Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 107 : Thu mua nhân tâm, Hoàng cung thịnh yến (1)
Mười người âm thầm trao đổi ánh mắt, mặc dù Lưu Đình,
Ngọc Du đã nghe chuyện xảy ra, thế nhưng được ám vệ điều tra ra lại là chuyện khác. Vì các nàng ly khai, vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn, Lỗ Dương vừa báo cáo việc này, chủ tử liền biết, chẳng lẽ là biết trước?
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt mười người, Đinh Tử câu môi cười:
“Đoán cũng đoán được là ai, ở trong kinh thành kẻ hận ta như vậy, muốn làm cho ta thân bại danh liệt như vậy, cũng không nhiều…”
“An quốc hậu phủ cùng Thị lang phủ từ hôn, trong vòng ba ngày liền cưới Hạ Linh Nguyệt, thời gian vội vàng như vậy, chắc hẳn trước khi từ hôn các nàng đã có tính toán, đem hôn sự ta cùng Tiết Vũ phá bỏ cần phải làm như thế nào, phải thúc đẩy thế nào cũng đã tính toán kĩ càng rồi.
Chuyện ta cùng Tiết Vũ vì Đinh Ninh Nhi chết mà hoãn lại, nhưng rốt cuộc đã qua trao đổi ngày sinh, hôn sự có hiệu lực, lúc này muốn hủy bỏ, hai bên có một người bạo chết, hoặc là một người vì sự việc nào đó làm cho cọc hôn sự này không đăng hộ không đối. Ta không ở kinh thành, tìm người biến ta thành kẻ câu dẫn người khác, bị người phát hiện hôn sự ta cùng
An quốc hậu phủ cũng không có ai cảm thấy lúc này bọn họ từ hôn có gì không đúng, trái lại càng chỉ trích ta không biết thẹn, leo lên An quốc hậu phủ còn dám làm chuyện mất mặt, đầu mâu nhắm thẳng vào ta.”
“Hay cho ý nghĩ của phu nhân An quốc hậu Mộc thị, cho tới bây giờ nàng không muốn ta gả vào An quốc hậu phủ, nàng tuyệt đối có động cơ tìm người bôi đen thanh danh của ta. Bất quá nàng là một người, tuyệt đối không thể đem chuyện của ta náo khắp thành, trong này còn có cừu nhân của ta trợ giúp, tỷ như Lâm Giai Thiến, Lâm vương phủ. Còn có…”
Đinh Tử ngẩng đầu cười, nhìn mười người quỳ xuống đất, lúc này phía sau thẳng tắp, nhưng thấp đầu: “Còn có lợi dụng người của chúng ta, theo trong miệng dân chúng truyền đi, hiệu quả kia có thể sánh bằng ảnh hưởng Lâm vương phủ cùng Mộc thị khi sử dụng quan hệ còn muốn lớn hơn.”
Trên mặt Lỗ dương một mảnh tái nhợt, trầm giọng nói: “Chủ tử, là thuộc hạ sai, ý thuộc hạ là muốn đem sự tình náo vô pháp ngăn cản, cái gọi là vật cực tất phản, tự có tiếng phản đối, nhưng rốt cuộc cũng làm bại hoại thanh danh chủ nhân…”
“Không, ta không trách các ngươi, làm rất tốt, làm rất đúng! Nếu ta ở đây, chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy.”
“Chủ tử…” Lỗ Dương ngạc nhiên nhìn Đinh Tử, thấy thần tình trên mặt nàng không giống giả, nháy mắt an tĩnh.
Ngọc Du cau mày nói: “Thế nhưng bây giờ bên ngoài nhất trí chửi bới đức hạnh chủ tử, chúng ta nên xử lí như thế nào?” Nghĩ nghĩ, Ngọc Du hơi do dự nói, “Tiểu hậu gia cưới Hạ Linh Nguyệt, hai người đã viên phòng, hiện tại tiểu hậu gia một mình ở một nhà bình thường tại hậu nhai, Hạ Linh Nguyệt vì vô tội liên lụy, coi như quả phụ, nhưng ở quốc hậu lại như cá gặp nước, hừ! Là kẻ không có nam nhân bên người, tuy có trưởng bối thương tiếc cẩn thận đối đãi, nàng sống cũng không tốt đâu.”
Đối với Bạch Sương Tuyết cùng Hạ Linh Nguyệt, là Đinh Tử thông qua Vân
Hi Vũ nhận thức, đối hai người này Đinh Tử tương giao cũng không sâu, nhưng rất thích cảm giác của hai người đem lại cho nàng, một trong nóng ngoài lạnh, một nhu tình như nước, kiếp trước Đinh Tử không có bằng hữu gì, trong lòng rất quý trọng phần tình nghĩa này.
Ngọc Du thiếp thân ở bên người Đinh Tử thập phần rõ ràng, vì thế càng thêm không tiếp thụ được, sự tình Hạ Linh Nguyệt phản bội bằng hữu gả cho Tiết Vũ. Ở đây nhìn như không có gì, nhưng thời gian Đinh Tử bị nói xấu gả đến An quốc hậu phủ, mặc dù đây không phải là nàng tự nguyện, cảm giác tình cảm bị phản bội. Mặc dù Đinh Tử không thích Tiết Vũ, hai người rốt cuộc còn có hôn ước, nếu không phải Mộc thị sớm có ý, tại sao trong ba ngày tìm tới Hạ gia định cửa hôn nhân, bất luận Hạ Linh Nguyệt mượn cớ bao nhiêu, Ngọc Du cũng không thể tha thứ nàng phản bội chủ tử.
Đinh Tử lắc lắc đầu, thở dài nói, ánh mắt hơi híp: “Chi mệnh cha mẹ mai mối, Hạ Linh Nguyệt thế nhưng là nữ tử rất để ý tam tòng tứ đức… Nàng không thể ngăn cản —— “
“Chủ tử, ngài tin sao?” Ngọc Du đột nhiên cười lạnh, “Thỉnh chủ tử thứ tội, thuộc hạ không tin, mọi người đều rất rõ ràng thân thế của ta, ở trong thanh lâu ta thấy nhiều nhất là nam nhân, đồng dạng nữ nhân không ít, cái dạng gì ta chưa thấy qua, hoàn phì yến sấu*, kiều mị mê người, nhu tình như nước, trong thanh lâu mỗi nữ nhân cũng sẽ đeo mặt nạ.“
*Hoàn phì Yến sấu: câu nói nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Triệu Phi Yến: là hoàng hậu thứ 2 của Hán Thành
Đế triều đại nhà Hán. Nàng là một mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung
Quốc với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em gái là Triệu Hợp Đức đã làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế.
