Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi
Chương 131 : Nên Làm Sao Cứu Nó Đây, Gia Đình Của Mình
Editor: Á bì
Về tới nhà, lúc cởi giày thì nhìn thấy hai đôi giày mà ba mẹ mang lúc sáng khi đi làm đang nằm trên kệ để giày, xem ra hai người đã tan tầm về nhà rồi.
Ung dung thay đổi dép lê, nhanh tay nhanh chân bình tĩnh đi vào trong nhà, muốn xem ba mẹ đang làm gì. Cửa bếp, dán tai lên cửa có thể nghe thấy tiếng xào rau nữa đấy. Mở hé cửa ra, thì thấy mẹ đang đứng rửa rau và xào rau rất lưu loát.
Từ biểu cảm trên mặt không thấy tâm tình của mẹ như thế nào, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng có mùi vị gì, cuối cùng mẹ có biết chuyện về Tiêu Vũ Nam hay không? Cũng đều tại cô, nếu cô không có giới thiệu Tiêu Vũ Nam cho ba, cũng sẽ không...
Tiếng máy hút khói và tiếng xào rau quá lớn, đóng cửa lại để chận âm thanh, mẹ Mạnh không phát hiện con gái trốn phía sau đang lén quan sát mình, tự nhiên múc từ trong nồi ra một bát canh thịt bò, nghĩ tới gần đây cổ họng của Mạnh Tĩnh Nghiên có chút không tốt, không thể ăn mặn được.
Mở cửa phòng ngủ của ba mẹ ra, bên trong không có ai hết, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng lại, rồi đi đến thư phòng. Lúc mới mở cửa ra thì cô nhìn thấy ba mình đang nhíu mày với một đống văn kiện ở đối diện, tiếng mở cửa đã quấy rầy ông, chẳng qua mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con gái mới về, mày đang nhíu cũng buông lỏng ra.
"Tan học rồi à? Sao hôm nay về trễ vậy con?"
"Dạ, con qua trường của Thuỵ Tuyết rủ cậu ấy đi chơi ạ." Không biết có phải đạo hạnh của mình quá thấp, hay là đại nhân này khó gạt, từ trên mặt ba cô không nhìn ra chút cảm xúc nào, cúi đầu ấp úng nói, "Hôm nay cô giáo cho rất nhiều bài tập, con về phòng làm đây ạ."
"Ừ." Ba Mạnh gật đầu.
Mạnh Tĩnh Nghiên quay người lại, trở về phòng, lại bị ba gọi lại. Mạnh Tĩnh Nghiên quay đầu lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn ông--
"Cứ làm theo khả năng là được, nếu bài tập làm không được thì không sao hết, nếu cô giáo có nói gì thì bảo cô ấy tới tìm ba! Chúng ta nên ngủ thật tốt, chú ý tới sức khoẻ, không được thức khuya có biết không?"
Ba Mạnh mới nói xong, dường như con gái nhỏ nhà họ Mạnh thở dài nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện ý cười, liên tục cam đoan với ba mình, nhất định sẽ chú ý sức khoẻ, sẽ lập ra thời khoá biểu về thời gian học tập thật hợp lý. Còn có trong thời gian một năm, cô sẽ duy trì như thế này, cũng sẽ giúp cô thi đậu vào một trường đại học lớn với loại bằng tốt, cũng không tạo áp lực lớn cho mình.
Đi về phòng ngồi ngốc một lát, mẹ liền kêu cô xuống ăn cơm.
Chắc ba mẹ đã nói chuyện với nhau, mẹ cô ở trên bàn cơm cũng liên tục dặn dò cô, đừng có vì học hành mà không chú ý tới sức khoẻ. Giống như con nhà ai đó của đồng nghiệp của mẹ, mỗi ngày học tới nửa đêm mới chịu đi ngủ, tuổi còn trẻ mà mỗi ngày đã bị rụng tóc rồi. Thân thể mà suy yếu, sau này có kiếm nhiều tiền thì có ích gì đâu chứ?
