Lục Quân Cường bưng khay thức ăn đặt ở trước mặt Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Lúc cô ấy kêu anh đến đây em đã thấy, em sợ cô ấy làm khó dễ anh nên theo ở phía sau...!Em không phải muốn nghe lén cô ấy và anh nói chuyện." Lục Khôn Đức gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đương nhiên biết, hầy...!Đều đã nhiều năm như vậy, cô ấy cũng rất không dễ dàng. Mang gì tới vậy, anh sắp chết đói rồi..." Lục Quân Cường bật cười, cúi đầu cùng Lục Khôn Đức bắt đầu ăn. Lục Quân Cường lấy tới là cơm chiên hải sản, món đặc sản của đảo Bát Phúc, Lục Khôn Đức gắp hết nghêu sò trong chén mình cho Lục Quân Cường: Lục Quân Cường thích ăn những thứ này nhất. Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức đang vùi đầu ăn cơ hồ muốn nói cho anh biết, vừa rồi lúc Lục Khôn Đức nói với Phương Phương là tới cùng bạn, cậu có bao nhiêu khẩn trương, lại vào lúc Lục Khôn Đức lặp đi lặp lại cường điệu anh sắp kết hôn thì cậu có bao nhiêu cảm động. Lục Quân Cường biết mình không nên nghi ngờ Lục Khôn Đức, nói ra ngược lại sẽ làm anh thương tâm, cũng cúi đầu ăn cơm không đề cập tới. Phương Phương xuất hiện làm cảm xúc Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường đều hạ xuống một chút, ánh nắng giữa trưa quá gay gắt, Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức về phòng ngủ trưa, Lục Khôn Đức không chịu: "Ra ngoài chơi mà ngủ cái gì?! Trên boong tàu có ô che nắng, chúng ta đi..." Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức ngồi xuống, nghĩ nghĩ nói: "Anh còn chưa biết phải không, em thuê phòng này tốn hơn hai ngàn, không dùng thì lại lãng phí." Lục tham tiền lập tức thành thật, nhảy lên giường nằm đàng hoàng, không thành thật dùng chân kẹp chân Lục Quân Cường, nhỏ giọng hỏi: "Em có chút không vui? Bởi vì anh nói chuyện với Phương Phương?" "Không phải." Lục Quân Cường ôm anh, nhỏ giọng nói, "Chỉ là suy nghĩ về nhiều chuyện trước kia thôi...!Sau này em nhất định sẽ tích đức thật nhiều, trước đây đã làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức rồi." Lục Khôn Đức cười cười, hôn lên trán cậu, nói: "Giác ngộ rồi à? Thật không dễ dàng...!Kỳ thật anh chưa từng cảm thấy em làm sai điều gì, chỉ là về sau có chuyện cũng đừng không chừa đường thoát cho người ta, con thỏ nóng nảy còn cắn người, anh sợ em sẽ bị tiểu nhân hãm hại." Lục Quân Cường cúi đầu ôm Lục Khôn Đức cùng anh thân thiết, thì thầm: "Lo lắng cho em đến vậy sao?" "Ừm..." Lục Khôn Đức khẽ nâng người để Lục Quân Cường duỗi tay vào quần áo mình vuốt ve, gương mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói, "Rất lo lắng, bây giờ nhân tâm thối nát, anh luôn thấy sợ, a..." Lục Quân Cường chú tâm vuốt ve những chỗ mẫn cảm của Lục Khôn Đức, cúi đầu nhìn đôi mắt hơi thất thần của anh, đáp lời: "Đều nghe anh hai..." ... Lục Khôn Đức thức dậy lúc bốn giờ chiều, Lục Quân Cường không biết đã đi nơi nào, Lục Khôn Đức lên boong tàu ở lầu hai đi dạo, rất nhiều người đang vọc nước hoặc câu cá. Lục Quân Cường đang