Lời của Hoàng đế vừa dứt, liền hiện ra nụ cười khá hiền lành thân thiện. Lâm Tiêu đảo mắt, ông nhìn Hoàng đế, nhìn rất lâu, nhưng không thể nhìn ra được gì từ gương mặt của Hoàng đế. Tựa như Hoàng đế nói một câu bình thường, làm một chuyện bình thường. Có người mơ hồ suy nghĩ chuyện này có phần khác thường, trong lòng nén không được thầm nghĩ Lâm Cửu này rốt cuộc là tuyệt thế thiên tài thế nào mà đáng giá được Hoàng đế coi trọng? Vậy mà để người ta xuất hiện ở trường hợp này. Hoàn toàn là dấu hiệu một bước lên mây. Thẩm Niệm thì ngẩng đầu nhìn đôi mắt Hoàng đế, người khác không biết nhưng hắn biết, gần đây Hoàng đế ngay cả cửa cung cung không bước ra, lúc rảnh rổi thì bên cạnh hắn, căn bản không gặp mặt người ngoài nào cả. Vậy đột nhiên nhảy đâu ra một Lâm Cửu có thân phận gì? Từ cách nhìn khác mà nói, Hoàng đế hình như vẫn luốn giám sát người tên Lâm Cửu này, cũng không biết rốt cuộc trên người này có bí mật gì. Thẩm Niệm tự nhân khá hiểu tính tình của Hoàng đế, Tề Quân Mộ lúc nào làm việc cũng có ý sâu xa. Y nhắc tới Lâm Cửu lại nhắc tới Lâm Tiêu, vậy tuyệt đối không phải là thuận miệng nói ra. Có phải giữa Lâm Tiêu và Lâm Cửu có quan hệ bí mật gì không? Khi Thẩm Niệm ở Bắc Cảnh được coi như là tự do tự tại không ràng buộc gì, khi đánh nhau với Bắc Nhung, thủ đoạn tương đối tùy tính quỷ dị, còn hơn phải đến kinh thành bị ràng buộc này, hắn cảm thấy sự việc này còn hỗn độn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn tương đối dám suy nghĩ. Người khác còn đang suy nghĩ Lâm Cửu làm sao lọt vào mắt của Hoàng đế, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thân phận của Lâm Cửu có vấn đề. Mặc kệ trong lòng mọi người đang suy nghĩ cái gì, Lâm Cửu vẫn tiến vào điện. Tuổi của Lâm Cửu không quá lớn, nhưng có phong độ, vừa nhìn thoáng qua còn nghĩ đây là một công tử thế gia, mọi động tác đều thể hiện sự thận trọng quý khí. Chẳng qua bởi vì đây là lần đầu tiền vào cung, gặp mặt chính là Hoàng đế, gặp mặt chính là văn võ bá quan, cho nên gương mặt còn có phần căng thẳng. Khi hắn quỳ xuống hành lễ, giọng nói bất giác run rẩy. Hoàng đế mỉm cười nhìn Lâm Cửu, Lâm Cửu bây giờ so với sau ân khoa năm đó thiếu đi vài phần ung dung bình tĩnh, đây chính là Lâm Cửu khi đó thi vào triều, bằng chính bản lĩnh của chính mình thật sự nhập điện, có thể nói là tinh thần phấn chấn. Hôm nay, là Hoàng đế đột nhiên mời người vào, thời gian địa điểm khác nhau, ảnh hưởng mang đến tự nhiên cũng khác nhau. Hoàng đế rất hiền lành để cho người này đứng lên, sau đó lại ở trước mọi người hỏi Lâm Cửu một vài vấn đề, chẳng có gì ngoài những người trong sách. Đề cập tới lĩnh vực quen thuộc của mình, Lâm Cửu nhất thời quên cả căng thẳng, trả lời vừa lưu loát vừa trôi chảy. Hoàng đế khen ngợi, y nói: “Trẫm đã sớm nghe nói Lâm công tử có tài, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Lâm Cửu cũng không phải kẻ ngu xuẩn, tất nhiên sẽ không bị mấy lời này của Hoàng đế làm mê hoặc tâm trí, hắn mở miệng cung kính nói: “Đa tạ Hoàng thượng tán dương, thảo dân chẳng qua là một kẻ bình thường, thật sự không dám đảm đương lời tán thưởng của Hoàng thượng.” Tề Quân Mộ khẽ cười, y nói: “Thầy là người ở đâu?” “Thầy của thảo dân chính là một người vô danh. ”Lâm Cửu thành