Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 86 : Chân Tướng

Mấy người Tấn Vương tại điện An Nhơn thương nghị, lúc này Yến Vương cũng không có nhàn rỗi. Yến Vương ỷ vào mình có bối phận cao, thích sĩ diện ở trước mặt các tôn thất khác. Lúc này có vài vị Quận Vương cùng Quốc công vây quanh ở bên người Yến Vương, ngươi một câu ta một câu cùng Yến Vương nói xấu Hoàng thượng. Như việc bọn họ đã trải qua một đêm lo lắng sợ hãi, kẻ hạ độc lại không có bắt được, bọn họ phải ngủ lại trong cung, đây không phải Hoàng thượng đem mạng sống của bọn họ ra đùa giỡn sao? Mạng sống bọn họ cũng không quan trọng, nhưng mà trong đó còn có Yến Vương, Hoàng thượng ngay cả Hoàng thúc tổ phụ cũng không xem trọng sao? Đại Chu triều từ trước đến nay đều lấy nhân hiếu trị quốc, Hoàng thượng sao làm như vậy, thật là bất hiếu. Bọn họ thân là tôn thất không thể mở trừng mắt nhìn Hoàng đế đi nhầm đường. Bọn họ phải dùng lời khuyên nhủ để Hoàng thượng nhận thức điều sai lầm của mình mới được. Một đám người mồm năm miệng mười nói lời đầy căm phẫn, coi như Đậu Thuần để bọn họ ở lại trong cung là tội ác tày trời cỡ nào. Bọn họ ngoài miệng nói hăng say, cũng không có ai dám can đảm bước ra khỏi cung điện một bước. Hoàng đế nếu để nhóm tôn thất ở lại trong cung tất nhiên là phái trọng binh canh giữ ở cửa điện. Nhóm tôn thất nhìn thần sắc binh lính túc trực dáng người cao lớn uy dũng, liền không dám làm càng không dám tới gần một bước, chỉ sợ bọn họ mới tới gần những quân binh thần võ đó giơ tay lên chém xuống bọn họ phải mất mạng ngay tức khắc. Đối với đại danh đội quân Thần võ này chính là như sấm bên tai. Đội quân Thần võ thuộc Cấm vệ quân chỉ nghe lệnh Hoàng đế, không giống mười sáu nha phủ binh vệ cấm quân chỉ phụ trách an nguy Hoàng đế cùng hoàng thành. Vốn trước kia bọn họ cũng nghe lệnh Thống lĩnh Cấm quân người mà Tiên hoàng cực kỳ tín nhiệm Mục thống lĩnh, cũng không biết Mục Thống lĩnh vi phạm chuyện gì đã bị cắt chức. Hiện giờ Thống lĩnh Cấm quân là một vị tướng quân mới ít người biết đến. Đối với Cấm quân thay Thống lĩnh mới là một chuyện kỳ thật không liên quan cùng tôn thất. Dù sao Thống lĩnh Cấm quân  là cận thần Hoàng đế, nếu tôn thất cùng người này thân thiết khó tránh khỏi sẽ chọc Hoàng đế hoài nghi. Nếu một người trong tôn thất cùng Thống lĩnh Cấm quân có quan hệ muốn tạo phản thì làm thế nào? Bởi vậy đại bộ phận người trong tôn thất đối với việc Mục Thống lĩnh bị mất chức không có cảm xúc gì, chỉ có Yến Vương trong lòng thầm kêu không ổn. Yến Vương là người giỏi về luồn cúi, hắn nếu đã dùng thủ đoạn nịnh hót với Tuyên đế cùng Tiên hoàng, chứng tỏ hắn là người không an phận. Vốn thời kỳ Tuyên đế tại vị hắn coi như là Thân vương nắm quyền cao, trong triều tiếng nói cũng có phần lượng, hắn muốn đề bạt ai chỉ cần nói một câu Tuyên đế không có không đáp ứng. Địa vị cùng phúc lợi như thế hắn