Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 121 : Trận hỗn chiến
Tư Lăng vẫn biết, Nguyệt Thiên Dạ là kẻ địch mạnh, nàng ta lấy tư chất ngũ linh căn thấp kém nhất chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủn đã tu luyện đến Kim Đan kỳ, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Nàng ta còn biết luyện đan luyện khí, pháp bảo trong tay cực nhiều, thứ ngạc nhiên cổ quái gì cũng đều có, uy lực vô cùng. Trừ thứ đó ra, còn có đòn sát thủ che dấu không hết, tu sĩ cùng cấp căn bản không phải đối thủ của nàng.
Mà lúc này, chỉ riêng cái Thần Ảnh Tiên trong tay nàng đã là một dị bảo đỉnh cấp có lực sát thương cường hãn. Chỉ nghe riêng cái tên thôi cũng đủ để thế nhân điên cuồng.
Tư Lăng cũng biết, bản thân mình đối đầu với nàng ta thì phần thắng không lớn, nhưng lại không tính lùi bước.
Khốn kiếp, cũng đã đánh tới trên đầu người trong nhà rồi, lại bởi vì đủ loại băn khoăng mà nhường nhịn nữa thì còn có tính là nam nhân (?) không?
Cũng đúng lúc, nhân cơ hội này phủi sạch quan hệ cùng nàng ta, về sau loại tính cách kia của nàng có chọc tới vị đại năng lợi hại nào thì cũng không quan hệ với mình, cũng đỡ phải bị nàng ta liên lụy.
Nguyệt Thiên Dạ thần sắc băng lãnh, Thần Ảnh Tiên trên tay giống như có ý thức mà quấn lên cổ tay tinh tế mềm mại của nàng, ngay khi nàng phất tay thì tiên ảnh màu đen giống như có linh tính mà đánh tới hướng địch nhân. Tư Lăng rút kiếm đánh văng tiên ảnh kia, hai tay cầm kiếm vung xuống, một đạo kiếm khí phá không mà đi, đi qua nơi nào, thạch lâm phía dưới vỡ văng tung toé.
Chỉ mấy hơi thở, tiên ảnh cùng kiếm khí bay tán loạn, xung quanh là một đống hỗn độn.
Nguyệt Thiên Dạ hơi nhíu mi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thanh linh kiếm trên tay Tư Lăng, rõ ràng cảm giác chỉ là một bảo khí hạ phẩm, không chịu nổi một đòn, nhưng vì sao khi trên linh kiếm bao trùm thêm một tầng năng lượng màu trắng thì kiếm phong trở nên sắc bén không thể đỡ, thậm chí làm cho nàng cảm giác khủng bố rất nhiều, lại sinh ra một loại khát vọng diễn sinh[1]. Hơn nữa từ lúc tiến vào Thông Thiên tháp, nàng đã không cảm giác được sự tồn tại không gian trong thân thể, nó như bị Thông Thiên tháp che giấu vậy, nhưng vì sao lúc này lại rục rịch, cứ như muốn hút khô loại năng lượng kia.
[1]* 衍生: Cội nguồn, hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, thứ được tạo ra từ một yếu tố gốc bằng cách thêm, bớt hay biến đổi một vài thành tố nào đó.
Ở đây hẳn là ý, từ một suy nghĩ đơn giản đã sinh ra một khác vọng mới, phức tạp hơn.
Nguyệt Thiên Dạ hai mắt nghiêm túc, mặc kệ sức mạnh kia là cái gì, nếu nó đã có thể làm cho nàng cảm giác khó chịu, vậy nhất định không thể trầm mê vì nó.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Trạc che hai tay đẫm máu ngã xuống Thạch Lâm, trên tay có thể thấy được Băng Diễm đang thiêu đốt.
"Ngươi có ý gì?" Nguyệt Thiên Dạ nghiến răng nghiến lợi hỏi, hai mắt phun lửa, Tiêu Trạc bị thương làm cho nàng tức giận ngập trời. Phải nói, bất kỳ nam nhân nào bên cạnh nàng bị thương, trong lòng nàng đều không dễ chịu.
