Thiên ngân

Chương 1 : Huyết yêu

Thông Châu nằm ở phía tây Cửu Châu của Trung Nguyên Đại Địa. Dãy Côn Lôn Sơn nguy nga sừng sững, chọc trời xuyên mây, kéo dài hàng ngàn dặm, trông giống như một con rồng tung hoành từ nam sang bắc, ngạo nghễ với trời xanh, sơn xuyên linh khí hội tụ khí thế như đoạt thiên địa, thách thức tạo hóa. Trên các đỉnh thuộc dãy Côn Lôn Sơn, băng truyết phủ quanh năm, mây trắng bao quanh lưng chừng núi. Bên dưới là vực sâu cốc thẳm, cây cối um tùm xanh tươi vạn dặm. Hết thảy những kỳ cảnh trong thiên địa đều như tập trung cả tại nơi hùng vĩ này, bởi vậy mới nói là "Côn lôn sơn thập lý bất đồng thiên". (Dãy Côn Lôn đi mười dặm thì bầu trời cảnh vật đã đổi khác). Từ xưa tới nay, từ trên đỉnh cao của Côn Lôn Sơn tuyết vẫn tan chảy thành ba dòng sông lớn đổ vào Trung Nguyên, nuôi dưỡng ức triệu dân tình bá tánh của thần châu. Bởi thế, Côn Lôn Sơn từ cổ đã được coi là tiên sơn của Cửu Châu. Thánh địa Tiên Phủ của giới đạo môn tu chân thuộc Côn Lôn phái cũng nằm trong Côn Lôn Sơn. Côn Lôn phái là môn phái có lịch sử lâu đời, đã tồn tại từ hơn ba ngàn năm trước, có thể coi là đứng đầu chính đạo của Trung thổ đương thời. Trong trận Thần chiến từ thời thượng cổ, sau khi Bất Chu Sơn sụp lở, cửu châu đại loạn, Huyền tông chia thiên hạ thành ba phần. Tổ sư sáng lập ra Côn Lôn phái coi như tạo ra huyền tông sơ khai thời thượng cổ là Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã dùng đại pháp lực thần thông tại Côn Lôn Sơn khai phá ra bảy mươi hai ngọn núi chọc trời, truyền lại cho môn nhân tiếp tục phát triển. Sau đó chi phái của Tây Vương Mẫu đã theo tới Côn Lôn Tiên Phủ sử dụng một ngọn để tu luyện, Côn Lôn phái từ đó đàng hoàng trở thành đệ nhất đạo môn trong giới tu chân. Ngọc Đỉnh Chân Nhân công đức viên mãn, phi thăng về thiên giới. Trải qua hơn ngàn năm tồn tại và phát triển, trong Côn Lôn Phái có ba chi phái cùng nhau đột khởi tại các ngọn Thái Hạo, Thiếu Hạo và Vương Mẫu. Ba ngọn núi này liền trở thành Tam Thánh Sơn, về sau trở thành ba tông phái là Đạo, Pháp, Thánh. Cho tới ngày nay, môn hạ Côn Lôn phái lên tới hơn ba ngàn người, cao thủ như mây, uy chấn tam giới, cùng với Linh Tiêu phái ở Thiên Trụ Sơn và Thái Nhất môn ở Trung Nam tạo thành ba đại phái đứng đầu tại Trung thổ. Thậm chí còn được xếp ngang hàng với Thiên Phật tự trên Vân Đỉnh Sơn và Thông Thiên các tại Bồng Lai trở thành ba môn phái cực lớn trong giới tu chân toàn thiên hạ. Đương kim chưởng môn của Đạo tông thuộc Côn Lôn phái là Nhất Nguyên Chân Nhân, của Pháp tông là Nhất Đức Chân Nhân, của Thánh tông là Cơ Hương Tiên Tử. Cả ba người đều có tu vi siêu phàm nhập thánh, xoay chuyển tạo hóa. Danh tiếng của Côn Lôn tam thánh hiện thời không có ai sánh kịp. Đối với những người thường dân phàm tục dưới núi, các truyền thuyết về tiên đạo trên Côn Lôn Sơn trong lòng họ được sùng kính cực kỳ. Cửu Châu thần thoại truyền thuyết lại bắt đầu mở ra một trang mới. Nộ Giang, con sông chảy tử Côn Lôn Sơn kéo dài ngàn dặm xuống chân núi phía đông, bắt đầu từ Thông Châu thì chuyển mình chảy về hướng đông nam, qua Ung Châu và Cung Châu rồi đổ ra đông hải, nước chảy cuồn cuộn tới mấy ngàn dặm. Vùng thượng du của Nộ Giang, nước chảy uốn lượn hiền hòa, hai bên bờ đầy cổ thụ cao ngút, núi non trùng điệp. Xuôi về phía hạ du hơn năm trăm dặm chỉ có một đại trấn duy nhất là Lạc Thủy thành. Hà Dương trấn lại nằm ở dưới chân núi cách Côn Lôn Sơn chừng hơn trăm dặm, ở bờ bắc vùng thượng du của Nộ Giang. Những dược liệu, cổ mộc ngàn năm, sơn cầm kỳ thú trong núi hấp dẫn các cánh buôn tụ tập tại bến sông Hà Dương, dần dà trở thành thị trấn, hai bên phía đông và phía tây lại lưu thông tới hai vùng đất đai màu mỡ tại trung du và thượng du của Nộ Giang. Thị trấn hướng trục nam bắc thuận