Mục Tử Dương theo thói quen rửa mặt xong lên giường là gọi điện thoại cho Thẩm Ngôn. Vừa cầm điện thoại di động đã thấy Thẩm Ngôn gọi cho anh hơn chục cuộc, còn tưởng rằng Thẩm Ngôn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mạnh mẽ cả kinh, khẩn trương gọi lại. Lúc này Thẩm Ngôn đang đứng ở bồn rửa mặt đánh răng, điện thoại đã sớm bị cô ném lên giường, không tiện nghe điện thoại, tất nhiên cô đoán được là Mục Tử Dương gọi điện, nhưng cũng không thể nghe ngay. Mà trong kí túc xá mọi người đều bận rộn làm việc của mình không rảnh để nghe giúp cô, vì thế điện thoại của Mục Tử Dương không có ai nhận rồi. Bên kia, Mục Tử Dương đã mạnh mẽ ngồi dậy đã cởi quần áo ngủ, chuẩn bị mặc quần áo rời giường đến đại học X. Khi Trịnh Ninh nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên tên “ Mục thủ trưởng”, trong đầu cô hiện lên tia kỳ quái, vụng trộm quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn đối diện đã lên giường nằm, can đảm ấn nút nghe, nghĩ thầm, chắc là giận dỗi thôi. “Trịnh Ninh, Thẩm Ngôn đâu rồi?” Mục Tử Dương vội vàng nói. Anh vốn là định trực tiếp đến đại học X, sau đó nghĩ lại, trong trường học không có khả năng xảy ra chuyện gì lớn, lập tức thay đổi kế hoạch. “ Thẩm Ngôn.... .....” Trịnh Ninh lặp lại một câu, liếc nhìn người đối diện nằm trong chăn co lại thành một cục, hơi khó hiểu trả lời: “ Ở trên giường đi ngủ, nếu không thì làm cái gì?” Nghe vậy trong lòng Mục Tử Dương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì không có việc gì rồi.... .......” “ Vâng, à từ từ” Mục Tử Dương muốn nói tạm biệt, Trịnh Ninh gọi lại: “ Cái kia, Thẩm Ngôn có vẻ như tâm tình không tốt, mới tan học liền một mình khác chạy, sau đó trở về kí túc xá thì mặt giống như ăn phải mướp đắng vậy, thủ trưởng tốt nhất nên hỏi han cô ấy.” Trịnh Ninh tốt bụng nhắc nhở, nhưng mà tận lực che dấu Mạc Nham hôm nay đến tìm Thẩm Ngôn. Mục Tử Dương nhàn nhạt “ Ừ” một câu liền cúp điện thoại. Anh không biết rằng Trịnh Ninh thực ra đã nhầm. Thẩm Ngôn vốn là tâm tình rất tốt mới khẩn cấp nghĩ gọi điện thoại cho Mục Tử Dương, nghĩ rằng sẽ nói với anh chính mình đã cự tuyệt Mạc Nham, muốn hỏi rằng trước kia anh có phải đã từng gặp nhiều nguy hiểm.... ...... ...... ..... Khi nghe thấy điện thoại reo lên, Thẩm Ngôn còn đang buồn bực. Nhưng mà tức giận thì tức giận, lần trước đã bị giáo huấn cô sẽ không từ chối nhận điện thoại nữa. “ Alo.... ...... ...... ...” Thẩm Ngôn giọng nói kéo dài, âm thanh miễn cưỡng, có một chút tức giận. “ Em làm sao vậy? tâm tình không tốt đã xảy ra chuyện gì rồi? Hay là anh qua gặp em?” Mục Tử Dương nói một hồi với ba vấn đề đã kéo Thẩm Ngôn trở lại, cô há mồm muốn giải thích, thì bên kia Mục Tử Dương đã lập tức giải thích: “ Vừa rồi ở trong phòng nghiên cứu nên không nghe thấy điện thoại kêu.” “ Em không sao.” giọng nói Thẩm Ngôn rất nhẹ, mơ hồ mà mông lung. Làm cho người ta nghe không ra cảm xúc. Mục Tử Dương vẫn có phần không yên, anh không hiểu gì về con gái, đặc biệt là cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi, chuyện lần trước đã bị anh kéo vào sổ đen, cho nên lần này anh đặc biệt thận trọng, bám riết không tha giải thích một lần: “ Ngôn Ngôn, di động của anh reo, nhưng anh thật sự không óc nghe thấy.” Tuy nhiên anh cảm thấy chính mình cũng không có sai lầm gì, mà vừa rồi Trịnh Ninh đã nói qua tiểu cô nương hôm nay tâm tình không tốt, mặc kệ thế nào trước dỗ dành cô rồi nói. “ Ha ha” nghe được Mục Tử Dương đầu bên kia vội vàng giải thích, trong lòng nhịn không được cao hứng, anh đối với chính mình rất tốt, nếu già mồm cái láo thì có hơi quá. “ Em không có sinh khí, em là có chuyện muốn nói với anh.” Lần này giọng nói bình thường, Mục Tử Dương rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Ừ, em nói, anh nghe.” “ Mạc Nham hôm nay tỏ tình với em rồi.” Thẩm Ngôn rụt đầu vào trong chăn, tận lực hạ giọng, rất sợ bị mấy cô bé trong kí túc xá nghe thấy. “... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...” Mục Tử Dương đột nhiên sửng sốt, anh đoán rằng Thẩm Ngôn đã xay ra chuyện gì muốn tìm anh giúp, hoặc là tâm tình không tốt tìm anh nói chuyện, đúng là trước giờ không có nghĩ tới cô bé là muốn nói với anh chuyện này. Việc này.... ...... ...... ...... ...... ...... .... Anh không biết nên nói tiếp như thế nào. “ Vậy em.... ...... ...... .......” Nói như thế nào. “ Em cự tuyệt rồi.” không đợi Mục Tử Dương nói xong, Thẩm Ngôn đã thành thật nói ra. Mục Tử Dương cảm thấy bui vẻ, không sai không sai, đã hiểu được chủ động thẳng thắn với anh rồi. “ Anh ta nói cuối tuần, muốn mời kí túc xá chúng em cùng nhau ăn một bữa cơm.” “ Ừ” Mục Tử Dương nhàn nhạt đáp lại một câu, anh biết tiểu cô nương này là muốn ỏi ý kiến của anh, nếu cô đã thẳng thắn như vậy, anh cũng nguyện ý tin không điểu kiện mà tim tưởng cô. “ Em đi đi.” Mục Tử Dương nói câu này trong tai Thẩm Ngôn nghe như tiếng trời vậy, cảm giác được người khác tin tưởng thật tốt, trong lòng cô tràn đầy vui mừng. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .... Chủ nhật tới rất nhanh, buổi sáng cừa học xong thì Mạc Nham đã nhắn tin tới: hôm nay buổi trưa 11 giờ rưỡi, tại căn tin tâng hai. Lần trước cùng Mục Tử Dương nói chuyện xong thì tất cả mọi người trong kí túc xá đều đã ngủ hết, Thẩm Ngôn nghĩ thầm, lần sau nói tiếp, đúng là lần sau, lần sau rất nhiều, cô gái này đã đem chuyện ném qua Thái Bình Dương rồi. Hiện giờ nhìn thấy tin nhắn của Mạc Nham, mới đột nhiên nhớ tới có việc như vậy. “ Học trưởng Mạc Nham nói hôm nay mời kí túc xá chúng ta ăn cơm.” Thẩm Ngôn đem di động nhét vào túi quần, sau đó tuyên bố. “ Cái gì, cậu vẫn còn qua lại với Mạc Nham?” Tằng Tĩnh Ngữ mạnh mẽ bỏ cánh tay Thẩm Ngôn đang khoác lên vai mình, vẻ mặt phẫn nộ la hét. Nhớ ngày đó vì để Mạc Nham hết hy vọng, cô cũng xuất một phần lực, nếu là Thẩm Ngôn vẫn còn qua lại với Mạc Nham, cô tuyệt đối sẽ bóp chết cô nương bên cạnh mình, sau đó xúi giục đồng chí Mục đội trưởng đến “ bắt gian”. Cái gì cùng cái gì, Thẩm Ngôn hung hăng nhéo một cái trên cánh tay Tằng Tĩnh Ngữ, đến khi người nào đó gào khóc mới khiến cho lòng cô thoải mái. “ Khi nào thì có thể thay đổi cái tình tình nóng nảy của cậu, tớ nói cũng chưa có xong thì cậu đã chen mồm vào.” Nói xong liền tặng cho Tằng Tĩnh Ngữ một cái xem thường. “ Mạc Nham nói huấn luyện viên Thiệu Tuấn sẽ đi, cho nên mới mới mọi người cũng nhau gặp mặt.” Thẩm Ngôn giọng điệu nhàn nhạt, giải thích. Nhưng mà loại giải thích nhàn nhạt này Tằng Tĩnh Ngữ nghe trong tai giống như là Thiên Lôi săn đuổi. “ Thiệu Tuấn đi, đi đâu, khi nào thì trở về?”Lần trước từ khi Thiệu Tuấn cứu các cô về, cô liền tự động cho vào hàng ngũ bạn bè. Tằng Tĩnh Ngữ kích động làm ba người ở đây giật mình: “ Cậu không phải từ trước tới nay cực kỳ ghét huấn luyện viên sao, hiện tại đang kêu gào cái gì đó.” Lời này là Trịnh Ninh hỏi, đột nhiên Tằng Tĩnh Ngữ quan tâm đồng chí huấn luyện viên, cô có chút không thích ứng nổi. “ Nói không chừng là nhìn tới người ta, xấu hổ, cho nên mới cố ý mọi nơi bới móc.” Thẩm Ngôn không chút để ý nói một câu, Tằng Tĩnh Ngữ lập tức xù lông. “ cậu mới nhìn đến anh ta, cả nhà cậu đều nhìn đến anh ta.” Tuy nhiên miệng nói như vậy, trên thực tế Tằng Tĩnh Ngữ chính mình cũng không hiểu được mình đối với Thiệu Tuấn là loại tình cảm gì. Muốn nói là thích, cũng chưa nói tới, nhưng muốn nói là không thích, trong lòng cô không hiểu sợ hãi Thiệu Tuấn sẽ chán ghét cô. Sau hai ngày đó, cô vốn tính toán muốn đi tìm Thiệu Tuấn, tốt xấu gì người ta cũng cứu cô. mời ăn cơm cái gì cũng tốt, nhưng suy nghĩ đến gương mặt kia. lập tức liền đem cái ý nghĩ kia đánh mất luôn. Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh nhìn nhau cười, sớm đã trở thành thói quen. Một bên Lý Ngọc bị doạ người nhảy dựng, nhưng cô từ trước tới nay không thích nói nhiều, chỉ là ở trong lòng yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải thích là tốt rồi. Trong đại học nữ sinh mê luyến huấn luyện viên đã không phải tin gì mới, mà Lý Ngọc, trong một tháng quân huấn cô đã thích Thiệu Tuấn rồi, nhưng mà cô hướng nội lại thuỷ chung lẳng lặng đem phân tích ở trong lòng, không cho bất kỳ ai nhìn thấy.