Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 106 : Dọa tè ra quần!
Beta: Feiyang
Thái hậu và Lam Thanh Lăng vừa tiến vào Thị lang phủ liền đến Tử Trúc viện. Đinh Bằng, Vương thị vốn định đi hầu hạ lại bị thị vệ ngăn cản.
Trong lòng hai người vừa xấu hổ, bất an lại thập phần tức giận, nói thế nào thì bọn họ cũng là chủ nhân của Thị lang phủ, việc chiêu đãi phải do bọn họ làm mới đúng.
Chẳng lẽ Thái hậu có địa vị cao lại nhân nhượng người có địa vị thấp như mấy hạ nhân Tử Trúc viện sao? Lúc đó tuy Đinh Bằng không trực tiếp tham dự chuyện Vương thị cưỡng bức dụ dỗ, đoạt đồ cưới Đinh Tử, thế nhưng sau khi biết chuyện cũng không phản đối. Theo hắn nghĩ thì lần này Đinh
Tử rất khó sống sót mà trở về, lúc trước coi Đinh Tử là núi dựa lớn nay đã không dùng được, đương nhiên phải ép khô giá trị thặng dư của Đinh Tử – chính là tài sản! Vương thị nguyện ý làm, hơn nữa còn thay hắn đóng vai người xấu thì sao Đinh Bằng lại ngăn cản chứ?
Mặc dù Thái hậu ở trong Tử Trúc viện nhưng Đinh Bằng, Vương thị không thể tới gần, hai người ở Thọ An đường đứng ngồi không yên, một chút cũng không thể bình tĩnh.
“Thái hậu giá đáo.” Bên ngoài chợt vang lên tiếng hô, hai người sửng sốt chạy nhanh ra, quỳ trên mặt đất thỉnh an.
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Thái hậu cúi đầu nhìn hai người quỳ dưới đất, lúc tiến vào phòng khách của Thọ An đường thì cũng hiểu rõ Vương thị là kẻ rất chú ý mặt mũi. Mặc dù Thọ An đường không như Trường Lạc cung của Thái hậu nhưng cũng dùng san hô ngọc khí bày biện đầy đủ, trang sức trước cửa nhìn cũng rất đẹp.
Khóe miệng thái hậu khẽ nhếch, cười lạnh một cái.
Nếu không phải loại người mặt dày này thì cũng sẽ không vì tôn nữ chưa biết sinh tử mà ngang nhiên đoạt đồ cưới, dơ bẩn xấu xa như thế thực sự làm người ta ác hàn.
Thái hậu không trực tiếp ngồi ở chỗ gia chủ, lại ngồi ngay cái ghế mà ngày xưa Đinh Tử thường ngồi tại Thọ An đường. Đinh Bằng, Vương thị nhìn nhau, cũng không biết Thái hậu đây là có ý hay là vô ý, trong lòng vừa sợ vừa kinh ngạc.
“Bình thân, ngồi đi.”
Đinh Bằng, Vương thị nghe lệnh đứng dậy nhưng không dám đi lên, chỉ có thể ngồi ở ghế đối diện Thái hậu. Ai biết Thái hậu nhướng mày, dọa hai người không dám nói chuyện, đột nhiên Thái hậu cười nói: “Ngồi, các ngươi là chủ nhân còn Ai gia là khách sao dám át giọng chủ, ngồi đi!”
“Không! Không! Không! Dân phụ không dám, người là Thái hậu, làm sao dân phụ dám ngồi.”
“Vi thần không dám.”
Bây giờ Vương thị không phải cáo mệnh phu nhân, chức quan Đinh Bằng càng không cách nào so được, bọn họ nào dám ngồi chủ vị trên thọ An đường, mặt Thái hậu chợt biến đổi: “Sao thế? Ngay cả chút mặt mũi Ai gia cũng không có, ngay cả lời nói của Ai gia các ngươi đều có thể phản bác, quả nhiên là không chào đón Ai gia đến thị lang phủ a.”
Thái hậu làm bộ đứng dậy ly khai, Đinh Bằng, Vương thị lập tức cả kinh nói: “Vi thần tuyệt đối không dám chậm trễ Thái hậu, vi thần tuyệt đối không có ý này.”
“Thái hậu nhân đức, dân phụ rất cảm kích, dân phụ ngồi, xin Thái hậu bớt giận.”
Đinh Bằng, Vương thị tim đập thình thịch ngồi trên chủ vị, trên mặt trắng hồng giao nhau, nhưng bọn họ phát hiện lo lắng chỉ là dư thừa. Sau khi bọn họ ngồi xuống, Thái hậu cũng ngồi trở lại, trên mặt cũng không tức giận, trái lại lộ ra tiếu ý nhạt nhẽo, đối với bọn họ mà nói đã là thiên đại ban ân.
Trầm mặc một hồi, Vương thị cẩn thận hỏi: “Dân phụ ở trong kinh thành nghe nói Thái hậu đi qua Minh thành, nơi đó xảy ra bệnh dịch tả, quả nhiên Thái hậu hồng phúc tề thiên, phúc trạch vạn lý, Thái hậu đi vào đó ôn dịch tả dịch đều có thể chữa trị, thật là phúc khí cho bọn họ.” Ngoài miệng Vương thị dỗ ngon dỗ ngọt, Thái hậu chỉ cười, trong mắt ẩn hàm một mảnh lãnh ý, dám nghĩ rằng bà là phụ nhân vô tri sao? Thật đáng cười!
Thái hậu lắc đầu, trên mặt lưu một tia cảm kích: “Ngươi sai rồi, lần này Ai gia có thể bình an trở về toàn bộ đều dựa vào công lao của Đinh
Tử. Nếu không phải nàng cứu bách tính toàn thành, Ai gia không chừng đã chết ở trong Minh thành. Quan to quý nhân trong kinh thành không phải có một đám dân tấu chương muốn Ai gia chết cháy sao, nếu không nhờ Đinh Tử nên Ai gia không bị nhiễm dịch tả, không thì cũng không sống được.”
Khóe miệng Đinh Bằng, Vương thị co quắp, mặc dù bọn họ vì Đinh Tử ở trong Minh thành không thể trực tiếp thượng tấu, nhưng trên thực tế cũng rất sợ chứng bệnh lây lan, để cho bọn họ vô tội bị liên lụy, trong lòng cũng đồng ý đốt thành. Thái hậu vừa nói như vậy, làm cho bọn họ cảm thấy chột dạ, trán đổ mồ hôi.