làm sao có thể buông tay ra? Hắn vốn tưởng rằng địa vị của mình luôn vững chắc, đến thời kì Tiên hoàng lại không thể tiến lên một bước. Yến Vương ngựa theo đường cũ, bắt đầu suy nghĩ dùng mỹ nữ giữ  tâm Tiên hoàng. Những mỹ nữ cũng được sủng ái, các nàng bên bên gối thủ thỉ vào tai Tiên hoàng nhưng không làm Yến Vương được như ý.Cứ như vậy, Yến Vương hướng đến Thống lĩnh Cấm quân, hắn phí một phen công phu, rốt cục thì lôi kéo được Mục Hiên. Nhưng ngày vui chẳng bao lâu, Tiên hoàng băng hà. Người kế vị lại chặt đứt con đường của hắn. Ai biết Hoàng thượng so với Tiên hoàng càng khó nắm bắt, khó khăn lắm mới có cơ hội, kết quả nói hai ba câu, vũ kỹ xinh đẹp trở thành cung nữ cho Từ Mỹ nhân. Vũ kỹ kia Yến Vương phí bao sức lực mới tìm thấy, vốn tưởng rằng dựa vào mỹ mạo cùng thủ đoạn của vũ kỹ không thể hạ Hoàng hậu cũng có thể trở thành sủng phi thôi, ai ngờ...... Cho nên Yến Vương chỉ có thể nghẹn khí, mở trừng mắt nhìn vũ kỹ thành cung nữ mà hắn còn phải đa tạ ân điển. Trong lòng Yến Vương không thoải mái, hắn cho tới nay đều ỷ vào bối phận cao, cho nên căn bản không xem trọng Hoàng thượng. Hắn cho rằng Hoàng đế hiện tại chẳng qua là một tiểu tử mới hơn hai mươi tuổi, căn bản không đủ để gây sợ hãi cho hắn. Hắn dâng lên vũ kỹ mục đích cuối cùng là leo lên vị trí nhiếp chính vương. Tất nhiên hắn không để cho bất luận kẻ nào biết được tính toán ở trong lòng mình. Hắn nhớ lại khi Tuyên đế tại vị, đã rất sủng ái một Tài nhân, hắn tận mắt chứng kiến Tài nhân làm như thế nào đem Hoàng hậu dẫm ở dưới lòng bàn chân, vả lại Tài nhân làm như thế nào bồi dưỡng Đậu Trạch. Nếu Đậu Uyên không có năng lực, năm đó sớm đã bị giết chết để Đậu Trạch ngồi lên vị trí Thái tử. Tuy nói cuối cùng Tài nhân chết thê thảm, nhưng trước khi chết vẫn làm Đậu Uyên không yên ổn bởi một di chiếu. Bởi vậy Yến Vương muốn bồi dưỡng một phi tần giống Tài nhân kia. Nhưng Đậu Thuần không háo sắc, khiến Yến Vương cùng các đại thần đều cảm thấy có chút khó giải quyết, khó làm. Lúc này ở điện An Kỳ, Yến Vương ngồi nghe những người khác bàn luận. Trong lòng hắn còn cân nhắc vũ kỹ Lệ Nương còn chỗ có thể lợi dụng. Lệ Nương tuy nói thành cung nữ, tốt xấu coi như là vào được hậu cung, Từ Mỹ nhân hiện giờ có thai vô pháp hầu hạ Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đến chỗ Từ Mỹ nhân Lệ Nương không phải đã có cơ hội sao? Yến Vương tinh thần rung lên, xem ra Lệ Nương đến bên Từ Mỹ nhân cũng không là chuyện xấu. Chỉ cần Từ Mỹ nhân đầu óc đủ linh hoạt, Lệ Nương muốn bò lên long sàng cũng không phải việc khó. Bởi vậy Yến Vương yên tâm, kế tiếp hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ.... Động tĩnh ở hai điện An Nhơn cùng An Kỳ đều có người bẩm báo cho Đậu Thuần biết. Đậu Thuần vốn ở tại điện Lập Chính ngắm Trác Kinh Phàm ngủ trong chốc lát, liền về lại thư phòng điện Lưỡng Nghi. Người của Ngự thiện