Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 191
Nam tu kia run rẩy vươn ra tay, chỉ vào bọn họ, đôi mắt dần dần nhiễm lên lửa giận.
Người trong đại sảnh truyền tống trận cũng không nhiều, nhưng cũng có một vài tu sĩ đang đợi ngồi Truyền tống trận, thấy thế, cũng giật mình, không biết đoàn người này như thế nào lại chọc tới tiểu bá vương kia. Hơn nữa tiểu bá vương này cũng đủ can đảm, dám lớn lối với tu sĩ Nguyên Anh. Đối mặt với tu sĩ cấp cao, có đôi khi không phải ngươi có thân phận có lai lịch là có thể hoành hành không kiêng nể, cẩn thận đối phương khó chịu một cái, trực tiếp chém chết rồi nghênh ngang rời đi. Muốn báo thù cũng không phải dễ tìm như vậy.
Tại tại lục Thương Vũ, đứng ở điểm cao nhất là tu sĩ Hóa Thần, phía dưới Hóa Thần chính là tu sĩ Nguyên Anh. Mà vị tu sĩ Nguyên Anh này đã là Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ một chút khoảng cách nữa là Hóa Thần kỳ, tuy rằng một bước kia xa xôi đến nỗi có người cả đời cũng không vượt qua được, nhưng hiện tại đã là người xuất chúng, cực ít có người dám trêu.
Hơn nữa đám người này tổ hợp cũng có chút cổ quái, ngoại trừ vị tu sĩ Nguyên Anh toàn thân hơi thở lạnh như băng kia, còn lại đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, số lượng này rất đáng coi trọng, hơn nữa còn có một tên Quỷ Tu Trúc Cơ kỳ, rất ít gặp được Quỷ tu đồng hành cùng Nhân tu.
Mọi người theo phương hương ngón tay kia chỉ, rất nhanh liền phát giác, ngón tay kia là chỉ nam tử Nguyên Anh màu da tái nhợt đi ở phía sau. Người mặc thanh y, mặt mang ưu buồn, đợi khi thấy rõ sở khuôn mặt của hắn thì trong đại sảnh truyền tống trận hô hấp đều dừng lại mấy giây.
Toàn thân mang theo sương lạnh, Tư Hàn đi đến đại sảnh Truyền tống trận, nói với nhân viên chủ trì truyền tống trận muốn đến Tiên vực thành giao giữa Trung Ương đại lục và Tây Cảnh.
Nhân viên kia nơm nớp lo sợ nhìn hắn, lại nhìn tên nam tu bị người ta trực tiếp không nhìn kia, nuốt xuống ngụm nước bọt, giọng nói phát run, "Xin, xin hỏi mấy người?"
Thấy nhân viên kia đáng thương như đang sắp ngất đi, Tề Tùng Khê ôn hòa nói: "Chín người."
Nhân viên báo một vài hạng mục, chín người thì cần một số lượng linh thạch rất lớn, nhưng vị tu sĩ Nguyên Anh kia không chớp mắt ném ra một túi trữ vật, thổ hào như vậy.
Đây chắc chắn là đệ tử đại môn phái! Trong lòng mọi người khẳng định, cũng chỉ có những đại môn phái kia mới có thể ném ra linh thạch nhiều như vậy mà không chớp mắt. Nghĩ thế, không khỏi nhìn về phía nam tu bị người ta không để ý đang tức giận đến phát run kia, chỉ thấy hắn lửa giận tăng vọt, một bộ dáng không thể bỏ qua.
"Đứng lại!"
Hét lớn một tiếng, nam tu kia nhảy lên một cái, giây lát đã đi tới trước mặt mọi người, đưa tay cướp lấy túi trữ vật trong tay nhân viên công tác, sau đó hết sức đại gia mà định ném trả về lại cho đối phương. Lúc này mới phát hiện nam tu bạch y như tuyết phía trước là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa một thân băng khí chứng tỏ là một tu sĩ vô cùng cường đại, nhất thời không dám lỗ mãng.
Nhìn hắn ta không bị kích động đến ném thẳng túi trữ vật vào mặt người ta, nhân viên công tác lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy vị đại gia này coi như còn có chút đầu óc, không dám tùy tiện đắc tội với người khác. Chỉ là, hắn đã thở phào quá sớm.
"Các ngươi đứng lại, truyền tống trận hôm nay không mở!" Nam tu tức giận vứt túi trữ vật qua.