thật nói. Nếu ở bên ngoài, tất nhiên cho rằng Lâm Cửu ngạo nghễ, không chịu nói ra thầy là ai, nhưng Hoàng đế cũng biết, thầy của hắn quả thật là kẻ vô danh. “Trong nhà có người thân không.” Tề Quân Mộ có tâm tình khá tốt, lại hỏi. Lâm Cửu hạ mắt thản nhiên nói: “Từ nhỏ thảo dân không cho cha, là mẹ thảo dân nuôi nấng lớn lên, để cho thảo dân đọc sách.” “Gia đình bần hàn đọc sách là việc xa xỉ, ngươi như vậy mà có thể nối danh, thật sự hiếm có.” Lời này của Hoàng đế thật sự là lời chân thành, trong lòng các đại thần khác thì đang suy nghĩ, vậy rốt cuộc Lâm Cửu là ai, làm sao lại nổi danh rồi? Nếu thật là án thủ (*) hội nguyên gì đó, bọn họ nghe qua tên là sẽ có chút ấn tượng. Bây giờ quan trọng là bọn họ căn bản chưa từng nghe qua, lẽ nào bọn họ đã quá mức hạn hẹp kiến thức rồi? (*) án thủ: là tú tài đứng đầu trong cuộc thi huyện, châu hay phủ. Cũng có người nghĩ sự việc chắc chắn không như vẻ ngoài nhưng rốt cuộc bên trong có bí mật gì, không ai biết. Lâm Cửu thì tạ ơn lời khen của Hoàng đế, sau đó im lặng đứng ở đó. Hắn nhìn như rất bình tĩnh, thật ra trên trán đã lấm thấm đổ mồ hôi. Hắn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Hoàng đế lại muốn gặp hắn. Mọi chuyện đến quá đột ngột, ngay cả cơ hội phản ứng hắn cũng không có thì đã bị người ta đưa vào cung. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, chuyện này chắc chắn có vấn đề, rất có thể có liên quan đến hắn. Tình huống xấu nhất hắn cũng suy nghĩ đến rồi, đêm nay, hắn sẽ chết trong hoàng cung. Cho nên ở tại đây, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, Hoàng đế hỏi cái gì hắn thành thật trả lời cái đó, để có một con đường sống, hắn còn thể hiện thực học của bản thân, mong muốn Hoàng đế chú ý đến phần học vấn không tệ này, ít nhiều có thể giữ lại mạng của hắn. Trong lòng Lâm Cửu cũng rất loạn, hắn biết bản thân ở trước mặt các đại thần còn rất non nớt, rất dễ bị người khác phát hiện ra tâm tình. Cho nên hắn cố gắng kiềm chế bản thân, cúi đầu xuống. Sau đó khiến Lâm Cửu vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi Hoàng đế khen hắn một trận xong thì để người dẫn hắn lui xuống. Không muốn giết hắn cũng không biểu thị điều gì khác, khi Lâm Cửu đi tới cửa điện, đầu óc của hắn cứ mơ mơ hồ hồ. Hắn thật sự không hiểu, cũng không rõ vì sao phải vào cung? Lẽ nào Hoàng đế thật sự xem trọng tài hoa của hắn? Sau khi Lâm Cửu lui ra, sắc mặt mỗi người mỗi khác nhau. Tề Quân Mộ vỗ tay, tiếng đàn sáo vang lên, cung nữ dịu dàng bước ra, ở chính giữa bắt đầu múa. Tâm sư của văn võ bá quan mỗi người mỗi khác, người chân chính có tâm tư xem múa chỉ có Tề Quân Mộ và Thẩm Niệm. Ngẫu nhiên, Tề Quân Mộ còn to nhỏ hai ba câu với Thẩm Niệm, đánh giá đoạn đàn sáo này hay đến mức động lòng người. Thẩm Niệm vừa nói chuyện với Hoàng đế, vừa quan sát thần tử ở phía dưới. Hắn có cảm giác, mặc kệ Hoàng đế muốn làm gì thì đêm nay có rất nhiều người sợ là ngủ không được rồi. Một lát sau, nhân lúc đổi điệu múa, Tề Quân Mộ nghiêng người tựa vào bàn, đôi mắt híp lại, y nói: “Hôm nay trẫm vui vẻ cùng các khanh, lát nữa còn có diễn tuồng, các khanh thích vở nào cứ đề xuất.” Hoàng đế nói như vậy rồi, các đại thần không ai dám nói không, sôi nổi một hồi, Hoàng đế chọn là tốt nhất. Tề