Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Chương 27 : Kinh hiện Hồng phỉ
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
“ Xuất rồi! Lại xuất nữa!”
“ Con mẹ nó! Trước mắt đây là thế nào! Ông chủ Trương, hàng lần này của ông tốt như vậy!”
Ông chủ Trương từng tiếp đãi qua Đường Linh nghe được vừa mới cắt ra Hoàng ương lục, lập tức đến khu giải thạch, chỉ tiếc đã tới chậm một bước, Hoàng ương lục đã bị người đã mua mất, ông bèn ở luôn trong khu giải thạch nhìn người ta giải thạch! Không nghĩ tới rốt cuộc lại xuất lục rồi!
Ông chủ Trương cũng hết sức kích động, đảo con mắt, tâm tư linh hoạt, nhân tiện mở miệng nói, “Hàng lần này là loại hàng cực phẩm hố cũ! Tôi đã hao hết khí lực mới cướp được những thứ này! Phải biết, đám hàng này được tính như loại hàng tốt nhất mà tôi từng cướp về tay được! Các ngài đây ra tay chậm, đành phải nhìn đỏ mắt người ta chứ biết sao!”
Mọi người thấy hàng của ông chủ Trương liên tục xuất lục, cộng thêm với lời kích động của ông ta, trong lòng ngứa ngáy, số người đứng ngoài luôn có ý định bàng quan đứng xem như đang xoa tay làm nóng người, đa số có ý định xuất thủ!
Ông chủ Trương nhìn ở trong mắt, trong bụng mừng thầm! Đống hàng này của ông xem ra không lo bán đâu!
“Con mẹ nó!” Một câu chửi bậy cắt ngang tâm tư lung lay của mọi người, lực chú ý lại chuyển đến khối mao liệu trên tay Lưu Triển Bằng.
Vừa nhìn lại, có thể khiến mọi người kinh hãi không ngớt! Chính bọn họ… nhìn thấy gì!
Trời!
Nhất thời đều an tĩnh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào mặt cắt khối mao liệu kia, sợ mình nhìn sai rồi!
Ngụy lão đứng bên đã sớm không nhìn khối đá trên tay tiểu Trần, đôi mắt trừng tròn vo, không dám tin nhìn vết cắt đó chảy ra rặng mây đỏ!
“ Hồng… Hồng phỉ! Là cực phẩm Hồng phỉ!”. Không biết là ai hô lên một câu như vậy, thức tỉnh mọi người!
“ Thật… đúng là… cực phẩm Hồng phỉ?”
Nếu như nói ông chủ Trương mới vừa rồi còn có ý lôi kéo mọi người đổ thạch, hiện tại ông đã hối hận phát điên! Hận không thể đánh mình mấy bạt tai! Khối mao liệu cực phẩm Hồng phỉ kia sao có thể cứ coi nó thành phế liệu mà bán! Lỗ rồi! Lỗ nặng rồi! Nếu Hồng phỉ đó do ông lựa chọn ra, cả đời này cũng không phải lo nữa rồi, còn mệt chết đi sống lại tổ chức mấy giao dịch đổ thạch này làm chi!
“Ông đây đời này cũng chưa từng thấy Hồng phỉ a! Hôm nay vậy mà có thể may mắn nhìn thấy toàn bộ quá trình giải thạch Hồng phỉ!”. Người đàn ông trung niên kích động không thôi, vành mắt đều đỏ lên!
“Không được! Một lúc nữa xem xong Hồng phỉ này, tôi phải đi tới khu mao liệu nhỏ chọn mấy khối mới được!”
“ Đúng đúng! Tôi một lúc cũng đi!”
Nếu nói người kích động nhất trong đám đông, không ai bằng Lưu Triển Bằng người đang giải thạch kia! Ông là người biết lai lịch của khối mao liệu này a! Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Linh bên này, quả thực kính nể cô vô cùng!
Tay Lưu Triển Bằng cầm khối mao liệu hơi run, tuy rằng số ngọc thạch trải qua tay mình không phải ít, nhưng như loại cực phẩm Hồng phỉ này, mình chưa từng thấy! Bây giờ loại phỉ thúy thượng hạng được chính ông cắt ra! Trong lòng cảm khái khó có thể dùng lời diễn tả được!
“Mọi người đừng ầm ĩ! Để ông chủ Lưu tiếp tục giải thạch!”. Không biết ai hô lên một câu, mọi người không tự chủ ngậm miệng lại, chính bọn họ cũng không muốn ảnh hưởng tới Lưu Triển Bằng giải thạch! Khối mao liệu này chỉ mới cắt có một dao, ai biết bên trong là cái dạng gì!
