Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Chương 144 : Đại Kết Cục (Thượng)

"A, đau chết!!!" Mạnh Tĩnh Nghiên đau đớn đỡ eo mình, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó. Ngay sau đó từng cơn đau ập tới, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên ngày cả ngồi chồm hổm cũng không có hơi sức, liền chới với ngã người ra phía sau. Giờ phút này, có hối hận việc hôm nay đáng lẽ không nên ra ngoài cũng đã muộn, nếu như không ra ngoài, chắn chắn sẽ không gặp Thành Trạm Vũ, hắn sẽ không vì mình xảy ra tai nạn xe cộ, cũng sẽ không khiến cho mình động Thai Khí đến bể nước ối hiện tại liền muốn sinh a a a a a! Tiếng thét chói tai của Mạnh Tĩnh Nghiên đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người đây, lại nhìn thấy thanh niên vốn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích lại từ dưới đất bật dậy, ôm lấy cô gái bụng bự, chạy như bay. Lúc đầu khi Mạnh Tĩnh Nghiên lựa chọn ở phòng thì đầu tiên đã cân nhắc đến chuyện nơi ở nhất định phải gần bệnh viện. Nên hiện tại chỗ của cô cách bệnh viện không bao xa, bởi vì mới vừa rồi xe tải va chạm với xe Mercedes làm cho giao thông gần đó bị tê liệt, không thể chạy xe được, chờ xe cứu thương tới đây đã quá muộn, Thành Trạm Vũ ôm Mạnh Tĩnh Nghiên chạy như điên, trong lòng thì thầm cầu nguyện, Nghiên Nghiên ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, chỉ cần mẹ con bọn họ bình an, cho dù mình tổn mười năm tuổi thọ cũng đồng ý! Chiếc quần rộng thùng thình quần đã bị nước ối thấm ướt dính sát vào chân, bụng lại co rút đau đớn từng cơn, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên chịu nổi đỏ cả mặt, ôm chặt cổ Thành Trạm Vũ, cắn chặc hàm răng, hận hận mắng: "Thành Trạm Vũ, ngươi lại dám gạt ta!!!" Thành Trạm Vũ lúc này chỉ lo nhìn tên bệnh viện ở đằng trước, ở cách đó không xa, ôm Mạnh Tĩnh Nghiên chạy như bay, vốn Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không nặng, nhưng do có con nên trở nên đẫy đà hơn rất nhiều, dù sao cũng phải 130~140 cân, ẳm nặng chạy nhanh, Thành Trạm Vũ toàn dựa vào ý chí mà chống đỡ, nếu có bị rút giận, cũng chẳng thể nào nói ra lời nổi. Vì vậy không thể phân tâm mà giải thích được với cô vợ nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên được, hắn không nói lời nào, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nghĩ, im lặng như vậy, chính là chột dạ! Cố nén đau đớn dưới bụng, sau đó liền lớn tiếng mắng tiếp: "Thành Trạm Vũ ngươi đi chết đi! Ta còn tưởng ngươi suýt chút nữa đã chết! Tim muốn nhảy ra ngoài! Mẹ nó, tới lúc này ngươi còn có ý định gạt ta! A a a a, đau chết mất! Nếu là ta cùng đứa bé xảy ra chuyện gì, ta có là làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!" Người bình thường ở thời điểm này đã sớm đau đến chết đi sống lại, mà Mạnh Tĩnh Nghiên lại không giống như vậy, cho đến bây giờ vẫn có