Quân Mộ nở nụ cười nói: “Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Sau đó Hoàng đế đứng lên, y nói: “Các ngươi các xem kịch trước đi, trẫm hơi say ra ngoài đi dạo một chút cho bớt cơn say.” Thẩm Niệm vội vàng đứng lên nói: “Vi thần đi cùng Hoàng thượng.” Ôn Uyển hơi chậm, cũng biểu đạt ý như thế. Nàng là Hoàng hậu, Hoàng đế say, nàng tất nhiên phải đi cùng. Tề Quân Mộ tất nhiên không say, nhưng y nhân cơ hội bắt lấy bàn tay đưa ra đỡ của Thẩm Niệm, sau đó chậm rãi đi ra ngoài điện. Bởi vì đỡ Hoàng đế, Thẩm Niệm cùng đi với Hoàng đế, Ôn Uyển hơi rớt lại phía sau nửa bước. Ôn Uyển nhìn Hoàng đế và Thẩm Niệm ở phía trước, đôi mắt lay động để lộ suy tư. Nàng cảm thấy giữa Thẩm Niệm và Hoàng đế hình như rất thân mật, không khí giữa hai người tuyệt không như dáng vẻ chèn ép hay phòng bị. Nghĩ đến một khả năng, ấn đường mượt mà của Ôn Uyển không khỏi nhíu chặt lại, nếu như quả thật như vậy, vậy quan hệ giữa Hoàng đế và Trấn Bắc hầu cần phải bàn bạc một lần nữa. Liên quan đến cục diện trên triều đình cũng cần phân chia lại lần nữa. Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Uyển mơ hồ cảm giác không ổn. Nếu như đúng như nàng suy đoán, vậy trước biểu hiện giữa Hoàng đế và Thẩm Niệm là dự định đặt bẫy người khác sao? Nhớ tới biểu hiện hôm nay của Hoàng đế, Ôn Uyển thầm nghĩ, may mắn, cho dù thế nào thì các nàng đều vô tội. Đi một đoạn, Ôn Uyển phát hiện Hoàng đế vốn không phải đi dạo tỉnh rượu, mà trực tiếp đến điện Càn Hoa. Nói cũng đúng, vốn chỉ muốn một ngụm thì đâu cần tỉnh rượu.. Ôn Uyển vốn muốn hỏi vì sao Hoàng đế quay về điện Càn Hoa, thế nhưng lời đến mép rồi nàng lại không thốt được lời nào. Vào điện Càn Hoa, Ôn Uyển nhìn trong điện chỉ cảm thấy rất xa lạ. Rõ ràng hẳn là nơi nàng quen thuộc nhất, bây giờ lại hiện ra vẻ lạ lẫm. Trong điện Càn Hoa lúc nào thêm đồ dùng mà nàng không biết, người hầu hạ trong điện Càn Hoa nàng cũng không nhân ra. Trong nháy mắt, Ôn Uyển hoảng loạn trong lòng. Tề Quân Mộ ngồi lên ghế, y nói: “Ngồi đi.” Ôn Uyển ngồi ở vị trí gần y nhất, Thẩm Niệm cúi đầu dáng vẻ phục tùng đứng bên cạnh. Hoàng đế đưa mắt nhìn cảnh tượng này, không nói gì. Y thầm nghĩ, qua đêm nay thôi sẽ không bao giờ để người này ủy khuất nữa. Ôn Uyển nhìn dáng vẻ Hoàng đế không có ý đinh rời đi, nàng bình tĩnh tâm trạng rồi nói: “Nếu Hoàng thượng mệt, vậy thì chỗ yến hội để bọn họ trở về đi.” “Không sao.” Tề Quân Mộ khẽ nói: “Kịch vừa mới bắt đầu, để bọn họ xem thêm một chút nữa.” Ôn Uyển nghe lời này cảm thấy rất kỳ lạ, trái tim nàng đập mạnh kịch liệt hai cái rồi lập tức khôi phục bình tĩnh. Ở nơi xa lạ, Ôn Uyển có chút bồn chồn. Không biết qua bao lâu, bên ngoài báo Lâm Tiêu mang theo Lâm Ân đến thỉnh an. Tề Quân Mộ hạ mắt, sau đó y nói: “Để bọn họ tiến vào.” Ôn Uyển nhíu mày, không biết Hoàng đế muốn làm gì, tình hình trước mắt khiến người ta không đoán được. Lâm Tiêu và Lâm Ân tiến vào thỉnh an Hoàng đế, Hoàng đế dịu giọng để bọn họ ngồi xuống. Sắc mặt của Lâm Tiêu hơi khó coi, nhìn Hoàng đế muốn nói rồi lại thôi. Tề Quân Mộ nâng mắt, y nhìn Lâm Tiêu một hồi rồi nói: “Cửu mẫu đi mời mẫu hậu rồi?” Một câu nói rất bình thường, nhưng dưới ánh đèn dầu, Thẩm Niệm nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tiêu vừa tái