Trung cung lệnh

Chương 117 : liệu có nguyện ý theo ta

Một đường trở ra, Tang Chi tâm loạn như ma. Đến khi trở lại bên người Khác phi, nàng cũng không để ý tới mọi người đang nói cái gì, cho đến tận khi nghe Hoàng hậu nói, "Vừa hay, bổn cung cũng đang muốn tới gặp lão thần tiên, Khác phi cùng đi với bổn cung chứ?" Lúc này Tang Chi mới hoàn hồn. Thái Uyển Vân đỡ lấy tay Hoàng hậu, nàng cũng vội vàng theo sát bên Khác phi. "Có thể gặp được lão thần tiên cũng là nhờ phúc khí từ kiếp trước, có lẽ ai cũng muốn được một lần hạnh ngộ đấy." Khác phi vừa đi vừa nói mấy câu vô thưởng vô phạt, "Quốc sư xưa nay giản dị không khoa trương, đối xử với tất cả đều bình đẳng như nhau, tỷ muội tần phi dù là ai cũng đều có thể cầu được chút ít linh đan diệu dược." Thanh sơ kỳ thịnh Tát Mãn giáo và Phật giáo, Đạo giáo bị triều đình chèn ép, hầu như đều đã mai danh ẩn tích hết. Cho tới khi Vương Thường Nguyệt xuất thế, kỳ thuật của ông ta mới khiến cho thiên hạ xôn xao, đến Hoàng đế cũng đã hạ chỉ triệu kiến. Dù sao thì đây cũng không phải là một hành động tỏ lòng kính ngưỡng, bởi vì đổi lại nếu Vương Thường Nguyệt là cao tăng chứ không phải đạo sĩ, Hoàng đế nhất định sẽ không hạ chỉ triệu kiến, mà là cho người đi mời. Khi ấy vào cung chưa quá ba ngày nhập cung đã khiến Hoàng đế ít nhiều bị thuyết phục, ban cho Khâm An điện làm nơi tĩnh tu. Hoàng đế tin phục Vương Thường Nguyệt, thái độ với Đạo giáo cũng ôn hòa hơn xưa, nhưng trước sau chỉ thủy chung sùng đạo Phật. Cũng từ ngày ấy, mỗi năm cứ đến thời điểm cuối năm gần Giao thừa, Vương Thường Nguyệt sẽ rời Bạch Vân Quán, tiến cung cầu phúc, cũng là giữ mối giao hảo với triều đình. Xưa nay Vương Thường Nguyệt được trên dưới quý trọng, phần cũng là vì không phân biệt cao sang thấp hèn, đối xử với hoàng tộc và quan nô đều như nhau. Hoàng hậu nghe Khác phi nói câu kia, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tang Chi. Nàng thầm nghĩ, Tang Chi cũng là đối xử với tất cả bình đẳng như nhau, thế nhưng thân là nô tài, ấy chẳng phải là đức tính, mà lại thành một chuyện đáng lên án. Cũng không ai biết Hoàng hậu đang nghĩ gì trong lòng. Khác khi cùng Hoàng hậu, cố ý lùi về phía sau, giữ khoảng cách hai bước chân. Khác phi kín đáo quay đầu nhìn, nhìn thấy Tang Chi cũng đã lùi về sau Thái Uyển Vân một chút, lúc này mới yên tâm. Nhưng thực tế không phải Tang Chi chủ động lùi về sau, mà là nàng nặng tâm sự, bước chân cũng vô thức chậm lại. Rất nhanh đã đến Ngự Hoa viên. Khác phi không dám vượt khuôn phép, đứng một bên đợi Hoàng hậu vào trước mới vào. Đợi tới khi Hoàng hậu và Thái Uyển Vân đi vào rồi, lúc này Tang Chi mới tiến tới đỡ lấy tay Khác phi, lại nghe Khác phi nhỏ giọng với nàng, "Gặp được lão thần tiên thì ngươi tự mình vào xem có phải đã mắc phải bệnh gì rồi hay không, biết chưa?" "Nô tì hiểu rồi." Lưng vai Tang Chi thẳng thắn, buông ánh mắt, lơ đãng đáp một câu. Khác phi khẽ nhíu mày, nhìn Tang Chi một hồi, bỗng mỉm cười, "Ngươi, thú vị." Tang Chi người