Tư Lăng phát hiện mục tiêu là mình, không chút hoang mang đón lấy túi trữ vật, thần sắc vốn vì rối rắm mà ưu buồn nháy mắt đã khôi phục bình thường. Mặt không biểu cảm nhìn nam tu trước mặt đang dùng thần sắc bất thiện nhìn mình, cằm theo thói quen khẽ nâng, đôi mắt đẹp hơi nghiêng nghiêng, chuyển sang một bộ dáng lãnh diễm cao quý đến mức khiến người ta muốn đánh chết.
"Nếu đã gặp được, hôm nay chúng ta có phải nên tính sổ một chút không?!"
Lời này của nam tu vang lên, đại sảnh truyền tống trận đột nhiên xuất hiện hơn trăm tu sĩ tuần tra Thiên Dao thành, bao vây toàn bộ đại sảnh truyền tống trận.
Đám Tề Tùng Khê thầm nhíu mày. Từ những người này xuất hiện có thể suy đoán ra địa vị nam nhân này tại Thiên Dao thành không tầm thường, có lẽ có quan hệ gì đó cùng Thành chủ. Đương nhiên, lúc nhìn đến Tư Hàn mày lạnh mắt lạnh, không có chút nhân khí bên cạnh thì trong lòng mọi người khẽ buông lỏng, quả thực là không nâng được một chút cảm xúc sợ hãi nào.
Quả nhiên có tu sĩ Nguyên Anh áp trận, đi đến đâu cũng có thể kiêu ngạo ~~
Ký ức của người Tu tiên mạnh mẽ khiến Tư Lăng lập tức liền nhớ ra người trước mắt là ai, chỉ là..."Râu xồm, có cái gì cần tính sổ? Ngươi có phải tìm lộn người rồi không?"
Sở dĩ gọi hắn là Râu xồm, bởi vì người nam nhân này chẳng khác gì lần đầu tiên gặp, trên cằm là một vòng râu đẹp được xử lý vô cùng bóng bẫy mê người, khiến giương mặt tuổi trẻ anh tuấn hoàn toàn biến thành đại thúc trung niên, dáng người to con càng làm cho hắn tăng thêm khí thế thổ phỉ. Đương nhiên, như vậy mới phù hợp thân phận của hắn -- cháu trai của Lão Đại tập đoàn cướp bóc Hồng khô lâu, hiện tại chính là thiếu chủ của băng cướp, Hầu Thiên Các.
Hầu Thiên Các hai mắt phun lửa, giận dữ nói: "Dĩ nhiên là tìm ngươi, gương mặt ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra được. Nếu không phải ngươi, ta sẽ trúng ảo thuật sao? Đừng nghĩ nói rằng ngươi vô can, nếu không liên quan tới ngươi, lúc đối phương thi thuật vì cái gì lại cố tình chọn ngươi, rõ ràng là kết thù với ngươi, sau đó muốn mượn tay Hồng khô lâu của ta trừ khử ngươi!"
Nghe xong, mọi người rốt cuộc hiểu rõ, thì ra vị này là cháu trai của lão Đại Hồng khô lâu. Hơn ba mươi năm trước, Tư Lăng trên đường đi Nam Hải, không may gặp được Râu xồm, Râu xồm muốn cướp một trận, Tư Lăng không phối hợp, trực tiếp chạy. Sau đó rất nhanh Tư Lăng liền bị Hồng khô lâu truy nã khắp các đại thành Tu Tiên, nói là hắn giết người cướp của, cướp bóc Phi Thiên thuyền của Hầu Thiên Các, lòng dạ độc ác giết sạch người trên Phi Thiên thuyền. Sau này hắn vào Nam Hải, bị nhốt 10 năm trong không gian luyện thi ở Sát Hải, đợi đến khi đi ra không lâu thì Hồng khô lâu đã sớm bỏ truy nã, chân tướng chuyện năm đó cũng sáng tỏ. Năm đó Hầu Thiên Các là bị người khác làm ảo thuật, giết người cướp của là do người khác làm, hắn bất quá là xui xẻo bị người ta vu oan mà thôi.
Đương nhiên, ảo thuật tuy rằng mất đi tác dụng, chân tướng sáng tỏ, nhưng thi thuật của đối phương đẳng cấp quá cao, Hầu Thiên Các dù làm cách gì cũng không thể nhớ được diện mạo của người kia, vì thế kẻ thù cũng không thể tìm được. Quá mất mặt, tự nhiên đem cơn tức trong lòng phát tiết lên trên người cũng cùng xui xẻo như Tư Lăng.
Tư Lăng gật đầu, "Ngươi phân tích rất đúng."
