Cố Nhược Ngu giống như lạc vào một giấc mộng, trong mộng cô vẫn là nàng đại tiểu thư kia đặt lòng hư vinh lên cao nhất, mỗi ngày đều tranh đoạt thứ tình yêu không thuộc về cô dù một chút. Cô đã trả giá bằng sự thanh lịch, kiêu ngạo mà một người phụ nữ nên có, thậm chí là sinh mệnh. Nhìn những chuyện đã xảy ra từng màn tái diễn, cô trôi nổi ở giữa không trung mà bất lực, cuối cùng nhìn thấy cái bản thân kia đạp chân ga điên cuồng trên đường lớn, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch phát sinh. Nhìn bàn tay mình trống trơn, nơi đó đã từng cầm được cái gì đâu? Cố Nhược Ngu từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt nhìn thấy không phải những tranh hoàng đã quen thuộc, mà là căn chung cư nhỏ mình từng ở. Cô giơ tay xoa xoa trán đầy mồ hôi lạnh, ngồi dậy, ở mép giường ngồi ngốc một lúc, cảm thấy cổ họng có chút khô, cô để chân trần đi tới quầy bar nhỏ đổ nước ra uống. Đã nửa đêm, từ ban công chung cư trông ra không còn nhiều ánh đèn, tầm mắt cô không tự giác nhìn về phía ngôi nhà mà cô vừa mới rời đi. Từ lúc cô kết hôn đến bây giờ cũng đã hơn một năm, mà lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cho rằng chỉ cần bản thân thuận theo tự nhiên, không tranh không đoạt, nói không chừng tình yêu cũng bỗng nhiên buông xuống đầu cô. Trên thực tế, vào một tháng trước cô đã cảm thấy như vậy. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện tình, cô có chút không tiêu hóa được. Nhưng khi cô xem giấy thoả thuận ly hôn kia, ít nhất cô cũng rõ ràng một chuyện, cô yêu Tưởng Trọng Lâm. Nếu đây không phải tình yêu thì vì sao lại đau lòng như vậy, đau đến mức giống như đã nứt ra rồi. Thế nhưng ngạo khí của cô không cho phép cô cúi đầu, chuyện khẩn cầu đối phương hồi tâm chuyển ý cô không làm được, trời mới biết lúc cô nhìn thấy anh, cô muốn chạy tới giữ chặt góc áo của anh giống như ngày thường biết bao, muốn nói với anh, đừng làm như vậy. Đáng tiếc, cho dù một lần trọng sinh cũng không thể thay đổi sự thật cô là Cố Nhược Ngu. Ngày đó cô chỉ lấy một ít quần áo để tắm rửa rồi trở lại chung cư, trên đường không gặp bất cứ kẻ nào, cứ như vậy qua một tuần, cô cũng không đi làm, không có về nhà, cô không biết nên nói thế nào với người trong nhà, đặc biệt là khi trong nhà lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng không thể lại khiến mọi người ngột ngạt. Vu Khởi Văn lại gọi tới rất nhiều lần, cũng gửi vô số tin nhắn, cô không xem, cũng không định nhận điện thoại. Cô mua mấy ổ cứng* với cả bia, ngồi trong chung cư vừa uống vừa xem. *Thực sự là cái ổ cứng đó, ổ cứng của máy vi tính, hẳn là cô nên đi mua phim đĩa mới phải??:D?? Có người có được tình yêu, lại không thể ở bên nhau, có người ở bên nhau, lại bằng mặt không bằng lòng, trên đời này tình yêu có trăm ngàn loại, nhưng chỉ có thể từ trong sâu thẳm đôi mắt của người yêu tìm được một chút