Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 65
Edit: Giang Tròn
Sau khi Hiên Viên Hạo Thành thức dậy, những điều mà Thái phó với Tô Mộ Tịch dạy trước đây đều rõ ràng hơn so với trước kia gấp chục lần, biết vận dụng như thế nào cho đúng. Vận động thân mình thì cảm giác cả người tràn đầy sinh lực, đứng lên luyện vài đường quyền pháp Thái phó đã dạy. Nhìn hai tay, hắn cảm thấy hiện tại, cùng với trước không giống nhau. Nếu tùy tiện thay đổi, người khác nhất định sẽ nghi ngờ hắn, trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn nên đóng giả như bộ dáng trước kia thì tốt hơn, đỡ phải sau này có người thấy hắn khác trước mà trừ khử hắn. Quan trọng nhất, hắn sợ Tịch nhi không thích bộ dáng hiện tại của hắn.
Hắn biết rõ dù hắn biến thành bộ dạng gì, thì tình yêu của hắn đối với Tịch nhi cũng không đổi, nhưng Tịch nhi cũng không hiểu được, hắn không muốn để cho Tịch nhi phải lo lắng. Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Hiên Viên Hạo Thành nhắm mắt lại, hắn thực mong đợi được trông thấy Tịch nhi một lần nữa.
Tô Mộ Tịch từ Quan Sư cung trở về thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn còn đang ngủ, bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên giường nhéo nhéo cái mũi Hiên Viên Hạo Thành nói : “ Hạo Thành, mặt trời đã phơi đến mông rồi, còn không mau thức dậy.” Người này, không biết đêm qua làm cái gì, lại có thể mệt như vậy ? Vuốt vuốt lông mày Hiên Viên Hạo Thành, chợt thấy trong lòng ấm áp.
Hiên Viên Hạo Thành làm bộ như vừa tỉnh ngủ, lấy tay dụi dụi mắt bĩu môi oán trách : “ Tịch nhi, vừa rồi ngươi đi đâu, Thành nhi không tìm được ngươi.” Nói xong, hơi dùng sức ôm nàng vào lòng, lại khống chế không làm Tô Mộ Tịch bị đau. Thần sắc trong mắt kiên định, Tịch nhi, lần này đến lượt Thành nhi bảo vệ ngươi.
Tô Mộ Tịch cười đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra : “ Bẩn chết, nhanh đi rửa mặt chải đầu đi !”
Trong mắt Hiên Viên Hạo Thành chợt hiện lên một tia tối tăm, Tịch nhi lại ghét bỏ vì hắn bẩn. Nếu là trước kia, hắn sẽ ngoan ngoãn đi rửa mặt chải đầu, nhưng mà hiện tại, hắn mới không cần. Bĩu môi hôn lên miệng Tô Mộ Tịch một cái, ngây ngô cười nói : “ Hắc hắc, thế này thì Tịch nhi và Thành nhi đều bẩn.” Chúng ta là vợ chồng, hai người bẩn cũng không sao.
Tô Mộ Tịch bị hành vi của Hiên Viên Hạo Thành dọa giật mình, hồi phục lại tinh thần, cảm thấy Hiên Viên Hạo Thành không giống với ngày thường. Nhưng thấy hắn vẫn là vẻ mặt hồn nhiên, không có một chút khác thường, Tô Mộ Tịch cảm thấy chính mình lo lắng quá rồi. Nhéo nhéo mặt của hắn : “ Quỷ bẩn, nhanh đi rửa mặt chải đầu, nếu không, không cho phép chạm vào Tịch nhi.”
“ Ách…..Thành nhi đi ngay.” Không thể được, cho dù hiện giờ hắn không giống trước kia, nhưng hắn cũng biết không thể đắc tội với Tịch nhi.
Thời gian cứ vậy trôi qua đến năm sau, Lãnh Kì Duệ không chịu nổi sự thúc giục của Đỗ Chính Liên, lúc này mới quay trở về Ảnh môn. Đỗ Chính Liên thấy Lãnh Kì Duệ trở về, đi về phía hắn hỏi : “ Sư huynh, động tác và các thói quen thường ngày của Quân Vô Thường huynh đã học được chưa ? Tác phong làm việc lần này của huynh thật không giống trước, huynh học cái gì cũng không vượt quá ba tháng, không phải sao ? Vì sao bây giờ huynh còn chưa học xong ?” Đỗ Chính Liên có vẻ nóng vội, nếu chuyện của Quân Vô Thường không giải quyết sớm, thì sẽ lệch với thời gian Duyệt Tâm công chúa ở cữ. Nếu như vậy, không thể hạ độc Hiên Viên Vinh Hi.
