Đầu tháng tám thời tiết còn là mùa hè, nhưng đã vượt qua lúc nóng nhất, thời tiết từ từ lạnh hơn, người có gia cảnh tốt cũng đã bắt đầu kéo vải chuẩn bị làm quần áo mùa thu và mùa đông, dù sao ngày thu bận rộn gấp rút sáng tối, ngay cả ăn cơm ngủ còn không có thời gian, không thể thêu thùa may vá, cho nên thừa dịp hiện tại đang còn thiếu quần áo thì chuẩn bị may vá trước, chờ một bên làm việc một bên đem quần áo mùa thu đổi lại, vụ thu thu hoạch xong là đến lúc thay đổi sang quần áo mùa đông. Nhà Trương Thanh Thạch năm nay sống khá giả hơn, y phục mùa hè cơ hồ đều đổi lại mới, quần áo cũ gộp lại làm chăn mền hoặc đệm, hoặc là làm đế giày, mũi hài, trong những thứ quần áo cũ này cũng có quần áo mùa thu và mùa đông cũ. Quần áo cũ không còn, nên bây giờ phải may mới. "Hôm nay đưa xong sốt thịt và điểm tâm, chúng ta hảo hảo mà đi bách bộ phố, các con muốn mua cái gì thì mua cái đó, tốt nhất nghĩ kỹ trước đi a, đừng đến lúc đó lại quên mua." Sáng sớm Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương và ba nữ nhi. Tuyết nương cười nói: "Ngày hôm qua đã nói với các nàng sẽ đi dạo phố mua đồ, các nàng khẳng định sớm đều nghĩ kỹ muốn mua cái gì rồi. Đại Hoa Nhị Hoa, ta nói với các con, phải mua vật hữu dụng, không cho mua đồ vô dụng, đừng nghĩ đến việc cha thương các con là có thể tùy hứng mua." Nhị Hoa ôm cánh tay Tuyết nương làm nũng: "Nương - - a, chẳng lẽ nương không yêu tụi con a?" Đại Hoa nhấp miệng cười, nàng biết rõ nương nàng cũng chỉ nói vậy mà thôi, chờ đến lúc đó các nàng muốn mua vật gì đó nương nàng cũng sẽ để cho các nàng mua. Có điều nàng chắc chắn sẽ không mua đồ vô dụng. Nàng đã nghĩ kỹ muốn mua gì đó, tất cả đều là vật có ích. Ngoại trừ vải làm y phục, nàng còn tính mua vải tơ và chỉ thêu tốt, nàng chuẩn bị thêu bức tranh thêu có chút lớn, đến lúc đó cũng có thể kiếm thêm một chút tiền. Tiểu Hoa học bộ dáng Nhị Hoa đi ôm chân Tuyết nương, làm nũng, "Nương - - " Tuyết nương nâng lên cánh tay không có bị ôm vỗ vỗ đầu Nhị Hoa, cười nói: "Nha đầu kia càng ngày càng không đứng đắn! Đứng ngay ngắn nói chuyện! Xem muội muội cũng học con kìa!" Nhị Hoa cười hì hì nói: "Học con thì tốt chứ sao, tương lai được người yêu thích không bị người khi dễ, có phải hay không a, Tiểu Hoa?" Tiểu Hoa dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: "Đúng!" Đại Hoa cười nói: "Tính tình nhị muội tốt vô cùng, ta cũng muốn học!" "Xem xem! Nương ngài xem đại tỷ cũng muốn bắt chước con kìa!" Nhị Hoa đắc ý mặt mày hớn hở, trong sân xoay một vòng, nàng hôm nay mặc áo nhỏ hồng nhạt, này xoay một vòng giống như đóa hoa đào hồng nhạt, miễn bàn có bao nhiêu dễ nhìn. Tuyết nương nghĩ thầm Nhị nha đầu thật sự là càng ngày càng dễ nhìn, còn nhỏ tuổi đã như vậy, về sau khẳng định lại càng đẹp, trong lòng nàng cao hứng. Nhìn lại khuê nữ ôn nhu hiền lành, tiểu nữ nhi nhu thuận đáng yêu, trượng phu đứng bên cạnh ánh mắt nhìn