Nhưng Tả Chí Bân không thể hưu Tô Ngọc Tuyết, chỉ vì bọn họ là hoàng đế ban hôn, cho nên gã chỉ đành nhẫn nhịn.Trong lúc tâm tình đè nén, gã gặp được Hoàng Liên Liên, đó là một nữ tử đáng thương. Nàng ta bị kế mẫu ức hiếp, nhưng vẫn giữ được tính tình lương thiện. Tả Chí Bân đau lòng vị nữ tử đáng thương này, vẫn là không nhịn được nên nói với mẫu thân muốn để nàng trở thành nhị phòng của mình. Nhưng Tô Ngọc Tuyết không chịu, gã đã nhượng bộ rồi, không có cách nào để nữ tử mình yêu trở thành chính thất, nàng ta còn muốn thế nào nữa? Hôm nay mẫu thân vốn chỉ là muốn xin cho Liên Nhi qua phủ một chuyến mà thôi, nào ngờ nữ nhân ác độc này liền qua đây ầm ĩ, thật sự không hề có nửa phần dáng vẻ của chính thức. Bây giờ lại còn bắt Liên Nhi kính trà? Nhị phòng đã là ủy khuất cho Liên Nhi rồi, sao có thể thành thiếp hầu chứ? Nữ nhân này, thật sự không có nửa điểm tâm tư tốt. Tô Ngọc Tuyết đối với sự phẫn nộ của Tả Chí Bân xem như không nhìn thấy, chỉ là một đại tra nam mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Ha ha!Nguyên chủ vốn là tính tình cương liệt, nếu không nàng đã sớm nghe theo ý của hoàng đế gả vào hoàng gia rồi. Tuy nói là một vương gia không thể kế tục hoàng vị nhưng cũng là vinh hoa phú quý, tướng quân trẻ tuổi Tả Chí Bân bị người khác thổi phồng này sao có thể bì được chứ? Đúng vậy, sự thành công của Tả Chí Bân có rất nhiều nguyên tố, loạn trong giặc ngoài, lại thêm tính toán của hoàng đế nên mới để gã nổi danh. Thật ra gã so với rất nhiều quan võ mà nói vẫn kém hơn người khác rất nhiều, nhưng gã không biết. Những người chức quan cao hơn Tả Chí Bân lười nói rõ, những người chức quan thấp hơn gã lại không cách nào nói rõ, thế là gã luôn cho rằng mình thật sự là thiếu niên anh tài đấy. Tả Chí Bân cho rằng hoàng đế ban hôn ngăn cản cơ hội gã tiếp tục lên chiến trường giành lấy chiến công, không thể tiếp tục thăng quan tiến chức. Nhưng gã không thể trách hoàng đế, thế là chỉ đành trút lên người nguyên chủ. Lại thêm Tả lão phu nhân vẫn luôn quạt gió bên tai, thế là oán hận tích tụ càng lúc càng sâu. Nguyên chủ nhìn rõ nhưng nàng vẫn muốn tranh giành phu quân của mình. Nào ngờ Tả Chí Bân này rất khá, còn cưới một nhị phòng về. Từ đó địa vị của nguyên chủ càng thấp hơn, chỉ là nàng không ngốc, hoàng gia vẫn là núi dựa của nàng, cho nên xem như sống cũng không quá tệ. Nàng không dám tiến cung khóc lóc kể lể, vì sợ sử dụng hết sự thương hại của hoàng gia, Tô lão phu nhân sẽ bị vạ lây. Chỉ là nguyên chủ cuối cùng cũng không được Tả Chí Bân yêu thích, cũng không có con. Đến cả việc buông bỏ kiêu ngạo của hổ nữ nhà tướng để lấy lòng gã, nguyên chủ cũng không làm được, thế là nàng cứ sống không mặn không nhạt. Sau đó, sóng gió ập đến, nhị hoàng tử