Lãnh Kì Duệ cúi đầu, không nói chuyện, hắn không muốn làm tiếp. Chuyện xảy ra ở Giang Nam, hắn nhìn ra được Dạ nhi không có tấm lòng nhân ái, mà người ngay cả tấm lòng nhân ái cũng không có, vậy thì làm sao có tư cách là người đứng đầu triều đình Hiên Viên ? Bất chấp tất cả sao ? Nếu giúp bọn họ lên ngôi hoàng đế, chỉ để thỏa mãn lợi ích của sư muội và Dạ nhi, như vậy dân chúng khắp thiên hạ phải làm sao ? Hơn nữa, mặc dù năm đó Hiên Viên Vinh Hi có hơi vô tình với sư muội, nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận hắn là một vị hoàng đế anh minh, yêu nước thương dân. Năm nay hắn vừa tròn bốn mươi tuổi, còn có thể tại vị rất nhiều năm, có thể làm rất nhiều việc cho dân chúng. Hắn có chút mờ mịt, hắn giúp sư muội có phải là chuyện tốt không ?
Thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, Đỗ Chính Liên khẽ cắn môi, nhất định phải dụ dỗ được Lãnh Kì Duệ, để hắn một lòng một dạ vì mình mà làm mọi việc. Dịu dàng dựa vào trong lòng Lãnh Kì Duệ, hương thơm như lan, hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng Lãnh Kì Duệ : “ Sư huynh……” Môi khẽ chạm lên môi Lãnh Kì Duệ.
Lãnh Kì Duệ nhắm mắt lại, ngửi được trên người Đỗ Chính Liên toát ra một mùi hương ngào ngạt, trong lòng có chút buồn bực. Không phải hắn luôn muốn có một ngày Đỗ Chính Liên thân thiết như vậy với mình sao ? Vì sao bây giờ khi nàng làm thế hắn lại có cảm giác chán ghét ? Trong đầu đột nhiên hiện lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn có câu nói và khuôn mặt nàng đẫm nước mắt trước khi rời đi : “ Lãnh Kì Duệ, ngươi yêu một nữ nhân như vậy, ta cảm thấy ngươi thực đáng thương, ngươi cứ chờ mà xem ! Một ngày nào đó sẽ có người giết chết nàng, nàng nhất định sẽ không được chết tử tế, ha ha……Bây giờ ta nguyền rủa nữ nhân ngươi yêu nhất, ngươi muốn giết ta sao ? Nói cho ngươi biết, ta không sợ, có bản lĩnh thì ngươi tới giết ta ……” Mười mấy năm rồi mà những lời nói của nàng vẫn in sâu trong lòng hắn. Những lời này chợt làm cho Lãnh Kì Duệ mở mắt, đẩy Đỗ Chính Liên ra. Không phải, không phải, con của hắn không phải do sư muội giết ……
Đỗ Chính Liên giật mình, nhìn Lãnh Kì Duệ bằng ánh mắt khó tin, lúc này nàng đã quên mất mình phải ngụy trang, tất cả biểu tình trên mặt nàng đều bị Lãnh Kì Duệ nhìn rõ. Chẳng lẽ, năm đó nàng nói thật, con của hắn bị sư muội giết chết. Không thể nào, sư muội sẽ không làm như vậy……..
Đỗ Chính Liên ổn định tâm trạng, thử gọi Lãnh Kì Duệ : “ Su huynh, sư huynh……”
Lãnh Kì Duệ phục hồi tinh thần : “ Sư muội yên tâm đi ! Chuyện ngươi nhờ ta làm, ta sẽ làm thật tốt.” Nói xong, nhanh chóng rời đi căn phòng làm người ta hít thở không thông. Sau khi ra ngoài Lãnh Kì Duệ hít một hơi thật sâu, trong lòng càng thêm bất an, nếu con hắn thật sự do sư muội giết, vậy nàng thì sao ? Sau khi nàng rời đi có còn sống hay không, hay cũng bị sư muội giết rồi ?
