Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 127 : Không Thể Chống Trả

Sân thượng ở lầu ba của club tư nhân trở nên cực kỳ yên tĩnh, không khí như ngưng trệ. Lá cây đung đưa trong gió, cá cảnh nhiệt đới bơi lội trong bể, những con cá nhiều màu sắc đang tung tăng nô đùa trong nước, thỉnh thoảng để lại từng chuỗi bọt bong bóng. Nhưng trong mắt Sở Dực Thành, tất cả đều không có màu sắc. Cậu bé đứng trước mặt anh có một gương mặt nhỏ bé đáng yêu như trái táo, đôi mắt cơ trí tò mò đánh giá anh. Bàn tay mũm mĩm nắm chặt một ngón tay của mẹ mình, không có sự hoạt bát như bao đứa trẻ khác mà lại yên tĩnh và khôn khéo lạ thường. Có lẽ vì sắc mặt của Sở Dực Thành quá tái nhợt, làm cho thằng bé sợ hãi rụt người một cái, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt tay mẹ hơn. “….. Ngoan.” Giống như đã qua một thế kỷ, lâu đến mức Sở Dực Thành cảm thấy giọng nói của mình vô cùng xa lạ, tựa như rơi vào khoảng không, gió lốc xé tan những ngày đêm nhung nhớ, cuối cùng hóa thành nụ cười khổ bất đắc dĩ, rơi trên khuôn mặt đã qua tuổi thanh xuân. Sở Dực Thành chậm rãi nâng cánh tay phải lên, cảm giác, nặng tựa ngàn cân, run rẩy sờ đầu cậu bé. Mái tóc mềm mại của trẻ thơ mang theo mùi hương sữa nhè nhẹ, khi Sở Dực Thành đụng vào mái tóc của cậu bé, cậu bé cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt to trong suốt ngây thơ nhìn chằm chằm Sở Dực Thành, nhìn chú mặc dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn cười với mình, cậu bé cũng cười ngọt ngào với Sở Dực Thành. (Đau thấu tim gan chưa anh…) Đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, để lộ hàm răng bé xíu trắng tinh. “Mẹ.” Cậu bé kéo áo Thích Bạch Phong, giọng trẻ con ngọt như đường, cậu bé ngây thơ hỏi: “Sao chú này lại khóc vậy ạ?” Tất nhiên Sở Dực Thành không khóc, nhưng anh ta cũng biết, lúc này hốc của mình đã đỏ au, chắc chắn rất chật vật. Thích Bạch Phong hơi khom người, bẹo má cậu bé, dịu dàng nói: “Chú ấy đâu có khóc, chú làm sao biết khóc chứ? Chú là người lớn mà.” Nói xong, Thích Bạch Phong đứng thẳng lên, khẽ mỉm cười nhìn Sở Dực Thành, đưa tay ra, lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp, anh Sở.” Sở Dực Thành đưa tay nắm tay cô. Hôm nay anh tới gặp Đường Bội và Cố Diệp nên ăn mặc tương đối tùy tiện, nếu như ở đây không phải là club tư nhân, chỉ sợ ngay cả âu phục cũng không mặc. Anh không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở rộng, áo vest ngoài chỉ cài một nút. So sánh với Thích Bạch Phong mặc đồ công sở, trang điểm xinh đẹp, mặc dù Sở Dực Thành cao hơn cô một cái đầu, nhưng lại bị khí thế của cô chèn ép, giọng nói cũng khàn hẳn đi. “Đã lâu không gặp.” Sở Dực Thành nhẹ nhàng nắm tay Thích Bạch Phong. Trong trí nhớ, bàn tay kia mềm mại, ấm áp đến mức làm lòng anh rung động, khi anh ngồi viết kịch bản hoặc ngồi trước máy vi tính để làm việc thì cô sẽ chạy tới phía sau anh, dùng hai bàn tay ấm áp che mắt anh lại, thần bí nói: “Quý khách, mời hưởng thụ sản phẩm của Thích thị, mắt kính tinh khiết thiên nhiên, không bị ô nhiễm.” Bây giờ, vẫn đôi tay trắng nõn thon dài