Trung cung lệnh

Chương 118 : Chương 102-1 phân nửa đời người

Phàm là liên quan tới tâm tình của Hoàng hậu, dù có khó thấy tới đâu cũng không thể thoát khỏi con mắt của Tang Chi, huống hồ lúc này vẻ kinh hoảng nơi đáy mắt người kia rõ ràng tới như vậy. Tang Chi không nhìn cũng thấy xót xa, lại mâu thuẫn, nhất thời mọi từ ngữ đều nghẹn lại ở trong lòng, một chữ thôi cũng không thể nói ra. Quốc sư cũng không gượng ép thúc giục, nhìn cảnh này, cũng chỉ nói, "Hai ngày này con ở lại Khâm An điện đi. Xưa nay nơi này luôn thanh tĩnh, con cũng có thể yên lòng suy nghĩ cho kỹ càng." "Đa tạ Quốc sư." Tang Chi chớp mắt định thần, dập đầu thật sâu. Bái lễ xong, nàng đứng dậy, theo Vương Thường Nguyệt vào sương phòng bên trong, nơi Hoàng đế đặc biệt ban cho Vương Thường Nguyệt làm nơi nghỉ ngơi ngay trong Khâm An điện. "Đứng lại." Âm thanh mang theo vô hạn áp bách vang lên, ngữ điệu ra lệnh. Đây là lần đầu tiên Tang Chi nghe Hoàng hậu dùng ngữ điệu lạnh lùng mà uy áp đầy quyền uy như thế nói với nàng, nhất thời cũng khiến cho bước chân nàng dừng lại. Lại nghe Hoàng hậu nói tiếp, từng chữ thoát ra thật rõ ràng, mang theo uy áp, "Tuân theo mệnh lệnh của bổn cung, trở về Khôn Ninh cung." Cả người Tang Chi cứng đờ lại, tâm loạn như ma, thậm chí còn có khoảng khắc thiếu chút nữa đã không kiểm soát được bản thân, xoay người quay lại. Nhưng mà, nàng đã quá mệt mỏi rồi. Tang Chi đứng yên, môi hơi động, rốt cuộc cũng chẳng nói thành lời, bước chân lại tiến về phía trước. Nàng muốn yên tĩnh một chút, hy vọng đầu óc mình có thể tỉnh táo, tâm tư mình có thể bình tĩnh. "Tang Chi!" Hoàng hậu nâng giọng, dường như không kiểm soát được sự bình tĩnh trong giọng nói nữa. Nàng đứng bật dậy, nghe rõ sự run rẩy trong giọng nói và sự bất ổn trong hơi thở, "Quay lại!" Khác phi yên lặng nồi nhìn, trái tim đã sắp nhảy lên tới tận cổ họng. Nếu nói chuyện của Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi và Cẩm Tú chỉ là lời nàng nghe người khác truyền lại, vậy thì một màn trước mắt này đây bây giờ đã đủ khiến cho nàng run rẩy tay chân. Dù sao chuyện của Vĩnh Thọ cung trước đó cũng đã khiến nàng mở rộng tầm mắt. Hôm nay nhìn bộ dáng này của Hoàng hậu, Khác phi sợ đến mức phát hoảng. Phải biết rằng bởi vì chuyện của Vĩnh Thọ cung mà cũng kha khá mạng người cứ thế biến mất trong yên lặng đấy, bản thân nàng cũng đã phải đuổi hết những người biết chuyện ra khỏi Cảnh Nhân cung. Ấy thế mà vừa ngay sau đó nàng đã nghe tin tiểu cung nữ kia chết rồi, ngã giếng mà chết, còn về phần chết như thế nào, không ai có thể đoán được. Chỉ có Chưởng sự Cảnh Nhân cung xem ra cũng biết lùi biết tiến, đến nay vẫn giữ được cái mạng. Thật lòng mà nói, Khác phi không tài nào hiểu nổi người như Tĩnh phi, càng không hiểu vì sao Hoàng hậu lại có thể vì một nô tài mà không khống chế được tâm tình. Đều là nữ nhân nơi nội cung, có thể sống sót được, chứ không nói tới việc