“Tử nhi, đứa nhỏ này từ nhỏ liền thích nhìn sách thuốc, dân phụ vốn không nghĩ nàng có thể học được cái gì, chỉ cảm thấy nữ nhi gia nhìn nhiều thư (sách) một chút cũng tốt nên cũng không ngăn cản nàng, ngược lại tìm giúp nàng không ít sách thuốc. Không ngờ nha đầu Tử nhi cũng không chịu thua kém, thế nhưng có thể giúp được Thái hậu, được vào mắt
Thái hậu ngài đây chính là phúc khí của nàng, cũng là đại phúc của thị lang phủ a!” Trên mặt Vương thị cười híp mắt, mặt muốn liệt.
Thái hậu gật đầu phụ họa nói: “Ngươi nói cũng không sai, đây đều là công lao Đinh Tử, cũng nhờ Thị lang phủ các ngươi giáo dục tốt!”
Trên mặt Vương thị tiếu ý càng sâu: “Đây hẳn là, Đinh Tử cùng đệ đệ của nàng đều là đích tử, đích nữ của Thị lang phủ, chúng ta không quan tâm bọn họ thì quan tâm ai, bọn họ là hi vọng tương lai của thị lang phủ chúng ta. Ta cùng Đinh thị lang đều kỳ vọng cao, không dám chậm trễ nửa phần. Từ nhỏ dạy chúng đọc sách tập viết, hồi bé cũng chăm chỉ, biểu hiện bây giờ rất tốt, hai đứa bé cũng là người không chịu thua kém.”
Nhìn Vương thị tiếu ý, Thái hậu cũng cười, bên người thái hậu theo tới _ Lưu ma ma, Viên Nguyệt, Viên Uyển không biết đã đem Vương thị mắng thành cái gì rồi.
Lúc trước Thái hậu chú ý Đinh Tử thì cũng cho người tìm hiểu tình hình của Thị lang phủ, lúc đó là do Mã di nương nắm quyền, cố ý làm tính cách Đinh Tử trở thành bài xích xúc động. Vương thị, Đinh Bằng cũng biết điều này nhưng Thị lang phủ không có người nào giáo dục Đinh Tử, về phần Đinh Trí có thân phận là cháu ruột trong phủ nên được đi thư đường, nhưng tiểu thiếp trong phủ liên hợp lại hãm hại hai người các nàng, đám đó sao có thể là người tốt chứ!
Thái hậu khích lệ mấy câu, những công lao này liền trở thành của bọn họ, hoàn toàn gạt bỏ sự cố gắng của Đinh nữ quan, tổ mẫu vô tình lại vô sỉ như thế, trách không được có thể làm ra loại chuyện đoạt đồ cưới của người khác! Quả thực làm cho Lưu ma ma hận không thể lập tức xông lên đánh một trận!
“Các ngươi càng vất vả, công lao càng lớn, Đinh Tử có thể có y thuật như thế phải ngợi khen các ngươi tốt một chút mới được. Không dối gạt các ngươi, bây giờ dân chúng Minh thành đã xem Đinh Tử là ân nhân, Ai gia nhìn thấy cũng rất mừng rỡ, Đinh Tử có thể có hôm nay đều cùng ngươi và Đinh thị lang có quan hệ trực tiếp. Hôm nay Ai gia có thể ban các ngươi một ân điển, chỉ nói vậy thôi, các ngươi muốn điều gì thì chỉ cần nói, Ai gia có thể làm được chắc chắn sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Thái hậu vừa nói xong, trên mặt Đinh Bằng cùng Vương thị đều mừng như điên, không ngờ Đinh Tử còn có chỗ để dùng, lại còn giúp bọn hắn được ân điển.
Trong đầu Đinh Bằng chỉ muốn thăng quan a thăng quan, Vương thị biết rõ lần này Đinh Bằng có hi vọng thăng quan, không khỏi nghĩ đến đồ cưới
Đinh Tử, nhưng hiện tại nàng sẽ không ngốc đến mức cướp đoạt đồ cưới của Đinh Tử. Đinh Tử vừa lập công lớn, nàng sẽ không tự tìm đường chết muốn đồ của Đinh Tử. Nàng nghĩ đến đoạn thời gian trước Thái hậu thưởng không ít cho Đinh Tử, lần này Đinh Tử cứu Thái hậu một mạng, trên ý nghĩa nào đó thì nàng cũng là đại công thần, sao có thể thưởng ít được.
Trong lòng Vương thị nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vì Thái hậu, vì Đại Tề làm việc đều là lẽ đương nhiên, dân phụ sao dám đòi ân điển của Thái hậu đây.” Bất quá đột nhiên vừa chuyển, lại nói: “Lần đầu tiên dân phụ tiếp xúc thân mật với Thái hậu, Thái hậu so với dân phụ trong tưởng tượng còn muốn ôn nhu dễ thân, không biết dân phụ có thể hay không dùng ân điển, sau này thỉnh thoảng đi trong cung, bồi Thái hậu trò chuyện giải buồn, ha ha ha~”
Lưu ma ma không khỏi lên tiếng hừ lạnh, Vương thị thật ra cũng dám nói, nữ tử bình dân không có tư cách một mình tiến cung, ngoại trừ có cáo mệnh mới có thể hướng trong cung đề thiệp, nhìn tâm tình Thái hậu cùng các chủ tử trong cung mới quyết định cho vào hay không. Vương thị muốn trở thành cáo mệnh phu nhân a, hơn nữa nếu hoàng gia phong cáo mệnh chắc chắn sẽ ban một chút vàng bạc châu báu, cầu danh lại cầu tài, khẩu vị cũng không nhỏ.
Thái hậu không nói chuyện chỉ cười gật gật đầu giống như nói nàng đã nhớ, trên mặt Đinh Bằng cũng hiện lên sắc mặt vui mừng, cẩn thận nói: “Nghe nói triều đình lý nhâm năm nay muốn sửa lại, Thượng thư đại nhân tại vị vẫn cần cù thật thà, vi thần vẫn cảm thấy Thượng thư đại nhân có tư cách lên chức.” Lời nói Đinh Bằng giấu giếm ý tứ muốn thăng chức cho mình.
