Yêu khí vẫn không ngừng ngưng tụ, sau đó lại biến thành một con hồ ly đen cực lớn. Không có cảm giác đáng yêu, mà chỉ còn sự đáng sợ vì da thịt trên người hồ ly không ngừng rơi xuống, hệt như bị người ta róc ra vậy.
Chỉ là, đợi đến khi da thịt trên người hồ ly đều rơi xuống, nó lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Sau đó da thịt trên người nó lại tiếp tục rơi xuống, máu thịt mơ hồ, nhìn đến khiến lòng người hốt hoảng.
“Nó...” Tô Ngọc Tuyết cả mặt sững sờ, “Hình dáng bây giờ của nó là dáng vẻ lúc nó bị hại ư?” Tuy trông rất đáng sợ nhưng cũng cảm thấy nó rất đáng thương.
Vốn dĩ chỉ là báo ân cho tổ tiên Dương gia mà thôi, nào ngờ bản thân lại giúp một súc sinh. Vì có thể lấp đầy tham vọng càng lớn hơn, tổ tiên Dương gia rút đi gân gốt da thịt của hồ ly làm thành tượng đất. Đương nhiên những đứa con của Dương gia cũng rất thảm, vì để áp chế oán khí của hồ ly, mỗi đời đều có một người trở thành tế phẩm.
Nói thật thì, nếu không phải hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa nguyên chủ lại vô tội, Ninh ca nhi cũng không phải thật sự là người của Dương gia, Tô Ngọc Tuyết sớm đã không làm rồi. Dù sao hệ thống của thiên đạo là hệ thống đứng đắn, sẽ không vì cô từ bỏ nhiệm vụ mà trừng phạt cô.
“Đúng vậy.” Chiết phiến trong tay Dương Tiễn hóa thành đao tam tiêm nhị nhận*, “Nếu đã như thế, chỉ đành giải quyết nó thôi.” Một tay khác của hắn đặt Dương Ninh Khả xuống, sau đó thiết lập kết giới để yêu khí không thể làm cậu nhóc bị thương.
“Chàng muốn giết nó ư?” Tô Ngọc Tuyết có chút không nỡ.
Dương Tiễn đưa tay xoa đầu Tô Ngọc Tuyết, “Không cần như thế, chỉ cần loại trừ oán khí của nó trước.” Đương nhiên là chém giết hoàn toàn hồ ly sẽ càng nhanh hơn, chỉ là trên người hắn có nhân quả của Dương gia, đương nhiên phải gánh vác phần nhân quả này.
“Được.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, sau đó nhìn thấy Dương Tiễn bay lên không trung đánh với hồ ly. Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái tự tại của hắn, cô bất giác rơi vào trong trạng thái huyền diệu.
Hừm, thật ra là hoa si. Vì Tô Ngọc Tuyết trước giờ chưa từng nhìn thấy Dương Tiễn thật sự ra tay, trước kia hắn đều khoát tay một cái mọi chuyện liền được giải quyết. Hắn như thế mới là hình dáng trong tưởng tượng lúc còn bé.
Hồ ly tuy có oán khí dày đặc bị áp chế mấy trăm năm nhưng dù sao đi nữa nó cũng chỉ là một con tiểu yêu mà thôi. Cũng có thể những người khác trong thế giới này vẫn không đối phó nổi nó nhưng đối với Dương Tiễn mà nói lại không phải là chuyện khó gì. Cùng lắm cũng chẳng qua là khiến hắn vận động nóng người mà thôi.
Thế là, Dương Tiễn không phí quá nhiều công sức liền loại trừ hết oán khí của hồ ly. Về phần nguyên thần của hồ ly cũng được hắn thu vào trong đao tam tiêm nhị nhận, chuẩn bị tìm thời cơ đưa nó vào trong luân hồi.
Đương nhiên hồ ly cần đem tội nghiệt trên người nó hoàn trả trước. Cuối cùng là vì nó nợ nhân quả của những bé trai kia, về phần những lợi ích mà tổ tiên Dương gia nhận được từ nó là nhân quả của những người kia nợ nó. Thế gian vốn là như thế, rốt cuộc vẫn phải hoàn trả.
Chỉ là, đợi đến khi Dương Tiễn tiếp đất, đón chào hắn là đôi mắt sáng rực của Tô Ngọc Tuyết. Trong mắt cô chứa đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ.
Dương Tiễn bất giác cười khẽ, hắn đưa tay vỗ trán Tô Ngọc Tuyết, “Nàng nhìn gì vậy?”
“Nhìn chàng nha!” Tô Ngọc Tuyết chạy đến nắm lấy cánh tay hắn, “Biểu ca, chàng lợi hại quá, vừa rồi thật sự quá soái rồi.” Aaa, đây mới là Nhị Lang Thần nha!!!
Dương Tiễn hơi nhướng mày, thế là hóa ra nàng thích loại này ư? “Thật à?”
“Thật, so với vàng còn thật hơn.” Tô Ngọc Tuyết cũng đưa tay sờ chiến y trên người Dương Tiễn, “Bộ y phục này cũng rất soái.” Chiến y, chiến y, chiến y, tại sao cô trước đây ngốc như thế, chưa từng nghĩ đến việc nhìn ngắm bộ chiến y này, thật sự là quá đẹp trai rồi!
