Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 75 : Sát Hải
Các hải đảo trải rộng khắp Nam Hải, một ít hòn đảo có diện tích rộng lớn cộng thêm linh khí sung túc sẽ hình thành những thành thị phồn hoa, thu hút vô số tu sĩ. Mà những hòn đảo cằn cỗi, hoặc diện tích nhỏ, linh khí thưa thớt, đa phần sẽ trở thành đảo không tên.
Cũng bởi vì hải phận của Nam Hải quá lớn, rất nhiều hòn đảo đều biến thành đảo không tên, không ít tu sĩ mua không nổi nhà ở những thành tu tiên cỡ lớn sẽ tuỳ ý lựa chọn một hòn đảo nhỏ vừa mắt mà ở lại. Mà những hòn đảo linh khí sung túc hơn thì đã sớm bị người khác chiếm, nếu có người vừa ý hòn đảo nào, chỉ cần đá bay chủ nhân trên đảo, vậy đảo này liền là của hắn rồi. Cũng vì lẽ đó, so với vùng đại lục Trung Nguyên, tu sĩ ở Nam Hải càng tôn sùng bạo lực, vì chút chuyện không hợp mà đánh nhau là chuyện bình thường.
Sau khi đi tới Nam Hải, Tư Lăng không dừng lại mà trực tiếp bay về hướng Sát Hải, dọc đường tự nhiên cũng biết một chút tình huống ở Nam Hải.
Các thế lực ở Nam Hải hỗn loạn hơn nhiều so với lục địa Trung Nguyên, thế lực nhỏ nhiều đếm không hết, mà những thế lực lớn cũng không ít, trong đó thế lực khiến người ta kiêng kỵ nhất chính là Ẩn Thế Đảo (đảo lánh đời) trong truyền thuyết. Trên đảo có vị Phù sư cấp 9 duy nhất ở đại lục Thương Vũ, cũng là Phù sư có cấp bậc cao nhất ở đại lục Thương Vũ.
Thế lực phức tạp ở Nam Hải kỳ thực cũng có lợi cho Tư Lăng, cũng không tin Hồng Khô Lâu có thể đưa tay dài tới tận Nam Hải. Bất quá trong lòng Tư Lăng cũng rất phiền muộn, luôn bị Hồng Khô Lâu truy đuổi chạy loạn khắp nơi khiến trong lòng hắn chứa cả một bụng hỏa. Để cho hắn biết tên khốn kiếp nào hãm hại hắn, hắn chắc chắc sẽ khiến kẻ đó trả giá thật lớn.
Tiến vào Nam Hải, Tư Lăng bóc Ẩn Thân phù trên Phi Thiên Thuyền xuống, để Phi Thiên Thuyền duy trì tốc độ bay về hướng Sát Hải.
Trong Phi Thiên Thuyền, Tư Lăng cầm tấm bản đồ hải phận Nam Hải mua ở một toà thành tu tiên ra xem. Nam Hải rộng lớn, không người nào có thể hiểu rõ toàn bộ, bởi vì trong Nam Hải còn có rất nhiều khu vực nguy hiểm, cũng không tu sĩ nào có thể khám phá hoàn toàn. Trên tấm bản đồ này bất quá chỉ vẽ ra một ít khu vực mà tu sĩ biết, ghi chú bằng những màu sắc khác nhau, đồng thời cũng ghi chú rõ một ít hải vực nguy hiểm bằng màu đỏ.
Tư Lăng nhìn vị trí cột mốc Sát Hải trên bản đồ, màu sắc bên trên là màu đỏ, đại biểu nơi này ở trong mắt tu sĩ cũng là vô cùng nguy hiểm. Tư Lăng biết cân lượng hiện tại của mình là bao nhiêu, sâu trong Sát Hải có rất nhiều mãnh thú và sát thú, chúng đều không phải loại mà mình có thể đối phó, bèn quyết định từ dễ tới khó, bắt đầu rèn luyện từ vùng rìa Sát Hải.
Bay ở ngoài khơi một tháng, rốt cục đến bên bờ Sát Hải.
Tư Lăng dừng Phi Thiên Thuyền ở trên một hòn đảo nhỏ không người. Nói là đảo nhỏ nhưng thực ra cũng không phải quá nhỏ, rộng ít nhất 10 ngàn mét vuông, hơn nữa thực vật trên đảo cũng không ít. Nhưng mà, không biết có phải bởi vì đảo này quá gần Sát Hải hay không, thực vật trên đảo bị sát khí của Sát Hải ảnh hưởng, đa phần đều có hình dáng kỳ dị, yêu thú sinh sống trên đảo cũng không ít.
