“Không tốt cho trẫm?” Tề Quân Mộ khẽ lặp lại lời của bà, sau đó y nhìn Thái hậu hạ giọng nói: “Từ bao giờ chuyện này tốt với trẫm? Trước đây mẫu hậu lúc nào cũng nói biểu ca Lâm Ân đã cứu trẫm, mẫu hậu khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn, cho nên cho dù mẫu hậu bất công thì trẫm cũng chưa từng hỏi điều gì, chỉ cảm thấy bản thân mình sai ở đâu. Nhưng rõ ràng không phải lỗi của trẫm, vì sao mẫu hậu đương nhiên khiến trẫm mang những lỗi lầm này trên lưng? Mẫu hậu cảm thấy công bằng sao?” “Trong đầu mẫu hậu suy nghĩ gì, trẫm hiểu, sinh đôi con trai không may, từ xưa đã có lời đồn khắc cha. Phụ hoàng còn trẻ đã bệnh chết, trong mắt người đời càng ứng với suy nghĩ này.” Tề Quân Mộ lạnh lùng thậm chí còn tàn nhẫn lên tiếng: “Nhưng cho dù có sai, sau khi thân thế của Lâm Ân vị vạch trần, cũng không phải trẫm sai. Người đời chỉ sẽ nói là mẫu hậu che mắt phụ hoàng, thế cho nên mới tạo thành cái chết của phụ hoàng. Về phần trẫm, bây giờ cả Đại Tề, ai dám nói trẫm một chữ? Ai dám đem tội danh đến đầu của trẫm?” Quân Tây Cảnh Bắc Cảnh ở trong tay, cấm vệ trong cung và cấm vệ Bắc Sơn đều thuộc về Hoàng đế, Anh vương có tội, tâm tư với ngôi vị đế vương của Duệ vương và Bình vương trước đó đã bị Hoàng đế nói công khai, Cẩn thân vương lại đứng về phía Hoàng đế. Cho nên không ai dám nói cái chết của Cảnh đế là lỗi của Hoàng đế, trừ khi kẻ đó chán sống. Sự thật thường nghe khá chói tai, đối với người còn chưa động thủ đã thất bại lại càng hơn thế. Người đối địch với Hoàng đế đều biết, hiện tại tất cả quyền chủ động đều trong tay Hoàng đế, bọn họ không có bất cứ cái gì, điều có thể làm chỉ là chờ đợi. Theo chất vấn của Hoàng đế, trong điện im lặng không một tiếng động. Thái hậu hơi mất mặt lại có chút phức tạp không rõ, sau một hồi, bà nhìn về Lâm Ân, sau đó tự mình đi qua tháo mặt nạ của Lâm Ân xuống. Tề Quân Mộ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Lâm Ân, rất giống với gương mặt của mình, nhưng tái nhợt và thanh tú hơn vì quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời. Lâm Ân đưa tay sờ mặt, hơi không quen, còn hơi mất tự nhiên. Lúc này, Thái hậu nhắm mắt lại nói: “Những lời ngươi nói ta đều hiểu, chỉ là tâm chẳng chút nào do người. Khi ngươi còn chưa lên ngôi vị Hoàng đế, tất cả tâm tư của ta đều ở trên người ngươi. Ta sợ mẹ con ta chúng ta không thể sống yên ổn trong cung, nhưng đến khi ngươi trở thành Hoàng đế, cả Đại Tề này đều là của ngươi. Ngươi xem Tề Quân Chước như em trai ruột thịt mà yêu thương, càng như thế, lòng ta càng khó chịu.” “Rõ ràng em trai ruột của ngươi ở đây, Tề Quân Chước được phong là Thân vương, còn em trai ngươi chỉ có thể mang mặt nạ cả đời. Ta không thể nghe hắn gọi một tiếng mẫu thân, không thể nghe hắn gọi ta một tiếng mẫu hậu, chỉ có thể để hắn thành thân với Phù Hoa. Như vậy, Phù Hoa cũng có thể gọi cữu cữu và cữu mẫu ngươi một tiếng phụ thân, mẫu thân, Lâm Ân cũng có thể gọi ta là mẫu hậu. Nhưng nguyện vọng này, đến bây giờ không thể thực hiện được.” “Rõ ràng đều là hài tử của ta, một người là Hoàng đế thiên chi kiêu tử của Đại Tề, một người chỉ có thể cuộn mình trong bóng tối mà sống, không có tương lai không có thê tử yêu thương, ai gặp cũng ghét bỏ, chán ghét. Còn mẫu thân của hắn không thể làm gì được, thậm chí không thể nói với mọi người, đây chính là hài tử của mình.” Nói đến đây, khóe miệng của Thái hậu kéo xuống, nước mắt từ từ chảy xuống. Thái hậu mạnh mẽ lúc này thoạt nhìn vô cùng yếu đuối và đáng thương. Từ ánh mắt và biểu cảm của bà có thể nhận thấy được bà rất khó chịu. Những lời này đã uất nghẹn trong lòng từ rất lâu rồi thừa dịp bây giờ đều thổ lộ ra hết. “Ta muốn bù đắp cho hắn, nhưng ta có thể cho hắn cái gì? Bởi vì một câu khắc cha, ta đã đem hắn đổi ra ngoài, quyền thế thuộc về hắn đã bị hủy, hắn không có vị trí của bản thân, không thuộc về hoàng cung này, thân phận vương gia không thuộc về hắn. Sau khi Thái hậu ta đây trăm tuổi, hắn không quan không chức không quyền không thế, cái gì cũng không. Nếu bị người ta phát hiện gương mặt của hắn giống với Hoàng đế đương thời, chờ hắn là điều gì? Chết? Hay bị người khác lợi dụng? Hoàng thượng sẽ dung cho sự tồn tại của hắn hay sao?” “Mỗi lần ta nghĩ đến điều này, cuối cùng ta không nhịn được mới nghiêm khắc với ngươi hơn, muốn sắp xếp đường lui cho hắn.” Cuối cùng Thái hậu thời dài nói. Tề Quân Mộ rũ mắt, không ai nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của y. “Thái hậu nói như vậy quả thật Lâm công tử là người đáng thương, Thái hậu cũng là một người mẹ có tâm.” Lúc mọi người im lặng, Thẩm Niệm lên tiếng, hắn đứng bên cạnh Hoàng đế nhìn Thái hậu, nhìn Lâm Ân không chút biểu cảm, nhìn Lâm Tiêu và Nhạc thị, hắn nói: “Thế còn Hoàng thượng? Ngài đã làm sai điều gì, mẫu thân với ngài ấy chỉ là mẫu hậu, chưa từng thân thiết.” “Thái hậu muốn bù đắp cho Lâm công tử, vậy thì cứ bù đắp, vì sao mỗi lần như thế lại trách cứ Hoàng thượng? Một Hoàng tử trong cung chẳng lẽ không nguy hiểm sao? Thái hậu cảm thấy Cẩn thân vương không nên có tước Thân vương, nếu không có Cẩn thân vương, vậy năm đó Hoàng thượng đã bị hãm hại rồi. Lòng người trong cung phức tạp, Hoàng thượng gặp nạn không ít.” “Năm đó có Tiên hoàng áp chế, tranh giành ngôi vị Hoàng đế cũng không rõ ràng, nhưng mấy vị Hoàng tử bước nhầm đường chính là vách núi. Nếu trước khi Tiên hoàng bệnh chết không viết chiếu thư, Hoàng thượng tranh giành ngôi vị với Duệ vương và Bình vương, sự hung hiểm trong đó, Thái hậu có từng suy nghĩ cho Hoàng thượng chưa?” “Thái hậu cảm thấy Lâm công tử đáng thương, thần lại nghĩ Hoàng thượng mới đáng thương. Ngài có cha có mẹ có thân tộc, ai có thể đem cả trái tim đặt trên người ngài? Thứ thần cả gan, năm đó Thái hậu vì địa vị mới đưa Lâm công tử ra ngoài, lòng Thái hậu cảm thấy hổ thẹn, nhưng Hoàng thượng là vô tội. Sao Thái hậu lại đem tất cả lỗi đổ hết lên người Hoàng thượng?” Thẩm Niệm nói đến sau cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa, hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình