"Cách cách mười sáu, mười bảy tuổi?" Lục Oanh nhíu mày, biểu tình lộ vẻ kinh ngạc, "Vậy không có." Nàng dùng ánh mắt hồ nghi mà dò xét Tang Chi, "Mà sao bỗng nhiên tỷ tỷ lại hỏi chuyện này?" "Không có?" Tang Chi âm thầm thảng thốt, lại thấy ánh mắt thăm dò của Lục Oanh, nàng đành phải đè xuống sự ngạc nhiên, mặt không đổi sắc, "Chẳng qua là nhất thời tò mò một chút mà thôi, muốn biết các Cách cách, A ca bọn họ có phải cũng vẫn còn trẻ như chúng ta hay không." Lục Oanh cười nhẹ, "Nô tài như chúng ta, đâu đủ tư cách bàn luận về các chủ tử chứ. Từ sau tỷ tỷ tuyệt đối đừng nói lung tung thế nữa, chỉ sợ liên lụy vào thân thì phải chịu khổ rồi." Tang Chi nghe, trong lòng tự có suy nghĩ của riêng mình. Nàng cảm thấy cô nương Lục Oanh này đúng là khá hơn đám cung nữ kia, không đến nỗi ti tiện khúm núm đến cùng cực, Lục Oanh chính là dạng khôn ngoan hợp tình hợp lý, mà nơi thâm cung này, như vậy là khôn ngoan. Nàng lại lần nữa nghĩ về Tố Lặc. Nghĩ về Tố Lặc, nàng càng cảm nhận rõ ràng cảm giác phẫn uất không cam nơi đáy lòng, tư vị chua chát bất lực không rõ nguyên nhân. Những tâm tình của nàng Lục Oanh hẳn sẽ không thể hiểu, chỉ có Tố Lặc người kia mới hiểu mà thôi. Nhưng lại nói, rốt cuộc... Tố Lặc là ai? Nàng có thân phận thế nào? Tang Chi vẫn chưa từ bỏ, "Muội chắc chắn chứ? Nội cung rộng lớn như thế lại không có một cô nương mười bảy tuổi nào sao?" Lục Oanh tựa hồ cảm thấy rất hài hước, "Cách cách thì không có ai cỡ tuổi ấy, nhưng cung nữ cùng phi tử... ước chừng không ít người ở tuổi này." "Phi tử?!" Tang Chi không kìm được mà cao giọng hỏi lại. Đầu óc nàng có chút mê man mụ mị đi, như thể vừa có một đạo thiên lôi giáng xuống, khiến nàng bừng tỉnh đến trợn mắt há miệng. "Phi tử... Khôn Ninh cung?" Nàng lầm bầm – Phi tử Khôn Ninh cung – Khôn Ninh cung làm gì có phi tử! Trừ khi... Huyệt thái dương nàng nhức lên, nàng đột nhiên cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, thật lâu cũng chưa lấy lại được phản xạ. Mà lời nàng nói ra cũng dọa cho Lục Oanh nhảy dựng khỏi giường, vội vàng áp tới che miệng nàng lại, "Tỷ tỷ!" Lục Oanh đè thấp giọng, "Khôn Ninh cung không phải là nơi chúng ta có thể tùy ý mang ra treo bên miệng đâu!" Nhịp tim Tang Chi vẫn đang gia tốc nhảy loạn, trong đầu nàng lúc này lại nảy ra một ý nghĩ dọa người khiếp sợ, khiến cho người ta sống đi chết lại cũng không thể tin. Ngẩn ngơ một hồi lâu, nàng bắt lấy tay Lục Oanh, đột ngột hỏi một câu, "Chủ vị Khôn Ninh cung... vị kia mới mười sáu, mười bảy tuổi?" "Đúng vậy a." Lục Oanh thở dài, "Vị này cũng rất đáng thương đấy, ngay cả Thục Huệ phi cũng được sủng ái hơn Khôn Ninh cung. Bất quá trong nội cung này không phải đều là như vậy hay sao. Lúc nương nương của chúng ta mới nhập cung, khi ấy Khác phi còn đang đắc sủng. Đáng tiếc, hôm nay khác xưa