Thật lâu sau, Tư Lăng thu hồi thần thức, nắm ngọc giản này, trong lúc nhất thời không biết nên cười hay nên than thở. Quả nhiên, nhân quả cơ duyên của con người đều đã được định sẵn trong số mệnh chăng? Cấm chế của ngọc giản tuy rằng đã được phá giải, nhưng khi thần thức vào xem xét thì phát hiện chỉ chứa một ít văn tự lộn xộn, không đầu không đuôi, hơn nữa không thể ghép được thành câu. Quả thực là nhìn không hiểu nó rốt cuộc nói cái gì. Tư Lăng phỏng đoán đây cũng là nguyên nhân Tư Hàn giao cho hắn, vì nhìn không ra nội dung. Nhưng mà, bên trong còn có Huyền Cơ, hơn nữa Huyền Cơ này trừ hắn ra thì không ai có thể phá giải. Bởi vì nó cần rót vào hồn lực vào mới có thể tổ hợp sắp xếp lại những văn tự lộn xộn kia, biến thành một bộ công pháp -- < Luyện hồn quyết >. Đây là < Luyện hồn quyết > bản hoàn chỉnh, hơn nữa bên trong thực cặn kẽ chỉ ra lai lịch xuất xứ của nó. Theo đó, < Luyện hồn quyết > là một bộ công pháp đỉnh cao mà một vị Đại Năng thời kỳ Thượng Cổ tên là Nguyên Hồn tìm hiểu ra, chuyên môn dùng để ngưng luyện hồn phách, không chỉ thân xác tổn hại mà Quỷ đạo đều có thể tu luyện. Mà đối với Tư Lăng, cũng là "chó ngáp phải ruồi", trùng hợp để tu luyện hồn thể của hắn. Lúc Tư Lăng đi tới thế giới này thì linh căn của cái thân xác đã hủy, lại bởi vì hồn phách và thể xác không phù hợp, thường xuyên xảy ra chuyện đột nhiên bị ném ra khỏi thân thể. Sau này bởi vì bị giam trong cấm địa Tư gia, đối mặt với sự lựa chọn sinh tồn khiến hắn không thể không chọn tu luyện như lúc làm Quỷ tu kiếp trước. Nhưng sau đó lại phát hiện thể xác tuy rằng như Phàm nhân, nhưng hồn phách vẫn có thể tu luyện. Hơn nữa, cũng bởi vì lúc ấy thân xác không thể hấp thu linh khí, khiến cho hắn hoàn toàn cậy vào Hồn lực, Hồn lực cũng từ từng ngày từng ngày tu luyện mà bắt đầu tích lũy ngưng tụ. Tuy rằng sau này bởi vì có Tố mạch đan đắp nặn ra linh căn, nhưng Hồn lực đã giành tích lũy trước một bước ở trong thân thể, thân thể sớm đã thích ứng với Hồn lực, không thể sửa đổi được nữa, cuối cùng chỉ có thể để Hồn lực cùng Linh lực cùng tồn tại trong thân thể, trở thành một tồn tại cực đặc thù. < Luyện hồn quyết > chia thành mười hai tầng, mà < Luyện hồn quyết > lúc trước hắn lấy được thiếu hai tầng cuối cùng, chỉ tới tầng thứ mười liền không có đoạn sau. Tư Lăng biết nó thích hợp với mình, nhưng bởi vì nửa phần sau không có nên vẫn không biết nội dung phía sau, cũng bởi vậy rất nhiều thứ đều không rõ ràng, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Mà hai tầng cuối cùng này mới là tinh túy của bộ công pháp đỉnh cấp đó. Bằng không, người nào lấy được < Luyện hồn quyết > mà chỉ nhìn được mười tầng trước, họ đều cho rằng đối tượng mà nó tu luyện