tình yêu không tan biến. Cô uống bia, trong lúc cô đang hoài nghi công nghệ của các xưởng phim bây giờ càng ngày càng thô thì cửa chính phòng chung cư bị người dùng sức đập vang dội. "Cố Nhược Ngu, tôi biết cậu ở bên trong, mau mở cửa cho tôi!" Là giọng Vu Khởi Văn. Cố Nhược Ngu cũng không thắc mắc sao anh ta tìm được nơi này, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô thong thả ung dung đi mở cửa, ung dung dựa vào cạnh cửa, nhìn dáng vẻ hơi lôi thôi của Vu Khởi Văn. "Cậu rốt cuộc đã đi đâu vậy? Không kêu một tiếng liền biến mất, có biết tôi lo lắm không? Sao cậu không nhận điện thoại? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" anh giống như pháo liên châu* đặt câu hỏi, sắc mặt rất khó coi, người ngày thường luôn để tâm tới vẻ ngoài như thế mà dưới cằm đã có chút xanh (râu). *Một loại súng pháo có hai chân, bắn đạn liên tành tạch. Như mình có thể nói là "như máy khâu". Cố Nhược Ngu không nói gì, lười nhác xoay người, lấy một đôi dép lê đặt trên mặt đất, sau đó trở lại sô pha tiếp tục xem phim vừa nãy. Vu Khởi Văn nhìn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình của cô ngược lại càng thêm tức giận, đi nhanh mấy bước vào phòng khách, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, không chút do dự bang một tiếng, tắt TV. "A Ngu, rốt cuộc làm sao vậy? Cậu nói với tôi a." "Nói ra thì rất dài," Cố Nhược Ngu chỉ chỉ túi giấy tờ trên bàn cơm, "Nhìn thấy cái kia không?" Vu Khởi Văn hồ nghi đi qua, mở túi giấy tờ ra, nhìn vài lần liền đem túi ném trở lại mặt bàn, "Sao hắn ta lại muốn ly hôn với cậu?" Đôi mắt Vu Khởi Văn hồng hồng, nhìn qua chẳng ăn nhập chút nào với hình tượng phong lưu phóng khoáng của anh. "Buồn cười là tôi cũng không biết vì sao anh ấy muốn ly hôn," Cố Nhược Ngu tự giễu cười một chút, "Có thể là cô gái anh thích đã trở lại, châm lại tình xưa, cũng có thể là bởi vì Cố gia chúng tôi xảy ra chyện, sợ bị tai ương đi." "Cố gia đã xảy ra chuyện?" Vu Khởi Văn nghi ngờ hỏi. "Cậu chắc chưa biết đâu? Cũng đúng, chuyện mất mặt như vậy cha tôi sao có thể đi nói khắp nơi." Vu Khởi Văn trầm mặc trong một giây, "A Ngu, tớ có thể chăm sóc cậu." Nghe câu nói này, Cố Nhược Ngu hơi hơi cười, "Tớ biết, chẳng qua những việc này không phải cứ dựa vào người khác chăm sóc là có thể vượt qua." Vu Khởi Văn coi chừng Nhược Ngu cũng không có phản ứng quá lớn về cảm xúc, thoáng an tâm một chút, "Hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tớ lại tới, A Ngu, chuyện nhà cậu tớ sẽ đi nghe ngóng rõ ràng, cậu không cần lo lắng." Trước khi đi, Vu Khởi Văn nói như vậy. Ngày hôm sau mở mắt ra, Cố Nhược Ngu cảm thấy đôi mắt khô sáp, không thoải mái, đại khái là do quá nửa đêm hôm qua cô khóc tỉnh. Cô hình như lại nằm mơ, mơ thấy Tưởng Trọng Lâm, mơ thấy lúc bọn họ kết hôn, mơ thấy anh cõng cô lên núi, mơ thấy rất nhiều rất nhiều chuyện, cuối cùng anh