Lãnh Kì Duệ quay lại Quân phủ, thần không biết quỷ không hay đi vào phòng Quân Vô Thường, theo kế hoạch thì Quân Vô Thường nhất định phải chết, nhưng hắn không muốn lại có người mất mạng. Lãnh Kì Duệ lập tức dịch dung thành bộ dạng của Quân Vô Thường. Bởi vì trước đó Lãnh Kì Duệ đã học được tất cả thói quen và động tác thường ngày của Quân Vô Thường, ngay cả Quân Mạc Ly luôn bên người cũng không phát hiện ra hắn vốn không phải chủ nhân của mình.
Lãnh Kì Duệ vừa có hành động, Đỗ Chính Liên lập tức nhận được tin tức. Dịch dung thành bộ dáng cung nữ, dễ dàng ra vào hoàng cung, trước phải thông báo cho Dạ nhi biết chuyện về Quân Vô Thường, nếu không lúc làm việc lại xảy ra sai lầm. Quan trọng nhất vẫn là làm như thế nào để loại bỏ đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch.
Thật khéo khi Đỗ Chính Liên đi đến ngự hoa viên thì gặp Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành đang đi tản bộ, đè xuống trên mặt vẻ không tình nguyện, đi đến trước mặt hai người cúi đầu hành lễ : “ Nô tỳ thỉnh an Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi.” Đáng chết, lại gặp bọn người này ở đây, không những vậy lại còn phải thỉnh an bọn chúng.
Tô Mộ Tịch gật gật đầu : “ Miễn lễ, ngươi làm việc của ngươi đi !” Tô Mộ Tịch cũng không để ý nhiều, ở ngự hoa viên gặp các cung nữ là chuyện rất bình thường, không có gì để nghi ngờ. Chỉ là ngửi thấy một mùi hương lạ, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc như đã từng ngửi thấy ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Mùi hương này đương nhiên Hiên Viên Hạo Thành cũng ngửi thấy, không khỏi ngẩn người, mùi hương này không giống hương thơm của hoa, hơn nữa mùi rất nồng đậm không phải hương liệu bình thường mà các cung nữ có thể dùng. Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành chợt lóe, nhìn cung nữ đang khom người, trong mắt có một tia tìm tòi nghiên cứu.
“ Hạo Thành, ngươi làm sao vậy ?” Tô Mộ Tịch thấy Hiên Viên Hạo Thành đứng im, lên tiếng gọi hắn.
Hiên Viên Hạo Thành phục hồi tinh thần, ánh mắt trong veo không có một tia khác thường khiến người khác hoài nghi, mở to mắt nhìn cung nữ nói : “ Tịch nhi, Thành nhi chỉ muốn hỏi cung nữ này là người ở cung nào, mà biết quy củ như vậy, thấy chúng ta đến cũng không có trốn đi, vừa nãy chúng ta mới gặp một người như vậy xong.” Chuyện mùi hương này không nên nói cho Tịch nhi, có lẽ hương liệu này là do chủ tử nàng ban thưởng đi !
Khóe miệng Tô Mộ Tịch nhếch lên cười cười : “ Ngươi nha, khi nào thì để ý đến việc này ?” Nói xong, nhìn Đỗ Chính Liên hỏi : “ Ngươi là người cung nào, ma ma tiếp quản ngươi là ai ?”
Trong đầu Đỗ Chính Liên suy nghĩ thật nhanh, sợ hãi trả lời : “ Nô tỳ là cung nữ ở Tử Kim cung, dưới sự cai quản của Vi ma ma.” Nói như vậy nàng cũng không sợ bọn chúng nghi ngờ, cung nữ dưới sự trong coi của Vi ma ma rất nhiều, cũng không có người rảnh rỗi đến tra xét từng người đi, cho dù muốn điều tra thì cũng không có khả năng tìm ra cái gì. Đứa ngốc thì vẫn là đứa ngốc thôi, không có gì lại hỏi vấn đề này. Hừ……Dù thế nào thì hắn vẫn kém Dạ nhi, người như vậy hoàn toàn không có khả năng làm hoàng đế. Nhìn đến bụng Tô Mộ Tịch, thật là chướng mắt.
Thì ra là người của Hiên Viên Hạo Dạ, Tô Mộ Tịch nhướng mày, không có nói gì, Hiên Viên Hạo Thành gật gật đầu, ngây ngốc nói : “ Hóa ra là người trong cung hoàng huynh, thảo nào biết quy củ như vậy, Hoa Ngữ, thưởng cho nàng.” Trong cung hoàng huynh, lẽ nào là nữ nhân của hoàng huynh ? Nhưng bộ dạng cung nữ này rất bình thường, khả năng này không lớn. Hương liệu này rốt cuộc là ai thưởng cho nàng ?