phòng và cung nữ nội thị tất cả đều bị giam giữ đang tiếp nhận thẩm vấn. Về phần nội thị đi vào Phượng Dương các, Đậu Thuần phái Hữu Thọ đi thăm dò. Chỉ chốc lát sau, Hữu Thọ cho người quay lại truyền tin tức, tên nội thị kia không là người hầu hạ hai vị Công chúa mà chỉ phụ trách quét dọn Phượng Dương các. Đậu Thuần nhận được tin tức xong, liền lệnh người bí mật bắt lấy tên nội thị kia, đến khi bị bắt nội thị kia còn không hiểu được mình đã bị lộ.Trải qua cả đêm điều tra, Ngự thiện phòng đã loại trừ vài người vô tội, nhưng Đậu Thuần vẫn cẩn thận cũng không có để những người đó trở lại Ngự thiện phòng làm nhiệm vụ, mà đưa bọn họ đến Dịch đình cục, sau đó trả lại Thượng nghi cục dạy dỗ rồi phân đến nơi khác trong cung. Hữu Phúc tiếp nhận phụ trách toàn bộ sự vụ Ngự thiện phòng, ý tứ Hoàng thượng thực rõ ràng, dù những người đó có hay không dính dáng việc hạ độc đều không tính toán dùng lại bọn họ. Bởi vậy trong Thượng thực cục cũng bị bỏ cũ thay mới hơn phân nửa nội thị, dù sao thức ăn có độc là bọn họ tự tay đưa đến điện Vạn Thọ. Qua một đêm, trong cung đúng là thay máu, rất nhiều người cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất. Người may mắn còn lưu lại cũng không dám hỏi thăm bọn họ đã đi đâu, dù bị phân đến dịch đình cũng không dám có câu oán hận, dù sao bọn họ có thể bảo trụ một cái mạng đã là vạn hạnh. Trời sáng, trên án thư của Hoàng thượng có rất nhiều lời khai, đây đều là Lữ Phúc cùng cung ti suốt đêm thẩm vấn ra đưa tới. Khi Trác Kinh Phàm tỉnh lại, đã là giữ giờ Thìn (khoảng 8g sáng). Thấy chủ tử ngồi dậy Phục Linh lập tức tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Nương nương, muốn rời giường?" "Phải, bây giờ là giờ nào?" Trác Kinh Phàm lên tiếng, Phục Linh liền dẫn cung nữ đem màn mở ra, phân hai bên giường. "Thưa nương nương, hiện tại đã là giờ Thìn năm khắc." "Đúng là đã trễ thế này, Hoàng thượng có tới chưa?" "Thưa nương nương, sáng sớm Hoàng thượng có tới một chuyến, thấy ngài ngủ liền lệnh chúng nô tỳ không cần quấy nhiễu ngài." Phục Linh một bên hầu hạ Trác Kinh Phàm rửa mặt, một bên mở miệng đáp. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong không có lên tiếng, tùy ý cung nữ hầu hạ thay y phục. Sau khi dùng bữa xong liền lên kiệu đi tới điện Lưỡng Nghi cầu kiến Hoàng thượng. Đậu Thuần nghe nói Hoàng hậu bên ngoài cầu kiến lập tức cho đi vào. Sau khi cho người hầu tất cả đều lưu lại bên ngoài, một mình Hoàng hậu tiến vào thư phòng. Lữ Phúc liền vội vàng dẫn cung nữ tiến lên hầu hạ Hoàng hậu cởi áo choàng, rồi dẫn cung nữ lui xuống. "Đã đến rồi à, ngủ ngon không? Dùng bữa chưa?" Đậu Thuần ngồi ở sau án thư, nhìn Trác Kinh Phàm từng bước một đi về phía mình, nở nụ cười mở miệng hỏi. "Ngủ rất ngon, đã dùng bữa rồi, ngài thì sao? Nhìn sắc mặt của ngài không tốt, ngài thức một đêm sao?" Trác Kinh Phàm đi đến bên cạnh ngồi xuống, giọng