Khuôn mặt Tư Hàn lạnh như tiền, thản nhiên nói: "Hắn muốn chết!" Dám đánh lén đệ đệ hắn, tất nhiên là muốn chết. Nói xong, mắt nhìn về phía Kỷ Trường Ca cùng Triệu Thanh, tuy rằng không có sát ý, nhưng loại sát khí như băng kia cũng khiến người sợ hãi.
Kỷ Trường Ca đứng bên cạnh Triệu Thanh, dè dặt cẩn thận nhìn Tư Hàn, hắn đáp ứng Nguyệt Thiên Dạ sẽ bảo vệ tốt Triệu Thanh, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng Nguyệt Thiên Dạ nếu nói Triệu Thanh hữu dụng, tất nhiên không thể để cho Tư Hàn giết chết Triệu Thanh.
"Tư công tử, ta tới giúp huynh!" Hứa Phiên Nhiên ngự kiếm bay tới, công khai đứng về phía Tư Lăng, hai mắt lấp lánh một mảnh ái mộ.
Trong lòng Tư Lăng kêu một tiếng "hỏng bét" vì cái cô gái vội vàng tìm đường chết này. Quả nhiên, hắn liền đối diện với Nguyệt Thiên Dạ phẫn nộ tức giận, ánh mắt nhìn về phía Hứa Phiên Nhiên như nhìn vật chết, có lẽ nàng ta sẽ nhân cơ hội này mà giải quyết cô gái này, tránh để cô ta dám mơ ước "vật sở hữu" của mình. Nhưng mà chuyện làm cho hắn đau đầu thật không ít, thấy Hứa Phiên Nhiên gia nhập chiến đấu, Thu Mộ Quy lại không biết vì nguyên nhân gì, thế nhưng mỉm cười tiến lên đứng ở bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ, tỏ vẻ ủng hộ Nguyệt Thiên Dạ, mà đám đệ tử Thu gia bên cạnh hắn tất nhiên là lấy thiếu chủ làm chủ.
"Tư đạo hữu, chúng ta tới giúp ngươi!"
Cùng với lời này vang lên, là Hoắc Noãn Ngọc mang theo đệ tử Hoắc gia từ Thạch Lâm hiện thân, đứng ở bên cạnh Tư Lăng. Ngay cả Khúc Vô Tửu muốn giả chết để né tránh cũng vì rượu của Tư Lăng mà sờ mũi đứng dậy.
Gió thổi xuyên qua rừng đá, tay áo bay bay, rung động xào xạc, đám tu sĩ phân làm hai phe đứng song song giữa không trung.
Cuối cùng, trong không gian này hình thành một loại hỗn chiến kỳ quái, những tu sĩ này nghiễm nhiên đã quên mất mục đích đánh quái thăng cấp ở Thông Thiên tháp, một lòng chỉ muốn xử lý đối phương trước rồi lại nói.
Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ làm chủ lực trung tâm, hai người, một cầm roi, một cầm kiếm, không ai nhường ai, lực phá hoại hết sức kinh người. Trừ đó ra, đệ tử Hoắc gia chống lại đệ tử Thu gia, Hoắc Noãn Ngọc chống lại Thu Mộ Quy.
Tư Hàn hai mắt theo dõi Kỷ Trường Ca cùng Triệu Thanh, một lòng chỉ muốn giết Triệu Thanh, Băng Diễm hóa thành băng liên (hoa sen bằng băng) trải khắp trời. Băng liên mang theo khí tức nguy hiểm đánh về phía hai người Triệu Thanh. Kỷ Trường Ca thì còn có sức chống đỡ, mà Triệu Thanh thì lại một lần nữa bị Băng Diễm gây thương tích, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể bị thương nghiêm trọng, nếu lại chịu thêm một đòn thì lập tức có thể lấy mệnh hắn. Nếu không phải Kỷ Trường Ca quyết đoán kịp thời kéo Triệu Thanh đi, chỉ sợ Băng Diễm nguy hiểm kia đã đốt cháy bọn họ thành tro.