theo khe núi, núi sau sông trước, nhà cửa mọc lên chi chít, có cả trăm nơi để tụ tập mua bán. Ngay sát bến sông có một căn Quy Lai Khứ khách sạn, thương nhân qua lại không có ai là không biết. Hai tầng lâu gác ẩn ẩn trong tán cổ thụ, chiếc cờ hiệu dài màu nâu treo tít trên cao đón gió tung bay, từ xa đã có thể nhìn thấy. Trưa hôm nay, trời trong nắng ấm, cửa trấn đột nhiên xuất hiện hai hòa thượng một già một trẻ. Hai người đều mặc áo cà sa màu nguyệt bạch, đi chầm chậm qua cổng vòm, nổi bật lên giữa đám phu áo vải thô xỉn nơi bến sông. Lão hòa thượng hàng mi trắng dài rủ xuống mắt, khuôn mặt quắc thước, dáng vẻ trang nghiêm, tả thủ cầm một chuỗi la hán niệm châu sắc đỏ tươi, phong độ ung dung đích thị là một cao tăng đắc đạo. Bên cạnh ông là một hòa thượng nhỏ tuổi da trắng mặt tròn vành vạnh, mi thanh mục tú, miệng tươi cười lộ hàm răng trắng bóc, dáng vẻ y như ông cụ non. "Có khách tới kìa, còn ở đó ngủ gật!" Giọng nói sắc bén là của lão bản nương, tiếng nói đột nhiên vang lên đánh thức Dương Chân đang ngủ nơi bục cửa. "Biết rồi, biết rồi." Dương Chân càu nhàu dụi mắt, dè chừng liếc lão bản nương tại quầy hàng một cái, vắt chiếc khăn dài lên chạy ra ngoài hướng về phía bến sông mà nhìn ngó. Tức thì cảm thấy vô cùng thất vọng chẳng buồn quay đầu lại, kêu lên một giọng nặng nề. "Tiểu thí chủ, làm phiền vậy!" "Xin chào đại sư phụ." Dương Chân đứng yên bắt chước bộ dạng để trả lễ, "Nhị vị đại sư phụ muốn ăn cơm hay là nghỉ lại?" "Dám hỏi thí chủ, ở đây có thấy một người ngoại tộc tóc đỏ ăn mặc lòe loẹt đi qua hay không?" Lão hoàng thượng khẽ niệm một tiếng phật pháp nhẹ nhàng hỏi thăm. "Tóc đỏ, ngoại tộc?" Dương Chân tức thì tỏ ra đầy vẻ kinh ngạc, cặp mắt tinh linh chớp chớp, nghiêng đầu cố nhớ giây lát, rốt cục lắc đầu. "Là một con yêu quái!" Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh cố ý làm ra vẻ hù dọa. "Yêu quái?" Dương Chân há hốc miệng tới cả nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy nét mặt của tiểu hòa thượng béo trắng này thoáng có vẻ cười cổ quái, tức thì minh bạch, liền chỉ về phía tây nói giọng bực tức: "Trên Côn Lôn Sơn có thần tiên, yêu quái dám mò tới Hà Dương trấn ta ư? Hừ!" Lão hòa thượng cùng tiểu hòa thượng nhìn nhau một cái, không nhịn được cười phá lên. "Tiểu Chân tử, lại bắt chuyện với hòa thượng nghèo rớt đó làm chi, lại đây nào!" Giọng nói của lão bản nương không cao nhưng vẫn vang vọng từng hồi bên tai Dương Chân. Lão hòa thượng tu vi cao thâm, nghe bà ta châm biếm mà chẳng hề biến sắc, có lẽ sớm đã quen với việc này, nhưng tiểu hòa thượng thì sa sầm mặt, thở phù phù nhìn vào phía trong khách sạn. "Ặc, thì đến! Dương Chân làm mặt quỷ với gã tiểu hòa thượng sau đó quay lại. "Sư phụ, Linh Bảo đói rồi." Lúc này tiểu hòa thượng chợt ngước mắt nói nhỏ. "Ngươi đã đạt tới cảnh giới tịnh thân mà vẫn còn tham thực dục, đúng là nghiệt đồ." Lão hòa thượng trừng mắt nhìn Linh Bảo một cái đầy vẻ yêu mến, vừa nói vừa cất bước theo Dương Chân tiến vào cửa khách sạn. Trong khách sạn bố cục rộng rãi, lại đang lúc vắng vẻ, mấy chục chỗ ngồi cả lầu trên lầu dưới chỉ có lác đác mấy người. "Hai ấm trà xanh, một bát mì rau." Dương Chân cao giọng ứng thanh, chạy vào bên trong. Lão bản nương thấy có khách tới, miễn cưỡng làm mặt cười đánh tiếng chào hỏi, trong khi lão bản đang ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh khảy khảy bàn tính lại làm như không nghe thấy gì. Hai sư đồ ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa, quay mặt ra ngoài đường, lác đác chỉ có mấy người bán rong cùng với phu khuân vác. "Tiểu Chân tử, đứng có đứng ngớ ra đó, qua đây!" Lão bản nương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền đứng dậy ngay tại quầy. Dương Chân thu lại ánh mắt đang nhìn nơi đầu đường, chấn