Khi kí túc xá 408 tất cả mọi người đi tới tầng hai của căn tin, Mạc Nham và Thiệu Tuấn đã ngồi ở kia chờ. Bàn ngay cạnh cầu thang, bốn người vừa lên tới liền nhìn thấy hai người đã ngồi ở đó. Trịnh Ninh là người có quan hệ rõ ràng nhất, không có gì cố kỵ, vừa thấy người là vui vẻ, “ Chào huấn luyện viên, học trưởng.” Bữa cơm này là Mạc Nham mời, tự nhiên tinh thần tràn đầy, bày ra tư thế ông chủ, “ Đều đến cả rồi, trước gọi món ăn đi.” Thiệu Tuấn từ mới vừa bắt đầu cho đến bây giờ thuỷ chung chưa nói câu nào, chỉ hé miệng cười xem như chào hỏi. Thực đơn được truyền một đợt, tất cả mọi người gọi đồ ăn. Rồi sau đó là thời gian ăn. “ Thiệu Tuấn, nghe nói anh phải đi rồi hả?” Tằng Tĩnh Ngữ từ trước đến nay đều không nhịn được, vừa mới ngồi xuống cô đã vội vàng hỏi. Không nghĩ tới Tằng Tĩnh Ngữ đột nhiên hỏi mình vẫn đề này, Thiệu Tuấn sửng sốt, nhưng mà rất nhanh liền phản ứng lại, nhàn nhạt đáp lại một câu “ Ừ”. “ Vậy khi nào trở về?” Tằng Tĩnh Ngữ chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. “ Không biết.” Thiệu Tuấn trả lời ngắn ngọn. Nhưng mà anh quả thật không biết, nếu là trúng tuyển. vậy không chừng liền không trở lại đâu. Tằng Tĩnh Ngữ có phần nhụt chí, tất cả tự tin giống như ở thời khắc này đột nhiên tan thành mâu khói. Xem ra là Thiệu Tuấn có phần không thích cô, nếu không như thế thì ngay cả một câu cũng không nói nhiều? Tằng Tĩnh Ngữ cả người ủ rũ, trái lại với cô, ngồi ở bên cạnh cô Lý Ngọc lại trong nháy mắt nét mặt toả sáng, tâm tình rất tốt. Thẩm Ngôn nhìn ra tỷ muội khó chịu, khẩn trương nhảy ra hoà giải,, quơ lấy đống đồ uống trên bàn mạnh mẽ mở ra, rót mỗi người một ly, sau đó toàn thân hào khí nâng chén đứng lên: “ Hai vị học trưởng liền đi, chúng ta liền lấy đồ uống thay rượu kính hai người, chúc hai người về sau thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.” Người nào cũng chưa nghĩ đến người luôn luôn nhu nhu nhược nhược như Thẩm Ngôn mà cũng có một mặt hào khí như vậy. thấy thế mọi người lập tức hưởng ứng , mỗi người đứng dậy nâng chén, hào khí ngất trời đem đồ uống trong tay đến hết. Một bữa cơm ăn xong mọi người đều vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ Tằng Tĩnh Ngữ ra. Sau khi mọi người ăn xong, Mạc Nham đi trả tiền, Tằng Tĩnh Ngữ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mới hiểu được mọi người đã ăn xong rồi. Buông đũa xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, giống như muốn đem anh ta ăn tươi nuốt sống vậy. Trịnh Ninh đẩy vai cô, nhắc nhở cô chú ý hình tượng. Nhưng nha đầu kia dầu muối không vào, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn. “ Em còn có chuyện gì sao?” Cuối cùng Thiệu Tuấn cũng thoả hiệp, anh thật sự chịu không nổi ánh mắt của cô nương kia nữa. “ Có, em muốn với anh một mình đấu.” Tằng Tĩnh Ngữ vừa nói lời này ra, tất cả mọi người đều như gặp quỷ quay lại nhìn cô, để xác nhận xem có phải hay không xuất hiện ảo giác. Thiệu Tuấn có chút buồn rầu, vừa định cự tuyệt, ai ngờ Tằng Tĩnh Ngữ không nói hai lời đứng dậy đi đến trước mặt anh, kéo người ra ngoài, lưu lại một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người rời đi. Kỳ thật cái gọi là một mình đấu bất quá là Tằng Tĩnh Ngữ dưới tình thế cấp bách nhất thời tìm một cái cớ. Hiện giờ cô