Lễ bộ thượng thư nếu lên chức, vậy Lễ bộ thị lang hắn sẽ trở thành Lễ bộ thượng thư, đây là trực tiếp cầu lên chức.
Khóe miệng Thái hậu cười lớn, nhìn ra phía ngoài, bên ngoài Vũ Văn thị vệ đã phụng mệnh đợi ở nơi đó. Thái hậu hướng về phía hắn gật đầu một cái, lập tức chuyển qua phía Đinh Bằng, Vương thị đột nhiên giận rống: “Lớn mật, Đinh thị lang phủ ngươi quả là không biết tôn ti trật tự, Ai gia tuy là khách đến phủ các ngươi, nhưng rốt cuộc vẫn là Thái hậu, là tổ mẫu Đại Tề! Các ngươi thế nhưng không mời Ai gia ngồi ghế trên, dám ngồi ở trên đỉnh đầu Ai gia. Các ngươi nơi chốn muốn tức khắc áp ai gia, chẳng lẽ có tâm mưu phản?”
“Nô tài lớn mật, không muốn sống nữa ư, dám khinh thường Thái hậu, muốn chết!”
“Tội ác tày trời, có thể xử tử!”
“Giết bọn họ!”
Thái hậu mắng xong, Lưu ma ma, Viên Nguyệt cùng Viên Uyển lập tức phụ họa, nổi giận nói. Trên mặt hai người Đinh Bằng, Vương thị vốn lộ vẻ tươi cười, chỉ cảm thấy đầu một trận nổ vang, còn chưa rõ ràng tình hình, nhưng nhìn thấy Thái hậu cùng Lưu ma ma, Viên Nguyệt, Viên Uyển trừng mắt nhìn, nét cười trên mặt cũng không giữ được, lòng cả kinh, vừa mừng vừa sợ, biểu hiện trên mặt hoàn toàn cứng đờ, thân thể thẳng tắp, còn chưa kịp phản ứng.
“Người tới a, đưa bọn họ trói ở chỗ đó cho ta, ta muốn cho cẩu nô tài nhận rõ mình rốt cuộc là thứ hàng gì, nhận rõ thân phận của mình, trói lại!” Thái hậu quát mắng.
Vũ Văn thị vệ lập tức mang binh tiến vào Thọ An đường, hai thị vệ phía sau cầm dây thừng trong tay, đem thân thể cứng còng Đinh Bằng cùng Vương thị tiếp trói lại, lúc này hai người mới giật mình phản ứng, Vương thị thét to: “Thái hậu, là do người bảo chúng ta ngồi ở chỗ này a! Oan
ức a, dân phụ không dám có tâm nghịch phản, tuyệt đối không có, Thái hậu hiểu lầm a!”
Thái hậu cười lạnh: “Tốt, vẫn dám chỉ trích Ai gia, Ai gia thiện tâm không muốn cùng các ngươi tính toán, khách khí nói một tiếng, các ngươi liền không chút khách khí ngồi đến trên đầu Ai gia, không đem Ai gia coi vào đâu! Đến lúc này còn không nhận ra sai lầm của mình, sai còn đổ lên đầu Ai gia! Giỏi, Giỏi lắm! Ai gia làm Thái hậu thật quá thất bại, ngay cả bình dân bách tính cũng không xem Ai gia ra gì. Hôm nay Ai gia nếu không hảo hảo giáo huấn các ngươi, sau này các ngươi sẽ chỉ vào mũi ai gia mắng, còn đứng ngốc làm gì, vả miệng cho ta!”
“Hạ nhân Thọ An đường cũng không đem Ai gia coi vào đâu, Ai gia đến lâu như vậy ngay cả chén nước cũng không dâng lên, dám xem Ai gia là kẻ tới Thị lang phủ ăn xin. Lá gan cũng không nhỏ a! Bất kính hoàng thất không nói, Ai gia là Thái hậu cũng dám bất kính, tội đáng chết vạn lần!
Đem hạ nhân Thọ An đường đều kéo xuống, hung hăng đánh cho Ai gia, Ai gia không hài lòng không cho phép dừng!”
“Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng!”
“Thái hậu, ta có chuẩn bị trà bánh đưa lên, thế nhưng…”
“Thái hậu, nô tỳ oan uổng!”
Thái hậu từ sớm đã cho Vũ Văn thị vệ coi chừng hạ nhân Thọ An đường, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào phòng khách, tất nhiên cũng không cho ai vào đưa trà bánh. Thái hậu chính là đến gây sự, sao lại quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Bên ngoài đem vào một loạt ghế, hai thị vệ kéo một hạ nhân, đặt trên cái băng liền hung hăng đánh, thị vệ luyện võ lại từ trong cung ra, độ mạnh yếu của hèo kia so với hèo hậu trạch bất đồng thật to, độ mạnh yếu ở đây ba hèo. Vừa đánh xuống, ngoại viện Thọ An đường một mảnh âm thanh quỷ khóc sói gào, từng người một khóc nước mắt nước mũi, hai hèo đi xuống, mông đã đỏ như máu, thật là vậy, đánh một bản liền liếc mắt một cái chuẩn bị tư thế té xỉu!
Vũ Văn thị vệ lúc này cũng nghe lệnh đứng ở trước người Vương thị, “Ba ba ba” không lưu tình chút nào hạ bạt tai, châu trâm trên đầu Vương thị bay tán loạn, tóc hỗn độn, cái thứ hai làm cho hai má Vương thị phiếm hồng sưng đỏ, in dấu mười bàn tay. Vương thị mở to mắt, tròng mắt thiếu chút nữa xuất huyết, mũi miệng đều phun máu, miệng sưng đầy tơ máu, chỉ nghe nàng ô ô gọi không ngừng, lại không phát ra thanh âm.
“Tiếp tục!” Thái hậu chưa hết giận, lạnh giọng một tiếng nói.
Lại có một nhóm thị vệ vọt vào Thọ An đường, trong tay bọn họ cầm đao kiếm, toàn bộ tụ tập bên người Vương thị cùng Đinh Bằng. “Phanh” một đao, đem bàn giữa hai người đập ra, gỗ vụn bay lên lại rơi xuống đất, đao cực nhanh, ở trong không khí cực nhanh phách đao.