rất đau, vì Tề Quân Mộ mà đau đớn. Hắn nghĩ, Tề Quân Mộ đã sớm biết điều này mà vẫn ôm khư khư trong lòng thì có bao nhiêu khó chịu. Nghĩ đến đây, da đầu Thẩm Niệm tê dại, vừa chua vừa chát, hắn nói: “Vừa rồi Thái hậu hỏi Hoàng thượng có thể khoan dung cho Lâm công tử hay không, Thái hậu sao lại không suy nghĩ, lúc nào Hoàng thượng biết những điều này, vậy vì sao hôm nay mới lên tiếng vạch trần những điều này? Trước đó, Hoàng thượng đã từng gây ra chuyện bất lợi cho Lâm công tử chưa?” Thẩm Niệm nói xong thì không nói lời nào nữa, Tề Quân Mộ từ từ ngước mắt lên. Y nhìn Thái hậu, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có bất cứ ưu tư đặc biết nào, hay có lẽ tâm tình đã bị y áp chế xuống dưới tận đáy mắt, không ai có thể nhìn ra. Thái hậu nhìn Thẩm Niệm rồi lại nhìn Tề Quân Mộ, bà cố gắng bình tĩnh nói: “Hôm nay Hoàng thượng muốn bàn chuyện Lâm Ân, ở đây ngoại trừ Trấn Bắc hầu đều là người trong nhà, chuyện này chung quy không tiện nói với người ngoài, Hoàng thượng hãy để Trấn Bắc hầu ra ngoài trước đi. ” “Không cần, hắn cũng không phải người ngoài.” Tề Quân Mộ lạnh lùng phủ định câu nói của Thái hậu. Ấn đường của Thái hậu nhíu chặt lại, suy nghĩ lời này của Hoàng đế rất quái dị, Thẩm Niệm làm sao lại không phải là người ngoài. Bà còn muốn lên tiếng nói lại nhưng Hoàng đế cũng không cho bà cơ hội. Tề Quân Mộ khẽ lên tiếng: “Lời vừa rồi mẫu hậu nói trẫm nghe hiểu rất rõ, nhưng trẫm còn có vài việc không rõ, mong mẫu hậu và cữu cữu có thể giải đáp. Mẫu hậu nói bản thân thẹn với Lâm Ân, vậy trong lòng Lâm Ân suy nghĩ như thế nào. ” Y nói xong thì nhìn thẳng vào Lâm Ân. Lâm Ân với dáng vẻ cúi đầu với vẻ thuận theo đứng đó, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng Hoàng đế thoạt nhìn lạnh lẽo đến cực điểm còn Lâm Ân trông lại thanh tú. Lâm Ân hơi ngẩng đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Ta tất nhiên là hâm mộ Hoàng thượng.” “Trẫm cảm thấy ngươi không chỉ hâm mộ mà còn đố kị nữa.” Tề Quân Mộ bình tĩnh nói. Lâm Ân khẽ nhíu mày, hắn nói: “Ta không rõ ý của Hoàng thượng?” Tề Quân Mộ mỉm cười, nói một câu kinh thiên động địa: “Trẫm cảm thấy ngươi ghen tị với trẫm, thậm chí còn muốn thay thế trẫm.” “Không thể nào.” Trái tim của Thái hậu bị chấn động như muốn nhảy ra ngoài, bà hơi trừng mắt nói . Tề Quân Mộ nói: “Sao lại không thể, ngươi nghĩ sao, cữu cữu?” Vẻ mặt Lâm Tiêu vô cùng phức tạp, ông nói: “Hoàng thượng vậy mà lại nghĩ như thế sao, chỉ vì chúng ta giấu giếm Người chuyện này sao?” Tề Quân Mộ nhìn thấy sự thất vọng lần đầu tiên hiện lên trong mắt của ông, y nói: “Cửu cửu, đến lúc này, ngươi còn không có ý định nói thật với trẫm sao?” “Cữu cữu có phải vẫn luôn tò mò vì sao trẫm lại hoài nghi đến ngươi không.” Tề Quân Mộ nói. Lâm Tiêu không lên tiếng nhưng tất nhiên ông tò mò. Tề Quân Mộ nói: “Thứ nhất là thái độ của mẫu hậu và cữu mẫu, mỗi lần cữu mẫu vào cung đều mang theo Lâm Ân, nhưng khi Phù Hoa đau lòng, an ủi chọc nàng cười cũng là cữu mẫu. Ngươi nói xem tình huống