định về phòng thì gặp được anh, cười nói: "Sao anh lại lên đây, đang muốn đi gọi anh đó, muốn đi câu tôm hùm sao?" Có giáo huấn ngày hôm qua, Lục Khôn Đức đã sớm không còn nghĩ đến câu cá nữa, cùng Lục Quân Cường nhảy lên một cái phao bơi hình tròn, dựng một cái ô lớn lên rồi dựa vào nhau híp mắt lại. Lục Quân Cường kêu người phục vụ đến gọi hai ly nước trái cây lớn, đưa đến bên miệng Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức nhắm hai mắt, ngậm ống hút nhưng không cầm lấy, Lục Quân Cường nói: "Anh mà không cầm là em buông tay, nước đổ hết lên người anh à." Lục Khôn Đức dùng sức hút một ngụm lớn nước trái cây, thở hổn hển cười nói: "Em đổ đi." Lục Quân Cường cười đặt cái ly qua một bên, nhìn Lục Khôn Đức giống như con mèo đang phơi nắng nằm trên phao, Lục Quân Cường duỗi tay vén tóc mái trên trán anh, nhỏ giọng nói: "Tóc anh nên cắt rồi." "Ừ." Lục Khôn Đức lười biếng đáp lời, "Đã hơn một tháng, đằng sau đều có thể cột lên luôn, về rồi cắt." Lục Quân Cường không nói chuyện nữa, dựa vào Lục Khôn Đức hưởng thụ sóng đánh dập dờn. Buổi tối trên boong tàu có vũ hội, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường ăn chút cơm chiều liền ghé vào lan can trên boong tàu xem vũ hội, nơi nơi rộn ràng nhốn nháo, Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức nói chuyện đều phải để sát vào lỗ tai mới có thể nghe thấy, Lục Quân Cường lớn tiếng nói: "Em nghe nói buổi tối có pháo hoa!" Lục Khôn Đức cũng để sát vào lỗ tai Lục Quân Cường lớn tiếng nói: "Khi nào?" "Không biết! Chúng ta cũng đi khiêu vũ đi?!" Lục Khôn Đức cười cười nhìn Lục Quân Cường, lớn tiếng nói: "Em kêu anh đi khiêu vũ với con gái sao?!" "Đúng." Lục Quân Cường cười cười, "Đi tìm người đẹp nhất!" Lục Khôn Đức nắm tay cậu chạy đến chỗ có nhiều người, cười lớn: "Em là đẹp nhất!" Lục Khôn Đức vụng về theo bước nhảy Lục Quân Cường, miễn cưỡng không dẫm lên chân cậu. Lục Quân Cường tận lực mang Lục Khôn Đức đến chỗ ít người để nhảy, dạy tiết tấu cho anh, Lục Khôn Đức luôn mắc lỗi, nhịn không được cười suốt, cuối cùng từ bỏ ôm Lục Quân Cường cùng nhau dựa trên lan can bảo vệ. "Anh hai nhìn kìa." Lục Quân Cường ngẩng đầu, cười nói. Lục Khôn Đức theo ánh mắt Lục Quân Cường nhìn lên, lập tức trên tầng cao nhất hàng trăm phát pháo hoa phóng lên, bầu trời đêm tối đen được thắp sáng bởi đốm đốm pháo hoa, đôi mắt trong suốt của Lục Khôn Đức nhất thời tràn ngập ánh sáng, người tổ chức trước đó không có nói sẽ chuẩn bị pháo hoa, trên boong tàu lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, du khách trên du thuyền gần đó cũng hưng phấn kêu to. Lục Khôn Đức cười lớn, quay đầu lại nhìn Lục Quân Cường: "Thật đúng là có nè, là ai...!Tiểu Quân?" Lục Khôn Đức nhìn thần sắc Lục Quân Cường có chút chần chờ, sửng sốt một chút cười nói: "Em làm sao vậy." Lục Quân Cường rất ít khi nghiêm túc chuyên chú nhìn Lục Khôn Đức như vậy, Lục Khôn Đức đang muốn hỏi một chút thì giọng phát thanh viên vang lên trên toàn bộ du thuyền... "Chào mọi người, hoan