Đinh Bằng cùng Vương thị ngồi quá gần, cách đao không tới nửa thước. Bọn họ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh quát trên mặt ẩn ẩn đau nhói, trong lòng nhói đau, trên người đổ mồ hôi càng nhiều, đao này chỉ cần hơi nghiên, thứ rơi xuống chắc chắn là đầu của bọn họ!
“Hưu! Phanh!” Đại đao lên xuống lần nữa, lần này trực tiếp xẹt qua gò má Vương thị, Vương thị bị trói không nhúc nhích được nhưng nàng lại mẫn cảm cảm giác được sợi tóc bị đao phong chém đứt một bó. Đao còn dán mặt hạ hoa, nàng có thể cảm giác đao hạ xuống khi đó, thân thể nàng run run, tim sắp tràn tới cổ họng, mắt trừng vô cùng lớn, bị tát sưng miệng, run run run run, trên mặt không biết mồ hôi hay nước mắt rơi không ngừng, dính vào miệng đau run run lợi hại hơn.
Lại thấy đại đao lại lần nữa vung lên, lần này trực tiếp theo đỉnh đầu Vương thị một hạ đao, “Phanh” trực tiếp đem ghế mộc Vương thị ngồi phân thây. Lúc đao vọt qua trước mắt, Vương thị chì cảm thấy tim của mình ngừng đập, trên mặt biểu tình kinh hãi cứng ngắc bất động, mắt trừng trừng, hơn nửa ngày cũng nhìn không rõ cái gì, ngồi thẳng tắp, miệng cũng mở to, tuyệt vọng dùng sức hô lên một tiếng!
Thời gian tựa hồ đình chỉ, huyết mạch toàn thân Vương thị đảo lưu, toàn thân băng lãnh một mảnh, qua thời gian thật dài, đột nhiên mắt Vương thị nháy, âm thanh sắc nhọn kêu to: “A!” Tử vong kinh khủng tới gần, nàng dùng hết sức kêu, đầu óc trống rỗng, trợn mắt nhìn thẳng, thân thể bị trói muốn đi chuyển cũng không được.
Tình huống Đinh Bằng ở bên kia so với Vương thị cũng không tốt bao nhiêu, đao kiếm không ngừng khảm xung quanh, mặc dù hắn khống chế được không kêu to, nhưng mặt tái nhợt, không ngừng phiên trứ bạch nhãn, ngực phập phồng, môi run run, đầu óc loạn rầm rầm một mảnh.
Hắn biết, Thái hậu từ lúc bắt đầu tiến vào chính là muốn xử trí bọn họ,
Thái hậu cố ý ở đại sảnh hạ thủ, chính là tìm cớ dằn mặt bọn họ. Bất luận lúc đó bọn họ có đồng ý ngồi ở chủ vị thọ An đường hay không, Thái hậu cũng sẽ buộc hắn ngồi chỗ đó, sau đó sẽ đem đi trị tội.
Không! Hôm nay Thái hậu chính là muốn trừng trị bọn họ một chút! Nếu không phải bất kính chi tội thì còn có những thứ khác, Thái hậu tới trút giận cho Đinh Tử, nếu hôm nay không sửa trị bọn họ khóc gọi trời gọi đất, Thái hậu tuyệt đối không bỏ qua!
Trong lòng Đinh Bằng thình thịch vang lên, đao kiếm lao xuống, bọn thị vệ thấy Đinh Bằng không run sợ giống Vương thị, trong lòng không vui, muốn làm tóc Đinh Bằng tứ tán. Trực tiếp cầm kiếm tước tóc hắn, đao kiếm ngay trước mắt Đinh Bằng không ngừng huy động, gió lướt trước mũi hắn,
ánh đao lập lòe trước mắt hắn. Đinh Bằng cảm giác cái chết sắp đến gần hắn, toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi ướt đẫm y phục.
Lúc này một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào mi tâm Đinh Bằng, Đinh Bằng thất thanh kêu to: “A!” Trong chớp mắt ngất đi!
Bên kia Vương thị khí không hạ xuống, trên mặt như bị quỷ dọa, mặt bị đánh ra máu, chính nàng so với quỷ còn dọa người. Hạ nhân bên ngoài Thọ
An đường trực tiếp bị trượng tễ còn hơn một nửa, kỳ thực những kẻ phụng mệnh Vương thị đi Tử Trúc viện đoạt đồ cưới toàn bộ bị đánh chết, bao gồm cả Đoàn ma ma ở bên trong, cái khác chưa bị đánh chết, cũng thành bán sống bán chết, đều là trọng thương!
Toàn bộ Thọ An đường bị bọn thị vệ đập phá tan tành, Lưu ma ma dìu Thái hậu đứng lên, lạnh lùng nhìn cặp mắt trợn tròn của Vương thị. Hồn phách
Vương thị như đã bay đi đâu rồi, Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia hôm nay chính là muốn cho các ngươi nhận rõ mình là thứ gì, dám đụng vào người của Ai gia, dù là thân nhân Ai gia cũng sẽ không bỏ qua. Dám ở trước mặt Ai gia tranh công, các ngươi cũng xứng? Nếu có lần thứ hai, Ai gia liền huyết tẩy Thị lang phủ, ngoại trừ tỷ đệ Đinh Tử, Ai gia cam đoan Thị lang phủ từ trên xuống dưới, một kẻ cũng không để lại! Đi!”
Lưu ma ma trào phúng nhìn Vương thị bị dọa còn chưa phục hồi tinh thần lại, chân không dừng lại. Thái hậu muốn giết những người này dễ như trở bàn tay, thế nhưng nàng không thể, thân là Thái hậu không thể vô duyên vô cố sát nhân, làm cho người ta nắm nhược điểm.
Lại nói Đinh Tử vừa hồi kinh, bên ngoài vốn đang lan truyền đức hạnh nàng có vấn đề, lúc này hai chủ tử trong phủ lại chết, còn muốn truyền thành thế nào. Thế nhưng Thái hậu ở trong cung nhiều năm, có rất nhiều thủ đoạn so với trực tiếp giết người còn muốn ngoan.
Đinh Bằng cùng Vương thị nếu không dùng tám ngày mười ngày, tinh thần cũng chưa chắc sẽ hồi phục lại được!