Dương Ngọc Hoàn: Đại mỹ nhân thời nhà Đường, còn được biết đến với tên gọi Dương quí phi.
Đinh Tử nhăn lại mày, nói: “Chuyện này không cần nói ra, hiện tại nàng cũng không tốt, ở lập trường bằng hữu ta tin nàng là vô tội, chuyện của nàng không cần phải nói, nói ý kiến của các ngươi đi.”
Lỗ dương lạnh lùng nói: “An quốc hậu phủ chiêu binh mãi mã, có tâm mưu phản!”
Ánh mắt Đinh Tử tối sầm lại: “Đó là một biện pháp, bất quá không hướng về phía Tiết Vũ, cũng hướng về phía Hộ quốc hậu phủ cùng lập trường giao hảo An quốc hậu phủ. An quốc hậu phủ nếu có tâm mưu phản, không dám chắc Hoàng thượng không đem tầm mắt tập trung ở Hộ quốc hậu phủ, ta cũng không muốn nhìn thấy điều này.”
Mọi người nhíu mày sôi nổi gật đầu, bọn họ chỉ hận không thể giết toàn bộ người An quốc hậu phủ, vì cừu hận, nhưng bọn họ lại quên một ít sự tình liên đới, phá hủy một chút. May mắn bọn họ cũng chưa hành động, nếu không chỉ mang thêm phiền phức cho chủ tử.
“Kia…” Mười người nhìn nhau mấy lần, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, lúc trước sự tình xảy ra quá nhanh nên bọn họ chỉ nghĩ đến đem chuyện Đinh Tử náo càng lớn, làm cho người ta mượn tâm lý nghịch phản mà cho bọn hắn một cơ hội thừa dịp, nhưng phải phản kích như thế nào bọn họ vẫn chưa nghĩ ra.
Đinh Tử đứng lên, xoay người đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ, bên ngoài trăng sáng, ánh sao lấp lánh. Hôm nay ánh trăng rất đẹp, chiếu vào cánh hoa trong vườn làm tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
“Hiện tại ngoại tổ mẫu chắc cũng rất hận An quốc hậu phủ cùng Bạch lão thái quân, các nàng lúc còn trẻ là bạn tốt …” Mười người không hiểu rõ ý tứ Đinh Tử, Đinh Tử thở dài một tiếng, “Nàng cũng đã từng là bạn của ngoại tổ mẫu, ta cũng sẽ không làm gì với nàng, xuất phát từ hiếu đạo cũng không thể.“
Mười người há mồm muốn nói, đột nhiên Đinh Tử xoay người, một ánh trăng chiếu lên người Đinh Tử, quanh thân nàng bị một tầng ánh trăng mông lung nhuộm đẫm, như tiên tử cung trăng, mê ảo nhân tâm tục nhân thoát trần.
Nhưng mà thanh âm của nàng băng phong lãnh ý: “Thế nhưng nàng lấy ta làm bia ngắm, tựa như vải rách đã dùng qua bị ném, nàng cảm thấy bệnh trên người khá hơn nhiều, ta liền hết giá trị!”
“Chủ tử muốn giết nàng?” Lưu Đình đột nhiên lên tiếng, nàng hiện tại vẫn còn trị liệu cho Bạch lão thái quân, còn nhiều cơ hội giết chết nàng!
“Không, ngươi vẫn nên trị liệu tốt cho Bạch lão thái quân, nàng sống lâu như vậy, chúng ta nên kính yêu mới đúng.” Mọi người không hiểu, Đinh Tử quay đầu nhìn hơi nghiêng về phía dược bày trên bàn nàng vừa mới chế ra, khóe miệng câu ra một tiếu ý mị hoặc.
Dám lợi dụng nàng, bất luận là ai nàng cũng sẽ trả gấp mười gấp trăm lần!
Sáng sớm hôm sau, Đinh tử chọn một bộ áo viền đỏ, điểm xuyến thêm hoa mai trắng, ngón tay đeo nhẫn làm từ kim bố diêu, tóc cột bằng tua cờ kim sắc. Đầu nàng mang hai cây trâm hồng ngọc cùng bạch ngọc, chất liệu ngọc tốt càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tiếng ngọc va chạm vào nhau ‘đinh đương’ cực kì dễ nghe. Hôm nay Đinh tử trang điểm cũng kĩ càng thêm một chút, khuôn mặt càng xán lạn phi phàm, kiều hoặc mị người.
Đinh Tử cố ý ngồi kiệu liễn phẩm cấp nữ quan, mang theo Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi hướng Hộ Quốc hậu phủ đi, canh cửa thấy Đinh Tử cầu kiến sửng sốt, sau đó chạy vào thông báo, chỉ chốc lát Lưu ma ma bên người
Lam lão thái quân đi đến, thấy là Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi bên người
Đinh Tử lập tức kêu lên: “Mau mở cửa, cho biểu tiểu thư vào phủ.”
Đinh Tử một đường ngồi cỗ kiệu tiến vào Hộ Quốc hậu phủ, đi tới ngoài
Lục Am đường Đinh Tử mới khoát tay chặn lại, hạ kiệu, Lưu ma ma nhìn thấy hôm nay Đinh Tử trang điểm, con ngươi tiền sáng ngời.
Cả nhóm theo vào Lục Am đường, một người xông lại, người nọ một thân màu hồng phấn quần lụa mỏng, một trận gió tới, nhìn thấy Đinh Tử cũng không dừng bước, “Sưu” xông lại, ôm Đinh Tử liền không buông tay.
“Ô ô ô, Tử nhi ngươi đã trở về, ta nhớ muốn chết, ta rất sợ ngươi có việc, ô ô ô.” Vân Hi Vũ khóc một phen nước mắt một phen nước mũi, đôi mắt đẹp như hạch đào, sưng lên hai vòng, hiển nhiên không có khả năng vì vừa mới khóc mà sưng đến như vậy.
Đinh Tử lấy khăn ra cẩn thận vì Vân Hi Vũ lau nước mắt: “Biểu tỷ sao lại như tiểu hài tử vậy, ngươi xem ta đây không phải hảo hảo đứng ở nơi này sao, sao có thể có chuyện. Đều là người khác loạn truyền, ta một chút việc cũng không có, ngươi xem ngươi khóc lâu như vậy, làm cho người ta chê cười đó.”
