Edit: Diệp Nhược Giai​ Ánh trăng bàng bạc, Mộ Cao Tố đứng trong chỗ tối dưới hành lang, đi tới đi lui mãi. âm Cửu Chúc hoảng sợ vô cùng, đè giọng thật nhỏ, giống như sợ bị thứ gì đó nghe được, “Sau khi thập nhất quận chúa được gọi vào thì không thấy ra nữa.” Mộ Cao Tố toàn thân run lên, đầu ong ong, cả người cứng ngắc. Thời gian như trôi ngược về quá khứ. "Mẫu phi, phụ vương khỏi bệnh rồi ư? Con có thể đi gặp phụ vương một chút không?” một bé trai nhỏ xinh mặc bộ đồ gấm màu đỏ nằm trên đầu gối của Yến vương phi, ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt hồn nhiên. “Phụ vương của con khỏi bệnh rồi, nhưng lúc này con không vào được, con vừa mới mất một tiểu đệ đệ, phụ vương con nhất định đang đau lòng lắm.” Yến vương phi xoa xoa đầu bé trai, nói. "Mẫu phi gạt con, tiểu đệ đệ còn nằm trong bụng mẫu phi đây này.” Bàn tay nhỏ bé đặt lên chiếc bụng tròn vo của Yến vương phi, bé trai hờn dỗi nói. Yến vương phi cười: “Là một tiểu đệ đệ khác của con, nó mất rồi.” “À, con biết rồi, có phải là tiểu đệ đệ trong bụng Lý trắc phi đó không?” “Ừ.” “Vậy con vào hoa viên chơi đây.” “đi đi.” Được Yến vương phi cho phép, bé trai hoan hô một tiếng rồi cất bàn chân nhỏ, bịch bịch chạy đi. Cuối mùa thu, muôn hoa héo tàn, chỉ có mỗi bông cúc là nở rộ. Bé trai hái một đóa xuống, vừa đi vừa ngắt cánh hoa, thấy đằng trước có một cái đình nhỏ, nhưng khi tới nơi lại thấy cửa đình khóa chặt. Bé trai lặng yên nghe ngóng, thấy bên trong đình phát ra tiếng nhai nuốt thức ăn, bé bèn nhón chân lên, xuyên qua song cửa sổ nhìn vào bên trong, liền thấy một nam tử đang mặc vương cẩm bào của cha bé, ngồi xổm trên mặt đất gặm một khối thịt nhơm nhớp máu, trên miệng trên răng y đầy máu là máu. Bé trai sợ đến mức run lên cầm cập, phát ra tiếng động nho nhỏ, nam nhân bên trong bỗng dưng xoay đầu lại, bé trai hét to "Aaaaa" một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. "Phụ vương, phụ vương..." Mộ Cao Tố chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng như tuyết lẩm bẩm một mình, cả người run rẩy không ngừng. âm Cửu Chúc vịn lấy Mộ Cao Tố, "Chủ nhân, làm sao bây giờ?" “không sao, không sao hết, chúng ta chưa làm gì cả.” Mộ Cao Tố dùng sức xoa nắn mặt mình, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn đỏ hồng như bình thường, “Ta có thể lấp liếm được, không lo.” Trong thư phòng của tẩm điện, Đạo Khư lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn giá sách trước mặt, kiên nhẫn chờ đợi, một lớp tóc hoa râm thật dày rủ xuống che khuất nửa bên mặt gã. không lâu sau, giá sách từ từ mở ra hai bên, Mộ Kiêu từ bên trong đi ra, trên người y vẫn là tấm áo choàng nhiễm máu đỏ thẫm nơi ngực, nhưng trên phần vải màu chàm từ cổ trở xuống lại xuất hiện vài vệt máu mới còn tươi. Đạo Khư thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng tinh thần sảng khoái của y, lập tức chắp tay nói: "Chúc mừng vương gia trong họa gặp phúc, tìm được đường sống trong cõi chết, có lẽ vương gia ngài sắp thành công rồi.” Mộ Kiêu nhếch miệng,lộ ra vết máu loang lổ trong kẽ răng. Y vươn ngón út ra gảy gảy kẽ răng rồi bắn thứ gì đó vừa khều được ra đất, cười nói: "Đều nhờ công của đạo trưởng cả.” “không dám không dám, là vì vương gia quyết đoán mới đúng.” Mộ Kiêu ghé sát vào Đạo Khư, một tay khẽ vuốt lên cổ gã, nụ cười âm hiểm tàn