Viên Nguyệt, Viên Uyển mặt vô biểu tình ly khai, sau đó Vũ Văn thị vệ cũng theo Thái hậu ly khai, thị vệ đi theo cũng tự ly khai. Trong trong ngoài ngoài Thọ An đường một mảnh chật vật, máu loãng văng khắp nơi, những hạ nhân khác của Thị lang phủ nhìn thấy tình cảnh này bị dọa nữa ngày không dám động…
Chờ đến lúc đem Đinh Bằng, Vương thị cởi trói đỡ đến trên giường nghỉ ngơi đã là một canh giờ sau. Hai thân thể cứng ngắc, lại không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, những ngày sau giống như nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi.
Quản sự trong phủ Thị lang lại trở về tay Đinh Tử, bất quá Đinh Tử còn chưa có tỉnh, tất cả đều do Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi nắm quyền. Lúc
Đinh Tử không ở, những người thích gây sự tìm việc, ba người cả vốn lẫn lời đều đòi trở về.
Lỗ Dương chờ ám vệ lần lượt hồi phủ, âm thầm bảo hộ.
Trong Vân viện, có một thân ảnh lén lút quét xem bốn phía một phen, nhìn thấy xung quanh xác thực không ai, vội vã chạy vào trong nội thất viện
Bạch di nương.
Lúc này Bạch di nương ở trong phòng tắm rửa, thần tình trên mặt thập phần âm trầm, mím chặt môi, ngồi ở thùng tắm nữa ngày không động, cửa đột nhiên “Chi dát” một thanh âm vang lên, Bạch di nương kinh hãi, thấp giọng nói: “Ai?”
“Ta!” Người tới thanh âm trầm thấp, thần tình Bạch di nương không có thả lỏng, bất quá thân thể lại ngồi trở lại trong thùng tắm, “Sự tình ngươi có nghe nói đi, Thái hậu dẫn người đi Thọ An đường náo một trận.”
Bạch di nương trầm mặt không nói gì, nam nhân lại nói: “Kế tiếp ngươi định làm như thế nào?”
Bạch di nương cắn răng nghiến lợi nói: “Vương thị là tính tình gì, ta đi theo bên người nàng là có thể nhìn ra. Ta nhìn Đinh Tử có thể chết ở Minh thành, đồ cưới kia nàng nhất định phải đoạt, gây xích mích một chút, nàng quả nhiên làm theo. Hiện tại Thái hậu lấy nàng khai đao, sẽ không đến trên người ta.”
Nam tử cau mày nói: “Hiện tại người Thọ An đường đã chết phân nửa, thời cơ đã đến.”
“Không được, lúc này đổi thành người của chúng ta rất dễ bị người khác phát hiện, trước yên lặng theo dõi biến, Đinh Tử từ lúc trở về đều một mực mê man, nàng có thể tỉnh hay không vẫn chưa biết, chúng ta không thể rối loạn. Lần trước bị Đinh Tử hố đi hai vạn hai, làm cho chúng ta tổn thất rất lớn, phải nghĩ biện pháp kiếm trở về đã.”
“Ta biết, ngươi yên tâm.” Nam tử gật đầu nói, “Ngươi cũng cẩn thận một chút.” Nam tử xoay người nhìn chăn trên giường, lại nhìn Bạch di nương, có chút không muốn ly khai.
Bạch di nương đỡ thùng tắm ánh mắt phiếm lãnh, bị Đinh Tử thiết kế tới nay, cho tới bây giờ tâm tình Bạch di nương không dễ chịu. Không ngờ lần này Đinh Tử cùng Thái hậu các nàng trở về nhanh như vậy, nếu lâu một chút, nàng có thể mượn tay Vương thị đoạt khố phòng Đinh Tử, hiện tại thất bại trong gang tấc, đáng trách!
Thái hậu xử trí xong Đinh Bằng, Vương thị, thấy bọn họ sinh bệnh, liền dẫn Lưu ma ma, Viên Nguyệt, Viên Uyển ly khai. Bất quá trước khi rời đi lưu lại một đội thị vệ, nói là cảm tạ Đinh Tử công lao vất vả, lưu lại bảo hộ đến khi nàng thanh tỉnh. Lam Thanh Lăng cũng theo Thái hậu ly khai, bất quá buổi tối mỗi ngày đều thích hướng Thị lang phủ dạo một vòng, nhìn Đinh Tử mới có thể yên tâm ly khai.
Đinh Bằng, Vương thị ở trong phủ xảy ra việc, hạ nhân trong phủ không dám đối với hạ nhân Tử Trúc viện bất kính. Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi đã đem hạ nhân Tử Trúc viện bị Vương thị mua được, lấy các loại lý do phân công đến nơi khác, Đinh Trí cũng được thả ra, mỗi ngày hướng Tử
Trúc viện chạy.
Lúc trước Đinh Trí nhìn thấy Đinh Tử hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng
Đinh Tử đã chết thật rồi, vừa vào phòng liền khóc rống, vất vả khuyên xong, mỗi ngày đều cố ý nhìn Đinh Tử, muốn là người đầu tiên nhìn thấy
Đinh Tử tỉnh lại.
Hướng gió Kinh thành biến hóa rất nhỏ, lúc trước nghe thấy đồn đại ở
Minh thành, những người phát ngôn bừa bãi trong lòng run sợ, thời gian hoàng thượng hướng Trường Lạc cung chạy cũng càng ngày càng nhiều càng ngày càng dài, rõ ràng có ý vị lấy lòng. Quan viên triều đình dâng thư, cẩn thận làm người, mỗi ngày lên triều trở về, mỗi ngày trốn ở trong phủ thành rùa đen rút đầu không dám ra ngoài.
Đinh Tử cùng Thái hậu, Lam Thanh Lăng bình yên trở về, lúc trước thanh
âm nghị luận Đinh Tử cùng nam nhân tư thông lại rất dai dẳng. Trước đây còn chưa có đối chất, nhưng từ lúc Đinh Tử trở về vẫn không có động tĩnh, liền không quá bình thường, kinh thành bắt đầu có lời đồn đại truyền ra Đinh Tử là bởi vì dám làm không dám nhận, vì thế không dám cùng Bình Cát đối chất. Đinh Tử không có phụ đức, hành vi thấp hèn vô sỉ lại một lần nữa bị đẩy tới trước, bị mọi người nghị luận.
Tại một chỗ trong Hậu nhai, một người nam tử mặc bạch sam, dựa vào cây liễu duy nhất trong viện, ngẩng đầu xuyên thấu qua bóng dáng loang lổ cây liễu hướng ra phía ngoài nhìn lại. Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng, tinh không vạn lí, nhưng tâm tình của hắn lại không hề yên lặng.