nhiều rồi. Ngẫm lại mới thấy, Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi cũng đã hai mươi tư tuổi, bốn năm trước Hoàng thượng phế Hậu, sau đó không lâu lại đưa Hoàng hậu nương nương cùng muội muội của nàng nhập cung, chính là Thục Huệ phi đấy, cả hai nhập cung cùng một lúc." Lục Oanh thong thả nói, lại nhìn qua Tang Chi, "Nếu tỷ tỷ nói đến độ tuổi này, thực ra ngoài Hoàng hậu nương nương và Thục Huệ phi, còn có tộc muội của Hoàng quý phi nương nương chúng ta, là Trinh phi... ân, không phải, Trinh phi hẳn là mười chín rồi a." "Hoàng hậu nương nương còn có muội muội?" Tang Chi siết chặt nắm tay, cảm thấy như trái tim sắp nhảy đến cuống họng rồi. Những manh mối nhảy loạn trong trí óc nàng, khiến nàng căn bản không thể giữ bình tĩnh, đành miễn cưỡng cười cười, "Lục Oanh, muội nói ta nghe một chút về hậu cung đi, hiện tại ta không biết chút gì, sợ rằng sau này sẽ liên lụy đến muội." Lục Oanh nghe vậy, thầm nghĩ nếu sau này Tang Chi đi theo bên cạnh mình, vạn nhất đụng phải người không nên đụng, vậy hẳn sẽ không hay rồi. Vì vậy tiếp tục chậm rãi nói, "Hậu cung trừ Hoàng hậu, còn có chín vị chính Phi đang tại vị: ba vị từ Đổng Ngạc thị, bốn vị từ Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, một vị Đông phi từ Đông Giai thị, còn có một phi tử người Hán duy nhất, ấy là Khác phi. Đổng Ngạc thị có Hoàng quý phi nương nương của chúng ta cùng tộc muội Trinh phi và Ninh Khác phi. Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị có Hoàng hậu nương nương cùng muội muội Thục Huệ phi, có Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi và Đoan Thuận phi." Dừng một khắc, lại tiếp lời, "Cửu cung hiện tại chưa có nhiều đích tử nối dõi đế nghiệp lắm. Hoàng trưởng tử mất sớm, hiện tại chỉ còn có năm vị a ca, Ninh Khác phi sinh Nhị a ca Phúc Toàn, Đông phi sinh Tam a ca Huyền Diệp, trong cung của chúng ta hiện có Vinh Thân vương Hoàng tứ tử là Tứ a ca, ngoài ra còn có một Ngũ a ca nữa." "Tam a ca Huyền Diệp[1]...", cái tên này vang bên tai Tang Chi như sét đánh đỉnh đầu, lại sợ Lục Oanh nhận thấy điều bất thường, vội vàng nói, "Thừa Càn cung có Hoàng tử từ khi nào vậy? Ta cũng không biết." Lục Oanh cười cười, "Vinh Thân vương xuất thế ai lại không biết, vừa chào đời đã lập tức được phong Vinh Thân vương! Tỷ tỷ phải biết tới tận bây giờ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn còn chưa được phong Vương đâu, qua đây cũng hiểu Hoàng quý phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái đến vô pháp vô thiên. Năm ngoái, Vinh Thân vương chào đời sau Thiên Thu lệnh tiết vừa ba ngày, nếu không tỷ tỷ nói xem sao trên dưới nội cung lại náo nhiệt vậy chứ? Chỉ có điều quả thực Hoàng quý phi nương nương vô cùng kín kẽ, từ khi Hoàng tứ tử chào đời cho tới khi đầy tháng tin tức này không nhiều người biết, hẳn