Hôm nay trong nhà chỉ có Đại Hoa và Tiểu Hoa ở nhà, Tiểu Hoa buổi sáng tỉnh có chút sớm, hiện tại lại ngủ thiếp đi, để Đại Hoa ở nhà trông bé. Trương Thanh Thạch, Tuyết nương và Nhị Hoa đi trấn trên mua đồ, trong nhà còn thiếu này nọ cần mua thêm. Đại Hoa không có thỉnh Mai Hương vào nhà, chỉ để cho nàng ta ngồi ở hành lang. Nhìn mấy miếng tơ lụa vải lẻ, Đại Hoa kiên trì không thu những thứ đó. "Những vật này ngươi tự mình giữ đi, ta không cần. Nếu như ta muốn, ta sẽ nhờ cha ta mua cho ta." Trương Thanh Thạch hiện tại chính là một nam nhân ái thê ái nữ, trong lòng Đại Hoa, chỉ cần nàng nghĩ muốn cái gì, cha cũng sẽ mua cho nàng, nàng rốt cuộc không cần hâm mộ người khác. Bởi vì có ý nghĩ như vậy, nàng không để ý mấy mảnh tơ lụa vải lẻ này của Mai Hương. Nàng nghĩ nhà mình và nhà Đại bá phụ nháo thành như vậy, Mai Hương trước đó cũng không có thân cận với mình, hiện tại nhà nàng đã xây xong, nàng ta (MH) đến đây, dựa vào cái gì mình phải hảo hảo tiếp đãi nàng ta? Không thể không nói Trương Thanh Thạch giáo dục rất thành công, chẳng những là Nhị Hoa, ngay cả ôn nhu như Đại Hoa cũng bất tri bất giác trở nên thông minh lớn mật. Nếu là lúc trước Đại Hoa chắc chắn sẽ không làm như vậy, sẽ tùy thời bị Mai Hương bài bố. Trong lòng Mai Hương cũng kinh ngạc trước biến hóa của Đại Hoa, nàng ta kiên trì muốn đem những thứ này lưu cho Đại Hoa, nói nàng ta đưa chính là nàng ta đưa, không giống với thứ Trương Thanh Thạch mua. "Nếu như ngươi ngại, đến lúc đó đi lại nhiều hơn với ta một chút." "Ta không thể nhận, ta không có thời gian đi giúp ngươi thêu đồ, sao có thể lại muốn đồ đạc của ngươi? Ngươi vẫn là lấy về đi, nếu không ta sẽ rất ngại. Mai Hương, ngươi đừng làm cho ta khó xử." Đại Hoa lại không muốn đi tìm Mai Hương chơi, còn không phải là phải giúp thêu đồ sao? Nàng có thời gian này thì tự mình thêu bán lấy tiền là được. Kỳ thật tay nghề thêu hoa của Đại Hoa một chút cũng không kém so với Mai Hương, chẳng qua là lúc trước nàng biểu hiện tốt thì sắc mặt Mai Hương liền thay đổi, nàng cũng không ngốc, cũng không dám thêu tốt. Hiện tại cuối cùng ở riêng, nàng có thể buông tay ra thêu, bức tranh thêu tốt cầm đi bán cũng có thể bán được chút tiền, có thể trợ cấp gia dụng. Mai Hương khuyên can mãi, Đại Hoa chính là ôn nhu cự tuyệt nàng ta, cuối cùng Mai Hương trong lòng tức giận, nhưng mang tươi cười trên mặt ra khỏi nhà Trương Thanh Thạch. Trên đường gặp được người cùng nàng ta nói chuyện, nàng ta thật muốn thêm dầu thêm mỡ chửi bới Đại Hoa một phen, nhưng cuối cùng cũng không có làm như vậy, vì chuyện chung thân của nàng ta, nàng ta vẫn là đừng nên làm gì thì hơn. Ở trên đường, Mai Hương gặp được Hoàn Tử, trong lòng nàng ta có chút lúng túng, dù sao lúc trước Hoàn Tử muốn để cho nàng ta và Thiết Tử ở chung một chỗ, nàng ta mặc dù không có đáp ứng nhưng cũng không có phản đối, nàng ta chính là hưởng thụ cảm giác Hoàn Tử và Thiết Tử nịnh nọt nàng ta. Ở trong lòng nàng ta, dù như thế nào nàng ta cũng sẽ không gả cho Thiết Tử, nàng ta cho rằng Hoàn Tử sẽ không thể làm gì, kết quả Hoàn Tử trở mặt với nàng ta. Hoàn Tử nhìn Mai Hương một cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi lướt qua. Mai Hương gọi lại Hoàn Tử, nói bản thân cũng không nghĩ tới có thể như vậy, muốn Hoàn Tử đừng oán nàng ta, hy vọng về sau vẫn làm bằng hữu với Hoàn Tử. Hoàn Tử vẫn không nói gì, nàng ấy biết rõ Mai Hương có sai nhưng không có sai nhiều, dù sao hôn nhân đại sự sao có thể là nàng ta một cô nương gia làm chủ? Nhưng Hoàn Tử cũng không ngốc, nàng ấy biết rõ Mai Hương nhất định là chướng mắt ca ca nàng, chỉ là nàng và người nhà của nàng còn ôm hy vọng, mà Mai Hương lại đối với thái độ thử dò xét của nàng chưa bao giờ phản bác, nàng ấy chính là oán Mai Hương không phản bác. Chuyện bây giờ đến trình độ này, Hoàn Tử yêu thương ca ca nàng ấy, nên đối với Mai Hương tự nhiên không có sắc mặt tốt. Mai Hương thấy Hoàn Tử động tâm nói, "Lần này ngươi không để ý tới ta, lần sau chúng ta gặp lại thì đừng nên như vậy, có được hay không? Thiết Tử ca nhất định sẽ tìm được một nàng dâu tốt, đến lúc đó có cái gì cần ta giúp ngươi thì nói, ta có thể giúp ngươi xử lý thì nhất định sẽ giúp ngươi xử lý. Ai bảo chúng ta là hảo tỷ muội đây?" Mai Hương thấy sắc mặt Hoàn Tử dễ nhìn mới tách ra. Hoàn Tử đi đến nhà Trương Thanh Thạch, nàng ta nghĩ phương hướng Mai Hương vừa rồi đi tới chính là nhà Trương Thanh Thạch, muốn biết Mai Hương có phải tới nơi này hay không, hỏi thăm một chút xem nàng ta làm cái gì. Nghe Đại Hoa nói, Hoàn Tử lại nhíu mi, Mai Hương còn chưa bao giờ cho nàng ta cái gì đâu. Nàng ta không cảm thấy Mai Hương vì là thân nhân với Đại Hoa mới làm như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy cặp mắt của Mai Hương quá thực dụng. Hoàn Tử nghĩ tới từ nhỏ đến lớn Mai Hương chỉ đưa qua cho nàng ta mấy lần đồ, mà những thứ đó căn bản không đáng giá, nàng ta đưa Mai Hương gì đó còn giá trị hơn nhiều. Hoàn Tử cảm thấy Mai Hương keo kiệt từ trong xương, hơn nữa còn là khán nhân hạ thái điệp*! Nàng căn bản là không có đặt mình ở trong mắt! * xem người mà bưng thức ăn, phân biệt đối xử. Đại Hoa không biết trong lòng Hoàn Tử oán khí với Mai Hương lại nhiều hơn một phần, chỉ là cười dịu dàng nói chuyện cùng Hoàn Tử. Hoàn Tử rất khéo léo hỏi thăm Đại Hoa chuyện Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và điểm tâm, kể từ sau khi Mai Hương ngại bần yêu phú không vừa mắt ca ca nàng ta mà gả cho Triệu gia, tâm Hoàn Tử liền thay đổi, nàng ta nghĩ nếu như nhà mình có tiền thì tốt rồi, đến lúc đó ca ca nàng ta muốn kết hôn nàng dâu nào mà không được? Nàng ta cũng có thể gả cho hảo nhân gia. Nhà Trương Thanh Thạch thoáng cái liền giàu lên đập vào mắt của nàng ta, nàng ta nghĩ tới nếu là cũng có thể như nhà Trương Thanh Thạch thì tốt rồi, cho nên nàng ta mới hỏi thăm chuyện sốt thịt và điểm tâm. Hoàn Tử nghĩ sốt thịt và điểm tâm đáng giá như vậy, nàng ta tính học xong rồi làm cũng không có tính là cướp việc làm ăn của Trương Thanh Thạch, cho nên trong lòng nàng ta mặc dù có chút chột dạ nhưng cũng không có cảm giác mình làm gì sai. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đại Hoa cười nói tất cả đều là việc của cha nàng, nàng mặc kệ. Hoàn Tử rất thất vọng, nàng ta cảm thấy Đại Hoa là người trung thực sẽ không nói láo, nàng nói không vậy khẳng định là không, cho nên nàng ta lại giả bộ vô tình nói Đại Hoa cũng thật sự là đủ thoải mái, hâm mộ nàng được cha mẹ yêu thương còn nói nàng cũng nên giúp đỡ cha mẹ một chút. Đại Hoa cười đáp ứng, nghe thấy Tiểu Hoa gọi người, vội vàng trả lời Tiểu Hoa, xin lỗi cười một tiếng với Hoàn Tử. Hoàn Tử ở chỗ này ngồi trong chốc lát liền đi. Mấy người Trương Thanh Thạch sau khi trở lại nghe Đại Hoa nói chuyện đã xảy ra, đối với chuyện của Mai Hương liền biểu dương Đại Hoa, nói với nàng lần sau mang nàng đi trấn trên mua tơ lụa. Đại Hoa thật cao hứng, nàng chỉ cần một chút tơ lụa lẻ là tốt rồi, đến lúc đó có thể lấy ra làm bức tranh thêu, có thể bán lấy tiền. Trương Thanh Thạch nói: "Muốn bán lấy tiền cũng được, con kiếm tiền thì con tự mình thu, có điều phải chú ý đừng mệt mỏi chính mình. Con thêu chơi là được, cha kiếm tiền tiêu vặt cho các con, đồ cưới cũng không cần các con quan tâm." Tuyết nương chụp hắn một cái, sẵng giọng: "Hài tử còn nhỏ, nói chuyện này để làm gì?" Đại Hoa thẹn thùng cúi đầu xuống, nàng mặc dù mới mười tuổi, nhưng là ở chỗ này cô nương mười tuổi đã hiểu được cái gì gọi là lập gia đình, chừng hai năm nữa sẽ bắt đầu làm mai. Nghĩ đến làm mai, nàng đã thay đổi cách nhìn về Hoàn Tử, Hoàn Tử không có ý tốt, trong lời nói lúc nào cũng lộ ra ý tứ của nàng ta. "Hoàn Tử tỷ làm sao sẽ biến thành như vậy đây? Trong lòng của ta rất không dễ chịu." Đại Hoa vẫn cảm thấy Hoàn Tử chính là cô nương cởi mở hào phóng, nàng rất có cảm tình với Hoàn Tử. Trương Thanh Thạch nói: "Mọi người đều sẽ thay đổi. Đại Hoa bây giờ không phải là cũng thay đổi vừa thông minh vừa hào phóng sao? Chỉ cần là thay đổi tốt, đó chính là chuyện tốt. Về phần Hoàn Tử, về sau cách xa một chút là được. Có điều người đều có tư tâm, cũng đừng oán hận nàng ta." Đại Hoa gật gật đầu, nàng vốn không thân với Hoàn Tử, giống như trước như vậy là được. Nhị Hoa nói: "Hoàn Tử tỷ có thể làm bạn tốt với Mai Hương tỷ, đã nói lên nàng ta không phải là người không có tâm cơ. May mà nàng ta cũng yêu thương người trong nhà, nếu không nhà nàng ta cũng sẽ bị nàng ta tính kế khiến cho toàn bộ đều trở thành của hồi môn của nàng ta. Ta cảm thấy Đại Đường tỷ đâm một cái kích như vậy, nhà Hoàn Tử tỷ về sau sẽ rất náo nhiệt." Trương Thanh Thạch nở nụ cười, nghĩ khuê nữ thay đổi thông minh, nhị khuê nữ biết nhìn người. Nhà Hoàn Tử đời trước rất náo nhiệt, Hoàn Tử ở dưới loại tình huống kia cuối cùng tìm một con đường ra cho mình, nha đầu kia còn không phải là người có tâm cơ sao? Đời này không biết có thay đổi hay không, bất quá có một điều chắc chắn sẽ không thay đổi, đó chính là nhà Hoàn Tử khẳng định còn có thể náo nhiệt, đời trước Mai Hương không có gả cho Triệu gia đã như vậy, đời này có hôn sự với Triệu gia, nhất định sẽ càng náo nhiệt a. Trương Thanh Thạch không có hứng thú với chuyện của bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng nhà mình là được. Đem chuyện trong nhà lăn qua lăn lại xong, Trương Thanh Thạch liền bắt đầu chuẩn bị làm ăn, khí trời nóng nhất đã qua, đúng là thời tiết tốt để làm sốt thịt.