Tử nhi đã trở về, nàng đã bình an trở về, thật tốt quá!
Lúc Tiết Vũ biết được chuyện Đinh Tử ở Minh thành liền lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, muốn đi Minh thành nhìn thử. Bạch lão thái quân cũng nghĩ đến ý nghĩ của hắn, phái không ít người canh chừng, căn bản không cho hắn đi ra ngoài. Tiết Vũ đợi ở chỗ này cũng chỉ có lo lắng suông, đối với đồn đại bên ngoài vô tâm, càng nghe trái tim càng băng giá.
Tiết Vũ không ngốc, hắn rất thông minh, trước đây hắn quá nhu thuận hiểu chuyện, vĩnh viễn sẽ không phỏng đoán tâm tư trưởng bối sẽ là dạng nào, nhưng Mộc thị có thể bức Tiết Vũ thành thân nhân cơ hội viên phòng, vì sao không thể cùng Thị lang phủ tìm cái lý do từ hôn. Tiết Vũ căn bản không cần điều tra gì, hắn so với ai khác đối chuyện này đều rõ ràng, ai là chủ mưu!
Hắn hận không thể giải thích cho mọi người biết Đinh Tử không phải là người như thế. Thế nhưng hắn là một nam tử, nếu giải thích sẽ làm sự tình họa vô đơn chí, làm cho người ta nói Đinh Tử nhiều hơn. Hắn là nam tử đã kết hôn, cùng Đinh Tử quá thân mật, hoặc là quá hiểu biết, chắc chắn sẽ làm nhiều người để ý.
Tiết Vũ tâm vẫn như đặt ở lò nướng, vì mình vô năng, vì mình không thể vì ở lúc Đinh Tử nguy hiểm xuất lực mà thống hận chính mình.
Cũng may Tử nhi đã bình an trở về, trong lòng Tiết Vũ không ngừng nhiều lần nhắc tới, trong đầu không khỏi nghĩ đến hình dạng Đinh Tử. Nàng cười nhợt nhạt, trong mắt có tinh quang lóe ra, điều duy nhất mà có thể làm
Tiết Vũ thường thường nhớ lại,!
“Xem ra ngươi gần đây cũng sống tốt lắm!” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Tiết Vũ sửng sốt, lúc quay đầu nhìn phía người tới lại cười thoải mái.
“Các ngươi thực sự đã trở về, thật tốt quá, lời đồn đại không phải giả.” Nhìn thấy Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ khống chế không được tiến lên ôm lấy hắn, giống như người hắn ôm không phải Lam Thanh Lăng, mà là xuyên qua hắn ôm người khác, ôm rất chặt, thân thể Tiết Vũ tựa hồ đang run rẩy.
Lam Thanh Lăng cứng người, đẩy Tiết Vũ ra, vỗ vỗ trên người: “Ta đối với ngươi không có hứng thú, không nên động thủ động cước.”
Tiết Vũ xấu hổ cười, hắn thế nào liền quên, Lam Thanh Lăng ghét nhất cùng thân thể người khác tiếp xúc: “Xin lỗi, nhìn thấy ngươi nhất thời vui mừng, nhìn ngươi khỏe ta cũng an tâm, ta nghe nói bệnh dịch tả ở Minh thành đã chữa xong, toàn bộ thành cũng không có gì, vì thế các ngươi đã an toàn trở về, ta thật là vui.”
Chân mày Lam Thanh Lăng cau lại, nhìn sâu vào mắt Tiết Vũ, nói: “Nghe nói ngươi cùng Hạ Linh Nguyệt thành thân.”
Thân thể Tiết Vũ cứng lại, biểu hiện trên mặt cứng lại, trên mặt âm trầm không ngừng, ngừng một hồi nói: “Đúng vậy!”
“Trước đây cũng đã gặp qua Hạ Linh Nguyệt, một nữ tử như nước rất ôn nhu, ngươi rất có phúc khí.” Lam Thanh Lăng thản nhiên nói.
Mặt Tiết Vũ âm trầm nhìn Lam Thanh Lăng: “Phúc khí, ngươi đang cười nhạo ta, hay là vui sướng khi người gặp họa, ngươi rất rõ ràng người trong lòng ta chính là ai! Nữ nhân kia ở trong mắt ta giống chuyện cười, ngươi biết ta bị ép thành thân như thế nào sao? Ta là thế nào cùng nàng viên phòng sao? Trong lòng ngươi bây giờ nhất định rất cao hứng đúng không ? Không ai đoạt với ngươi đúng không?” Tiết Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt nổi hỏa, bất luận trải qua bao lâu, bất luận ai nói đến vấn đề này, Tiết Vũ cũng cảm giác tâm bị đau đến khó chịu. Vì sao nương hắn một điểm cũng không hiểu rõ hắn, vì sao không thể tiếp thu Đinh Tử. Nếu như không phải thế, hiện tại có thể đến cười nhạo hắn sao!
Người phải khóc chính là Lam Thanh Lăng!
Lần đầu tiên Tiết Vũ ở trước mặt Lam Thanh Lăng thất thố, lần đầu tiên ở trước mặt hắn hô to, trong mắt Lam Thanh Lăng hiện lên tình tự gì, rất nhanh che lại, ngửa đầu nhìn cây liễu đứng thẳng, theo gió đong đưa, cây liễu phiêu động, tựa hồ có thể đến chân trời.
Ánh nắng đã bị ngăn trở, biến nhu hòa rất nhiều.
“Ta cũng không phải đến để cười nhạo ngươi, đối với Đinh Tử, trong lòng chúng ta hiểu rõ không cần nói ra, đây là cạnh tranh công bằng.
Ngươi không thể phủ nhận tất cả nhân tố bên ngoài, đồng dạng lực lượng của chúng ta hoặc là trở ngại, chỉ có thể nói các ngươi không có duyên phận, các ngươi cũng không thích hợp. Ngươi bây giờ không có tư cách tranh với ta, mà Đinh Tử chỉ có thể là nữ nhân của ta, ta đứng ở trên lập bằng hữu khuyên ngươi, hảo hảo tìm một nữ nhân thích hợp của ngươi, ngươi sẽ hạnh phúc.”