chỉnh thần sắc, trong lòng cảm thấy kì quái sao lão đầu kể chuyện hôm nay còn chưa tới, sự tích Huyền nữ nương nương bảy lần đấu thiên ma kia có thể nghe cả trăm lần mà không chán, liền ngoảnh đầu nhìn nụ cười đầy lợi lộc của lão bản nương, tinh thần chợt rúng động, vội cẩn trọng chạy tới. "Lão bản nương, có gì dặn dò?" "Đây là lương tháng đầu..." Lão bản nương lấy ra một nắm tiền đồng thả lanh canh trên mặt quầy. "Phát, phát tiền công phải không?" Dương Chân còn đang cho rằng phải đi lấy cho lão bản nương cái gì đó, len lén hít vào một hơi, niềm sung sướng dâng lên tận óc. Phát tiền công! chiếc ngọc trâm mình hứa với Tiểu Du tỷ cuối cùng cũng có thể mua được rồi. Vừa tính toán, bất giác người cũng tung tăng tới gần quầy bàn. "Chậm đã." Lão bản nương thu liễm nụ cười, đột nhiên đưa tay chặn lên nắm tiền đồng "Nghe bọn người làm nói tháng này ngươi vừa đánh vỡ ba cái bát, trừ đi mười hai đồng." Lão bản nương vừa nói vừa từ nắm tiền trên bàn gạt ra một ít. "Ngươi đến trễ hai lần, trừ đi sáu đồng nữa." Dương Chân mắt thấy nắm tiền kia của mình đã hụt đi khá nhiều, cảm thấy đau lòng khôn tả, đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía lão bản đang khảy bàn tính ở bên cạnh chờ đợi, nhưng ánh mắt của ông ta chỉ lạnh lùng ra vẻ lực bất tòng tâm. "Xong rồi, tám mươi hai đồng, Tiểu Chân tử ngươi cầm lấy đi." Khuôn mặt tròn trịa như trái trứng ngỗng của lão bản nương lộ nét cười, lớp phấn dày bịch trên mặt giống như rơi xuống mấy phân, đưa tay đẩy nắm tiền vào bàn tay run run của Dương Chân. Lúc này, một gã bồi bàn tại khách sạn tới sát bên mình Dương Chân, cười nhạo hắn một cái. "Đáng ghét, vì cái gì mà cũng làm việc như vậy, tiền công lại ít bằng một nửa, chả lẽ lại vì ta ít tuổi hơn hay sao chứ?" Dương Chân trong lòng ngấm ngầm thóa mạ, sự vui mừng lúc nãy đột nhiên trở thành lạnh ngắt, khuôn mặt gầy gò ngơ ngẩn, chả buồn giận nhận lấy đám tiền công, lại nhìn về phía khuôn mặt khiến vô số nam nhân trong trấn điên đảo kia của lão bản nương, cảm giác buồn nôn bất giác dấy lên tận cổ. "À, phải rồi, một lát nữa qua nhà Quách đồ gia xem xem có thịt tươi không, nghe nói hết rồi phải không?" Lão bản nương vỗ xuống mặt quầy gọi với theo. Dương Chân lí nhí ứng thanh, quẳng chiếc giẻ xuống chạy ra ngoài cửa. "Thí chủ, đợi đã!" Lão hòa thương kia đang cầm chung trà khẽ nhấp một hớp, đột nhiên gọi Dương Chân đang định chạy đi trở lại. Thần tình lão vui vẻ thoái mái, làm như trà này chính là cống phẩm thượng hạng vậy. "Đại sư, người có gì dặn dò?" Dương Chân trong lòng nóng nảy nhưng vẫn lễ phép như trước, hướng mặt về phía trước chờ đợi. Lão hòa thượng nhìn Dương Chân từ trên xuống dưới một lần, đầu mi ngưng đọng, nhẹ nhàng nói: "Thí chủ ấn đường nổi vệt đen, sắp có huyết quang tai kiếp, không nên đi ra ngoài..." Dương Chân đột nhiên há miệng cứng lưỡi, không biết nói gì cho phải. Tiểu hòa thượng Linh Bảo kia đang cầm bát mì, cúi đầu húp sột soạt, nghe lời liền nhìn sư phụ đầy vẻ kỳ quái, hai sợi mì rau còn lủng lẳng ở bên mép. "Lão hòa thượng này nói năng lung tung gì thế, tên Tiểu Chân kệ ông ta đi, mau đi làm việc đi!" Lão bản nương xen vào, giọng nói đầy vẻ thúc giục. Dương Chân ứng thanh định chạy ra, lão hòa thượng kia lại nói: "Thí chủ từ nhỏ đã mồ côi, số mệnh hay gặp tai họa, tuổi chừng mười hai, có phải chăng?" Dương Chân dừng chân, đứng ngây người ra cả nửa ngày, quay đầu nhe răng nói: "Bói toán hả? Chu hạt tử (người mù họ Chu) ở phía đông trấn cũng có thể bói được cho ta vậy, hừ!" Nói đoạn liền chạy một mạch chẳng thấy đâu nữa. Lão hòa thượng nhìn chăm chú bóng hình Dương Chân cho tới khi hắn biến mất vào trong dòng người nơi đầu đường, rồi thở dài một cái. "Sư phụ, Linh Bảo sao không biết người còn có thể bói số mạng vậy?" Linh Bảo lấy ống