bạo, “Bản vương có thể có ngày hôm nay, có thể sống được tới giờ, không phải công của ngươi thì còn của ai? Đối với đạo trưởng, bản vương thật sự là vừa cảm kích lại vừa muốn nhai ngươi từng chút từng chút một.” Đạo Khư cụp mắt, cười nhạt, "Đây là thiên mệnh, không phải vương gia đã tiếp nhận, hơn nữa cũng rất thích thú à?” Mộ Kiêu buông bàn tay đang đặt trên cổ Đạo Khư ra, vỗ vỗ vai gã, “Đúng, ngươi nói rất đúng, đây là thiên mệnh, thiên mệnhđã sắp đặt cho bản vương gặp ngươi, để ta không phải tuyệt mệnh, còn sống đến tận bây giờ. Bản vương chính là người được thiên mệnh an bài.” Đúng lúc ấy, tên hầu cận của Mộ Kiêuở ngoài cửa thông báo: “Vương gia, Vị Nam quận vương cầu kiến." Những lời này đã cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Mộ Kiêu và Đạo Khư. Mộ Kiêu cất giọng nói: "Cho hắn vào." Lát sau, Mộ Cao Tố nâng một thứ gì đó đi đến, thấy gương mặt Mộ Kiêu hồng hào, ngồi trên giường trông rất khỏe mạnh, Mộ Cao Tố mừng rỡ: "Phụ vương, ngài bình an thế này thật là quá tốt. Nhi tử còn tưởng là, còn tưởng là... Khi ấy nhi tử quá mức tức giận nên đã vào địa lao lấy roi quất Lục Cửu một trận, ép hỏi chân tướng sự thật vì sao hắn ám sát ngài. Phụ vương ngài có đoán được không, hắn vì Mộ Khanh Hoàng nên mới ám sát ngài đấy. Hóa ra hắn cấu kết với Mộ Khanh Hoàng diễn một vở tuồng, giả vờ trở mặt thành thù với nàng ta chỉ vì muốn tiến vào Bắc Bình của chúng ta để thăm dò tin tức. Theo suy đoán của nhi tử, hẳn là Sầm Tiểu Mạn đã lộ dấu vết gì đó, khiến phu thê bọn họ phát hiện ra, mới bày ra kế sách này.” Mộ Kiêu trầm ngâm một lát, "Ta nhớ hắn nói câu gì mà ‘Giết ngươi, tất cả đều sẽ ổn’, hắn có ý gì? Nếu suy ngẫm cho cẩn thận thì dường như hắn biết rõ bản vương đang mưu tính điều gì.” "Phụ vương, mặc kệ hắn có ý gì, Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàng không thể lưu lại. Phụ vương, nhi tử có một kế có thể một mũi tên hạ hai con chim, một là có thể tiến vào cửa Thanh Đồng, hai là có thể một lưới bắt cả đôi phu thê Lục Cửu.” "nói." Mộ Kiêu lười nhác dựa vào gối, trông giống như một lão hổ thỏa mãn khi vừa ăn no xong. Mộ Cao Tố không dám lộ ra bất luận một vẻ khác thường nào, xòe bàn tay ra, giơ cao cái yếm sen hồng trong tay lên cho Mộ Kiêu xem, "Phụ vương người xem, đây là thứ mà nhi tử lục soát được từ trong người Lục Cửu, hắn vừa thấy nhi tử cầm đến thứ này thì lập tức nóng nảy, nhi tử tra khảo một lúc mới biết được, đây là vật của Mộ Khanh Hoàng, qua đó có thể thấy được quan hệ giữa Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàng tốt vô cùng,không bằngchúng ta dùng Lục Cửu dẫn dụ Mộ Khanh Hoàng hiện thân. Mấy bộc tỳ của nàng ta đã bị mất rất nhiều máu, suy yếu cực kỳ, trong vòng nửa tháng đừng hòng bồi dưỡng cho khỏe rồi chạy trốn khỏi núi Phù Vân, cho dù có con đại mãng xà cùng với bạch mao thú hỗ trợ cũng không thể được. Bọn họ nhất định đang ẩn thân tại một nơi nào đấy, mà nơi này rất có khả năng chính là địa cung phía sau cửa Thanh Đồng. Phụ vương, ngài nói kế này có được không?” “Được, cứ theo ý ngươi mà làm.” “Vâng, nhi tử xin cáo lui.” “đi đi.” Mộ Kiêu nhìn Mộ Cao Tố cố giả bộ trấn định đi ra cửa, cười lạnh, “Nhi tử này của ta cái gì cũng tốt, có điều gan lại quá bé, lúc nào cũng sợ bản vương ăn hắn." Đạo Khư trầm mặc không nói. - - Trong núi Phù Vân, ở gần địa cung, quỷ diện nhân cầm chiêng trống khua rầm trời, vừa khua vừa dựa theo lời của Mộ Cao Tố mà truyền bá. "Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu trong tay ta, ta cho ngươi ba ngày tự giác hiện thân, trễ một ngày ta chém một chi của hắn, trễ bốn ngày ta sẽ quẳng phu quân Lục Cửu của ngươi vào ổ rắn.” Trong núi nhiều vách núi vách đá, những lời này vang vọng khắp nơi, truyền vào trong tai Mộ Khanh Hoàng. Đêm khuya ngày hôm sau, trong núi vẫn hổ gầm vượn hót, mưa ào ào xối xả, chớp giật không ngừng. Lục Cửu bị trói ở trên tế đàn, cả người ướt sũng nước mưa. hiện giờ đang là đầu đông, lại còn ở sâu trong núi, thời tiết lạnh đến thấu xương, Lục Cửu nhịn không được mà run rẩy, trong lúc mơ màng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, "Tiểu Phượng Hoàng, đừng tới, đừng tới." Nhưng Mộ Khanh Hoàng nào có thể khoanh tay đứng nhìn, vừa biết tin đã lập tức quyết định, không hề có chút do dự. Xung quanh tế đàn đốt đèn ngọc lưu ly, tỏa ánh sáng mờ nhạt trong làn mưa đêm. Mộ Khanh Hoàng cầm theo một cái ô bằng trúc tím từ từ đi tới, Lục Cửu như cảm giác được sự hiện diện của nàng, ngẩng đầu nhìn, lập tức trông thấy Tiểu Phượng Hoàng của hắn trong màn mưa. hắn thật sự không muốn nàng đến, nhưng khi thấy nàng đến, trong lòng hắn lại thoáng chốc rộn ràng. "Tiểu Phượng Hoàng..." Mộ Cao Tố từ trên vọng tháp nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng, liền cầm ô đi xuống, cười rất vui vẻ, "Đường muội đến rồi." Tự nhiên như đang tán gẫu việc nhà. Mộ Khanh Hoàng không để ý đến Mộ Cao Tố, một đường đi lên tế đàn, giơ ô lên trên đầu Lục Cửu che cho hắn, đưa tay vuốt nước mưa trên mặt hắn, cong môi cười, “Lục Cửu, sau những gì ta đã trải qua với Lục Mạo, sau khi vì hắn mà dốc hết tình cảm của mình, lòng ta như đã chết, cũng không dám tiếp tục yêu sâu đậm một ai khác nữa. Đối với chàng, ta vẫn áy náy nhiều hơn là yêu, nhưng tối nay, ta có thể nghiêm túc nói cho chàng biết, ta yêu chàng, không phải vì áy náy, chỉ vì ta yêu chàng.” Mộ Khanh Hoàng khẽ cắn môi, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Cửu một cái, "Cửu ca ca, ta yêu chàng, muốn ở cùng chàng đến lúc bạc đầu, không sợ tương lai sau này sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. Cho dù lòng ta có thể sẽ bị thương một lần nữa, thì ta vẫn nguyện ý vì chàng mà tổn thương một lần, nguyện ý vì chàng, dốc hết tất cả." Lục Cửu liếm cánh môi vừa bị Mộ Khanh Hoàng bất ngờ hôn lên, "Hôn ta." "..." Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng, nắm chặt chuôi dù bằng trúc tím. “Sau đêm nay chúng ta không biết còn sống hay sẽ chết, Tiểu Phượng Hoàng, nàng thực sự không thể thỏa mãn cho tâm nguyện của ta được ư?” Lục Cửu đáng thương nói. Mộ Khanh Hoàng than khẽ, lật ô lại che đi ánh mắt của Mộ Cao Tố cùng đám quỷ diện nhân, ôm lấy cổ hắn. Chấm dứt nụ hôn triền miên vô tận, Mộ Khanh Hoàng xoay người nhìn về phía Mộ Cao Tố, "Ta đến đây rồi, thả chàng đi, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.” “Ta rất thích cái tính quả quyết sảng khoái này của đường muội. đã vậy, ta cũng không nhiều lời nữa, mấy ngày nay ngươi đã trốn ở đâu? Vì sao bạch mao thú kia không những không giết ngươi, mà còn giúp ngươi cứu đám bộc tỳ của ngươi?” Mộ Khanh Hoàng vừa nghe xong đã hiểu, “Ta hiểu rồi, ngươi cởi trói cho Lục Cửu đi, ta