Đây đã là lần thứ năm trong tuần Cố Nhược Ngu đến ngôi biệt thự này, quản gia nơi đây cũng quen thuộc với cô, giờ thấy cô lại đến, gương mặt bất đắc dĩ mở cánh cửa sắt, "Cố tiểu thư, sao lại là cô a?" Cố Nhược Ngu đầy mặt tươi cười, "Hôm nay Vương lão vẫn không có nhà sao?" Quản gia lại nghiêng người mời cô vào, "Không, lão gia phân phó mời Cố tiểu thư đi vào." Cố Nhược Ngu được dẫn tới một căn phòng, lão nhân ở bên trong đã tới tuổi chống gậy đang yên lặng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn phía ngoài. Cố Nhược Ngu bước nhẹ, chậm rãi đi đến ngần. "Ta đoán cháu tới vì cổ phần Tưởng thị?" "Vâng." Cố Nhược Ngu cung kính đáp. Lão nhân xoay người, nhìn Cố Nhược Ngu cũng tầm tuổi cháu gái mình, lộ ra chút ý cười hiền lành, "Lần trước nhìn thấy cháu là ở hôn lễ hai đứa, Trọng Lâm bây giờ... Hẳn là không được tốt đi." Lời ông có chút ảm đạm. Xem ra hội đồng quản trị công ty cũng không biết chuyện bọn họ định ly hôn, "Một phần cổ quyền là Vương lão ngài nắm giữ, dù muốn chuyển nhượng cho ai thì vốn chúng cháu đều không có quyền hỏi đến, cháu chỉ muốn biết, vì cái gì ngài lại nguyện ý đem cổ phần này chuyển nhượng ra ngoài, rốt cuộc... Theo cháu được biết thì ngài cũng là lão nhân của công ty." Lão nhân nghe xong cười ha ha nói, "Không tồi, đứa nhỏ này còn biết chuẩn bị rồi mới đến tìm ta, không tồi không tồi." Ông chậm rãi đi đến gần sô pha, sau đó ngồi xuống, đôi tay đỡ gậy, cảm thán nói, "Ta và cha của Trọng Lâm cũng coi như là lão bằng hữu, lão đồng bạn, theo lý thuyết vào lúc này ta không nên làm như vậy, nhưng gã Thẩm Gia Duy kia chính là một con hổ bị thả ra ngoài, sớm hay muộn cũng có một ngày khôi phục bản tính, vẫn sẽ trở về cắn người." "Người Thẩm Gia Duy kia......" "Gã là cha ruột của đại ca Trọng Lâm." Cố Nhược Ngu cả kinh. "Không sợ ngươi biết, Tưởng Thâm năm đó cưới Hứa Thu Lâm đã chơi thủ đoạn, lúc ấy Hứa Thu Lâm đã hoài thai đứa con của Thẩm Gia Duy, chính là Bá Á. Đây cũng coi là mối hận đoạt thê đoạt tử, Thẩm Gia Duy tìm được Bá Á không lâu sau thì Bá Á liền xảy ra tai nạn xe cộ. Cứ thế Thẩm Gia Duy càng hận mọi người Tưởng gia hơn. Ta không biết gã làm cách nào nhưng hiện tại cổ phần công ty hầu như một nửa đều ở trong tay gã, địa vị của Trọng Lâm tràn ngập nguy cơ." "Vậy ngài vì cái gì..." "Vì cái gì còn đem 2% quan trọng nhất trong tay chuyển nhượng ra ngoài đúng không?" Lão nhân ai thán một tiếng, "Ta có đứa cháu không nên thân, nhà họ Vương gia ở đời này của nó chỉ một mình nó là đứa cháu duy nhất, từ nhỏ đã bị người trong nhà chiều hư, trước đây nó từng làm chuyện bị người gièm pha, bị người ta nắm ở trong tay, nếu không đưa cổ phần này ra, cháu ta sẽ phải đi ăn cơm tù." Cố Nhược Ngu lập tức phản ứng lại, "Vậy các cổ đông khác..." "Không sai, những gia đình như chúng ta có ai không có vài chuyện không thể đem ra ánh sáng đâu? Bị gã nắm trong tay nên cũng chỉ có thể khuất phục." "Nếu cháu có thể giúp ngài thì sao?" Lão nhân nghe nói, giật mình nhìn cô, "Cái gì?" Cố Nhược Ngu nghiêm mặt nói, "Nếu cháu có thể giúp cháu của ngài biện hộ vô tội, thì có thể thỉnh cầu ngài đem 2% cổ phần chuyển cho Tưởng Trọng Lâm hay không?" Nhận ra lão nhân