Trường Cấp Ba Sơn Hải
Chương 106
Sau khi khai giảng vào đại học, là bắt đầu huấn luyện quân sự.
Sinh nhật của thầy giáo Tiểu Lâm cũng rất thầy giáo, vừa vặn là ngày nhà giáo, mà thời gian huấn luyện quân sự ở Bắc Đại được ghi rõ ràng trong lịch trình là phải đến giữa tháng chín mới kết thúc. Vì phòng ngừa bạn trai của mình đột ngột đột kích vào căn cứ quân sự vào ngày 10 tháng 9, Lâm Cạnh không thể không dặn dò mãi, tôi thật sự không để ý việc trì hoãn sinh nhật đến hai tuần, thậm chí một hai tháng cũng không có vấn đề gì, cậu ngàn vạn lần đừng chạy loạn khắp nơi.
“Xác định không cần tôi tới gặp cậu?” Quý Tinh Lăng gọi điện thoại dụ dỗ cây non vị thành niên, “Sinh nhật quan trọng như vậy, cậu thật sự phải ngủ cô đơn lạnh lẽo trong phòng túc xá 12 người, đắp chăn bông màu xanh, bồn cầu bị hỏng, dùng toilet cùng bồn nước công cộng, đáng thương đẫm nước mắt vượt qua một mình sao?”
Lâm Cạnh sửa kệ ở ký túc xá lại:“Nếu cậu dành sinh nhật mình cho tôi, điều kiện huấn luyện quân sự của tôi lập tức trở thành khách sạn năm sao sang trọng, được phủ trong lông ngỗng tơ lụa, bồn rửa mặt mạ vạng, lại một mình hưởng thụ phòng WC hai trăm mét vuông, tôi cũng không cự tuyệt, đến đây đi.”
“……”
Quý Tinh Lăng chạm vào giấy thông báo huấn luyện quân sự của Thần Đại, vẻ mặt đứng đắn nói: cậu nghe tôi nói, huấn luyện quân sự là một hình thức cơ bản của việc tiếp nhận giáo dục quốc phòng và thực hiện nghĩa vụ quân sự, đây là một phần quan trọng trong giáo dục của đại học, trợ giúp cậu phát triển đức trí thể mỹ toàn diện, không thể xa hoa như vậy.
Lâm Cạnh cười nhìn thoáng qua ngoài cửa: “Bạn cùng phòng kêu tôi đi ăn cơm, tôi đi trước, cậu ngoan ngoãn đi.”
“Được rồi, vậy huấn luyện quân sự xong thì nói sau.” Quý Tinh Lăng thỏa hiệp, “Cậu có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Cơ sở huấn luyện quân sự của Bắc Đại và Thần Đại một cái ở phía đông, một cái ở phía tây, hoàn cảnh cũng gian khổ như nhau. Mỗi ngày dậy sớm đi bộ tiến lên phía trước, bắn bia súng xạ kích thật, cùng ngày 10 tháng 9, vừa vặn đuổi kịp chuyến huấn luyện dã ngoại đi bộ 20 km, buổi tối trở lại nơi dừng chân, Lâm Cạnh đã kiệt sức, đeo tai nghe nằm trên giường, hơi thở mong manh: “Hôm nay tôi còn giúp người khác khiêng cái bao.”
Quý Tinh Lăng thử: “Tôi đến đó thăm cậu?”
“Ký túc xá của tôi có đến mười mấy người.” Lâm Cạnh thấp giọng, “Không cần, tôi và cậu trò chuyện là được.”
“Ngày kia bọn tôi cũng phải huấn luyện dã ngoại.” Quý Tinh Lăng đi ra khỏi phòng ký túc,“Huấn luyện của Thần Đại khá lỏng lẻo, hình như không mệt bằng bên cậu.”
Đèn lớn trên hành lang đã tắt, mấy nam sinh vừa rửa mặt xong đang đi qua, thuận miệng chào hỏi: “Tinh ca, sắp đến giờ rồi, không đi ngủ à?”
Giọng bọn họ không nhỏ, Lâm Cạnh ở đầu bên kia cũng nghe rõ ràng: “Bên cậu sắp tắt đèn?”
