“Lão gia!” Ngân Túc nhìn nam nhân bước ra từ trong dòng người, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, “Người người người, người không phải chết rồi sao?”
“Thật xin lỗi, ta không chết đi như ý nguyện của ngươi, khiến ngươi thất vọng rồi.”
“Thiếp...” Ngân Túc lập tức á khẩu, sau đó vội đứng dậy muốn chạy trốn nhưng lại bị vật gì đó đánh trúng chân, ngã nhào trên đất không đứng dậy được nữa.
Tô Ngọc Tuyết nhìn người đàn ông xuất hiện kia, cằm cũng rơi mất rồi. Chờ đã, người đàn ông này không phải là biểu ca hay sao? Nàng đang muốn gọi, sau đó mới phát hiện ra thân phận nhiệm vụ của họ, nàng không thể gọi hắn là biểu ca được. “Phu quân, chàng về rồi sao?”
“Nương tử, ta về rồi.” Dương Tiễn từng bước đi về hướng Tô Ngọc Tuyết, “Xin lỗi đã để nàng đợi lâu rồi.” Hắn vì chuyện của Ngân Túc mà xin lỗi nàng.
Tô Ngọc Tuyết lắc đầu cười, “Không lâu.”
Dương Tiễn nhìn Tô Ngọc Tuyết, phát hiện tình hình của nàng vẫn ổn mới yên tâm. Cũng có thể là nàng có năng lực tự chăm sóc tốt cho mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm. Sau đó hắn xoay người nhìn Ngân Túc, “Người đâu, kéo nàng ta vào trong phòng củi.”
"Vâng, lão gia.” Hai hạ nhân ra ngoài, bước lên trước giữ lấy Ngân Túc, kéo nàng ta vào trong Dương phủ.
“Đợi đã.” Tiểu Thanh đứng ra, “Các ngươi sao có thể kéo người vào trong chứ? Tại sao lại đối xử với nàng ta như thế? Nàng đã làm gì ư?” Tiểu Thanh căn bản không muốn đứng ra nói giúp Ngân Túc, chỉ là vì muốn biết rõ nguyên nhân kết quả mà thôi. Nói trắng ra là vì tò mò.
Dương Tiễn nhìn Tiểu Thanh một cái, không thèm đáp lại nàng, mà trực tiếp bảo mọi người quay về Dương phủ. Cổng lớn ấy lần nữa đóng lại. Mà Tiểu Thanh cũng không dám nói gì nữa. Ánh mắt của người kia quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ rồi.
Tiểu Thanh vội vã xoay người, quyết định vội về y quán. Chỉ có như thế nàng mới cảm thấy an toàn. Vị Dương lão gia kia, hắn là người biết pháp thuật, hơn nữa pháp thuật của hắn tuyệt đối cao hơn nàng nhiều lần. Nàng nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết để tỷ tỷ vội nghĩ cách mới được.
Một kẻ có pháp thuật cao cường như thế ở trong thành Cô Tô đối với hai tỷ muội họ mà nói thật sự quá không an toàn rồi.
“Quan nhân*,” Bạch Tố Trinh từ trong đường bước ra, “Quan nhân, chàng có nhìn thấy Thanh Nhi không?”
(* Nguyên văn 官人, cách xưng hô giữa vợ chồng thời Tống, như tướng công vậy í)
“Tiểu Thanh?” Hứa Tiên đặt thuốc trong tay xuống, “Muội ấy vừa nói ra ngoài đi dạo, vẫn chưa về.”
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ, “Thanh Nhi này, vẫn luôn không ngồi yên được.”
Hứa Tiên cười, “Nương tử đừng giận, Tiểu Thanh vẫn là tính tình trẻ con, để muội ấy đi chơi vui vẻ là được, không nên quá gò bó muội ấy.”
Bạch Tố Trinh cười, lườm yêu Hứa Tiên một cái, “Thanh Nhi đã lớn thế này rồi, quan nhân sao nói muội ấy là trẻ con chứ.”