sợ nhất là bị Thiệu Tuấn ghét, làm sao mà còn cùng Thiệu Tuấn một mình đấu. Tằng Tĩnh Ngữ cầm tay áo Thiệu Tuấn, một đường ra khỏi căn tin, sau đó kéo người ra đến bên hồ Ý. Hồ Ý là một trong những thiết kế đặc sắc của trường đại học X, cách căn tin chừng 50 thước. bên hồ lục liễu vờn quanh, mùa xuân còn thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chim hót, ven đường có vài chiếc ghế đá, tuyệt đối là tình thơ ý hoạ. Nếu là trường địa học bình thường, thì nơi này quả thực là thánh địa của những đôi tình nhân, nhưng trường quân đội ... ...... ...... .... Ài, nhìn cảnh sắc là được rồi. Tuy nói là mùa thu, đúng là Ý hồ vẫn như cũ là liễu lục vây quanh, bên hồ đường đá bên cạnh một đám hoa cúc ấp ám. Tằng Tĩnh Ngữ buông tay áo Thiệu Tuấn, xoay người đối mặt Thiệu Tuấn, trên mặt hiện lên một tia xin lỗi, thật lâu sau mói khẩn trương nói: “ Anh không phải là rất ghét tôi đấy chứ?” Thiệu Tuấn vốn tưởng rằng chính mình chỗ nào đắc tội vị thiên kim này mới bị người ta kéo tới một mình đấu, nhưng ai biết Tằng Tĩnh Ngữ đột nhiên đến đây lại quay 180 độ. “ Không có, cô suy nghĩ nhiều rồi.” Nửa ngày Thiệu Tuấn nhàn nhạt đáp lịa một câu. quả thật, từ lần trước sau khi rời đi anh đã đem Tằng Tĩnh Ngữ người này vứt qua sau đầu rồi, hiện tại anh chú ý nhất là tuyển chọn bộ đội đặc chủng, nào có thời gian rảnh để nghĩ mấy chuyện linh tinh này. Nghe vậy trong lòng Tằng Tĩnh Ngữ dễ chịu hơn nhiều, thấy Thiệu Tuấn không tức giận, tâm tình Tằng Tĩnh Ngữ mới từ từ hoãn lại, đến bên ghế đá ngồi xuống. Cô nói: “ Kỳ thật hai ngày trước em đã nghĩ sẽ tìm anh rồi, nhưng mà sợ anh chán ghét em. Trước kia em đã làm rất nhiều chuyện phản nghịch, em đã cảm thấy nên xin lỗi anh. Con người em không biết vòng vo, anh đã cúu em, em trong lòng rất cảm kích. Em nói câu thật lòng anh đừng giận em, nếu là về sau anh cần trợ giúp em mà biết nhất định không hai lời sẽ giúp anh. Anh không cần cảm thấy em đang vũ nhục anh, em biết anh lợi hại, em chỉ là ... ...... ...... ...... ...... ..... em chỉ là muốn anh và em xoá đi hiềm khích trước kia để làm bạn bè mà thôi, có thể chứ?” “Có thể” Thiệu Tuấn hơi hơi dừng lại, nhẹ nhàng đồng ý. Tính theo Tằng Tĩnh Ngữ thì cũng coi như anh đã tiếp xúc với nữ sinh rồi. anh vốn không có chán ghét Tằng Tĩnh Ngữ, huống chi lúc này Tằng Tĩnh Ngữ đã không còn giống như cọp mẹ ngày xưa nữa, ngược lại còn đem những lời chân thành nói ra, anh thật sựu không có lý do để cự tuyệt. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ... Mạc Nham và Thiệu Tuấn đi rồi, sinh hoạt mọi người chậm rãi trở về bình thường. Đêm mát, ngoài cửa sổ, gió Bắc thổi vù vù, coi như muốn đem tất cả nhổ tận gốc. Trong phòng kí túc xá 408, ba người còn lại đã sớm đi ngủ. Chỉ có Lý Ngọc, mở mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm trần nhà. Còn nhớ rõ trước khi đi chị họ cô đã dặn, “ Tiểu Ngọc à, đại học chính là một xã hội nhỏ, học đại học là phải hoạt bát, chủ động. Em mà tính tình không chịu thay đổi về sau sẽ phải chịu thiệt,” Gia cảnh Lý Ngọc coi như khá, ba làm bên dân cục ở trên trấn, còn mẹ thì mở cửa hàng quần áo. Ba mẹ đều là người miệng lưỡi lưu loát lại biết đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lại sinh ra con một hồi cũng không nói một chữ. Vì