Ba mẹ hình như đã thông đồng với nhau tốt lắm rồi nên cứ dặn đi dặn lại, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng cảm thấy mất bình tĩnh tí nào, trong ánh mắt cũng đầy quang mang, sợ để lộ tâm tình của mình nên cứ cúi đầu ăn cơm. Làm cho ba mẹ Mạnh chuyển mắt nhìn nhau, có phải lời nói hôm nay quá nặng hay không? Hay là con gái đã gặp chuyện gì ở trường rồi?
"Đừng lo lắng Nghiên Nghiên, chờ con thi vào cao đẳng, cứ tới chỗ cô Hách ở bên kia bồi bổ một khoá, để cho cô Hách ra đề cho con, chắc sẽ không có chuyện gì. Đừng có tạo áp lức quá lớn cho bản thân, biết không con?"
Biết rõ bản thân nói có chút không bình thường, dễ làm cho đứa nhỏ tạo ra cái tính ăn không ngồi rồi, nhưng mẹ Mạnh vẫn cắn răng nói ra. Chính bản thân bà cũng làm trong ngành giáo dục, thấy rất nhiều học sinh cấp ba học tới mức mặt trắng bệch, ban đêm cũng học ban ngày cũng học, hận không thể bẻ đôi một phút, làm sao bà có thể cam lòng khi con gái mình cũng như vậy chứ?
May là Mạnh Tĩnh Nghiên cũng là một đứa nhỏ thông minh, có thể hiểu cho tấm lòng của mẹ. Không có ai quan tâm cô như ba mẹ của cô đâu!
Lạch cạch, đũa rơi xuống đất, Mạnh Tĩnh Nghiên khom người nhặt lên, thừa dịp lúc đó lấy mu bàn tay lau khoé mắt, không tự chủ được mà nước mắt đã rơi.
Ăn xong cơm chiều, mẹ cũng không bảo cô đi rửa bát, kêu cô về phòng nghỉ đi. Còn bảo cô nếu có học không vào, thì gọi điện tán gẫu với bạn cũng được. Nói tóm lại, cũng tại tâm trạng mấy ngày trước của cô không thích hợp nên làm cho ba mẹ cảm thấy cô có chỗ không đúng. Nhưng mà mấy đứa nhỏ đến tuổi dậy thì trong lòng có tâm sự cũng không muốn nói với ba mẹ, vậy thì tâm sự với bạn cũng được, để cho Thuỵ Tuyết khuyên giải cô chứ sao.
Chờ hai người nhỏ tâm sự cho đã xong, bọn họ sẽ lén nói bóng nói gió với Nghê Thuỵ Tuyết để xem thử Nghiên Nghiên có chuyện gì.
Mặc kệ là ba Mạnh, người đầu sỏ gây nên, hay là mẹ Mạnh vẫn không biết gì, ai cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ đụng phải người muốn đào góc tường nhà ba cô, hơn nữa người này lại cố tình là Tiêu Vũ Nam. Đối với người này, cô thật sự thấy rất phức tạp. Có cảm giác thống hận đối với cô ta, người muốn phá hoại gia đình của mình, và cảm giác áy náy tự trách khi đã giới cô ta với ba mình.
Nằm lên giường, trước mặt đặt bài tập hơn mười trang nhưng không có tâm trạng muốn viết, chuyện như vậy tự nhiên cô cũng sẽ không gọi điện cho Nghê Thuỵ Tuyết xin ý kiến của cậu ấy, chỉ có thể buồn bực để ở trong lòng, tự mình lén đi điều tra.
Đột nhiên cô như một con cá chép nhảy bật dậy từ trên giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cuốn album thật dày. Cảm động vuốt ve bìa của nó, mở từng trang ra, lật xem tất cả những kỷ niệm mà nhà bọn họ đã từng trải qua.