này, hành động hợp quy tắc là đúng, nhưng vẫn có thứ gì đó khiến cho Khác phi cảm thấy không quen, lại có chút hứng thú. Tang Chi nhìn lên, ánh mắt nghi ngờ. Khác phi chỉ cười, cũng từ chối nói thêm, "Đi thôi." Đi vào cửa, đi theo đường lát đá thẳng vào trong, ấy là đã tới Khâm An điện. Hoàng hậu đã vào trong, yên vị ngồi đó Thái Uyển Vân đứng phía sau, Vương Thường Nguyệt đứng một bên cửa, khí khái tiên phong đạo cốt. Lúc tới cửa, Tang Chi buông tay Khác phi, để nàng đi vào, mình theo ngay sau. Ngờ đâu Khác phi vừa vào trong, đến khi Tang Chi đang muốn bước vào lại nghe Quốc sư quát lớn một tiếng, "Là người nào!" Một tiếng này khiến Tang Chi giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía người vừa quát. Bước chân của nàng đang ở lưng chừng đã dừng lại tại chỗ. "Quốc sư..." Khác phi còn hoảng hơn, vội vàng cười nói, "Nàng là Tang Chi, cung nữ đi cùng bổn cung." Tang Chi gật đầu, "Cảnh Nhân cung, Tang Chi." Hoàng hậu nghe được lời này liền nhíu mày nhìn về phía Vương Thường Nguyệt. Lại chẳng ai ngờ được Vương Thường Nguyệt lại lắc đầu, hỏi lại, "Nàng là ai?" Khác phi đang muốn hé môi trả lời đã bị Hoàng hậu chặn đứng, "Nàng là Tang Chi." Vương Thường Nguyệt lúc này mới quay lại chắp tay với Hoàng hậu, "Bần đạo đã cao tuổi, mắt mờ tai kém, đầu óc không còn minh mẫn. Không biết Hoàng hậu nương nương có cho phép bần đạo tới gần một chút, nhìn cho kỹ hay không?" Hoàng hậu nhìn người trước mắt, tóc đã hoa râm, đã rõ ràng linh tính được cảm giác quái dị rồi lại muốn nhìn xem người này muốn làm gì. Hơi nheo mắt, "Xin Quốc sư cứ tự nhiên." Thấy Hoàng hậu trả lời, Khác phi thở phào mình không phải can dự, nhưng rồi cũng cảm thấy có chút kỳ quái khó hiểu. "Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Vương Thường Nguyệt đi về phía Tang Chi, vừa tới đã liền quát, "Ngươi là ai!" Tang Chi bị vô cớ bị quát mắng, cũng thành mộng mị, "Nô tì... Tang Chi." "Nói bậy! Ngươi cho rằng bần đạo mù rồi sao?" Vẻ mặt Vương Thường Nguyệt chất đầy giận dữ. Tang Chi mở to hai mắt, linh cảm khiến nàng bất giác đè giọng, "Nô tì... Lâm Văn Lan?" "Cái gì?" Vương Thường Nguyệt vẫn chau mày, "Nô cái gì?" Tang Chi thảng thốt trong lòng, nói khe khẽ, "Ta là Lâm Văn Lan." "Vậy ta là ai?" Tang Chi sửng sốt. Khác phi và Hoàng hậu cũng mơ hồ không hiểu, Thái Uyển Vân nhỏ giọng bên tai chủ tử, "Lão thần tiên làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ mình là ai cũng không biết?" "Ngài... Ngài là Quốc sư Vương Thường Nguyệt, đạo trưởng Long Môn phái." Tang Chi cảm thấy như người này đang muốn chỉ cho mình điều gì đó, nhưng mình lại chẳng thể nắm bắt được ý tứ. Vương Thường Nguyệt lắc đầu, "Ta là ai, làm sao ngươi biết được." "..." Tang Chi không đáp được. Lại nghe hỏi, "Ngươi muốn vào?" Tang Chi lập tức gật đầu. "Nhưng ngươi một thân y phục nô tài thấp kém, sao xứng vào cửa chính Khâm An điện của Đại Thanh?" Vương Thường Nguyệt như không vừa lòng, "Cởi ra." "Cởi...?" Tang Chi trợn mắt. "Cởi!" Tang