tay áo lau miệng, đưa cặp mắt tròn xoe thì thầm hỏi. Lão hòa thượng thu hồi ánh mắt đang nhìn nơi đầu đường, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Linh Bảo, hạ giọn nói: "Ăn mau đi, huyết yêu Đa Di La kia chỉ ẩn náu trong vòng trăm dặm quanh đây thôi, truy đuổi cả ngàn dặm cũng có kết quả rồi." "Chỉ sợ giống lần trước, lại chạy thoát mất..." Linh Bảo cười hi hi rồi nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của sư phụ. "Ách xì!!!" thân hình gầy gò của Dương Chân co rúm lại trong chiếc áo đơn mỏng manh, hữu thủ cầm chắc một cái gì đó, vội vàng chạy xuyên qua đám hàng rong đang lục tục trở về, từ phía bắc thị trấn đi thẳng qua con đường nhỏ phía tây cho tới khi nhìn thấy chiêu bài của hàng thịt họ Quách. Hắn chợt dừng chân, một cái ngọc trâm vỡ ít nhất cũng phải ba trăm đồng, sự cắt xén của lão bản nương đã khiến những tính toán tới rạc người của hắn trở thành công cốc, rốt cục hắn phải tự mình gọt giũa ra một cây mộc trâm, không biết Tiểu Du tỷ có nhận không? Liệu nàng có cười nhạo mình là một kẻ nghèo mạt hạng không? Thế nhưng hai cha con bọn họ sau khi năm đó đã hỏa táng cha hắn xong vẫn quan tâm giúp đỡ cho hai mẹ con hắn, mà hắn thì đâu phải là người chịu ơn không báo. Trong lúc còn đang tính toán, lại chợt mường tượng bóng hình thướt tha ấy hiện ra trước mắt, hắn liền lấy hết dũng khi định bước tới. Đột nhiên một luồng âm phong quét qua bên thân, một người cao gầy mặc áo đỏ chạy qua rất nhanh, thần sắc vô cùng vội vã. Dương Chân chợt ngoái lại, nhìn chăm chú vào bóng người vừa chạy đằng xa, mắt chớp chớp mấy cái. Mái tóc xổ tung của ngươi kia chẳng phải màu đỏ hay sao? Hắn lẽ nào lại là yêu nhân mà hòa thượng kia đã nói? Nghĩ tới đó, tim hắn bất giác đập thình thịch. Những tâm sự vừa mới rồi đều bị gạt ra sau, trong mắt chỉ còn lại bóng người màu đỏ phất phơ kia mà thôi. Ngay cả chân cũng không tự chủ được tự nhiên bước theo. Người kia chạy tới ngã tư, liền rẽ sang con đường phía đông, đó là con đường dẫn lên núi. Cách đấy hơn nửa dặm có vài ngọn núi nhỏ bao quanh lấy một ngọn núi rất cao chu vi xung quanh tới hơn mười dặm. Trên núi có một tòa miếu sơn thần hoang phế từ lâu. Dương Trân đứng trên bậc đá xanh nhẵn bóng, cảm nhận từng cơn gió núi quét qua người, nhìn lên bóng người đàn ông cao gầy đang leo thoăn thoắt trên sơn lộ, dần dần biến mất trong tàng cây rừng rậm rạp. Hà Dương tiểu trấn là nơi hắn sinh ra và lớn lên, từng tấc đất đều quen thuộc vô cùng, sau khi mẹ hắn cũng qua đời, cho dù cuộc sống của hắn rất khó khăn túng quẫn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất yêu mến cái vẻ vừa an bình vừa nhiệt náo của địa phương này. Công việc ở khách sạn tuyệt không nhẹ nhàng gì, từ nhỏ hắn ta luôn luôn bị bắt nạt, bị bắt làm những công việc nặng nhọc, nhưng sự kiễn nhẫn đặc hữu của một gã thiếu niên đã khiến hắn nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, ngoan cường mà sinh tồn. Hơn nữa, nhưng kẻ hàng rong, những nhà buôn lưu động mỗi lần tới từ những nơi xa xôi đều đem theo biết bao thần bí cố sự, điều đó cũng đủ làm hắn quên đi những ấm ức thường ngày, nhanh chóng mê mẩn với những chuyện của thế giới bên ngoài. Nge nói yêu quái đối với người ta đều rất là đáng sợ, chọc trời khuấy nước, sinh linh đồ thán, nếu quả thực là yêu quái xuất hiện ở nơi này thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì? Nơi này có người mà hắn căm ghét, cũng có người mà hắn yêu mến... Trái tim không chịu an phận của hắn chợt rung động, hắn đột nhiên cảm thấy phải làm một cái gì đó, lại tưởng tượng ra những cố sự phong trần kỳ hiệp mà hắn đã nghe, cái đó gọi là anh hùng tìm cách cứu thế nhân. Dừng thân một lát, gã thiếu niên đột nhiên chuyển người chạy ngược lại. Bởi không để ý, lúc qua đầu đường liền va