“Không, một lúc nữa.” Quý Tinh Lăng đi đến cuối hành lang, “Cậu ngủ đi, tôi bồi cậu.”
“Bị bắt được sẽ bị trừ điểm.”
“Tinh ca của cậu là người không biết nghĩ cho tập thể như vậy sao?”
Di động truyền đến thanh âm đã tự luyến lại còn chắc chắn, Lâm Cạnh lại nhớ tới năm lớp 11, Quý Tinh Lăng vì điểm lớp chạy tới chụp hình tuyên truyền cho đại hội thể thao, bật cười:“Vậy tôi ngủ trước, cậu nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Quý Tinh Lăng cúi đầu, cách một một chiếc điện thoại hôn một cái, “Sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Cạnh đem điện thoại nhét xuống dưới gối mình, bị câu “Sinh nhật vui vẻ” ngọt ngào này khiến cho chịu không được, chân mềm còn mệt hơn so với đi bộ 20 km. Cả người mệt mỏi mâu thuẫn với đại não não vô cùng thanh tỉnh, sau khi tắt đèn, cậu lại về ổ chăn mở điện thoại, nhìn khuôn mặt bạn trai siêu soái trên màn hình, mất ngủ cũng ngọt.
Huấn luyện quân sự của hai trường đều là nửa tháng, cơ mà Quý Tinh Lăng bởi vì đẹp trai đến kiêu ngạo quá phận, bản thân hắn còn rất cao, bởi vậy huấn luyện viên huấn luyện quân sự ngay từ đầu đã tuyển hắn vào huấn luyện đặc biệt, chỉ cần đến trường tham gia hai bài tập quân sự cho sinh viên đại học. Lâm Cạnh cũng có rất nhiều việc để làm, khi hai người cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi, có thời gian gặp mặt thì các con đường đã bắt đầu treo biểu ngữ “Chúc mừng ngày quốc khánh”.
Chiều thứ sáu, Lâm Cạnh vội vội vàng vàng từ trường học chạy ra, một bên nhìn xung quanh một bên hỏi: “Cậu ở đâu?”
“Bên phải phía trước, tôi thấy cậu rồi.” Quý Tinh Lăng nói, “Màu trắng xe, hai đèn flash.”
“Chính cậu lái xe tới?”
“Ừ.”
Lâm Cạnh không hỏi hắn mua xe lúc nào, bởi vì lần trước Hồ Mị Mị trong lúc nói chuyện đã vô ý oán giận một câu “Muốn vào trường đại học không cần quyên lầu”, thầy giáo Tiểu Lâm cũng Phật, cậu trước mắt đang tương đối để ý nếu bạn trai mình quá quá phận, lái một chiếc Bugatii Vernon nạm kim cương dừng ở cổng trường thì bản thân nên làm bộ lé mắt coi như không biết hay phải căng da đầu với ánh mắt chăm chú từ khắp mọi nơi leo lên xe.
Quý Tinh Lăng buồn bực: “Cậu xoay bên trái làm gì?”
“Không thấy xe cậu.” Lâm Cạnh dừng bước chân.
Quý Tinh Lăng không thể không ấn còi từ chiếc xe Polo nhỏ.
Lâm Cạnh đã đứng bên cạnh xe, hoảng sợ.
“……”
Quý Tinh Lăng thắt dây an toàn cho cậu “Tôi không phải đã nói cho cậu, màu trắng đèn flash đôi sao.”
Lâm Cạnh đúng sự thật trả lời:“Khoảng cách đi bộ chỉ mười phút có cái gì cần thiết để lái xe, tôi cho rằng cậu chủ yếu là vì khoe.” Ai sẽ nghĩ đến là như vậy một chiếc xe Polo nhỏ xinh xắn đơn giản như vậy.
Quý Tinh Lăng cười: “Đây là tôi mượn từ một người bạn, lát nữa không phải còn muốn đến siêu thị sao, gọi xe không tiện. Cậu thích xe gì, bằng không ngày mai chúng ta cùng đi xem, ngoại trừ Optimus Prime.”
“Xe thì thôi.” Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn, “Nếu ngày mai cậu rảnh, không bằng chúng ta mời đám Từ ca ăn một bữa?”