mặt không cảm xúc nói với cô, anh phải đi, đi đến nơi cô rốt cuộc nhìn không tới. Cô cứ như vậy không hề phòng bị mà khóc ra. Chuẩn bị rời giường rửa mặt một chút rồi đi làm, đã một tuần rồi, công việc ở Văn Phòng đại khái chắc cũng chồng chất khá nhiều đi. Lúc này, di động bỗng nhiên vang lên, vừa nhìn tên, là Vu Khởi Văn. Cố Nhược Ngu tùy tay nhận điện thoại, "Làm sao vậy?" "A Ngu, nhà cậu không có việc gì." "...... Có ý gì?" "Ngày hôm qua tớ trở về liền đi tra xét một chút, lúc trước tài chính lưu chuyển không chu toàn, ngân hàng không cho vay, còn có chuyện đấu thầu hai ngày gần đây này đều đã giải quyết xong. Tớ đã gọi điện thoại cho đại ca cậu xác nhận." "Cái gì... Nhưng lúc trước tớ về nhà bọn họ nói tình huống rất nghiêm trọng, không giống như là có thể nhẹ nhàng giải quyết như vậy đi, hơn nữa lúc trước..." Bỗng nhiên, Cố Nhược Ngu ngừng nói chuyện, như là nghĩ tới cái gì. "Trước kia cái gì? A Ngu? Cậu còn ở đó không?" Vu Khởi Văn bên kia điện thoại hỏi. "Công ty chuyển biến tốt đẹp là bắt đầu từ khi nào?" Cố Nhược Ngu bỗng nhiên đặt câu hỏi. "Ờ... Hẳn là cuối tuần này đi, hơn nữa..." "Giúp tớ một chuyện!" Vu Khởi Văn vốn đang muốn nói cái gì, đã bị Cố Nhược Ngu ngắt lời. "A?" "Tớ muốn tra một ít số liệu gần đây của công ty mấy nhà, cậu có thể tra được không?" "Hẳn là có thể, nhưng cậu tra cái này làm gì..." anh khó hiểu nói. "Đến lúc đó sẽ nói cho cậu." Buông điện thoại, Cố Nhược Ngu đi qua đi lại trong phòng khách, dường như đã định quyết tâm gì, cầm lấy di động, lại gọi mấy cuộc điện thoại. Được a, anh không nói cho tôi đúng không, vậy tôi đành phải tự mình tra xét. Hai ngày lúc sau, một bản báo cáo điều tra hoàn chỉnh đưa đến tay cô. Cố Nhược Ngu xem xong quả thực là giận sôi máu, rầm một tiếng liền ném tài liệu lên bàn, "Ngươi là thánh mẫu Maria sao!?" cô mắng. Tưởng Trọng Lâm vào một buổi hội nghị một tháng trước nhận ra mọi chuyện có chỗ kỳ dị, bề ngoài thì các số liệu của công ty đều bình thường, nhưng anh lại phát hiện hội đồng quản trị có tình trạng phát sinh giao dịch cổ quyền một cách lén lút. Ban đầu anh cứ tưởng vài cổ đông chuẩn bị điều chỉnh tài sản nên bán cổ quyền ra ngoài, sau đó mọi chuyện càng ngày càng không đúng, trừ số cổ phần Tưởng gia đang giữ ra, cổ phần khác đều dần dần chảy ra ngoài. Tưởng Trọng Lâm cảnh giác lên, bắt đầu điều tra bối cảnh bên mua, tất cả đều chỉ về phía một công ty đăng ký ở nước ngoài. Đáng tiếc là, trừ những tin tức này ra anh không cách nào lấy được nhiều thông tin hơn, mãi đến một ngày có một nam nhân tự xưng là Thẩm Gia Duy tìm đến anh. "Ngươi quả thực không tồi, đáng tiếc a, ngươi lại là con trai hắn." Thẩm Gia Duy nói với anh như vậy. "Ông quen gia phụ?" Thẩm Gia Duy hừ lạnh một tiếng, "Đâu chỉ là nhận thức, năm đó nếu không phải vì phụ thân ngươi xuất hiện, ta sao có thể rơi vào kết cục thê thảm đó, hắn vậy mà còn