Hoa Ngữ đi đến đứng trước mặt Đỗ Chính Liên, đưa cho nàng một túi bạc. Trong mắt Đỗ Chính Liên xẹt qua một tia sáng lạnh, tức chết nàng, khi nào thì Đỗ Chính Liên nàng phải chịu loại sỉ nhục này ? Hai tiện nhân này dám hạ nhục nàng, nàng cần gì đến chút bạc này, nàng có túng thiếu cũng không thèm nhận bạc của bọn chúng, hừ ……Lúc này Đỗ Chính Liên đã bị giận dữ lấn áp lí trí, hoàn toàn quên mình chỉ là một tiểu cung nữ, trong tình huống này nên cúi đầu tạ ơn.
Hiên Viên Hạo Thành đem hết biểu tình trên mặt Đỗ Chính Liên thu vào trong mắt, không thèm để chỗ bạc này vào trong mắt, rốt cuộc thân phận của người này là gì ? Một hồi lâu sau Đỗ Chính Liên mới hồi phục lại tinh thần nhận lấy bạc rồi tạ ơn, đúng vậy, giờ nàng chỉ là một tiểu cung nữ hèn mọn, làm sao có thể không tạ ơn ? Hơi hơi cúi người : “ Nô tỳ tạ ơn Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi.” Mãi mà không nghe thấy âm thanh gì, khẽ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đã khôi phục sự trong suốt của Hiên Viên Hạo Thành. Đỗ Chính Liên sửng sốt, vừa rồi hẳn là nàng nhìn nhầm rồi ! Trong mắt một ngốc tử, làm sao có thể sáng suốt thông tuệ như vậy, nhất định là nàng nhìn nhầm. Năm đó độc Diêm Nhiệt nàng hạ căn bản là không có giải dược, nếu không phải con tiện nhân Lâm Ánh Nguyệt kia vì muốn sinh đứa nhỏ ra, ngồi ở trong băng tuyết hai ngày hai đêm, thì làm sao Hiên Viên Hạo Thành có mặt trên đời. Đáng tiếc, Lâm Ánh Nguyệt nhận hết giày vò sinh đứa nhỏ ra, lại bị độc làm hỏng đầu óc, sinh ra một đứa con ngu ngốc.
“ Tịch nhi, chúng ta đến bên kia xem di, Y nhi nói hoa ở đấy đã nở có thể xem.” Hiên Viên Hạo Thành làm như không thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đỗ Chính Liên, như bình thường giúp đỡ Tô Mộ Tịch rời đi. Ánh mắt Đỗ Chính Liên oán hận nhìn hai người rời đi, đi đến một nơi yên lặng cầm túi bạc ném đi. Hừ, hai tiểu tiện nhân, chờ ta làm thái hậu, nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.
Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ nghe xong lời nói của Đỗ Chính Liên, vui vẻ nói : “ Mẫu…..Chủ nhân, người nói thật sao ? Lãnh thúc thúc đã thành công bắt chước được bộ dáng của Quân Vô Thường, có phải chúng ta nên thực hiện kế hoạch rồi sao ?” Chỉ cần “Quân Vô Thường” cùng cậu mang theo chúng võ tướng thỉnh cầu phụ hoàng lập mình thành thái tư, như vậy, phụ hoàng không có khả năng không lập mình, hai người nắm giữ binh quyền trong tay phụ hoàng sao có thể không kiêng dè ? Chỉ cần mình làm thái tử, không lâu sau là có thể lên ngôi hoàng đế.
“ Ừ, mọi chuyện là như vậy, chỉ cần Quân Vô Thường, cậu ngươi và trưởng công chúa liên thủ, cùng lúc đến ngự thư phòng yêu cầu hắn hạ chỉ. Lần này, thế nào Hiên Viên Vinh Hi cũng phải để ngươi ngồi lên ngôi vị thái tử.” Trong mắt Đỗ Chính Liên lóe lên một tia tộc ác. Lúc đầu định hạ độc Hiên Viên Vinh Hi trước, sau đó để Quân Vô Thường và ca ca giúp đỡ Dạ nhi chiếm được ngôi vị hoàng đế. Nhưng như thế thì quá mạo hiểm, Hiên Viên Hạo Thành là con rể Tô Thanh Hiệp, lão già kia sẽ không có khả năng để yên. Đến lúc đó hắn liên thủ với các quần thần thì dù có binh quyền trong tay cũng có khả năng thất bại, nhưng nếu Dạ nhi là thái tử thì có thể danh chính ngôn thuận làm hoàng đế không ai có thể nói gì. Hơn nữa, nếu Dạ nhi không thể ngồi lên ngôi vị thái tử, nàng sẽ không thể nhanh chóng trừng trị Lâm Ánh Nguyệt và Hiên Viên Hạo Thành.