mang vinh quang về cho gia tộc, chỉ cần có thể an ổn mà sống đã là may mắn lắm rồi. Sao lại có thể có người hồ đồ như vậy, vì cái thứ gọi là tình yêu mà hủy đi hết thảy? Khác phi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. "Hoàng hậu nương nương!" Khác phi đứng lên, cung kính khuỵu gối, bộ dáng kính cẩn, "Cũng chỉ là một nô tài mà thôi, được Quốc sư đại nhân ưu ái là phúc phận tu mấy đời nàng mới có. Hoàng hậu nương nương người nuông chiều nàng như thế, chắc chắn sau này Tang Chi sẽ không quên cầu phúc cho người đâu." Ngữ điệu bình thường không cao không thấp, nhưng đồng thời cũng không quên nhấn mạnh hai chữ nô tài và nuông chiều, nhắc nhở cho Hoàng hậu biết rằng nàng đang thất lễ rõ ràng rồi. Khác phi không thể trơ mắt ngồi nhìn. Nếu việc này truyền tới tai Thái hậu, đến lúc này bản thân nàng chắc chắn sẽ bị cuốn vào. Khi ấy là chuyện của cung thất sủng, hôm nay là chuyện của cung Hoàng hậu, thật sự là chuyện tày đình, chỉ cần lọt ra ngoài thôi cái mạng của nàng cũng khó mà trụ được. Hoàng hậu nghe được lời kia, đang từ hoảng loạn gấp gáp biến thành kinh hãi đến mức thiếu điều đổ mồ hôi lạnh. Nàng có chút luống cuống, ngồi xuống, như thể vừa tỉnh ra. Không phải nàng cố ý, chẳng qua là đang không hề phòng bị lại nghe thấy nhưng lời kia, nơi sâu nhất trong nàng cũng như thể bị mũi dao đâm vào, máu trong người đều muốn đông lại. Nếu như không có Khác phi lên tiếng kéo nàng lại, bản thân nàng cũng không nói được liệu nàng có dám chạy tới giữ người kia lại hay không. Có đấy, nàng sẽ làm như thế. Vầng trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, nàng tin rằng mình chắc chắn sẽ chạy tới giữ lấy Tang Chi. Hành xử càn rỡ không cố kỵ trước mặt Tang Chi, đây đã trở thành thói quen của nàng từ lâu. Nàng cũng đã sớm quen thuộc với việc Tang Chi luôn luôn chiều theo ý mình, phục tùng và dung túng. Trước Tang Chi, nàng thường xuyên quên mất rằng mình là Hoàng hậu. Nhưng, không quan trọng nàng có nhớ hay không, nàng vẫn là Hoàng hậu Đại Thanh. Nàng nhận ra rằng mình muốn Tang Chi. Nàng muốn có được người này. Qua nhiều năm như vậy rồi, điều duy nhất nàng thực lòng muốn giữ lại bên mình cũng chỉ là một người này mà thôi. Nàng không quan tâm đến Hoàng đế, Thái hậu có thế nào nàng cũng không quản, quyền lực và vinh quang nàng chẳng để trong lòng, thâm cung hiu quạnh này, nàng cũng đã nhẫn nhục chịu đựng. Không sao cả, tất thảy đều không sao, nàng chịu đựng được. Từ khi nàng bị Thái hậu chọn trúng, từ khi nàng nhận ra được thế cục trong cung, từ khi nàng nhìn thấu tâm tư của Hoàng đế và Thái hậu, nàng lập tức nhận ra rằng mình căn bản không còn con đường nào khác. Kháng cự là việc thừa thãi. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm một con rối, chỉ cần chôn vùi đi tâm tư của chính mình, Thái hậu và Hoàng đế cũng sẽ không bức nàng đi tới tử lộ, gia tộc Khoa Nhĩ Thấm cũng sẽ vẫn vẻ vang. Nhưng từ khi nào, từ khi nào đáy lòng nàng bắt đầu lên tiếng, từ khi nào tâm tư nàng bắt đầu chất chứa tình tự. Từ khi nào bản tính của nàng lại quay về, từ khi nào nàng bắt đầu mạo hiểm tùy hứng. Từ lúc nào, nàng bắt đầu cởi bỏ giáp sắt ngụy trang, trở về làm một con người có linh hồn. Gặp phải Tang Chi là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời của nàng. Mà điều bất hạnh này, nàng lại chưa từng một lần khống chế, cứ thế cứ thế cho tới bây giờ, bất tri bất giác đã ăn sâu vào tâm hồn, mang đến cho nàng sự sợ hãi xưa nay nàng chưa từng có. Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao chỉ vì một Tang Chi mà nàng lại như vậy? Gương mặt Hoàng hậu tái đi, không còn một tia huyết sắc. Nàng không thể không tự hỏi tại sao bản thân lại sợ hãi đến mức thế này. Những con người quanh nàng, tới rồi lại đi, cứ thành một vòng luân chuyển như vậy. Cung nữ mỗi năm sẽ được đổi một lần. Có người trẻ, có người già, ai đến rồi cũng sẽ đi. Nhưng riêng Tang Chi không thể. Mà vì sao riêng Tang Chi lại không thể? Thậm chí, vì cái gì, vì cái gì nàng nhất định phải giữ lại Tang Chi? Thái Lan vì nàng mà từ bỏ cuộc sống tự do nơi thảo nguyên, theo nàng vào chốn thâm cung lạnh lẽo này. Nàng đúng là có điểm yêu quý thiên vị, thế nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không hề thân cận hơn mức cung quy cho phép, cũng chưa từng tốn tâm tư suy nghĩ. Mà hôm nay thì sao? Hôm nay là thế nào vậy? Nàng lại tự hỏi, chẳng lẽ so với Thái Lan cùng mình lớn lên, Tang Chi còn quan trọng hơn? Hoàng hậu chết lặng tại chỗ, hai bàn tay có nắm lại cũng không thể ngừng run rẩy. Tang Chi không hề quay đầu lại, trước sau chưa từng quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Nàng e sợ, sợ rằng chỉ cần mình quay đầu sẽ liền nhìn thấy người kia, nhìn thấy rồi sẽ không kìm được mà mềm lòng, sẽ đáp ứng hết những yêu cầu và thỉnh cầu của người kia. Rời khỏi nơi này là chuyện tốt cho nàng, là chuyện nàng đã mong chờ từ rất lâu. Đây là cơ hội chỉ đến với nàng một lần duy nhất. Hoàng hậu trân trân nhìn bóng lưng Tang Chi biến mất, lẩm bẩm, "Thật tàn nhẫn... Ta đối với ngươi như thế, ngươi, ngươi..." Thanh âm rất nhỏ, ngay đến Thái Uyển Vân đứng sau cũng không nghe thấy được. Thái Uyển Vân chỉ thấy chủ tử mình lặng im không nhúc nhích một hồi, rồi lại có chút ngơ ngác mơ hồ, rốt cuộc cũng thu lại tâm tình, ổn định thần sắc, đoan trang mà nói hai chữ, "Hồi cung." Không đợi Thái Uyển Vân tới đỡ, nàng đã đứng dậy, bước chân đi thật nhanh, bước ra khỏi nơi đây. Khác phi thấy vậy cũng đứng lên, nhưng vừa đứng lên đã thấy hai chân mình mềm nhũn. Lòng bàn tay nàng đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào. Thái Uyển Vân nhanh mắt, tay chân cũng lanh lẹ đỡ thấy nàng, "Khác phi nương nương cẩn thận một chút." "Làm phiền Thái ma ma rồi." Khác phi định thần lại, nàng cũng không muốn Chưởng sự Khôn Ninh cung phải đỡ mình. Nhìn thấy ánh mắt của Thái Uyển Vân phức tạp, Khác phi khẽ than thở một tiếng, thấp giọng, "Chuyện hôm nay xảy ra ở Khâm An điện này chỉ có bốn người biết, tốt nhất nên dừng lại ở đây mà thôi." Giọng nói của Khác phi nhẹ vô cùng, lại khiến Thái Uyển Vân giật mình, vừa nghe đã tái mặt, vội vàng hành lễ, "Lão nô hiểu rồi." Khác phi không phải người gây chuyện, từ đầu đến cuối cũng vẫn luôn đúng mực, Thái Uyển Vân há lại không biết đường cư xử? Quay đầu nhìn sương phòng phía bên trong, thầm cầu mong cho Tang Chi mau rời khỏi nhanh nhanh, mọi chuyện mới có thể trở về bình thường. Trở về từ Khâm An điện, Hoàng hậu lập tức tiếp tục quay lại xử lý việc lớn nhỏ đang đợi nàng, không có nửa điểm bất thường, tác phong thậm chí còn quyết đoán nhanh nhẹn hơn. Như thế thẳng tới bữa trưa, nhìn như thể vẫn chưa muốn dừng. Thái Uyển Vân tiến vào, "Khởi bẩm nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi." "Được." Gương mặt Hoàng hậu không hiện nửa điểm tâm tình, lên tiếng đáp lại nhưng cũng chẳng có ý dừng lại, còn tiếp tục lấy một tập giấy đặt lên án. Đêm mai là Giao thừa rồi, đáng lẽ ra bây giờ mọi việc đã ổn thỏa xong xuôi hết rồi mới phải. Thái Uyển Vân đứng đợi, lên tiếng nhắc nhở vài lần, lần nào cũng chỉ thấy chủ tử tùy tiện đáp một tiếng, lại chẳng hề dừng tay. Cứ như thế cho tới taianj khi mặt trời đã ngả về đằng Tây, lúc này Thái Uyển Vân mới cảm thấy chủ tử mình quả thực có điểm dị thường. Ấy là cảm thấy mà thôi, thực tế lại không dám hỏi một câu, nhìn chủ tử mình mặt chẳng đổi sắc nhưng cảm tưởng như thể toàn thân toát ra khí lạnh, Thái Uyển Vân chắc chắn sẽ không mạo hiểm. Trời lạnh như vậy, thế nhưng đến một ngụm trà nóng Hoàng hậu cũng không uống. Mỗi khi Thái Uyển Vân dâng trà nóng và cháo nóng lên, một hồi sau đã thấy người bưng ra, lúc này nguội lạnh. "Ôi chao..." Thái Uyển Vân thở dài không dứt, tâm tình phức tạp. Lại không khỏi nghĩ, nếu bây giờ Tang Chi người kia ở đây thì sẽ như thế nào?Ước chừng Tang Chi sẽ vừa dỗ dành vừa ép buộc chủ tử, tới khi nào ăn uống xong xuôi mới thôi. Tưởng tượng là tưởng tượng thế thôi, Thái Uyển Vân dùng sức lắc đầu. Rồi lại nghĩ, nếu có Tang Chi ở đây chủ tử mình há lại như thế này hay sao? Thái Uyển Vân cười khổ trong lòng, mình cũng không phải Tang Chi, dù có chết cũng không dám tùy ý không biết lớn nhỏ như thế. Nhất thời, Thái Uyển Vân lại bất giác có chút chua xót trong lòng. Từ khi tiểu Hoàng hậu nhập cung, Thái Uyển Vân đã được đích thân Thái hậu bổ nhiệm làm Chưởng sự Khôn Ninh cung, nói rằng tận mắt ở bên nhìn tiểu Hoàng hậu cứng cáp trưởng thành cũng là không quá. Những thiệt thòi mà Hoàng hậu phải chịu, không ai rõ ràng hơn Thái Uyển Vân. Hoàng hậu xưa nay ôn hòa nhưng trầm mặc ít nói, đối xử với cung nhân cũng lạnh nhạt, nhưng Thái Uyển Vân hầu hạ ngay bên đã lâu như vậy, đương nhiên cũng biết rằng Hoàng hậu có một tấm lòng lương thiện, cũng hiểu rằng Hoàng hậu