này có phải rất thú vị hay không?” Đương nhiên quan trong nhất cũng không phải là những điều này, mà là sau khi y chết một lần. Y vẫn luôn suy nghĩ, Ôn Uyển đã mang thai, vậy sau khi y chết, hài tử trong bụng của Ôn Uyển làm thế nào? Người giết chết y sau khi đăng cơ làm sao có thể dễ dàng khoan dung cho đứa con của nàng ta. Cho dù đứa con này chỉ là đứa con trên danh nghĩa của Ôn Uyển và y, người đời làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Hoàng hậu của y gả cho Tân hoàng. Sống lại, y vẫn suy nghĩ, người thông đồng với Ôn Uyển rốt cuộc là ai. Người nào y cũng hoài nghi, Tề Quân Hữu, ngoại hình khí khái anh hùng, lại phong lưu. Nhưng sau khi thăm dò từ Thanh Châu, y phát hiện Tề Quân Hữu rất biết mình biết ta, hơn nữa sau đó lại bị giám sát, Tề Quân Hữu cùng Ôn Uyển không có bất cứ tiếp xúc nào. Tề Quân Yến càng không cần phải nói, hắn rất khiêm nhường, trên cơ bản không xảy ra chuyện gì sẽ không bước ra khỏi vương phủ, tình cảm với thê tử cũng không tệ. Quan trọng nhất chính là bởi vì Tề Quân Yến có vấn đề thân phận bị người khác hoài nghi, hắn rất khi vào cung, càng không có bất cứ quan hệ nào với Ôn Uyển. Sau khi loại trừ hai người kia, Tề Quân Mộ đặt ánh mắt lên người Tề Quân Chước và Anh vương. Tề Quân Chước không cần nói, bởi vì quan hệ tránh hiềm nghi, ngoại trừ tới gặp y, đối với tất cả người trong hậu cung đều đi đường vòng. Biết Thái hậu không thích gặp mình, căn bản không muốn làm dáng mà đi thỉnh an. Hơn nữa Tề Quân Chước luôn sống trong cung, chưa bao giờ tiếp xúc với triều thần. Hắn không muốn Hoàng đế hoài nghi hắn, Tề Quân Mộ cũng không tin tình anh em của Tề Quân Chước đối với y không có chút thật lòng nào. Khi đã loại trừ hết mọi người, vậy còn lại Anh vương. Im lặng điều tra rất lâu, Tề Quân Mộ phát hiện ý chí của Anh vương thật là cao. Nhưng tuổi tác của Anh vương đã cao, lão không thể có quan hệ với Ôn Uyển lại có con được? Tề Phàm ngược lại cũng có khả năng, Tề Phàm có quan hệ tốt với Ôn Diệu, vào cung ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được Ôn Uyển. Nhưng nếu như Anh vương thực hiện được âm mưu, Tề Phàm sẽ không thượng vị, vậy Ôn Uyển phải làm sao? Tề Quân Mộ không tin Ôn Uyển không chuẩn bị đường lui cho chính mình. Hơn nữa khả năng Anh vương leo lên được vương vị quá nhỏ, lão có tâm, nhưng trong tay không có binh quyền. Cho đến bây giờ lão nghĩ chỉ có thể lợi dụng kẻ địch bên ngoài, để huynh đệ Tề Quân Mộ bọn họ tàn sát lẫn nhau. Nghi ngờ đến Anh vương thì lại phát hiện, Anh vương làm rất nhiều chuyện, đều rất dễ dàng bị điều tra ra. Giống như cái chết của Ngự sử Quan Hàn, sau khi Quan Hàn mắng chửi Hoàng đế, kết quả qua năm thì tự sát, còn có huyết thư công khai cái chết của mình. Tất cả những điều này là cố ý hủy hoại danh tiếng của Hoàng đế. Người phát hiện cái chết của Quan Hàn chính là Kinh triệu doãn Tô Nhân, lúc đó cũng là hắn làm ầm ĩ chuyện này. Nhìn bề ngoài Tô Nhân như một kẻ không biết tiến lùi, nhưng Hoàng đế biết, hắn có quan hệ không tồi với