tạo phản, thái tử vì cứu hoàng đế nên bị giết, hoàng đế cũng bị tức đến ngã bệnh nằm trên liệt giường. Thế là nhị hoàng tử đăng cơ, nguyên chủ không còn núi dựa, Tô lão phu nhân cũng bệnh nặng mà chết, nàng càng thêm lẻ loi, không nơi nương tựa. Lúc này, nhị phòng Hoàng Liên Liên sinh thứ trưởng tử, vì để cho Tả Chí Bân đưa mình lên làm chính thất, muốn thứ trưởng tử trở thành đích trưởng tử, nàng ta liền xúi giục Tả Chí Bân giết nguyên chủ. Lý do cũng tìm rất tốt, chỗ dựa của nguyên chủ là tiên hoàng và tiên thái tử, đương nhiên là để bộc lộ lòng trung thành với tân hoàng. Tả Chí Bân cũng cảm thấy có đạo lý, dứt khoát liên kết với Tả lão phu nhân độc chết nguyên chủ. Nguyên chủ oán khí ngập trời, muốn người của Tả gia đều bị báo ứng, muốn hòa ly quay về Tô gia sống cùng Tô lão phu nhân. Thế là liền có nhiệm vụ này. Trong lòng Tô Ngọc Tuyết cảm khái, Tiểu Ác thật sự càng lúc càng không sợ chết rồi. Cô nàng lại dám đưa nhiệm vụ này cho mình, là thê tử của người khác, tuy cô biết mình không phải nhưng không tránh được việc biểu ca sẽ nổi giận. Trước đây trong thế giới bạch xà truyền cũng như vậy, nhưng dù sao đi nữa gã đàn ông kia cũng chết rồi. Nhưng ở đây, Tả Chí Bân vẫn còn sống sờ sờ đấy, đến lúc đó không biết rốt cuộc là ai sẽ gặp xui xẻo đâu. [Túc chủ!!!] Hệ thống thật sự khóc rồi, [Cô đừng như thế, tôi sợ.] [Em sợ gì, em không phải rất to gan sao?] [Tôi tôi tôi...] Hệ thống lắp bắp, [Tôi thật sự cảm thấy nhiệm vụ này rất tốt, đây là một thế giới trong sách, ý thức của thế giới này vẫn chưa thành thục, có rất nhiều chỗ để thao tác. Hơn nữa không có quỷ thần, không phải là điều cô muốn sao?] [Được rồi, chị sẽ nói tình với em.] Nhưng nếu biểu ca không thèm nghe chị cũng hết cách rồi, Tô Ngọc Tuyết rất không trách nhiệm thầm nghĩ trong lòng. [Túc chủ chị thật sự là người siêu tốt!][Thế là,] Tô Ngọc Tuyết nhìn Hoàng Liên Liên tỏ vẻ đáng thương, vô cùng uất ức kia, [Đó là nữ chính ư? Có phải không quá phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa không? Lại là tiểu tam lên chức còn xúi giục người khác giết người, chẳng lẽ không cảm thấy rất không phù hợp sao?] [Khụ khụ,] Hệ thống ho khan hai tiếng, [Cái này, giá trị quan trong sách không đại diện cho giá trị quan của tác giả, ahaha.] [Được thôi.] Tô Ngọc Tuyết thở dài trong lòng, giải quyết não tàn tuy chưa từng làm qua nhưng chắc sẽ không khó đâu nhỉ? Tả Chí Bân thấy Tô Ngọc Tuyết nhìn Hoàng Liên Liên, lại thấy nàng hơi nghiêng người liền cảm thấy Tô Ngọc Tuyết nhất định đang nghĩ điều xấu xa gì đó rồi. Gã nổi giận chỉ Tô Ngọc Tuyết, “Tô thị, ta cảnh cáo nàng, nếu lại dám làm khó Liên Nhi, ta sẽ hưu nàng.” “Được.” Tô Ngọc Tuyết ngẩng đầu nhìn Tả Chí Bân, “Ta ngược lại muốn xem thử Tả đại tướng