Vân Hi Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt không dừng trái lại càng hung, lộ ra đôi mắt đẫm lệ nhìn Đinh Tử hôm nay trang điểm diễm lệ, trong lòng tức giận càng bốc lên, để Đinh Tử ủy khuất…
“Biểu muội đừng sợ, nhất định sẽ có nam tử tốt hơn thích ngươi, biểu muội của ta là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời, chỉ có hảo nam tử chân chính tuyệt thế mới xứng. An quốc hậu phủ là thứ gì, bọn họ căn bản không xứng với ngươi. Tiết Vũ là người nhu nhược, hiện tại một mình chạy đi ra ngoài ở, hắn có thể xóa bỏ sai lầm sao? Lần sau nhìn thấy hắn, ta muốn hung hăng đánh hắn một trận để tiêu mối hận trong lòng của ta, An quốc hậu phủ quá đáng hận!” Vân Hi Vũ trừu mũi, vừa đi mắng không ngừng.
Đinh Tử ôm Vân Hi Vũ, trên mặt tiếu ý càng ngày càng đậm, trong mắt ẩn ngấn lệ. Vương thị, Đinh Bằng có quan hệ cùng huyết thống cũng nghe lời đồn đại mà nghi vấn nàng, nhưng nhà ngoại tổ của nàng không có bỏ mặc nàng, đây mới là thân nhân a! Trong tay không khỏi nhẹ vỗ về mái tóc của Vân Hi Vũ vì chạy hỗn độn.
“Chẳng lẽ biểu ca cũng không gặp Tiết Vũ sao? Ta nghe nói hắn sống cũng không tốt.” Hai người thế nhưng là tri kỉ bạn tốt…
Vân Hi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tại sao lại muốn gặp, hắn cưới Hạ Linh Nguyệt rời nhà trốn đi, liền đi van cầu Hộ Quốc hậu phủ, ca ta mới không gặp hắn, hắn còn ở bên ngoài quỳ một ngày, nói muốn gặp tổ mẫu để thỉnh tội. Lúc này nói có ích lợi gì, sai lầm đã tạo thành, hắn quỳ thì có thể làm cho lời đồn đại ở kinh thành tiêu tan, vĩnh viễn không truyền sao?”
Trên tay Đinh Tử dừng lại, trong lòng không muốn nam tử rơi vào phàm trần thế nhưng vì nàng quỳ xuống như vậy, trong lòng một mảnh phiền muộn. Nàng cho tới bây giờ cũng không muốn bởi vì một đoạn tình mà làm cho Tiết Vũ thay đổi con người mình, loại chuyện này nàng chưa từng muốn.
Nghe Đinh Tử thở dài, Vân Hi Vũ lập tức nhíu mày: “Tử nhi, ngươi không cần thay hắn không đáng, những thứ này đều là hắn nên làm, nếu ngay cả này cũng không làm, ta càng khinh thường hắn. Còn có Hạ Linh
Nguyệt, ta…” Trong khoảng thời gian này Vân Hi Vũ tự trách mình, nàng cùng Bạch Sương Tuyết còn có Hạ Linh Nguyệt từ nhỏ liền nhận thức, cảm tình bằng hữu rất sâu. Lúc trước cũng là nàng đem Bạch Sương Tuyết và Hạ Linh Nguyệt giới thiệu cho Đinh Tử, hiện tại bất luận Hạ Linh
Nguyệt xuất phát từ tự nguyện hay do bức ép, Vân Hi Vũ so với ai khác đều áy náy.
Đinh Tử vỗ vỗ vai Vân Hi Vũ: “Biểu tỷ không cần để ý, ta không trách nàng, càng sẽ không trách ngươi, tính cách của nàng thì ngươi so với ta rõ ràng, từ nhỏ tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu sinh tử tòng tử, nàng cũng không thể tránh được…”
“Nói chung Tử nhi yên tâm, biểu tỷ nhất định sẽ tìm nam tử ưu tú hơn cho ngươi, không được ngươi liền gả hồi Hộ Quốc hậu phủ, chúng ta thân càng thêm thân, ngoại tổ mẫu thương ngươi như vậy, nhất định sẽ không để cho người khi dễ ngươi, ca ta lại không dám, nếu hắn dám, ta là người thứ nhất không buông tha hắn!” Vân Hi Vũ đột nhiên nói ra một câu như vậy, lại đem Đinh Tử hoảng sợ.
“Biểu tỷ ngươi cũng đừng loạn điểm uyên ương quá mức, ta đối biểu ca không có cái loại tâm tư này, biểu ca cũng xứng đáng có được nữ tử tốt hơn, ngươi cũng đừng nhất thời hảo tâm, làm một đôi vợ chồng bất hòa sẽ không tốt.” Đinh Tử vốn là khuyên bảo Vân Hi Vũ, nhưng trên mặt càng đau xót, dùng khăn tay lau mặt lung tung một phen, nhét vào tay một nha hoàn đứng kế bên.
Vân Hi Vũ kéo tay Đinh Tử vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm hiểu rõ nhìn nàng, thở dài một ngụm, “Biểu muội ta hiểu ngươi, ngươi không nên chú ý chuyện này, chúng ta đều biết rằng ngươi vô tội.”
Đinh Tử nghi hoặc nháy nháy mắt có chút không rõ chân tướng, hai người đứng bên ngoài một hồi, Lưu ma ma sợ Lam lão thái quân chờ lâu, lúc này đề nghị: “Hai vị tiểu thư vẫn nên đi vào xong lại tán gẫu đi, lão thái quân chỉ sợ là chờ sốt ruột, gần đây vẫn hay nhắc tới biểu tiểu thư.”
“Là ta không phải, cùng biểu tỷ trò chuyện liền quên, Lưu ma ma mau dẫn đường đi, trong khoảng thời gian này ta cũng muốn gặp ngoại tổ mẫu.” Lưu ma ma cười gật gật đầu, mỗi lần nhìn thấy Đinh Tử, nàng lúc nào cũng mang bộ dáng hòa khí. Xảy ra việc lớn như vậy, nụ cười của nàng vẫn ngọt như trước, trên mặt không có một chút đau khổ, quả là nữ tử hiếm có, vừa nhìn liền biết là người có thể làm đại sự.
Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ vừa vào phòng, Lam lão thái quân liền từ chủ vị đi xuống, kéo vội Đinh Tử quan sát một phen: “Hoàn hảo hoàn hảo, nhưng hơi gầy một chút, lần này ngươi chịu khổ rồi.” Người khoẻ mạnh ở trong ôn dịch cũng bị phá hủy, sắc mặt Đinh Tử hồng hào, ngoại trừ trong khoảng thời gian này sinh bệnh gầy một vòng liền không có khác thường, Lam lão thái quân tâm mới thả một chút ít.
Lưu thị nghe thấy tin tức lúc này cũng vội vã đến, Vân Hi Văn An quốc hậu hạ triều theo người gác cổng nghe nói Đinh Tử tới gặp Lam lão thái quân, cũng chưa đổi triều bào, chạy về phía Lục Am đường.
“Tử nhi không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” An quốc hậu Vân Hồng Vũ chỉ đứng ở một chỗ nhìn Đinh Tử gật đầu nói, nhưng lúc nhìn thấy tướng mạo Đinh Tử giống muội muội mà mình thương yêu, trong lòng vẫn là một mảnh chấn động thật lâu không đi được, trong lòng càng coi trọng Đinh Tử!
Vân Hi Văn thật ra đi lên phía trước, đứng hơi nghiêng tinh tế quan sát Đinh Tử mấy lần lúc này mới yên tâm: “Bình an trở về là được rồi, có chuyện gì, Tử nhi chỉ cần cùng biểu ca nói một tiếng, biểu ca nhất định giúp ngươi làm.”
“Đúng vậy, ngươi lần này trở về đối mặt cũng không ít, ngươi…” Lưu thị do dự một chút nói, nhưng chuyện xấu mà nàng nói đến mọi người đều minh bạch.
Đinh Tử cười vỗ vỗ tay Vân Hi Vũ đang khẩn trương đang nắm tay nàng cười nói, xoay người hướng về phía Lam lão thái quân, Vân Hồng Vũ Lưu thị dập đầu một cái, lại hướng về phía Vân Hi Văn huynh muội một đại lễ, cười nói: “Tử nhi lần này xuất môn, đã làm cho ngoại tổ mẫu cùng cậu mợ, biểu ca, biểu tỷ lo lắng, sự tình ta đã biết, thế nhưng không có gì phải lo lắng. Chuyện xảy ra luôn cần phải đối mặt, trên đời này thật không thể thành giả, giả cũng không thể thành thật.”
“Ngồi xuống rồi nói chuyện đi.” Vân Hồng Vũ tán thưởng nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái.
Nếu là đổi thành nữ tử khác, biết đức hạnh mình bị gièm pha chỉ sợ sẽ trốn ở trong phòng không dám ra gặp người, lại thấy hôm nay Đinh Tử mặc thập phần diễm lệ, chỉ sợ người khác không biết nàng bình thường. Đây là thái độ Đinh Tử, thái độ không thẹn với lương tâm, hành vi này tự nhiên sẽ bị người chỉ trỏ, thế nhưng người lý trí luôn luôn không sợ hãi lời đồn đại như vậy, nếu như bộ dáng nàng thảm thương, mọi người càng cảm thấy nàng chột dạ.
Vân Hồng Vũ là một tướng sĩ, tuy không chướng mắt văn nhân chỉ biết nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thích. Tuy hắn thập phần thương yêu muội muội, nhưng đối với muội muội quá nhu nhược cũng bất đắc dĩ, bây giờ nhìn đến Đinh Tử, giống như nhìn thấy một muội muội khác, hắn càng thưởng thức, trong lòng Vân Hồng Vũ càng muốn sủng ái nàng.
“Không sai, thật giả không vĩnh viễn, những thứ này sao có thể đốn ngã ngươi được. Bất quá chuyện này cũng nhất định phải giải quyết, nếu không ngươi đi tới chỗ nào cũng bị người chỉ trỏ thì không tốt, làm cho cừu nhân mượn việc này hủy hoại ngươi, các nàng càng kiêu ngạo.” Lam lão thái quân nói.
Lục an nội đường mọi người cũng gật đầu, Đinh Tử do dự nhìn Lam lão thái quân: “Tử nhi cũng không hy vọng chuyện này làm cho Hộ quốc hậu phủ cùng An quốc hậu phủ trở mặt, hai phủ là bằng hữu nhiều năm qua, cũng là liên minh, làm cho hai phủ cho dù không hướng hoàng cung đưa người nhưng vẫn như trước đứng thẳng ở kinh thành cùng trong triều đình, Tử nhi cho là không cần bỏ qua đoạn thời gian này.”
Lam lão thái quân nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, cười ha ha lên, Vân
Hồng Vũ, Lưu thị, Vân Hi Văn cùng Vân Hi Vũ đồng dạng cười rộ lên, Đinh
Tử thấy vậy trầm mặc, trên mặt cũng có tiếu ý, bầu không khí đại đường thế nhưng hòa hoãn một chút.
Lam lão thái quân thôi cười, lắc đầu thở dài nói: “Có thể liên minh đích thực là chuyện cùng có lợi, chuyện Tử nhi nói chúng ta không phải không có nghĩ đến, cũng chính bởi vì An quốc hậu phủ làm ra hành vi thất tín bội nghĩa bậc này, việc chúng ta là Hộ Quốc hậu phủ cũng là một trong những nguyên nhân ấy. Đạo lý này chúng ta hiểu, chúng ta không biểu hiện quyết liệt, không có nghĩa là việc này có thể quên đi như thế. Tử nhi ngươi từng câu rành mạch, xảy ra chuyện như vậy, An quốc hậu phủ nên cho ngươi một công đạo, chúng ta không làm như thế, các nàng cũng sẽ không thành tâm ở chung cùng Hộ Quốc hậu phủ. Người này a, làm chuyện sai, đó là nhân gia không trách tội hắn, bản thân hắn cũng sẽ cảm thấy đối phương mỗi hành động một ngôn ngữ đều hướng về phía hắn đi, quyết liệt hay không quyết liệt chỉ bất quá không bày ở bên ngoài, không giao
ác, không có nghĩa là quan hệ hai phủ còn có thể như lúc ban đầu.”
“Huống chi An quốc hậu phủ làm những chuyện như vậy đã không thể dùng thất tín bội nghĩa để hình dung, ác ý hãm hại danh khiết nữ tử trân quý nhất, làm ra hành vi bỉ ổi như thế, Hộ Quốc hậu phủ sẽ không giao hảo với người như thế. Có một liền có hai, khó bảo toàn lần tới bọn họ sẽ không ở phía sau cho Hộ Quốc hậu phủ đâm một đao, đến lúc đó đem Hộ
Quốc hậu phủ rơi vào cảnh bất nghĩa, không bỏ rơi Hộ Quốc hậu phủ đã là tốt lắm rồi.”