Dương Tiễn lại giữ lấy tay Tô Ngọc Tuyết, cười nhìn nàng, “Biểu muội, tiếp theo vẫn còn chuyện phải giải quyết, đợi xong việc ta lại đáp trả nàng sau.”
Đáp trả? Phải đáp trả gì? Nhất thời đại não của Tô Ngọc Tuyết có chút mờ mịt, sau đó nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của Dương Tiễn cô liền hiểu rồi, người này đang trêu mình! Cô rút tay ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta đi tìm Ninh ca nhi.”
Cô ngồi xổm xuống từ trong kết giới bế lấy Dương Ninh Khả ra ngoài, sờ sờ gương mặt nhỏ của cậu, sau đó bất giác phì cười. Dương Ninh Khả đang ngủ rất say, hệt như đang mơ một giấc mộng đẹp không nỡ tỉnh dậy vậy.
“Tiếp theo phải xử lý chuyện Dương phủ rồi.” Dương Tiễn thu lại đao tam liệm nhị nhận, chiến bào trên người cũng biến thành y phục trước đó. Thoáng cái chiến ý lẫm liệt trên người trở thành khí chất nho nhã, chuyển đổi vô cùng tự nhiên.
Dương Tiễn đang thi triển pháp thuật hóa giải chất độc yêu khí cho hạ nhân trong Dương phủ không hề phát hiện ra Tô Ngọc Tuyết lại bị hắn mê hoặc rồi.
Trước Bảo Hòa Đương, Tiểu Thanh nhìn thấy yêu khí bị ánh sáng vàng triệt để áp chế, không lâu sau, những yêu khí kia cũng bị giải quyết triệt để. Hệt như yêu khí chưa từng xuất hiện qua vậy, không so với trước đây, giờ trông càng sạch sẽ hơn.
Cả người Tiểu Thanh ngây ngốc, hồi lâu mới hoàn hồn, “Tỷ tỷ, vị Dương lão gia này quá lợi hại rồi.” Nếu là tỷ muội bọn họ, không cần thắng triệt để, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng đã không phải là một chuyện dễ dàng rồi. Yêu quái chết thảm vốn mang theo oán khí càng đừng nói đến yêu bị phong ấn mấy trăm năm.
Ngày ngày đêm đêm đều là thống hận, muốn báo thù, yêu khí sao có thể không lợi hại chứ, Dương lão gia có thể dễ dàng giải quyết xong mọi chuyện, thật sự là quá lợi hại rồi.
Bạch Tố Trinh gật đầu, “Đúng vậy, hắn thật sự rất lợi hại.”
“Thế, tỷ tỷ.” Tiểu Thanh bỗng nhiên áp thấp giọng, “Vị Dương lão gia kia rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại như thế?” Tiểu Thanh cũng xem như đã lăn lộn trong nhân gian nhiều năm, đối với nhân vật lợi hại giữa người và yêu trong nhân gian đều biết cả. Nhưng nàng trước giờ chưa từng nghe nói qua thân phận của người này.
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh nghiêm túc, “Thanh Nhi, muội đừng đi hỏi thân phận của hắn. Bất kể thế nào đi nữa, đều không phải là chuyện chúng ta có thể biết.” Nàng đã phát hiện ra một chút nhưng không thể nói ra cũng không thể nói cho Tiểu Thanh biết. Muội ấy quá bốc đồng, nếu làm hỏng chuyện của vị đại nhân kia, hai người không biết sẽ có kết quả thế nào.
“Ồ.” Tiểu Thanh tuy rất muốn biết nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bạch Tố Trinh liền không dám tiếp tục hỏi tiếp. Bỏ đi bỏ đi, không biết thì không biết vậy.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Dương Ninh Khả đã trở thành một quan viên trong triều đình. Cậu xuất thân giàu có, võ công cao cường, đương nhiên không có bất kì uy hiếp nào, vì dân phục vụ.
Thật ra ban đầu Dương Ninh Khả không phải làm vì công đạo chính nghĩa mà là vì đền tội cho tổ tiên Dương gia cùng các đời của Dương gia. Vì cậu biết, bọn họ làm sai. Đã làm sai rồi, không phải nên gánh vác sao?
Chỉ là càng về sau cậu càng lúc càng yêu thích làm những chuyện này, điều này khiến cậu cảm thấy vui vẻ từ trong ra ngoài.
Dương Ninh Khả rất được mọi người tôn sùng, thê tử cũng là người dịu dàng động lòng người, con cái tuy tinh nghịch nhưng cũng hiếu thuận. Sinh mẫu cậu tuy điên điên khùng khùng nhưng chẳng qua chỉ là thích ôm vàng bạc mà thôi. Cả cuộc đời cậu trải qua rất êm đềm, chỉ là vẫn không kìm được mà nhớ phụ mẫu nuôi dưỡng cậu.