Hình đám cưới của ba mẹ, chỉ là hình trắng đen, nhưng trên mặt hai người vẫn duy trì bộ dáng nghiêm túc, ngồi vai kề vai, ngay cả một chút tiếp xúc tay chân cũng không có. Ôi, đây chính là hình cưới vào niên đại trước!
Nhưng nếu như cẩn thận nhìn kỹ, cũng không khó nhận ra trên mặt ba vẫn mang theo sự vui mừng rất khó che giấu, lúc còn trẻ ánh mắt của mẹ nhìn máy ảnh có chút rụt rè, một đôi trời định, một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lật tới sau này, còn có hình chụp một trăm ngày tuổi của cô. Khi đó bản thân thật sự là một cô bé đáng yêu, thịt mũm mĩm cả khúc. Miệng thì hé mở, le đầu lưỡi, không biết lúc đó cô đang muốn nói cái gì?
Tay cô dừng lại ở tấm hình chụp sinh nhật ba tuổi của cô, nhìn thấy khuôn mặt một nhà ba người của mình. Ba mẹ còn trẻ cùng với bản thân mình lúc nhỏ, trên mặt ba người đều hiện lên sự hạnh phúc. Lòng tin của Mạnh Tĩnh Nghiên càng vững chắc hơn, dù như thế nào, nhất định phải bảo vệ nhà của mình! Ngôi nhà có ba và có mẹ!
Từ ngày đó trở đi, bạn học nhỏ nhà họ Mạnh cứ tới giờ tan học là sẽ đi tới xe buýt công cộng đi siêu thị nằm vùng. Vì hạnh phúc hài hoà của nhà mình, cũng chẳng quan tâm giờ tan tầm, tan học trên xe buýt Cao Phong Kỳ chật chội đông người, chen lấn mười ngày nửa tháng, dĩ nhiên cũng đã luyện ra sự chai lỳ.
Ngẫu nhiên cũng sẽ tự giễu nghĩ tới, người xưa nói trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho ai đó, tất nhiên trước đó phải làm tôi luyện tâm trí, khiến gân cốt họ mệt nhọc, khiến thể xác họ đói khát, khiến thân thể họ chịu sự nghèo túng, mọi việc đều không thuận lợi, cho nên mình cần phải có tính nhẫn nại, bằng chút sức này thì không được. Đời này cô xem như cũng là một cô gái nhà giàu thế hệ thứ hai, ngồi xe công cộng, có tính là làm cho gân cốt mệt nhọc hay không?
Ngoại trừ cái mệt nhọc gân cốt này, Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng thu hoạch được gì cả.
Gần đây, ba Mạnh có một dây chuyền siêu thị trên khắp thành phố, hơn mười cái siêu thị, hàng tháng ông sẽ đi thị sát chúng, có cái siêu thị một tháng ông đi tới ba bốn lần, lại không có cố định thời gian, xác suất Mạnh Tĩnh Nghiên gặp ba cô là rất nhỏ.
Thứ hai, mỗi lần cô tới văn phòng của ba để bắt người, Tiêu Vũ Nam vẫn luôn bình tĩnh và tự nhiên chào hỏi cô, cố gắng lén lấy lòng cô.
Thật ra Tiêu Vũ Nam là một người rất sắc sảo, nói chuyện rất có kỹ thuật, mặc kệ là ai, nói chuyện cùng cô ta đều cảm thấy rất thoải mái. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Mạnh Tĩnh Nghiên không biết tâm tư của cô ta, muốn cướp ba của cô đi. Có một số người chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiếp xúc thân mật được. Ví dụ như kiếp trước của cô, cô ta sẽ là kiểu người mà Mạnh Tĩnh Nghiên rất thưởng thức, có năng lực, có thủ đoạn. Mà bây giờ Mạnh Tĩnh Nghiên thật sự rất xem thường loại người như cô ta.
Rõ ràng tuổi tác gần với cô, nhưng lại muốn lãng phí bản thân, lại đi làm cái loại chuyện trơ trẽn như vậy, hừ. Hơn nữa ba cô cũng đã hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, so với cô ta cũng đã lớn hơn cả hai con giáp!