còn chần chờ, Cố Nhược Ngu nói tiếp, "Ngài hẳn cũng không hy vọng công ty mà ngài đã nhìn nó lớn mạnh lại rơi vào tay người ngoài, cháu tin tưởng ngài vẫn có cảm tình với Tưởng gia, cho nên hy vọng ngài cho cháu một cơ hội." "Cố Nhược Ngu, có phải điên cậu rồi không?!" Vu Khởi Văn ném một ít giấy tờ lên bàn làm việc, tức hộc máu nói, "Cậu có biết chính cậu đang làm gì hay không? Cậu cứ như vậy có thể sẽ bị tịch thu và huỷ giấy phép luật sư!" "Cậu cũng nói là có thể." Cố Nhược Ngu đối mặt với máy tính không nhúc nhích, chỉ thờ ơ. Vu Khởi Văn bị phản bác, nhất thời khó có thể tiếp tục, đi tới đi lui trong văn phòng Cố Nhược Ngu, trách cứ nói, "Hắn đã đối với cậu như vậy, cậu còn phải bán mạng giúp hắn? Cố Nhược Ngu, trước kia sao tôi không nhận ra hoá ra cậu lại là nữ nhân lòng dạ tốt như vậy a? Còn nữa, nếu bên kia dám trắng trợn tố cáo người ta như vậy chứng tỏ trong tay bọn họ có chứng cứ đầy đủ, phần thắng của cậu có thể được mấy phần?" Cố Nhược Ngu ngừng tay gõ bàn phím, giương mắt nhìn hắn, "Không thử xem làm sao biết được hay không? Lại nói, những ân oán cá nhân tạm không nhắc đến, lão Thẩm Gia Duy này chẳng lẽ lại là người tốt, tôi bắt được một ít tư liệu lúc trước, tuy không gọi là đầy đủ gần như có thể nhìn ra là một nam nhân lòng muông dạ thú, không trách được đã một chân sắp vào quan tài mà còn có thể tác quái." Vu Khởi Văn cười nhạo một tiếng, "Cậu đây là đang tuyên dương chính nghĩa?" "Chính nghĩa? Tôi chỉ không quen nhìn lão tỏ vẻ nhìn xuống chúng sinh, đùa bỡn thế nhân, lão cho rằng mình ai? Chỉ bằng chuyện trong nhà tôi cũng có thể ghi một món vào sổ nợ rồi." "Nói cách khác, cậu nhất định phải nhận án này?" "Đúng." Cố Nhược Ngu trả lời chém đinh chặt sắt, thần sắc vô cùng kiên định. Vài ngày sau, Cố Nhược Ngu như ý nguyện lấy được một vài tài liệu ghi âm, tuy rằng phương thức không được quang minh chính đại cho lắm nhưng ít nhất cũng đạt được mục đích, dù sao để đối phó tiện nhân thì đại khái cũng chỉ có thể dùng tiện chiêu. Để chuẩn bị án này mà có mấy ngày cô đều không ăn cơm tử tế, hoặc là tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt, hoặc là làm một tô mì gói, kết quả buổi sáng ngày mở phiên chung thẩm, bước ra cửa, Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút buồn nôn, dạ dày cũng không thoải mái, hẳn là viêm ruột rồi. Cô cố nén cảm giác không khoẻ mà đúng hẹn tới toà án. Giai đoạn trình chứng cứ, Cố Nhược Ngu vào phút cuối đưa ra một chứng cứ mới, cũng chính là mấy phần tài liệu ghi âm trong tay, cáo buộc khi bị cáo Vương mỗ cường gian, (bị hại) Ngô mỗ kỳ thật là tự nguyện cùng bị cáo phát sinh quan hệ, sau đó, do bị người khác bắt ép, mới đưa ra khống cáo (tố cáo vu khống). Mà đoạn ghi âm văn kiện đã ghi lại được lúc Ngô mỗ gọi điện thoại cho người điều khiển phía sau ghi lại hoàn chỉnh, từ trong đó có thể nghe rõ Ngô mỗ đã tiếp nhận mệnh lệnh đối phương, ở trên toà án ứng đối từng chữ một như thế nào. Cuối cùng tuyên án, hành vi phạm tội của bị cáo bị huỷ bỏ, phóng thích vô tội, thế nhưng bởi vì trong chứng cứ mà Cố Nhược Ngu đưa ra có vấn đề, bị tạm dừng treo biển tư cách hành nghề luật sư tại chỗ, chờ hiệp hội luật sư xác