kia, nhưng chủ nhân của nó đã không muốn tiếp xúc với tay anh lâu hơn, dù chỉ là một giây. Thích Bạch Phong đã rút tay mình về. Sở Dực Thành không thể nào dời mắt khỏi tay cô, trơ mắt nhìn bàn tay từng vô cùng dịu dàng với mình xa dần, rồi rơi xuống đầu con trai của cô, giống như những người mẹ bình thường khác, kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là con tôi, Tiêu Duệ.” Nụ cười của Sở Dực Thành vẫn có chút cứng ngắc: “Không ngờ sẽ gặp ở đây nên không chuẩn bị quà gặp mặt.” Anh cúi người xuống, nhìn bạn nhỏ Tiêu Duệ, dịu dàng nói: “Duệ Duệ, con muốn quà gì? Một lát nữa chú đi mua cho con được không?” Không ngờ Tiêu Duệ lại hiểu chuyện lắc đầu một cái, giọng trong vắt nói: “Mẹ nói, không thể tùy tiện nhận quà của người khác.” “Ngoan.” Khóe môi Thích Bạch Phong cong nhẹ, xoa đầu con trai. Tầm mắt của Sở Dực Thành trở nên mơ hồ. Nếu như…. Nếu như năm đó không xảy ra những chuyện kia, có phải con của bọn họ cũng đã lớn như vậy rồi không? Có phải anh cũng có thể giống như bao người cha bình thường khác, để con ngồi lên vai của mình, hai cha con vừa cười nói, vừa không kiêng kị dẫn cậu bé đi mua những thứ cậu thích? “Được rồi.” Thích Bạch Phong nắm lấy tay cậu bé, dịu dàng nói với cậu: “Chú Sở có chuyện phải làm, chúng ta chào tạm biệt chú ấy đi con.” “Chú Sở, hẹn gặp lại.” Thằng bé lễ phép vẫy tay chào Sở Dực Thành. Thích Bạch Phong khẽ mỉm cười, gật đầu với Sở Dực Thành rồi dắt con mình đi về phía thang máy. Khi đi qua Sở Dực Thành, cô đột nhiên thấp giọng nói: “Chuyện lần trước….. Cám ơn.” Lúc Sở Dực Thành ngẩn ra, cô đã dẫn cậu bé đi. Đợi khi Sở Dực Thành xoay người thì Thích Bạch Phong đã dắt Tiêu Duệ vào thang máy. Tiêu Duệ khôn khéo hiểu chuyện, cười ngọt ngào với chú lạ mới quen, giơ cánh tay nhỏ bé lên, dùng sức quơ qua quơ lại, nói lớn: “Chú Sở hẹn gặp lại.” Cửa thang máy từ từ khép lại, tách Sở Dực Thành và Thích Bạch Phong ở hai thế giới khác nhau. (buồn hen…… Đừng ném đá để ed xàm 5s) Sở Dực Thành im lặng một lúc lâu, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đường Bội và Lục Tử Mặc đứng cách đó không xa. Mắt của anh ta vẫn còn đỏ, đầu ngón tay vẫn còn vương mùi sửa của cậu bé, hay….. Mùi hương thoang thoảng trên người Thích Bạch Phong. “Làm hai người chê cười rồi.” Sở Dực Thành cười tự giễu, từ từ đi về phía Đường Bội, có chút áy náy nói: “Chờ lâu lắm rồi hả?” “Chú út….” Đường Bội có chút bận tâm nhìn anh ta, nói: “Nếu hôm nay không ổn, thì chúng ta hẹn ngày khác nói.” Lục Tử Mặc ở Sở gia nhiều năm nên cũng biết nhiều hơn Đường Bội một chút. Lúc này cũng lo âu nhìn Sở Dực Thành, nhưng đối phương chỉ ảm đạm lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Chú không sao.” Bàn tay vừa rồi chạm vào Tiêu Duệ vẫn để ở trước người, dáng vẻ đó, không thể nào ‘không sao’ như anh ta nói. Nhưng Sở Dực Thành nhanh chóng hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Rất lâu trước kia, tôi cho rằng mình đã xây dựng được một tòa thành vững chắc trong lòng, có thể thản nhiên đối mặt với những tình huống thế này. Nhưng không ngờ rằng…..” Anh ta từ từ nâng tay lên. Bất luận