“Tiểu Thanh vẫn nhỏ hơn ta vài tuổi, sao không phải là trẻ con chứ.” Hứa Tiên đứng trước mặt Bạch Tố Trinh, “Tiểu Thanh cả ngày nói mình rất chán, tuổi nhỏ cũng là điều bình thường, nương tử đừng nói muội ấy.”
Bạch Tố Trinh cười cười, “Thanh Nhi tính tình lỗ mãng, ta sợ muội ấy lại gây họa thôi.” Trong lòng nàng thầm nghĩ, Thanh Nhi đã hơn năm trăm tuổi rồi, sao có thể là một đứa nhỏ chứ.
Hứa Tiên không biết nội tình, hắn nghe lời Bạch Tố Trinh nói cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu, “Thế đợi Tiểu Thanh về đây, nương tử lại dạy dỗ muội ấy là được.”
“Được.”
Tiểu Thanh đang bước vào cổng lớn của Bảo Hòa Đường liền nghe thấy hai câu cuối. “Hừ, tỷ tỷ, tỷ phu lại đang nói xấu ta ư?”
Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn Tiểu Thanh, “Đâu nói xấu muội chứ, ta nói là, không biết muội đã chạy đi đâu rồi.”
“Ôi, ta chỉ ra ngoài chơi thôi.” Tiểu Thanh đi đến ôm lấy cánh tay của Bạch Tố Trinh, “Hai người chàng chàng thiếp thiếp, ta vô cùng nhàm chán, đương nhiên phải đi tự tìm thú vui thôi.”
“Khụ khụ khụ...” Hứa Tiên dường như bị sặc nước bọt, “Ta ta ta, ta đi ra hậu viện phơi thuốc.” Chàng ta vội vã đi ra hậu viện, suýt bị thềm cửa làm vấp ngã.
“Ha ha ha...” Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Tiên, Tiểu Thanh không hề nể tình phì cười, còn cười vô cùng vui vẻ. Hừ, ai bảo ngươi dám giành tỷ tỷ của ta!
“Thanh Nhi.” Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ vỗ nhẹ tay Tiểu Thanh, “Đừng cười quan nhân.”
“Vâng.” Tiểu Thanh đồng ý nhưng không hề để tâm, dù sao nếu lần sau không cần cười trước mặt tỷ tỷ là được.
Bạch Tố Trinh vừa nhìn vẻ mặt của Tiểu Thanh liền biết nàng không nghe vào, trong lòng bất lực, Tiểu Thanh này còn có dáng vẻ này nữa. “Đúng rồi, hôm nay muội đi đâu chơi thế? Chơi vui không?”
“Ôi, muội suýt quên mất!” Tiểu Thanh vỗ đầu mình, rõ ràng là não của rắn nhưng lại sao lại giống hệt não lợn thế này? “Tỷ tỷ, muội phát hiện ra một chuyện lớn, một chuyện cực kì lớn.”
Bạch Tố Trinh không tin Tiểu Thanh lại phát hiện ra chuyện lớn gì nhưng nàng sẽ không nói ra lời này. Tính tình Tiểu Thanh nóng vội, vẫn là nên từ từ nói chuyện với muội ấy mới được. “Được, muội nói đi, là chuyện lớn gì thế?”
“Tỷ tỷ, đối diện đường nọ có một Dương gia vừa chuyển đến, nam chủ nhân kia là một người tu đạo vô cùng lợi hại!” Tiểu Thanh nghĩ đến ánh mắt ấy liền không nhịn được mà rùng mình, “Pháp lực của hắn tuyệt đối cao hơn muội, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều. Chỉ là một ánh mắt mà thôi, muội liền không dám nhúc nhích rồi!”
“Ồ?” Bạch Tố Trinh cuối cùng cũng nghiêm túc, nàng hơi nhíu mày, “Thật sự cao hơn muội rất nhiều ư?”