Khu giải thạch này kinh ngạc xuất hiện Hồng phỉ, tất cả mọi người đều đang trong tình trạng kinh hãi, dĩ nhiên không có người nào nhớ tới ra giá để đấu giá “bán máo liệu” ( bán thành phẩm) này! Cái gọi là “bán máo liệu”, chính là chỉ khối mao liệu đã cắt ra phỉ thúy hoặc là mài ra một đầu xuất lục, rất nhiều người cũng đấu loại bán máo liệu này, khối mao liệu này chỉ với một nhát dao liền xuất lục rồi, cũng không có nghĩa là bên trong giống vậy, nếu không phải dám bất chấp nguy hiểm, cũng có thể tiến hành đấu giá khối bán mao liệu này, mà giá cả bán ra cũng rất kinh người! Nói chung mặc kệ trong này có phỉ thúy hay không, chủ nhân khối mao liệu đó luôn là kiếm bộn không lỗ!
Lưu Triển Bằng cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, nghe Đường Linh dặn dò, sao khi cắt xuống một dao, đổi dùng máy mài, bắt đầu mài trên lớp vỏ ngoài mao liệu, quá trình mài rất chậm, vô cùng mệt tinh thần! Tất cả mọi người nhìn càng ngày càng chăm chú, đều không muốn bỏ qua một chút nào trong quá trình cắt ra Hồng phỉ!
Nếu nói là người bình tĩnh nhất trong đám đông, không gì bằng tiểu Trần trợ lý của Ngụy lão kia, ngay cả Đường Linh, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi! Cô không nhìn thấy bên trong mao liệu, chỉ từ mức độ đậm đặc của sương mù để phán đoán tốt xấu, rặng mây đỏ kia đổ xuống trong nháy mắt, Đường Linh đã nhìn đến mê mẩn, cô vẫn chưa từng chân chính thấy qua Hồng phỉ đâu! Lòng yêu thích cái đẹp của phụ nữ là không tuổi tác! Bằng không thì cũng sẽ không có nhiều người như vậy bởi vì một khối phỉ thúy mà tiêu tiền như nước!
Tiểu Trần lúc này trong lòng cũng hết sức buồn bực, anh ta cũng nghe được tiếng thán phục của mọi người, chỉ là khối mao liệu trong tay anh ta đang giải đến thời khắc mấu chốt, không cách nào phân tâm, chỉ có thể chuyên chú giải thạch!
“ Mau nhìn! Lại xuất lục rồi!”
Lực chú ý của mọi người vây xem sớm đã bị khối Hồng phỉ trên tay Lưu Triển Bằng hấp dẫn lấy, ai còn chú ý đến cái khác nữa, nào biết chính là có một người có thần kinh dồi dào như thế, vừa nhìn chằm chằm Hồng phỉ, còn vừa có thể nhìn tình huống khác!
“ A! Đây không phải là mao liệu của Ngụy tổng sao!”. Kẻ có con mắt lợi hại đã sớm nhận ra người giải thạch kia là tiểu Trần trợ lý của Ngụy lão!
“Lại là Hoàng ương lục!”
“Ông chủ Trương, khi nào Hoàng ương lục đã trở thành rau cải trắng! Một ngày xuất liên tục hai khối!”
Ông chủ Trương sớm đã bị đả kích không chịu nổi nữa, hàng của ông bình thường chỉ giải ra chút Du thanh, Đậu lục những loại phỉ thúy thường gặp, không nghĩ tới lần này vậy mà giải thạch ra hai khối Hoàng ương lục, còn có một khối Hồng phỉ nữa!
“ Ông chủ Ngụy khối Hoàng ương lục này chỉ là Băng chủng, khối vừa nãy lại là Cao Băng chủng!”
“ Băng chủng quả thực giá không cao bằng loại Cao Băng chủng, nhưng Cao Băng chủng vừa nãy cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, khối mao liệu của Ngụy lão ít nhất cũng được hơn trăm cân, nếu như bên trong phỉ thúy có diện tích lớn, vậy giá trị có thể cao hơn Cao Băng chủng kia!”. Lý Duyên Khánh của Lục Phúc Châu Báu chậm rãi lên tiếng, ông chính là Lý lão, người đấu giá cùng Triệu Chấn Đông tranh giành khối Hoàng ương lục của Đường Linh lúc mới bắt đầu kia!
Ngụy lão nhìn thấy khối mao liệu của ông cắt ra Băng chủng Hoàng ương lục, trong bụng có chút thở phào nhẹ nhõm, Đường Linh thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói Ngụy lão làm nhiều năm trong nghề châu báu, đối với loại vật liệu ngọc thạch không cần thiết phải lưu ý như vậy, chẳng lẽ ông nội Ngụy có nỗi niềm gì khó nói?
Sau khi Lưu Triển Bằng liên tục đánh bóng mấy lần, cầm lấy khăn ướt lau sạch mấy lần, một khối Hồng phỉ tỏa ra màu sắc diễm lệ, ngọc chất trong suốt bày ở trước mắt mọi người!
