Thân là người hiểu hoàng đế nhất, Hách tổng quản đã biết cả nhà Tả Chí Bân không còn có cơ hội chuyển mình nữa rồi. Cho nên lão đương nhiên nhân cơ hội này mà báo thù cho mình, nói thế nào cũng không thể lãng phí tên gọi ‘gian ninh tiểu nhân’ không phải sao? Thế là Hách tổng quản đặc biện đưa họ đi con đường khác. Con đường này vừa khéo đi qua đường lớn náo nhiệt nhất, sau đó mới đi về hướng hoàng cung. Trước giờ vì không sỉ nhục người bị giải đi, mọi khi đều sẽ không đi con đường này nhưng lão lại khăng khăng muốn đi! Ha ha, Tả đại tướng quân cũng nên hưởng thụ thật tốt cảm giác mọi người nhìn mình đi. Thật vậy, cả đường đi Tả Chí Bân suýt nữa tức chết mất, ánh mắt gã nhìn Hách tổng quản thật sự là hận không thể ăn tươi nuốt sống lão. Nhưng Tả Chí Bân bây giờ không thể làm gì cả, nếu không sẽ gây thêm hiềm nghi kháng lệnh. Gã chỉ đành nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng, cắn đến răng cũng bật máu rồi. Còn về Tả lão phu nhân, bà ta sau khi con trai làm tướng quân, vẫn luôn cảm thấy mình cừ hơn tất cả những người bà ta quen, nên không thể chấp nhận được nổi sỉ nhục lớn như thế này. Thế là không lâu sau bà ta liền hôn mê. Con trai ngoan của bà ta lại không phát hiện bà ta ngất đi. Ngược lại là Hoàng Liên Liên, năng lực nhẫn nhịn của nàng ta tốt hơn hai người nhiều. Dù nàng ta vừa giận vừa thẹn sắp chết nhưng nàng ta vẫn giả vờ. Ánh mắt rơi trên người nàng ta ít, nàng ta đương nhiên cũng có thể nhịn. Chỉ là trong lòng Hoàng Liên Liên có một loại dự cảm không may. Cảm thấy lần này sẽ không thuận lợi. Chẳng lẽ là bên Tô Ngọc Tuyết đã xảy ra vấn đề gì sao? Hẳn không phải nhỉ, trước lúc nàng ta tiếp cận Tả Chí Bân đã nghiên cứu qua phu thê hai người. Tả Chí Bân trời sinh thích làm việc lớn hám công to, thiên vị kẻ yếu cho nên nàng ta mới có thể nắm chặt được tim gã, nghe theo tâm ý của gã để làm việc. Về phần Tô Ngọc Tuyết, tính tình của nàng cương liệt, luôn suy nghĩ vì người khác, mọi khổ sở đều chỉ nuốt xuống bụng mình. Tô Ngọc Tuyết như thế sẽ không đi cáo trạng với người khác. Chẳng lẽ vì hôm nay Tả Chí Bân thật sự hơi quá đáng rồi, sau khi Tô Ngọc Tuyết về nhà, Tô lão phu nhân phát hiện sau đó liền cáo trạng với hoàng thượng? Hoàng Liên Liên cúi đầu cắn môi, bàn tính trong lòng đang tính toán làm thế nào mới có thể qua được khó khăn này. Nếu thật sự không được đương nhiên là phải giữ tính mạng mình quan trọng hơn. Con đường Tả Chí Bân này cũng chỉ có thể từ bỏ trước thôi, chỉ cần nàng ta còn sống, liền không tin không thể có một ngày nở mày nở mặt. Ngày trước bị áp giải qua con đường náo nhiệt nhất này bước vào hoàng cung đều là những kẻ phạm đại tội, cho nên bá tánh đứng bên đường xem náo nhiệt tích cực vô cùng. Không biết vị Tả tướng quân này lại phạm phải lỗi lầm gì nhỉ, muốn biết quá đi. Trên nhã gian lầu hai của một tửu lâu, có hai nam tử mặc trường bào đang nhìn xuống. Trường bào trên người họ tuy là kiểu dáng của thư sinh nhưng chất liệu cùng hoa văn vừa nhìn liền biết không phải là người trong gia đình bình thường có thể mặc được. Trong đó có một người mặc trường bào thư sinh nhưng lại lộ ra hào khí của người biết võ. Còn người còn lại sắc mặt tái nhợt, trông như thân thể yếu ớt, quanh năm uống thuốc. “Dương huynh, huynh xem, Tả đại tướng quân kia hôm nay gặp xui xẻo lớn rồi.” Dương Tiễn đưa mắt nhìn Lý Thành Sơ đang cười ngốc nghếch, “Gã xui xẻo, ngươi vui như thế sao?” Nếu không phải gã ngốc này xem như lương thiện hắn sớm đã xử lý cậu ta rồi. Dáng vẻ này, quá ngốc. Lý Thành Sơ không biết Dương huynh của cậu đang thầm nói cậu thế nào, ngược lại càng vui