Tiểu Thanh suýt nữa thề độc, “Đúng vậy, muội tuyệt đối không hề nói dối hoặc khoa trương, hắn thật sự rất lợi hại. Hắn chỉ nhìn muội một cái mà thôi, cả người muội liền cứng đờ.”
Bạch Tố Trinh, “Có lẽ là vì muội bị dọa rồi chăng? Có một số nhân loại vì lăn lộn sa trường hoặc là đã từng giết rất nhiều người cũng sẽ có áp lực chấn động lòng người.”
Tiểu Thanh nghĩ đến ánh mắt của nam nhân kia, cả người run rẩy, “Tuyệt đối không phải, tỷ tỷ, đây không phải là áp lực của nhân loại bình thường, tuyệt đối là người tu đạo. Tỷ tỷ, hắn chẳng qua chỉ nhìn muội một cái mà thôi, liền khiến muội không thể nhúc nhích rồi, thật sự là không thể nhúc nhích, không phải là loại ảo giác đâu.”
“Như thế xem ra.” Đầu mày Bạch Tố Trinh khóa chặt lại, “Đây hẳn là một cao thủ.” Pháp lực của Tiểu Thanh tuy thấp hơn mình rất nhiều nhưng dù sao đi nữa cũng đã tu luyện hơn năm trăm năm, hơn nữa cũng có ngộ tính. Chỉ bằng một ánh mắt liền khiến cho Tiểu Thanh không dám cử động, đến cả nàng cũng không làm được như thế.
Thần sắc Tiểu Thanh sốt ruột, “Tỷ tỷ, hay là chúng ta sớm tính toán kĩ đi. Trong thành có người như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy không an toàn.”
“Muội đừng gấp.” Bạch Tố Trinh an ủi Tiểu Thanh, “Vẫn là nhìn thử tình hình thế nào đã, cũng có thể là bạn không phải địch thì sao? Chúng ta trước tiên đừng quá hoảng loạn, tự mình dọa mình.”
Tiểu Thanh giậm chân, “Ôi, tỷ tỷ, sao muội có thể không sốt ruột chứ. Tỷ nói xem, có người nào sẽ xem yêu quái là bạn bè chứ?”
“Thanh Nhi!” Bạch Tố Trinh nhíu mày, nàng nhìn ra hậu đường, không nhìn thấy Hứa Tiên bước ra mới thở phào một hơi, “Thanh Nhi, sau này nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng để quan nhân nghe thấy.”
“Vâng.” Tiểu Thanh ủy khuất bĩu môi, sau đó lại rất bất bình, “Tỷ tỷ, tỷ không dám nói chân tướng cho tỷ phu nghe, đây thật sự là phu thê chân chính sao? Nhân loại không phải cũng nói rồi sao, phải thành thật với đối phương.” Nàng thật sự không thích ở trong địa bàn của mình mà vẫn phải sợ đầu sợ đuôi, phiền chết được.
Bạch Tố Trinh cười khổ, “Thanh Nhi, chuyện này ta tự có tính toán.”
Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Trinh, rụt rè nhìn nàng, “Tỷ tỷ, có phải tỷ giận rồi không? Tỷ đừng giận, Tiểu Thanh xin lỗi tỷ.”
Bạch Tố Trinh lắc đầu, “Không phải lỗi của muội, Thanh Nhi.” Đúng vậy, nàng từ đầu chí cuối không dám thừa nhận thân phận của mình, đối với quan nhân mà nói đây là một loại dối lừa. Nhưng nàng rất sợ, sợ sau khi nói ra, tình phần phu thê cũng sẽ đoạn tuyệt mất.
Khói lửa nhân gian phồn hoa, đương nhiên thú vị hơn so với Thanh Thành Sơn lạnh lẽo vắng vẻ kia nhiều. Nàng rất không muốn quay về cuộc sống trước đây.