Trên mặt Tiết Vũ càng khó coi, từ trong miệng tình địch nói hi vọng hắn hạnh phúc, giống như là châm chọc, thế nhưng hiện tại hắn cũng nói không nên lời, càng nói lời khó nghe. Tuy hắn biết lời Lam Thanh Lăng nói đều là đúng, nhưng tâm hắn lại vô pháp tiếp thu, không có Đinh Tử, từ lúc xác nhận tâm ý liền chưa từng nghĩ đến khả năng này, muốn hắn tiếp thu thế nào! Nghĩ như thế nào! Thế nào làm cho mình hạnh phúc!
Một lát qua đi, Tiết Vũ trào phúng cười: “Cho dù đúng như lời ngươi nói, nàng sẽ ra sao, ngươi nếu đổi lại là ta, ngươi sẽ chọn Hạ Linh Nguyệt?”
Lam Thanh Lăng quay đầu lại: “Một nữ nhân quá mức nhu nhược cần được bảo hộ, căn bản không xứng làm cho ta suy nghĩ. Nữ nhân của ta chỉ có thể là Đinh Tử, không có khả năng khác.’’
Tiết Vũ cười, trên mặt buồn khổ: “Lam Thanh Lăng, ta thua, nếu như ta dũng cảm một ít, ngươi liền không có cơ hội.”
Lam Thanh Lăng ngẩng đầu cao lên: “Không, cho dù ngươi ra tay nhanh hơn ta, Đinh Tử vẫn như cũ là của ta, vĩnh viễn chỉ có thể là nữ nhân của ta, bất luận là ai đều không có cơ hội. Ngươi thích Đinh Tử cái gì, ngươi hiểu rõ nàng bao nhiêu, trong chuyện này, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta.”
Tiết Vũ không nói gì, có thể Lam Thanh Lăng nói rất đúng, hắn cho tới nay đều chậm chạp, từ nhỏ đến lớn không gần nữ sắc, có lẽ không hiểu.
Nguyên nhân lớn hơn nữa, trong mắt hắn nhìn không thấy nữ tử có màu sắc gì, chỉ có Đinh Tử bất đồng, trong mắt hắn là màu sắc rực rỡ, Tiết Vũ không phải có bệnh mù màu, chỉ là khi hắn xem nữ nhân, trong mắt hắn đều là một màu sắc, không hề đặc sắc.
Nhưng Đinh Tử bất đồng, khi hắn lần đầu tiên thấy, hắn liền cảm thấy nàng này bất đồng, nhưng lúc đó hắn còn không hiểu được điều này đại biểu cái gì. Mặc dù hắn dũng cảm một ít, nhưng hắn vẫn chậm một bước: “Các ngươi còn chưa có thành thân, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, không nên cao hứng quá sớm, tựa hồ Thái tử đối với Tử nhi cũng rất có hảo cảm.”
Trên mặt Lam Thanh Lăng hiện lên tia thần sắc quỷ dị, lập tức che đi: “Ngươi đi ra cũng tốt, mỗi một ngày nhìn thấy người chính mình không muốn gặp, tâm tình cũng sẽ không tốt. Ngươi phải biết có một số việc, sẽ gánh chịu hậu quả. Ta khuyên ngươi sớm ngẫm lại tương lai chính mình nên làm như thế nào, ngươi cần trưởng thành!”
Trong mắt Tiết Vũ hiện lên lo lắng: “Mẹ ta, nàng…”
“Ngươi phải biết tính tình của ta, tính tình Đinh Tử, tâm tư Thái hậu. Đừng nói trước đây Đinh Tử là người trong lòng ngươi, việc này nếu đổi lại là người nhà của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Tiết Vũ biến sắc trầm mặc, đột nhiên Lam Thanh Lăng cười lạnh, “Ngươi yên tâm nàng không chết được!”
Nói xong Lam Thanh Lăng ly khai tiểu viện, Tiết Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh hoàng sắc ánh vào trong mắt, thứ này làm mắt đau, khóe mắt Tiết Vũ chảy xuống, lệ! Hắn thực sự cùng Tử nhi một điểm khả năng cũng không có! Dơ bẩn như vậy, gia đình như vậy, như thế nào xứng…
Ban đêm, vạn vật yên tĩnh, một bóng đen tiến một gian phòng nữ tử khuê các, bóng đen vọt đến bên giường, đẩy ra màn, đột nhiên một thanh kiếm đâm ra, nam tử lắc mình một cái hiểm hiểm trốn đi. Nhưng bỏ qua một kiếm hoa, lại lập tức ném ra, mảy may không cho, ngay từ đầu nam tử có chút chật vật né tránh, kế tiếp không ngừng bay nhảy, dĩ nhiên là quen tay quen việc!
Trong phòng một tiếng xé gió vang lên, Ngọc Du trông giữ ở ngoài phòng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn sang mặt trăng bên ngoài, đếm sao!
“Vừa mới tỉnh liền giương đao kiếm đối với ân nhân cứu mạng, quá nhẫn tâm!” Lam Thanh Lăng khẽ cười một tiếng, nhìn Đinh Tử xấu hổ đỏ mặt mà nói.
Đinh Tử vừa thu lại kiếm, nhăn mày nhìn Lam Thanh Lăng. Sáng nay lúc
Đinh Tử tỉnh, Ngọc Du, Lưu Đình liền đem chuyện phát sinh gần đây báo cáo cho nàng biết hết rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này Lam Thanh Lăng đối nàng chiếu cố có hơn, không phải nàng không cảm động, nhưng nàng cũng không thể quên người này thường xuyên giở trò với nàng.
Trong lòng Đinh Tử vừa hận vừa tức, ngực không ngừng động, lạnh lùng nói: “Vi thần đã tỉnh, cũng không làm phiền Thế tử quan tâm, thời gian không còn sớm, kính xin Thế tử mau về nghỉ ngơi, nếu không vi thần cũng gánh không nổi trách nhiệm quấy nhiễu ‘giấc ngủ’ của Thế tử.”
Lam Thanh Lăng đối Đinh Tử ám phúng không thèm để ý chút nào, chỉ cười nhẹ: “Aiz, dùng xong liền không giữ lời, không ngờ ngươi lại là người như vậy.” Lam Thanh Lăng lắc lắc đầu, biểu hiện trên mặt hết sức nghiêm túc, “Ngươi lạnh lùng quá, tim nam nhân bị thương, so với nữ nhân càng khó khép lại.”