Lâm Tiêu. Hai người đều là tiến sĩ cùng bảng, chỉ chẳng qua sau này quan hệ phai nhạt đi. Khi đó Hoàng đế đã có sự nghi ngờ với Tô Nhân, chỉ là y không hướng mọi chuyện đến Lâm gia. Mãi đến khi loại trừ luôn cả Anh vương, Hoàng đế lâm vào cảnh khó khăn. Y không nghĩ ra rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, mãi đến khi Phù Hoa từ chối chuyện hôn nhân, thái độ của Thái hậu thay đổi, đối đãi với Phù Hoa như kẻ thù. Ngược lại, thái độ của Nhạc thị đối với Phù Hoa cũng rất vi diệu, tuy rằng mỗi lần bà đều kéo theo Ôn Uyển khiến người ngoài không nhìn ra được điều gì nhưng đôi mắt không thể gạt người được. Ngày ấy trong Ngự hoa viên, Nhạc thị dỗ cho Phù Hoa vui vẻ, dáng vẻ cười khom lưng của Phù Hoa lại được Tề Quân Mộ nhớ kỹ. Hơn nữa chỉ vì Lâm Ân lớn hơn bọn họ vài ngày, trong đầu Hoàng đế đột nhiên hiện ra một suy nghĩ vô cùng to gan. Y cùng Phù Hoa là song thai, nhưng năm đó cũng không phải là thai long phượng mà là song sinh nam. Lâm Ân sinh hoạt vẫn mang theo mặt nạ, thái độ của Thái hậu đối với Lâm Ân, thái độ của Nhạc thị đối với Phù Hoa, tất cả mọi thứ đều xoay vòng trong đầu Hoàng đế. Nếu như kiếp trước đứa con trong bụng của Ôn Uyển là của Lâm Ân, vậy tất cả đều dễ hiểu. Ôn Uyển căn bản không cần lo lắng vấn đề sau khi sinh đứa con ra, Lâm Ân có gương mặt giống như y, hoàn toàn có thể dùng gương mặt này thượng vị, sẽ không có ai hoài nghi. Đứa con của Ôn Uyển vẫn là của Hoàng đế, người thay đổi nhưng gương mặt của Hoàng đế không đổi, ai có thể đoán được. Cũng chỉ có Lâm Ân vào cung của Ôn Uyển sẽ không bị người ta nghi ngờ, dù sao đó là khuôn mặt của Hoàng đế, cho dù lơ đãng bị người khác nhìn thấy. Hoàng đế vào hậu cung, chẳng lẽ không được sao? Nghĩ đến khả năng này, Tề Quân Mộ lại nhớ đến năm đó Tề Quân Chước mất tích ở Tây Cảnh, lúc đó Lâm Ân có mặt ở đó. Tề Quân Chước mất tích, rất có thể là Lâm Ân ra tay. Bởi vì cùng một gương mặt, Tề Quân Chước căn bản không hoài nghi, thậm chí không có chút phòng bị. Nghĩ thông suốt những điều này, Tề Quân Mộ nghĩ đến Lâm Tiêu. Vậy Lâm Tiêu trong chuyện này có lập trường thế nào? Nhạc thị là nữ tử, yêu thương Phù Hoa cũng không phải là giả, nhưng còn Lâm Tiêu thì sao. Còn Lâm Ân vẫn luôn thể hiện thích Phù Hoa ở trước mặt Thái hậu, vậy hắn cùng Ôn Uyển đã xảy ra chuyện gì? Lợi dụng, hay là thật lòng? Cũng có lẽ Lâm Ân cố tình như thế với Phù Hoa, Ôn Uyển ở phía sau lại ủng hộ Phù Hoa, do đó, sẽ khiến trong lòng Thái hậu càng khó chịu, càng nghĩ Hoàng đế không hiếu thuận như Lâm Ân, không đáng thương như Lâm Ân, bởi vậy càng thiên vị hắn hơn. Mâu thuẫn tích tụ lâu dần, đến lúc đó cho dù xảy ra chuyện, Thái hậu cũng sẽ giữ im lặng. Dù sao một đứa con đối nghịch với bản thân, và đứa con mọi chuyện đều nghe lời mình, Thái hậu tất nhiên sẽ chọn người phía sau. Nhớ tới kiếp trước quan hệ với Thái hậu có thể nói đến mức thủy hỏa bất dung, Tề Quân Mộ lại cảm thấy có chút thổn thức. Lâm Ân có thể làm những điều này, tất nhiên cần phải có người ủng hộ, vậy