Duẫn Giám Phi, bất quá là cắn răng chịu khổ là được thôi. Đang lúc rét lạnh đến phát run, chợt nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống nước, không đợi hắn quay đầu lại nhìn, chân ở dưới nước bỗng nhiên bị người ôm chặt lấy, nửa phần cũng không giãy giụa nổi. Hắn cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ đâu có nghe nói nơi này thường có thủy quỷ lui tới đâu, một bên vội vã giãy đạp, trong lúc lơ đãng, trên lưng đã trúng một quyền, chỉ thấy đau đến trước mắt vô vàn sao trời, một hơi không nín được, há mồm uống một hớp nước lớn, thân thể càng lúc càng chìm xuống. Đang lúc nghĩ lần này hẳn là chết chắc, không thể nghi ngờ thì chợt nghe “Rầm” một tiếng, chính là người đã ôm lấy chân hắn lại kéo hắn lên mặt nước, sau đó lên trên bờ. Vân La cả người đều bị làm cho hồ đồ, thình lình trên lưng bị người đó “Ba ba ba” dùng sức vỗ vài cái, hắn phun ra nước ao trong bụng, mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy Duẫn Giám Phi chỉ mặc một bộ áo đơn, đang xanh mét mặt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi chìm xuống đến đáy, còn muốn theo ta lên thuyền? Nói cho ngươi hay, có luyện thêm mười năm nữa cũng vô ích.” Lúc này đám Duẫn Long cùng Minh Châu đều đã xuống đến đình, nghe xong những lời này của Duẫn Giám Phi, Minh Châu nhịn không được che miệng mà cười. Vân La mặt trắng bệch, cũng không biết là vì rét lạnh hay là vì nguyên nhân khác. Nghe thấy tiếng cười của Minh Châu, hắn lại không còn nao núng như trước, ngẩng mặt lên phản bác nói: “Gia, Duẫn tổng quản đã nói, chỉ cần ta bơi ếch được, là có thể theo Gia lên thuyền.” Duẫn Giám Phi quát lên: “Bơi ếch? Ngươi nghe kia lão già kia lừa bịp ngươi à, ngươi có biết Gia ta làm nghề gì không? Nói thật cho ngươi biết, ta chính là đại hải tặc Phong Lãng, ngươi có biết Phong Lãng là gì không? Chính là đạo tặc, là kẻ cắp hoành hành trên biển đấy, thủ lĩnh vĩ đại thống nhất các nhóm hải tặc nhỏ, hừ, ngươi có biết ta cùng đám kia dưới tay hàng năm phải tiêu diệt bao nhiêu thuyền địch quốc bụng dạ khó lường không? Ngươi có biết mỗi một năm có bao nhiêu người chết dưới tay bọn ta không? Lại nữa ngươi có biết rằng hàng năm trong chúng ta có bao nhiêu người tới xuất thân từ những nơi xa lạ không? Ngươi bất quá chỉ là một tiểu dân bình thường, tội gì từ bỏ cuộc sống an nhàn trong Phi Ly sơn trang, không cần phải trải qua những ngày tháng nay bữa này nay bữa nọ chứ?” Sau khi nghe đến cái tên “Phong Lãng”, Vân La trong lòng không thể nói là không có một chút khiếp sợ. Ở Hải Lĩnh quốc*, tên của đại hải tặc Phong Lãng có thể nói rất nổi tiếng, dân gian có lời đồn đãi nói thân phận thật sự của hắn kỳ thật là hoàng tử, cho nên tuy rằng là hải tặc, nhưng trợ giúp quốc gia tiêu diệt cường đạo của địch quốc trên biển, bảo hộ quốc gia mình cùng thương thuyền nước khác lui tới, có thể nói, chỉ cần là người ở trên biển kiếm ăn thì đều sùng bái Phong Lãng như thần sống. Nhưng sau khi khiếp sợ, Vân La cũng rất mau khôi phục, bình tĩnh lại, quật cường nói: “Thế thì sao nào, đừng nói Gia là Phong Lãng, cho dù có là Hải Khiếu*, Vân La cũng quyết không thay đổi quyết định của chính mình, kỹ năng bơi cùng võ công đúng không? Vân La sẽ cố gắng, năm nay không được, thì sang năm, sang năm không được thì sang năm sau nữa, tâm chí Vân La đã quyết, sẽ không sửa đổi.” Lời hùng hồn vừa mới nói xong, một trận gió đêm thổi tới, hắn nhạy cảm rùng mình một cái, rồi ho khan không dứt. ————————————- * Hải Lĩnh quốc: nếu như đây là một quốc gia thì ta viết hoa, còn nếu không “hải lĩnh” cũng có nghĩa là quốc gia có núi dưới biển. * Hải Khiếu: biển gầm