minh. Vương lão ngồi một bên bàng thính, trước khi lên xe nói với cô, "Cố tiểu thư, cháu rất lợi hại, cũng rất có dũng khí, ta thay mặt người trong nhà cảm ơn cháu, mặt khác, đồ cháu cần ta đã gửi đến bên kia." Vu Khởi Văn đứng ở một bên, sắc mặt không tốt lắm, nhìn cô cười vô tâm vô phế thì càng tức giận, "Cậu cũng đã bị treo tư cách còn cười, có phải cậu không có đầu óc hay không a." Cố Nhược Ngu sửa sang lại cổ áo, cong cong mắt nói, "Tôi chỉ đang nghĩ, lúc vị Thẩm Gia Duy kia phát hiện đại kế của mình thua trong tay tôi thì lão sẽ có dáng vẻ gì. Tôi còn chờ..." Nói chưa dứt lời, Cố Nhược Ngu cảm thấy đầu hơi choáng váng đầu, vội túm lấy cánh tay Vu Khởi Văn. "Sao vậy? Không thoải mái?" Vu Khởi Văn vẻ mặt căng thẳng, vội đỡ cô vào trong lòng. Cố Nhược Ngu lắc đầu, "Mấy ngày này nghỉ ngơi không tốt, chắc hơi thiếu máu." "Đi bệnh viện." Vu Khởi Văn chém đinh chặt sắt nói. "Ai nha, không cần đâu..." "Không được nói!" Nói rồi Vu Khởi Văn liền kéo Cố Nhược Ngu vào trong xe. Lúc Cố Nhược Ngu nhìn thấy giấy kiểm tra trên tay thì cả người lâm vào trạng thái não trống rỗng, cô hình như không nghe rõ bác sĩ vừa mới nói gì, bất đắc dĩ hỏi hỏi lại, "Ngài vừa cái gì? Nói lại lần nữa đi." Nữ bác sĩ trung niên gặp kiểu tình huống này cũng nhiều, đã sớm tập mãi thành quen, "Cô mang thai, tầm khoảng mười tuần, cũng sắp ba tháng mà cô còn không biết sao?" "......" Không biết. "Lần sau lại tới đây làm kiểm tra, cô hơi thiếu máu, về nhà ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều, đừng thức đêm." Nói xong kê đơn đưa cho cô. Lúc Cố Nhược Ngu như đi vào cõi thần tiên đi ra khỏi bệnh viện, Vu Khởi Văn đuổi theo hỏi cô kết quả, Cố Nhược Ngu chỉ là cười cười, "Chỉ là hơi thiếu máu thôi, bác sĩ nói tôi phải ăn nhiều một chút." Vu Khởi Văn nhẹ nhàng thở ra, "Tôi đưa cậu về, mấy ngày nay cậu xem cậu đã mệt thành bộ dáng gì, trở về ngủ một giấc rồi tôi đón cậu đi ăn cơm." Cố Nhược Ngu gật đầu. Cố Nhược Ngu trở lại chung cư, vuốt ve bụng mình, ngồi yên thật lâu, cuối cùng vẫn ngủ một giấc trước, bởi vì tinh thần cô mấy ngày này cũng hầu như hao tổn hết. Ngủ khoảng ba tiếng, cô bị di động trên đầu giường đánh thức, mơ mơ màng màng bấm nhận điện thoại, "A lô?" "Cố tiểu thư, tôi là Alex, có thể mời cô tới bệnh viện trung tâm một chuyến hay không?" ngữ khí Alex nghe tương đối vội vàng. Cố Nhược Ngu đầu óc chưa tỉnh hẳn, "Chuyện gì a?" "Tưởng tổng anh ấy xuất huyết dạ dày bị đưa đến bệnh viện, cho nên..." Cố Nhược Ngu lần này thật sự là tỉnh rồi, cô xốc lên chăn đứng lên, "Xuất huyết dạ dày có bác sĩ a, tôi đi làm gì? Chờ anh ta sắp vào ICU* thì hẵng cho tôi biết đi!" Nói xong liền ngắt điện thoại. *ICU: Intensive Care Unit, Đơn vị chăm sóc đặc biệt hay Khoa hồi sức tích cực, là nơi chăm sóc đặc biệt, chuyên sâu cho những bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy kịch, de dọa đến tính mạng. Thế nhưng ngắt điện thoại xong, Cố Nhược Ngu làm gì cũng cảm thấy bực bội không đúng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở hai tập giấy tờ trên bàn, ánh mắt sáng ngời, cô vào phòng ngủ chọn lấy một bộ quần áo xinh đẹp, hoạ một cái minh diễm trang dung (trang điểm xinh đẹp