vào một người làm đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tức thì nổi lên một trận chửi bới ầm ĩ. Dương Chân vội vội vàng vàng nhỏm dậy xin lỗi liên mồm. Đại hán kia lại chẳng chịu thôi, giơ tay tóm lấy Dương Chân ném hắn văng ra xa hơn nửa trượng, suýt nữa đập vào làm đổ một gánh hàng rong, rốt cục lại dẫn tới một trận chửi bới nữa. Hắn nằm co rúm như con tôm khô trên nền đá lạnh ngắt, toàn thân đau như dần, nhưng không hề rên la tiếng nào, nghiến răng ngồi dậy, thấy gã đại hán kia vẫn không chịu ngừng, liền vội vàng làm ra mặt cười ngây thơ hối lỗi, chỉ có hai bàn tay hắn giấu trong tay áo là nắm chặt thành quyền đầu. Người kia cảm thấy có chút vô vị, chửi lầm bầm mấy câu rồi xoay người bỏ đi. Khi Dương Chân vừa mới lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy hai cái đầu sáng bóng lấp lóa trước mắt. Đưa hai cánh tay mềm mại hữu lực đỡ hắn dậy, Linh Bảo hòa thượng cười hi hi nói: "Sư phụ bói cho ngươi đúng thật đấy, hi hi" Dương Chân ngoái đầu nhìn lại gã hán tử đã biến mất vào trong đám người, thầm than là xui xẻo, rồi phủi bụi đất trên người đột nhiên nói: "Đại sư, ta vừa mới thấy một gã quái nhân tóc đỏ." Hai hòa thượng cả già lẫn trẻ thần sắc lộ vẻ khẩn trương, đồng loạt nhìn hắn hỏi: "Nó ở chỗ nào?" Dương Chân liền vội vàng dẫn hai thầy trò hòa thượng chạy một mạch theo con đường quen thuộc lên đỉnh núi, tới tận cuối con sơn lộ quanh co rậm rạp thì nhìn thấy trong rừng cây rì rào thấp thoáng một góc tường cũ nát màu đỏ. Chỗ này hắn cực kỳ quen thuộc, mặt phía nam của sơn miếu là một vách đá rất cao, dưới chân là dòng Nộ Giang cuộn chảy, những lúc hắn rỗi rãi thường rất thích cùng một người chạy tới nơi này ngắm sơn xuyên, thì thầm tâm sự, tưởng tượng ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Trên bầu trời nổi lên một tràng sấm ầm ì, gió lạnh vù vù thổi tới càng lúc càng mạnh, sắc trời đột nhiên trở lên u ám. Nơi núi rừng thường ngày đầy bách thú sinh linh vui đùa, dường như chẳng còn sinh khí. Dương Chân ngẩng đầu nhìn lên trời, xuyên qua tán tùng bách xanh ngắt. Bầu trời xám ngắt như có chút hung dữ, sắp mưa rồi sao? Lòng hắn chợt do dự, chân liền dừng lại. "Phổ Tế đại sư, hay là tiểu tử.. hay là..." "Tiểu thí chủ, ngươi có thể quay về rồi, lão nạp đã cảm nhận được nó." Phổ Tế đại sư khuôn mặt nghiêm trọng, hạ giọng nói. "Cũng chỉ là một con tiểu yêu quái, hừ." Linh Bảo chợt như có vẻ chẳng thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Dương Chân đầy vẻ chế diễu. "Ngươi..." Dương Chân bị tên Linh Bảo hòa thượng niên kỷ cũng chỉ tương đương kia đả kích, sắc mặt liền đỏ rần lên. Hắn cực kỳ ghét bị người ta coi thường, chỉ là nhìn hai người bước đi, chân hắn lại như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích được nửa bước. Đi theo hay là không theo? "Oành" trên trời lại đánh xuống một luồng sét. Màu trời ảm đảm, cuồng phong thét gào, núi rừng bắt đầu nghiêng ngả, mây đen cuồn cuộn đầy trời. Dương Chân đứng trên sườn núi nhìn ra, cái bóng mờ khổng lồ của Côn Lôn sơn tận chân trời phía tây cũng như có mấy phần uy nghiêm đáng sợ. Trong thị trấn dưới chân núi, đám người như những con kiến nhỏ vội vàng thu dọn đóng cửa hàng quán, lớp lớp chen nhau chạy qua chạy lại. Trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước khi mẹ hắn quá đời, trên cái giường trong căn nhà nhỏ ngoài trấn phía tây, đã nắm lấy tay hắn thều thào nói: "Con ơi, mẹ chịu chẳng nổi nữa rồi, con sau này chỉ có thể dựa vào chính khả năng của mình mà thôi... Con ơi, con nhất định phải kiên cường..." Chuyện xưa hiển hiện trước mắt, trong người Dương Chân đột nhiên xông lên một luồng nhiệt khí, chạy lan ra khắp toàn thân. Hắn gằn từng bước từng bước tiến lên phía trước. Trong sơn thần miếu tối tăm u ám, cánh cửa mục nát mở