Tư Lăng cẩn thận mà tra xét, phát hiện trên đảo không có yêu thú trên cấp 7, bèn quyết định bố trí một ngôi nhà ở chổ này, biến nó thành nơi đặt chân của mình ở Nam Hải.
Bỏ ra một chút thời gian đào một cái động phủ ở chỗ vách núi, Tư Lăng liền bị Tiểu Yêu Liên mềm mại năn nỉ đi dạo trên đảo. Tiểu Yêu Liên nhìn thấy trên đảo là một thảm thực vật, trong lòng vui mừng không ngớt, cảm thấy địa phương có thực vật tuyệt đối sẽ có linh quả nó thích ăn. Từ lúc Tư Lăng quyết định tạm thời đặt chân trên đảo, nó đã coi toàn bộ linh quả trên đảo chính là đồ của mình.
Bất quá đáng tiếc là, thực vật trên đảo đa phần đã bị sát khí của Sát Hải biến thành thực vật biến dị, căn bản không có linh quả mà Tiểu Yêu Liên mong muốn. Hơn nữa, lúc bọn họ đi ngang qua một gốc cây toả ra mùi hoa thơm mê người, một đóa hoa to bằng mặt người đột nhiên há một hàm răng nhọn hoắc muốn nuốt chững bọn họ, Tiểu Yêu Liên bị dọa sợ; dù Tư Lăng dễ dàng giải quyết đóa hoa ăn thịt người này, nhưng Tiểu Yêu Liên vẫn trốn ở vạt áo Tư Lăng run lẩy bẩy, không chịu trở ra nữa.
Tiểu Yêu Liên nhát gan như vậy thực sự là hết cách, sau khi đi dạo một vòng thì Tư Lăng bèn trở về động phủ.
Đến lúc này thì Tiểu Yêu Liên cũng không còn ồn ào muốn đi ra ngoài nữa, một phút cũng không dám rời xa Tư Lăng.
Ở trên đảo mấy ngày, sau khi yêu thực biến dị trên đảo đều được Tư Lăng nghiên cứu hết, hắn quyết định tiến vào Sát Hải.
"Tư công tử, đã một năm rồi, chủ nhân lúc nào mới tỉnh lại?" Tiểu Yêu Liên trốn ở vạt áo Tư Lăng hỏi.
Tư Lăng lúc này đang đứng trên phi kiếm, trôi lơ lửng ở trên mặt biển Sát Hải, nhìn nước biển màu lam đen phía dưới, hững hờ mà đáp: "Lúc nào nó muốn tỉnh thì sẽ tỉnh thôi."
"À..." trong giọng nói của Tiểu Yêu Liên không giấu được sự thất vọng.
Tư Lăng cúi đầu nhìn nó một chút, tự nhiên biết ý của nó. Ở trong mắt Tiểu Yêu Liên nhát gan, Trọng Thiên có huyết thống của yêu thú Thượng Cổ, chính là một nhân vật mạnh mẽ, chỉ cần có nó ở, an toàn tuyệt đối có thể được bảo đảm. Đó là nơi an thân của nó, cũng là lý do lúc trước nó bỏ qua nguyên tắc mà tôn Trọng Thiên lên làm chủ nhân.
"Được rồi, nó không tỉnh lại cũng không ảnh hưởng gì với chúng ta. Ngươi là dị bảo do trời đất thai nghén mà sinh, tuổi thọ vô tận, sau này sẽ gặp phải rất chuyện nguy hiểm, ngươi cũng đừng mãi trông ngóng vào người khác, phải nỗ lực tu luyện để mình trở nên mạnh mẽ mới là bản lãnh thật sự!"
Tiểu Yêu Liên vẫn chẳng mấy hứng thú mà đáp một tiếng.
Tư Lăng lắc đầu, xem ra có vài thứ trời sinh chính là không thể tiến bộ, có nói nhiều hơn nữa thì người ta cũng không nghe lọt.
Nhìn thấy trên mặt biển phía trước xuất hiện một con yêu thú, sau khi dặn dò Tiểu Yêu Liên tự mình trốn xong thì Tư Lăng lập túc điều khiển phi kiếm bay thẳng tới hướng yêu thú.
Cuộc chiến bắt đầu.