tinh lực chửi mắng. Xem ra dì Liêu đã chăm sóc cô không tệ, sinh long hoạt hổ. Vào bệnh viện, liền nhìn thầy giường bệnh có bánh xe ở dưới... lập tức đặt Mạnh Tĩnh Nghiên leen trên giường bệnh, kêu y tá tới đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên vào phòng giải phẩu khoa phụ sản. Thành Trạm Vũ cũng muốn đi theo vào, nhưng lại bị y tá cản lại, bởi vì hắn cần nộp phí giải phẫu đồng thời ký tên đồng ý giải phẫu cho Mạnh Tĩnh Nghiên. Cho dù đã vào phòng giải phẩu, cửa chính phòng giải phẫu đã đóng lại, vẫn có thể nghe tiếng Mạnh Tĩnh Nghiên mắng chửi mình ở bên tai. 14967626 Làm cho Thành Trạm Vũ lo lắng nhịn được cười khổ, từ khi Nghiên Nghiên ba tuổi, hắn đã ở bên người cô rồi, chưa từng gặp cô kích động đến như thế? Đừng nói giống như đàn bà chanh chua đang ở ngoài đường la mắng, lại còn liên tục chửi thô tục, mắng những từ thô tục đó giờ chưa từng nói qua. Xem ra, hiện tại hắn đã chọc cho Nghiên Nghiên giận thật rồi. Có trời mới biết, hắn chẳng hề nghĩ đến sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy nha. Bị xe đụng vào là thật, hắn liền theo quán tính lộn mấy vòng trên mặt đất nhằm giảm bớt tổn thương từ cú tôn nặng đó, mà cái răng rơi ra trên đường cũng là thật, thật sự là có bị thương a! 10nlk. Nhưng bất quá chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không bị nội thương, từ chuyện hắn có thể chạy có thể nhảy mà nói, thân thể các linh kiện vẫn vận hành còn rất bình thường, hẳn không có gì đáng ngại. Chỉ là lúc đó hắn cũng không biết tại sao lại nghĩ ra ý niệm đó, mắt nhắm lại, giả bộ hôn mê bất tỉnh, muốn nhìn phản ứng của Nghiên Nghiên một chút. Hắn chỉ muốn kích thích cô bé lúc nào cũng muốn bỏ trốn này, bởi vì hắn không muốn cứ phải trốn tránh không được gặp cô như vậy nữa! Khi hắn ở trạng thái ‘ vô ý thức ’, chỉ nghe Nghiên Nghiên khóc, nói gì hối hận, chỉ cần hắn tỉnh lại, sẽ không trốn tránh nữa. Khi đó, trái tim nhỏ của Thành Trạm Vũ đập thật mạnh, vui mừng đến tột đỉnh, tâm trạng so với trúng năm trăm vạn còn tốt hơn. Bắp thịt trên mặt cũng không nghe lời nói, rõ ràng là nghiêm mặt giả bộ hôn mê, nhưng khóe miệng cũng không phối hợp, cứng rắn kéo lên trên mười mấy độ. Cũng do lúc đó Mạnh Tĩnh Nghiên đang sợ hãi, cộng thêm nước mắt đã che đi tầm mắt, nên lúc đó mới không phát hiện. Lẽ ra lúc đo Thành Trạm Vũ từ từ tốt lên, từ dưới đất đứng lên, hai người ôm nhau một cái, đó sẽ là kết cục Đại Đoàn Viên. Nhưng thỉnh thoảng Thành Trạm Vũ cũng sẽ như một đứa trẻ chưa lớn! Hắn nghĩ sau này sẽ không có cơ hội nghe được lời tỏ tình của Nghiên Nghiên, hắn muốn nghe thêm mấy câu, muốn cho Nghiên Nghiên bày tỏ quyết tâm hơn một chút, thí dụ như, nói cô đã sớm yêu mình, không thể rời khỏi mình. Chỉ cần hắn tỉnh lại, về sau cô, mình và đứa bé một nhà ba người sẽ hạnh ở chung một chỗ. Nếu có thể hôn một cái lên trên mặt hắn vậy thì