nghênh mọi người tham gia lần đầu Kỳ Tích Hào ra khơi sau khi cải tiến, chúng ta đã trải qua một ngày tốt đẹp, cảm ơn mọi người đã hào phóng ủng hộ..." "..." "Pháo hoa hôm nay là cho mọi người một kinh hỉ, cũng là một vị du khách cho chúng ta một kinh hỉ, chiều nay một vị thân sĩ trẻ tuổi tìm chúng tôi hy vọng chúng tôi cho anh ta một cơ hội, để anh ta có thể tại đây, tại đảo Bát Phúc mỹ lệ này, dưới bầu trời đêm đầy pháo hoa này, ở trước mặt mọi người, cầu hôn người yêu của anh ta." Lục Khôn Đức đột nhiên quay đầu nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường cũng đang nhìn anh, trong mắt toàn là tình yêu say đắm. Trên boong tàu toàn là thét chói tai cùng tiếng hoan hô, phát thanh viên tiếp tục nói: "Vị thân sĩ này muốn nói với người yêu anh ta rằng...!Em yêu anh, đã yêu ngàn lần vạn lần...!Về sau vẫn sẽ mãi yêu anh..." Đôi mắt Lục Khôn Đức nháy mắt đã ươn ướt, không thể tin nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường trịnh trọng quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: "Em yêu anh, đã yêu ngàn lần vạn lần, về sau vẫn sẽ mãi yêu anh." "Chúng ta đã trải qua quá nhiều cực khổ, mặc kệ trước kia chúng ta đã trải qua cực khổ lớn cỡ nào anh cũng chưa từng muốn buông bỏ em, em cũng hứa sẽ vĩnh viễn không buông anh ra..." "Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, em ngu xuẩn cho rằng chúng ta đã hòa làm một thể, nhưng thẳng đến hôm nay mới biết được em thiếu anh một lời hứa hẹn, rất lâu trước đây em đã muốn nói nhưng bỏ lỡ mất cơ hội, hứa rằng chúng ta có thể gắn bó ở bên nhau dẫu cho tháng đổi năm dời, em nguyện ý..." Lục Khôn Đức gắt gao che lại miệng mình, sợ chính mình giây tiếp theo sẽ khóc lớn, thanh âm Lục Quân Cường cùng phát thanh viên trùng khớp lên nhau... "Em nguyện ý sẽ luôn bên anh, vô luận bệnh tật hay là khỏe mạnh, hay bất luận lý do nào khác...!Đều sẽ yêu anh, chăm sóc anh, tôn trọng anh, tiếp nhận anh, vĩnh viễn đối với anh trung trinh không dời cho đến tận cùng sinh mệnh..." "Anh, nguyện ý tiếp thu em không?" (*) Boong tàu nhất thời bùng nổ tiếng vỗ tay, những cặp tình nhân rúc vào nhau ôm hôn, không ai chú ý tới bên lan can bảo vệ có một đôi người yêu nhìn nhau, lặng yên bật khóc. Lục Khôn Đức dùng sức lau mặt, gật đầu nghẹn ngào nói không ra lời, nắm tay Lục Quân Cường kéo cậu tới, Lục Quân Cường cúi đầu nhìn đôi mắt anh: "Hôm nay nghe anh cùng Phương Phương nói chuyện mình sắp kết hôn, em mới biết được điều này có bao nhiêu quan trọng, anh hai có bao nhiêu coi trọng..." Lục Khôn Đức liên tục gật đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống, Lục Quân Cường trân trọng hôn lên gương mặt anh. Phía sau họ, pháo hoa trên bầu trời đêm tan đi, hoà cùng với ánh sao nhưng vẫn toả ra ánh sáng vĩnh cửu bất biến, ngàn vạn năm chưa từng thay đổi. (*) Ở chỗ này, Tiểu Quân dùng "ngươi" chứ không dùng "ca ca", bởi cậu ấy hỏi câu hỏi này với tư cách của người yêu chứ không phải một đứa em trai, vậy nên mình để là "anh" mà không phải "anh hai".