Đúng vậy, Dương Ninh Khả biết họ không phải là phụ thân mẫu thân của mình. Về sau khi họ ra ngoài du sơ ngoạn thủy, cậu mơ thấy mẫu thân. Nàng nói bọn họ là người nàng nhờ đến giúp đỡ cho cậu, nghìn vạn lần phải ghi nhớ ân tình này. Cậu đương nhiên sẽ không quên chuyện này, thậm chí còn họa lại dáng vẻ của họ, muốn con cháu đời sau cung phụng.
Hi vọng hai người có thể cả đời bình ai, mới không uổng công họ đã vất vả công dạy dỗ, yêu thương cậu những năm qua.
[Tít, túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, điểm thiện ác và công đức trong thế giới bạch xà truyền đang tính toán. Chúc mừng túc chủ nhận được điểm thiện ác và công đức, nhận được thọ mệnh năm năm.]
Trong phòng bệnh của bệnh viện trung tâm, Dương Lâm nhìn con trai Quan Thành của mình và Chu mẫn, “Hai con nói, có một đại sư cứu mẹ ư?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Quan Thành liên tục gật đầu, “Vị Tô đại sư mà Chu Mẫn giới thiệu thật sự rất lợi hại. Mẹ, chúng ta phải cảm tạ cô ấy đàng hoàng mới được.”
Dương Lâm mỉm cười nhìn hai người, “Đương nhiên, nếu đã cứu mẹ phải cảm tạ cô ấy thật tốt mới được.” Bà khựng lại chút, trong lòng bỗng có loại cảm giác kia nên bà lại mở miệng hỏi, “Mẫn Mẫn, vị Tô đại sư mà cháu nói, tên là gì thế?”
“Tô Ngọc Tuyết, tên của cô ấy là Tô Ngọc Tuyết ạ.” Chu Mẫn thích Quan Thành, nên đối với Dương Lâm cũng vô cùng tôn trọng.
“Tô Ngọc Tuyết ư?” Dương Lâm kích động, “Người đó có phải rất đẹp không, pháp khí thường dùng là một thanh kiếm Lưu Vân?”
Chu Mẫn có chút kinh ngạc về sự kích động của Dương Lâm, nhưng vẫn gật đầu, “Tô đại sư thật sự có tướng mạo xuất chúng, cô ấy cũng dùng một thanh kiếm là vũ khí. Chẳng qua, cháu không biết thanh kiếm ấy có phải là kiếm Lưu Vân hay không.”
Dương Lâm cúi đầu, thì thầm nói: “Là cô ấy, nhất định là cô ấy. Hóa ra lão tổ tông thật sự không nói dối.”
Quan Thành cả mặt mờ mịt, “Mẹ, mẹ đang nói gì mà là cô ấy, không phải cô ấy gì chứ, còn có lão tổ tông gì đó, tại sao con không biết gì cả vậy?”
“Con đương nhiên không biết.” Dương Lâm nhìn con trai ngốc nhà mình, “Con họ Quan không phải họ Dương, có vài chuyện con không thể biết được.”
Quan Thành bất mãn nói, “Con sớm muốn đổi họ, con muốn họ Dương, không muốn mang họ Quan. Nhưng mẹ không chịu.” Cũng không thèm ly hôn.
Bốn chữ này bị anh ta nuốt xuống. Quan Thành thật sự không thích ông bố lăng nhăng bên ngoài của mình, hơn nữa ông ta còn đối xử không tốt với mình nữa.
Đừng cho rằng trẻ con hai, ba tuổi không có kí ức, Quan Thành vẫn luôn nhớ rất rõ. Người đàn ông đó đối với anh có ác ý, bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy sững sờ. Người nọ không hề giống một người bố, ông ta chẳng qua chỉ hút máu trên người mẹ mà thôi.
Ai bảo Dương gia thế lớn tiền nhiều nhưng lại ít con chứ, cho nên, cho dù mẹ anh dù là con gái đã gả đi của Dương gia cũng nhận được vô vàn cưng chiều. Quan Thành thích Dương gia không phải vì Dương gia có tiền có thế mà vì họ đối xử với anh rất tốt, không giống như người bố kia.
Dương Lâm im lặng, sau đó nhìn ra bên ngoài.
Chu Mẫn huých huých Quan Thành, anh nói như thế mà còn không bị đánh chết, tuyệt đối là con ruột nha.
“Khụ khụ, mẹ, con nói sai rồi.” Quan Thành nhìn dáng vẻ này của Dương Lâm liền cảm thấy hoảng loạn, “Mẹ đừng giận mà.” Anh sợ nhất là lúc mẹ giận.
“Không, con không nói sai.” Dương Lâm quay đầu, khẽ cười, “Những năm nay mẹ thật sự là bị mỡ lợn làm mờ tâm trí.” Trải qua sống chết, sự cố chấp của bà đối với người đàn ông kia dường như đã tan thành mây khói. Cho nên, cũng không cần tiếp tục kiên trì nữa.
Chẳng qua, điều quan trọng bây giờ là phải nói cho anh trai biết, di ngôn của lão tổ tông là thật.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
124 chương
20 chương
73 chương
15 chương
202 chương
1073 chương