càng tốt hơn, hắn sẽ giống như là mỹ nhân được hoàng tử hôn mới có tỉnh dậy, sau đó sẽ nhìn thấy vẻ mặt Nghiên Nghiên vui mừng đến khóc. Lẽ ra Thành Trạm Vũ rất thành thục ổn trọng, theo tính tình của hắn đương nhiên sẽ không làm được chuyện như vậy. Có một câu nói rất đúng, “Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong.” (Nếu không ở trong trầm mặc mà bạo phát, thì sẽ ở trong trầm mặc mà diệt vong). Bị Mạnh Tĩnh Nghiên nô dịch, cưỡng bức lao động, chèn ép lại không cho danh phận mấy chục năm, Thành Trạm Vũ rốt cuộc trong sự trầm mặc bạo phát rồi. Ai biết khó được bạo phát một lần, liền xảy ra chuyện như vậy, thật là muốn chết! Nộp phí giải phẫu phí xong, ký xong đơn đồng ý giải phẫu, trước tiên Thành Trạm Vũ liền gọi điện thoại cho ba Mạnh mẹ Mạnh. Đó giờ ba Mạnh đã nhìn Thành Trạm Vũ vô cùng không vừa mắt, nhưng hai vị lão nhân gia vừa nghe có tin tức của con gái mình, còn là đang ở trong bệnh viện chuẩn bị sanh, nào còn có tâm trạng mắng Thành Trạm Vũ chứ? Liền chạy xe như bay đến bệnh viện. Thành Trạm Vũ thấp thỏm đứng ở cửa phòng mổ, nhìn đèn giải phẫu đang sáng, trong lòng không thể nào bình tĩnh được. Kề sát lỗ tai vào cửa phòng giải phẫu, liền có thể nghe rõ ràng tiếng kêu đau cùng mắng chửi của Nghiên Nghiên ở bên trong —— "A a a a a, Thành Trạm Vũ! Ta sẽ không tha thứ ngươi! Aaa, đau chết mất! Ngươi đi chết đi, đi chết đi! Chết cũng không có người nào quản ngươi, không ai rơi nước mắt cho ngươi! A a a a a! Ta không sinh nữa, không sinh nữa!" Thường nói khi phụ nữ sanh con là đau nhất trên đời. Có người nói sanh con là đau cấp mười, cho dù Mạnh Tĩnh Nghiên có tâm chí kiên định, cũng đau đến không chịu nổi, hận thể chào hỏi với đứa bé, nếu bữa nay muốn ra, thì nhanh chống chui ra đi tại sao cứ trì quản lâu như. Bác sĩ không ngừng an ủi Mạnh Tĩnh Nghiên, khuyên cô đừng la lớn như vậy, bảo tồn thể lực, hiện tại chưa mở được 1 ngón tay, chuyện sinh đứa bé ra vẫn còn sớm. Phải bảo tồn thể lực, vì Bảo Bảo có thể ra đời khỏe mạnh mà chuẩn bị. Còn muốn Mạnh Tĩnh Nghiên xuống giường bệnh đi vòng vòng, tốt nhất là ăn một chút gì. Nhưng bây giờ Mạnh Tĩnh Nghiên làm sao có thể nghe lọt những lời này của bác sĩ chứ, chỉ biết mù quáng kêu to, bác sĩ nói gì cũng không có tác dụng. Thành Trạm Vũ ở bên ngoài cũng gấp không chịu nổi, Mạnh Tĩnh Nghiên bị đau, hắn còn đau hơn so với Mạnh Tĩnh Nghiên. Hận không thể thay thế cô sinh đứa nhỏ này! Gần mười phút, cha Mạnh cùng mẹ Mạnh liền chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Thành Trạm Vũ, cũng chỉ là gật đầu một cái, không có hành động gì quá khích. Chủ yếu là lo lắng cho con gái, lại nhìn thấy mặt Thành Trạm Vũ đầy râu, hết sức tiều tụy, quần áo trên người đầy bùn đất, đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm phòng giải phẩu hận không thể nhìn thấu qua nó, bộ dáng đầy tội nghiệp, nên cũng