chói loá) cho chính mình, cầm lấy hai cái túi giấy tờ kia vui vui vẻ vẻ ra cửa. Lúc nhìn thấy Cố Nhược Ngu đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt Tưởng Trọng Lâm rõ ràng sửng sốt, không phải không nghĩ tới sẽ có người báo cho cô, mà là không nghĩ tới cô còn bằng lòng tới. Nhìn thấy cô giống như đoá hoa xinh đẹp vừa nở rộ giữa tháng ba, trong miệng anh bỗng nhiên nổi lên một tia chua xót, đúng rồi, cô đâu phải là loại người có thể để bản thân đắm chìm trong bi thương, nhưng nhìn cô, vẫn là sẽ cảm thấy có chút hít thở không thông. Chỉ có chính anh biết cô vô tội biết mấy, mà anh lại tàn nhẫn biết mấy, bi thương biết mấy. Cố Nhược Ngu nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm không mấy khoẻ mạnh nằm ở trên giường, môi cũng trở nên trắng, tay trái còn đang truyền dịch. Hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu mọi ngày, nhìn thấy bộ dạng này của anh, tức giận trong lòng Cố Nhược Ngu cũng tan đi một ít. Kéo một cái ghế dựa sang ngồi xuống gần mép giường, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh. Tưởng Trọng Lâm bị cô nhìn như vậy mà hơi phát hoảng, hơi hơi liếc mắt sang, "Em đã đến rồi." Cố Nhược Ngu không tiếp lời mà cô nói thẳng, "Chuyện Thẩm Gia Duy tôi đều đã biết, chuyện của anh tôi cũng biết, hiện tại tôi cho anh năm phút đồng hồ để giải thích, anh có gì muốn nói không?" Nói xong Cố Nhược Ngu nhìn xuống đồng hồ, nói "bắt đầu". "............" "Nửa phút..." Cố Nhược Ngu mặt không biểu tình. "Khụ khụ... A Ngu, rất xin lỗi, anh chỉ là, chỉ là không muốn cuốn em vào, chuyện này vô cùng phức tạp, nếu xử lý không tốt thì ngay cả Cố gia bọn em cũng... Tóm lại, anh sẽ giải quyết tốt." "Anh giải quyết tốt là chỉ chuyện anh không phản kháng mà đầu hàng lão? Tưởng Trọng Lâm, cho tới nay tôi đều cảm thấy anh là người thông minh, anh xem anh đi, lớn lên không tệ, gia thế không tệ, vậy mà còn cả ngày một bộ mặt lạnh như băng, đúng là khuôn mẫu nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình a, thế mà tôi phát hiện anh thích đoạt vai diễn, cái chuyện "để tôi, mọi người mau tránh ra" không phải là để nữ chính thánh mẫu tiểu bạch hoa làm sao? Anh nói anh xem náo nhiệt gì a! Chơi trò nhẫn nhục gánh vác cái gì a! Anh cho rằng anh làm như vậy tôi biết rồi sẽ mang ơn đội nghĩa, một phen nước mũi một phen nước mắt nhào vào lòng anh, hô to mấy tiếng em đã trách lầm anh hay sao? Tưởng bở!" Nói xong cô còn cười nhạo một tiếng. "............" "Anh biết tôi ghét nhất cái gì ở anh không? Ghét nhất anh cái gì cũng không nói, chuyện gì cũng cảm thấy chính mình có thể giải quyết. Lẽ nào anh không biết trí tuệ một người là hữu hạn sao? Hay là nói anh mắc cái bệnh gì thích ôm việc vào người, không ôm hết mọi chuyện thì toàn thân ngứa ngáy? Lại còn vì mấy chuyện rách việc này mà dám cùng tiện nhân cho tôi giấy thỏa thuận ly hôn, tôi nói cho anh, có cho cũng là tôi đưa trước!" "............" Tác giả có lời muốn nói: Bi kịch của Tưởng Trọng Lâm phải bắt đầu rồi... Cái gì ngược cũng đều không có... Tôi cũng nói không ngược ~ đúng không ~ Tiếp thao là phải làm thế nào làm nũng xin tha, khiến A Ngu của chúng ta vui vẻ mới tha thứ anh ta....