Có thể trách cô không cho cô ta sắc mặt tốt sao?
Nhất là mỗi lần cô tới văn phòng chờ ba, lúc nào cũng thấy được một cái hộp cơm đầy màu sắc đặt ở trên bàn chứa đầy tài liệu của ba. Thứ bảy cô chỉ có một khoá vào buổi sáng, chờ tới giữa trưa tan học cô đi qua siêu thị, lấy tay sờ hộp đựng cơm, vẫn còn nóng. Thật là có tâm mà!
Lần đó khi cô trốn dưới gầm bàn nghe lén, Tiêu Vũ Nam đang nói chuyện với một người phụ nữ làm việc tại siêu thị. Dựa theo giọng nói để phán đoán, hẳn là phòng PR, bộ dạng cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng cách trang điểm lại không phải tầm thường, che giấu phần lớn các khuyết điểm, thay đổi hình dạng rất thành công. Nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cô ta cũng không phải là một người phụ nữ an phận, hay có lẽ cô đã bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu quá nhiều?
Bước vào tháng chín, thời tiết cũng bắt đầu có chút mát mẻ, gió nhẹ thổi lên người cảm thấy cực kỳ mát. Năm ngoái, Mạnh Tĩnh Nghiên thích nhất là nhiệt độ của tháng chín, không lạnh cũng không nóng. Nhưng năm nay, trong lòng có chút tâm sự, rầu rĩ không vui, mới một tháng mà gầy tới tận năm ký.
Mẹ Mạnh nhìn thấy thật sự rất đau lòng, còn tưởng cô bị áp lực học tập quá lớn, mỗi ngày đều dặn cô không nên tạo áp lực cho bản thân quá nhiều, cho dù có rớt cao đẳng, trong nhà cũng sẽ nghĩ biện pháp cho cô vào trường học lớn. Ánh mắt quan tâm của mẹ lại làm cho lòng cô không cảm thấy được mùi vị gì, cũng không biết làm sao để nói chuyện với mẹ. Mỗi ngày chờ mẹ cằn nhằn xong, chính là lúc cô cảm thấy khổ sở nhất.
Trong lòng cô không tốt, ba mẹ Mạnh cũng theo cô cảm thấy lo lắng và sốt ruột. Nhất là lúc ở trên bàn cơm, vốn đã ăn ít, giờ đã ăn vào lại cảm thấy ghê tởm muốn ói ra, làm cho ba mẹ cô muốn bấm 120 đưa cô vào bệnh viện.
Chỉ có mình cô biết, căn bệnh này của cô chính là kỳ lạ, con gái ở thời xưa cũng thường có chứng bệnh này ---trầm cảm.
Nói thế nào cũng không chịu theo ba mẹ đi khám bệnh, cứ kiên trì nói ở nhà nghỉ chút là tốt thôi. Ba mẹ Mạnh không thể nào lay chuyển được bảo bối nhà mình, nên đành phải đồng ý. Nhưng giờ tan làm của mẹ Mạnh lại càng ngày càng sớm, còn tranh thủ đi nhà sách mua thêm hai quyển sách dạy nấu ăn, ở nhà cố gắng làm thêm món ăn mới cho con gái quái lạ của mình, cũng chỉ muốn dỗ cô ăn nhiều một chút.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không muốn ba mẹ lo lắng quá nhiều, nên mỗi ngày đều buộc bản thân mình ăn nhiều một chút. Một tháng qua, ngoại trừ cái bụng được ăn nhiều nên có chút thịt, những bộ phận khác trên thân thể thì gầy một chút, tinh thần cũng không được tốt như trước, lúc nào cũng thấy mệt mỏi, cũng bị cô giáo tìm vài lần để nói chuyện. Xem ra, một ngày cô còn chưa giải quyết xong chuyện của ba, thì cô chẳng thể nào buông xuống được dù là một ngày.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
400 chương
81 chương
104 chương
98 chương
63 chương
6 chương