Lưu Triển Bằng quay đầu chỗ vừa cắt lại, đặt dưới ánh đèn nhìn một chút, trạng thái Hồng phỉ trong suốt, thế nước tốt, tạp chất ít, tính chất ôn hòa, là cực phẩm hiếm thấy! Phải biết rằng phỉ thúy có màu sắc, có khả năng đạt tới băng chủng là phi thường ít ỏi, thường bên trong sẽ có số lớn tạp chất hoặc là vết rạn nứt! Mà loại Hồng phỉ này, rất được phái nữ yêu thích, rất nhiều phụ nữ xã hội thượng lưu, đều đeo trang sức phỉ thúy để chứng minh cho sự cao quý của mình!
“ Là Băng chủng Hồng phỉ kìa!”
“ Lúc sinh thời, may mắn nhìn thấy được Băng chủng Hồng phỉ, chết cũng không tiếc!”. Không ít người đều cảm thán!
“ Hồng phỉ này anh có bán ra không?” Lý Duyên Khánh là người đầu tiên gấp gáp mở miệng nói, nếu như có thể có được Băng chủng Hồng phỉ này, đặt ở trong tiệm thôi tuyệt đối hữu hiệu hơn bất kì loại tuyên truyền quảng cáo nào!
Lưu Triển Bằng sững sờ, đưa mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Đường Linh, bất tri bất giác, ông đã coi Đường Linh như người tâm phúc!
Đường Linh nhấc chân chậm rãi đi tới bên người Lưu Triển Bằng, tiếp nhận khối cực phẩm Hồng phỉ kia, tức khắc một trận lạnh lẽo xúc cảm truyền nhập vào lòng bàn tay, lạnh lẽo nhưng không thấu xương ngược lại có loại cảm giác ấm áp, mọi người thấy cô chơi đùa trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói, “Không biết ông chủ Lý ra giá bao nhiêu tiền?”
Lý Duyên Khánh nghe được theo bản năng nhìn phía Ngụy lão, trong ánh mắt tựa hồ đang hỏi thăm “Con nhóc này rốt cuộc là ai?”
Ngụy lão cũng đầy mặt khiếp sợ, dĩ nhiên so với lúc ông giải ra được Hoàng ương lục còn chấn động hơn nhiều!
Lý Duyên Khánh thấy Ngụy lão cũng như thế, bèn áp xuống nghi vấn trong lòng, mở miệng nói, “Cực phẩm Hồng phỉ tuy rằng chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng cũng đã thập phần hiếm gặp, 1400 vạn như thế nào?”
Đường Linh run lên trong lòng! 1400 vạn! Cô biết cực phẩm Hồng phỉ hiếm có, nhưng không nghĩ tới lại có giá trị như vậy!
Trong lòng chấn động, vẫn không thay đổi sắc mặt, hỉ nộ không lộ, Đường Linh hoàn toàn có thể làm được!
“ Nhóc con! Ông ra 1600 vạn!”. Ngụy lão tăng 200 vạn một lần, toàn trường náo động!
Đó là 1600 vạn! Chẳng phải 1600 đồng!
Mọi người nghe xong kinh hồn bạt vía!
Lý Duyên Khánh nhíu mày, nhất thời không lên tiếng, đáy lòng đang tính toán có nên nâng cao giá nữa hay không! Dù sao đây là một con số không nhỏ, luận thực lực, Lục Phúc Châu Báu không cách nào so sánh được với Vinh Phúc Châu Bảo của Ngụy lão! Nếu ra giá quá cao, vốn lưu động của ông tất nhiên sẽ bị eo hẹp, suy nghĩ hồi lâu liền bỏ qua cạnh tranh!
Cuối cùng Ngụy lão dùng 1600 vạn, chiếm được cực phẩm Hồng phỉ kia, khiến Ngụy lão kích động không thôi! Lần đổ thạch này dẫn theo Đường Linh cô nhóc này, quả nhiên không lầm! Chuyện của ông có thể coi như giải quyết được rồi!
Đấu giá Hồng phỉ thành công, mao liệu của Ngụy lão cũng đã giải xong, Băng chủng Hoàng ương lục, có kích cỡ tương đương bằng quả bóng rổ! Ngụy lão lần này có thể coi như thu hoạch khá dồi dào, trên mặt khó nén vẻ vui thích! Vỗ vai tiểu Trần đang thở phào nhẹ nhõm kia, tiểu Trần thì vẫn đang vui mừng ngập mặt! Anh đã không khiến cho Ngụy lão thất vọng!
Thời điểm lại lần nữa nhìn về phía Đường Linh, trên mặt có chút ngượng ngùng, thấy Đường Linh nhìn mình, tức khắc sắc mặt có chút đỏ lên, trong lòng hắn vẫn cho rằng dẫn theo Đường Linh nhất định sẽ chậm trễ chính sự, lại không nghĩ rằng cô nhóc mình nhìn không thuận mắt kia, vậy mà lại giúp Ngụy lão một đại sự!
Đường Linh không lưu ý biến hóa trong lòng tiểu Trần, kế tiếp cô còn có chuyện quan trọng phải làm!
Khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn kẻ sắc mặt bất định đứng trong đám đông là Vương Bình kia, ý tứ sâu xa!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
81 chương
556 chương
121 chương
38 chương
17 chương