các nàng từ ái vạn phần, ánh mắt đầy thỏa mãn còn nhiều hơn so với nam nhân nhà người khác nhìn tiểu tử, nàng cảm thấy trong lòng cũng tràn đầy, cuộc sống này thật sự là càng ngày càng tốt. Tuyết nương cười nói: "Được rồi, được rồi, đừng xoay nữa, xoay nữa đầu sẽ choáng a! Con hôm nay mà bị choáng thì ở trong nhà giữ nhà đi. Nương làm chủ chọn vải may xiêm y cho con, ừ, màu đỏ mận không sai, chịu được bẩn!" Nhị Hoa vừa nghe lập tức liền thành thật không xoay quanh, chạy đến bên cạnh Trương Thanh Thạch kéo ống tay áo của ông, "Cha, cha xem nương kìa!" Trương Thanh Thạch cười nói: "Nương con nói rất đúng, đỏ thẫm chịu bẩn, cũng rất xứng con." Nhị Hoa lêu lêu le lưỡi nói: "Cha, cha thiên vị nương! Dù nương ở trong lòng cha là nặng nhất, cha cũng không thể đối với khuê nữ của cha như vậy a, khuê nữ của cha nếu là mặc đồ đỏ thẫm sẽ rất khó coi a? Đến lúc đó cùng nương đứng chung một chỗ sẽ như hai tỷ muội!" Tuyết nương nghe nửa câu trước thì đỏ mặt, sau khi nghe được nửa câu sau liền trừng Nhị Hoa một cái, "Con với ai là hai tỷ muội? Không biết lớn nhỏ!" Nhị Hoa cười nói: "Con đây không phải là khen nương ngài trẻ tuổi sao?" "Được rồi, mau đừng làm rộn, một chút nương con thực mua cho con một thân vải màu đỏ mận cha sẽ không ngăn cản." Trương Thanh Thạch nhìn nương tử và khuê nữ cười cười nhốn nháo, trong lòng hắn thật cao hứng, trùng sinh lần này, hắn chỉ muốn các nàng vui vẻ như vậy. Người một nhà bắt đầu ăn điểm tâm, bởi vì Trương Thanh Thạch nói chờ đến trấn trên mua bánh nướng cho các nàng ăn, cho nên Tuyết nương chỉ làm một chút cháo, chỉ ăn lửng bụng, tất cả đều để bụng đi trấn trên ăn cái khác ngon hơn. Nên rất nhanh cơm đã ăn xong, người một nhà xuất phát. Trương Thanh Thạch mang giỏ bên trong có sốt thịt, Tuyết nương và Đại Hoa mang giỏ có điểm tâm, Nhị Hoa mang theo trong giỏ là bức tranh thêu Đại Hoa làm. Về phần Tiểu Hoa? Trong tay bé cũng mang theo cái rổ nhỏ, nhưng trống trơn, chỉ đợi đi trấn trên mua vật nhỏ thuộc về bé thả vào bên trong. Một nhà năm người ra cửa, thật cao hứng đi về phía nhà Lý chính, bọn họ ngày hôm qua đã nói với Lý chính hôm nay muốn ngồi xe bò nhà hắn đi trấn trên. Hiện tại có tiền, Trương Thanh Thạch lúc tự mình đi trấn trên còn có thể đi đường, nhưng không muốn để cho người nhà đi bộ, đặc biệt là lần này còn mang theo Tiểu Hoa, tiểu nữ oa này mới hơn ba tuổi, chân vừa nhỏ vừa ngắn, đi trong chốc lát phỏng đoán sẽ bị mệt, vẫn là ngồi xe đi! Lý chính đã chờ tại cửa nhà hắn, bên cạnh còn đứng ba người, một người là Đỗ Quyên Hồng, một người là Lý quả phụ, còn có Lan Tâm. Lan Tâm đang đứng ở bên cạnh Đỗ Quyên Hồng nói chuyện, bộ dạng rất là hoạt bát mềm mại. Nhị Hoa nhỏ giọng nói: "Chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua hỏi qua a, không có tam thẩm a, như thế nào hôm nay thẩm ấy ở chỗ này? Ngồi cùng thẩm ấy một chiếc xe a? Trên đường sẽ rất náo nhiệt." Tuyết