toang, một người tóc tóc tai đỏ quạch đang tọa thiền ngay chính giữa, phía sau là tượng thần thổ địa phủ đầy bụi và mạng nhện, lớp vỏ đất bên ngoài đã bong ra từng mảng, chân rụng tay rời, cây dại mọc đầy quanh thân. "Ngươi rốt cục cũng đến rồi, Phổ Tế." Người tóc đỏ chợt mở bừng cặp mắt đỏ khé, một quầng huyết sát khí đột nhiên như bao trùm dày đặc cả trời đất, khuôn mặt anh tuấn tà dị của gã phảng phất vẻ hận thù. Phổ Tế một mình bước chầm chậm đi vào trong miếu, chuỗi phật châu trong tay luân chuyển cực nhanh, hàng lông mày che rủ xuống mắt, miệng đều đều niệm kinh văn. Một tràng phạn âm trầm trầm phiêu hốt tỏa ra khắp miếu, mùi đàn hương ngào ngạt, nhanh chóng đánh bạt quầng huyết sát khí. Sau khi ngân một tiếng phạn văn dài lảnh lót, Phổ Tế dừng lại trước miếu, hai tay chập lại, ánh mắt đầy vẻ độ lượng phát ra những luồng thanh quang an định thuần khiết vô cùng, tưởng như trời sập cũng không hoảng, giống như có khả năng trấn áp hết thảy các loại khí chướng tà ma. "Vật nằm trong tay ta, có bản lĩnh cứ xuất thủ." Đa Di La rung rung lấy ra Dương Chi Ngọc Bình trong tay, cười vẻ hung ác. "A di đà phật." cặp mắt dưới hàng mày trắng của Phổ Tế thoáng phát ra chút tinh quang. "Chỉ cần thí chủ phóng hạ chấp niệm, tất cả đều có thể vãn hồi." "Gốc bồ đề này... Ồ không, linh căn của Bảo Long Thụ có thật là của Thiên Phật Tự ngươi chăng?" Đa Di La ngang nhiên giơ tay, cầm ngọc bình đưa lên trước mặt thì thầm chất vấn. "Vật này là bảo bối thượng cổ của chi phái Tây Vương Mẫu mới đúng, Thiên Phật Tự ngươi đã thừa lúc hỗn loạn cướp đi, bản nhân bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, ha ha..." Phổ Tế khẽ biến sắc mặt, nhưng vẫn ung dung tự tại y như trước, thản nhiên nói: "Bảo vật chỉ thuộc về người có đức, lão nạp tuyệt không để đám tà ma yêu đạo các ngươi chạm tay vào." Không khí trong miếu đột nhiên trở thành nặng nề khó thở. Đa Di La là đương kim hộ pháp của môn phái Huyết Ma Đạo trong ma môn, lấy yêu thân tu luyện Huyết ma pháp, đã tu luyện trăm năm trong Oan hồn hải khổ nhưng chưa đạt được đại thành. Ngẫu nhiên gã lại nghe được Bồ đề đại thụ của Thiên Phật tự trên Vân Đỉnh Sơn có năng lực độ hóa yêu phách, sau đó liền dùng Huyết hồn pháp tiềm nhập vào Tịnh Thủy trì trên Vân Đỉnh Sơn, chặt lấy linh căn (rễ thiêng) của bảo thụ, đã làm kinh động tới Hộ bảo thập phương đại trận của Thiên Phật tự nên bị trọng thương, phải bỏ đi một phần thần khí mới may mắn thoát được. Thủ tọa Bồ đề viện của Thiên Phật tự Phổ Tế đại sư, thân mang trọng trách bảo hộ Vân Đỉnh Sơn, ông ta suốt thời gian qua không hề ra ngoài giới tu chân chỉ có thể văn kỳ danh bất kiến kỳ nhân (nghe danh mà không thấy được người), lần này đã khiến cho tinh thần vốn phẳng lặng như nước của ông nổi giận phi thường, đích thân hạ sơn truy đuổi. Hai người từ Vân Đỉnh Sơn bắt đầu hành trình, xuôi nam ngược bắc vòng đi vòng lại liên tục đánh gần ngàn dặm, trước sau giao thủ hơn mười lần, Đa Di La thủy chung không có cách nào chạy thoát khỏi tầm truy đuổi. Nguyên thân nguyên khí của gã đều bị đả thương, thương thế càng lúc càng trầm trọng, phải cố gắng tìm nơi hoang vắng để tu luyện, nếu không chỉ sợ hai năm năm tu vi cũng không giữ nổi. Gã ta trong lúc hoảng hốt mới chạy tới vùng Côn Lôn Sơn, nào ngờ hòa thượng của Thiên Phật tự hoàn toàn chẳng chút chần chừ, đã truy đuổi tới ngay. Gã tuy đi vào đạo yêu ma, nhưng tâm tính lại rất cao ngạo, hiện giờ đã bất chấp tất cả, quyết tìm sự sống từ trong cõi chết. "Vậy sao?" mái tóc đỏ xõa tung của Đa Di La không gió mà bay phất phơ, khuôn mặt trắng bạch không chút huyết sắc của gã phát ra một nụ cười yêu dị, có mấy phần kiên quyết. Tiếng ngọc lưu li vỡ giòn tan vang lên, trong tay gã chợt xuất hiện một quầng linh quang màu vàng nhạt, giống như