là đối mặt với Thích Bạch Phong trở nên khách sáo và xa lạ, hay là con trai của Tiêu Học Lâm, anh ta căn bản không thể nào bình tĩnh. Sở Dực Thành run rẩy ấn tay phải lên trán, che mắt mình lại. Đường Bội và Lục Tử Mặc thấy ngực anh ta phập phồng nhiều lần, nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của anh ta. Diệp Gia Quán yêu thương. Qua một lúc lâu, Sở Dực Thành mới lấy tay ra khỏi mặt. Nhìn anh ta lúc này đã bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều, ít nhất sự tuyệt vọng và hối hận trong mắt không còn rõ ràng như vậy nữa: “Đi thôi, Cố Diệp còn đang chờ chúng ta.” Trong phòng bao, Cố Diệp không vì Sở Dực Thành tới trễ mà thể hiện thái độ nghi hoặc. Ba người ngồi xuống. Ở trước mặt người ngoài, Sở Dực Thành đã thu lại sự mất mác từ lâu. Lúc này, anh ta quan sát Cố Diệp, cười nhạt, nói với hắn: “Tối qua khi tôi gọi điện cho Đường Bội, cô ấy còn đang lo lắng sợ cậu không thể đảm nhiệm vai nam chính. Hôm nay gặp, có tin chú chưa?” Trong nháy mắt, Sở Dực Thành lại biến thành nhà biên kịch nổi tiếng, người người ngưỡng mộ. Cho dù không có Sở gia sau lưng, chỉ dựa vào tài hoa của anh ta, cũng đủ để mọi người khâm phục. Đường Bội nghe vậy thì nhìn Sở Dực Thành một cái, sau đó mới gật đầu cười nói: “Tin rồi.” “Vậy….” Sở Dực Thành buông tay ra, hỏi: “Có cần chú giới thiệu hai người với nhau không?” Đường Bội lắc đầu, nói: “Con và anh Cố đây đã hợp tác một lần, mặc dù không lâu, nhưng cũng đủ để con kinh diễm trước tài năng diễn xuất của anh Cố.” “Những lời này là tôi nói mới đúng.” Cố Diệp hơi khom người, rót trà cho Sở Dực Thành và Đường Bội, cười nói: “Cô Đường thật sự là làm cho người ta kinh ngạc, chưa từng được đào tạo chính quy, hơn nữa lúc trước khi mới vào giới còn đi lên bằng một vai phụ.” “Chúng ta….” Đường Bội nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói: “Cứ ngồi tâng bốc nhau thế này sao?” “Không không không.” Cố Diệp cười lớn: “Chỉ là tôi cảm thấy, lần đầu tiên đóng phim, đã được biên kịch Sở coi trọng, lấy được vai nam chính. Còn có thể diễn chung với cô Đường, thật sự quá vinh hạnh.” Lúc này mặt hắn giãn ra, cười thoải mái tự nhiên. Cố Diệp đúng là một người thần bí, nhưng Đường Bội tin tưởng, một người đàn ông anh tuấn như vậy, cho dù có một chút không đứng đắn, cũng sẽ không làm người ta ghét, mà ngược lại, tất cả mọi người sẽ chào đón hắn. “Đừng tiếp tục khen nhau nữa.” Đường Bội cười. Ngay cả Sở Dực Thành, khi đối mặt với Cố Diệp, sự đau khổ giấu trong mắt hình như cũng giảm đi một chút. “Nói thật thôi.” Cố Diệp lại cười một tiếng, nói: “Càng làm tôi vui vẻ chính là có thể đi theo biên kịch Sở học hỏi. Lúc còn đi học, tôi nghe thầy tôi nói, biên kịch Sở tài hoa hơn người, là thiên tài biên kịch 10 năm khó gặp. Tôi cũng từng nghe người ta nói, biên kịch Sở tốt nghiệp hệ đạo diễn?” “Đúng vậy, nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú với biên kịch hơn, cho nên dù đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi làm đạo diễn.” Mặc dù chỉ là trà, nhưng Sở Dực Thành vẫn bưng lên nhẹ nhàng cụng ly với Cố Diệp và Đường