nói mang theo đau lòng, thuận tay đem chén trà lấy lại thử xem độ ấm, cảm thấy coi như ấm áp, liền đưa tới. "Tối hôm qua có phát hiện mới, ta phải thừa dịp Mục Hiên còn chưa biết mà đi bắt người, ngươi nhìn cái này đi." Đậu Thuần tiếp nhận chén trà nhấp một hơi, hắn tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng hai mắt sáng ngời rất tỉnh táo. Hắn đem những lời khai đưa tới cho Trác Kinh Phàm.Trác Kinh Phàm cầm lấy một trang giấy lật xem, sau khi xem xong đã vỗ thật mạnh vào án thư, "Giỏi cho một tên Mục Hiên, trong cung lại giấu một quân cờ!" "Quân cờ giấu rất kín đáo, Mục Hiên tính toán đến cùng đường mới có thể vận dụng. Ai biết quân cờ tự cho là thông minh, tối hôm qua tự lộ chân tướng, hiện tại người đã trên tay của ta." Đậu Thuần cong khóe môi cười cười. "Quân cờ kia cùng Mục Hiên là quan hệ như thế nào? Hữu Thọ nói hai người rất giống, chẳng lẽ là huynh đệ Mục Hiên?" "Phải, tối hôm qua ta phái người đi thẩm vấn hắn, ngay từ đầu hắn rất kiên cường gắng gượng không mở miệng, nhưng qua vài hình phạt hắn liền chịu không được." Đậu Thuần cười lạnh một tiếng, đem một lời khai đưa cho Trác Kinh Phàm. Vốn hắn cùng Mục Hiên đúng là huynh đệ, mục hiên là ca ca, hắn là đệ đệ. Nhưng hắn lại không họ Mục mà là họ Lương. Nhìn thấy họ Lương, Trác Kinh Phàm trong lòng run rẩy một chút, tiếp theo nhìn xuống tên nội thị rõ ràng là Lương Trọng Hiên. Đây mới chính là tên lão tổ tông, sao lão tổ tông lại thành nội thị? Thủ hạ của Đậu Thuần tất nhiên có thể biết nội thị là thật hay giả, vả lại Tiên hoàng dù hoa mắt ù tai cũng không có khả năng để một nam tử lẫn vào trong hậu cung giả dạng nội thị. Cho nên đích thực Lương Trọng Hiên là nội thị đã tịnh thân. Lương Trọng Hiên là một nội thị, sao nối dõi tông đường? Vả lại trong bụng Uyển Quý phi rõ ràng là của Mục Hiên, không phải của Lương Trọng Hiên. Rốt cuộc người nào là lão tổ tiên lập Đại Lương đây? Thật sự là khiến cho người ta có chút hồ đồ mà. Đậu Thuần thấy Hoàng hậu nhìn lời khai không có lên tiếng, cho rằng đã bị kinh hãi. Dù sao khi hắn biết được Mục Hiên đem chính đệ đệ đưa vào trong cung làm nội thị trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc. Chẳng lẽ vì cái gọi là "Chính thống" cùng " nghiệp lớn phục quốc " cái gì cũng có thể hy sinh? Vả lại bị đưa vào cung Lương Trọng Hiên lại không một câu nào oán giận, bất luận làm cái gì cũng trợ giúp ca ca. Tình huynh đệ vĩ đại như vậy sao, nhưng Đậu Thuần chỉ cảm thấy buồn cười lại thảm thương. Lương Trọng Hiên rốt cuộc có biết hắn mất đi thứ quan trọng đối với một nam tử là bộ vị? Vả lại hắn thân là một nội thị, dù Mục Hiên quả thực thành đại sự, cũng không có khả năng đem hắn coi là huynh đệ. "Mục Hiên thủ đoạn thật thâm độc, Lương Trọng Hiên là đệ đệ duy nhất của hắn, hắn vì nghiệp lớn bắt Lương Trọng Hiên tịnh thân đẩy vào cung." Đậu Thuần thản nhiên nói. "Hắn vì