là linh hồn, tương đương với Quỷ Tu lấy tu luyện hồn phách làm chủ, thật là vô bổ. Mà bây giờ, xem xong hết tầng mười một, mười hai, những nghi hoặc trước giờ của Tư Lăng đột nhiên có thể cởi bỏ. Lấy quy tắc của Tu Tiên giới mà nói, loại người có được kiếp trước, và phương pháp nửa đường nhập hồn vào thân thể này, tương đương với Đoạt xá -- tuy rằng loại hành vi này không phải hắn mong muốn, hoàn toàn là cưỡng ép trúng thưởng. Cho nên, thời điểm mới bắt đầu nhập hồn, Hồn thể cùng thân xác không phù hợp, thường xuyên bị thoát ly thân xác. Hơn nữa, lúc ấy nếu có người cẩn thận kiểm tra, nói không chừng rất nhanh liền có thể phát hiện hắn không phải là nguyên chủ. Đây cũng là nguyên nhân lúc ấy Tư Lăng liều mạng học nguyên chủ banh cái mặt than. Bất quá, luyện < Luyện hồn quyết > càng lâu, thân xác cùng hồn phách càng thêm phù hợp, đến khi tu luyện < Luyện hồn quyết >  tới tầng thứ sáu thì khối thân xác này đã phù hợp với hồn phách của hắn. Cho dù có người cố ý kiểm tra cũng không thể phát hiện hắn không phải nguyên chủ, hoặc là cho rằng hắn là Đoạt xá gì đó. Có thể nói, bởi vì < Luyện hồn quyết >, hồn phách của hắn và cơ thể máu thịt này đã hoàn toàn phù hợp, hắn thừa kế hết thảy của "Tư Lăng", có thể không chút chột dạ mà nói hắn chính là Tư Lăng, Tư Lăng chính là hắn! Đồng thời cũng giải quyết các loại tai hoạ ngầm. Tư Lăng trầm tư rất lâu, đầu ngón tay khẽ bắn, một tia Hồn lực màu trắng  nhảy trên đầu ngón tay. Hồn lực không giống với bất kỳ thuộc tính linh lực nào, khác biệt rõ ràng với linh lực như một loại năng lực khác, vậy nó là như thế nào? Mà tại cái Tu Tiên giới này, nó hẳn phải có nguồn gốc riêng. Còn nguồn gốc chủng tộc của Trọng Thiên có gì huyền bí, vì sao nó cũng cần hồn lực để tu luyện? Tư Lăng im lặng thật lâu, thẳng đến khi càng nghĩ càng đau đầu, bèn đơn giản không nghĩ tới nữa, vẫn bắt đầu tu luyện thì quan trọng hơn. < Luyện hồn quyết > hắn hiện tại tu luyện đến tầng thứ bảy, đã chạm đến tầng thứ tám, tin chắc khi phá tan tầng thứ tám thì hắn cũng Kết Anh. Một tháng sau, Tư Lăng mở to mắt, đưa tay bắt lấy Truyền Âm phù treo trước mặt. Đối tượng truyền âm cho hắn có Liễu Thành Phong, Trương Như Hiệp, Nghiêm Hạo. Liễu Thành Phong thuần túy là tìm hắn nói chuyện phiếm, hỏi hắn thời điểm nào có thể cùng nhau uống rượu -- tên này lại nhớ nhung linh tửu mà Tiểu Yêu Liên ủ thôi. Trương Như Hiệp truyền âm hỏi hắn có đi Cô Nguyệt nhai thám hiểm không, mà Nghiêm Hạo là nghiêm chỉnh nhất, thông báo cho hắn ba ngày sau là ngày Thiên Tông phái tổ chức yến hội mừng Thanh Ngọc thần quân tấn cấp Hóa Thần, bảo hắn đến đúng giờ. Trả lời Nghiêm Hạo rằng mình đã rõ, Tư Lăng thu lại Truyền Âm phù của Liễu Thành Phong cùng