Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 85 : Quân cờ bí mật

Không biết Mục Hiên trách phạt cung nữ kia thế nào, trong điện Vạn Thọ không khí vẫn là thắt chặt nghiêm ngặt. Hoàng hậu và Mỹ nhân cùng nữ quyến tôn thất tại bữa tiệc bị hạ độc, đây quả là một cú đánh vào mặt Hoàng đế. Mà người hạ độc vẫn ung dung, Đậu Thuần nếu không thể đem người hạ độc ra xử lý, sau này chẳng phải là luôn lo lắng đề phòng mà sống sao. Bởi vậy hắn giận dữ lập tức đem người ở Ngự thiện phòng cùng người hầu hạ ở điện Vạn Thọ tất cả đều giam lại. Mặt khác lệnh Lữ Phúc an bài vài thân tín hộ tống Hoàng hậu cùng Mỹ nhân về tẩm điện, còn nhóm tôn thất thì được Đậu Thuần "Quan tâm" giữ lại ngủ ở trong cung. Dù sau hậu cung của Đậu Thuần có không ít tẩm điện bỏ trống, không sợ không có chỗ cho nhóm tôn thất đó. Đem mọi người sắp xếp ổn thỏa, Đậu Thuần liền vội vàng tới điện Lập Chính, lúc này Trác Kinh Phàm đã uống giải dược Thái y kê cho, đang nghỉ ngơi. "Phàm Phàm, ngươi đã ổn chưa? Thân thể có chỗ nào khó chịu?" Đậu Thuần ngồi ở bên giường, nắm tay Trác Kinh Phàm nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt dò xét trên khắp người đối phương, chỉ sợ đối phương còn có chỗ nào không thoải mái. "Ta không sao, mới vừa rồi Hồ Thái y cũng nói, trong cơ thể ta dư độc rất ít, uống mấy lần dược là có thể thanh trừ hết, ngài đừng lo lắng." Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt, bất quá quả thật nhìn cũng không đáng ngại, lúc này mới thật sự yên lòng. "Hôm nay việc này xác thực cổ quái, Mục Hiên rõ ràng an bài vũ kỹ, sao biến thành hạ độc? Vả lại người của chúng ta cho tới nay đều theo dõi Mục Hiên, cũng không có phát hiện hắn cùng Ngự thiện phòng có lui tới." "Hôm nay sợ chính là cảnh cáo, người nọ nếu thật muốn chúng ta chết, không cần làm nháo lên như vậy, càng kỳ quái chính là sự kiện này thoạt nhìn lại như là hướng về phía Từ Mỹ nhân." "Ta đã hạ lệnh đem người ở Ngự thiện phòng bắt lại, hy vọng có thể tra ra chút dấu vết để lại. Vốn tưởng rằng trong cung chỉ có một Mục Hiên, không ngờ vẫn trốn tránh một người có bụng dạ khó lường, nếu không phải hôm nay trúng độc, chúng ta sợ là còn không biết có uy hiếp như vậy tồn tại." Đậu Thuần hung hăng nói một hơi, sắc mặt có chút tối tăm. "Không có biện pháp, Thái Cực cung không thể so Đông Cung. Chúng ta có thể đem Đông Cung quản lý được chặt chẽ cũng phí một phen công phu. Hiện giờ ngài mới đăng cơ hơn một năm, có sơ hở cũng là bình thường." Trác Kinh Phàm vỗ vỗ mu bàn tay Đậu Thuần, an ủi nói. Đậu Thuần sau khi nghe xong không có lên tiếng, chỉ nắm chặt tay Trác Kinh Phàm, ở trong lòng cân nhắc muốn nhân cơ hội lần này thanh lọc trong cung. Kỳ thật hắn cũng biết Phàm Phàm nói đối, dù sao ngay cả phụ hoàng cũng không dám chắc nắm Thái Cực cung trong tay. Nếu không sao có nhiều cung phi sẩy thai hoặc là hoàng tử chết non như vậy? Hắn hít một hơi, mở miệng nói: "Ngươi nói điều đó ta làm sao không biết, nhưng ta chỉ cần vừa nghĩ tới có người tránh ở chỗ tối nhìn ta như hổ rình mồi, làm ta sao yên tâm đây? Hôm nay hắn có thể ở trước mắt ta hạ độc ngươi, ngày sau hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay lấy tính mạng của ta?""Ngài đừng có gấp, phàm là người tất sẽ lưu lại dấu vết, ta không tin từ người Ngự thiện phòng hỏi không ra cái gì, chúng ta chờ đi, nhất định có thể bắt được cái đuôi người nọ." "Được." Đậu Thuần cũng chỉ có thể thấp giọng trả lời, hắn lại cùng Trác Kinh Phàm ngồi trong chốc lát liền đứng dậy rời khỏi điện Lập Chính. Hắn còn phải đi "An ủi" những tôn thất, đồng thời cũng thuận tiện răn đe bọn họ... Từ Mỹ nhân bị đuổi về điện Tử Thần đã thấy Mục Hiên chờ ở bên trong. Hai cung nữ dìu Từ Mỹ nhân thấy chủ tử lập tức quỳ xuống tạ tội, Mục Hiên lạnh như băng trừng mắt nhìn các nàng một cái, liền đem lực chú ý đặt ở trên người Từ Mỹ nhân. Tình trạng của nàng thật sự không tốt, mới vừa rồi tại điện Vạn Thọ, Hồ Thái y cùng Tần Thái y đã nghĩ biện pháp giúp nàng tạm thời ức chế độc tính, nhưng nàng ăn độc tố rất nhiều giải độc cũng ảnh hưởng đối với thai nhi. Mục Hiên đã sớm biết tin tức này, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy Từ Mỹ nhân bộ dáng chật vật trong lòng vẫn như ai nhéo một cái. Đúng lúc này, tâm phúc của hắn đi vào trong điện, đến bên tai hắn nói nhỏ vài câu. "Để hắn lăn tới đây!" Mục Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, tâm phúc tuân lệnh lại lui ra ngoài. Không bao lâu, một vị nam tử theo tâm phúc đi đến. Vị nam tử kia mặc y phục nội thị thoạt nhìn tuổi cũng không cách biệt lớn so với Mục Hiên, nhưng làm người kinh ngạc chính là hắn cùng Mục Hiên khuôn mặt lại có chín phần giống nhau. "Ca ca." Nam tử đi đến trước mặt Mục Hiên mở miệng gọi một tiếng, Mục Hiên thấy nam tử này sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt đẹp, hắn hung tợn nhìn chằm chằm nam tử, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay hạ độc ở cung yến có phải là ngươi làm hay không?" "Đúng là ta làm." Người kia gật đầu, thản nhiên thừa nhận. Mục Hiên híp mắt, thấp giọng quát: "Ngươi muốn hạ độc vì sao không dứt khoát một chút trực tiếp đem Đậu Thuần độc chết, nếu không thì độc chết Trác Kinh Phàm, ngươi cố tình xuống tay đối với Từ Mỹ nhân, hại con nối dòng của ta, đây là vì sao?!" Nam tử kia cũng là có nỗi khổ, hắn hôm nay muốn độc chết đúng là Trác Kinh Phàm, nhưng không ngờ thủ hạ bị bại lộ, nên đem toàn bộ thức ăn có độc phân tán khiến cho nữ quyến tôn thất  cũng bị vạ lây. Về phần Từ Mỹ trúng độc là ở trà ô long, rõ ràng hắn cố ý chuẩn bị cho Hoàng hậu lại bị đưa đến chỗ Từ Mỹ nhân. Lúc ấy hắn biết, thiếu chút nữa nôn ra máu, không nghĩ tới sai sót ngẫu nhiên không chỉ bảo vệ một mạng Trác Kinh Phàm, kết quả cũng làm hại thai nhi của Từ Mỹ nhân khó giữ được. Chuyện này đúng với câu " lấy đá đập chân mình", mặt khác cũng có vài phần ý tứ "Tự làm bậy không thể sống". Mục Hiên nghe hắn lắp bắp giải thích, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, hắn trừng đệ đệ một hồi lâu, lúc này mới căm giận mà chỉ đạo: "Ngươi là quân cờ bí mật của ta, không đến bất đắc dĩ ta sẽ không để cho ngươi ra tay, lúc này đây vì sao không có lời dặn của ta, mà một mình động thủ? Ngươi tự tiện ra tay thì thôi, kết quả không có