người ủng hộ của hắn là ai? Nếu nói không có bóng dáng của Lâm Tiêu thì Tề Quân Mộ chắc chắn không tin. Lâm Tiêu là người tương đối nhẫn nại, Tề Quân Mộ đặt mình vào vị trí của Lâm Tiêu, y nghĩ nếu như Lâm Tiêu thật sự muốn Lâm Ân thượng vị, vậy ông nhất định có thể kiên định. Kiếp trước Bắc Cảnh không nằm trong tay Tề Quân Mộ, Tây Cảnh càng không cần phải nói. Cấm vệ Bắc Sơn do Dương Kinh Lôi thống lĩnh, cấm vệ trong cung cũng là một người thân thích của Lâm gia, Ôn gia ở kinh thành rất có thế lực, nắm trong tay những cùng trọng địa lân cận là Kinh triệu doãn Tô Nhân. Lâm gia có cơ hội vô cùng tốt để giúp đỡ Lâm Ân thượng vị. Về phần vì sao Lâm Tiêu lại làm như vậy, có lẽ tuổi Hoàng đế càng lúc càng lớn, không còn nghe lời nữa, cũng có lẽ hạt giống đã sớm nảy mầm ở tận sâu trong lòng rồi. Thái hậu cùng Lâm gia thay đổi con, nhưng Lâm Tiêu chỉ có một đứa con là Lâm Ân. Có người nói Nhạc thị không thể sinh được nữa, mấy người di nương trong hậu viên của Lâm gia cũng chưa từng có ai mang thai, tình cảm của Lâm Tiêu với Nhạc thị rất sâu đậm, cho nên chỉ cần một đứa con. Lúc đó Tề Quân Mộ đã suy nghĩ, nếu như y suy đoán đúng, thì Lâm Tiêu căn bản không có con trai, chỉ có người con gái là Phù Hoa. Lâm Ân là con trai trên danh nghĩa của ông, mặc kệ lúc đầu là vì Thái hậu, hay vì quyền thế, Đại Tề là nơi chú trọng hương hỏa đời sau, nghĩ vậy chắc chắn trong lòng ông luôn không thoải mái. Vì thế Tề Quân Mộ cố ý phái Hạ Quả, bảo hắn quan sát Lâm gia. Sau đó y nhớ tới Lâm Cửu, kiếp trước là một người cùng họ với Lâm Tiêu, lại được Lâm Tiêu đặc biệt coi trọng, thậm chí tự mình dạy bảo. Có một số việc mặc dù có giấu giếm thần bí thế nào đi nữa, cũng sẽ điều tra ra được. Hạ Quả đã thăm dò chuyện của Lâm gia rất lâu mới điều tra ra được, những di nương này của Lâm Tiêu không phải chưa từng mang thai, mà chẳng qua đều bị Lâm gia kê thuốc xóa sạch. Năm đó cơ thể Nhạc thị bị tổn thương, không thể sinh con được nữa. Nguyên nhân bị tổn thương Tề Quân Mộ có thể nghĩ ra, đứa con bản thân sinh ra lại bị ôm vào cung, tâm tình sau khi sinh chắc chắn rất uất ức. Tề Quân Mộ nghĩ, bà làm như vậy hắn là không muốn Lâm Tiêu có đứa con khác, bà vì Thái hậu vì Lâm Ân không thể có đứa con khác, vậy Lâm Tiêu cũng không thể có. Chờ đến khi Phù Hoa gả cho Lâm Ân, tất cả Lâm gia này đều là của Phù Hoa. Trong lòng Nhạc thị chắc hắn là hận Thái hậu, hận bà ta khiến cho mẹ con hai người chia lìa. Đương nhiên Lâm Tiêu không có con còn có một khả năng khác, Thái hậu không cho phép đứa con của bà bị tủi thân, cho nên Lâm gia không thể có đứa trẻ khác tranh giành tình cảm với Lâm Ân. Lâm Tiêu ngoài mặt đồng ý, nhưng lâu dần, trong lòng tất nhiên không thoải mái, sau đó thì có Lâm Cửu. Thân thế của Lâm Cửu rất dễ điều tra, cha mất sớm, mẹ chăm sóc hắn lớn lên. Mẹ của hắn là một tiểu thư của nhà quan sa sút, mở một cửa hàng nhỏ, Lâm Cửu bái một người thầy rất bình thường, học thức bình thường, nhưng bài tập của hắn vô cùng vững chắc, nhìn là nhận ra là có