Trương Như Hiệp, hoàn toàn không có ý tứ trả lời. Thời gian một tháng với người tu tiên thì bất quá chỉ là thoáng chốc, ngắn ngủi không đáng nhắc đến, Tư Lăng tuy rằng vẫn muốn tiếp tục tu luyện, bất quá tịch yến của Thanh Ngọc thần quân thì hắn thật không có lá gan vắng mặt, dù thế nào cũng phải nể mặt sư phụ của đại ca một chút nha. Tư Lăng đứng dậy, rời phòng tu luyện. Tư Lăng nếu bế quan, bình thường sẽ chắn kín cửa, phòng ngừa đám yêu Trọng Thiên, Tiểu Yêu Liên tới quấy rầy. Cho nên một tháng bế quan này, hắn cũng không biết mấy con yêu kia làm sao, con Tiểu Bạch Hổ kia được Tiểu Yêu Liên chiếu cố thế nào. Cho nên sau ra khi ra khỏi phòng tu luyện, Tư Lăng trước tiên liền tìm mấy con yêu kia. Khi nhìn đến tình cảnh bên trong đại sảnh thì dù Tư Lăng đã quen với đám yêu thường xuyên ngốc ngốc, cũng nhịn không được 囧 một chút. Cái con mèo con vẫy đuôi bán manh khắp nơi đó là cái gì? Mà khiến Tư Lăng cảm thấy khó có thể tưởng được là, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi là hai đứa hung tàn cỡ nào, cuộc đời đam mê trừ ăn chính là đánh nhau ẩu đả, nhưng lúc này thế nhưng hết sức tốt bụng quỳ rạp trên mặt đất, cùng con Tiểu Bạch Hổ chơi thật vui. Mặc cho nó như con mèo con bò trên lưng bọn nó, làm như huấn luyện thú con. Lúc con Tiểu Bạch Hổ như con mèo con kia ngã xuống từ cái lưng to của Tiểu Khôi, thì Tiểu Khôi còn rất tốt bụng duỗi cổ,  ngậm lấy nó tránh để nó té ngã... Nhìn thấy Tư Lăng từ trong phòng tu luyện đi ra, bọn yêu lập tức kích động: Tiểu Lăng Tử xuất quan, chứng tỏ có đồ ăn ngon  ~~ Trọng Thiên cắn linh quả suốt một tháng nên hết sức kích động. Tiểu Khôi cũng thực kích động, đáng tiếc miệng còn ngậm Tiểu Bạch Hổ nên không có cách nào mở miệng. Mà Tiểu Bạch Hổ vẫn là cái bộ dáng mèo con ngốc ngốc đáng yêu, nghiêng đầu nhìn hắn, meo meo vài tiếng. Tư Lăng hắc tuyến. Cái tên ngốc ngốc này thật sự là Thánh thú Thượng Cổ  sao? Kỳ thật là đột biến gien đi? "Ngao ngao ngao ~~"đói chết rồi, nên làm đồ ăn ngon đi  ~~ Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đồng thời ấn móng vuốt, bày tỏ muốn ăn món ngon. Tư Lăng chậm rãi đi tới, níu Tiểu Yêu Liên qua bảo nó lấy chút lá Thanh Liên đi pha ấm trà, thản nhiên nói: "Các ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện ta nói lúc trước? Dám can đảm che giấu Thánh thú, nếu tình huống là thật, phải cạn lương thực tuyệt thực." Sau đó lại cảnh cáo riêng Trọng Thiên, "Ngươi tính uy hiếp cũng vô dụng, làm người mà, phải có mấy điểm mấu chốt tất yếu phải kiên trì, bằng không có gì khác với bọn súc sinh không có linh trí kia?" Tiểu Lăng Tử chính khí hừng hực đã trấn lũ yêu lại, trong lúc nhất thời bọn chúng cũng có chút ngẩn người. Không phải đã không