nương nói: "Nhỏ giọng chút ít, bảo con nói thì con nói, không muốn nói thì đừng nói, dù đã ở riêng, bà ta cũng là tam thẩm con, đừng để cho người ta nói con không hiểu chuyện." Nhị Hoa gật đầu. Đỗ Quyên Hồng cười chào hỏi bọn họ, "Ai yêu, lần này đi trấn trên họp chợ người cũng thật nhiều! xe bò mấy nhà đều đầy người, ta đây là cho Triệu thẩm tử hai văn tiền mới được nàng đem chỗ ngồi nhường cho ta. Không nghĩ tới các ngươi cũng ngồi xe bò nhà Lý chính a, vậy thì trên đường sẽ không tịch mịch. Lan Tâm, gọi người a!" Lan Tâm vừa gọi người, ánh mắt lại rơi trên người Nhị Hoa, thấy trên người Nhị Hoa mặc áo mới hồng nhạt, trong lòng có chút ghen tị, vài ngày trước nàng ta mới thấy Nhị Hoa mặc áo nhỏ xanh lá cây, cũng trước đây không lâu thì thấy Nhị Hoa mặc một bộ áo nhỏ màu lam. Nhị Hoa bây giờ có thật nhiều kiện quần áo mới, nàng (NH) trước kia chỉ có thể mặc xiêm y cũ của Đại Hoa. Nhìn lại Nhị Hoa vài ngày không gặp khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng nhuận, đầu tóc cũng đổi một kiểu tóc mới, thoạt nhìn còn đẹp hơn của nàng ta (LT), thật sự là tức chết nàng ta! Đến cùng là ai dạy nàng (NH) chải tóc như vậy a? Ở trấn trên cũng chưa thấy có người chải tóc như vậy! Đương nhiên là không thể thấy, kiểu tóc của Nhị Hoa là Trương Thanh Thạch sơ cho, hắn đời trước đã từng thấy nữ hài tử khác sơ qua, hiện tại hắn liền làm cho nữ nhi của hắn, quả nhiên đáng yêu xinh đẹp như hắn đã từng tưởng tượng. Nhị Hoa thấy vẻ mặt ghen tị của Lan Tâm khi nhìn y phục và đầu tóc của mình, đắc ý cười cười với nàng ta. Lan Tâm nhịn không được hừ một tiếng, bị Đỗ Quyên Hồng trừng mắt liếc. Đỗ Quyên Hồng nghĩ nha đầu chết tiệt kia thật hay quên, rõ ràng nói cho nàng ta biết ở bên ngoài không được phép đùa giỡn tính tình, đặc biệt là hiện tại ở trước mặt lý chính thì càng không thể, thị ta còn nghĩ tới để cho Lan Tâm được Lý chính yêu thích, thị ta đã nhìn trúng tiểu tử Trọng Cử nhà Lý chính, đó là một tiểu hậu sinh đọc sách, nhất định thích tiểu cô nương điềm đạm nho nhã ôn nhu. Lý chính khẳng định cũng hy vọng Trọng Cử tìm nàng dâu hiểu lễ, bộ dáng Lan Tâm như vậy không thể được. Đỗ Quyên Hồng để Lan Tâm đi về nhà, thị ta lần này đi trấn trên chỉ có một người đi, không mang theo Lan Tâm, Lan Tâm tới nơi này quấn quít lấy thị bắt mua cho nàng ta vải làm bộ đồ mới, thuận tiện ở trước mặt lý chính biểu hiện một chút. Lan Tâm vốn là mất hứng mình không thể đi trấn trên, vừa nhìn mấy người Nhị Hoa cũng có thể đi trong lòng liền mất hứng, nhưng cũng không có biện pháp, nàng ta cũng không dám chọc nương nàng ta mất hứng, chỉ có thể trừng Nhị Hoa một cái, sau đó cúi đầu ủ rũ đi. Lý chính thấy người đều tới đông đủ, kêu gọi bọn họ lên xe, hắn vung roi một cái, chạy xe bò ra thôn. Đỗ Quyên Hồng ngồi trên xe, lúc đầu còn thành thật, sau đó thị ta đánh giá giỏ và rổ nhà Trương Thanh Thạch mang theo, khiến cho người ta chán ghét.