Trong lòng Đinh Tử thở dài, kỳ thực từ lúc nàng đến liền suy nghĩ cẩn thận, chỉ là có chút không xác định, thăm dò một hai.
Ở kinh thành này, nhiều một người bạn so với nhiều địch nhân thì tốt hơn, hơn nữa còn là tay cầm trọng binh An quốc hậu.
Những năm gần đây Hộ Quốc hậu phủ vẫn không tham dự tranh đấu hoàng quyền, đã là cái đinh trong mắt rất nhiều người, hiện tại lại tạo một địch nhân, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lập tức Đinh Tử lại lắc đầu, bất luận thế nào Hộ Quốc hậu phủ là thân nhân đối xử nàng như vậy, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để cho các nàng gặp chuyện không may.
Đinh Tử ngẩng đầu, trong mắt sáng sủa, cười duyên: “Với sự thông minh của ngoại tổ mẫu cùng cậu mợ, chắc hẳn cũng biết chuyện này mặt ngoài cũng không phải đơn giản như vậy, cho nên mới không có hành động gì, ta thấy ở trong chuyện này khả năng kiêng kỵ An quốc hậu phủ rất thấp.”
“Ngươi nha đầu chính là cơ linh, ngươi đã có thể nghĩ tới, có biết ngoại tổ mẫu không có động tác là tại sao không?” Lam lão thái quân ha hả cười, con ngươi khôn khéo nhìn Đinh Tử thật sâu, trong lòng thở dài không ngừng.
Đinh Tử mỉm cười, mắt cong thành hình bán nguyệt, thập phần đáng yêu: “Từ lúc Trí nhi bị hai di nương trong phủ liên hợp nói xấu, ta liền ý thức được nếu như muốn bảo hộ Trí nhi, xúc động chỉ làm cho chính ta không để ý trưởng ấu là không được, như vậy không giúp được chúng ta bất cứ chuyện gì. Mẫu thân trước khi chết dặn qua ta nhất định phải hảo hảo bảo hộ Trí nhi, nếu như ta ngay cả việc này đều làm không được, sao dám đối mặt với nàng ở trên trời. Ta chỉ có một mình, mang danh Thị lang phủ đích tiểu thư nhưng căn bản không có tác dụng gì. Nhắc tới cũng khéo, ta từ nhỏ thích sách thuốc, thế nhưng không ở trước mặt người khác nói qua, ai cũng không biết, ta nghĩ muốn thay đổi, đi bái tế mẫu thân ở
Bạch Vân am, trong lúc vô tình ta gặp được hai vị sư thái Bạch Vân am-
Tuệ Tuyệt.”
“Tuệ Tuyệt sư phó là một người yêu y thành si, nàng cảm thấy ta có vài phần thiên phú, liền thu ta làm đồ đệ, cho không ít sách thuốc học tập đồng thời cùng Tử nhi thảo luận y thuật. Mà Tử nhi cũng có hạnh ngộ bái Tuệ Tuyệt làm vi sư, lúc này ta cảm thấy kế hoạch của ta có thể thực hành, liền hướng Tuệ Minh sư tỷ mượn tiền bạc, bắt đầu tạo thế lực của ta, chỉ là một chút tiểu thế lực bình dân, nhưng đến thời gian mấu chốt có giúp đỡ chút ít. Lần này ta xuất môn, bọn họ cái khó ló cái khôn nghĩ đến biện pháp đập nồi dìm thuyền, ta sẽ như thế nào, nhìn phát triển kế tiếp.” Lời Đinh Tử nửa thật nửa giả, nàng cũng không thể đem việc chính mình trùng sinh chuyện quái lực loạn thần nói, nhưng đối với những thứ khác nàng cũng không có giấu giếm gì, đủ có thể thấy Đinh Tử tín nhiệm đối Hộ Quốc hậu phủ.
Đinh Tử dứt lời, Lục An đường trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Lam lão thái quân Vân Hồng Vũ, Lưu thị, huynh muội Vân Hi Văn nhìn Đinh Tử đều có chút bất đồng.
Hiện tại Vân Hi Vũ đang làm cái gì, nàng vẫn chỉ là thiếu nữ thiên chân khả ái, mỗi ngày muốn ngoạn thế nào thì thế đó, Vân Hi Văn trong người đã có chức quan, bất quá hắn đem chức vụ của mình làm tốt là được, đối việc thành lập thế lực chính mình, hắn nếu muốn, cũng không có thể làm.
Đinh Tử mới chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, cùng Vân Hi Vũ giống nhau sinh ra ở khuê phòng, trước đây so với Vân Hi Vũ còn cửa lớn không ra cổng trong không tới, thế nhưng ai có thể nghĩ tới những thứ này, thế nhưng có thể làm được, sao không thể không làm bọn hắn kinh ngạc chứ.
Loại tâm trí cùng năng lực này, nếu là nam nhi, ở trong triều đình nhất định có thể danh chấn tứ phương, đừng nói là chức vị quan trọng, ngay cả tể tướng, Đinh Tử cũng làm được!
“Hảo hảo hảo! Tử nhi làm không sai, ngươi làm rất đúng, cậu ủng hộ ngươi!” Vân Hồng Vũ thoải mái cười to, nếu có râu, cũng có thể nhếch lên, ánh mắt nhìn Đinh Tử tràn đầy kiêu ngạo, tựa như đang được khen là hắn.
Lam lão thái quân cũng cười, từ lần Đinh Tử đến Lục An đường hướng nàng nhận sai, Lam lão thái quân liền phát hiện ngoại tôn nữ không giống với nữ tử bình thường, nhưng cũng không ngờ lại có bất ngờ lớn như thế, vượt lên tưởng tượng của nàng. Lúc tuổi còn trẻ nàng cũng không có cơ trí cùng năng lực như Đinh Tử như vậy, thực sự là trò giỏi hơn thầy a!
“Biểu muội, lần này ngươi chuẩn bị làm như thế nào?” Trên mặt Vân Hi Văn tiếu ý chậm lại lo lắng hỏi.