một vật sống chui ngay vào lòng đất, trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại mấy mảnh ngọc vỡ. Phổ Tế đang trầm tĩnh quan sát hành động của Đa Di La, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, cơn thịnh nộ chợt bùng phát không có cách gì cản nổi. "Lừa trọc, động thủ đi." Đa Di la vừa nói, toàn thân liền bao bọc một tầng huyết quang nhàn nhạt. Làn huyết quang vụt trở lên dày đặc khắp người, thuận theo thế đứng dậy của gã mà bắt đầu phát ra ánh sáng cuồn cuộn như sôi trào, râu tóc áo bào bay phần phật đầy vẻ liều lĩnh, trông y như một vị Huyết mị ma thần. Không gian trong miếu cũng trở thành một màu đỏ máu. "Nghiệt chướng, lão nạp cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải siêu độ ngươi vậy." Phổ Tế đột nhiên nhắm mắt, toàn thân bao bọc bởi một tầng hào quang màu trắng nhạt. Vừa nói dứt lời, ống tay áo rộng của ông phất ra một chuỗi niệm châu vàng chóe. Trong sắc vàng lấp lóa, chuỗi La hán niệm châu xoay chuyển giữa chừng không, chợt hóa thành to lớn, tạo ra một chuỗi châu khổng lồ rực rỡ, phá không áp xuống thân hình của Đa Di La. Khắp nơi trong ngoài căn miếu nhỏ tức thì phát ra hào quang phật bảo chói lọi, màn huyết quang trở thành ảm đảm u ám. Thân hình Đa Di La rung lên một cái, tiền hậu tả hữu đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp hình ảnh, chốc lát hóa thành vô số huyết yêu phân thân, hình dạng giống như quỷ mị bay lên điên cuồng, phát ra từng luồng từng luồng lưu quang đỏ như máu như muốn phá tung vòng vây của phật bảo. "Lục đạo phục ma, Hồng (**)!" Những hạt niệm châu khổng lồ đột nhiên sáng rực, trong tiếng phạn âm ngâm nga, pháp châu vàng chóe luân phiên xoay chuyển nhấp nhô, nhanh chóng xoay quanh ngay bên trên đầu Đa Di La. Rồi liên tiếp phát ra những tiếng "Bốp bốp!", một đạo thuần dương pháp lực từ đó giáng xuống, linh quang trong trẻo như nước phát ra những khối cầu đuổi theo từng đạo huyết quang nhanh như chớp. Hai luồng pháp lực khác màu nhanh chóng quấn lấy nhau, khó mà phân biệt. Từng luồng ánh sáng vàng, đỏ va chạm liên tiếp, kình khí phát ra cuồn cuộn. Những tiếng Ầm Ầm vang lên, sơn miếu vốn đã lung lay cũ nát trong nháy mắt đổ sập xuống, từ quầng kim quang trên đỉnh núi, cuồng phong vùi dập rồi bốc lên một vầng bụi lớn. Linh Bảo hòa thượng la hoảng một tiếng, phi thân nhảy ra ngoài sân của sơn miếu, chợt nhìn thấy một cái bóng nhấp nhô xa xa phía bắc. "Úy, ngươi sao lại theo tới đây." Dương Chân ôm đầu nấp sau một gốc cổ tùng ngàn năm trên sườn núi, run rẩy nhìn vào trận chiến trong miếu. Đột ngột nhìn thấy Linh Bảo giống như từ trên không hạ xuống liền hoảng hốt thất kinh. "Ngươi vừa bay... lẽ nào... lẽ nào ngươi chính là thân tiên trên núi?" "Như vậy có là gì, đúng là không có kiến thức." Linh Bảo cũng đã đứng đằng sau gốc đại thụ, nghe thấy lời hắn liền nghiêng đầu nhìn bộ dạng kinh ngạc rụt rè có đôi chút sợ hãi của Dương Chân, há miệng cười ha ha lại nói: "Linh Bảo tu luyện phật pháp, tự nhiên là có thần thông, còn thần tiên chân chính thì ngươi sao có thể thấy được." ----------------------- Ghi Chú Dương chi ngọc bình, là chiếc bình ngọc có cắm cành dương liễu, bên trong chứa nước thánh. Trong kinh phật, tương truyền là một bảo vật hãn hữu chứa đựng sự sống của vạn vật. Độc giả có thể dễ dàng nhận ra bảo vật này nằm trong tay của Quan Thế Âm Bồ Tát từ tác phẩm kinh điển Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân. Tuy nhiên cứ theo bối cảnh của truyện này thì có lẽ còn trước bối cảnh của Tây Du Ký nhiều lắm. (lời dịch giả). (**) Chữ Hồng ở đây không phải là màu đỏ, mà là là chữ "hồng" trong câu chú Án ma ni bát di hồng (OM MANI PADME HUNG). Một âm thần chú trong tiếng phạn. Lúc này, phía trên rừng cây, bụi đất theo gió bay lả tả khắp nơi. Không gian