đạt tới mục đích không nói, còn đem Ngự thiện phòng lôi vào! Ngươi nói, lần này tổn thất nên tính như thế nào?!""Ta..." Nam tử mấp máy môi, trên mặt cũng tràn đầy hối hận. Hắn vốn định lúc này là cơ hội khó có được, ca ca an bài vũ kỹ ám sát, hơn nữa hắn phối hợp hành động, Trác Kinh Phàm làm sao có năng lực có thể thoát khỏi ám sát song song? Nhưng kế hoạch bị bại lộ, vũ kỹ đưa lên sân khấu bị đưa đi, thích khách không thể xuất hiện, điện Vạn Thọ bởi vì chuyện trúng độc bỏ dở cung yến, có thể nói an bài của ca ca tất cả đều uổng phí. Việc đã đến nước này, Mục Hiên cũng không muốn nói thêm nữa, vả lại đệ đệ tự tiện đến tìm hắn, hành động như vậy quá nguy hiểm. Đêm nay bởi vì bữa tiệc trúng độc, Hoàng đế khẳng định sẽ tăng thêm kiểm soát, trước tiên phải đem đệ đệ rời đi, hắn tức giận đối với đệ đệ nói: "Ta tạm thời không muốn gặp mặt ngươi, ngươi tránh khỏi tầm mắt ta." Thấy Mục Hiên thần sắc không tốt, nam tử tất nhiên là không dám làm trái ý, chỉ cúi đầu rời đi. Chỉ là hắn không biết hắn vừa đi liền có người lặng lẽ đuổi theo hắn, thẳng đến khi nhìn thấy hắn về Phượng Dương các, cái đuôi đi theo phía sau hắn lúc này mới rời đi về lại điện Lưỡng Nghi... Đậu Thuần "An ủi" nhóm tôn thất xong, lúc này mới mang theo Lữ Phúc trở lại điện Lưỡng Nghi, còn chưa có tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy Hữu Thọ dẫn theo vài nội thị chờ tại cửa thư phòng. Khi hắn đi qua mấy người kia, bỏ lại một câu, "Tiến vào đi." Hữu Thọ cùng mấy người kia lập tức theo vào trong. "Không cần hành lễ, đem chuyện nói một lần đi." Đậu Thuần vào thư phòng ngồi sau án thư xong khoát tay miễn Hữu Thọ và mấy người kia hành lễ thỉnh an. Mấy người họ vội vàng đem động tĩnh của Mục Hiên cùng nội thị thần bí kia hướng Đậu Thuần bẩm báo. Đợi cho mấy người nói xong, hắn mới mở miệng hỏi: "Các ngươi xác định nội thị kia là vào Phượng Dương các?" "Thưa, vô cùng chính xác." "Hiện giờ Phượng Dương các chỉ có hai vị Công chúa. Hữu Thọ đi thăm dò rõ ràng nội thị kia là hầu hạ vị Công chúa nào." Chẳng lẽ trừ Bình Dương, còn có người không phải huyết mạch Tiên hoàng? Nếu quả thực như thế, Tiên hoàng cũng thật là đáng buồn cười, đúng là nhiều năm còn không biết đầu sỏ cắm sừng mình, vẫn tín nhiệm ngưỡng mộ thống lĩnh cấm quân này. Không biết dưới suối vàng Tiên hoàng biết được có thể bị làm tức đến chết đi sống lại hay không? Nhưng Đậu Thuần cũng cười không nổi, Mục Hiên thế lực càng lớn, sau lưng liên lụy càng nhiều người, hắn càng khó đem đối phương một lưới bắt hết. Vốn muốn thừa dịp hôm nay tương kế tựu kế, đem thế lực Mục Hiên ở trong cung loại bỏ, nhưng đột nhiên chạy ra một địch nhân không biết tên. Vả lại người này ngày xưa che dấu thật kín, nếu không phải hôm nay lộ ra dấu vết, hắn cùng Trác Kinh Phàm đều còn không có phát hiện người này. Đậu Thuần đứng ngồi không yên, hắn vội vàng trở lại điện Lập Chính. Đậu Thuần một đường đi đến phòng ngủ, đưa tay ngăn lại nội thị muốn thông báo cũng miễn bọn họ thỉnh an, đem cung nữ trực đêm cho lui hết. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn người đang nằm ngủ ở trên giường, tâm tình buộc chặt rốt cục có thể thả lỏng.Hắn không quấy rầy đối phương, bởi vậy không có ngồi lên giường, mà ngồi ở tràng kỷ. Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trác Kinh Phàm ngủ, phòng ngủ không có ánh nến, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, phòng ngủ là một mảnh mông lung, mà ngay cả dung nhan của Trác Kinh Phàm cũng có vẻ mơ hồ. Đậu Thuần trong lòng đột nhiên nhảy dựng, trong nháy mắt, hắn cảm thấy Trác Kinh Phàm biến mất ở trước mắt mình. Hắn không tự giác vươn tay như muốn bắt lấy cái gì, nhưng chỉ bắt lấy không khí. Hắn giơ tay giữa không trung, cứ như vậy tưởng tượng ra dung mạo Trác Kinh Phàm. Khuôn mặt này hắn đã nhìn năm năm, nhưng hai năm đầu rõ ràng không có sinh động như vậy. Hắn còn nhớ rõ, năm thứ hai mươi ba Văn Võ, Trác Kinh Phàm trúng độc, tình huống lần đó so với đêm nay nguy cấp hơn nhiều, vả lại hắn lúc ấy còn giả ngu, thủ hạ cũng không có nhiều, cho nên hắn đã cho rằng Trác Kinh Phàm không tỉnh lại được. Không ngờ đối phương đã tỉnh lại, không chỉ vậy, tỉnh lại làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Ngày xưa tính tình yếu đuối cũng mất, thay thế là người quả cảm cùng kiên nghị. Hắn không phải không phát hiện đối phương thay đổi, so với ngày xưa hắn càng thích Phàm Phàm dũng cảm này hơn. Có đôi khi hắn cũng từng nghĩ qua, Phàm Phàm tại sao lại có thay đổi lớn như vậy? Hắn nghĩ qua vô số loại khả năng, cũng nghĩ muốn hỏi Phàm Phàm, nhưng mỗi một lần thấy đối phương thật tâm thật lòng vì mình, hắn cái gì cũng không muốn hỏi. Phàm Phàm hiện giờ cũng là Trác Kinh Phàm, không cần biết hắn trước kia là ai, hắn chỉ có thể là Thái tử phi, là Hoàng hậu của Đậu Thuần, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này... Bên này, Tấn Vương cùng Tấn Vương phi lưu lại ở điện An Nhơn. Tấn Vương phi mới vừa rồi trúng độc lúc này đang nằm trong phòng ngủ, còn Tấn Vương lại cùng mấy vị Thân vương và Quốc công trong chính điện nói chuyện. Phu nhân của mấy vị Thân vương cùng Quốc công này cũng trúng độc, lúc này họ cũng ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Trong chính điện, Tấn Vương ngồi cùng một đệ đệ khác của Tiên hoàng là Triệu Vương, còn có Ngạc Quốc công, Trịnh Quốc công, Tống Quốc công. Vài vị Quốc công này có thể bảo trụ tước vị, vả lại còn không làm cho Tiên hoàng kiêng kị chứng tỏ cũng có bản lĩnh. Triệu Vương cùng Tấn Vương mặc dù không là huynh đệ cùng mẹ, bất quá hai người lúc trước tình cảm không tồi. Năm đó Tấn Vương bị huynh đệ hãm hại, chỉ có Triệu Vương đứng ra bênh vực, nếu mẫu phi Triệu vương không có được sủng ái, sợ là Triệu Vương cũng cùng cảnh ngộ Tấn Vương. Ngạc Quốc công có tổ tiên là đại công thần khai quốc Đại Chu. Hoàng đế khai quốc Đại Chu triều ngồi lên ngôi vị xong liền ban thưởng tước vị Quốc công cho Ngạc đại công thần. Ngạc Quốc công lúc đó vì không muốn Hoàng đế khai quốc kiêng kị mình nên tự động để lại vợ con đi phòng thủ biên cương, đi một mạch là vài chục năm đến khi chết già tại biên cương. Cũng bởi vì Ngạc quốc công thức thời, cho nên Hoàng đế khai quốc không có làm khó dễ con hắn, phong Thế tử cho con trai Ngạc