thế mẹ cô tìm đến chị họ vừa mới tốt nghiệp đại học cho cô một khoá “ Giáo dục mầm non” Đương nhiên, chủ yếu là nói cho cô biết, ở trong đại học thấy nam sinh tốt nhất định phải nắm cơ hội. Cô hiện tại học trường quân đội, bên trong tương lai đều là người có quân hàm. Tuỳ tiện tìm một người đều rất tốt rồi. Lúc trước Lý Ngọc nghe chị họ nói khi đó rất không phúc hậu mà cười, trong lòng không nhịn được mà thở dài, “ Chị họ, chị suy nghĩ nhiều rồi” nhưng trên thực tế, sau một tháng quân huấn, cô cứ như vậy mà thích Thiệu Tuấn và chán ghét Tằng Tĩnh Ngữ. Thứ tư, đại học X khoa y học phòng học 109 Đang học khoá “ khái quát về Mao chủ tịch.” Tằng Tĩnh Ngữ buồn ngủ. tiếng chuông cả buổi cô mới ngẩng đầu lên, lúc này thầy cô đã mang theo tư liệu ra khỏi phòng học. Thẩm Ngôn nhìn Tằng Tĩnh Ngữ bộ dạng giống nửa sống nửa chết, không nhịn được nhéo vai cô nàng, “ Cậu không phải có chuyện gì muốn tuyên bố à, còn không mau nói, nếu không thì mọi người đi hết bây giờ.” Sáng sớm hôm nay Tằng Tĩnh Ngữ liền tục ồn ào bên tai Thẩm Ngôn là hôm nay có đại sự muốn tuyên bố. Tằng Tĩnh Ngữ khẩn trương đứng dậy hướng bục giảng đi tới, cầm lấy microphone “ Alo alo “vài câu, đưa những bạn học đang chuẩn bị ra ngoài dừng lại. “ các bạn học ban ban lâm sàng 901 chú ý, tối hôm nay bảy giờ các bạn đến phòng 403, phụ đạo viên có chuyện muốn tuyên bố.” Tằng Tĩnh Ngữ đã quen nói ngay vào vấn đề, từ lúc ngày đầu tiên quân huấn đã tự đề cử mình làm lớp trưởng lâm thời. Nghe nói cô đến xin phép phụ đạo viên, cho nên lớp học có chuyện lớn nhỏ gì đều là Tằng Tĩnh Ngữ phụ trách. Hôm nay Tô Nhĩ mặc quân trang rất nghiêm túc, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, vừa mới tiến vào phòng học, dưới bục giảng lập tức có một tràng vỗ tay. Cô là bác sĩ lâm sàng, trước cô là thực tập của bệnh viện tổng lục quân, năm nay vừa mới tốt nghiệp đã được phân đến đại học X làm phụ đạo viên của năm nhất. Trong lúc quân huấn cũng không gặp mặt, nghĩ đến, đối với các học sinh cô đúng là có chút tò mò. Tô Nhĩ làm động tác dừng lại, rồi sau đó đi đến trên bục giảng. “ Chào mọi người, tôi là Tô Nhĩ phụ đạo viên của các bạn, thật ra tôi cũng chỉ hơn các bạn vài tuổi, mọi người không cần quá mức nghiêm túc. Hôm nay là muốn mọi người gặp nhau để biết và cũng là buổi tuyển chọn cán bộ lớp, tôi bình thường cũng có rất nhiều việc không có thời gian để tới lớp nên có nhiều việc vẫn là phải dựa vào ban cán bộ lớp tới giải quyết, đây chính là một cơ hội tốt để rèn luyện, cho nên các bạn tự giới thiệu mình và viết tên của mình và chức vị tranh cử lên trên bảng.” Tiếp đó là mọi người tự giới thiệu, Tằng Tĩnh Ngữ là người đầu tiên đi lên, cô tính tình hoạt bát, ngoại trừ không hợp với huấn luyện viên, bình thường quan hệ với mọi người cũng tốt, cho nên cô vừa lên đã ghi lên bảng chức vụ tranh cử là lớp trưởng. Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh còn có Lý Ngọc ba người ngồi cùng một bàn. Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh hai người ở dưới vỗ tay cho Tằng Tĩnh Ngữ, vỗ đến hai tay đỏ bừng, mà một bên Lý Ngọc trong lòng còn đang xoắn xuýt. Mỗi lần nhìn thấy Tằng Tĩnh Ngữ phong quang vô hạn là cô thấy buồn bực, trước kia không như vậy, đúng là lần trước gặp nhau ăn cơm cô đã có cảm giác Tằng Tĩnh Ngữ đối với Thiệu Tuấn đã khác 180 độ rồi, kết quả trong lòng liền bắt đầu luông cuống. “ Chào mọi người, tớ là Tằng Tĩnh Ngữ, tĩnh trong an tĩnh, ngữ trong ngôn ngữ. Đừng nhìn tên tớ điềm đạm nho nhã, trên thực tế tớ lại có chút tuỳ tiện giống con trai. Con người tớ làm nhiều hơn so với nói, cho nên tớ sẽ không nhiều lời, các vị huynh đệ bọn tỷ muội cho phép lại được.” Tằng Tĩnh Ngữ chỉ nói đơn giản, đúng là bên trong chứa đầy tự tin cùng sức mạnh tràn đầy. Đương nhiên, phía dưới các huynh đệ tỷ muội cũng thật là nể mặt vỗ tay như sấm vậy. Hai tay Lý Ngọc nắm quyền thật chặt chặt, trên mặt lại làm bộ như không có để ý đến chuyện gì, sau cùng cũng không thể không cùng mọi người vỗ tay. Vỗ tay kết thúc, phòng quay trở lại yên tĩnh, tiếp theo các bạn học khác cũng lên sân khấu. Lý Ngọc lấy điện thoại ra, đầu cúi gầm, bắt đầu gửi tin nhắn. Nhìn tin nhắn đến, Thẩm Ngôn còn tưởng rằng ảo giác, chỉ thấy vẻ mặt Lý Ngọc thật sự muốn lên bục giới thiệu chính mình, đúng là màn hình điện thoại di động đang hiện lên tin nhắn của Lý Ngọc. “ Thẩm Ngôn, tớ cũng muốn tranh cử lớp trưởng, cậu giúp tớ bầu một phiếu đi.” Thẩm Ngôn khẽ đẩy vai Lý Ngọc, Lý Ngọc quay đầu nhìn Thẩm Ngôn cười, bên trong chứa đựng sự khẩn cầu. Thẩm Ngôn nháy mắt hiểu rõ, nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ đồng ý. Lý Ngọc cũng đã nói như vậy rồi, mọi người lại cùng một kí túc xá, cô muốn cự tuyệt cũng không tốt lắm. Thời gian qua đi, mọi người nhao nhao giới thiệu mình , Trịnh Ninh tranh cử uỷ viên môn thể dục, Thẩm Ngôn kiêm tốn đã quen, cái gì cũng không có tranh cử, mà Lý Ngọc chính như tin nhắn của cô gửi, cũng tranh cử lớp trưởng. Chờ đợi thật lâu, Lý Ngọc một mực trong lòng nghĩ sẵn trong đầu. đúng là vô luôn chuẩn bị thế nào đi nữa, cô ít nói hướng nội cùng với Tằng Tĩnh Ngữ hoạt bát hướng ngoại hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Lý Ngọc là người cuối cùng lên bục, sống lưng cô thẳng tắp, hai tay có chút gắt gao nắm lại, giọng nói nhẹ nhàng: “ Chào mọi người, mình là Lý Ngọc, mình tranh cử chức vị là lớp trưởng. Tuy nhiên mình trước kia cũng không có làm qua cán bộ lớp, bất quá câu thường nói của mình là “ Thầy cô giáo chính là tốt nhất”, hy vọng mọi người có thể cho mình cơ hội này. Cám ơn.” Nói xong Lý Ngọc lại cực kỳ lễ phép mà cúi người. Cho dù lúc Lý Ngọc giới thiệu không óc sai lầm gì, nhưng khuân mặt cô đúng là cứng nhắc quá cùng với cơ thể căng cứng, làm sự khẩn trương lộ ra không thể nghi ngờ. Cực kỳ rõ ràng, khí thế không thể so sánh với Tằng Tĩnh Ngữ. Kết quả không cần nói cũng biết. Tằng Tĩnh Ngữ đã áp đảo thành công dành lấy chức vụ lớp trưởng. Nhưng mà Lý Ngọc cũng không tính là thảm. sau cùng cũng là lớp phó học tập. Theo Tô Nhĩ mà nói, chỉ cần các bạn đồng ý lên bục tranh cử, đã nói lên các bạn đã thành công được một nửa. Nhìn thấy Lý Ngọc khẩn trương, là biết cô gái này là lần đầu tiên lên bục, mà còn muốn làm lớp trưởng, đúng là lớp trưởng không thể so sánh bằng cái khác, không phải chỉ có “hứng thú” là có thể, quyết đoán, đoàn kết, tính cách của bản thân cũng rất quan trọng. Nghĩ đi nghĩ lại Tô Nhĩ đặc biệt cho Lý Ngọc làm lớp phó học tập. Mà Trịnh Ninh, sau cùng thua bởi một nam sinh, cuối cùng cái gì cũng không có được chọn.