lặng ngắt hồi lâu. Đột nhiên trong đám hoang tàn của căn miếu ánh phật quang lại bùng lên, một chuỗi la hán quang châu khổng lồ bay lên xoay chuyển giữa không trung. Một bóng người đang ngồi xếp bằng trong đó, phát ra linh quang lung linh hiền hòa, cực kỳ thần thánh. Chợt một tiếng gào sắc nhọn nổi lên, một luồng huyết vân khổng lồ nhe nanh múa vuốt bốc lên cuồn cuộn. Châu quang cùng huyết vân nhanh chóng quấn lấy nhau thành một khối. Khắp rừng huyết vân liễu nhiễu, thần quang lấp lóa. Trong khoảnh khắc, huyết vân từng mảng bay tứ tán, rồi lại chợt chia ra thành hàng trăm đạo huyết quang nhỏ trên trời, bao vây lấy luồng phật quang đang che phủ Phổ Tế, từ tám hướng bắn vào. Nhật nguyệt đột nhiên như vô quang, cả trời rực màu vàng đỏ. Pháp lực cuồn cuộn như sóng từng lớp từng lớp tràn ra xung quanh sơn ms, tiếng ầm ầm liên miên không dứt, khói bụi lại bốc lên đầy trời. "Đó thực sự là năng lực của con người phát ra hay sao?" Dương Chân nhìn quang cảnh trên đỉnh núi mà hồn siêu phách lạc, hắn ta có nằm mộng cũng chưa từng nghĩ tới pháp lực thần thông của con người lại có thể tâần kỳ tới như vậy, nghĩ tới những truyện thần thoại cố sự đã nghe, quang cảnh phải chăng cũng chỉ đến thế này là cùng? Trước đây sau một ngày bận bịu, thân thể hắn mệt mỏi nằm tại căn nhà nhỏ mà hắn ở tạm, mỗi khi ngủ không được, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh luôn luôn tưởng tượng ra mình trở thành du hiệp nghĩa sĩ hành tẩu khắp cửu châu, sơ hữu một thân công phu thần kỳ cao thủ, không có ai dám khinh thường, người người đều ngưỡng mộ hắn... Trước mắt đây chẳng phải là những gì mình khao khát hay sao? Một nỗi buồn bực khôn tả chợt dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi xao xuyến. "Ha ha, đấy là do sự phụ không muốn kinh động tới người trên Côn Lôn Sơn nên mới dùng chút ít pháp lực, những cảnh hoành tráng người còn chưa nhìn thấy đâu." Linh Bảo vẻ mặt rạng rỡ nhìn sư phụ đại triển thần uy, hận một nỗi không thể tự mình xông lên. "Này, cái đó ta có thể học được không?" Dương Chân chần chừ giây lát rồi làm mặt cười nói. "Chẳng lẽ ngươi tình nguyện cạo đầu, giống như ta xuất gia làm hòa thượng hay sao?" Linh Bảo xoa xoa vào chiếc đầu bóng loáng của mình nghênh nghênh cười hỏi. Dương Chân nhìn vào cái đầu tròn ủng bóng loáng của Linh Bảo, thần sắc trở nên gượng gạo, bất giác dịch ra xa gã mấy phân lắp bắp nói không ra tiếng. Lòng hắn tuy mong muốn được như phi tiên, nhưng cũng biết là hòa thượng vốn cấm hết thất tình lục dục, cấm luật nghiêm minh, không ai được vi phạm. Lúc này lòng hắn như có sóng triều, mắt nhìn quầng sáng lấp lóa, tiếng nổ bên tai vẫn ầm ầm không dứt, nhất thời nhìn tới si ngốc. Đột nhiên một vầng huyết quang phá miếu xông lên không, sắc vàng trở nên ảm đạm. "Sư phụ..." Linh Bảo vô cùng kinh hãi, la hoảng một tiếng rồi lại tự mình bịt miệng, khẩn trương nhìn trừng trừng lên đỉnh núi. "Đang!" một tiếng chuông vàng nặng nề ngân lên. Trong khoảnh khắc, một luồng bát quang khổng lồ từ tư bay lên cao cả trăm trượng, nổ ra phật quang vạn trượng, y như vầng thái dương rơi xuống giữa trời, ánh sáng chiếu rọi cả ngọn Tiểu Đông Sơn, rực rỡ đất trời. "Địa Tạng Bát..." Linh Bảo nắm chặt vạt áo, không nhịn được phát ra những tiếng lầm bầm. Mặt mũi hai gã thiếu niên đều bị ánh sáng chiếu thành ra màu vàng đỏ lẫn lộn, ngay cả ánh mắt cũng như đầy rẫy ánh sáng, ngơ ngẩn đứng nhìn dị tượng đầy trời. Từ trong thị trấn dưới chân Tiểu Đông Sơn, chỉ thấy một cột sáng xông lên tận trời xuyên qua lớp lớp mây đen, bốn phương trời sấm giật chớp lóa, mây bay khắp chốn, y như thần minh giáng thế. Đám người tại Hà Dương trấn vội vàng chạy ra khỏi cửa, hướng về đỉnh núi phía đông không ngừng bái lạy, khấn vái thần tiên bồ tát hiển linh cứu khổ cứu nạn.