không hứng thú đánh hắn mắng hắn nữa. Ba Mạnh từng nói muốn đánh gãy chân hắn, nhừng giờ phút này cũng không có tâm trạng ra tay. "Nghiên Nghiên như thế nào?" Làm mẹ đau lòng nhất là con gái, có thể do giường Mạnh Tĩnh Nghiên nằm sanh rất gần cửa, nên có thể nghe tiếng la mắng của cô, càng làm cho hai vị lão nhân thêm nóng lòng. "Không biết, đã đưa vào hơn 20 phút rồi, tại sao vẫn chưa ra!" Mẹ Mạnh ngẩn ra, sanh con là một đại công trình, sanh có nhanh đi nữa, thì từ lúc đau bụng sinh đến khi sanh cũng một ngày một đêm, cho dù có nhanh hơn nữa, 20" làm sao mà sinh xong được chứ? Nam nhân này a, đúng là chưa thành thục. Nhưng mà, nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, đúng là không có gì quan trọng hơn so với con mình rồi. "Ba, mẹ, ta muốn đi vào với Nghiên Nghiên!" Ba mẹ? Choáng nha! Đổi cách xưng hô rất nhanh đi! Ba Mạnh thật muốn nhân lúc này thanh toán hết mọi chuyện với tên tiểu tử này, nhưng lại bị vợ mình ngăn lại. Giận dữ ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, lúc này, còn chấp nhất những chuyện này có lợi ích gì chứ? Trong khoảng thời gian con giá mất tích làm sao hắn không nhận ra được? Chuyện của bọn nhỏ, người lớn bọn họ không quản được. May là con gái thông minh, không đi xa, trốn ở gần đây, nếu không dù bọn họ có thêm cánh cũng không thể trong mười mấy hai mươi phút ngắn ngủn đã chạy đến bên cạnh con bé được! Mẹ Mạnh lập tức tìm bác sĩ cùng y tá an bài cho Thành Trạm Vũ đi trừ độc mặc đồ khử trùng, cho hắn vào phòng giải phẩu bồi sinh. Hiện tại cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần mẹ con đều an, là tốt hơn bất cứ chuyện gì. Cha Mạnh trong lòng khó chịu, không muốn, nhưng bị mẹ Mạnh trừng liền tắt lửa, khó chịu ngồi xuống ghế trước phòng giải phẫu. Hắn tân tân khổ khổ dưỡng dục bảo bối 17 năm nha, lại bị bị nam nhân khác cướp đi như vậy! Làm sao mà chịu nổi! Dĩ nhiên, tâm trạng này của ba Mạnh cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của đại cục, Thành Trạm Vũ thuận lợi đi vào phòng giải phẩu, liền nghe tiếng mắng chửi trong phòng giải phẫu phát ra lớn hơn, còn có như khóc như kể tiếng gào tiếng kêu đầy đau đớn, hiển nhiên, Thành Trạm Vũ tiến vào làm cho tâm trạng của Mạnh Tĩnh Nghiên bộc phát đến cao điểm. Hai tay Ba Mạnh mẹ Mạnh cầm chặt với nhau ngồi chung một chỗ, khẩn trương nhìn vào phòng phẫu thuật, nếu không phải đồng hồ ba Mạnh tí tách chạy từng giây một, thời gian giống như là đang dừng lại. "Thành Trạm Vũ, ta hận ngươi!!! Cút đi! Đừng cho tôi gặp được ngươi!!!" Kèm theo tiếng thét cùng tiếng mắng chửi của Mạnh Tĩnh Nghiên, là một tiếng trẻ con khóc lớn, nghe được tiếng khóc. Ba Mạnh mẹ Mạnh đồng thời đứng lên, kích động nhìn chằm chằm phòng phẩu thuật, rốt cuộc cũng sinh! Nhà họ Mạnh bọn họ, đã có hậu! Bọn họ đã làm ông bà rồi, bé con năm đó chỉ biết làm nũng, hôm nay cũng đã làm mẹ!