là chỉ có Hoàng thất cùng Thái y mới biết mà thôi." "Không phải chuyện Hoàng tử xuất thế là chuyện kinh hỉ nhất sao?" "Nương nương xưa nay không ưa cầu kỳ, Hoàng thượng vốn là muốn mở đại yến mừng Vinh Thân vương đầy tháng nhưng lại bị Hoàng quý phi khuyên can. Rốt cuộc chỉ là một nhà ba người cùng nhau ăn tối trong đại điện mà thôi. Nghe nói Hoàng thượng khi ấy vô cùng cao hứng, cả những ngày sau đấy cung nhân cũng được trọng thưởng không ít." Lục Oanh nói, "Hơn nữa... còn có chuyện kia..." Lục Oanh tựa như muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Tang Chi lấp lóe, dường như muốn truyền đạt cho nàng những chuyện khó nói thành lời, "Hoàng thượng sủng ái Hoàng quý phi nương nương như trân bảo, nương nương lại sợ Vinh Thân vương phúc mỏng, dù là không nói ra nhưng Hoàng thượng vô cùng để ý đến nương nương." Lại nói, "Như hôm nay, quả thực là ân sủng nghịch thiên đấy! Vừa qua tiệc giao thừa, Hoàng thượng đã hạ chỉ ngự bút ban cho nương nương chữ Phúc, lại còn ngự bút trước mặt vị Khôn Ninh cung kia." "Chữ Phúc này thì có gì đặc biệt?" "Chữ Phúc trong Thiên ân chúc phúc, theo lệ thì chỉ có thể ban cho chính cung Hoàng hậu mà thôi..." Lục Oanh ghé gần vào, hạ giọng, "Chỉ sợ Khôn Ninh cung lại sắp đổi chủ rồi." Trán Tang Chi muốn nổi gân xanh, ba chữ Khôn Ninh cung này mang đến cho nàng loại cảm xúc khó tả. Nếu như... nếu như Tố Lặc thật sự là... - Tang Chi nhắm mắt lại, cưỡng ép tâm trí mình ngừng kêu gào, nhưng rốt cuộc lại không tự chủ được mà nhớ lại hết thảy. Lần đầu gặp gỡ là ở ngoài cửa Vĩnh Thọ cung. Trước Vĩnh Thọ cung, Tố Lặc bỗng nhiên xuất hiện – phải xuất phát từ nơi nào mới có thể đột nhiên xuất hiện, mà lại còn không bị ai phát hiện chứ? Vị trí thích hợp nhất chỉ có thể là từ Long Phúc môn đối diện Khôn Ninh cung. Bên trong Vĩnh Thọ cung, tới phế Hậu Tĩnh phi dường như cũng nhún nhường Tố Lặc vài ba phần, mà Cẩm Tú cô cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào Tố Lặc. Tĩnh phi xưa nay tự cao kiêu ngạo, cả Thừa Càn cung cũng không để vào mắt, vậy người có thể khiến nàng nể mặt ba phần, trừ người vừa là người thân của nàng, lại vừa đang ngồi trên phượng vị, còn có thể là ai khác đây? Lần thứ hai gặp nhau, vẫn là ở nơi gần với Long Phúc môn. Và lần thứ ba, đôi giày dưới chân Tố Lặc – lúc trước nhìn không rõ ràng, nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, kia không phải là hoa văn lông vũ phượng hoàng thêu chỉ vàng đấy sao? Còn có lần này nữa, chính vừa mới khi nãy. Tang Chi cảm nhận được sườn mặt mình nóng lên, vừa khi nãy đã xảy ra chuyện gì? Chính là tận mắt nàng nhìn thấy Tố Lặc đi ra từ Khôn Ninh cung đấy, và nàng còn ở trước mặt Tố Lặc... nói bậy về Hoàng hậu nương nương! Không những nói bậy về, mà còn thất lễ với Hoàng hậu! Tang Chi âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, dường như không khí đặc quánh lại. Nàng hiểu ra, khó trách Tố Lặc lại kỳ quái như vậy, hỏi mình có nguyện ý tới Khôn Ninh cung hay không! Câu hỏi của người thiếu nữ kia như thể vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng, "Ngươi có nguyện ý hay không?" Nguyện ý không sao? Tang Chi choàng mở mắt, tự mình hỏi trái tim đang nhảy loạn của mình – Nguyện ý không? Bên tai lại truyền tới tiếng Lục Oanh, "Từ sau tỷ tỷ không cần phải tới Vĩnh Thọ cung nữa, cũng quá khổ rồi. Thừa Càn cung là cung đắc sủng, phàm là người trong cung chúng ta, địa vị đều hơn những người khác. Xem ý tứ của Hoàng thượng lúc Thiên Thu lệnh tiết, nói không chừng không lâu nữa, chúng ta đều có thể theo Hoàng quý phi nương nương dọn tới Khôn Ninh cung nữa nha." Trong lời nói không giấu được phấn khích, nhưng vào tai Tang Chi lại như tiếng sấm, nàng bất giác thốt ra khỏi miệng, "Còn người kia!" "Ai?" Lục Oanh khó hiểu, Tang Chi cực lực hoàn hồn, lúng túng không kịp đáp, miễn cưỡng nói, "Không có gì, chỉ là... ta quá mệt mỏi rồi." Nàng không nói thêm gì nữa, nằm xuống, nhắm mắt lại. Lòng nàng lúc này lại không yên tĩnh như vậy, nhức nhói như thể bị vật gì châm chọc. Tố Lặc... thực sự là Hoàng hậu sao? Hoàng hậu nương nương trong lời truyền từ người này sang người khác, lãnh đạm khô khan lại chậm chạp không thú vị khiến Hoàng thượng chán ghét lại có thể là tiểu cô nương mà nàng vô cùng yêu quý sao? Nhưng Tố Lặc trong mắt nàng, rõ ràng tươi đẹp động lòng người như thế, rõ ràng khả ái hiểu chuyện tới vậy. Tố Lặc... chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi mà thôi a. Sao có thể sẽ bị làm khó dễ, sao có thể phải trải qua những chuyện như thế, sao có thể... bị một nam nhân ác ý ruồng bỏ? Hốc mắt Tang Chi nhanh chóng nóng lên, cay xè. Tố Lặc, nàng là người sống trong nơi bị bao trọn bởi một tầng uy nghiêm cao quý nhưng lạnh lẽo như băng, trầm mặc thiếu sinh khí đấy sao? Đầu ngón tay Tang Chi bấm chặt vào lòng bàn tay, nỗi lòng nàng khó mà yên ổn. "Ta nguyện ý." Nàng cắn môi, âm thầm thì thào trong lòng, "Tố Lặc, ta nguyện ý, tới bên cạnh ngươi." Nhưng mà, đã muộn rồi. --- Hết chương 18 --- Chú thích: [1] Hoàng tam tử của Thuận Trị đế, Tam a ca Ái Tân Giác La Huyền Diệp chính là Khang Hi đế sau này, người mở ra thời kỳ Khang - Ung - Càn thịnh trị. --- Editor lảm nhảm: Chi tiết Đổng Ngạc thị ko muốn khoa trương việc có Vinh Thân vương, ko chỉ đơn thuần là tốt tính, mà chính xác là vừa để tỏ ra khiêm tốn, hơn nữa là vừa để tránh bị tính kế thủ tiêu. Túm quần, giờ ms bắt đầu kịch tính 😎 Có điều... sao mè rating thảm vầy nè, bộ này kén khán giả, ko đủ hay hay mọi người ko hảo thể loại này dạ TvT Rate kém thế này diễn viên đình công ko diễn thì chớt tui đó :((( Là một nhà đài đầy tâm huyết, tui có chút bùn :(