sao rồi sao? Rõ ràng một tháng trước, lúc biết chân tướng thì hắn vẫn còn rất khoái trá cùng mọi người làm một trận trâu nướng, còn giữ Tiểu Bạch Hổ lại, đặt tên cho nó, đây không phải là ý tiếp nhận rồi sao? Chúng nó đều cho rằng chuyện này đã giải quyết xong, ai biết giờ lại nhắc lại chứ? Tính sổ sau như vậy thật là quá đáng. Trọng Thiên duỗi móng vuốt, tuy rằng rất muốn cào qua một vuốt, nhưng lại có chút chần chờ. Lỡ như Tư Lăng thật sự bỏ gánh không làm nữa, vậy thì tiêu, không thể lúc nào cũng uy hiếp hắn, đến lúc đó Tư đại ca có lẽ lại hung ác đá chúng nó đi lịch lãm. Im lặng một lúc, Tư Lăng làm như không có chuyện gì mà khụ một tiếng, có lẽ chính hắn cũng không ngờ thế nhưng có thể dẹp yên bọn nó. Quả nhiên bình thường không phát cáu, lúc nổi giận lên thì mới khiến bọn yêu e ngại sao? Tiểu Yêu Liên nhìn con Bạch Hổ ngốc ngốc cái gì cũng không hiểu kia, sợ sệt nói: "Tư công tử, Tư Bạch nó... còn đang lúc lớn, uống hoài linh dịch, linh quả cũng không tốt, có thể nấu chút canh thịt bằm cho nó không? Là chúng ta lừa huynh, nhưng Tư Bạch không có làm sai..." Tư Lăng không nói gì nhìn nó. Hóa ra thật sự đã chiếu cố ra tình"Mẫu tử" luôn rồi, vì đứa con hờ, cả chủ nhân cũng không để ý. Mắt nhìn Tiểu Bạch Hổ vẫn ngốc nghếch nhìn hắn, Tư Lăng khóe miệng giật giật, sau đó hung ác đáp ứng. Bởi vì chỉ nấu chút canh thịt băm cho Tiểu Bạch Hổ uống nên tốc độ rất nhanh. Tư Lăng thêm mấy cây linh thảo vào, canh ngon mĩ vị. Sau khi đổ canh thịt vào trong đĩa, Tiểu Bạch Hổ vẫy đuôi, chổng mông cắm cổ ra sức ăn, cực kỳ ngon miệng, thỉnh thoảng còn nâng đầu nhếch miệng ô ô với Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi. Kêu gọi làm hai con yêu điên cuồng nuốt nước miếng. Tuy rằng rất muốn ăn, nhưng thật sự ngượng ngùng tranh ăn với con thú con vừa mới ra đời nha. Loại cảm giác nhìn mà không được ăn này quả thực là quá đau khổ. Tư Lăng làm bộ làm tịch thưởng thức vẻ mặt thống khổ của hai con yêu một lát, rồi mới lên tiếng: "Ba ngày sau Thiên Tông phái hội tổ chức yến hội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tu sĩ đến từ các nơi ở Thương Vũ giới, các ngươi cẩn thận một chút đó, đừng nơi nơi gây họa." Dứt lời, lại nhìn Tiểu Bạch Hổ đang chổng mông, nói với Tiểu Yêu Liên: "Tiểu Hồng muội muội, nếu ra ngoài thì ngươi tuyệt đối phải thu Tư Bạch và  không gian Hồng Liên, đừng để người khác phát hiện ra nó." Tiểu Yêu Liên cũng biết ý nghĩa của Thánh thú, nhanh chóng gật đầu, non nớt bảo đảm nói: "Tư công tử yên tâm đi!" Lúc Tư Lăng dặn dò mấy con yêu thì đột nhiên một tấm Truyền Âm phù bay tới, Tư Lăng đưa tay chộp lấy, rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức nhổm dậy. Đây là Truyền Âm phù của Pháp