******
Sát Hải không hổ là hải vực được đánh dấu đỏ trên bản đồ; đi tới Sát Hải một năm, chỉ riêng ở khu vực rìa Sát Hải thôi mà Tư Lăng đã bị thương khá nhiều lần, có một lần nghiêm trọng đến mức chỉ sót lại chút hơn tàn, duy trì ý thức đến lúc về đến Phi Thiên Thuyền, sau khi dán lên Ẩn Thân phù xong liền trực tiếp ngất đi, nghĩ dưỡng hai tháng thì thương thế mới ổn lại.
Bởi kinh nghiệm đời trước làm thiện quỷ, đã biến Tư Lăng thành một người đã quyết định mục tiêu thì phải kiên trì tới cùng. Một năm này trôi qua tựa như Tiểu Cường kiên cường bất khuất, liên tiếp khiêu chiến các loại yêu thú nơi biển cả. Thắng, yêu đan chính là phần thưởng; thua, chỉ có thể ỉu xìu trốn về Phi Thiên Thuyền dưỡng thương.
Tiểu Yêu Liên sau một lần bị liên luỵ lúc chiến đấu làm suýt chút nữa bị thương, nó liền kiên quyết không tiếp tục cùng Tư Lăng đi ăn đòn nữa. Nó bảo Tư Lăng dừng Phi Thiên Thuyền ở trên không, sau khi dán Ẩn Thân phù lên, nó bèn trốn trong thuyền điều khiển Phi Thiên Thuyền chạy theo Tư Lăng. Từ đó cũng hình thành một loại hình thức, Tư Lăng ở trong biển đánh nhau với yêu thú, nếu như thua liền trở về Phi Thiên Thuyền tĩnh dưỡng; nếu như thắng, tiếp tục tiến lên. Mà mỗi lần linh lực cùng hồn lực đều dùng hết, hắn cũng trở về đến Phi Thiên Thuyền để đả tọa khôi phục, khiến cho tốc độ tăng trưởng linh lực và hồn lực vô cùng nhanh.
Ở Sát Hải, chỉ có Phi Thiên Thuyền là chỗ an toàn nhất, Phi Thiên Thuyền có thể ngăn cách thần thức yêu thú, lại dán lên Ẩn Thân phù, căn bản là không có yêu thú nào có thể phát hiện tung tích của Phi Thiên Thuyền, trốn ở trên đó dưỡng thương chính là thích hợp nhất.
Theo thời gian trôi qua, trình độ chiến đấu của Tư Lăng được mài giũa ngày càng tinh tiến, tu vi cũng nâng cao trông thấy. Theo tốc độ tu luyện này, có lẽ không lâu nữa là có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ. Mà làm Tư Lăng mừng rỡ chính là, Quỷ Mực trong Sát Hải quả nhiên rất nhiều, trong thời gian một năm này hắn phải có đến hai trăm viên yêu đan của Mực Quỷ.
Đối với Tư Lăng mà nói, yêu đan của Mực Quỷ có tác dụng tương đương với linh thạch đối với tu sĩ, cũng có thể hấp thu năng lượng bên trong. Bất quá, hồn lực tích trữ trong yêu đan Mực Quỷ suy cho cùng cũng không lớn, tương đương với linh lực trữ trong linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng hiểu rằng mình phải có tầm nhìn lâu dài một chút, tìm xem còn có thứ gì có thể thay thế yêu đan của Mực quỷ hay không.
Mãi đến tận khi Tư Lăng gặp phải Sát Thú nổi tiếng trong biển Sát Hải, liền hiểu rõ mình đã tìm được thứ còn tốt hơn yêu đan của Mực Quỷ. Hồn lực trong yêu đan của Sát Thú tương đương với linh lực trong linh thạch trung phẩm. Chỉ là, Sát Thú thật ra là thứ rất khó chơi. Lần đầu Tư Lăng đối đầu Sát Thú, bởi thiếu kinh nghiệm, suýt chút nữa bị Sát Thú cào cho một vuốt xé làm hai nửa, vẫn may là Tiểu Yêu Liên liên tục để ý tình hình, nhanh chóng thu hắn vào Phi Thiên Thuyền mới cứu được một mạng của hắn.
Sát Thú là một loại yêu thú tu luyện dựa vào sát khí. Diện mạo chúng nó khá giống Thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết, nhưng so với Kỳ Lân thì tướng mạo dữ tợn khủng bố hơn. Bên ngoài trông như một khối nham thạch màu xám, không có lông, lớp da lồi lõm che kín bởi rất nhiều đá nhọn như gai. Làn da của nó vô cùng cứng rắn, sức tàn phá của đám gai này vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa Sát Thú có 9 phần miễn dịch đối với pháp thuật của tu sĩ, là một loại yêu thú vô cùng khó chơi.