"Ai nha, bên này thật náo nhiệt!"
Lúc thanh âm hớn hở kia vang lên thì mọi người liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một nam một nữ từ phương xa bay tới. Song phương đều không biết bọn họ là người phe nào, đều có chút cảnh giác.
"Tô sư muội, Liễu sư đệ, nhanh đến giúp chúng ta!" Kỷ Trường Ca né tránh công kích của Băng Diễm, nhìn thấy bọn họ thì cao hứng kêu lên, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Tại Thông Thiên tháp tầng thứ nhất thì hắn cùng Liễu Thành Phong được ngẫu nhiên truyền tống đến một không gian nhỏ, biết Liễu Thành Phong là sư đệ của vị hôn thê Tô Hồng Phi, vì thế thuận tiện xem như người mình.
Tô Hồng Phi thần sắc hờ hững, hai mắt nhìn chằm chằm Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ đang đánh nhau, trong mắt có dị quang lướt qua.
Nụ cười trên mặt Liễu Thành Phong chưa biến, nhìn trông tựa như đại nam hài sạch sẽ trong sáng rực rỡ, nhưng mà hắn lại rút trọng kiếm sau lưng ra, trọng kiếm chém xuống. Kiếm ý sắc bén chém thạch lâm xung quanh thành bột mịn, liên luỵ cả Kỷ Trường Ca cũng bị kiếm ý khổng lồ này gây thương tích, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đều trở nên suy sụp.
Tư Hàn nhìn thấy bọn họ, hơi cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng Liễu Thành Phong ra tay nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng có thể hiểu được. Tư Hàn vung tay lên gọi Băng Diễm trở về, không thèm để ý tới Kỷ Trường Ca đang trọng thương kia nữa, vốn muốn tìm Triệu Thanh, lại phát hiện Triệu Thanh biến mất, mắt lạnh đằng đằng sát khí, thần thức rà soát trong Lâm Thạch một lúc vẫn không tìm được, bèn tiến đến giúp Tư Lăng.
"Liễu Thành Phong, ngươi..."
Liễu Thành Phong tươi cười không đổi, đáy mắt lại mang theo lãnh ý nặng nề, nói: "Kỷ sư huynh, sư tỷ không tốt sao? Vì sao huynh muốn phản bội tỷ ấy chứ? Một kiếm này là ta giúp sư tỷ giáo huấn huynh! Chỉ cần có ta ở, ta không cho phép huynh khi dễ sư tỷ!"
Kỷ Trường Ca kinh ngạc, chậm rãi nhìn về phía Tô Hồng Phi, thấy nàng thần sắc dửng dưng, một đôi mắt dịu dàng không buồn không vui, cứ như vậy nhìn hắn. Đột nhiên trong lòng hắn ùa lên một loại chua chát khó diễn tả bằng lời, Kỷ Trường Ca lảo đảo đứng lên, nói: "Xin lỗi, Tô sư muội, chúng ta giải trừ hôn ước đi, ta chỉ coi muội là muội muội."
Tô Hồng Phi đột nhiên cười khẩy một tiếng, "Thật ngượng ngùng, ta lại không muốn làm muội muội ngươi! Ta cảm thấy làm muội muội ngươi thật ghê tởm, dính một chút quan hệ gì với ngươi cũng đều cực kỳ buồn nôn." Nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm ngọc bội ném cho hắn, nói: "Tín vật trả lại cho ngươi, hôn ước của chúng ta giải trừ!"
Thấy nàng sảng khoái như vậy, Kỷ Trường Ca không khỏi ngạc nhiên, trong lòng có chút khó tiếp thụ, nếu là nàng si mê ngốc nghếch quấn lấy, hắn nói không chừng còn vô cùng chán ghét, nhưng mà khi nàng sảng khoái như vậy thì trong lòng lại không thoải mái. Bất quá như vậy cũng tốt, giải trừ trói buộc của hôn ước, về sau liền có thể một lòng một dạ mà yêu Nguyệt Thiên Dạ.
