Edit: Heidi_Nhược Vũ Các Khách sạn Hoa Đằng tại trung tâm thành phố của thành phố S, ngay lúc ấy mà nói, xem như là khách sạn hạng sang, dân chúng bình thường không ai dám đi! Tới nơi này không phải lãnh đạo trong thành phố, thì là thương nhân giàu có! Chú hai của Đường Linh chính là một doanh nhân giàu có, ở trong gia tộc, chú hai có quyền phát ngôn nhất! Chú hai tuy rằng không quá thân thiết đi lại với người trong nhà, thế nhưng đến ngày lễ tết vẫn sẽ cùng nhau gặp mặt! Khi cả nhà Đường Linh tiến vào phòng bao, mấy nhà khác cũng đều đến đủ, nhưng bởi vì có hai ông bà còn chưa tới, nên mọi người đều ngồi tại chỗ chờ, mà từ thần thái của mọi người có thể nhận ra, hiển nhiên có mấy người đã đợi đến không kiên nhẫn! “Anh cả, nhà các anh đến cũng đủ muộn!”. Trong giọng nói vô lại mười phần, nghiễm nhiên mang bộ dáng lưu manh! “Chú ba, chú nói chuyện cẩn thận! Đừng âm dương quái khí!”. Người lên tiếng là cô lớn của Đường Linh, chị gái của cha cô – – Đường Tử Ngọc! Chú ba Đường Quốc Hoa cũng không tức giận, cười ha hả, lời nói ra vẫn mang chất lưu manh, “Chị cả, em đây không phải chỉ là nóng lòng chờ thôi! Biết hôm nay anh hai mời ăn cơm, em để dành bụng đói nguyên ngày nay đó! Bây giờ còn nói chuyện ra hơi là tốt lắm rồi!” Cô lớn Đường Tử Ngọc nghe xong cười một tiếng, “Nhìn chút tiền đồ này của em kìa!” Quay đầu nhìn về phía một nhà Đường Linh, trên mặt toát ra nét uy nghiêm, “Quốc Bân a, nếu đều là người trong nhà, tới trễ một chút cũng không sao, nhưng nếu là có người ngoài, chẳng phải là để người ta chê cười!” Trên mặt cha Đường Quốc Bân có chút không nhịn được, dù sao cũng còn bậc con cháu đang có mặt nơi đây, ông một người lớn to xác đứng trước cửa bị người khác phê bình, mặt mũi biết để đâu! “Được rồi, đều bớt tranh cãi đi, anh cả cùng cha mẹ mau mau ngồi vào vị trí đi! Đừng đứng nữa!” Đường Linh liếc mắt người nói chuyện một cái, là chú hai Đường Quốc Đống của cô, Đường Quốc Đống một thân âu phục, toát lên dáng vẻ là con người rất sôi nổi, vừa nhìn biết ngay là một người làm ăn! Thấy người lên tiếng là chú hai Đường Quốc Đống, cô lớn Đường Tử Ngọc đã không nói gì thêm! Bên này vừa ngồi xuống, bên kia liền bắt đầu dọn thức ăn lên, xem ra món ăn đã sớm gọi sẵn, chỉ là người chưa tới đủ, cho nên đợi một chút! Đường Linh không nói gì, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghĩ đến kế hoạch lâu dài phát triển Trân Bảo Trai sau này. “A! Hôm nay Đường lão tam sao lại yên tĩnh như vậy? Sao một câu một chữ cũng không dám nói!” Mọi người nhìn người đang nói chuyện, là thím ba Văn Vân Chi của Đường Linh! Chuyện ngày đó ngoại trừ mấy người các cô ra, những người khác đều không biết, Đường Linh sợ cha e ngại, không cho mẹ nói, mà bà Lý Hồng Cầm thì vẫn bị Đường Linh hù dọa, tự nhiên cũng không dám nói với người khác! Văn Vân Chi từ trước đến nay chính là một người cay cú, đương nhiên cũng sẽ không rêu rao với người ngoài, ả vẫn nhớ kỹ chuyện đó, hôm nay đều có mặt nơi này, ả cần phải dạy dỗ con nhãi đó một trận! “Chị dâu ba nói gì đó? Đường Đường vẫn luôn rất an tĩnh!” Cô nhỏ Đường Tử Kỳ không ưa nhất chính là chị dâu thứ ba Văn Vân Chi này, luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn! Đường Linh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô nhỏ Đường Tử Kỳ đang đút cho con trai ăn cơm, Đường Tử Kỳ năm nay 28 tuổi, là con gái út của Đường gia, kết hôn được một năm thì chồng cô nhỏ ngoài ý muốn qua đời, tuổi còn trẻ đã là quả phụ, dẫn theo đứa bé trai 5 tuổi ở bên ngoài sống một mình. “Em biết cái gì mà nói! Cả ngày cứ loay hoay quanh con trai bảo bối của em! Đầu óc nó tối dạ, cũng không phải tàn tật, ăn một bữa cơm còn cần người đút cơm sao!” Cô nhỏ Đường Tử Kỳ là người đáng thương, tuổi còn trẻ đã mất chồng, mà đứa con duy nhất chồng lưu lại cho mình, lại không phát triển đầy đủ trí lực, chính là một đứa đầu óc tối dạ! Lời Văn Vân Chi nói ra không thể nghi ngờ đã chọc vào đúng nỗi đau của Đường Tử Kỳ! Trong lòng chua xót, nhưng không nói ra được phản bác! Vành mắt có chút đỏ hồng! “Em dâu ba, nói chuyện không đâu vào đâu thì không cần nói nữa, đừng không có chuyện gì thì lại gây phiền toái không thoải mái!”