bảo đảm mình là chính thống duy nhất, nên chỉ có thể hy sinh Lương Trọng Hiên." Trác Kinh Phàm phục hồi lại tinh thần, cười lạnh một tiếng. Mục Hiên làm như vậy lý do quá dễ hiểu. Vốn mọi người đều cho rằng chỉ có một Hoàng tử chính thống, nhưng hiện tại đã có hai Hoàng tử mang huyết mạch họ Hướng của Đại Võ. Nếu sau này thành đại sự, ai tới ngồi ngôi vị Hoàng đế? Mục Hiên vì ngăn chặn khả năng có phân tranh, ngay từ đầu liền chặt đứt khă năng của Lương Trọng Hiên.Như thế xem ra, Lương Trọng Hiên địa vị kém xa Mục Hiên, nếu không khi Mục Hiên muốn đưa Lương Trọng Hiên vào cung những trung thần tiền triều sao lại không ngăn cản? Dù sao cũng là huyết mạch Hoàng thất, để một Hoàng tử đi làm nội thị truyền ra ngoài có thể nghe được sao? Không ngờ đời trước là Hoàng đế khai quốc Đại Lương đến đời này lại thảm đến như vậy. Trác Hoàng hậu ở trong lòng kinh ngạc, Lương Trọng Hiên đã không còn là uy hiếp, những chấp nhất cùng rối rắm trong lòng vào giờ khắc này tất cả đều buông xuống. Bản thân không cần ngày đêm lo lắng lão tổ tông trên người có long khí, bởi vì lão tổ tông đã thành nội thị, một nội thị thì làm thế nào có khả năng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế. Về phần Mục Hiên, đời trước căn bản không có người này, cho nên Trác Hoàng hậu một chút cũng không cho là âm mưu của đối phương sẽ thành công. Ở một bên Đậu Thuần sắc bén phát hiện khí chất trên người Hoàng hậu đột nhiên có thay đổi, dù là thay đổi rất nhỏ. Bởi vì Đậu Thuần lúc nào cũng chú ý Trác Kinh Phàm cho nên dù thay đổi rất nhỏ hắn liền nhìn ra rõ ràng. Hắn cảm thấy ngày xưa Trác Kinh Phàm có chút áp lực, vào giờ phút này đột nhiên biến mất... Thoải mái, đúng chính là thoải mái, giờ phút này Phàm Phàm cả người lộ ra khí tức thoải mái, giống như là ngày xưa bị cái gì đó vô hình trói buộc. Phàm Phàm đã cởi bỏ tất cả những gông xiềng đó. Dĩ vãng Phàm Phàm như băn khoăn cái gì, lời nói cử chỉ không chút nào dám đi sai bước nhầm. Vả lại đối với Mục Hiên dị thường chú ý, bộ dáng như lâm đại địch, làm Đậu Thuần có chút không giải thích được. Nhưng hiện tại không giống, hắn cảm giác được Phàm Phàm không còn để ý Mục Hiên, mà chút kiêng kị trên người Phàm Phàm cũng biến mất tăm. Hắn không hiểu được Phàm Phàm nghĩ thông suốt cái gì, nhưng Phàm Phàm thay đổi như vậy hắn vui như mở cờ. Hắn vốn không xem trọng Mục Hiên, chỉ một Thống lĩnh Cấm quân nhỏ bé. Hắn nói một câu là có thể đem đối phương trục xuất khỏi cung, nhưng Phàm Phàm thực thận trọng, hắn cũng không tốt bác bỏ ý tứ đối phương. Vì thế, trong lòng của hắn kỳ thật là có chút ăn dấm. Hắn hy vọng Phàm Phàm ánh mắt đều đặt trên người của mình, không cần đặt trên những người không liên quan. Khó khăn lắm hiện tại Phàm Phàm rốt cục cũng nghĩ thông suốt, Đậu Thuần tất nhiên là rất vui vẻ. Hắn tươi cười nhìn Phàm Phàm đôi mắt sáng ngời, ở trong lòng nói " đúng", chính là như thế, từ nay về sau, mắt của Phàm chỉ cần có ta là được... Nhóm tôn thất ngủ lại ở trong cung, đến sáng sớm ngày hôm sau, liền có nội thị đến truyền chỉ. Có vài người có thể xuất cung về phủ, nhưng có vài người vẫn bị lưu lại trong cung. Nhóm người ở điện An Nhơn của Tấn Vương tất nhiên là nhóm đầu tiên có thể xuất cung rời đi. Họ liếc mắt nhìn về phương hướng bọn người ở điện An Kỳ một cái, mấy người trao đổi ánh mắt, trong lòng suy đoán tình hình bọn Yến Vương. Nhóm người Yến Vương cũng nhận được tin tức, biết được có không ít tôn thất cũng đã rời cung, nhưng bọn họ lại còn ở trong điện An Kỳ. Điều này làm cho mọi người trong lòng ẩn ẩn một cỗ bất an. Trong đó Phần Dương Quận vương tự cho mình cùng Yến Vương giao tình tốt, bởi vậy lớn mật tiến lên nói: "Vương gia, Hoàng thượng làm như vậy rõ ràng là không nể nang ngài mà, Tấn Vương bất quá là cháu ngài thôi, lại rời đi trước, việc này truyền ra thì....." "Đúng vậy, còn có Trịnh Quốc công cùng Tống Quốc công tính là cái gì? Bọn họ cũng đi trước Vương gia, cũng không đến chào Vương gia một tiếng. Điều này cũng không phải là rất không tôn trọng Vương gia sao." Phần Dương Quận vương vừa dứt lời, liền có người vội vàng phụ họa. Mọi người nhất thời bất bình thay cho Yến Vương, Yến Vương lạnh mặt ngồi nghe mọi người nói. Trong lòng hắn lửa giận cũng càng ngày càng cao. Đúng vậy, hắn chính là thúc tổ phụ chẳng lẽ không cao quý bằng các tôn thất khác sao? Luận bối phận hắn chính là cao nhất, Tấn Vương Đậu Thanh tính là cái gì? Chẳng qua là một Hoàng tử bị ghét bỏ, một Vương gia kém cỏi lại được Hoàng đế xem trọng hơn so với mình nữa! Yến Vương bị mọi người nói khích, đầu óc mù quáng, liền tính toán tìm Hoàng thượng nói cho rõ rằng. Yến Vương lệnh người hầu cận thân mình đi nói cùng cấm quân canh giữ ở cửa truyền đạt yêu cầu yết kiến Hoàng thượng. Phần Dương Quận vương thấy Yến Vương thành công bị khiêu khích, lập tức cùng một người bên cạnh âm thầm trao đổi ánh mắt. Hai người ở trong lòng cười lạnh, khiến cho Yến Vương đầu rơi máu chảy, kết quả kém nhất cũng là tiếp tục bị nhốt ở trong cung. Nhưng nếu Yến Vương đem chuyện này náo loạn lớn Hoàng thượng ngại dư luận nói bất hiếu, tất nhiên là không thể tiếp tục giam giữ nhóm tôn thất, như vậy mục đích của họ cũng đạt được. @@@@@@@ *** Tìm hiểu thêm 1 nhật (日, ri) = 12 canh = 96 khắc = 1 ngày (24 h) 1 canh (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ = 2 h 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min 1 phân (分, fen) = 15 giây = 15 s Từ sau năm 1645 (trừ các năm từ 1665 đến 1669), các chuyển đổi tương đương về thời gian trên đây là đúng. Nhưng trước năm 1645 (bắt đầu triều đại Thanh), ngoại trừ một số giai đoạn ngắn, chuyển đổi là như sau: 1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 100 khắc 1 thời canh (时辰, shi chen) = khắc = 8 khắc 20 phân