“Thế Dương phủ phải tính sao đây?” Tiểu Thanh vẫn nhớ đến nam nhân thần bí lợi hại kia cũng sợ hắn sẽ gây bất lợi với tỷ muội bọn họ.
Bạch Tố Trinh nghĩ ngợi, sau đó nói: "Tối nay ta cùng muội đi xem thử tình hình thế nào rồi hẵng nói tiếp.”
“Được, nghe theo tỷ tỷ.”
Trên dưới Dương phủ bên kia đều tràn ngập niềm vui, lão gia đương gia của bọn họ không chết, ngày tháng sau này cũng sẽ càng tốt hơn rồi. Dù sao đi nữa Dương phủ có lão gia đương gia không hề giống với Dương phủ chỉ có cô nhi quả phụ. Dương Ninh Khả cũng rất vui vì cậu không còn là đứa nhỏ không có phụ thân nữa rồi. Chỉ là mẫu thân trông có chút kì lạ.
Dương Ninh Khả từ bé đã được Tô Ngọc Tuyết nuôi dưỡng cho nên cậu bé thật sự rất để ý đến cảm xúc của nàng. Chẳng qua cậu vẫn là đứa nhỏ năm tuổi, nên được Tô Ngọc Tuyết đưa về phòng nghỉ ngơi rồi.
Trong phòng không có người khác, chỉ còn Tô Ngọc Tuyết và Dương Tiễn. Cô không theo lẽ thường mà nhào vào lòng hắn, mà lại không thèm nhìn hắn.
Dương Tiễn nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Biểu muội hình như có chút không vui?”
“Ha ha, ta nào có.” Tô Ngọc Tuyết đưa mắt lườm Dương Tiễn, “Chàng là lão gia Dương phủ, là trời cũng là đất, ta sao dám chứ!” Giận chết mất, giận chết mất, tuy biết biểu ca và Ngân Túc kia thực tế không có quan hệ gì nhưng nàng vẫn tức lắm. Ha ha, tiểu thiếp nữa chứ!
Dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng nàng vẫn rất giận, loại tức giận đến muốn nổ tung rồi. Tô Ngọc Tuyết đang bực bội lại quên mất, thật ra trước đây nàng cũng đang sợ bị hắn đến tính sổ, vì nàng và lão gia nguyên chủ cũng có danh phận trên danh nghĩa.
Đại khái là bận ghen nên quên mất, thật ra trên người mình cũng có ‘vết nhơ’?
Dương Tiễn buồn cười, hắn bước lên vòng tay ôm lấy eo Tô Ngọc Tuyết, “Vẫn là cảm thấy sau này nhà chúng ta sẽ không thiếu giấm dùng đâu.”
Tô Ngọc Tuyết dùng khuỷu tay huých Dương Tiễn một cái, “Chàng nói ai là vò giấm?”
Dương Tiễn lắc đầu, “Ta không nói nàng là vò giấm.” Nhìn ánh mắt hài lòng của nàng, sau đó hắn lại bổ sung nói: “Ý của ta là, nàng là biển giấm mới phải.”
Tô Ngọc Tuyết lần nữa huých hắn, sau đó mắng thầm trong lòng một tiếng. Luyện tập cơ thịt trên người rắn chắn làm gì chứ, tay cô cũng đau mất rồi.
“Nếu biểu muội tức giận như thế, ta cũng chỉ đành nói thật mà thôi.” Dương Tiễn khẽ cong môi, “Ta không phải là Dương lão gia.”
“Ừm, ý chàng là sao?” Tô Ngọc Tuyết có chút không kịp phản ứng lại.
“Ý là, người ta thay thế thân phận là đệ đệ của Dương lão gia mới phải.” Dương Tiễn hôn lên mặt Tô Ngọc Tuyết, “Cũng chính là nói, là tiểu thúc của nàng.”
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
124 chương
20 chương
73 chương
15 chương
202 chương
1073 chương