Hầu Thiên Các cười lạnh, đang muốn nói tiếp thì lại nghe được tên nam nhân với bộ dạng mĩ lệ hơn cả nữ nhân kia dùng một loại giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: "Nói không chừng những người đó vốn muốn gây phiền toái cho ngươi, mà ta không khéo đi qua, bị ngươi liên lụy, ngươi còn không biết xấu hổ đến chất vấn ta! Quả nhiên là logic của cường đạo!"
"..."
Hầu Thiên các nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó quay đầu, hỏi tên tùy tùng trên cằm có nốt ruồi bên cạnh, "A Tác."
A Tác vội vàng nói: "Lão Đại, cho dù hắn vô tội, nhưng người chịu ủy khuất lớn như vậy, sao có thể nói hai ba câu là buông tha cho hắn? Hơn nữa người xem mặt hắn, người nhớ tới lâu như vậy... Có lẽ là một nữ tu nữ giả nam trang nha ~~~" thanh âm thập phần nhộn nhạo.
Hầu Thiên Các vẻ mặt nghiêm túc, một bàn tay quất bay A Tác, cả giận nói: "Tiểu tử này mang đến sỉ nhục cho ta, há chỉ dùng chính hắn là có thể bồi thường lại? Hôm nay phải giết hắn để tiết mối hận trong lòng!" Toàn thân lệ khí tăng mạnh, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng giống như người chết.
A Tác vừa bị quất bay đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, thân thể như con diều nhẹ bẫng rơi ngoài đại sảnh truyền tống trận, toàn thân giống như thi thể đầy máu, không biết sống chết.
"Là ai?!" Hầu Thiên Các giận dữ, thuộc hạ của mình thì mình đánh được, người bên ngoài muốn đánh thì phải nhìn mặt chủ!
Tư Lăng thản nhiên nói, "Râu xồm, hiện tại chân tướng sáng tỏ, có thể nhường đường được không?"
Hầu Thiên các hai mắt âm u, đầu mày chứa tàn độc, đột nhiên khí chất lưu manh bùng phát, chắn ở phía trước, hai tay khoanh trước ngực, kiêu căng nói: "Chỉ cần ta ở Thiên Dao thành một ngày thì sẽ không cho phép các ngươi sử dụng truyền tống trận Thiên Dao thành, thức thời thì nhanh đi đi." Khóe mắt liếc về một chỗ, thấy tùy tùng ra hiệu, lập tức tăng lòng tin.
Tư Lăng mắt lạnh nhìn hắn, đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười, cả phòng như phát sáng lên, như tiên cảnh. Hầu Thiên Các đầy kinh diễm, trái tim bỗng nhiên hơi rung động, đột nhiên lui về sau tránh đi. Chỉ là hắn ta còn chưa lùi đến nơi an toàn thì đã bị người ta bóp chặt đường lui, một xấp linh phù bao vây hắn lại, sau đó là một thanh Linh lực kiếm đặt trước huyệt Thái Dương của hắn.
Nhìn gương mặt không biểu cảm dùng kiếm đặt trước huyệt Thái Dương của mình, Hầu Thiên Các nhất thời nghẹn khuất, hận không thể ăn hắn. Lúc này gương mặt xinh đẹp này nhìn chẳng mĩ lệ một chút nào, chỉ muốn cào nát nó.
Ngay lúc Tư Lăng xuất thủ, bọn Liễu Thành Phong cũng bắt đầu hành động, đồng thời chế ngự những tu sĩ trong đại sảnh. Mà một luồng dị băng cũng xây thành bức tường bịt kín cổng chính.
Có tu sĩ Nguyên Anh áp trận, người Thiên Tông phái tinh thần đại chấn, căn bản không e ngại đám tu sĩ này, vô cùng kiêu ngạo giải quyết tất cả bọn họ. Mà đội tuần tra bên ngoài cũng vì dị băng chặn đường, vào không được, đang bận rộn giải quyết dị băng cản đường. Chỉ là băng của tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải dễ giải quyết như vậy.
Tô Hồng Phi đi đến trước mặt nhân viên công tác, dịu dàng lễ độ nói: "Có thể phiền cậu mở Truyền tống trận cho chúng ta rời đi không?" Sau đó lại nhìn Hầu Thiên Các bị Tư Lăng chế phục, cười nói: "Nghe nói thành chủ Thiên Dao thành cực kỳ sủng ái đứa con trai độc nhất này, nếu hắn ta ở đây xảy ra chuyện gì, tin tưởng các ngươi cũng không sống được phải không?"