Đinh Tử nhìn Vân Hi Văn, cười nói: “Biểu ca, chuyện này Tiết Vũ cũng là vô tội, ngươi không cần vì ta mà làm tình nghĩa bằng hữu nhiều năm của hai người hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Vân Hi Văn vừa muốn phản bác cái gì, đột nhiên cảm thấy không thích hợp nhìn Đinh Tử, Đinh Tử cười nói, “Hộ Quốc hậu phủ từ khai quốc tới nay vẫn không tham gia đoạt quyền hoàng vị, là trung lập, cũng là biện pháp bảo mệnh, bởi vì không giúp cũng sẽ không sai. Tân hoàng đăng cơ, Hộ Quốc hậu phủ cũng không có làm chuyện có lỗi với hắn, hắn không bắt bẻ nặng nhẹ Hộ Quốc hậu phủ, nhưng cũng sẽ không đối Hộ Quốc hậu phủ như thế nào. Đây vốn là không sai, thế nhưng diễn biến ở kinh thành, kỳ thực chúng ta đều rõ ràng Hộ Quốc hậu phủ đã sớm không như bên ngoài, phàm là trung lập đều không như ngoại nhân nói, Vệ Quốc hậu phủ bởi vì quan hệ Hoàng hậu cùng Thái tử gần chút những năm qua đại thịnh, Trấn Quốc hậu phủ cũng có xu thế vượt qua. Thế nhưng
Hoàng thượng đăng cơ nhiều năm qua, tai họa ngầm lớn nhất trong lòng chính là binh quyền dẫn ra ngoài, dưới loại tình huống này Hộ Quốc hậu phủ vẫn ở trung lập chỉ sợ cũng không ổn.”
Vân Hồng Vũ, Vân Hi Văn cau mày, không ngờ Đinh Tử nhìn sâu như vậy, đây chính điều mà hai phụ tử bọn họ lo lắng trong nhiều năm qua.
Hoàng thượng khẳng định muốn đoạt binh quyền, thế nhưng Hộ Quốc hậu phủ nếu là không có binh quyền, chẳng qua chỉ là cái vỏ không. Hộ Quốc hậu phủ lúc thời điểm đại biến vẫn áp dụng thái độ trung lập, nhìn như cũng không đắc tội ai, nhưng thực sớm đã đem người đắc tội hết. Lúc này Hoàng thượng muốn đoạt binh và quyền, Hộ Quốc hậu phủ chỉ có thể biến thành thịt cá, căn bản Hộ Quốc hậu phủ không có đường sống gì.
“Tử nhi muốn nói cái gì, cứ nói đừng ngại.” Thanh âm Vân Hồng Vũ trầm thấp, trên mặt hết sức nghiêm túc.
“Thế hệ trẻ tuổi trong triều có thể cũng không có nhiều người, mặc dù hiện tại Tiết Vũ công danh gì cũng không có, tương lai tất nhiên sẽ không phải vật trong ao, hiện tại cùng An quốc hậu phủ náo rất không thoải mái, nhưng sau lưng của hắn còn có một đội tinh binh. Tương lai hắn vào triều đình tiền đồ cũng là bất khả lượng, Tiết Vũ không phải người cổ hủ, cũng không phải không hiểu biết, chuyện này vốn là An quốc hậu phủ không đúng, hắn nợ Hộ Quốc hậu phủ chúng ta một câu trả lời thỏa đáng. Biểu ca cũng không cần vì chuyện biểu muội, chuyện này ta tự có biện pháp ứng đối, ngươi cùng Tiết Vũ hữu tình nhiều năm không thể cứ ném xuống như vậy, khó bảo toàn tương lai hắn ở thời khắc mấu chốt đâm
Hộ Quốc hậu phủ một phen.”
Vân Hi Văn nghĩ nghĩ, trọng trọng thở dài một tiếng: “Ta minh bạch, Tiết Vũ là hạng người gì, trong lòng ta rất rõ ràng.”
Trên xe ngựa, Đinh Tử tựa ở gối mềm nhắm mắt trầm tư, nàng cũng không có nói quan hệ cùng Lam Thanh Lăng, bởi vì sự kiện kia không có thành nhưng vẫn có chuyện xấu tồn tại, bất quá chuyện đã nói rõ, Hộ Quốc hậu phủ không muốn đứng thành hàng cũng không có khả năng.
Tương lai Lam Thanh Lăng muốn phò tá ai thượng vị, Hộ Quốc hậu phủ không thể không tham gia.
Đinh Tử cau mày, Hộ Quốc hậu phủ đối xử với nàng như vậy, để cho bọn họ lấy thân mạo hiểm, trong lòng Đinh Tử không đành lòng. Nhưng đúng theo như lời nàng, thế hệ này của Hộ Quốc hậu phủ cần thiết tuyển chọn, có
Thế tử Lam Thanh Lăng thân vương An vương gia đệ nhất Đại Tề, thế lực sau lưng hắn đồng dạng giống thế lực của năm hậu phủ, mấu chốt chính là, nàng tất sẽ phải gả tiến An vương phủ…
Ban đêm, trong chủ viện An quốc hậu phủ lại tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
“Cái ả hồ ly tinh chết tiệt kia, lại câu dẫn lão gia đi phòng nàng!” Mộc thị tức giận vỗ bàn mắng to, các nha hoàn ma ma hầu hạ bên người đều cẩn thận, ai cũng không dám ở thời gian Mộc thị thịnh nộ làm ra chuyện gì.
“Dù thế nào thì ta bị một tiểu hồ ly tinh đè các ngươi rất cao hứng phải không? Con tiện nhân kia được sủng ái các ngươi rất hài lòng phải không? Sao không nói lời nào, xem ta là người chết sao?” Một mình Mộc thị mắng một hồi cảm giác sâu sắc không thú vị, lại chỉ vào mũi nha hoàn bên người mắng tới.
Chúng nha hoàn thập phần ủy khuất, cùng các nàng có quan hệ gì đâu.
Đại nha hoàn bên người Mộc thị Lưu Sắc nhìn thần sắc Mộc thị, thấy tính tình vừa phát một trận, thấy nàng không khí như vậy nữa liền nói: “Phu nhân, ngài hà tất chấp nhặt cùng di nương thông phòng, trong phủ ngài mới là chủ mẫu một phủ, lão gia sủng ái các nàng thì thế nào, các nàng ỷ vào tuổi còn trẻ còn có thể được mấy năm sủng, đến lúc đó già rồi cũng không phải bị vắng vẻ sao. Phu nhân ngài mới là phong phạm chủ mẫu trong phủ, ai dám lướt qua ngài.”