Đón được một miếng ngọc bội khác mà hắn ta ném tới, Tô Hồng Phi ném ngọc bội ra giữa không trung ngay trước mặt mọi người, sau đó vung một quyền đánh nát.
Từ này về sau, không còn liên quan!
Đời này, nàng sẽ không vì một nam nhân không đáng mà từ bỏ bản thân mình!
Liễu Thành Phong thật ra vẫn không cam tâm, trọng kiếm lần nữa chém ra, hiện trường lại cuộn lên một trận bụi mù. Hai mắt hắn chăm chú nhìn Kỷ Trường Ca bị thương không nhẹ, trong lòng cân nhắc giờ có nên chém chết hắn ta luôn hay không.
Tô Hồng Phi lại cười rộ lên, nụ cười cực kỳ thoải mái nhẹ nhõm, nói rằng: "Liễu sư đệ, đi, chúng ta đi giúp Tư sư huynh." Một câu đã biểu lộ thái độ. Địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu, nàng hiện tại hết sức cao hứng, quả thực là cực kỳ cao hứng. Tư Lăng kiếp trước đối với Nguyệt Thiên Dạ khăng khăng một mực đến nguyện ý cùng nam nhân khác chia sẻ nàng ta, đời này thế nhưng không chỉ không thích Nguyệt Thiên Dạ, còn vung kiếm về phía Nguyệt Thiên Dạ, tựa như kẻ thù, còn có cái gì làm cho nàng cao hứng hơn điều này? Nếu như có thể, nàng muốn giết chết từng người từng người nam nhân bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ, trả mối thù chết thảm của mình và sư đệ kiếp trước!
Đúng vậy, chỉ cần cho nàng cơ hội!
Sắc mặt Kỷ Trường Ca khẽ biến, nhìn Nguyệt Thiên Dạ hộc máu giữa không trung, trong lòng không nhịn được lo lắng.
Bởi vì Tư Hàn gia nhập, Nguyệt Thiên Dạ đã rơi xuống hạ phong, thậm chí bị Băng Diễm gây thương tích, nếu không phải pháp bảo của nàng quá nhiều thì chắc chắn không phải chỉ bị trọng thương đơn giản như vậy, mà là trực tiếp mất mạng. Như thế, cũng khiến Nguyệt Thiên Dạ sinh ra sát ý, càng hận Tư Lăng lúc này vô tình vô ý.
Ngay lúc Băng Diễm hóa thành Bạch Liên đầy trời muốn thôn phệ Nguyệt Thiên Dạ thì đột nhiên một con Băng Long gào thét nhào đến, đánh rơi tất cả Băng Diễm. Băng Long lượn mấy vòng rồi trở về trong tay nam tử đột nhiên xuất hiện.
Kỳ Trầm Mi, Kỳ gia!
Tư Lăng bực bội trong lòng, vốn đã có thể lập tức giết chết Nguyệt Thiên Dạ, lại bởi vì cái tên nam nhân ở đâu thòi ra... Hít một hơi thật sâu, Tư Lăng giúp mình hồi phục cảm xúc, không cần vì tên nam nhân của Nguyệt Thiên Dạ mà nổi nóng -- Khốn kiếp, vẫn quá tức mà, vì cái quái gì mà nữ nhân này có thể hấp dẫn nhiều nam nhân muốn chết muốn sống vì nàng ta như vậy? Rõ ràng cũng không có cái gì đặc biệt nha?