Hầu Thiên Các chính là một tên tiên nhị đại tiêu chuẩn, tổ phụ là lão Đại của Hồng khô lâu, mẹ già lại là thành chủ thành Thiên Dao, là bá vương nổi danh ở Thiên Dao thành. Chỉ tiếc, hiện tại vị bá vương này bị người ta dùng kiếm chỉa vào đầu, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nổ đầu, diệt nguyên thần. Tu sĩ làm việc ở đây đều lệ thuộc vào thành Thiên Dao, nếu để cho Thiếu thành chủ ra xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng không cần sống nữa.
Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ, vội vàng gật đầu lia lịa, Hầu Thiên Các đang muốn lớn tiếng tuyên bố "Muốn đầu có một cái, đòi mạng có một thân???, chết cũng không thể để cho kẻ thù rời đi" thì Tư Lăng trực tiếp cầm một linh quả chặn miệng của hắn -- nói thế nào cũng là con trai của thành chủ Thiên Dao thành, cho hắn chút mặt mũi đi.
Tư Lăng cảm thấy mình thật là quá thiện lương, không uổng công đời trước hắn làm thiện quỷ trăm năm ~~
Hầu Thiên Các thiếu chút nữa bị trái linh quả còn lớn hơn nắm tay kia làm sặc chết, mặt căng đến phát tím, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng giống như có mối hận giết cha cướp thê.
Tư Lăng làm như không thấy, mặt không thay đổi nhìn hắn, trong lòng cười lạnh, quả nhiên muốn nắm thì phải chọn quả hồng mềm, Hầu Thiên Các này không phải cậy vào thân phận của bản thân, mới dám chặn cướp cả tu sĩ Nguyên Anh sao. Nếu không phải sợ hắn xúc động, đầu óc bị kích thích, bị Tư đại ca trực tiếp tiêu diệt thì sẽ mang đến vô số phiền toái, vậy thì cớ gì lại lợi cho hắn như vậy? Tiểu Hồng muội muội vẫn thực ghi hận chuyện bọn họ bị cướp khi ấy đó.
Nhân viên công tác rất nhanh liền chuẩn bị xong truyền tống trận, Tư Lăng vì phòng ngừa Hầu Thiên Các quậy phá, trực tiếp dùng hồn lực trói hắn thành bánh chưng, tâm tình bỗng nhiên cực tốt. Quả nhiên không phải chính mình làm bánh chưng bị người vây xem, tâm tình vốn là rất tốt.
Thấy Hầu Thiên Các trừng Tư Lăng, Liễu Thành Phong đột nhiên thở dài, "Hồng nhan họa thủy mà!"
Đang đứng tại truyền tống trận chờ đợi, Tư Lăng nghe vậy, thiếu chút nữa sặc chết, phẫn nộ trừng hắn nói: "Nói bậy bạ gì đó?"
Liễu Thành Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nếu không phải nhìn gương mặt này của cậu, hắn sẽ nhớ thương lâu như vậy sao? Biết rõ cậu cũng là bị người ta lợi dụng, hẳn là nên tìm tên đầu sỏ nhưng mà hắn cố tình vẫn nghĩ tới tìm cậu, chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra cậu rồi..." Cái miệng lãi nhãi bị một trái linh quả ngăn chặn.
Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn về phía trước.
Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc bình an về tới đích, nơi này có nhân viên công tác Tiên Vực thành tiếp đón bọn họ. Thấy đoàn người này có tu sĩ Nguyên Anh, vô cùng cung kính cung tiễn bọn họ rời đi.
Mọi người lại một lần nữa cảm nhận chỗ tốt khi bên người có tu sĩ Nguyên Anh áp trận, đến nơi nào cũng không sợ.
Sau khi rời khỏi Tiên Vực thành, lần này mọi người trực tiếp lên Phi Thiên thuyền của Trương Như Hiệp, bay hướng về Tây Cảnh.
Trên Phi Thiên thuyền, Tề Tùng Khê đột nhiên nói: "Chuyện năm đó, khả năng có kỳ quái."
Nghe vậy, mọi người vội chậm cước bộ, không có lập tức tìm gian phòng nghỉ tạm mà đều ào ào nhìn về phía hắn, muốn nghe xem phân tích của hắn.
Tề Tùng Khê là nam tử nhã nhặn cẩn thận, rất nhiều chuyện chỉ cần có chút dấu vết để lại là có thể giúp hắn suy đoán ra chân tướng bảy tám phần. Đại khái là có liên quan với việc hắn am hiểu trận pháp thôi diễn và theo thói quen tính toán tỉ mỉ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
69 chương
120 chương
8 chương
7 chương
14 chương
59 chương