vẻ hơn, “Đúng vậy, Tả đại tướng quân gặp xui xẻo, ta có thể không vui sao? Ha ha ha, trước đây gã lấy ta làm trò đùa, là công tử lêu lỏng gì đó, hôm nay thấy gã gặp xui xẻo, ta đương nhiên vui rồi.” Một câu Tả đại tướng quân này chứa đầy ý trào phúng. Nếu không phải vì Tả Chí Bân khinh thường mình, nếu không phải gã hình người dạng chó, cha già của Lý Thành Sơ cũng sẽ không tin gã khốn này. Vì tin gã khốn Tả Chí Bân nên mông của cậu mới luôn gặp nạn. Nghĩ đến mông mình gặp nạn vô số lần, Lý Thành Sơ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không vì gã khốn Tả Chí Bân này thì cậu cũng không cần bị ép mặc trường bào thư sinh gì đó, ăn nói theo giọng điệu thư sinh gì đó. Nghĩ đến những chuyện này Lý Thành Sơ liền muốn trợn trắng mắt. Cha cậu là lão thô lỗ, có thể sinh ra được con trai kì văn tú nhã sao? Ha ha! Lý Thành Sơ nhìn Dương Tiễn, đây mới là người đọc sách chính tông, không hề giống với đám người thô lỗ của Lý gia bọn họ. Nói đến, Dương Tiễn thật sự là hình người dáng người, Tả Chí Bân kia căn bản không thể bì được. Dương Tiễn nếu biết Lý Thành Sơ nói hắn là hình người dáng người, hẳn sẽ đánh cậu hoàn toàn trở thành đầu heo. May mà hắn không biết chuyện này. “Muốn biết gã đã phạm tội gì sao?” “Đúng vậy.” Hai mắt Lý Thành Sơ sáng ngời nhìn Dương Tiễn, “Dương huynh, ta biết huynh chắc chắn có cách, hay là, ngươi nghĩ cách thử đi?” Dương Tiễn cười, “Hôm nay là Lý tướng quân trực sao?” Lý tướng quân trong miệng hắn là đại ca Lý Thành Thần của Lý Thành Sơ, không hề giống Lý Thành Sơ, từ nhỏ liền là ‘con nhà người ta’. Hắn mới là thiếu niên anh tài thật sự, chỉ là ban đầu ít cơ hội hơn Tả Chí Bân nên danh tiếng không vang bằng Tả Chí Bân. Nhưng nếu muốn so võ công, nhân phẩm, Lý Thành Thần hoàn toàn hạ gục Tả Chí Bân. Hắn được hoàng thượng coi trọng, thủ vệ cung thành. Nếu Lý Thành Sơ muốn hỏi chuyện quan trọng trong cung, Lý Thành Thần đương nhiên sẽ không nói, nhưng loại chuyện không quan trọng này hắn nhất định sẽ tiết lộ. Chí ít, cũng đủ để nói về chuyện xui xẻo của ‘tử địch’ đệ đệ hắn. Lý Thành Sơ hưng phấn vỗ bàn: “Dương huynh quả nhiên thông minh! Đợi đại ca từ trong cung quay về, ta lập tức đi hỏi, đến lúc đó ta sẽ kể cho Dương huynh biết.” Dương Tiễn chỉ cười mà không nói, chỉ nhìn chiếc bàn bị Lý Thành Sơ vỗ. Người này trời sinh khỏe mạnh, lúc vui vẻ hoặc vẫn phẫn nộ liền không kiềm chết được. Khá lắm, bàn đã nứt rồi. Lý Thành Sơ thuận theo ánh mắt của Dương Tiễn, sau đó nhìn chiếc bàn rung rung lắc lắc, “A ha ha, ta lập tức đi đền chiếc bàn này cho ông chủ. Sau đó ta đưa huynh về nhà.” Sức khỏe của Dương huynh yếu ớt, cậu không thể để mình hắn quay về được. Nếu có chuyện gì, cậu không đền nổi. Dù sao đi nữa, Dương gia chỉ có một mình hắn nối dõi thôi. Nhìn Lý Thành Sơ vội vã đi ra ngoài nhã gian, Dương Tiễn bất đắc dĩ ấn đầu. Kẻ ngốc này, thật sự khiến người khác đau đầu nếu không phải phụ thân hắn có ân với nguyên chủ, hắn thật muốn xua tay không quan tâm. Nửa tháng trước Dương Tiễn đến thế giới này, nhưng hắn phát hiện mình hoàn toàn không có cách đi tìm Tô Ngọc Tuyết. Bởi vì, cơ thể của hắn thật sự quá yếu, chỉ cần không cẩn thận liền sẽ ngoẻo mất. Hết cách rồi, hắn cũng chỉ đành nuôi dưỡng cơ thể này khỏe mạnh trước đã. May mà, tuy nói phần lớn pháp lực bị phong ứng nhưng vẫn còn chút pháp thuật dư thừa có thể nuôi khỏe cơ thể này. Chỉ là sau khi hắn biết rõ tình trạng của khối cơ thể này liền không triệt để nuôi khỏe, mà vẫn khiến cho bề ngoài trông vẫn vô cùng yếu ớt. Ít nhất, trong mắt người khác là dáng vẻ này. Dương gia trong thế giới này là nhà cậu