dẫn ngươi đi là được.” "Triều Dương, ngươi tới Bắc Bình mà Ngũ hoàng thúc lại không chiêu đãi ngươi cho tốt, ngươi có oán Ngũ hoàng thúc chăng?" Ngay khi ấy, Mộ Kiêutừ trong địa cung bước ra, đi đằng sau y là Đạo Khư đang che dù cho y. Mộ Kiêu nhìn Mộ Khanh Hoàng, nở nụ cười từ ái. Mộ Khanh Hoàng thấy vậy cũng cười khẽ, "Triều Dương không oán Ngũ hoàng thúc, chỉ là muốn Ngũ hoàng thúc chết đi thôi. Đây quả đúng là tội lớn, Ngũ hoàng thúc có tức giận chăng?” Mộ Kiêu cười to, "Ngươi đứa nhỏ này, đừng tưởng rằng chúng ta có liên hệ máu mủ, mà Ngũ hoàng thúc sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi đấy nhé.” Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười ưu nhã đúng mực, “Ta vừa đến Bắc Bình đã ‘được’ các ngươi ‘mời’ vào Nhân Súc Viện, máu cũng bị các ngươi lấy hơn phân nữa, không những vậy các ngươi còn trói chặt phu quân ta, dùng roi quất chàng. Vậy, Ngũ hoàng thúc còn nói lưu tình với không lưu tình gì nữa, thật quá dối trá rồi. Ngược lại, sao không giống như Tố đường huynh đây, gọn gàng súc tích. không phải là muốn bảo ta mang bọn ngươi vào à, ta đã đáp ứng rồi đó không nghe thấy sao?” Mộ Kiêu trầm mặt, đôi mắt ngoan độc nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Người đâu, trói tay ả ta lại.” Lúc này Lục Cửu cũng đã được Mộ Cao Tố thả xuống, Mộ Khanh Hoàng dìu Lục Cửu, Lục Cửu ôm thật chặt Mộ Khanh Hoàng. Mất mà lại được, tuy hiện giờ đang trong thời khắc gian nan, nhưng cũng không tài nào ngăn được sự kích động vui sướng của hắn, nụ cười trên mặt hắn vẫn sáng lạn tươi đẹp như vậy, giống như lúc này bọn họ không phải đang bị chôn vùi trong nhà tù, mà đang ở trong một căn nhà ấm áp, gặp nhau, ôm nhau. Thấy hắn không sợ hãi, Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười lúc này đây mới phát ra từ thật tâm. "Hai người các ngươi thật không kiêng nể ai, không có chút tự giác rằng mình là tù nhân gì cả.” Mộ Cao Tố tách hai người bọn họ ra, dùng dây thừng trói hai tay Mộ Khanh Hoàng lại, “Sao không thấy đám bộc tỳ của ngươi đâu? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng giở mánh khóe gì, các ngươi cũng không thể nào trốn thoát khỏi Bắc Bình này được đâu, tất cả mọi con đường rời khỏi Bắc Bình đều đã bị phong tỏa cả rồi.” Mộ Khanh Hoàng không nói gì, chỉ dìu Lục Cửu đi xuống tế đàn, đi ngược về con đường mà lúc nãy nàng đã đến, phía sau lưng là Mộ Kiêu, Đạo Khư, Mộ Cao Tố cùng với một đội quỷ diện nhân. đi giữa đường núi dưới cơn mưa to, mặt đất lầy lội không chịu nổi,Lục Cửu hoạt động tay chân một chút, khôi phục lại sức lực rồi lập tức ngồi xổm người xuống, nói với Mộ Khanh Hoàng: “Lên đi.” Mộ Khanh Hoàng nhìn vết roi trên người hắn, lắc đầu, "Ta tự đi được.” “Lên đi.” Lục Cửu lặp lại lần nữa, không cho nàng cự tuyệt. Chẳng biết tại sao, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hắn trở nên ngang ngược hơn không ít. “Ngoan, lên mau đi.” Mộ Cao Tốở đằng sau đẩy Mộ Khanh Hoàng một cái, trực tiếp đẩy Mộ Khanh Hoàng đến trên lưng Lục Cửu, “Ngươi đi chậm rì, đừng nói nhảm nữa, nằm sấp lên đi.” Lục Cửu cõng Mộ Khanh Hoàng lên, xoay người lại nhìn Mộ Cao Tố một cái, ánh nhìn lẫm liệt đầy sát khí. Mộ Cao Tố hừ cười, "Ta nói nè, Lục Cửu, thân là tù nhân thì phải có tự giác của tù nhân chứ.” Mộ Khanh Hoàng ôm cổ Lục Cửu, vuốt nhẹ một cái, nói: "đi thôi."