Lãng, nói cho hắn biết, hắn cùng Truyền Hảng đi tới Thiên Tông phái. "Bọn Pháp Lãng tới, ta đi gặp bọn hắn một chút, các ngươi ngoan ngoãn ở đây đi, nếu nhàm chán thì đi Hàn thủy đỉnh tìm đại ca chơi nha." Mấy con yêu nhìn hắn hùng hùng hổ hổ rời đi, đều có chút xót xa người nào đó vô nhân tính, sau đó cùng tiến tới thương lượng có nên đi Hàn Thủy đỉnh hay không-- Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi bày tỏ không muốn đi. Tiểu Yêu Liên cùng Bạch Hổ rất muốn đi, nhưng chúng nó nếu muốn đi thì Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi phải dẫn đường. Ý kiến không hợp, thôi, vẫn là ở lại nơi này chơi cùng Tiểu Bạch Hổ ngốc ngốc thôi. Nhanh nuôi lớn, lấy tinh huyết ~~ Ra khỏi Thanh Hà đỉnh, Tư Lăng trực tiếp bay đi hướng Vọng Ngọc đỉnh. Vọng Ngọc đỉnh là nơi Thiên Tông phái chuyên môn dùng để tiếp đón khách nhân. Từ sườn núi đến đỉnh núi xây một loạt khách viện tinh xảo, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, Phi Manh Phượng Tường, rộng lớn đại khí, so với Hoàng cung ở Thế tục giới thì còn khí phái mĩ lệ hơn, nhưng ở Tu Tiên giới mà nói thì lại là kiến trúc thường gặp. Tư Lăng dừng lại trước đại điện Vọng Ngọc đỉnh, âm thầm quan sát, trong lòng có chút buồn bực. Có khác đông nữ tu lui tới Vọng Ngọc đỉnh, hơn nữa tu vi cũng khá cao, đều là dung mạo phát triển, khí chất không tầm thường, đều không phải là đệ tử Thiên Tông phái, sợ là đệ tử các phái tới tham gia yến hội lần này thôi. Có đệ tử Trúc Cơ quản sự nhìn thấy hắn, vội khách khí nói: "Tư trưởng lão có gì phân phó?" Tư Lăng cũng khách khí nói rõ mục tiêu đến, muốn tìm kiếm đệ tử Truyền gia vừa mới đến cách đây mấy cái canh giờ. Đệ tử Trúc Cơ luôn lưu ý các nhóm khách nhân ra vào, nghe xong lập tức nói: "Hồi Tư trưởng lão, đệ tử Truyền gia ở Phiêu Tuyết viện." Sau đó đưa cho Tư Lăng một tấm ngọc giản thông hành. Vì bảo hộ khách đến, bất kể là với khách nhân hay là người đến tìm đều có cái ngọc giản này mới có thể đi vào, bằng không sẽ bị chặn ngoài đại trận. Cảm tạ vị đệ tử quản sự kia, Tư Lăng đi thẳng một mạch, rất nhanh liền đến Phiêu Tuyết viện. Tư Lăng dừng lại trước Phiêu Tuyết viện, nói với đệ tử Truyền gia thủ vệ trước Phiêu Tuyết viện: "Ta là Tư Lăng, tới đây bái phỏng hai vị đạo hữu, Truyền Hảng cùng Pháp Lãng." Đệ tử Truyền gia vừa nghe, lập tức cung kính nói: "Tư tiền bối mời vào trong, Truyền thần nhân và Pháp chân nhân đã dặn, nếu là Tư tiền bối đến thì không cần thông truyền." Đệ tử kia vừa mới nói xong, Truyền Hảng cùng Pháp Lãng đã tự mình ra đón. Hộ tống bọn họ ra tới còn có một vị nữ tu Nguyên Anh kỳ lãnh nhược băng sương, ngạo khiết như tuyết trên đỉnh núi, dung nhan như hồng mai trong tuyết, thanh đạm lại ưu