“ Chủ nhân, cảm ơn người đã vì Dạ nhi mà làm mọi việc.” Làm hoàng đế, liền có tất cả trong tay, hắn muốn ai chết thì người đó nhất định phải chết. Làm hoàng thượng, có thể ngồi trên cao chỉ năm ngón tay khinh rẻ mọi người.
“ Ừm, Dạ nhi biết là tốt rồi. Ngoài ra, nhất định phải loại bỏ nghiệt chủng trong bụng Tô Mộ Tịch, không thể để nàng sinh nó ra. Nếu hạ độc với ám sát nàng có thể tránh thoát, ngươi sai người mạnh mẽ đụng nàng một cái, bụng nàng bây giờ đã rất lớn, không lâu nữa sẽ sinh, nhất định sẽ không chịu được va chạm mạnh. " Tuy việc này rất ngu ngốc, nhưng là phương pháp trực tiếp nhất, chỉ cần người phái đi bị chết, không người đối chứng, ai có thể nghi ngờ Dạ nhi làm.
Hiên Viên Hạo Dạ nghe xong, nghĩ nghĩ rồi mới trả lời : " Chủ nhân, Dạ nhi cảm thấy việc này không ổn. " Thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Chính Liên, Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu : " Chủ nhân, người nghe Dạ nhi nói hết đã. Nếu bây giờ mà xuống tay với Tô Mộ Tịch thì phụ hoàng nhất định sẽ đem mọi chuyển đổ lên đầu Dạ nhi, vậy mọi chuyện người đã an bài có khả năng sẽ thất bại. Hơn nữa nếu giờ mà ra tay, phụ hoàng lại càng không thích Dạ nhi, như vậy thật không tốt, phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho con sao ? Vậy thì không xong rồi, với lại, nếu chúng ta không thành công, không phải bọn họ sẽ càng đề phòng sao ? Không bằng chúng ta im lặng một thời gian, để nàng có cảm giác an toàn. Đến khi nàng sinh ta an bài người trong đó, chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay loại bỏ đứa nhỏ, cũng có thể khiến phụ hoàng không nghi ngờ chúng ta. Trong cung đứa nhỏ vì khó sinh mà bị chết không ít, người khác muốn điều tra cung không được. " Tô Mộ Tịch ngươi không thể trách ta độc ác, có trách thì trách ngươi đã gả nhầm người không nên gả.
Đỗ Chính Liên nghe xong, suy nghĩ thật kĩ lời nói của Hiên Viên Hạo Dạ, cảm thấy có lý liền lên tiếng : " Vậy chuyện đó để ta tự mình làm, tránh sai sót không đáng có. " Xem ra nàng nên ra ngoài cung tìm bà đỡ để học hỏi một chút.
Hiên Viên Hạo Dạ thấy Đỗ Chính Liên đồng ý với mưu kế của mình, nhẹ nhàng thở ra : " Chủ nhân thật sáng suốt. "
Hai mươi lăm tháng giêng, Quân Vô Thường cùng Đỗ Chính Tông mang theo chúng võ tướng, cùng quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng. Nói rõ, hoàng thượng đã bốn mươi tuổi, theo quy củ nhất định phải lập thái tử. Nếu không lập, bọn họ sẽ quỳ ở đấy không đứng dậy.
Trong ngự thư phòng, Hiên Viên Vinh Hi cau chặt mày, không nghĩ ra được biện pháp gì. Đỗ Chính Tông và Quân Vô Thường đều làm theo quy củ của triều đình Hiên Viên, hắn không tìm được lí do gì để từ chối. Bây giờ, nên làm cái gì mới tốt ? Chẳng lẽ lại lập Dạ nhi làm thái tử ? Không được, không thể làm thế, chuyện ở Giang Nam, hắn đã xác định Hiên Viên Hạo Dạ tuyệt đối không thể trở thành một hoàng đế tốt.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
389 chương
10 chương
13 chương
106 chương
153 chương