quân có dám hưu ta hay không? Đến lúc đó xem ngươi làm thế nào ăn nói với hoàng thượng?” Tả Chí Bân nghẹn họng, sau đó lại càng giận hơn, “Ta đương nhiên sẽ bẩm báo rõ với hoàng thượng, nàng năm năm không sinh con, chẳng lẽ muốn Tả gia ta tuyệt hậu ư? Cho dù là hoàng thượng cũng sẽ thông cảm cho ta.” “Thông cảm thì thông cảm, nhưng mà...” Tô Ngọc Tuyết lạnh mặt, “Ta đương nhiên đồng ý để cho ngươi nạp thiếp, đứa con này sau khi sinh là con ta, cũng xem như là Tả gia ngươi có hậu rồi. Chẳng lẽ, hoàng thượng sẽ cảm thấy ta không tốt ư?” “Nàng!” Tả Chí Bân vô thức nhìn Hoàng Liên Liên, nhưng thấy nàng ta cả mặt sợ hãi liền biết chắc chắn là lời của Tô Ngọc Tuyết đã dọa nàng rồi. “Nàng lòng dạ ác độc, ta sao có thể để con ta cho nàng nuôi chứ.” “Lòng dạ ác độc? Ta độc chỗ nào?” “Ta chỉ muốn nạp Liên Nhi làm nhị phòng, nàng lại dám muốn nàng ấy làm thiếp hầu, thế không phải là lòng dạ ác độc ư?” Tả Chí Bân càng nói càng cảm thấy mình có lý, “Tóm lại, ta nhất định sẽ hưu nàng!” Tô Ngọc Tuyết nhìn Tả lão phu nhân cao cao tại thượng, lại nhìn Hoàng Liên Liên tỏ ra vô tội sợ sệt nhưng đáp mắt lại lóe lên dã tâm, nàng cười, “Không thể!” Tả Chí Bân cảm thấy mình nắm được điểm yếu của Tô Ngọc Tuyết, dáng vẻ như bố thí, “Nếu nàng có thể hiểu chút đạo lý, ta sẽ không hưu nàng.” Dù sao đi nữa cũng là hoàng đế ban hôn, vẫn phải để ý thể diện của hoàng gia. “Đạo lý gì?" “Đương nhiên là sau này ở trong phủ tướng quân lấy Liên Nhi làm lớn, không được bắt nạt nàng ấy. Nếu có thể, còn có...” “Chát——!” Một cái tát lưu loát vang lên, người trong đại đường toàn bộ đều ngây người, không dám tin nhìn một màn này. Tả Chí Bân không dám tin nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Nàng nàng nàng...nàng lại dám tát ta?” Tô Ngọc Tuyết nhoẻn môi cười, “Tát ngươi thì tát ngươi, có gì không dám tát?” Nàng nhìn lòng bàn tay mình, “Da mặt quả nhiên dày thật, hại tay ta đánh đỏ cả rồi. Chẳng qua cũng đúng, nếu da mặt không dày, sao có thể nói ra lời nam nhân bình thuờng không dám nói, muốn chính thất nhường cho thiếp hầu chứ.” “Là nhị phòng, không phải thiếp hầu!” Tả Chí Bân cho rằng để Hoàng Liên Liên làm nhị phòng đã là ủy khuất rồi, sao có thể nói là thiếp hầu chứ. Tô Ngọc Tuyết chậm rãi nói, “Nhị phòng cũng là thiếp. Cùng lắm, chỉ là cao hơn thiếp hầu một chút xíu thôi.” “Nữ nhân này!” Tả Hữu Bân hệt như bị chọc trúng đuôi vậy, nổi trận lôi đình, “Người đâu, lấy ra trường mộc thương cho ta, ta phải giáo huấn nữ nhân này một chút!” Hạ nhân trong phủ tướng quân rõ ràng không cảm thấy phu nhân đương gia bị người khác dùng trường mộc thương giáo huấn là chuyện gì không phải, liền vội vàng mang trường mộc thương của Tả Chí Bân đến. Trong tay gã cầm trường mộc thương, “Nếu nàng nhận