Chi muốn phát hoảng, tay khẽ run cởi hàng cúc dọc từ trên xuống của đại khảm khiên. "Tiếp tục cởi." "Cái gì?!" Tang Chi nghẹn lời, trân trân mà nhìn. Nàng bây giờ chỉ còn một lớp sấn y và một lớp tẩm y, cởi tiếp chắc chắn sẽ chết cóng, hơn nữa ở trước mặt mọi người, điều này thật sự quá phận. "Cởi ra." Vương Thường Nguyệt nhắc lại, ngữ điệu bỗng chốc vô cùng kiên định đáng tin. Tang Chi nghe giọng nói này, như thể đã bị ma xui quỷ khiến, tiếp tục cởi ra, lập tức lạnh đến mức toàn thân muốn đóng băng. Nhưng Vương Thường Nguyệt lại nói, "Cởi tiếp." Lúc này Tang Chi quả thực muốn nổi trận lôi đình. Thầm nghĩ, Quốc sư này có phải bị điên rồi hay không, đang yên lại một mực muốn nàng cởi?! Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng quát lạnh như thép luyện của Hoàng hậu, ẩn giấu cơn giận, "Đủ rồi!" Hoàng hậu đứng dậy, cầm lấy liên bồng y của mình Thái Uyển Vân đang cầm trên tay, đưa tới cho Tang Chi, "Mặc vào." Lại quay về phía Vương Thường Nguyệt, lạnh nhạt mà nói, "Lão thần tiên, Tang Chi chỉ là một cung nữ không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào không phải đắc tội, mong lão thần tiên không chấp nhặt. Khâm An điện này, nàng không vào cũng không sao." Nói xong liền đưa tay, đẩy Tang Chi ra ngoài. Tang Chi không có sự chuẩn bị, liền bị đẩy lùi ra về sau ngưỡng cửa mấy bước. Vương Thường Nguyệt hành lễ với Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương, bần đạo thất lễ, thất lễ." Nói xong lại quay qua quở trách Tang Chi, "Khoác y phục của Hoàng hậu nương nương lên ngươi, kẻ nô tài vẫn chỉ là kẻ nô tài." Tang Chi không nhịn được mà mở mắt nhìn. Đây giống như là đáy lòng nàng vô duyên vô cớ bỗng nhận một đao. Sắc mặt nàng lập tức tái lại, trắng xanh. "Còn nữa, nàng là nô tài của Khôn Ninh cung." Dư quang quét qua biểu tình sững sờ của Tang Chi, Hoàng hậu cố sức đè nén tâm tình, giữ cho ngữ điệu mình bình ổn không gợn, "Không cần phải phiền đến Quốc sư lao tâm tốn sức." "Phải, phải. Là do bần đạo nhiều chuyện. Già rồi, hồ đồ rồi." Vương Thường Nguyệt lui một bước, "Bần đạo đương nhiên phải bồi tội." Nói xong liền cởi chính áo bào của mình, vứt lên trên đất, bước chân lảo đảo giẫm lên mấy cái. Lại cầm lên, đưa tới trước mặt Tng Chi, lúc này trong mắt mang ý cười, đôi mắt như thể lấp lóe tia sáng, khiến cho lòng Tang Chi khe khẽ run lên. Nghe Vương Thường Nguyệt nói, "Liên bồng y của Hoàng hậu nương nương quá đỗi quý giá, chi bằng mặc lấy áo bào của bần đạo, thích hợp với ngươi." Tang Chi sững sờ, không biết nên nhận hay không nên nhận. Hoàng hậu thấy tình hình càng lúc càng khó xử, cũng nói lời hòa giải, "Đạo bào của lão thần tiên đương nhiên là vật quý, liên bồng y của bổn cung cũng không thể so. Chỉ có điều áo vừa rơi trên đất, giờ đã dính cát bụi rồi, mặc lên cũng không hay. Người tới, đổi xiêm y cho..." "Dính cát bụi sao? Bần đạo đã quen rồi." Lại nhìn qua Tang Chi, "Đạo bào dù dính cát bụi, cát bụi cũng chẳng phủ được tâm ta. Phú quý sáng đến chói