Ánh mắt Tư Hàn dời về phía Kỳ Trầm Mi, có thể cảm giác được hắn ta và mình là cùng một dạng người, đều là băng linh căn biến dị, thất tình lục dục nhạt nhẽo, không dễ dàng động tình động dục. Nhưng mà lại có chỗ bất đồng, công pháp hai người tu luyện không giống nhau, trong cơ thể hắn mang theo hạt giống băng dị hỏa, mà trong cơ thể Kỳ Trầm Mi là Huyền Băng thiên địa, đẳng cấp hơi thấp so với Băng Diễm, người nhìn tương đối nhu hòa hơn. Mà lúc này, ánh mắt Kỳ Trầm Mi nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ đầy quan tâm, càng làm cho Tư Hàn hiểu được hắn ta động tình.
Kỳ Trầm Mi nhìn Tư Hàn, phất tay, có vài con Băng Long lần nữa đánh tới.
Bởi vì Kỳ Trầm Mi xuất hiện mà giảm bớt áp lực cho Nguyệt Thiên Dạ, nàng thở phào một hơi vì đối thủ chỉ còn Tư Lăng mà thôi. Bất quá khi nhìn thấy Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi gia nhập thì trong lòng hết sức rõ ràng thực lực của hai người, lập tức sắc mặt thay đổi, nghiêm túc kêu lên: "Dung Hoán Thiên, ngươi còn không ra, muốn đợi đến khi nào?"
Cùng với tiếng quát chói tai này, trong Thạch Lâm dày đặt phía dưới bay ra một bóng người, Dung Hoán Thiên có chút áy náy cười cười với Tư Lăng, triệu ra một thanh thiết phiến trên tay, biểu lộ thái độ của hắn.
Tư Lăng bình thản không sợ hãi, tựa như không có gì ngoài ý muốn với sự xuất hiện của hắn, càng không bất ngờ với sự lựa chọn của hắn. Từ sớm ở dãy núi Thập Vạn thì hắn đã phát hiện Dung Hoán Thiên có thái độ mập mờ với Nguyệt Thiên Dạ. Về phần hắn ta vì sao lại nhìn mình chằm chằm, ngoại trừ lúc mới gặp mặt hắn cảm thấy tò mò với chuyện mình có thể chạy thoát dưới vuốt Hỏa Viêm báo ra, có lẽ cũng bởi vì Nguyệt Thiên Dạ. Cái thân phận nam nhân đầu tiên mà Nguyệt Thiên Dạ để ở trong lòng này có thể đưa tới rất nhiều nguy hiểm.
"Keng" một tiếng vang lên, trường kiếm của Liễu Thành Phong đánh bay thanh thiết phiến đang bay vòng tới, thiết phiến lại vòng trở lại trong tay Dung Hoán Thiên. Cảm giác được gan bàn tay hơi run lên, trong lòng Dung Hoán Thiên không khỏi sợ hãi. Trước kia đã có thể cảm thấy được tên nhóc kiếm tu này là kẻ lợi hại, nhưng thật không ngờ hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thế nhưng có thể xuất ra kiếm ý hoàn hảo như vậy, lập tức không thể khinh địch được nữa.
Ngay tại khi hắn muốn chuyên tâm đối phó với Liễu Thành Phong thì bất ngờ bên cạnh xuất hiện một quyền mang theo uy lực mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt hắn, dù là Dung Hoán Thiên phản ứng nhanh, vẫn bị nắm đấm kia đánh trúng bả vai, toàn bộ bả vai bị vỡ thành thịt nát. Dung Hoán Thiên sắc mặt trắng bệch, thiết phiến trong tay nhanh chóng phóng lớn, ngăn đón nắm đấm kế tiếp, chính mình cũng lập tức lấy ra một cái bình ngọc nuốt vào một viên Sinh Cơ Đan.
Hai sư tỷ đệ hợp tác, ăn ý mười phần, Dung Hoán Thiên từng bước lui về phía sau, cuối cùng bị cự kiếm tràn ngập kiếm ý chém rớt xuống Thạch Lâm, sinh tử không biết.