Trên mặt Đinh Tử một trận xanh một trận trắng, nàng có thể nói Lam Thanh Lăng đây là đang trêu đùa không? Mà hắn lại một bộ dáng không biểu tình, ánh mắt thập phần nghiêm túc, không nói, Đinh Tử bị chọc tức vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Vậy thì thật xin lỗi, vẫn xin mời Thế tử trở về đi, vi thần đã tỉnh, không cần ngoại nhân chiếu cố.”
Lam Thanh Lăng thở dài một ngụm, đột nhiên nói: “Chuyện Tiết Vũ cùng Hạ Linh Nguyệt thành thân ngươi đã biết?“
Đinh Tử sửng sốt nói: “Mới biết được.“
Trên mặt Lam Thanh Lăng biến đổi: “Vì thế ngươi mới vô tình như vậy.” Đinh Tử bị nói rất ủy khuất, liên quan gì đến nàng, Lam Thanh Lăng khí hận nói, “Ngươi cũng đã nói thích Tiết Vũ, biết hắn thành thân trong lòng ngươi không thoải mái đi, ngươi còn muốn thành thân với hắn đúng không?”
Đinh Tử nhíu mày liếc mắt nhìn Lam Thanh Lăng, thấy đối phương nghiêm mặt, hình như là thật sinh khí, trong lòng thở dài co rút khóe miệng nói: “Ta là vì chúng ta rốt cuộc không có thành thân, lại lén gặp mặt như vậy… Ngươi đến khuê phòng ta, vừa kéo vừa ôm, ta là nữ tử a… Căn bản không phải như ngươi nghĩ!”
Lam Thanh Lăng một bộ không tin, lạnh lùng nhìn Đinh Tử, thấy đối phương sắc mặt không đổi, mím chặt môi nhíu mày muốn nói cái gì lại không nói, trong mắt hiện lên cái gì, thấp giọng nói: “Cho ta ôm một chút!” (ca zô lại nha^^)
Đinh Tử nhìn hắn như nhìn quái vật, Lam Thanh Lăng hiên ngang lẫm liệt nói: “Bản Thế tử cũng không phải không ôm qua, lúc trước không biết ôm qua bao nhiêu lần. Ngươi sớm là của ta, nếu không phải đối với chuyện Tiết Vũ thú người khác không vui, để ta ôm một cái, nói cho ta biết không phải, nếu không ngươi cũng là bởi vì thích hắn mới không vui!”
Đinh Tử cau mày, không biết nói gì với Lam Thanh Lăng, đối phương lại tự động tiến hai bước, ôm thân thể Đinh Tử vào trong ngực, khóe miệng hiện ý cười, lập tức lại ẩn xuống, ôm một hồi nói: “Bản Thế tử tin ngươi một hồi, ngươi nhớ bản thân là người của bản Thế tử, không thể hồng hạnh xuất tường (Ngoại tình).”
Đinh Tử cảm giác trán có gân xanh đang không ngừng nhúc nhích, lúc này Lam Thanh Lăng gật đầu nói: “Bản Thế tử muốn về nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi.” Nói xong phi thân nhảy cửa sổ ly khai, chỉ còn lại Đinh Tử một người ở trong phòng sinh hờn dỗi.
Đinh Tử tức giận giậm chân, vọt tới cầm một bình hoa bạch ngọc liền muốn đập bể, đột nhiên ngừng lại, lại đem bình hoa bạch ngọc thả lại, “Phốc xích” một tiếng bật cười, cười thập phần thoải mái, âm thầm lắc đầu thở dài.
Nàng thậm chí không biết Lam Thanh Lăng rốt cuộc tới làm gì, lại bị tức giận không nhẹ, trước đây chưa từng có.
Hình như lúc nàng nhận định tương lai sẽ gả cho Lam Thanh Lăng, tâm tư của nàng cũng có chút bất đồng, bất quá bây giờ không phải lúc để nghĩ những thứ này, Đinh Tử hướng bên ngoài kêu một tiếng: “Ngọc Du.”
“Chủ tử.”
“Đem người gọi vào, ta có lời muốn hỏi, trong khoảng thời gian ta rời kinh, kinh thành rất náo nhiệt đi.” Biểu tình Đinh Tử bình thường chưa từng xuất hiện biểu tình như vậy, lúc này khóe miệng nàng lộ nụ cười thản nhiên, so với mặt lạnh càng làm người ta hết hồn!
Lam Thanh Lăng nhảy ra Thị lang phủ, ở bên ngoài cùng Lam Trác hội hợp, hai người cưỡi ngựa hướng An vương phủ đi, đột nhiên Lam Thanh Lăng kéo chặt cương ngựa, thở dài một tiếng đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn mặt trăng, sau một hồi mới nói: “Ta thực sự là bệnh không nhẹ.”
Ở phía sau Lam Trác không ngừng gật đầu, chính hắn cũng cảm giác như thế, gần đây Thế tử càng ngày càng không bình thường, nếu không phải là hắn có thể xác định người này không bị yêu ma quỷ quái gì nhập, thiếu chút nữa cảm thấy Thế tử điên rồi!
Đột nhiên Lam Thanh Lăng quay đầu nhìn Lam Trác liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đinh Tử sẽ không cảm thấy ta giống du côn, lưu manh hoặc biến thái đi, cách ta làm hẳn là không quái lạ đi?”
Lam Trác co rút khóe miệng, nam tử chưa kết hôn ai lại làm những chuyện như vầy, chủ tử chính là sợ Đinh nữ quan bị người đoạt, làm cũng hơi quá. Người ta không nghĩ ngươi là lưu manh mới là lạ, ngoài miệng Lam
Trác cũng không dám lộ ra, chỉ nói: “Không trách!”
“Ta thấy cũng phải.” Lam Thanh Lăng nghiêm túc gật đầu nói, một chân vỗ bụng ngựa tiếp tục gấp rút lên đường.
Khuê phòng Đinh Tử, mười tên ám vệ tập hợp đầy đủ, toàn bộ quỳ trên mặt đất hành lễ với Đinh Tử, trên mặt Đinh Tử cười quỷ mị: “Các ngươi nói ta nên đánh trả thế nào, trò chơi không kịch liệt một chút thì cũng không vui a!”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
22 chương
10 chương
415 chương