mắt, mới chính là gông xiềng quấn thân ta đấy." Nói xong, phủi một cái, phủ đạo bào lên vai. Nghe được hai câu này, Tang Chi thật sự bị làm cho chấn động, thất kinh. Ánh mắt nàng có chút dại đi, nhìn Vương Thường Nguyệt, lẩm bẩm nhắc lại, "Đạo bào dù dính cát bụi, cát bụi cũng chẳng phủ được tâm ta?" Hoàng hậu nhìn phản ứng của người kia, hồ nghi không kém, "Tang Chi?" Tang Chi lại chỉ nhìn lão đạo trưởng, chợt thấy dung mạo lão đạo lúc này hiền lương nhân hậu, khiến nàng sinh lòng kính trọng. Rồi như để ý thây Hoàng hậu vừa gọi mình, ánh mắt nàng lơ đãng chuyển về phía Hoàng hậu, nhưng tâm trí vẫn không thoát ra được, ". Phú quý sáng đến chói mắt, mới chính là gông xiềng quấn thân ta..." "Tang Chi!" Hoàng hậu cố ý nghiêng người, che đi ánh mắt của những người bên trong, kéo Tang Chi lại gần một chút, đè giọng, "Tang Chi, ngươi làm sao vậy!" Lúc này Vương Thường Nguyệt lui về phía sau, ngồi xuống yên vị. Đạo bào mặc lại trên người, bộ dáng tiên phong đạo cốt lại quay về như trước. "Ta..." Ánh mắt Tang Chi mê man, nhìn Hoàng hậu lại giống như đang nhìn vào một đám mây mù, vô tri vô thức, không còn cảm giác. "Đừng sợ, không sao cả." Hoàng hậu thấp giọng, hòng khiến người kia yên lòng, "Ngươi muốn vào, ta đưa ngươi vào. Theo ta." Nàng kéo Tang Chi vào trong, Vương Thường Nguyệt cũng không nói thêm lời nào. Tang Chi bị người kia nắm lấy cổ tay kéo đi, cũng vô thức đi theo nàng. Cho đến khi Hoàng hậu nhận ra ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc của Khác phi, lúc ấy mới buông cổ tay người kia ra, nói một câu, "Không có chuyện gì." "Cảm ơn ngươi." Tang Chi gần như đã mất đi ý thức đối với xung quanh rồi, thần trí như thể đã lạc vào dòng chảy, chân như thể đã không còn chạm đất. Hoàng hậu bất an không thôi, ánh mắt không ngừng nhìn về phía người kia. Nàng muốn nói gì đó, nhưng rồi cố kỵ những người xung quanh, cũng chỉ có thể cắn răng im lặng. Vương Thường Nguyệt nhấp một ngụm trà nóng, lần nữa tạ tội với Hoàng hậu, "Bần đạo đã già, càng ngày càng hồ đồ, những chuyện tùy hứng ngu ngốc này, mong Hoàng hậu nương nương thứ lỗi." Hoàng hậu cũng sẽ không để tâm, chẳng qua là cảm thây vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao Quốc sư này đột nhiên lại kỳ quái như thế. Lúc này lão thần tiên mới trở về trạng thái như bình thường. Vương Thường Nguyệt bỗng liên hướng về Tang Chi mà vẫy tay, bộ dáng hiền từ hòa ái, nói, "Cô bé, tới đây!" Tang Chi bị tiếng này gọi cho tỉnh, lại thấy lão đạo vẫn đang nhìn mình mà cười, "Tới đây!" Tang Chi đi tới, cung kính hành lễ. "Cửa chính của Khâm An điện, con đã bước qua rồi." Vương Thường Nguyệt đỡ nàng đậy, "Nội tâm hoang mang, luôn bất an lo sợ, tâm loạn trí loạn, phải không?" Dừng một chút, Vương Thường Nguyệt ấn vai nàng, khiến nàng thuận thế quỳ xuống, "Con có bằng lòng theo ta, rời khỏi nơi này hay không?" "Rời khỏi?" Nội tâm Tang Chi chấn động. Vương Thường Nguyệt gật đầu, "Nếu con muốn, vậy thì theo ta đi thôi. Sau này tuy rằng sẽ có lúc bần đạo không thể lo được cho con cơm áo đủ đầy vô lo vô nghĩ, cũng khó lòng giúp con mọi chuyện thuận lợi trôi chảy, thế nhưng ta có thể cho con tâm an hồn yên." Vừa nói, Vương Thường Nguyệt vừa áp lòng bàn tay lên trán nàng, "Lòng đã sinh tham ắt sẽ có vọng tưởng, có vọng tưởng ắt sẽ có phiền não, tâm tư phiền não thể xác cũng suy kiệt. Thể xác và tinh thần đều bất ổn không yên, con người ta sẽ trầm luân bể khổ, vĩnh viễn không thể thanh thản an yên. Tâm phải trong, trí phải tĩnh, tự khắc lục dục sẽ không sinh, tam độc sẽ không phát." Tang Chi nhắm mắt lại, cảm thấy lòng bàn tay lão đạo áp trên trán mình không hiểu sao lại khiến cho bản thân yên tâm dễ chịu đến vậy. Giống như một luồng hơi ấm áp, cũng giống như một cơn gió mát lạnh, khiến cho cả tâm trí lẫn thân thể nàng đều an tĩnh lại, mê mà không giống mê, tỉnh mà không như tỉnh. Không biết qua bao lâu, khi Tang Chi mở mắt ra, thứ nàng thấy vẫn là đôi mắt tràn đầy từ ái của Vương Thường Nguyệt, "Bần đạo sẽ ở Khâm An điện này hai ngày nữa, trước khi giao thừa sẽ xuất cung trở về Bạch Vân Quán. Hai ngày sau, nếu muốn theo ta rời khỏi hãy tới đây, con cứ suy nghĩ quyết định." Một thứ phúc phận từ trên trời rơi xuống, Tang Chi mừng rỡ. Nàng muốn rời khỏi, thậm chí có nằm mơ cũng muốn, nàng đã mong chờ từ rất lâu rồi. Nếu chỉ có một chút hy vọng, nàng cũng sẽ hy vọng không phải chôn thân ở nơi này thêm nữa. Quãng thời gian ở ngoại viện là quãng thời gian dù qua rồi vẫn sẽ luôn hằn trong ký ức của nàng, theo Vương Thường Nguyệt, ít nhất nàng sẽ có thể để quá khứ ngủ yên, sẽ không bị dằn vặt nữa. Chỉ thiếu chút nữa thôi nàng đã bật ra ba chữ Con nguyện ý, nhưng rồi tay nàng khẽ run lên, chạm phải cỗ liên bồng y của Hoàng hậu còn đang phủ trên vai mình. Nàng đau lòng, xót xa đến vô cùng, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn nàng, nhìn không chớp mắt, mí mắt cũng chẳng động, chỉ có bờ môi không kìm được mà khẽ run lên. Vương Thường Nguyệt là Quốc sư, nhận sự sùng kính của cả Hoàng đế lẫn Hoàng thái hậu, hắn chỉ muốn một cung nữ mà thôi, dễ như trở bàn tay. Thực tế mà nói, Vương Thường Nguyệt muốn thứ gì ắt sẽ được thứ ấy, miễn là không phạm tới ích lợi và an nguy Hoàng quyền. Điều này không ai hiểu rõ hơn Hoàng hậu. Nhưng... nhưng nàng trước nay vẫn vững tin, vẫn cho rằng Tang Chi sẽ không rời khỏi hoàng cung. Trừ khi qua ba mươi tuổi, còn không dù có muốn cũng không thể. Mà ba mươi tuổi, tương lai còn quá dài, Hoàng hậu chưa từng nghĩ tới ngày ấy. Nàng ngàn lần vạn lần không ngờ được ngày ấy lại đột nhiên ập tới như thế này. Lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác thất kinh như vậy. Sự sợ hãi này, e rằng không cách nào áp chế được. —- Hết chương 101 —- Editor lảm nhảm: Nhà đài trịnh trọng tuyên bố: Kết thúc 100 chương đầu, giai đoạn ngược Tang đã qua. Lòng Tang đã lạnh như tro tàn, bắt đầu thời kỳ ngược Tố. Từ nay về sau kẻ si tình chết lên chết xuống sống dở chết dở là Tố chứ hông phải Tang!! *vỗ tay*