trẻ tuổi nhưng mắt sáng, nhìn thấu được ai chân tâm, ai giả ý với nàng. Hoàng hậu sẽ không bạc đãi bất kỳ ai trung thành với nàng, cũng vì lẽ ấy, Thái Uyển Vân vẫn luôn một mực cúc cung tận tụy. Thái Uyển Vân yên lặng suy ngẫm, nhận ra rằng quả đúng là mỗi khi Tang Chi ở Khôn Ninh cung, Hoàng hậu sẽ tươi cười như vừa tắm gió xuân, mà mỗi khi Tang Chi không ở đây, nụ cười ấy cũng như thể đã theo Tang Chi mà rời khỏi nơi này. Tang Chi ở đây, không khí trong Khôn Ninh cung bỗng trở nên ấm áp, Hoàng hậu bỗng trở lại làm một tinh linh sáng ngời. Cũng không thể phủ nhận được Tang Chi là người có tâm cơ, cũng xuất chúng, thành ra Hoàng hậu ưu ái hết mực cũng là việc hợp tình hợp lý. Hết thảy những chuyện này, càng ngẫm càng khiến Thái Uyển Vân kinh hồn bạt vía. Nụ cười sáng lạn, dung nhan tỏa sáng như tắm gió xuân của Hoàng hậu, xưa nay chỉ được phép có vì Hoàng đế, nay lại là vì một nô tài, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng Thái Uyển Vân không dám hỏi. Lại nghĩ, bây giờ Tang Chi đi rồi, dù cho chủ tử sẽ không bao giờ có thể vui vẻ như thế được nữa, nhưng ít nhất sẽ không có chuyện đáng sợ nào xảy ra. Chỉ có điều duy nhất Thái Uyển Vân vẫn lăn tăn, ấy là Hoàng hậu thực không hề có chút kinh nghiệm nào về phương diện tình cảm, cũng không tùy hứng không chừng mực như Tĩnh phi. Thân là Chưởng sự, Thái Uyển Vân biết rõ Hoàng hậu nhập cung từ khi còn rất trẻ, Hoàng thượng lại không yêu thương, Khôn Ninh cung cũng vẫn luôn vắng lạnh, chắc hẳn Hoàng hậu không hề có chút ý niệm nào về mặt tình cảm, nói rằng hoàn toàn không hiểu về những thứ ái tình cũng là chẳng sai. Ôi chao, thế nhưng hành động và nụ cười của nàng đã bán đứng chính bản thân nàng. Thái Uyển Vân than thở, dù là địa vị hay là thân phận, những thứ gông xiềng trói buộc Hoàng hậu lại chính là cọng rơm cứu mạng để Thái Uyển Vân nàng bám vào đấy. Bởi vì, toàn bộ Khôn Ninh cung này, những mạng người này, tất cả đều đã bị buộc chặt với số phận của Hoàng hậu. Nghìn vạn tính toán, không ngờ sai một nước cờ. Thái Uyển Vân lúc này bắt đầu sợ hãi có ngày nào đó mình sẽ bỏ mạng ở nơi này. Mệnh nô tài, mệnh nô tài, đến sống chết của bản thân cũng chẳng thể quản được. Thái Uyển Vân lau nước mắt, không thể không ai thán, kiếp sau nếu không thể đầu thai vào một nhà phú quý, thà rằng cứ đầu thai làm gia súc cũng được, chịu đau khổ thể xác nhưng cũng không phải ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ. Suy cho cùng, phận nô tài có khác gia súc là bao? Cũng chỉ là để phục dịch, để người ta trút giận mà thôi, sống chết chỉ gói trong một câu nói. --- Còn tiếp --- "Nhưng từ khi nào, từ khi nào đáy lòng nàng bắt đầu lên tiếng, từ khi nào tâm tư nàng bắt đầu chất chứa tình tự. Từ khi nào bản tính của nàng lại quay về, từ khi nào nàng bắt đầu mạo hiểm tùy hứng. Từ lúc nào, nàng bắt đầu cởi bỏ giáp sắt ngụy trang, trở về làm một con người có linh hồn."