Bội, nói: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” “Nhất định sẽ rất vui vẻ.” Lúc Cố Diệp nói chuyện, mắt nhìn thẳng vào Đường Bội: “Có cô Đường và biên kịch Sở, tôi tin tưởng bộ phim này chắc chắn sẽ đột phá doanh thu phòng vé.” Lời hắn nói, sao Đường Bội có thể không hiểu. Nhưng kế đó, không ai nhắc lại đề tài này, ba người bắt đầu thảo luận cặn kẽ về kịch bản. Bởi vì là mảng Đô thị, ngoài có một vài phân cảnh cần phải quay ở Mỹ thì đại đa số các cảnh đều quay ở thành phố S hoặc ở phim trường. Diệp Gia Quán yêu thương. Đường Bội không phải người đã trải qua đào tạo chính quy, cho nên có một số từ cô không hiểu. Sở Dực Thành sẽ kiên nhẫn giải thích, Cố Diệp cũng hiểu rất rõ những danh từ này, lập tức cười nói: “Chờ tới lúc chính thức khai mạc, nếu cô Đường vẫn gặp phải vấn đề mình không rõ, có thể tới hỏi tôi. Mặc dù tôi chưa từng làm, nhưng khi còn đi học tôi là một sinh viên giỏi đấy nhé, thành tích của tôi không tệ đâu.” “Đúng vậy.” Ngay cả Sở Dực Thành cũng nói: “Đến lúc đó con có thể trao đổi với Cố Diệp nhiều hơn, lúc quay phim, biểu hiện của diễn viên rất quan trọng. Chúng ta không cần gấp, từ từ quay, chút nữa chú sẽ nói chuyện với Lục Tử Mặc, thời gian trong năm nay của con, nếu có thể thì phải để lại hết cho chú.” “Không thành vấn đề.” Đường Bội cười gật đầu. Cô biết tầm quan trọng của bộ phim này đối với Sở Dực Thành, huống chi bất luận thế nào, đây cũng là lần đầu cô đảm nhiệm vai nữ chính, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sẽ dành nhiều thời gian để đi quay. Hơn nữa, mặc dù không hỏi nhiều, nhưng chuyện giữa Sở Dực Thành và Thích Bạch Phong, cô vẫn hơi tò mò. Không biết bộ phim này, có thể cứu vãn quan hệ của hai người bọn họ hay không? “Vậy….” Sở Dực Thành đứng lên: “Hôm nay chúng ta thảo luận tới đây thôi, ngày khởi quay e rằng phải chờ sau khi Đường Bội kết thúc cuộc tranh tài.” Lúc này đã bốn giờ chiều, buổi trưa bọn họ đã gọi cơm lên ăn rồi. Sở Dực Thành cúi đầu xem đồng hồ trên tay, hỏi Đường Bội: “Cùng ăn tối nhé?” “Không được rồi.” Đường Bội cười nói: “Con phải về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.” “Được.” Sở Dực Thành biết cô muốn về đâu, nên không ngăn cản, chỉ quan tâm hỏi: “Con có lái xe tới không? Có muốn chú đưa về không?” “Tôi cũng có thể đưa cô Đường về.” Cố Diệp nói theo. “Không cần đâu.” Đường Bội gật đầu với hai người, sau đó cười nói với Sở Dực Thành: “Tử Mặc đang chờ con, có anh ấy, sẽ không có chuyện gì.” “Ừ.” Đối với Lục Tử Mặc, là người ở Sở gia nhiều năm, Sở Dực Thành vô cùng yên tâm. “Vậy chú không giữ con lại nữa.” Nói chuyện cả ngày, tâm trạng của Sở Dực Thành cũng buông lỏng không ít, trong câu nói mang theo một chút đùa giỡn: “Dẫu sao tối qua mới xảy ra chuyện đó, hôm nay con về sớm một chút cũng tốt.” Đường Bội cười tự nhiên: “Vậy con về trước.” Cô gật đầu với Sở Dực Thành và Cố Diệp, xoay người mở cửa bước ra. Đúng vậy, tối qua xảy ra chuyện như vậy, cho dù là Sở Quân Việt mạnh mẽ ung dung thế nào thì lúc này cũng cần được trấn an một chút nhỉ? Lúc Lục Tử Mặc lái xe ra khỏi club tư nhân thì Đường Bội nghĩ như vậy.