người cố ý dạy bảo. Tề Quân Mộ phái người điều tra thầy của Lâm Cửu, người đó nói sau khi thu bài tập của Lâm Cửu thì sẽ có người đặc biệt lấy đi phê bình chỉnh sửa. Lâm Cửu thi cũng không đặc biệt xuất chúng, cũng là có người cố ý dặn dò hắn. Trước thi Đình, chỉ cần thi qua là được. Lâm Cửu cũng hiểu điều này, hắn không có quyền thế chỉ có mẫu thân, không tiện bộc lộ tài năng. Tề Quân Mộ điều tra ra tất cả thì chỉ mỉm cười. Trong lòng của Lâm Tiêu, Phù Hoa chỉ là một quân cờ, một quân cờ khiến Lâm Ân có thể vào mắt Thái hậu vào tâm Thái hậu. Ngẫm lại, hành vi của bọn Anh vương chắc chắn đều nằm trong mắt của Lâm Tiêu, chỉ chờ cơ hội chín muồi, Lâm Ân vào cung, tội của bọn Anh vương chính là trở thành tội khi quân, sẽ thuận lý thành chương bị thanh lý. Kiếp trước Đại Tề loạn trong giặc ngoài, y cho Lâm Tiêu quyền lợi rất lớn, đây chẳng phải chính là cấp cho Lâm Ân một trợ lý lớn nhất. Để chứng minh suy đoán trong lòng, lời đồn có liên quan đến chuyện Phù Hoa gả đến Tây Địch chính là một tay Hoàng đế khéo léo thúc đẩy. Cũng vì điều này, Tề Quân Mộ càng thêm xác định chuyện giữa Lâm Ân và Phù Hoa. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu của Hoàng đế tất nhiên sẽ không nói rõ với mọi người, y lược bỏ chuyện bản thân đã từng chết một lần, mang chuyện Lâm gia và Lâm Cửu nói ra. Sau đó vào lúc mọi người im lặng lại nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Thật ra chuyện này trong lòng Hoàng hậu hẳn là cũng biết.” Ôn gia và Lâm gia có quan hệ thông gia, Ôn Uyển quen biết với Lâm Ân cũng dễ hiểu, về phần làm sao biết khuôn mặt của đối phương, điểm này Tề Quân Mộ lại không rõ. Ôn Uyển đứng lên, sắc mặt thay đổi, nàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết làm sai cái gì lại khiến người hiểu lầm như vậy.” Thần sắc của Ôn Uyển kinh ngạc khó hiểu, dương như bị khiếp sợ. Cũng đúng, vừa rồi chứng kiến một hồi âm mưu cung đình, làm sao không khiếp sợ. Tề Quân Mộ không quan tâm lắm, y nói: “Hoàng hậu làm sao không biết chứ, trước khi thành thân Hoàng hậu bị bệnh, xém chút nữa không thể thành thân vơi trẫm.” Sau khi Ôn Uyển nghe lời này thì nàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, chuyện lúc trước Hoàng thượng đã biết, vì sao lại nhắc đến chuyện này?” “Trẫm tất nhiên là biết, thậm chí ngày đêm đau lòng cho thân thể mảnh mai của Hoàng hậu, chỉ cần thân thể Hoàng hậu khó chịu, trẫm hận không thể đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất đứa đến trước mặt ngươi để người tùy ý lựa chọn.” Tề Quân Mộ trầm tĩnh nói: “Đương nhiên, trẫm không chỉ biết những điều này, trẫm còn biết vào ngày thành thân thân thể Hoàng hậu không khỏe là thật, từ đó về sau cố ý dùng nước lạnh, cố ý khiến bản thân bị bệnh cũng là thật.” “Ngươi và ta vốn là vợ chồng, Hoàng hậu làm như thế là vì ai vậy?” Tề Quân Mộ gõ gõ lên bàn nói: “Đương nhiên, trong lòng Hoàng hậu, trẫm chính là một kẻ đê tiện, là một kẻ vô sỉ.” Giọng nói của Hoàng đế rất nhẹ nhàng nhưng gương mặt của Ôn Uyển lại trắng bệch.