. Chú hai Đường Quốc Đống cau mày lại, thanh âm trầm thấp, nghiêm mặt! Chồng của Đường Tử Kỳ là do Đường Quốc Đống giới thiệu, lại không nghĩ rằng kết hôn không tới một năm đã qua đời ngoài ý muốn, trong lòng chú hai luôn có chút hổ thẹn đối với Đường Tử Kỳ, dù sao cũng là do ông tác hợp hai người, cho nên vẫn luôn giúp đỡ Đường Tử Kỳ hết khả năng! Văn Vân Chi bĩu môi, không lên tiếng, trong nhà này ai ả cũng không sợ, chỉ có sợ chú hai Đường Quốc Đống này, phải biết ở trong xã hội Đường Quốc Đống vẫn rất có địa vị! Văn Vân Chi còn muốn, nhân dịp gia yến có mặt đầy đủ mọi người ở đây, sẽ sửa trị Đường Linh một trận tơi bời! Ai biết miệng ả như muốn đánh đòn, đắc tội cô nhỏ, nên bị Đường Quốc Đống trách cứ! “Hôm nay con mời mọi người họp mặt, là hi vọng toàn thể gia đình ta có thể gặp gỡ nhiều hơn, bồi dưỡng cảm tình, những lời không ra hồn đừng có nói nữa!” Đường Quốc Đống nhìn Vân Chi một cái, sau đó cười ha hả hướng về phía mọi người hỏi, “Anh cả, em ba hôm nay chúng ta uống chút vậy? Muốn uống gì?” Cha Đường Linh Đường Quốc Bân nói sao cũng được, chú ba Đường Quốc Hoa la hét đòi uống rượu trắng, hắn gọi một chai rượu đế hàng hiệu mà hắn đã thèm uống từ lâu, rót đầy cốc cho ba anh em nhà họ và cả anh rể cả của hắn, rồi cầm của hắn lên trước uống ực một ngụm, hai mắt híp lại, khà một cái. “Mụ nội nó, rượu này đắt, chính là không giống a! Thơm, thật thơm a!”. Vừa nói vừa cầm lấy cốc lên uống cạn chén. Cha Đường Linh cũng là người thích uống rượu, nhấp một hớp, trong lòng cũng là âm thầm khen tốt! Ông cũng chưa từng được uống qua loại rượu ngon như vậy! Trên mặt chú hai Đường Quốc Đống tươi cười, hơi có chút khoe khoang khoát tay một cái, “Rượu này còn có thể uống một chút, nhưng chưa được gọi là rượu ngon!” Rượu vào lời ra, trên bàn rượu cánh đàn ông liền bắt đầu nhắc tới đề tài của đàn ông! Chủ đề chẳng qua là, ông bà quan chức lãnh đạo nào đó vừa tăng lên một cấp, ngày hôm qua còn dùng cơm chung với Đường Quốc Đống, hoặc là anh rể cả Ngô Quang Viễn, mới quen vị chủ nhiệm nào đó, là thân thích với lãnh đạo của cơ quan nơi Đường Quốc Bân đang làm! Thấy đàn ông nhà mình tán gẫu, phụ nữ cũng dần dần buông lỏng, nhỏ giọng hàn huyên. “Chị cả, Tiểu Phong chắc đang chuẩn bị tham gia thi trung khảo? Chuẩn bị thi trường nào a?” Văn Vân Chi cười ha hả nói, tuy rằng ả chua ngoa, nhưng cũng biết ai dễ trêu vào, ai không dễ trêu! Đường Tử Ngọc công tác tại xí nghiệp quốc doanh, còn là một chủ nhiệm, luôn cho người ta cảm giác thật uy nghiêm, cô còn gả cho một cảnh sát, như Văn Vân Chi một ả du thủ du thực trong xã hội như vậy, điều kiêng kỵ nhất chính là cảnh sát! Đường Tử Ngọc nghe thấy Văn Vân Chi hỏi đến con trai mình, trên mặt uy nghiêm phai nhạt xuống đôi chút, đổi lại vẻ mặt tự hào, trên mặt lại giả vờ như không thèm để ý nói, “Uhm, đúng vậy! Qua năm, tháng 6 sẽ phải thi! Chị với cha nó muốn cho nó thi lớp 10 của Nhất Trung ở thành phố Ninh!” “Nhất Trung thành phố Ninh? Đó chính là ngôi trường danh tiếng nha! Tiểu Phong nhà chị học tập thật tốt a! Nào giống hai đứa trẻ nhà em! Viết bài tập về nhà một chút thôi mà như muốn mạng của chúng nó vậy!” Trên mặt Văn Vân Chi ngượng ngùng, kèm thêm hành động trừng mắt với đôi song bào thai! Con ả sinh ra, không có đứa nào được như con nhà người ta!