"Tư công tử, Sát Thú thật đáng sợ. Huynh thật sự muốn xuống sao?" Tiểu Yêu Liên lo lắng nói, ánh mắt nó nhìn về phía Tư Lăng tựa như Tư Lăng là đứa không có chuyện gì lại muốn đi ăn đòn.
Đã chữa khỏi vết thương, Tư Lăng nhìn con Sát Thú nằm tắm nắng trên hòn đảo cách đó không xa, gật đầu khẳng định. Con Sát Thú kia dài ba mét, cao hai mét, xem ra là một con Sát Thú chưa trưởng thành. Có lẽ ở trong mắt người khác, con Sát Thú này rất đáng sợ, nhưng ở trong mắt Tư Lăng thì nó chẳng khác gì thứ linh thạch đầy hấp dẫn.
Căn dặn Tiểu Yêu Liên phải liên tục chú ý tình huống, Tư Lăng vỗ ở trên người một tấm Liễm Tức phù, rồi rời khỏi phi thuyền.
Sát Thú rất mẫn cảm đối với khí tức ngoại lai, hơn nữa mọi khí tức của sinh vật không phải ở Sát Hải đều bị chúng nó coi là kẻ địch, tấn công không phân biệt kẻ nào. Mặc dù lúc này Tư Lăng dùng Liễm Thân Phù đèn nén khí tức đến mức thấp nhất, nhưng vẫn làm Sát Thú cảnh giác. Tư Lăng mới vừa tiếp cận, Sát Thú vốn đang lười nhác lập tức cảnh giới; nó xoay người về hướng hắn đang ẩn nấp, phát ra một tiếng rống đe doạ.
Tư Lăng không dám tiếp tục liều lĩnh đi tới, trốn sau một khối đá cách Sát Thú mấy ngàn mét, cùng Sát Thú so sức kiên trì.
Tư Lăng ẩn núp ba ngày, vẫn không thể nào rút ngắn được khoảng cách với Sát Thú; có điều, hắn lại quan sát được không ít tin tức, hiểu hơn khá nhiều về Sát Thú. Gặp được con Sát Thú này cũng coi như là trùng hợp, Sát Thú thích ăn sát khí, nơi càng có sát khí nồng nặc thì càng có nhiều Sát Thú qua lại. Sát Hải tuy rằng có chữ "Sát", nhưng cũng không phải nơi nào cũng có sát khí, hơn nữa sát khí phân bố cũng như linh khí vậy, có chỗ đậm có chỗ nhạt. Hải đảo to lớn này chính là một nơi có khí nồng nặc, Tư Lăng mới đến, vừa leo lên hòn đảo này thì liền bị con Sát Thú kia công kích, bị chút thương tích nhẹ.
Ba ngày này, Tư Lăng chú ý tới con Sát Thú nọ đặc biệt thích tu luyện vào buổi tối- lúc sát khí dày đặc nhất, mà thời điểm đó chính là lúc nó phòng bị kém nhất, cũng chính lúc ra tay tốt nhất.
Lại đến một buổi tối. Buổi tối ở Sát Hải không có gì khác biệt với những nơi khác, trên bầu trời cũng có trăng có sao, chỉ là trên mặt biển sẽ bốc lên sương mù nhàn nhạt. Đám sương mù này là sát khí ngưng tụ mà thành, rất tai hại đối với thân thể tu sĩ.
Trời tối đã được một khắc, Tư Lăng tự giác bao trùm một tầng hồn lực quanh thân để bảo vệ mình không bị sát khí ăn mòn, hai mắt nhìn chằm chằm vào con Sát Thú đã tiến vào trạng thái tu luyện. Từ từ tiếp cận, hắn ngưng tụ hồn lực trong tay thành hai cây kim, tính trực tiếp bắn chúng về phía hai mắt con Sát Thú. Đây là chỗ yếu hại duy nhất trên người Sát Thú.
Ngay khi Tư Lăng chuẩn bị động thủ, đột nhiên Sát Thú đang tu luyện trên tảng đá bỗng kêu một tiếng đau đớn. Nó bị tấn công.
Nhìn thấy bóng người xuất hiện bên cạnh Sát Thú, mắt Tư Lăng hơi híp lại, chậm rãi thu lại khí tức, nín thở nhìn bóng người chẳng biết xuất hiện từ lúc nào kia. Cả thần thức của hắn cũng không cách nào phát hiện người này, tu vi của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
69 chương
120 chương
8 chương
7 chương
14 chương
59 chương