Mộc thị nghe rất hưởng thụ, nghĩ hình dáng thê thảm di nương kia bị vắng vẻ trong lòng cực kỳ thống khoái, vừa nghĩ còn chưa hết giận: “Còn có mấy năm, chẳng lẽ ta muốn bị đám tiện nhân cưỡi ở trên mũi thải tiểu mấy năm sao, ta thế nào cam tâm.“
Đại nha hoàn Sắc Điệp lúc này cười cười nói nói, mặc dù tướng mạo Sắc
Điệp không tốt như Lưu Sắc, nhưng thông minh thì Lưu Sắc so ra kém hơn, bình thường Mộc thị cũng coi trọng hai người nhất: “Phu nhân sợ cái gì, trong hậu trạch đến đi nhiều lắm, có vài người trời sinh đó là mệnh thấp hèn, bò cao tới đâu, cũng là không có mạng hưởng thụ.“
Mộc thị vừa nghe, đột nhiên cười gật gật đầu: “Sắc Điệp nói rất đúng, các nàng trời sinh đê tiện, căn bản không xứng được lão gia thương yêu, thương yêu mấy ngày thì thế nào, mệnh cách các nàng sẽ không có mệnh phú quý, thế nào lại có mệnh hưởng thụ!” Chủ tớ ba người liếc mắt nhìn nhau, cười rộ.
“Bổn phu nhân cũng mệt mỏi, Lưu Sắc, Sắc Điệp hầu hạ bổn phu nhân nghỉ ngơi đi.“
Lưu Sắc lập tức xoay người đi ra cửa hướng tiểu phòng bếp, mỗi ngày Mộc thị trước khi ngủ đều thích uống một chén tổ yến: “Tổ yến của phu nhân xong chưa?”
Ma ma quản sự phòng bếp liền vội cúi đầu khom lưng nói: “Được rồi được rồi, vừa mới nấu xong, còn nóng, làm phiền Lưu Sắc cô nương tới lấy, ở chỗ này đây.” Quản sự ma ma vội vã đem tổ yến còn đang nóng để lên khay đưa cho Lưu
Sắc. Lưu Sắc gật gật đầu, bưng khay trở về phòng, hầu hạ Mộc thị uống tổ yến, súc miệng, cởi y phục trải giường chiếu nghỉ ngơi.
Lưu Sắc đi gấp nên không chú ý tới ánh mắt quỷ dị của ma ma quản sự phòng bếp.
Cùng lúc cửa sau An quốc hậu phủ, ba hắc y nhân trói một thân thể bị chặn miệng không ngừng lắc lắc lên xe ngựa, một đường chạy vội tới thành nam nhai. Tới trước một cái viện, hắc y nhân kiểm tra bốn phía nhìn một chút, kéo người trói bị vào cửa, kéo đến phòng khách, hung hăng vứt xuống đất, người nọ đau ô ô một tiếng nước mắt mau ra.
“Cởi trói cho nàng đi, chúng ta ở đây nàng tuyệt đối chạy không thoát.” Người bị trói được tự do, trên mặt cũng không thả lỏng, trái lại xị mặt lạnh lùng nhìn năm người ngồi trên, “Các ngươi là ai? Mang ta tới nơi này làm gì?” Nhìn kỹ, cùng ma ma quản sự tiểu phòng bếp Mộc thị thế nhưng lớn lên giống nhau như đúc!
Lâm Hổ cười khẽ một cái, lấy ra một tờ giấy trước mặt ma ma vung lên: “Ta nghe con trai của ngươi nói, ngươi biết mấy chữ, vậy hẳn là nhìn hiểu mặt trên viết là cái gì mới đúng.”
Thiết ma ma nhìn giấy trước mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Các ngươi tại sao lại có khế bán thân của con ta? Các ngươi rốt cuộc là ai, con ta là lương dân, điều này sao có thể?”
Thiết ma ma là gia đinh của An quốc hậu phủ, mặc dù nàng là nô tài An quốc hậu phủ, thế nhưng tướng công không phải người An quốc hậu phủ, lúc trước thiết ma ma ỷ là ma ma quản sự An quốc hậu phủ coi như là gả thấp cho tướng công bách tính bình thường, sinh hạ một trai một gái.
Bởi vì trượng phu của Thiết ma ma là lương dân, vì thế con trai, nữ nhi của nàng thế hệ này không cần đính tên tuổi nô tài, nhưng từ nhỏ nhi tử
Thiết ma ma bị làm hư, tâm tính bất định tổng thích gây rối, cũng là điều làm Thiết ma ma đau đầu. Những năm gần đây Thiết ma ma thu được tâm Mộc thị, bởi vậy được không ít chỗ tốt, thường xuyên mang đồ về nhà, đáng tiếc vẫn không thể nào giáo dục tốt nhi tử…
“Con trai của ngươi ở sòng bạc chúng ta thua năm trăm lượng bạc, còn không trả tiền đương nhiên phải bán mình làm nô, bất quá bộ dáng hắn căn bản không làm được việc gì đáng năm trăm lượng, chúng ta tốt bụng để hắn bán mình một trăm lượng, bốn trăm lượng còn cần ma ma ngươi trả hết nợ a.” Nói xong Lâm Hổ lại ném ra giấy nợ tiền, Thiết ma ma vừa nhìn nhất thời cảm thấy đầu bị người đập một cái.
Năm trăm lượng đủ cả nhà bọn họ sống nửa đời sau, mặc dù nàng đang ở trong phủ An quốc hậu, nhưng tuyệt đối lấy không ra năm trăm lượng a!
“Các ngươi… Các ngươi muốn làm gì, ta không có nhiều tiền như vậy, có thể hay không dư dả cho chút thời gian.”
“Nương! Nương! Ngươi cứu ta a! Bọn họ muốn giết ta!” Thiết ma ma vừa mới vừa nói xong, liền có người đè một nam tử rách nát ném ra,
Thiết ma ma vừa nhìn, không phải là nhi tử vô dụng của nàng thì là ai!
“Các ngươi không thể giết hắn, hắn là lương dân a, các ngươi giết hắn là muốn bị phạt!”
Lâm Hổ cười lạnh: “Hiện ở trong tay ta giữ khế bán thân của hắn, hắn chính là một nô tài một con chó trên tay ta, ta hiện tại muốn dằn vặt thế nào hắn đều được, ai dám đụng đến ta, quan phủ sao? Ha ha, Đáng cười!“
Sắc mặt Thiết ma ma biến thành tro nguội, nhi tử nàng lúc này lại bị dọa ôm chặt lấy Thiết ma ma: “Nương! Nương, ngươi mau cho bọn hắn tiền, bọn họ muốn là tiền, ngươi không phải ở trong phủ An quốc hậu làm ma ma quản sự sao, sao sẽ không có năm trăm lượng, ngươi đi mượn, không được ngươi trộm trước đến cho bọn hắn đi, ta không muốn chết a!”