Một bên khác, Nguyệt Thiên Dạ hai mắt nặng trĩu u ám nhìn Tư Lăng, trên quần áo hai người đều có vết máu, nhìn trông thảm hại không thôi. Bất quá nếu thực sự so sánh, Nguyệt Thiên Dạ bị thương nặng hơn. So với ngày trước lang bạt khắp đại lục Trung Ương thì đây xem như là lần bị thương nặng nhất, Song Tử Tư gia quả nhiên không giống bình thường, kết hợp lại thì cả nàng cũng không phải là đối thủ.
Chỉ là, Tư Lăng thật sự muốn giết nàng sao?
Tư Lăng...
Nguyệt Thiên Dạ khóe môi mấp máy, vô cùng đau lòng mà nhìn hắn. Ngay tại khi thanh linh kiếm kia vung đến thì rốt cuộc thần sắc trở nên lạnh lùng, một cây quyền trượng xuất hiện trên tay, tinh thạch trên đỉnh trượng lóe ra tia sáng sắc bén. Tư Lăng trong lòng chợt động, đột nhiên nổi lên một loại cảm giác nguy cơ, trực giác cây quyền trượng này nguy hiểm, lập tức lui về phía sau.
Nguyệt Thiên Dạ nhìn hắn chằm chằm, mắt lộ ra tuyệt vọng thống khổ, đôi môi đỏ mọng hé mở, thanh âm lại hết sức kiên định: "Không gian cắt bỏ!"
Tinh thạch trên Quyền trượng đột nhiên loé sáng rực rỡ, Tư Lăng phát hiện không gian chỗ mình đứng tan vỡ. Không gian sụp đổ chèn ép xương cốt, máu thịt, nội tạng trong thân thể của hắn, một loại đau đớn cực hạn từ sâu trong linh hồn truyền đến, giống như toàn thân đều muốn tan biến thành hư vô.
"Tư Lăng!"
Tư Hàn phát hiện đệ đệ nguy hiểm thì bất chấp đối thủ trước mặt, Băng Diễm hóa rồng trực tiếp xuyên thấu thân thể Nguyệt Thiên Dạ; đồng thời con rồng do Huyền Băng của Kỳ Trầm Mi biến thành cũng trực tiếp đánh vỡ Linh lực tráo trước mặt, trực tiếp công kích thân thể hắn. May mắn, Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi đồng thời tiến lên ngăn cản mấy con Băng Long khác, hai người không còn dè dặt phòng vệ mà song song chống lại Kỳ Trầm Mi.
Nguyệt Thiên Dạ phun ra một ngụm máu, cả người rơi xuống bên dưới. Kỳ Trầm Mi tung ra một con Băng Long đỡ được nàng, không để cho nàng rơi xuống Thạch Lâm bên dưới.
Tư Hàn mím chặt khóe môi tràn ra máu tươi, thân hình lảo đảo bay qua, ôm lấy thân thể đang rơi xuống của Tư Lăng vào trong ngực, cẩn thận tra xét, phát hiện nguyên thần của hắn tối tăm đến sắp tắt thì trên mặt co quắp, lại khụ ra một ngụm máu tươi.
Lúc mọi người chiến đấu đến khó thể tách rời thì đột nhiên toàn bộ không gian lay động, những khối đá lớn phía dưới động đậy, một loại khí tức nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi tràn ra. Mọi người đều có thể cảm giác được loại nguy cơ đầy kinh hãi kia, không khỏi dừng chiến đấu, cảnh giác quan sát xung quanh.
Ngay dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, đám đá lớn phương xa giống như thức tỉnh từ trong ngủ mê, hóa thành một đám Thạch Cự Nhân cực lớn. Hơn nữa trên người từng Thạch Cự Nhân đều toả ra khí tức Nguyên Anh, khiến mọi người sắc mặt đều khó coi.
"Đi mau!"
Không biết là ai kêu một tiếng, mọi người rốt cuộc bất chấp đối thủ của mình, ào ào ngự kiếm chạy ngược lại hướng của Thạch Cự Nhân, rốt cuộc không bận tâm tới cái gì khác.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
69 chương
120 chương
8 chương
7 chương
14 chương
59 chương