Quốc công và cho hắn kế vị phong hao sau khi Ngạc Quốc công mất. Sau khi kế vị Ngạc Quốc công mới cũng làm như phụ thân mình gạt lệ để vợ con lại kinh đô, một mình ra biên cương. Mà phu nhân của Ngạc Quốc công thì dùng tuổi thanh xuân của mình bảo vệ Quốc công phủ.Cùng so với Ngạc quốc công phủ bi ai, nhà Trịnh Quốc công cùng Tống Quốc công tình cảnh tốt hơn một chút, họ không phải thế gia truyền thừa nhiều đời. Trịnh Quốc công cùng Tống Quốc công đều là Tuyên đế lên ngôi mới phong tướt vị. Lão Trịnh Quốc công cùng lão Tống Quốc công là thư đồng của Tuyên đế khi còn là Thái tử, cho đến khi Tuyên đế đăng cơ, hai người tất nhiên là thành cánh tay đắc lực của Tuyên đế. Mới đầu Tuyên đế có chút nể trọng hai người, đáng tiếc càng về sau, Tuyên đế bị gian thần tiểu nhân che mắt tin lời gièm pha, bắt đầu bất hòa với hai người, thậm chí suýt chút nữa phế bỏ tước vị của bọn họ, may mắn có Tiên hoàng cuối cùng hai người khó khăn lắm mới bảo trụ tước vị. Bọn họ đã có bài học, không dám giống như thời kỳ Tuyên đế thể hiện mình nhiều, bọn họ thức thời tỏ ra nhu nhược nên mới bảo vệ được tước vị an toàn truyền lại cho con mình. Lão Trịnh Quốc công cùng Tấn Vương quan hệ rất tốt. Lúc lão Trịnh Quốc công thiếu chút nữa bị đoạt tước vị, trừ Tiên hoàng ra Tấn Vương lúc ấy cũng hỗ trợ không ít. Tấn Vương rất ngưỡng mộ tài năng cùng nhân phẩm lão Trịnh Quốc công tất nhiên không muốn ông gặp kết cục thê thảm. Bởi vậy vận dụng hết khả năng phí một phen công phu bảo vệ lão Trịnh Quốc công, kết quả chính bản thân bị Tuyên đế đuổi đến đất phong xa xôi cằn cỗi. Lão Trịnh Quốc công biết được trong lòng cực kỳ cảm kích Tấn Vương, bởi vậy từ trước đến nay luôn âm thầm thư từ qua lại. Đợi khi lão Trịnh Quốc công chuẩn bị truyền lại tước vị, ông cũng đem chuyện Tấn Vương có ân lớn với Trịnh Quốc công phủ nói cho con biết. Bởi vậy Trịnh Quốc công mới cũng đối với Tấn Vương thân thiết, hơn một năm trước Tấn Vương đã trở lại kinh đô, hai phủ đi lại càng thêm thường xuyên. Về phần Tống Quốc công phủ vẫn luôn im lặng, bất quá lão Tống Quốc công cùng lão Trịnh Quốc công là bạn hữu thâm tình. Hai người giao tình tốt bởi vậy Tống Quốc công mới cùng Trịnh Quốc công mới tự nhiên cũng thành bạn tốt. Trịnh Quốc công cùng Tấn Vương thường đi lại, Tống Quốc công đương nhiên cũng không tránh khỏi cùng Tấn Vương lui tới nhiều hơn. Cho nên lúc này mấy người bọn họ mới ngồi chung một chỗ. Tấn Vương đem mấy người bọn họ đến không phải vì nói chuyện trời đất, mà là muốn hỏi một chút về việc phát sinh đêm nay. Triệu Vương là người đầu tiên nói: "Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, người hạ độc đêm nay hành động nhìn giống như cảnh cáo, dù sao không có người thương vong, nhưng hắn làm ra việc này có gì tốt đối với hắn? Sau này khẳng định Hoàng thượng sẽ càng thêm đề phòng, tiếp theo hắn nếu muốn ra tay thì không có dễ dàng như vậy." "Triệu Vương nói không sai, đêm nay bỏ độc như vậy là làm điều thừa, đổi là ta sẽ trực tiếp đem... hà tất phí nhiều tâm sức làm rất nhiều người trúng độc theo, cũng không hiểu được ý đồ đối phương là cái gì?" Ngạc Quốc