Nhiệm vụ ngẫu nhiên? Thời Khanh lập tức lục lại ký ức trong đầu mình, chưa nhớ thì thôi, vừa nhớ lại cậu liền kích động. Cha mẹ ơi! Không ngờ nhiệm vụ ngẫu nhiên chỉ có thể gặp không thể cầu! Trong sổ tay có dành nguyên một tờ nói về loại nhiệm vụ này. Với nhiệm vụ ngẫu nhiên, cả điều kiện làm nhiệm vụ hay thời gian, địa điểm điều không được tiết lộ, dù bạn đang ở thế giới chính, thế giới nhỏ, thậm chí là đang trong không gian hệ thống cũng không quan trọng. Sau khi nhận nhiệm vụ ,thời gian sẽ được ngưng đọng lại đến khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được dịch chuyển lại đúng ngay thời điểm cũ. Nhận hay hủy nhiệm vụ là lựa chọn của kí chủ và hệ thống. Trong đó hệ thống được ưu tiên chọn trước, nếu cậu không muốn có thể hủy lập tức. Nếu cậu đồng ý, kí chủ mới được quyết định nhận nhiệm vụ hay không. Từ giới thiệu của sổ tay-kun, hệ thống/kí chủ nào không nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên này, nếu không phải kẻ thù không đội trời chung, thì 100% là não có vấn đề! Vì nhiệm vụ ngẫu nhiên nếu thất bại cũng sẽ không bị trừng phạt! Chẳng những vậy, người làm nhiệm vụ còn được trả trước phí dịch vụ 500 điểm, dù không nhiều nhưng quý ở chỗ cho không. Nhiệm vụ siêu khó cũng chẳng là cái đinh gì, cùng lắm thì thất bại, 500 điểm vẫn vào túi của mình. Nếu may mắn hoàn thành. Chúc mừng! Không chỉ thêm được 3000 – 10000 điểm (quay số ngẫu nhiên) mà còn được thêm quà tặng bất ngờ của hệ thống! Thậm chí có thể nhận được quà tặng giá trị lên tới hơn 10 triệu điểm, cũng có thể nhận được vật siêu quý hiếm không bán trong cửa hàng hệ thống. Tất nhiên cũng có khả năng xui xẻo quay ra hàng dỏm! Nhưng không quay ra cái gì cũng chẳng chết ai, trọng tâm là nhiệm vụ này quá quá quá hấp dẫn! Tóm lại , nhiệm vụ ngẫu nhiên giống như là quà tặng trời ban, chỉ có những người vô cùng may mắn mới có thể nhận được. Vậy mới nói, hệ thống/kí chủ nào được mà không nhận ngoài não tàn ra chỉ còn não tàn. Thời Khanh vừa nghĩ đến đây, đột nhiên xuất hiện đếm ngược. ‘Mười, chín, tám, bảy…’ Thời Khanh cuống quýt sợ vịt đến miệng lại bay đi, nhanh chóng nhận nhiệm vụ, tiếp theo liền xuất hiện khung thoại dành cho Tần Mạc. Cậu sợ y không biết ích lợi của nhiệm vụ ngẫu nhiên, liền kích động viết ráo hết lời lãi từ nhiệm vụ này một cách tỉ mỉ chi tiết nhất. Cuối cùng còn thêm một câu cậy nhờ, buộc y nhất định phải nhận. Mà lúc này hai người vẫn còn đang hôn nhau!!! Tên ngốc không tập trung này… Tần Mạc cắn nhẹ lên đôi môi hồng nhạt làm Thời Khanh không kiềm được rên rỉ, sau đó y nhìn thấy đôi mắt to tròn của người nào đó ánh lên nét bất mãn, tâm trạng y liền trở nên sung sướng. Thời Khanh cố đẩy người kia ra, Tần Mạc chẳng những không chịu buông mà còn ghì chặt cậu trở lại, nghe theo khao khát trong lòng, càng hôn càng sâu, đến khi cậu sắp ngất xỉu mới chọn nhận nhiệm vụ. Hai người cứ vậy mà xuyên không! Nhiệm vụ ngẫu nhiên chỉ có tên nhiệm vụ, không có giới thiệu bối cảnh hay tóm tắt nội dung, cho nên xuyên đến thế giới nào, gặp phải chuyện gì, thậm chí mục tiêu nhiệm vụ cũng chỉ là dấu chấm hỏi. Như vậy càng làm tăng độ khó nhiệm vụ, nhưng mà, không khó như vậy thì làm gì có điểm thưởng cao vút trời? Tất thảy đều công bằng. Nhiệm vụ này còn có giới hạn thời gian, chỉ có hai ngày, qua hai ngày mà không hoàn thành thì nhiệm vụ sẽ được mặc định là thất bại. Vậy mới nói bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống không phải ai cũng đủ sức ăn. Đến khi xuyên qua, đầu óc lùng bùng của Thời Khanh mới tạm tỉnh táo lại, mới đây thôi cậu vẫn còn chìm trong cảm xúc của thế giới thú nhân, cả cách cư xử hằng ngày với Tần Mạc dường như cũng không bình thường. Thời Khanh tin rằng y cũng giống cậu, chưa thoát ra khỏi vai Aleck, nếu không khi vừa về đến không gian hệ thống cũng không hôn cậu cuồng nhiệt đến mức — Ha ha. Thế giới thú nhân vượt xa sức tưởng tượng của Thời Khanh. Nam nam yêu nhau không nói, vì beep gì còn có cái thể loại kích thích sinh lý dữ dội như vậy, thiệt là quá điên cuồng. Hai kiếp cậu đều chưa từng trải qua cảm giác này, nhất là lần dao động thứ hai, thực sự muốn phát điên, giống như bản thân không còn là chính mình nữa. Nếu đem ra so sánh thì dao động lần thứ hai là do cơ thể, lần thứ ba lại xuất phát từ trong nội tâm cậu… Nghĩ như vậy, Thời Khanh đột nhiên quỷ dị cảm thấy lần thứ hai tốt hơn nhiều! Ha ha, do mình nghĩ nhiều thôi, cơ thể nội tâm gì đó đều là mây bay, căn bản là do cậu diễn quá đạt, quá nhập tâm! Về thế giới bình thường sẽ bình thường lại ngay! Thứ cậu cần chính là thời gian, Thời Khanh hít sâu một cái, chui ra từ vết rách không gian vào thế giới nhiệm vụ ngẫu nhiên. Vừa xuyên qua Thời Khanh không khỏi cảm thấy may mắn, dù không có giới thiệu hoàn cảnh nhưng cậu vẫn nhận được ký ức nhân vật nè, thuận tiện cho việc đánh giá tình hình hiện tại. Nhưng chưa kịp nghiên cứu cái này, cả người Thời Khanh liền dại ra. Cậu… cậu không có mặc quần áo! Cậu… khỏa thân nằm trong chăn! Cái! Này! Không! Phải! Vấn! Đề! Vấn đề chính là, sau lưng cậu vẫn còn một người không mặc quần áo… Còn, còn là nam nhân! Cha mẹ ơi, rốt cuộc lại chuyện gì nữa, cậu xuyên tới một thế giới nam nam hợp pháp tiếp sao? Sao có thể trùng hợp vậy chứ! Thời Khanh muốn đập đầu chết đi cho rồi, ngay khi cậu nghiêm túc suy nghĩ mình phải làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh khó xử này, âm giọng khàn khàn mới tỉnh của nam nhân đằng sau vang lên, “Là ta.” Thời Khanh sửng sốt, lập tức quay người lại. Ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa dày chiếu vào trong phòng, hắt lên khuôn ngực rắn rỏi của nam nhân, khăn bông màu xám mềm mại vắt ngang hông, dù đã che được bộ phận quan trọng nhất, nhưng đường cong quyến rũ phần eo lại gợi ra nhiều liên tưởng sâu xa… Thời Khanh không dám nhìn tiếp, cậu ngẩng lên đối diện với Tần Mạc, trông thấy ánh sáng đang nhảy múa trên gương mặt sắc sảo hoàn mỹ đến thợ điêu khắc giỏi nhất cũng không thể tạc ra của y, cùng một đôi mắt sâu thẳm đến tận vô cùng. Là Tần Mạc, đây là Tần Mạc, không chỉ là linh hồn, mà cả thân thể cũng là của Tần Mạc! Là thân thể chính chủ sao? Nhưng nếu chính chủ, làm sao cậu lại có ký ức, hơn nữa, hai người còn bị đẩy đưa vào tình huống xấu hổ này? Ngạc nhiên xong, Thời Khanh bắt đầu đỏ mặt, gò má ửng hồng có thể so sánh với màu tôm kho tàu hoặc rạng đông ở chân trời ngoài kia… Tần Mạc luôn chăm chú nhìn cậu, phát hiện được hành động nho nhỏ này, rất… đáng yêu. Ngoại hình của Thời Khanh rất khá, không phải kiểu đẹp lạnh lùng cách li với mọi người, mà là cảm giác ấm áp làm người ta muốn gần gũi, giống như ánh lửa, nhiệt độ có thể nóng đến thiêu chết nhưng bề ngoài lấp lánh ôn hòa thu hút tất thảy ánh nhìn . Dù làm thiêu thân lao đầu vào lửa cũng muốn chết trong vòng tay cậu. Dù bị đốt thành tro bụi, vẫn quyến luyến không