nhã, đạm nhạt lại linh khí, là vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc. Có lẽ là thói quen khí tức lạnh như băng của Tư Hàn, Tư Lăng cũng không sợ hãi với loại nữ tu băng lãnh như tuyết này, cung kính làm lễ. Nữ tu nhìn hắn một cái, thản nhiên gật đầu rồi rời đi. Chờ nàng ta rời đi, trên mặt  Tư Lăng lập tức lộ ra nụ cười, cùng chào hỏi Truyền Hảng và Pháp Lãng. Truyền Hảng và Pháp Lãng cũng hết sức cao hứng, vội đón hắn vào trong phòng khách. Sau khi hàn huyên, Tư Lăng cao hứng nói: "Đã lâu không gặp, ta đang định về sau nếu có đi đại lục Trung Ương thì đến tìm các huynh, giờ các huynh ngược lại là đích thân đến." Truyền Gia tại đại lục Trung Ương tuy rằng không so được với Lục đại gia tộc, nhưng là sự tồn tại vượt khỏi Lục đại gia tộc, vô cùng thần bí. Tư Lăng cũng không nghĩ tới, bất quá là một thông cáo yến hội của Thương Vũ giới, Truyền gia thế nhưng lại phái đệ tử lại đây. Pháp Lãng trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, rót chén trà cho bạn tốt, nói: "Là tiện đường đến thăm huynh, bất quá nguyên nhân chúng ta đến Thiên Tông phái cũng có liên quan với huynh." "Hả? Thật sự không phải đặc biệt đến thăm ta?" Tư Lăng ra vẻ thất vọng. Đã làm vợ người ta nhưng Truyền Hảng vẫn hết sức ngại ngùng, thấy  vẻ mặt Tư Lăng thất vọng, vội vàng nói: "Không có, không có, thật sự đến thăm huynh, hơn nữa ta cũng năn nỉ cô cô rất lâu, nàng mới dẫn chúng ta đến." Dứt lời, Tư Lăng mới biết được vị nữ tu Nguyên Anh kỳ gặp lúc nãy thế nhưng là cô cô của Truyền Hảng. Dáng vẻ cũng không giống Truyền Hảng, hơn nữa bộ dạng lạnh như băng, đầu mày ẩn ẩn thanh tuyệt kiêu ngạo, nghĩ đến nàng ta có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, ngoại trừ thiên tư tuyệt hảo ra, còn có một lòng kiêu ngạo, chứng minh nữ tử cũng không hề yếu hơn nam tử. "Pháp đạo hữu nói chuyến này có liên quan với ta, là có chuyện gì sao?" Pháp Lãng ta cũng không gạt hắn, nói: "Chúng ta nhận được tin tức, huynh kết thù oán cùng ái tử của Thành chủ phu nhân Thiên Dao thành, Thiên Dao phu nhân tuyên bố muốn xả giận cho ái tử, tuyệt đối sẽ không buông tha cho huynh. Lần này, muội muội của Thiên Dao phu nhân _ Liễu Tú tiên tử tới, nếu huynh gặp được nàng thì cũng phải cẩn thận. Thứ hai là..." Thấy vẻ mặt hắn đột nhiên lộ vẻ cổ quái, Tư Lăng cũng nhướn mày. "Bất kể là Liễu Tú tiên tử, vẫn là cô cô của Truyền nhi, lần này cũng đều là vì đại ca huynh mà đến." "Vì đại ca ta?" Trong lòng Tư Lăng đột nhiên nhảy lên một loại cảm giác kỳ quái. Truyền Hảng có chút ngượng ngùng tiếp lời nói: "Đại ca huynh không phải muốn chọn đạo lữ song tu sao? Cô cô của ta cùng Liễu Tú tiên tử đều là vì thế mà đến." Tư Lăng lần này xem ra thật sự trợn tròn mắt.