công nói hai tay đan vào nhau, giọng điệu mang theo châm chọc. "Theo ta thấy, hay là đối phương thất thủ?" Tống Quốc công sờ sờ cằm, híp mắt nói. Mấy người kia liền liếc mắt nhìn nhau một cái, Trịnh Quốc công ha ha cười một tiếng, "Lão Đỗ, ngươi đang nói giỡn sao? Đối phương có năng lực hạ độc tại bữa tiệc, còn thất thủ sao?" "Nếu không phải thất thủ, Hoàng hậu sao còn sống tốt tại điện Lập Chính vậy?" Tống Quốc công không để ý khẩu khí của Trịnh Quốc công, vẫn  như trước giọng bình tĩnh nói. "Ngươi nói mục tiêu của đối phương là Hoàng hậu sao?" Mấy người vừa nghe, đồng thời nhíu nhíu mày, bọn họ trước giờ không nghĩ tới mục tiêu là Hoàng hậu, bọn họ còn tưởng rằng mục tiêu là Hoàng đế. "Phải, ta từng cẩn thận quan sát yến án của vài vị phu nhân trúng độc phát hiện có món ăn mà trên phượng yến án của Hoàng hậu nương nương cũng có, trên yến án vài phu nhân không có trúng độc lại không có món ăn đó." Tống Quốc công thản nhiên nói. Tấn Vương không nghĩ tới Tống Quốc công quan sát sắc bén như vậy. Ông trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới mở miệng nói: "Nếu mục tiêu thật sự là Hoàng hậu nương nương, chúng ta phải sớm trình báo sự tình cho Hoàng thượng biết mới được." "Nếu không phải Từ Mỹ nhân cũng trúng độc, chỉ nghe ngươi nói mục tiêu là Hoàng hậu nương nương, ta liền nhịn không được đối với nàng có hoài nghi." Ngạc Quốc công nhíu nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói. Trịnh Quốc công gật đầu, nói tiếp: "Nói cũng phải, Từ Mỹ nhân tâm ngoan thủ lạt, hẳn cũng sẽ không xuống tay đối với con của mình, dù sao nàng muốn ở trong cung sống yên, đứa con chính là chỗ dựa lớn nhất phải trông cậy vào. Nàng sẽ không ngu xuẩn đem bùa hộ mệnh quan trọng nhất làm hỏng phải không?" "Kỳ thật điều này cũng khó nói, ta thấy biểu hiện của nàng đêm nay không giống kẻ thông minh." Ngạc Quốc công ở một bên lên tiếng. Mấy người kia đồng thời nghĩ đến vũ kỹ kia bị nhét vào điện Tử Thần. Tấn Vương cười nhạo một tiếng, giọng châm chọc nói: "Yến Vương vẫn luôn thay Hoàng thượng suy nghĩ, cũng thật khó cho hắn một bó tuổi mà còn muốn quan tâm nhiều việc như vậy." "Hắn lại muốn đem một chiêu đã dùng với phụ hoàng lấy ra sử dụng lại, cũng không nhìn hiện tại ngồi ở ngôi vị Hoàng đế chính là ai. Tiểu tử Đậu Thuần này không giống Hoàng tổ phụ cùng phụ hoàng của hắn, Yến Vương sớm hay muộn sẽ chịu khổ rồi." Triệu Vương nhíu mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. "Lục đệ!" Tấn Vương thấp giọng nhắc nhở một tiếng. Bình thường khi Tấn Vương nóng nảy hoặc nổi giận, mới dùng thứ bậc xưng hô với Triệu Vương. Bởi vậy Triệu Vương nhún vai "Được rồi, ta câm miệng" Triệu Vương không mở miệng, mà ba vị quốc công cũng cúi đầu hít thở chậm chạp. Triệu Vương dám gọi thẳng tục danh Hoàng đế, bọn họ cũng không dám nghe. Triệu Vương nói bất ngờ không báo trước thật sự làm ba người bọn họ hoảng sợ quá mức. May mà bọn họ khi nói chuyện đã cho người hầu trong điện lui  hết, nếu không lời này nếu truyền vào tai Hoàng đế, Tấn Vương cùng Triệu Vương khả năng không có việc gì, nhưng ba người bọn họ có thể không an toàn đâu.