Trong lòng Thiết ma ma hận nhi tử này cực kỳ, nhưng rốt cuộc là thịt trên người nàng, nhìn thân nhi tử chết thảm, nàng vạn vạn làm không được.
Trong lòng Thiết ma ma một mảnh bi thương, mím chặt môi nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì ?” Thiết ma ma ở An quốc hậu phủ lâu như vậy, cũng không phải đồ ngốc, nếu những người này muốn bạc sẽ không rảnh chạy một vòng lớn như vậy, buổi tối bắt nàng đến, bọn họ tất có mục đích khác.
“Ta nghĩ Thiết ma ma hẳn là gặp qua bản nữ quan.” Đột nhiên một thanh âm trong trẻo từ trong thất truyền đến, sau đó một nữ tử y phục trắng thuần xinh đẹp đi ra, Lâm Hổ nhìn thấy người tới lập tức đứng lên, thỉnh Đinh Tử nhập tọa.
Trong lòng Thiết ma ma cả kinh, không thể tin Lâm Hổ đối Đinh Tử nghe theo như thế, một bộ dáng chủ tớ, nhìn thấy tình cảnh này Thiết ma ma không có gì là không rõ.
“Ngươi… Đinh nữ quan, tất cả đều là phu nhân làm, cùng nô tài chúng ta không quan hệ, lão nô chẳng qua là một ma ma quản sự phòng bếp, ta tuyệt đối chưa từng làm lỗi với Đinh nữ quan.”
Đinh Tử gật nhẹ đầu, nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không làm gì với ta, nếu không, ngươi bây giờ còn có mệnh nói chuyện với ta sao ?” Thiết ma ma vừa nghe thân thể cứng đờ, lúc này Lâm Hổ quát, “Không chỉ con trai của ngươi, tướng công, nữ nhi của ngươi sớm bị chúng ta giám thị, ngươi muốn người một nhà đều chết ở trong tay ngươi sao ?“
Trên mặt Thiết ma ma một trận xanh trắng, tuy có khế ước bán thân, Mộc thị lúc vui, đối với nàng vẫn rất coi trọng, tính tình nếu không tốt cũng không làm gì Thiết ma ma. Nàng đối Mộc thị có thể nói là trung tâm.
Đinh Tử nhìn mặt Thiết ma ma biến hóa, hướng về phía Lâm Hổ gật gật đầu, Lâm Hổ đi lên phía trước, “Phanh” hung hăng một cước, trực tiếp đem nhi tử của Thiết ma ma đá ra hai thước xa, miệng nhi tử nhất thời phun máu tươi hôn mê bất tỉnh.
Thiết ma ma kinh hãi chạy tới đỡ nhi tử, lau máu trên miệng hắn, kêu to: “Ta đồng ý, ta cái gì đều nguyện ý làm cho các ngươi, chỉ cần các ngươi buông tha con cùng trượng phu, nữ nhi ta, ta cái gì đều nguyện ý làm, ta cái gì đều nguyện ý làm, các ngươi ngàn vạn không nên thương tổn bọn họ! Không nên!”
Đinh Tử nhợt nhạt cười, trong mắt như có tinh quang, đẹp không sao tả xiết, nhưng Thiết ma ma nhìn thấy nụ cười này toàn thân lạnh cả người: “Thiết ma ma yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng ta cũng sẽ không làm gì bọn họ, hơn nữa ta cũng sẽ không bắt ngươi làm chuyện xấu gì. Ngươi chỉ cần đem
Mộc thị hằng ngày ở An quốc hậu gặp qua người nào, ăn cái gì, thích gì đều điều tra rõ ràng cho ta, sau đó truyền tin tức ra. Xong chuyện thì năm trăm lượng bạc ta có thể không thu, còn có thể trả khế bán thân lại cho ngươi. Cũng giúp ngươi biến thành lương dân, cùng trượng phu, nhi tử, nữ nhi làm một ít buôn bán, cuộc sống người một nhà yên bình, đây cũng là cuộc sống Thiết ma ma mong muốn đi. Ngươi là người thông minh, vĩnh viễn ở trong phủ làm nô tài, ngày nào đó phạm vào một ít việc chọc chủ tử, bồi luôn tính mạng, ngươi hẳn sớm nghĩ tới đường lui, hiện tại ta cho ngươi cơ hội này.”
Trên mặt Thiết ma ma có một chút buông lỏng: “Ngươi còn muốn ta làm những gì?“
Đinh Tử đưa cho Thiết ma ma một gói thuốc: “Dược bên trong, mỗi ngày cho vào cơm canh Mộc thị một chút.” Sắc mặt Thiết ma ma xanh đen, nhưng vẫn thu gói thuốc đặt ở trong lòng.
Đinh Tử cười nhìn thiết ma ma: “Chỉ cần chuyện này hoàn thành, cuộc sống ngươi muốn, ta có thể cho ngươi, nhưng nếu ngươi để lộ tin tức, đừng nghĩ thân nhân của ngươi nhìn thấy thái dương ngày mai, ngươi nên rõ ràng ta dám nói thì sẽ có năng lực làm được.”
Thiết ma ma gật gật đầu, Lâm Hổ phái người đưa trở lại An quốc hậu phủ, lúc tiến vào phòng bếp nhìn thấy người giống nàng như đúc. Thiết ma ma kinh ngạc, Thiết ma ma kia cười nói: “Không nên đùa giỡn, ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của chủ tử.” Thiết ma ma trắng mặt gật đầu, tận mắt thấy người kia phi thân biến mất rất nhanh ở trước mắt, trong tay nắm gói thuốc Đinh Tử cho, thầm hạ quyết tâm!
Thái hậu từ trong bệnh dịch ở Minh thành bình yên trở về, là chuyện đáng mừng của Đại Tề, Hoàng thượng vì Thái hậu đón gió tẩy trần, cố ý hạ thánh chỉ, quan viên cả triều từ thất phẩm trở lên đều dẫn gia quyến tham gia thịnh yến hoàng cung!
Tự nhiên Đinh Tử cũng nhận được tin tức, hơn nữa không thể không đi!
Bởi vì nàng là nhân vật chính quan trọng nhất!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
22 chương
10 chương
415 chương