dám cưới Thu Lâm." Nghe thấy tên mẫu thân, Tưởng Trọng Lâm chấn động cả người, như hiểu ra điều gì, "Ông là......" "Ta chính là phụ thân thân sinh của đại ca ngươi." Thái độ của Thẩm Gia Duy rất rõ ràng, sở dĩ ông ta thu mua cổ phiếu Tưởng thị khắp nơi, đơn giản là muốn đoạt lấy Tưởng thị, trên tay ông ta đang nắm 2% cổ phần vốn của Tưởng Bá Á, nếu đem tất cả cổ phần còn dư của hội đồng quản trị thu vào trong túi là có thể nắm giữ quyền lực to lớn tại Tưởng thị. Tưởng Trọng Lâm không thể tin được nhóm lão cổ đông của Tưởng thị làm sao lại có thể đem cổ phần trên tay chính mình chuyển nhượng nhanh chóng như vậy, cho nên đoạn thời gian đó anh luôn đi công tác đều là để tìm hiểu tình hình của các thành viên hội đồng quản trị. Thẩm Gia Duy là một nhân vật lợi hại, một chiêu tiên lễ hậu binh này chơi cực kỳ đặc sắc, đầu tiên là đề nghị thu mua giá cao, nếu không được ông ta luôn có thể xuống tay từ những phương diện khác, rốt cuộc người có thể ngồi vào vị trí hiện tại này có ai không có quá khứ đâu. Cổ phần trong tay Thẩm Gia Duy càng ngày càng nhiều, mãi cho đến 49%, đã có thể cùng Tưởng Trọng Lâm cùng ngồi cùng ăn, liên luỵ Cố gia cũng vì nguyên nhân này mà bị Thẩm Gia Duy đuổi tới cùng đường. Mà lúc này, ông ta lại đưa ra điều kiện. "Nếu hiện tại ngươi từ bỏ tất cả mối quan hệ chung quanh, ta có thể suy xét tha bọn họ (Cố gia) một lần." Thẩm Gia Duy nói với anh. Vì chuyện này mà Tưởng phụ đã tái phát bệnh cũ, phải đưa vào bệnh viện, Tưởng Trọng Lâm từ chỗ phụ thân cũng biết thêm một vài chi tiết về Thẩm Gia Duy, một người nam nhân bị đuổi khỏi đất nước không xu dính túi, lưu lạc đầu đường xó chợ, thậm chí còn từng đi ăn xin, cuối cùng một lần nữa quật khởi, kiến tạo nên một đế quốc thuộc về chính mình, ông ta có ý chí kiên định, nội tâm tàn nhẫn, cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Giữa tất cả chuyện này nếu không có người nội bộ giật dây bắc cầu sao có thể tiến triển nhanh như vậy. Mục Đình. Anh rất nhanh nghĩ ra được trong chuyện này Mục Đình sắm vai gì, khi anh chất vấn cô, cô vô cùng bình đạm thừa nhận. "Đúng vậy, em cùng Thẩm tổng đã sớm quen biết, kế hoạch này đích xác em có tham dự trong đó." Tin tức từ bên ngoài truyền đến anh cũng biết, bởi vì có quan hệ với Tưởng thị mà có vài công ty bị thương nặng, thậm chí trong lúc không hiểu rõ tình huống nhảy vào bẫy tài chính thật lớn. Nếu anh còn không đưa ra quyết định thì sự tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, người như Thẩm Gia Duy đương nhiên nói được làm được. Anh mở ví ra, nhìn vào tấm ảnh chụp đặt sâu cùng bên trong, đó là tấm ảnh bọn họ chụp ở chùa Kiyomizu tại Nhật Bản, tuy rằng ngoài miệng anh nói ghét bỏ, lại lặng lẽ rửa lấy một tấm bỏ vào mặt trong ví. Anh vuốt ve cô gái có lúm đồng tiền cười tươi như hoa trên ảnh, cuối cùng, vẫn phải dùng cách này nói lời chia tay với em sao?