của hoàng đế, cũng từng cực thịnh một thời. Chỉ là mạch nam tử nhà này dường như vận mệnh thâm trầm, phần lớn nam tử đều không sống được qua ba mươi lăm tuổi. Năm nguyên chủ chào đời, sinh mẫu hắn còn thay thái hậu cũng chính là cô cô của nguyên chủ đỡ một kiếp, thế là sau khi sinh liền vô cùng suy yếu. Bất kể có bao nhiêu đại phu cao minh cũng chỉ có thể mơ hồ chuẩn đoán, không dám bảo đảm nguyên chủ rốt cuộc sống bao lâu. Sau đó, mẫu thân nguyên chủ mất, phụ thân hắn cũng ba năm trước mà bệnh mất. Thái hậu đau lòng cháu trai, nhưng hoàng đến lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói nam tử Dương gia trước giờ đều sống không thọ, thế nhưng ai cũng đều là kì tài ngút trời, cho nên mới có thể khiến cho Dương gia cực thịnh một thời. Tuy nói là nhà cậu mình nhưng hoàng đế cũng lo lắng quyền lực trong tay mình. Bây giờ chỉ còn một mình Dương Tiễn còn nửa cái mạng này, ông đương nhiên là yên tâm. Đương nhiên, hoàng đế cũng không tiếc để thái hậu vui vẻ, cho nên có thứ tốt, dược liệu tốt, chỉ cần nguyên chủ cần, chỉ cần thái hậu muốn tặng, tất cả đều đưa đến Dương phủ. Lúc Dương Tiễn đến đây, thật ra đã là lúc nguyên chủ dứt hơi. Dương Tiễn tuy không sợ đế vương nhưng hắn muốn tìm được Tô Ngọc Tuyết, muốn cùng nàng sống cuộc sống thú vị trong thế giới này, nên quyết định giảm ít chút phiền phức cho mình. Chỉ là hình tượng trong mắt người ngoài không tốt mà thôi, hắn biết mình thế nào là được rồi. Chỉ là Dương Tiễn cảm thấy bất lực, không biết biểu muội đang ở trên người ai. Nói đến đây, hắn thật sự bất đắc dĩ. Thế giới này đối với nữ tử quá gò bó, khuê danh đều không dùng. Ngoại trừ người thân và phu tể, ai cũng không biết. Dương Tiễn không thể thăm dò khuê danh của nữ tử trong khuê phòng được? Vẫn là nên chú ý một chút, nữ tử nào có biến hóa dị thường, nói không chừng sẽ có hi vọng hơn. Dương Tiễn vẫn luôn cảm thấy hệ thống nhát gan không dám tự mình làm chủ trương sắp xếp thân phận đặc biệt gì đó cho Tô Ngọc Tuyết. Thế là hắn chỉ tìm trong những người chưa xuất giá. Nếu hắn có nhiều thời gian, nói không chừng sẽ có thể tìm ra nàng. Khụ khụ, đến lúc đó hệ thống sẽ có hậu quả gì, liền không thể biết trước được. “Dương huynh Dương huynh.” Lý Thành Sơ bỗng từ bên ngoài vội vã tiến vào, “Huynh biết không, Tô lão phu nhân tiến cung rồi.” “Tô lão phu nhân tiến cung?’ Dương Tiễn đối với họ Tô vô cùng mẫn cảm, “Là vị nào?” “Ồ, suýt nữa quên mất.’”Lý Thành Sơ cười ngốc, “Dương huynh nhiều năm ở bên ngoài tu dưỡng, chắc chắn không biết về Tô gia này rồi. Năm đó nhà họ tử chiến sa trường, chỉ để lại một nữ nhi, sau đó gả cho Tả Chí Bân. Huynh nói, bây giờ họ đều vào trong cung, chẳng lẽ là Tô tiểu thư có chuyện?” Dương Tiễn có một loại dự cảm, “Vị Tô tiểu thư kia, ngươi biết tên chứ?” Lý Thành Sơ giật bắn người, “Sao ta biết tên chứ, ta là người rất giữ lễ nghĩa. Cho dù các hoàng tử cùng nàng trưởng thành cũng chỉ biết trong khuê danh của tiểu thư Tô gia có một chữ Tuyết. Ta và ngũ hoàng tử quen biết, chẳng qua nghe hắn không cẩn thận nói ra.” Cậu không muốn biết khuê danh của nữ tử, nếu không mông lần nữa lại gặp nạn. Gân xanh trên trán Dương Tiễn nhảy loạn, trong lòng hắn có một loại suy đoán. Khá lắm, hệ thống gì chứ, hắn ghim rồi. [Hắt xì——!] Tô Ngọc Tuyết vẫn đang diễn kịch trước mặt hoàng thượng, nước mắt không ngừng chảy, nào ngờ hệ thống lại trong không gian não bộ hắt xì. [Tiểu Ác em làm gì vậy, nếu chị diễn không thành công, không thể hòa ly thì em thảm rồi.] [Không biết tại sao, tôi bỗng cảm nhận được một luồng lạnh lẽo.] Hệ thống cảm thấy hình như mình nên chạy trước thôi.