buông. Trong lòng Tần Mạc rung động, khóe môi khẽ nhếch lên, tư thế hai người vốn là đang nằm nghiêng, lúc này y hơi đứng dậy, người đổ về phía Thời Khanh, tay chống hai bên bả vai cậu, từ trên nhìn xuống dưới. Không khí đột nhiên trở nên mờ ám, hơi thở nam tính ập vào mặt cậu làm Thời Khanh cảm thấy… mình bị IL nhập rồi. Tần Mạc không nói gì, chậm rãi cúi xuống phả hơi thở nóng bỏng vào cần cổ trắng nõn của cậu, đầu lưỡi ấm áp liếm nhẹ xuống làn da phía dưới, như ma cà rồng của bóng đêm say cùng con mồi, chưa muốn lập tức ăn ngay mà từ từ hưởng thụ… Thời Khanh không dám nhúc nhích, cậu cảm nhận được có cái gì đó vừa cứng vừa nóng đặt ngay trên bắp đùi. Cậu sợ mình động một tí sẽ gây ra chuyện lớn! Mà ngay lúc này, tiếng mở cửa đã cứu vớt đời cậu. Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thẳng vào thanh niên tóc đen ở cửa. Người đó có một gương mặt thanh tú, tóc đen mắt đen, da trắng, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái dễ nhìn. Hắn nhìn hai người đang quấn nhau trên giường, đỏ mặt há hốc miệng kinh ngạc, “Các cậu… Các cậu… Các cậu…” ‘Các cậu’ nửa ngày cũng không nói thêm được chữ nào. Sau đó hắn đóng sầm cửa đi mất. Sau khi bị cắt ngang giữa chừng, Thời Khanh vội trốn khỏi Tần Mạc xuống giường tìm quần áo mặc vào. Sau khi mặc quần Thời Khanh mới có chút cảm giác an toàn, bắt đầu nghiên cứu ký ức của nguyên chủ. Thế giới của nhiệm vụ ngẫu nhiên là hiện đại, tương tự thế giới của Thời Khanh, nhưng cũng có một số khác biệt nhỏ, ít nhất là cậu không biết thành phố mình đang ở là đâu. Nó là một thành phố na ná với Thượng Hải, nhưng tên gọi Hải Thành. Khoa học kỹ thuật ở đây phát triển cũng tương đối, nhưng thẩm mỹ lại rất kém làm Thời Khanh hơi thất vọng. Thực ra cậu vẫn mong mình có thể quay lại thế giới cũ, được đứng xa quan sát người nhà của mình cũng đủ mãn nguyện rồi. Ây… Tâm trạng Thời Khanh thoáng chùng xuống, cậu tự an ủi mình, dù nơi đây vẫn là chốn xa lạ, nhưng không sao, cậu còn rất nhiều cơ hội, nhất định có thể tương phùng! Chấn hưng tinh thần xong, Thời Khanh lại xem tiếp. Cơ thể của cậu tên là Thời Khanh, mà Tần Mạc cũng là Tần Mạc, người vừa đẩy cửa vào là Tô Nhuế, ba người từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Dù tính tình khác biệt, ngoại trừ Thời Khanh ra hai người còn lại không hề thân thiện hòa đồng chút nào, nhưng gia thế ba người tương đồng, ba đứa trẻ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, dần dần quen thuộc, lâu ngày trở thành bạn tri kỷ. Sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người thừa kế gia nghiệp nhà mình, Tần Mạc và Tô Nhuế đều trở thành giám đốc lớn, chỉ có Thời Khanh vẫn còn xốc nổi. Thêm nữa trên cậu còn có anh trai, Thời Khanh vẫn cứ ngày ngày vui chơi. Tối qua là sinh nhật cậu, mọi người tụ tập lại uống rượu. Thời Khanh uống khá nhiều, đến khi tỉnh dậy mọi chuyện đã trở thành như vậy. Cậu ôm đầu, chuyện quái quỷ gì thế này? Sau khi Thời Khanh thay quần áo xong, ngẩng đầu chợt thấy Tần Mạc vẫn còn nằm trên giường, y như lúc trước. Cậu vừa định nói chuyện, đột nhiên đầu choáng váng vô cùng. Giây tiếp theo… Cậu đã trở về giường, trần truồng nằm trong vòng tay của Tần Mạc… Chỉ trong một giây mà quần áo cậu vừa thay đã trở về tủ quần áo, cậu cũng lăn lên giường. Y chang hoàn cảnh lúc vừa xuyên qua, một chút cũng không khác! Hệt như tua băng đĩa CD vậy! Có chuyện gì xảy ra? Thời gian bị đảo ngược?!