“Cũng được.” Quý Tinh Lăng đưa cho cậu một chai nước, “Cậu đặt chỗ đi, đúng rồi, danh sách mua sắm ở điện thoại cậu đúng không?”
“Ừm.” Lâm Cạnh lấy ra một tờ giấy, “Tôi đã in nó ra rồi, nồi chén muôi thau gạo mắm muối, nói ra khả năng cậu không tin, có cả ba loại xẻng, cũng không biết chúng ta có thể mua đúng hay không.”
Chung cư ở gần đó, dọn dẹp nhà đồ nội thất và thiết bị đã được mua đầy đủ, chỉ còn một ít đồ dùng sinh hoạt, Hồ Mị Mị ban đầu cũng tính mua đủ hết cho con trai, nhưng Quý Tinh Lăng ở phương diện này lại tương đối chấp nhất, thế nào cũng phải cùng thầy giáo Tiểu Lâm cũng nhau trải nghiệm niềm vui ở nhà, chỉ muốn một tờ danh sách.
Người trong siêu thị không ít, Quý Tinh Lăng đẩy xe mua hàng lớn, trơ mắt nhìn Lâm Cạnh bê một máy sữa đậu nành bỏ vào, nhịn không được nghi ngờ: “Cậu uống cái món này sao?”
“Tôi không uống, nhưng cô nhắc phải để cậu uống ít Coca lại, cho nên cần phải mua.” Lâm Cạnh gạch bỏ một dòng trên tờ giấy, “Còn có máy ép nước hoa quả.”
Một giờ sau, Quý Tinh Lăng bắt đầu hoài nghi cuộc đời, mẹ mình xuất phát từ mục đích gì để liệt kê danh sách này, rốt cuộc là muốn mua đồ cho mình hay muốn dọn siêu thị. Bất quá may mắn thầy giáo Tiểu Lâm đủ thông minh, trước khi mua sắm đã có thẻ hội viên, có thể được giao hàng miễn phí trong phạm vi 500 km trong vòng ba tiếng, đại thiếu gia không cần bi thảm trở thành cu li khiêng túi.
Thang máy “Đinh” một tiếng ngừng ở lầu tám của chung cư.
Đây là sự mở đầu chính thức cho cuộc sống chung sống của một cặp đôi trẻ, mặc kệ nghĩ như thế nào hẳn phải là siêu lãng mạn, nhưng với tình huống trong tay cả hai đang cầm chổi và đeo tạp dề chống dơ lúc này, không khí đằm thắm trong nhà không có nổi, đành phải song song từ bỏ ý tưởng không nên có, trầm mặc như đôi chồng chồng già mở cửa.
Quý Tinh Lăng một bên đổi dép lê một bên nói; “Thật không dám dấu diếm, chuyện này không giống như tôi tưởng.”
Lâm Cạnh mệt đến nằm xuống trên sô pha, ném cái bịch màu hồng trong tay xuống: “Cậu đã tưởng gì?”
“Chúng ta cùng nhau mua đồ, sau khi về nhà dọn xong thì cũng ăn bữa tối dưới ánh nến, tổ chứcsinh nhật bù cho cậu.”
Lâm Cạnh nghiêng đầu: “Nhưng hiện tại cậu khẳng định lười động.”
Quý Tinh Lăng đúng sự thật trả lời: “Tôi quả thật lười động, nhưng tôi có thể vì sinh nhật cậu mà cưỡng ép động.”
Thầy giáo Tiểu Lâm: Không, cậu không cần cưỡng ép động, chúng ta cứ nằm liệt như vậy cũng khá tốt!
Nửa giờ sau, nhân viên siêu thị đưa tới những hộp đồ lớn, phòng khách vốn không lớn bây giờ lại càng chật hẹp đến xoay người cũng khó khăn. Thế cho nên đại thiếu gia vừa dọn đến nhà mới chưa được một ngày đã bắt đầu nghĩ lại, bản thân lúc trước vì sao lại từ chối căn phòng 300 mét vuông của Lão Quý, bây giờ hối hận thì còn kịp không.