nhợt vừa vàng. Ông mỉm cười, nụ cười gượng gạo: “Lời của Hoàng thượng có ý gì?” “Bây giờ cữu cữu không biết thì bỏ qua đi.” Tề Quân Mộ cúi đầu cười nói. Lâm Tiêu nhấp nhấp miệng, tay ông nắm lại rất chặt. Thẩm Niệm nhìn dáng vẻ của Lâm Tiêu, đôi mày nhíu lại. Lúc này Tề Quân Mộ lại lên tiếng, y mỉm cười nói với Lâm Ân ở bên cạnh Lâm Tiêu: “Biểu ca Lâm Ân, tối nay không có người ngoài, ngươi bỏ mặt nạ ra đi.” “Hoàng thượng.” Lâm Tiêu đứng lên, giọng nói của ông có chút đau buồn: “Mặt của Lâm Ân bị hủy, không nên xuất hiện trước mặt mọi người, tránh không làm Hoàng thượng hoàng sợ, mặt nạ này không thể lấy xuống.” Lâm Ân cũng đứng lên nói: “Hoàng thượng, phụ thân nói phải, Hoàng thượng cho dù là to mò, cũng không nên nhìn.” “Là mặt bị hủy, hay là không dám tháo xuống?” Tề Quân Mộ không bị sự đau khổ của Lâm Tiêu đả động tới, y lạnh lùng nói: “Cữu cữu, việc đã đến nước này rồi hà tất tiếp tục lừa mình dối người nữa.” “Hôm nay Hoàng thượng nhất định phải tháo mặt nạ của Lâm Ân xuống sao?” Đáy mắt của Lâm Tiêu lộ vẻ đấu tranh. Tề Quân Mộ mỉm cười, y nói: “Ý của cữu cữu trẫm hiểu, cữu cữu sợ là tháo mặt nạ xuống, người đời sẽ có lời đồn đãi. Nhưng không sao, trẫm không sợ.” Lâm Tiêu còn muốn nói thì bên ngoài truyền đến tiếng lảnh lót của Nguyễn Cát Khánh, báo Thái hậu giá lâm. Thái hậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào, bà đi cùng với Nhạc thị, cung nhân ở lại ngoài điện. Lúc cánh cửa đóng lại, Thái hậu bước vào có chút gấp gáp, bà đi tới trước mặt Tề Quân Mộ, ánh mắt lướt qua Lâm Ân một vòng, sau đó bà nói: “Hoàng thượng muốn là gì?” “Mẫu hậu vẫn nói Lâm Ân là ân nhân cứu mạng của trẫm, hôm nay trẫm muốn nhìn thấy gương mặt thật của ân nhân cứu mạng mà thôi, sao ngay cả mẫu hậu cũng kinh động.” Tề Quân Mộ thản nhiên nói. Đôi mày thanh tú của Thái hậu nhíu lại. Tề Quân Mộ lại nói: “Trong lòng trẫm đã có suy đoán, nhưng mẫu hậu không nên gạt trẫm mới phải. Mẫu hậu sợ mặt nạ kia tháo xuống, người đờii sẽ nói Người phạm tội khi quân. Nhưng trẫm cũng là quân, mẫu hậu vẫn nói biểu ca Lâm Ân là ân nhân cứu mạng của trẫm, vậy biểu ca Lâm Ân và một nhà cữu cữu cũng phạm với tội khi quân không phải sao?” Thái hậu nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, bà chỉ muốn Hoàng đế im miệng, nhưng hết lần này đến lần khác Tề Quân Mộ không như bà mong muốn. Y tiếp tục lên tiếng nói: “Việc này không nói rõ ràng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ bước ra khỏi cửa cung. ”Nói lời này, giọng nói của y vô cùng lạnh lẽo vô tình. Thẩm Niệm dường như hiểu ra cái gì, trong mắt hắn hiện vẻ khiếp sợ và không thể tin nỗi. Ánh mắt lướt qua giữa Hoàng đế và Lâm Ân, cuối cùng hắn nhìn Tề Quân Mộ bên cạnh. Bên tai truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Hoàng đế: “Các ngươi không nói cũng không sao, trong đầu trẫm biết, phía dưới mặt nạ kia của Lâm Ân có gương mặt giống trẫm đúng không?” Cả điện Càn Hoa chìm vào sự im lặng. Vừa khiếp sợ vùa an tĩnh chỉ có mỗi Thẩm Niệm, những người khác đều giữ sự im lặng bất động. Tề Quân Mộ nhếch miệng cười lạnh lẽo, có lẽ mang theo ý mỉa mai quá rõ, Thái hậu nhịn không được nói: “Nếu trong lòng ngươi đã biết rõ thì sẽ không nên nói ra, điều này tốt với ngươi không có gì tốt cả.”