sai, ta sẽ tha cho nàng!” Tô Ngọc Tuyết nhìn cây trường thương bằng gỗ vốn để xông trận giết giặc kia, cười, “Thế phải xem thử, là ai đánh ai.” Nguyên chủ từ sau khi hoàng đế và Tô lão phu nhân chết liền bị hắt hủi, bị cây trường thương này đánh cũng không phải chỉ có một hai lần. Hôm nay, nàng liền muốn thay mặt nguyên chủ đòi về một chút trước! “Tiểu thư!” Ma ma, nha hoàn Tô gia toàn bộ chắn trước mặt Tô Ngọc Tuyết, “Người mau chạy đi!” “Không cần.” Tô Ngọc Tuyết liền đẩy những người sau lưng mình, “Ta hôm nay phải cho vị Tả đại tướng quân này biết được, mộc thương pháp của Tô gia mới gọi là mộc thương pháp.” Nàng nhanh như chớp tiến lên trước, một tay làm chưởng đánh vào tay Tả Chí Bân, tay còn lại giành đi mộc thương trong tay gã. Tả Chí Bân cả mặt không dám tin, xông lên trước muốn giành mộc thương về giáo huấn Tô Ngọc Tuyết. “Đến đúng lúc lắm.” Tô Ngọc Tuyết nhướng mày cười, biểu ca từng nói, chuyện có thể dùng nấm đấm để giải quyết thì không cần dùng não. Dù sao, hắn vẫn sẽ dọn dẹp hậu hoạn cho mình. Bây giờ, nàng muốn trút giận trước đã! Vì thế giới này không phải là thế giới thần tiên yêu ma nên phần lớn pháp lực của nàng đều bị cấm chế. Nhưng võ công của nàng vẫn còn. Cảm ơn biểu ca năm đó đã dốc lòng dạy dỗ, nếu không thì không thể đánh người được rồi! Tả lão phu nhân và Hoàng Liên Liên còn có hạ nhân Tả gia đều đang đợi nhìn Tô Ngọc Tuyết bị đánh đến không dám nói hai lời, nào ngờ lại nhìn thấy Tả Chí Bân bị Tô Ngọc Tuyết đánh đến không dám nói hai lời. Trường bào cả người gã đều bị đánh thành vải rách, gương mặt tuấn lãng thường ngày cũng toàn là vệt máu. Ban đầu Tả Chí Bân vẫn cứng miệng, còn mắng Tô Ngọc Tuyết. Thật làm khó đại nam nhân như gã, từ ngữ mắng người lại xuất chúng như thế. Tô Ngọc Tuyết vừa đánh người vừa nghĩ ngợi, không biết ngôn quan triều đình có thể mắng người như thế này hay không? Sau hai nén hương, Tô Ngọc Tuyết cuối cùng cũng đã ghiền. Nàng ném mộc thương đến trước mặt Tả Chí Bân, “Tả đại tướng quân, hôm nay không phải ngươi muốn hưu ta, mà là ta cùng ngươi hòa ly!” Nói xong, nàng đưa người mình xông ra sảnh lớn. Nhân lúc người của Tả gia đều chưa kịp phản ứng, Tô Ngọc Tuyết xông ra cổng lớn của phủ Tả tướng quân. Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài cổng lớn, nàng liền cào cào tóc mình, trên mặt vô cùng bi thương. Nàng làm ra dáng vẻ ‘chật vật’, giành lấy xe ngựa của Tả gia, xông vào hoàng cung. Hoàng đế đang xử lý tấu chương, nào ngờ nghe thấy thái giám tổng quản đến bẩm báo, nói Tô Ngọc Tuyết dùng lệnh bài cầu kiến. Ông cảm thấy vô cùng kì lạ, Tô Ngọc Tuyết tuy nói là được ông chiếu cố nhưng tính tình giống hệt tổ phụ nàng, trước giờ đều vô cùng tuân thủ quy củ, không tùy tiện tiến cung diện kiến.