Lâm Cạnh kỳ thật cũng không muốn làm việc, nhưng bản năng khiết phích tuyệt đối không cho phép cậu ở căn phòng như cái kho hàng này, vì thế cầm điện thoại gọi KFC, sau khi ăn xong mạnh mẽ nhét chổi vào tay Quý Tinh Lăng: “Phòng khách cùng thư phòng để cậu, phòng ngủ cũng phòng bếp là tôi, cậu gọi điện thoại hỏi chung cư xem ném rác ở đâu, chúng ta tranh thủ trước 10 giờ dọn sạch.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Cậu vì sao lại đột nhiên như bị tiêm màu gà vậy.
Hai người đều không có kinh nghiệm làm việc nhà, mà may mắn trước đó đã có gì giúp việc dọn sơ qua, chỉ cần dọn lại đồ mua từ siêu thị, lại quét rác lau bàn là được. 11 giờ tối, Quý Tinh Lăng đem hộp và đống rác cuối cùng đi vứt, cả người đau nhức, sau khi về nhà liền nằm liệt trên sô pha:“Để tôi nghỉ một lúc, mệt chết.”
Lâm Cạnh hỏi: “Tôi với cậu xuống lầu mát xa?”
Quý Tinh Lăng nghe xong lập tức bị dọa, nhớ lại người khổng lồ Lâm Thao với chiêu mát xa chỉ thấy tàn ảnh của tay muốn đoạt mạng mình, lập tức dối trá cự tuyệt: Không được không được, mát xa lãng phí thời gian, chuyến này một đi một về, bù sinh nhật cho cậu quan trọng hơn, tôi lập tức đi tắm.
Phòng tắm cũng rất nhỏ, hai người thay phiên nhau đi tắm, Quý Tinh Lăng lại tủ lạnh lấy bánh kem, sau khi tắt đèn, ngọn nến sắc cam vàng tỏa sáng trong phòng, bốn phía yên tĩnh cuối cùng có một chút ôn nhu lãng mạn.
Lâm Cạnh nhắm mắt lại ước, Quý Tinh Lăng ngồi ở bên cạnh, một tay chống đầu nhìn cậu, nhịn không được dán người qua hôn hôn, lại thả trên bàn một cái hộp nhỏ: “Quà.”
Đóng gói màu đỏ sẫm, sau khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu trắng đơn giản, duới ánh đèn khúc xạ tia sáng rất nhẹ.
Quý Tinh Lăng cầm tay cậu, đeo vào ngón giữa, kích cỡ vừa vặn, mở miệng nói đầy hợp lí: “Đánh dấu để miễn cho có người mơ ước cậu.”
Lâm Cạnh nghĩ nghĩ: “Hẳn là tôi cũng phải đánh dấu cậu, ngày mai tôi đi mua một cái giống như vậy.”
“Không cần, tôi tự có.” Quý Tinh Lăng lấy một cái hộp tương đồng khác từ túi quần, đắc ý dào dạt tự khen bản thân, “Thế nào, có phải phi thường ngoan ngoãn tốt đẹp hay không, rất đáng giá để hôn một cái khen thưởng hay không?”
Lâm Cạnh cười đeo nhẫn cho hắn, sau đó dán cả người lại gần, ở cổ hắn dùng sức hôn ra một dấu hôn, rồi hôn lên đôi môi có vị ngọt kia.
Vừa điên vừa ngọt.
Là mùi hương bơ từ sinh nhật.Chú thích:
Xe polo:
//
<img alt="" data-cfsrc="https://x0.ifengimg.com/res/2020/ABBA54D1BF6DB20E4FF9AAE872D3ECF3AFB8ABF3_size77_w640_h480.jpeg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://x0.ifengimg.com/res/2020/ABBA54D1BF6DB20E4FF9AAE872D3ECF3AFB8ABF3_size77_w640_h480.jpeg" data-pagespeed-url-hash=519818639 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Bugatii Vernon
<img alt="" src="https://vcdn1-vnexpress.vnecdn.net/2018/12/14/bugattiveyron3-1544759952-1544-5552-9213-1544760289.png&q=100&dpr=1&fit=crop&s=BKLteE2RNYyRHTu95QT9vg" data-pagespeed-url-hash=4292063567 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
32 chương
1284 chương
14 chương
229 chương
7 chương